Chương 124: Em tin ai hơn
Dư Phương
18/02/2017
Bình An đưa mắt nhìn Ôn Quốc Hoa. Ông ta tuy là con trai đầu ở Ôn gia
nhưng không được sủng ái do được sinh ra bởi tình nhân của Ôn Lão thái
gia. Theo các tin lá cải đăng tải khi xưa mà cô tìm thấy được, Ôn lão
thái gia trước khi kết hôn với vợ thì rất thân cận với một phụ nữ làm
nghề ca múa ở vũ trường, sau khi gia đình buộc ông kết hôn, ông mới cắt
đứt không lui tới với người đàn bà kia nữa.
Sau khi kết hôn, Ôn lão thái gia và vợ trở nên nghĩa trọng tình thâm, không còn tiếp tục lưu luyến ca vũ trường gì nữa mà chỉ ở nhà làm ông ba phải. Sau vài năm, mẹ của Ôn Quốc Hoa là Lưu Thiến Liên mang ông ta tìm tới Ôn gia, Ôn lão phu nhân mặc dù đón nhận bọn họ nhưng khó mà còn ân ái với Ôn lão thái gia như lúc ban đầu. Ôn lão thái gia cho Lưu Thiến Liên vào làm tiểu thiếp nhưng chưa từng đối xử hòa nhã. Khi đó, Ôn Quốc Hoa năm tuổi, mà Ôn Quốc Quang vừa mới chào đời.
Lưu Thiến Liên thừa dịp Ôn lão phu nhân ở cữ, chuốc say Ôn lão thái gia, mang thai con của ông thêm lần nữa. Ôn lão phu nhân thương tâm quá độ khiến lúc ấy sức khỏe của bà bị tổn thương rất lớn. Nhưng không thể không nói, Ôn lão phu nhân tuyệt đối nên được xưng tụng là một phụ nữ cực giỏi bởi tuy bà đau lòng mất một thời gian nhưng lại không để những thương tâm này luẩn quẩn trong lòng, sau khi biết Lưu Thiến Liên là hạng đàn bà gì thì bà lập tức tỉnh trí lại.
Các tin tức sau này cho thấy, bà và chồng khôi phục tình cảm thâm sâu trong quá khứ, Lưu Thiến Liên sống ở Ôn gia cũng giống như không khí, bị lơ là hoàn toàn. Ngay cả Ôn Quốc Hoa và Ôn Nguyệt Nga ra đời sau đó đều bị Ôn lão thái gia mặc kệ, hoàn toàn không cho bọn họ một chút tình thương của cha nào. Lưu Thiến Liên bị Ôn lão phu nhân áp chế hai mươi năm, sau khi Ôn lão phu nhân qua đời, bà ta cho rằng rốt cuộc mình đã có thể thành người có chút mặt mũi trong Ôn gia. Nhưng Ôn lão thái gia làm như hoàn toàn quên mất bà ta, chưa từng nghĩ tới việc đưa bà ta lên làm chánh thất, thậm chí cũng không để cho bà ta tham dự bất kỳ cuộc hội họp gia đình nào.
Mãi cho đến khi Ôn lão thái gia qua đời năm năm trước, Lưu Thiến Liên cũng không hề được Ôn gia thực sự thừa nhận. Điều này khiến trong lòng Ôn Quốc Hoa và Ôn Nguyệt Nga tích một nỗi oán hận không hề nhỏ.
“Hình như Ôn tiên sinh nhận lầm họ hàng thì phải?” Nghiêm Túc hỏi mỉa, lấy một thái độ cao ngạo nhìn Ôn Quốc Hoa.
Bởi Ôn Quốc Hoa bị xem nhẹ từ bé nên tính tình đâm ra khá hiếu thắng và đặc biệt chú trọng đến thể diện, thấy Nghiêm Túc dùng ánh mắt khinh bỉ như thế để nhìn mình thì trong tiềm thức ông ta liền nảy sinh cảm xúc tự ti phức tạp, khiến ông ta càng thêm tức giận, “Tôi làm sao có thể nhận lầm người, còn anh thì ngược lại chẳng coi ai ra gì.”
“Ha ha, em họ nói đùa đấy thôi.” Ôn Triệu Tân hiện đang cần một người có tiếng nói trọng lượng trong thương giới giống Nghiêm Túc để lên tiếng ủng hộ hắn ít nhiều, nên khi thấy Ôn Quốc Hoa bắt đầu biểu hiện nóng nảy thì liền nháy mắt ra hiệu, khi quay sang Nghiêm Túc thì mỉm cười lấy lòng.
Ôn Quốc Hoa nhớ đến tình cảnh hiện tại của bọn họ nên cố dằn nỗi tức giận trong lòng. Khia nào ông ta có thể đứng ở vị trí trưởng chủ gia đình tại Ôn thị rồi thì ông ta sẽ xuống tay xả giận thay em gái cho thật thống khoái.
“Trông tôi giống đang nói đùa à?” Nghiêm Túc miễn cưỡng liếc sang Ôn Triệu Tân, giọng lạnh lẽo đến gai người.
“Nghiêm Túc,” Ôn Nguyệt Nga cau mày nhìn Nghiêm Túc, “Lâu rồi anh không về nhà ăn cơm, ba anh rất nhớ anh đấy. Lúc nào rảnh thì về nhà một chuyến đi.”
Ôn Triệu Tân nhìn nhìn Bình An, vẻ mặt đầy bỉ ổi, “Có mỹ nhân trong lòng thì còn nhớ gì đến chuyện về nhà.” Rồi xán lại gần Nghiêm Túc, “Em họ nè, tôi sẽ giới thiệu cho cậu mấy chỗ thư giãn hay lắm, đảm bảo ngon lành hơn bé con cạnh cậu nhiều, sao hả?”
Mắt Nghiêm Túc sắc lạnh như băng, toàn thân tản mát ra một cỗ lạnh lẽo bức người.
“Hừ, không biết tiến thủ, suốt ngày chỉ lo cắm đầu vào ba chuyện ong bướm.” Thấy con trai nói vậy, Ôn Quốc Hoa lập tức nhớ tới vụ tai tiếng kia nên mặt mũi tối sầm lại, giọng nói vang vang giận dữ.
“Cô em, em tên gì vậy?” Ôn Triệu Tân cười hì hì hỏi Bình An, cho là Nghiêm Túc cũng thường xuyên đến hộp đêm tìm gái gú như hắn nên nghĩ Bình An là em út chỗ nào đó.
Bình An lạnh lùng liếc hắn một cái, hoàn toàn khinh thường không thèm mở miệng trả lời.
Ôn Nguyệt Nga nhíu mắt quan sát Bình An, đột nhiên giận tái mặt nói với Ôn Triệu Tân, “Triệu Tân, xin lỗi cô Phương ngay, cô ấy là con gái của Chủ Tịch Phương Tập đoàn Phương Thị.”
Ôn Triệu Tân ngẩn ra, cô em này hóa ra lại là Phương Bình An mà rất nhiều đàn ông muốn kết hôn đấy à? Khi hắn giao du với mấy kẻ thượng lưu, ai cũng phát biểu cô gái mà họ muốn cưới nhất chính là cô, bởi ai cưới được Phương Bình An cũng có nghĩa là cưới cả Tập đoàn Phương Thị. Hắn đương nhiên cũng nghĩ tới... nhưng chẳng qua hắn không dám hành động mà thôi.
“Cô Phương, vô tình xúc phạm cô , thật sự rất xin lỗi.” Ôn Nguyệt Nga cười lễ phép dịu dàng vươn tay về phía Bình An, trong lòng lại vô cùng kinh ngạc. Nghiêm Túc đi cùng với Phương Bình An, chẳng lẽ bọn nó đang qua lại với nhau?
Nếu như Nghiêm Túc và Phương Bình gắn vào một chỗ, vậy thì mong ước lật đổ anh ta của bà... càng không còn khả năng nào nữa.
Bình An đưa tay ra bắt tay cùng Ôn Nguyệt Nga, “Ngưỡng mộ đã lâu.”
“Chúng ta đi thôi.” Nghiêm Túc dắt tay Bình An, lướt tránh khỏi bọn họ.
“Nghiêm Túc.” Ôn Nguyệt Nga nhẹ giọng gọi anh, “Ba anh đã lâu chưa ăn cơm với anh rồi, chừng nào anh có rảnh thì về nhà chứ?”
“Chỉ là bữa cơm thôi mà, cần gì phải đến đó?” Mặt Nghiêm Túc không hề thay đổi khi nói câu này, mắt lộ tia rét lạnh. Bình An nghiêng mặt nhìn anh, trong lòng vô cùng kinh ngạc bởi đây là lần đầu tiên cô thấy một Nghiêm Túc như vậy.
Nghiêm Túc mà cô biết có uy thế của bậc quân vương không ai bằng, dù anh vô tình khiến người ta cảm thấy anh khó tiếp cận nhưng tuyệt đối chưa bao giờ giống như lúc này, toàn thân như được khoác lên một tầng băng dày ngàn năm.
Hành lang này là nơi nhân viên phục vụ thường xuyên tới lui, hoàn toàn không phải là nơi để nói chuyện, dù Ôn Nguyệt Nga có rất nhiều điều muốn hỏi Nghiêm Túc nhưng cũng biết là bà ta không thể mở miệng ở những chỗ thế này.
Nghiêm Túc không đợi Ôn Nguyệt Nga nói gì đã dắt Bình An tránh qua một bên rồi đi thẳng.
Ôn Nguyệt Nga hậm hực nhìn bóng lưng anh, nhưng vì đang ở nơi hành lang người đến kẻ đi liên tục thế này nên bà ta không thể không trưng ra một nụ cười đoan trang tao nhã, “Anh Hai, Triệu Tân, chúng ta về thôi.”
“Thằng oắt này đến giờ vẫn không chịu chấp nhận cô, chỗ nào cũng ra mặt chống đối.” Ôn Quốc Hoa tức giận thấp giọng nói thế.
“Đây là chỗ đông người, không nên nói chuyện lung tung.” Ôn Nguyệt Nga nhẹ giọng cảnh cáo.
“Cô à, Phương Bình An coi cũng được chứ hả, hay là...” Đầu óc Ôn Triệu Tân vận động, đáy mắt lóe ra tia sáng tham lam.
Ôn Nguyệt Nga quét ánh mắt lãnh đạm nhìn hắn, “Con cho rằng Phương Hữu Lợi có thể chấp nhận được loại con rể như con đấy à?”
“Mày đừng gây rối thêm cho tao là tốt rồi.” Ôn Quốc Hoa đã hoàn toàn mất hy vọng vào thằng con này.
Ôn Triệu Tân tự biết mình phạm sai lầm, hậm hực đi lấy xe.
“Hiện tại chúng ta ở thế yếu, những kẻ khác trong công ty còn tưởng rằng Nghiêm Túc đang đứng về phía bên kia, như thế với chúng ta mà nói là rất bất lợi. Nếu có thể, cô khuyên Nghiêm Túc đừng nói lung tung nữa thì chúng ta mới dễ làm việc hơn.” Sau khi ngồi lên xe, Ôn Quốc Hoa nhỏ giọng thảo luận với Ôn Nguyệt Nga.
Mặc dù Ôn Quốc Hoa vô cùng hiếu thắng và sĩ diện nhưng khi đầu óc giữ được tỉnh táo thì không nên khinh thường năng lực của ông ta, một kẻ có bụng dạ thâm sâu.
“Nó hận em nhiều năm như vậy, sao lại không thêm dầu vào lửa cho được.” Nụ cười dịu dàng trên mặt Ôn Nguyệt Nga đã biến mất, mặt mày tối tăm mang vẻ tàn nhẫn nhưng khôn khéo.
“Kêu Nghiêm Lôi Hải ra mặt.” Ôn Quốc Hoa nói.
Ôn Nguyệt Nga lạnh lùng khẽ hừ, “Sau khi má chồng em từ nước ngoài về thì ngày nào cũng nhắc đến con đàn bà kia ngay trước mặt tụi em, Nghiêm Lôi Hải cũng có áy náy với ả, em không thể cư xử giống trước kia được.”
Cái bà ta sợ nhất không phải là chuyện Nghiêm Lôi Hải còn tình cảm với Vu Tố Hà, mà là sợ ông cảm thấy áy náy.
“Vu Tố Hà ở nước ngoài, cô cô còn phải sợ bà ta sao.” Ôn Triệu Tân chen vào một câu.
Ôn Nguyệt Nga nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì.
Bình An và Nghiêm Túc vào phòng ăn riêng. Cô cẩn thận quan sát anh, mặc dù anh không biểu hiện ra mặt nhưng cô vẫn cảm giác được bây giờ tâm trạng của anh không được tốt.
Quan hệ giữa Nghiêm Túc và Ôn Nguyệt Nga đúng như báo chí đã đăng: mặt ngoài bình tĩnh như nước, nhưng thật ra bên trong thì như nước với lửa.
Nếu lúc nào cũng hận không thể kéo đối phương xuống bùn mà giờ lại có cơ hội tốt thế này thì sao lại có thể khoanh tay đứng nhìn mà không làm bất cứ điều gì? Ánh mắt Bình An nhìn anh dần dần nổi lên chút hoài nghi.
Thấy Bình An đang quan sát đánh giá mình, Nghiêm Túc dời mắt khỏi thực đơn, như cười như không liếc nhìn cô, “Sao thế? Nhìn anh thâm tình như vậy sẽ làm anh hiểu lầm là em đã yêu anh đó.”
Bình An phóng cho anh một ánh mắt sắc như dao, “Các người mỗi lần gặp mặt đều đối chọi nhau gay gắt vậy à?”
“Có đối chọi gay gắt sao? Anh tưởng anh đã rất khách sáo rồi đó chứ.” Nghiêm Túc thản nhiên.
“Vậy chắc định nghĩa chữ ‘khách sáo’ của anh không giống người khác rồi.” Bình An nói, “Bất quá, tên Ôn Triệu Tân kia, anh cứ ngược đãi hắn cho mạnh vào.”
“Tại sao?” Nghiêm Túc mỉm cười hỏi, tâm trạng ủ dột vì gặp phải Ôn Nguyệt Nga dần dần trở nên nhẹ nhõm.
“Tôi nhìn hắn không vừa mắt.” Khoét mù mắt chó của hắn đi, dám nhìn cô thành em út, bị ánh mắt bỉ ổi của hắn nhìn như vậy, toàn thân cô da gà gai ốc gì đều nổi lên hết ráo.
Nghiêm Túc còn nghiêm trang gật đầu, “Em muốn ngược hắn thế nào?”
Bình An cười tủm tỉm nhìn anh, “Nghiêm Túc, anh nói thật cho tôi biết đi, xì căng đan kia của Ôn Triệu Tân có phải do anh sai người làm không vậy?”
“Nhìn anh tiểu nhân đến vậy à?” Nghiêm Túc nhíu mày hỏi đầy hứng thú.
“Đây không phải là vấn đề có tiểu nhân hay không, mà là vấn đề thời cơ hành động. Một kẻ rác rưởi như Ôn Triệu Tân thì sớm muộn gì mấy chuyện xấu xa ghê tởm của hắn cũng sẽ bị đưa ra ánh sáng. Khác biệt ở đây chỉ là có đúng thời cơ hay không thôi.” Bình An nhìn thẳng vào mắt Nghiêm Túc, muốn tìm dấu vết nhỏ nhoi gì đó từ trong mắt anh, “Chuyện này không phải là Ôn Triệu Dung làm, nếu không phải là anh thì còn ai vào đây nữa?”
Nghiêm Túc cười nhẹ, “Em tin Ôn Triệu Dung vậy mà chẳng tin anh chút nào sao?”
“Không phải anh thật à?” Cảm thấy hơi thở của Nghiêm Túc đột nhiên ép xuống tới mức độ tỏa ra nguy hiểm, Bình An không xác định nổi, chẳng lẽ thật sự không phải do Nghiêm Túc...
“Sao? Trong lòng em Ôn Triệu Dung mới là quân tử hả?” Sự chú ý của Nghiêm Túc cơ bản không đặt trên cùng một trọng điểm với Bình An, anh chính là không muốn thấy cô tin tưởng một người đàn ông khác hơn anh, đặc biệt là Ôn Triệu Dung.
“Trong lòng tôi, anh còn quân tử hơn cả quân tử.” Bình An đẩy lui ghế về sau một chút, cười nói.
“Vậy... Anh và Ôn Triệu Dung, em tin tưởng ai hơn?” Nghiêm Túc hỏi.
“Đều tin như nhau.” Bình An nói.
“Ai quan trọng hơn?” Nghiêm Túc hoàn toàn không hài lòng với đáp án của cô.
Bình An mím môi, quay đầu gọi nhân viên phục vụ bên ngoài vào, giục Nghiêm Túc, “Gọi đồ ăn nhanh đi, đói bụng quá rồi.”
Chân mày Nghiêm Túc châu lại thành một đường nhưng ngay sau đó liền giãn ra, nhìn vẻ giả bộ chuyên chú xem thực đơn của cô mà nở một nụ cười đến ngay cả anh cũng không nhận thấy được là đầy vẻ yêu chiều đưa tình dịu dàng đến thế nào.
Không dám đối mặt với anh về vấn đề này kìa! Hay nói cách khác, cô cũng không phải thật sự không có cảm giác gì với anh.
Đợi một thời gian nữa vậy. Anh sẽ đợi cô cởi bỏ những gút mắc trong tim xong thì rồi lòng cô chắc chắn sẽ có anh, mặc dù anh không biết đến bây giờ trong lòng cô còn để ý cái gì.
Sau khi kết hôn, Ôn lão thái gia và vợ trở nên nghĩa trọng tình thâm, không còn tiếp tục lưu luyến ca vũ trường gì nữa mà chỉ ở nhà làm ông ba phải. Sau vài năm, mẹ của Ôn Quốc Hoa là Lưu Thiến Liên mang ông ta tìm tới Ôn gia, Ôn lão phu nhân mặc dù đón nhận bọn họ nhưng khó mà còn ân ái với Ôn lão thái gia như lúc ban đầu. Ôn lão thái gia cho Lưu Thiến Liên vào làm tiểu thiếp nhưng chưa từng đối xử hòa nhã. Khi đó, Ôn Quốc Hoa năm tuổi, mà Ôn Quốc Quang vừa mới chào đời.
Lưu Thiến Liên thừa dịp Ôn lão phu nhân ở cữ, chuốc say Ôn lão thái gia, mang thai con của ông thêm lần nữa. Ôn lão phu nhân thương tâm quá độ khiến lúc ấy sức khỏe của bà bị tổn thương rất lớn. Nhưng không thể không nói, Ôn lão phu nhân tuyệt đối nên được xưng tụng là một phụ nữ cực giỏi bởi tuy bà đau lòng mất một thời gian nhưng lại không để những thương tâm này luẩn quẩn trong lòng, sau khi biết Lưu Thiến Liên là hạng đàn bà gì thì bà lập tức tỉnh trí lại.
Các tin tức sau này cho thấy, bà và chồng khôi phục tình cảm thâm sâu trong quá khứ, Lưu Thiến Liên sống ở Ôn gia cũng giống như không khí, bị lơ là hoàn toàn. Ngay cả Ôn Quốc Hoa và Ôn Nguyệt Nga ra đời sau đó đều bị Ôn lão thái gia mặc kệ, hoàn toàn không cho bọn họ một chút tình thương của cha nào. Lưu Thiến Liên bị Ôn lão phu nhân áp chế hai mươi năm, sau khi Ôn lão phu nhân qua đời, bà ta cho rằng rốt cuộc mình đã có thể thành người có chút mặt mũi trong Ôn gia. Nhưng Ôn lão thái gia làm như hoàn toàn quên mất bà ta, chưa từng nghĩ tới việc đưa bà ta lên làm chánh thất, thậm chí cũng không để cho bà ta tham dự bất kỳ cuộc hội họp gia đình nào.
Mãi cho đến khi Ôn lão thái gia qua đời năm năm trước, Lưu Thiến Liên cũng không hề được Ôn gia thực sự thừa nhận. Điều này khiến trong lòng Ôn Quốc Hoa và Ôn Nguyệt Nga tích một nỗi oán hận không hề nhỏ.
“Hình như Ôn tiên sinh nhận lầm họ hàng thì phải?” Nghiêm Túc hỏi mỉa, lấy một thái độ cao ngạo nhìn Ôn Quốc Hoa.
Bởi Ôn Quốc Hoa bị xem nhẹ từ bé nên tính tình đâm ra khá hiếu thắng và đặc biệt chú trọng đến thể diện, thấy Nghiêm Túc dùng ánh mắt khinh bỉ như thế để nhìn mình thì trong tiềm thức ông ta liền nảy sinh cảm xúc tự ti phức tạp, khiến ông ta càng thêm tức giận, “Tôi làm sao có thể nhận lầm người, còn anh thì ngược lại chẳng coi ai ra gì.”
“Ha ha, em họ nói đùa đấy thôi.” Ôn Triệu Tân hiện đang cần một người có tiếng nói trọng lượng trong thương giới giống Nghiêm Túc để lên tiếng ủng hộ hắn ít nhiều, nên khi thấy Ôn Quốc Hoa bắt đầu biểu hiện nóng nảy thì liền nháy mắt ra hiệu, khi quay sang Nghiêm Túc thì mỉm cười lấy lòng.
Ôn Quốc Hoa nhớ đến tình cảnh hiện tại của bọn họ nên cố dằn nỗi tức giận trong lòng. Khia nào ông ta có thể đứng ở vị trí trưởng chủ gia đình tại Ôn thị rồi thì ông ta sẽ xuống tay xả giận thay em gái cho thật thống khoái.
“Trông tôi giống đang nói đùa à?” Nghiêm Túc miễn cưỡng liếc sang Ôn Triệu Tân, giọng lạnh lẽo đến gai người.
“Nghiêm Túc,” Ôn Nguyệt Nga cau mày nhìn Nghiêm Túc, “Lâu rồi anh không về nhà ăn cơm, ba anh rất nhớ anh đấy. Lúc nào rảnh thì về nhà một chuyến đi.”
Ôn Triệu Tân nhìn nhìn Bình An, vẻ mặt đầy bỉ ổi, “Có mỹ nhân trong lòng thì còn nhớ gì đến chuyện về nhà.” Rồi xán lại gần Nghiêm Túc, “Em họ nè, tôi sẽ giới thiệu cho cậu mấy chỗ thư giãn hay lắm, đảm bảo ngon lành hơn bé con cạnh cậu nhiều, sao hả?”
Mắt Nghiêm Túc sắc lạnh như băng, toàn thân tản mát ra một cỗ lạnh lẽo bức người.
“Hừ, không biết tiến thủ, suốt ngày chỉ lo cắm đầu vào ba chuyện ong bướm.” Thấy con trai nói vậy, Ôn Quốc Hoa lập tức nhớ tới vụ tai tiếng kia nên mặt mũi tối sầm lại, giọng nói vang vang giận dữ.
“Cô em, em tên gì vậy?” Ôn Triệu Tân cười hì hì hỏi Bình An, cho là Nghiêm Túc cũng thường xuyên đến hộp đêm tìm gái gú như hắn nên nghĩ Bình An là em út chỗ nào đó.
Bình An lạnh lùng liếc hắn một cái, hoàn toàn khinh thường không thèm mở miệng trả lời.
Ôn Nguyệt Nga nhíu mắt quan sát Bình An, đột nhiên giận tái mặt nói với Ôn Triệu Tân, “Triệu Tân, xin lỗi cô Phương ngay, cô ấy là con gái của Chủ Tịch Phương Tập đoàn Phương Thị.”
Ôn Triệu Tân ngẩn ra, cô em này hóa ra lại là Phương Bình An mà rất nhiều đàn ông muốn kết hôn đấy à? Khi hắn giao du với mấy kẻ thượng lưu, ai cũng phát biểu cô gái mà họ muốn cưới nhất chính là cô, bởi ai cưới được Phương Bình An cũng có nghĩa là cưới cả Tập đoàn Phương Thị. Hắn đương nhiên cũng nghĩ tới... nhưng chẳng qua hắn không dám hành động mà thôi.
“Cô Phương, vô tình xúc phạm cô , thật sự rất xin lỗi.” Ôn Nguyệt Nga cười lễ phép dịu dàng vươn tay về phía Bình An, trong lòng lại vô cùng kinh ngạc. Nghiêm Túc đi cùng với Phương Bình An, chẳng lẽ bọn nó đang qua lại với nhau?
Nếu như Nghiêm Túc và Phương Bình gắn vào một chỗ, vậy thì mong ước lật đổ anh ta của bà... càng không còn khả năng nào nữa.
Bình An đưa tay ra bắt tay cùng Ôn Nguyệt Nga, “Ngưỡng mộ đã lâu.”
“Chúng ta đi thôi.” Nghiêm Túc dắt tay Bình An, lướt tránh khỏi bọn họ.
“Nghiêm Túc.” Ôn Nguyệt Nga nhẹ giọng gọi anh, “Ba anh đã lâu chưa ăn cơm với anh rồi, chừng nào anh có rảnh thì về nhà chứ?”
“Chỉ là bữa cơm thôi mà, cần gì phải đến đó?” Mặt Nghiêm Túc không hề thay đổi khi nói câu này, mắt lộ tia rét lạnh. Bình An nghiêng mặt nhìn anh, trong lòng vô cùng kinh ngạc bởi đây là lần đầu tiên cô thấy một Nghiêm Túc như vậy.
Nghiêm Túc mà cô biết có uy thế của bậc quân vương không ai bằng, dù anh vô tình khiến người ta cảm thấy anh khó tiếp cận nhưng tuyệt đối chưa bao giờ giống như lúc này, toàn thân như được khoác lên một tầng băng dày ngàn năm.
Hành lang này là nơi nhân viên phục vụ thường xuyên tới lui, hoàn toàn không phải là nơi để nói chuyện, dù Ôn Nguyệt Nga có rất nhiều điều muốn hỏi Nghiêm Túc nhưng cũng biết là bà ta không thể mở miệng ở những chỗ thế này.
Nghiêm Túc không đợi Ôn Nguyệt Nga nói gì đã dắt Bình An tránh qua một bên rồi đi thẳng.
Ôn Nguyệt Nga hậm hực nhìn bóng lưng anh, nhưng vì đang ở nơi hành lang người đến kẻ đi liên tục thế này nên bà ta không thể không trưng ra một nụ cười đoan trang tao nhã, “Anh Hai, Triệu Tân, chúng ta về thôi.”
“Thằng oắt này đến giờ vẫn không chịu chấp nhận cô, chỗ nào cũng ra mặt chống đối.” Ôn Quốc Hoa tức giận thấp giọng nói thế.
“Đây là chỗ đông người, không nên nói chuyện lung tung.” Ôn Nguyệt Nga nhẹ giọng cảnh cáo.
“Cô à, Phương Bình An coi cũng được chứ hả, hay là...” Đầu óc Ôn Triệu Tân vận động, đáy mắt lóe ra tia sáng tham lam.
Ôn Nguyệt Nga quét ánh mắt lãnh đạm nhìn hắn, “Con cho rằng Phương Hữu Lợi có thể chấp nhận được loại con rể như con đấy à?”
“Mày đừng gây rối thêm cho tao là tốt rồi.” Ôn Quốc Hoa đã hoàn toàn mất hy vọng vào thằng con này.
Ôn Triệu Tân tự biết mình phạm sai lầm, hậm hực đi lấy xe.
“Hiện tại chúng ta ở thế yếu, những kẻ khác trong công ty còn tưởng rằng Nghiêm Túc đang đứng về phía bên kia, như thế với chúng ta mà nói là rất bất lợi. Nếu có thể, cô khuyên Nghiêm Túc đừng nói lung tung nữa thì chúng ta mới dễ làm việc hơn.” Sau khi ngồi lên xe, Ôn Quốc Hoa nhỏ giọng thảo luận với Ôn Nguyệt Nga.
Mặc dù Ôn Quốc Hoa vô cùng hiếu thắng và sĩ diện nhưng khi đầu óc giữ được tỉnh táo thì không nên khinh thường năng lực của ông ta, một kẻ có bụng dạ thâm sâu.
“Nó hận em nhiều năm như vậy, sao lại không thêm dầu vào lửa cho được.” Nụ cười dịu dàng trên mặt Ôn Nguyệt Nga đã biến mất, mặt mày tối tăm mang vẻ tàn nhẫn nhưng khôn khéo.
“Kêu Nghiêm Lôi Hải ra mặt.” Ôn Quốc Hoa nói.
Ôn Nguyệt Nga lạnh lùng khẽ hừ, “Sau khi má chồng em từ nước ngoài về thì ngày nào cũng nhắc đến con đàn bà kia ngay trước mặt tụi em, Nghiêm Lôi Hải cũng có áy náy với ả, em không thể cư xử giống trước kia được.”
Cái bà ta sợ nhất không phải là chuyện Nghiêm Lôi Hải còn tình cảm với Vu Tố Hà, mà là sợ ông cảm thấy áy náy.
“Vu Tố Hà ở nước ngoài, cô cô còn phải sợ bà ta sao.” Ôn Triệu Tân chen vào một câu.
Ôn Nguyệt Nga nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì.
Bình An và Nghiêm Túc vào phòng ăn riêng. Cô cẩn thận quan sát anh, mặc dù anh không biểu hiện ra mặt nhưng cô vẫn cảm giác được bây giờ tâm trạng của anh không được tốt.
Quan hệ giữa Nghiêm Túc và Ôn Nguyệt Nga đúng như báo chí đã đăng: mặt ngoài bình tĩnh như nước, nhưng thật ra bên trong thì như nước với lửa.
Nếu lúc nào cũng hận không thể kéo đối phương xuống bùn mà giờ lại có cơ hội tốt thế này thì sao lại có thể khoanh tay đứng nhìn mà không làm bất cứ điều gì? Ánh mắt Bình An nhìn anh dần dần nổi lên chút hoài nghi.
Thấy Bình An đang quan sát đánh giá mình, Nghiêm Túc dời mắt khỏi thực đơn, như cười như không liếc nhìn cô, “Sao thế? Nhìn anh thâm tình như vậy sẽ làm anh hiểu lầm là em đã yêu anh đó.”
Bình An phóng cho anh một ánh mắt sắc như dao, “Các người mỗi lần gặp mặt đều đối chọi nhau gay gắt vậy à?”
“Có đối chọi gay gắt sao? Anh tưởng anh đã rất khách sáo rồi đó chứ.” Nghiêm Túc thản nhiên.
“Vậy chắc định nghĩa chữ ‘khách sáo’ của anh không giống người khác rồi.” Bình An nói, “Bất quá, tên Ôn Triệu Tân kia, anh cứ ngược đãi hắn cho mạnh vào.”
“Tại sao?” Nghiêm Túc mỉm cười hỏi, tâm trạng ủ dột vì gặp phải Ôn Nguyệt Nga dần dần trở nên nhẹ nhõm.
“Tôi nhìn hắn không vừa mắt.” Khoét mù mắt chó của hắn đi, dám nhìn cô thành em út, bị ánh mắt bỉ ổi của hắn nhìn như vậy, toàn thân cô da gà gai ốc gì đều nổi lên hết ráo.
Nghiêm Túc còn nghiêm trang gật đầu, “Em muốn ngược hắn thế nào?”
Bình An cười tủm tỉm nhìn anh, “Nghiêm Túc, anh nói thật cho tôi biết đi, xì căng đan kia của Ôn Triệu Tân có phải do anh sai người làm không vậy?”
“Nhìn anh tiểu nhân đến vậy à?” Nghiêm Túc nhíu mày hỏi đầy hứng thú.
“Đây không phải là vấn đề có tiểu nhân hay không, mà là vấn đề thời cơ hành động. Một kẻ rác rưởi như Ôn Triệu Tân thì sớm muộn gì mấy chuyện xấu xa ghê tởm của hắn cũng sẽ bị đưa ra ánh sáng. Khác biệt ở đây chỉ là có đúng thời cơ hay không thôi.” Bình An nhìn thẳng vào mắt Nghiêm Túc, muốn tìm dấu vết nhỏ nhoi gì đó từ trong mắt anh, “Chuyện này không phải là Ôn Triệu Dung làm, nếu không phải là anh thì còn ai vào đây nữa?”
Nghiêm Túc cười nhẹ, “Em tin Ôn Triệu Dung vậy mà chẳng tin anh chút nào sao?”
“Không phải anh thật à?” Cảm thấy hơi thở của Nghiêm Túc đột nhiên ép xuống tới mức độ tỏa ra nguy hiểm, Bình An không xác định nổi, chẳng lẽ thật sự không phải do Nghiêm Túc...
“Sao? Trong lòng em Ôn Triệu Dung mới là quân tử hả?” Sự chú ý của Nghiêm Túc cơ bản không đặt trên cùng một trọng điểm với Bình An, anh chính là không muốn thấy cô tin tưởng một người đàn ông khác hơn anh, đặc biệt là Ôn Triệu Dung.
“Trong lòng tôi, anh còn quân tử hơn cả quân tử.” Bình An đẩy lui ghế về sau một chút, cười nói.
“Vậy... Anh và Ôn Triệu Dung, em tin tưởng ai hơn?” Nghiêm Túc hỏi.
“Đều tin như nhau.” Bình An nói.
“Ai quan trọng hơn?” Nghiêm Túc hoàn toàn không hài lòng với đáp án của cô.
Bình An mím môi, quay đầu gọi nhân viên phục vụ bên ngoài vào, giục Nghiêm Túc, “Gọi đồ ăn nhanh đi, đói bụng quá rồi.”
Chân mày Nghiêm Túc châu lại thành một đường nhưng ngay sau đó liền giãn ra, nhìn vẻ giả bộ chuyên chú xem thực đơn của cô mà nở một nụ cười đến ngay cả anh cũng không nhận thấy được là đầy vẻ yêu chiều đưa tình dịu dàng đến thế nào.
Không dám đối mặt với anh về vấn đề này kìa! Hay nói cách khác, cô cũng không phải thật sự không có cảm giác gì với anh.
Đợi một thời gian nữa vậy. Anh sẽ đợi cô cởi bỏ những gút mắc trong tim xong thì rồi lòng cô chắc chắn sẽ có anh, mặc dù anh không biết đến bây giờ trong lòng cô còn để ý cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.