Bình An Trọng Sinh

Chương 231: Đánh xuống mười tám tầng địa ngục

Dư Phương

10/03/2017

Edit: Khánh Linh

Những người tiêu thụ kia nghe Trình Vận hỏi vậy thì quay sang nhìn lẫn nhau, không biết phải trả lời thế nào.

Có phóng viên đứng dậy, “Xin hỏi quý công ty có giải thích gì đối với việc sản phẩm lần này xuất hiện vấn đề? Sản phẩm của công ty không được thông qua kiểm nghiệm sao?”

Trình Vận lạnh lùng nhìn thẳng vào phóng viên đó, “Tất cả các sản phẩm của chúng tôi đều được Cục tiêu chuẩn đo lường Quốc gia kiểm nghiệm, về sự việc lần này, công ty chúng tôi sẽ nhanh chóng đưa ra lời giải thích.”

“Định dùng tiền đấm mõm những người tiêu dùng này chứ gì?” Trong đám phóng viên có kẻ lên tiếng giễu cợt.

“Chắc trong mắt anh phóng viên này tiền là vạn năng nhỉ. Không biết anh nhận của người ta bao nhiêu tiền để có mặt ở đây vậy?” Trình Vận nhìn thẳng không tránh né vào người vừa mới phát biểu.

Phóng viên này liền kêu tướng lên, “Cô nói vậy là ý gì, đừng có vu khống người khác.”

Trình Vận cười khẽ, “Tôi chỉ muốn hỏi anh nhận bao nhiêu tiền lương từ tòa soạn thôi, có vu khống gì anh đâu?”

Phóng viên này lập tức ngượng ngùng cúi đầu.

“Tóm lại các cô muốn làm gì, nói đại ra đi.” Hai khách hàng đầu têu thấy tình hình có vẻ sắp chuyển sang hướng bất lợi liền liếc mắt ra hiệu cho nhau, lại bắt đầu khơi mào không khí tranh cãi.

“Đúng vậy, chúng tôi nhất định phải khởi tố công ty các người!”

Mặc dù Trình Vận trên mặt vẫn giữ nụ cười trang nhã bình tĩnh, nhưng trong lòng đã có chút lo lắng, không biết Bình An có thể mời được người kia đến hay không, “Xin mọi người đợi một chút, đừng sốt ruột, chúng tôi nhất định sẽ đưa ra một lời giải thích rõ ràng cho mọi người.”

“Tiểu Ý, các em đến đây ghi lại thông tin cá nhân của mỗi khách hàng đi, sau đó hỏi cặn kẽ phương thức sử dụng của họ thế nào.” Trình Vận căn dặn Kỷ Túy Ý, sau đó quay sang nhìn mọi người cười nói, “Nếu cuối cùng xác định là sản phẩm của chúng tôi có vấn đề, chúng tôi nhất định sẽ bồi thường lớn, hơn nữa cũng sẽ đăng báo xin lỗi.”

Có người lớn tiếng la lên, “Tại sao chúng tôi phải lưu lại thông tin cá nhân, đây vốn dĩ là vấn đề của các cô cơ mà...”

“Có phải sản phẩm của chúng tôi có vấn đề hay không, chúng ta sẽ biết rất nhanh.” Sau lưng đám người truyền đến một giọng nói trong trẻo, Bình An dẫn theo một người đàn ông trung niên mặc âu phục màu xám tro đi vào.

Trình Vận nhìn thấy cô, nét mặt lập tức buông lỏng.

Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Bình An quét quanh đám người một lượt, giới thiệu, “Chào mọi người, ông đây là Bác sỹ Lý, một chuyên gia nổi tiếng về da. Hôm nay chúng tôi mời ông đến đây và cũng mang đến đầy đủ dụng cụ để mọi người có thể kiểm tra làn da của mình. Vấn đề phát sinh trên mặt quý vị là do sử dụng không đúng hướng dẫn hay do những nguyên nhân nào khác, hay là do sản phẩm của chúng tôi gây nên, Bác sỹ Lý đều có thể cho mọi người một đáp án hài lòng. Cũng xin các quý phóng viên ở lại đây, làm chứng cho chúng tôi.”

“Cái gì... Cái gì mà chuyên gia về làn da, các người đừng có hù dọa chúng tôi.” Hai người tiêu thụ đứng ở hàng đầu liền biến sắc mặt.

“Đây đúng là Bác sỹ Lý của Bệnh viện Da liễu Thành phố, một chuyên gia về da nổi tiếng ở nước ta.” Có phóng viên nhận ra, liền giải thích.

“Như vậy, mời mọi người sang bên này.” Trình Vận nháy mắt với Kỷ Túy Ý. Kỷ Túy Ý lập tức cùng các nhân viên khác đi tới vây những người tiêu thụ này lại.

Trên mặt những người này đều lộ ra vẻ sợ hãi, thậm chí có người muốn xoay người chạy trốn.



Nhưng đều bị bảo vệ đứng vòng ngoài chặn lại.

Trình Vận và Bình An liếc mắt nhìn nhau, cùng lộ ra nụ cười hiểu ý.

Dưới tình huống khẩn trương này, vì sợ bị Duy An khởi tố, những người tiêu thụ có mẩn đỏ trên mặt đều thừa nhận là mình dùng sai cách, chỉ một buổi tối mà bôi hết nửa bình tinh dầu hoa lên mặt nên mới xuất hiện mẩn ngứa như vậy.

Dưới sự chứng kiến của tất cả các phóng viên, những người tiêu thụ này đều công khai xin lỗi Công ty Duy An.

Cho dù có vài phóng viên trong lòng không muốn đăng sự thật này rộng rãi trên báo, nhưng vì Bình An đã ghi lại đầy đủ thông tin bọn họ đến từ tòa soạn nào tạp chí nào, nên dù đã nhận tiền lót tay từ người ta... nhưng giữ được công việc mới là quan trọng nhất. Ai mà chẳng biết Phương Bình An là thiên kim của Tập đoàn Phương thị đâu.

Bình An lạnh lùng cười cười nhìn vẻ biến hóa trên mặt mọi người ở đây, rồi tầm mắt lạnh lùng chuyển sang nhìn một nơi nào đó bên ngoài cửa hàng.

“Chị Vận, nơi này giao cho chị nhé, em về trước đây.” Bình An nói khẽ với Trình Vận.

Trình Vận gật gật đầu.

Bình An bước từ trong cửa hàng ra ngoài, sắc mặt lạnh lẽo đi thẳng tới trước mặt một cô gái đứng cách đó không xa.

“Hình như tôi luôn đánh giá thấp cô.” Đứng trước mặt Bình An không phải là ai khác mà chính là Đỗ Hiểu Mị, ả định đến đây xem Duy An trở thành trò cười, nhưng không ngờ lại nhìn thấy một màn khiến ả phải cắn răng nghiến lợi.

“Chẳng qua cô tự đánh giá mình quá cao thôi.” Bình An cười nhạt, ánh mắt như băng nhìn vào Đỗ Hiểu Mị, “Không được như cô mong muốn, có phải đang rất thất vọng hay không?”

Đỗ Hiểu Mị cười nhạt vài tiếng, “Lần này không được còn có lần sau.”

Bình An cười khẽ, “Cô cho rằng tôi còn cho cô cơ hội sao?”

“Cô hình như cũng tự đánh giá cao mình thì phải! Cô thế này mà cũng muốn đấu với tôi à? Ngoài việc ôm chân ba cô làm nũng thì cô còn làm được gì? Đừng tưởng rằng giờ có thêm một Nghiêm Túc thì cô sẽ khác Phương Bình An trước kia. Người khác nịnh nọt cô chẳng qua bởi vì tiền của cô thôi, chứ bản thân cô thì có gì?” Cũng không hiểu tại sao, Đỗ Hiểu Mị thật sự rất căm hận Phương Bình An. Từ lần đầu tiên gặp mặt, vì có thể tiếp cận Phương Hữu Lợi, ả đã nghĩ tới việc lấy lòng cái con oắt con thối tha này, thế mà con oắt thối này lại sỉ nhục ả hết lần này đến lần khác...

Có lẽ kiếp trước hai người là kẻ địch không đội trời chung, chứ nếu không thì tại sao vừa thấy cái mặt con oắt này thì ả đã cảm thấy tức giận vì không thể bóp chết cô ngay lập tức rồi.

“Chẳng lẽ một người không có người cha giàu có, không có một bạn trai có tiền, là có thể đương nhiên làm đủ các loại thủ đoạn hèn hạ để đạt được cái mình muốn hay sao? Đỗ Hiểu Mị, đừng có phát biểu cứ như đó là lẽ tự nhiên như vậy. Cô chẳng qua chỉ muốn biện bạch cho những hành động ác độc của mình mà thôi. Một người như cô mới đúng là làm cho người ta ghê tởm!” Bình An hoàn toàn không quan tâm người khác nghĩ về cô như thế nào, bởi từ nhỏ cô đã hiểu rất rõ ràng rằng: cho dù cô và một bạn học cùng lớp đồng thời thi được một trăm điểm thì người khác cũng chỉ biết thật lòng khen ngợi người bạn kia, còn cô đạt được một trăm điểm là chuyện đương nhiên, là cần phải vậy.

Cố gắng mà người khác bỏ ra là trăm phần trăm, chẳng lẽ cô thì không phải bỏ ra trăm phần trăm cố gắng sao? Họ cứ nghĩ cô tự thân cố gắng chỉ có 30%, còn tất cả phần còn lại đều là đến từ gia đình cô, từ ba của cô...

Cô từ lâu đã tập mãi thành thói quen người khác nghĩ như vậy, có lẽ trước kia sẽ để ý mà ấm ức, nhưng bây giờ cô lấy làm vô cùng vinh dự việc mình là con gái của Phương Hữu Lợi.

“Dựa vào cái gì mà cô có thể có được cái mà tôi không có được, cô có giỏi giang gì hơn tôi đâu? Phương Bình An, còn nhiều thời gian mà, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu.” Đỗ Hiểu Mị bỏ xuống một câu tuyên ngôn như vậy rồi ngạo mạn xoay người rời đi.

Bình An lạnh lùng cười một tiếng. Còn nhiều thời gian ư? Cô làm sao có thể còn nhiều thời gian với Đỗ Hiểu Mị đây!

Chẳng lẽ Đỗ Hiểu Mị thật sự cho là hai năm qua cô làm bù nhìn rơm đấy à? Một người đã từng trải qua nỗi đau đớn tủi hổ khi bị truyền thông hủy hoại đến thân bại danh liệt như cô thì làm sao lại không lúc nào cũng sẵn sàng đề phòng về phương diện này được?



“Việc tôi giao trước đây giờ có thể tiến hành được rồi.” Bình An lấy di động ra, hạ giọng dặn dò đầu dây bên kia.

Ngày hôm sau, tất cả báo chí tập san lớn nhỏ đều đăng tải chi tiết báo cáo về việc sản phẩm của Duy An xảy ra vấn đề lần này. Sau khi trải qua kiểm tra, tất cả những người tiêu thụ lên tiếng kêu la kia đều là vì sử dụng không đúng cách nên da mới xuất hiện dị ứng. Cục tiêu chuẩn đo lường cũng đồng thời đưa ra một bản báo cáo, chứng minh sản phẩm Duy An đều đáp ứng hợp lệ các loại kiểm nghiệm tiêu chuẩn.

Trận cuồng phong thiếu chút nữa thì phá hủy uy tín Duy An này cuối cùng cũng coi như có nguy nhưng không hiểm và an ổn vượt qua, nhưng bởi vì trước đó những kẻ kia đã quậy tung sự việc lên quá lớn nên tóm lại vẫn ảnh hưởng về mặt doanh số tiêu thụ.

Hiện tại điều cần phải làm chính là cố gắng hết sức để vãn hồi uy tín.

Qua hai ngày, đột nhiên giới mỹ phẩm lại xuất hiện một xì căng đan lớn khác, không trực tiếp chỉ mặt gọi tên, chỉ nói là một Đỗ X Mị nào đó, quản lý tại Công ty Tư Tư, vì muốn đứng vững gót chân trong công ty mà đã có hành vi mập mờ với lãnh đạo công ty, thậm chí còn hãm hại cấp trên trực tiếp khiến cho cấp trên này bị công ty đuổi việc, thật là quá vong ân phụ nghĩa. Còn có báo lại viết là có một nhân viên Đỗ Hiểu X vì muốn tranh công ở công ty nên dám thực hiện việc mua chuộc người tiêu thụ để hãm hại công ty đối thủ.

Trên một tạp chí có đăng hình ảnh Đỗ X Mị đang ngồi chung một chỗ rất thân mật với một lãnh đạo công ty. Còn chi tiết làm sao ả được nhận vào Công ty Tư Tư, đã hãm hại Cao Tinh như thế nào, làm thế nào để mua chuộc người tiêu thụ nhằm hãm hại Duy An... đều được báo chí viết rất cặn kẽ.

Dĩ nhiên, trí mạng nhất cũng không phải là những thứ này.

Mà là thông tin được đăng ngay trên trang đầu của mỗi tờ báo, về việc Đỗ Hiểu Mị lúc làm tại Tập đoàn Phương thị đã từng lợi dụng sắc đẹp để mồi chài thủ trưởng, lợi dụng công tác để tư lợi cá nhân, còn dùng việc quan hệ sinh lý với một số người có uy tín địa vị để cố gắng kiếm khoản thu nhập thêm, thậm chí còn bị vợ của một lãnh đạo nào đó bắt gian tại trận, tát cho một cái nảy đom đóm mắt... Vì thế sau đó bị Tập đoàn Phương thị đuổi việc, dẫn đến việc không thể tìm được đất đặt chân trong công tác, nếu không nhờ gặp được Cao Tinh thì e là đã không có ngày hôm nay. Không ngờ ả ta lại lấy oán trả ơn...

Những bài báo này kéo dài chừng mấy ngày, thậm chí còn moi móc cả những sự việc từ thời Đỗ Hiểu Mị còn là học sinh sinh viên ra, ngay cả gia cảnh nhà ả thế nào cũng đều được đăng báo cặn kẽ. Lúc ả còn đang học cao trung thì thanh danh cũng đã không tốt lắm, nhà ả vốn chỉ là một gia đình bình thường, thế mà lại nhất định bắt cha mẹ phải để cho ả đến học tại trường tư thục. Lúc học đại học thì dường như có quan hệ mập mờ với không ít nam sinh, thậm chí còn lui tới thân thiết với giáo sư trong trường...

Nếu như nói lần trước sau khi Đỗ Hiểu Mị bị Phương thị đuổi việc thì chỉ là không tìm được việc làm đúng ngành, như vậy lần này... Ả đừng nghĩ là có thể tiếp tục sống ở Thành phố G nữa. Gần như tất cả mọi người đều biết Đỗ X Mị và Đỗ Hiểu X chính là chỉ Đỗ Hiểu Mị, tiếng xấu của ả đã lan xa như cháy rừng, thân bại danh liệt. Loại người vong ân phụ nghĩa, lòng dạ ác độc giống như ả hiển nhiên không có bất kỳ một công ty nào sẵn sàng tuyển dụng.

Ước mơ của Đỗ Hiểu Mị là một ngày nào đó có thể đặt chân vào xã hội thượng lưu. Giờ giấc mộng này đã tan vỡ, suốt đời này cũng không thể thực hiện được nữa. Cho dù sau này ả có được gả cho một kẻ có tiền thì những nhóm quý phu nhân vốn tự xem mình là phẩm chất đạo đức cao quý danh giá kia tuyệt đối sẽ không thừa nhận ả, mà chỉ xem thường ả, khinh bỉ ả.

Ả thật sự đã bị phá hủy...

Sau khi bị Tư Tư đuổi việc, Đỗ Hiểu Mị không rời khỏi phòng nửa bước, nhìn chằm chằm những bài báo viết về mình trên tay, ánh mắt thù hận giống như đang nhìn vào Bình An, như muốn xé xác Bình An ra thành trăm mảnh vậy.

Con oắt Phương Bình An đê tiện này không những đã làm cho ả thân bại danh liệt, mà còn phá hủy hạnh phúc của cuộc đời ả.

Lê Thiên Thần sẽ tin vào những điều được báo chí đăng tải chăng? Hắn còn yêu ả không?

A a a a! Ả thật không ngờ là Phương Bình An sẽ dùng thủ đoạn ác độc không nương tay thế này, chỉ một lần là đã đánh ả xuống mười tám tầng địa ngục, không còn cơ hội xoay chuyển!

Ả nên làm cái gì bây giờ? Phải làm cái gì bây giờ? Ả sẽ không bỏ qua cho Phương Bình An, tuyệt đối sẽ không!

“Em còn muốn trốn trong đó đến bao giờ? Ngay cả Phương Bình An mà em còn đấu không lại, làm sao theo anh gây dựng nghiệp lớn được?” Thanh âm lạnh như băng của Lê Thiên Thần truyền từ ngoài cửa vào, giống như dội một chậu nước đá vào lửa giận bừng bừng đang bao trùm Đỗ Hiểu Mị.

Nhưng ả bây giờ trắng tay rồi, còn đấu với con oắt thối Phương Bình An thế nào được đây?

“Nhanh chóng liên hệ với Tô Cầm đi, có chuyện muốn em làm đấy!” Thanh âm của Lê Thiên Thần đã hơi mất kiên nhẫn.

Đỗ Hiểu Mị cắn cắn môi, rốt cuộc cũng từ từ đứng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bình An Trọng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook