Chương 258: Hình phạt
Dư Phương
11/03/2017
Liên Kiến Ba phái người ám sát Lê Thiên Thần không thành công, ngược lại
càng khiến cho cảnh sát và Bình An thêm cảnh giác, tăng thêm không ít
các biện pháp bảo vệ. Bình An còn mời vệ sỹ, mọi thời mọi lúc bảo vệ ba
người nhà họ Lê.
Còn có hai ba ngày nữa sẽ là phiên phúc thẩm. Dù có thành công ghép tội cho Liên Kiến Ba hay không thì sau phiên phúc thẩm cô cũng sẽ khởi tố cha con Đoàn Quan Quần lợi dụng Phương Thị để rửa tiền, tuyệt đối sẽ không để cho bọn chúng nhởn nhơ.
Tô Cầm đã đến công ty từ chức ngay sau ngày Lê Thiên Thần bị tai nạn xe. Bình An ký duyệt, đồng ý cho cô ta nghỉ việc ngay ngày hôm đó, đồng thời yêu cầu Bộ phận Nhân sự điều một thư ký khác cho Lục Vân Đình.
Về phần Tô Cầm từ chức xong sẽ đi đâu, Bình An cũng không có hỏi cô ta. Dù sao sau này cũng không có khả năng gặp lại nữa.
Còn có một chuyện khiến Bình An rất 囧. Kể từ sau khi gặp Nghiêm Hân tối hôm đó, cô đã không ghi nhớ cô nhóc này trong lòng, bởi về sau tuy gọi là người một nhà nhưng trên thực tế cơ hội giao thiệp không nhiều lắm. Nghiêm Hân thương hay là ghét đối với Bình An mà nói cũng chẳng quan hệ gì.
Bất quá có một điều lạ. Hai ngày qua Nghiêm Hân liên tục gọi nhiều cuộc điện thoại cho cô, nói muốn cùng Bình An đi dạo phố, rất muốn cùng chị dâu tương lai ăn cơm riêng để bồi dưỡng tình cảm...
Cô chẳng chút nào cho rằng có tình cảm gì cần bồi dưỡng với Nghiêm Hân hết.
Cũng may gần đây thật sự quá bận nên có thể lấy cớ để nhã nhặn từ chối.
Ngày mai sẽ mở phiên tòa, hôm nay bác sỹ nói Lê Thiên Thần có thể xuất viện hai giờ. Bình An liền đi cùng anh ta đến ngân hàng để lấy chứng cứ. Đi theo bên cạnh bọn họ trừ cảnh sát Lưu còn có vài vệ sỹ.
“Đây chính là chứng cứ chỉ rõ Đoàn Quan Quần ép tôi rửa tiền cho ông ta, tất cả các trương mục tôi đều đã làm ký hiệu, chỉ cần giao cho cảnh sát... Hai cha con Đoàn Quan Quần nhất định sẽ chạy không thoát.” Lê Thiên Thần nói.
Bình An cầm cái USD, hạ giọng hỏi, “Anh cũng sẽ phải ngồi tù, vậy anh cũng đồng ý chứ?”
“Ít nhất tôi có thể được giảm hình phạt.” Lê Thiên Thần tự giễu, “Tôi đã làm sai thì nên chịu trách nhiệm.”
“Ừ, dù thế nào đều cám ơn anh.” Bình An nhẹ nhàng nói.
Lê Thiên Thần cúi đầu thở dài, “Tôi nên nói câu xin lỗi mới đúng.”
Bình An cười cười, đi cùng anh ta ra khỏi ngân hàng. Cô phải đến Cục Cảnh sát, còn anh ta phải trở về bệnh viện.
“Bình An, cô có biết... Đỗ Hiểu Mị đi đâu không?” Lê Thiên Thần do dự thật lâu rồi cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng hỏi Bình An.
Hôm qua anh ta vốn muốn đi thăm Đỗ Hiểu Mị một chút nhưng không tìm thấy ả. Nghe bác sỹ nói, Đỗ Hiểu Mị đã được chuyển tới một bệnh viện khác, nhưng cũng không nói là bệnh viện nào.
“Tinh thần của cô ta không tốt lắm, đang tiếp nhận trị liệu.” Mắt Bình An không một gợn sóng, nhẹ giọng trả lời.
Lê Thiên Thần hơi ngẩn ra, đáy mắt hiện một tia áy náy, “Ở bệnh viện nào?”
Thành phố G có hai bệnh viện tâm thần.
Bình An chậm rãi nói ra địa chỉ. Lê Thiên Thần chỉ gật đầu, rồi đi cùng cảnh sát Lưu quay về bệnh viện.
Cầm cái USB trong tay, Bình An suy nghĩ một chút rồi cũng không đi đến Cục Cảnh sát mà quay lại công ty, giao USB cho Phương Hữu Lợi. Chuyện Lê Thiên Thần rửa tiền lúc còn ở Chi nhánh Công ty còn chưa được thông báo với các thành viên Hội đồng Quản trị.
Phương Hữu Lợi cho gọi Lục Vân Đình và Lý Thiệu Hỉ cùng đến văn phòng ông, rồi kể lại cặn kẽ sự kiện này cho bọn họ.
“Công ty tham dự rửa tiền?” Lục Vân Đình khiếp sợ hỏi, cau mày nghiêm nghị nhìn về phía Bình An, “Nếu để cho bên ngoài biết sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến công ty. Đây là phạm pháp.”
Bình An nói, “Bác Lục, chúng ta cũng biết đây là phạm pháp, nhưng không phải công ty chúng ta phạm pháp, mà là Lê Thiên Thần lợi dụng công ty để rửa tiền. Bây giờ chúng ta có chứng cứ trong tay, sự việc lại đã qua lâu như vậy rồi, nên đối với công ty chúng ta cũng sẽ không ảnh hưởng lớn lắm.”
“Chứng cứ?” Lý Thiệu Hỉ nghi ngờ nhìn Bình An.
“Đúng. Lê Thiên Thần cũng sẽ ra tòa làm chứng chống lại bọn chúng. Đối với công ty chúng ta mà nói, như vậy sẽ tốt hơn, bởi sau khi lập án khởi tố thì chúng ta có thể hoàn toàn khai trừ những con sâu làm rầu nồi canh trong công ty.” Bình An giải thích.
Lục Vân Đình và Lý Thiệu Hỉ đưa mắt nhìn nhau, “Việc này vẫn nên mau mau mời họp HĐQT, nói cho mọi người biết trước để họ chuẩn bị tâm lý.”
Phương Hữu Lợi cũng có ý như vậy.
Một giờ sau, họ liền triệu tập đại hội thành viên HĐQT, thông báo sơ lược việc Lê Thiên Thần thay Đoàn Quan Quần rửa tiền thế nào. Các thành viên HĐQT phản ứng không giống nhau, phần lớn rất hốt hoảng, sau khi Bình An phân tích cặn kẽ tình huống thì mới trấn an được lo lắng của mọi người.
Có Lê Thiên Thần làm chứng cùng chứng cứ chính xác, đa số thành viên tán thành việc tố cáo Đoàn Quan Quần.
Sau khi tan họp không bao lâu, Bình An liền báo cảnh sát. Cảnh sát nhanh chóng lập án điều tra, cũng đánh dấu vào hồ sơ để làm cho cha con Đoàn Quan Quần trước khi chưa có kết quả xét xử sẽ không thể rời khỏi Thành phố G, tất cả tài khoản ngân hàng cũng bị đóng băng để tiếp nhận điều tra.
Ngày hôm sau, vụ án kiện do Bình An khởi tố Liên Kiến Ba lừa gạt trong kinh doanh tiếp tục mở phiên tòa.
Có lẽ do hiệu ứng của việc “cây đổ bầy khỉ tan” (gần tương đương “tan đàn xẻ nghé” nhưng không chính xác lắm nên editor để nguyên văn), lần này Tòa không gặp bất cứ trở ngại nào trong việc thành lập tội danh cho Liên Kiến Ba, ngoại trừ việc tịch thu tất cả tài sản còn xử hắn mười năm tù có thời hạn.
Bình An nhìn Liên Kiến Ba bị áp giải lên xe cảnh sát, cuối cùng đã có thể nở một nụ cười sáng lạn.
Nhưng khi vụ án rửa tiền còn chưa được chính thức triển khai điều tra thì Đoàn Quan Quần đã chạy ra nước ngoài. Cảnh sát Trung Quốc chỉ có thể ém lại vụ này chờ bắt được Đoàn Quan Quần về rồi sẽ tái khởi tố.
Bất quá có Lê Thiên Thần làm chứng cùng chứng cớ xác thực, lão nhất định sẽ bị phán xử nghiêm.
Liên Kiến Ba rơi đài khiến những kẻ trước kia làm chứng là Lê Thiên Thần phạm tội giết người phải phun ra lời khai thật là chính Liên Kiến Ba sai bọn chúng giết người, còn uy hiếp bắt chúng đổ hết mọi chuyện cho Lê Thiên Thần.
Cố ý sai khiến giết người, kinh doanh gian dối, rửa tiền, ba tội danh này cộng lại khiến Liên Kiến Ba bị xử 25 năm tù giam có thời hạn. Tương lai lúc hắn ra tù được thì dù có thù hận gì với Bình An và Lê Thiên Thần thì cũng không làm gì được nữa.
Lê Thiên Thần vì đã tự nguyện thành người làm chứng cho vụ án nên được Tòa xử nhẹ, chỉ phạt 100 ngàn tệ và 5 năm tù có thời hạn.
Đối với Lê Thiên Thần đây là kết quả rất thỏa mãn. Năm năm sau, anh ta vẫn còn tráng niên, có thể bắt đầu lại từ đầu tất cả.
Tuy việc rửa tiền có ảnh hưởng đến Tập đoàn Phương Thị nhưng cũng không lớn, sau khi Bộ phận PR mở cuộc họp báo thì cổ phiếu lại khôi phục sự ổn định.
Bình An nhìn ra ngoài bầu trời bao la với ánh nắng vàng rực rỡ bên ngoài cửa sổ, trời xanh ngăn ngắt, gió thổi mây trắng thành từng dải mỏng dài, tuy là mùa đông nhưng lại có cảm giác ấm áp.
Từ khi được trọng sinh tới nay, cô lần đầu tiên cảm thấy tâm trạng mình nhẹ nhàng vui vẻ đến thế.
Cô chưa bao giờ là một người lợi hại, từ nhỏ đến lớn cô đều sống trong cuộc sống không buồn không lo, chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày phải chịu tổn thương sâu sắc. Trước khi chưa lấy Lê Thiên Thần, cô lệ thuộc vào ba, sau khi kết hôn lại ỷ lại vào chồng, cô giống như một người không có chủ kiến, vĩnh viễn chỉ có thể sống bám vào người khác. Nếu như không bị Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị phản bội, cô sẽ không được Trọng sinh, sẽ không có khả năng tiếp xúc đến những sự việc mà cô cho là sẽ vĩnh viễn không dính dáng đến mình.
Thành thật mà nói, cô cũng không thích việc kinh doanh, cũng không ưa thương trường, chẳng qua vì để cho bản thân có năng lực độc lập mà đối phó với đám Lê Thiên Thần, cô mới cố gắng học hỏi những thứ cô chưa bao giờ học qua.
Cô học cũng không tốt, bởi rất nhiều việc đều phải dựa vào trí nhớ trước kia mới có thể hoàn thành.
Nhưng bất kể thế nào, cô đã bắt đầu thích cuộc sống hiện tại.
“Tổng Giám Đốc, đến giờ đi họp rồi.” Khổng Thu Hinh đi vào nói với Bình An.
Bình An lấy lại tinh thần, gật đầu cười, “Ừ, biết rồi.”
Thật ra cô không chỉ thay đổi vận mệnh của mình mà còn thay đổi quỹ đạo sinh mệnh vốn có của những người khác. Bà ngoại vẫn còn sống, Đổng Tư Tiệp không có bị Đỗ Hiểu Mị đẩy ra khỏi Tập đoàn Phương Thị, Trình Vận không kết hôn với một tên đàn ông cặn bã, Khâu Thiếu Triết không bị Đỗ Hiểu Mị lợi dụng...
Nhưng Thư ký Tạ đã chết.
Bình An nhẹ thở dài, không biết kiếp trước số mệnh của Thư ký Tạ là thế nào.
Không nên suy nghĩ nhiều quá. Cuộc sống vẫn sẽ tiếp tục, tất cả những buồn bã và ân oán đều đã trôi qua. Bắt đầu từ hôm nay, cô muốn sống một cuộc sống mà mình muốn.
Sau khi họp xong, Bình An thay thường phục trong phòng nghỉ tại văn phòng. Hôm nay cô đã hẹn ăn cơm với vợ chồng Ôn Triệu Dung, đây chỉ là một buổi gặp mặt bình thường chứ không phải là bữa tiệc chính thức gì.
Mấy ngày trước cô đã muốn hẹn họ ăn cơm, chẳng qua vừa đúng lúc Ôn Triệu Dung không có ở Thành phố G. Hôm nay mọi người mới có thời gian rảnh.
Có tin đồn rằng tình cảm giữa Ôn Triệu Dung và phu nhân là Trương Viện Viện không được tốt cho lắm, không biết là thật hay giả.
Họ hẹn ăn cơm tại một nhà hàng Quảng Đông. Bình An và Nghiêm Túc tới phòng riêng trước chờ vợ chồng Ôn Triệu Dung. Cũng chẳng chờ bao lâu sau thì Ôn Triệu Dung và Trương Viện Viện cũng đã tới.
Đây không phải là lần đầu tiên Bình An nhìn thấy Trương Viện Viện, mà đã gặp lúc tham gia hôn lễ của họ, chẳng qua chẳng nói được mấy câu. Hơn nữa lúc ấy Trương Viện Viện trang điểm cô dâu rất đậm, chỉ cảm thấy đây là một cô gái rất thông minh sắc sảo.
“Thưa ông Nghiêm, ông Ôn đã tới.” Phục vụ dẫn vợ chồng Ôn Triệu Dung vào, khách khí thông báo với Nghiêm Túc.
Bình An và Nghiêm Túc cùng đứng lên, cười nhìn đôi vợ chồng ngoài cửa.
Ôn Triệu Dung đã không còn là thiếu niên non nớt sáng sủa năm xưa, mà là một Tổng Giám đốc thành thục chững chạc, sự nghiệp thành công của Xây dựng Kỳ phong. Cô và anh vốn là bạn tốt, hồi còn trong trường không có chuyện gì là không nói với nhau. Nhưng bây giờ... cảm giác như có một tầng ngăn cách.
“Ôn học trưởng, Ôn phu nhân.” Bình An cười chào hỏi hai người, “Mời ngồi, mời ngồi.”
Nghiêm Túc gật đầu với Ôn Triệu Dung một cái.
Tối nay Trương Viện Viện chỉ trang điểm trang nhã, da màu lúa mạch khỏe mạnh, một đôi mắt xếch quyến rũ, mũi thẳng rất đẹp, đôi môi có hơi mỏng. Tổng hợp lại có thể được xưng tụng là một mỹ nữ, đứng cùng Ôn Triệu Dung xem như một đôi trai tài gái sắc.
Bất quá hình như có hơi bằng mặt mà không bằng lòng bởi gần như không có động tác tương hỗ nào giữa hai người, ngay cả trao đổi ánh mắt cũng không có. Ôn Triệu Dung dường như có hơi lạnh lùng đối với Trương Viện Viện.
Chẳng lẽ thật sự giống như tin đồn?
“Ôn học trưởng, thật sự rất cám ơn anh về chuyện lần trước. Nếu không có anh đưa tay giúp đỡ thì em đúng là không biết phải làm thế nào.” Lúc ăn cơm, Bình An cầm ly nước trái cây thay rượu, cảm kích nói với Ôn Triệu Dung.
Mắt Ôn Triệu Dung như cười nhìn Bình An, nhìn khuôn mặt tươi cười càng ngày càng xinh đẹp của cô, trái tim vẫn có cảm giác rung động như xưa. Anh khẽ hạ mắt, trầm giọng nói, “Một cái nhấc tay thôi mà, giữa chúng ta không cần phải khách sáo như vậy, trước kia trong trường học chẳng phải anh luôn chăm sóc cô đó sao?”
Bình An cười khẽ một tiếng, giả bộ không vui, “Anh còn dám nói! Đó mà gọi là chăm sóc đó hả. Anh cố ý đì em thì có, không muốn để cho em sống nhẹ nhõm vui vẻ hơn anh nên nhất định phải tìm việc thảy cho em vội trước vội sau.”
“Vậy tôi cũng phải cám ơn cậu nữa.” Nghiêm Túc cười nói, cũng không hề vì câu nói của Ôn Triệu Dung mà cảm thấy không vui.
Trương Viện Viện bĩu môi, liếc xéo khóe mắt nhìn Ôn Triệu Dung, nói bằng giọng lành lạnh, “Với phụ nữ nào anh cũng tri kỷ nhiệt tình vậy hết nhỉ.”
Còn có hai ba ngày nữa sẽ là phiên phúc thẩm. Dù có thành công ghép tội cho Liên Kiến Ba hay không thì sau phiên phúc thẩm cô cũng sẽ khởi tố cha con Đoàn Quan Quần lợi dụng Phương Thị để rửa tiền, tuyệt đối sẽ không để cho bọn chúng nhởn nhơ.
Tô Cầm đã đến công ty từ chức ngay sau ngày Lê Thiên Thần bị tai nạn xe. Bình An ký duyệt, đồng ý cho cô ta nghỉ việc ngay ngày hôm đó, đồng thời yêu cầu Bộ phận Nhân sự điều một thư ký khác cho Lục Vân Đình.
Về phần Tô Cầm từ chức xong sẽ đi đâu, Bình An cũng không có hỏi cô ta. Dù sao sau này cũng không có khả năng gặp lại nữa.
Còn có một chuyện khiến Bình An rất 囧. Kể từ sau khi gặp Nghiêm Hân tối hôm đó, cô đã không ghi nhớ cô nhóc này trong lòng, bởi về sau tuy gọi là người một nhà nhưng trên thực tế cơ hội giao thiệp không nhiều lắm. Nghiêm Hân thương hay là ghét đối với Bình An mà nói cũng chẳng quan hệ gì.
Bất quá có một điều lạ. Hai ngày qua Nghiêm Hân liên tục gọi nhiều cuộc điện thoại cho cô, nói muốn cùng Bình An đi dạo phố, rất muốn cùng chị dâu tương lai ăn cơm riêng để bồi dưỡng tình cảm...
Cô chẳng chút nào cho rằng có tình cảm gì cần bồi dưỡng với Nghiêm Hân hết.
Cũng may gần đây thật sự quá bận nên có thể lấy cớ để nhã nhặn từ chối.
Ngày mai sẽ mở phiên tòa, hôm nay bác sỹ nói Lê Thiên Thần có thể xuất viện hai giờ. Bình An liền đi cùng anh ta đến ngân hàng để lấy chứng cứ. Đi theo bên cạnh bọn họ trừ cảnh sát Lưu còn có vài vệ sỹ.
“Đây chính là chứng cứ chỉ rõ Đoàn Quan Quần ép tôi rửa tiền cho ông ta, tất cả các trương mục tôi đều đã làm ký hiệu, chỉ cần giao cho cảnh sát... Hai cha con Đoàn Quan Quần nhất định sẽ chạy không thoát.” Lê Thiên Thần nói.
Bình An cầm cái USD, hạ giọng hỏi, “Anh cũng sẽ phải ngồi tù, vậy anh cũng đồng ý chứ?”
“Ít nhất tôi có thể được giảm hình phạt.” Lê Thiên Thần tự giễu, “Tôi đã làm sai thì nên chịu trách nhiệm.”
“Ừ, dù thế nào đều cám ơn anh.” Bình An nhẹ nhàng nói.
Lê Thiên Thần cúi đầu thở dài, “Tôi nên nói câu xin lỗi mới đúng.”
Bình An cười cười, đi cùng anh ta ra khỏi ngân hàng. Cô phải đến Cục Cảnh sát, còn anh ta phải trở về bệnh viện.
“Bình An, cô có biết... Đỗ Hiểu Mị đi đâu không?” Lê Thiên Thần do dự thật lâu rồi cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng hỏi Bình An.
Hôm qua anh ta vốn muốn đi thăm Đỗ Hiểu Mị một chút nhưng không tìm thấy ả. Nghe bác sỹ nói, Đỗ Hiểu Mị đã được chuyển tới một bệnh viện khác, nhưng cũng không nói là bệnh viện nào.
“Tinh thần của cô ta không tốt lắm, đang tiếp nhận trị liệu.” Mắt Bình An không một gợn sóng, nhẹ giọng trả lời.
Lê Thiên Thần hơi ngẩn ra, đáy mắt hiện một tia áy náy, “Ở bệnh viện nào?”
Thành phố G có hai bệnh viện tâm thần.
Bình An chậm rãi nói ra địa chỉ. Lê Thiên Thần chỉ gật đầu, rồi đi cùng cảnh sát Lưu quay về bệnh viện.
Cầm cái USB trong tay, Bình An suy nghĩ một chút rồi cũng không đi đến Cục Cảnh sát mà quay lại công ty, giao USB cho Phương Hữu Lợi. Chuyện Lê Thiên Thần rửa tiền lúc còn ở Chi nhánh Công ty còn chưa được thông báo với các thành viên Hội đồng Quản trị.
Phương Hữu Lợi cho gọi Lục Vân Đình và Lý Thiệu Hỉ cùng đến văn phòng ông, rồi kể lại cặn kẽ sự kiện này cho bọn họ.
“Công ty tham dự rửa tiền?” Lục Vân Đình khiếp sợ hỏi, cau mày nghiêm nghị nhìn về phía Bình An, “Nếu để cho bên ngoài biết sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến công ty. Đây là phạm pháp.”
Bình An nói, “Bác Lục, chúng ta cũng biết đây là phạm pháp, nhưng không phải công ty chúng ta phạm pháp, mà là Lê Thiên Thần lợi dụng công ty để rửa tiền. Bây giờ chúng ta có chứng cứ trong tay, sự việc lại đã qua lâu như vậy rồi, nên đối với công ty chúng ta cũng sẽ không ảnh hưởng lớn lắm.”
“Chứng cứ?” Lý Thiệu Hỉ nghi ngờ nhìn Bình An.
“Đúng. Lê Thiên Thần cũng sẽ ra tòa làm chứng chống lại bọn chúng. Đối với công ty chúng ta mà nói, như vậy sẽ tốt hơn, bởi sau khi lập án khởi tố thì chúng ta có thể hoàn toàn khai trừ những con sâu làm rầu nồi canh trong công ty.” Bình An giải thích.
Lục Vân Đình và Lý Thiệu Hỉ đưa mắt nhìn nhau, “Việc này vẫn nên mau mau mời họp HĐQT, nói cho mọi người biết trước để họ chuẩn bị tâm lý.”
Phương Hữu Lợi cũng có ý như vậy.
Một giờ sau, họ liền triệu tập đại hội thành viên HĐQT, thông báo sơ lược việc Lê Thiên Thần thay Đoàn Quan Quần rửa tiền thế nào. Các thành viên HĐQT phản ứng không giống nhau, phần lớn rất hốt hoảng, sau khi Bình An phân tích cặn kẽ tình huống thì mới trấn an được lo lắng của mọi người.
Có Lê Thiên Thần làm chứng cùng chứng cứ chính xác, đa số thành viên tán thành việc tố cáo Đoàn Quan Quần.
Sau khi tan họp không bao lâu, Bình An liền báo cảnh sát. Cảnh sát nhanh chóng lập án điều tra, cũng đánh dấu vào hồ sơ để làm cho cha con Đoàn Quan Quần trước khi chưa có kết quả xét xử sẽ không thể rời khỏi Thành phố G, tất cả tài khoản ngân hàng cũng bị đóng băng để tiếp nhận điều tra.
Ngày hôm sau, vụ án kiện do Bình An khởi tố Liên Kiến Ba lừa gạt trong kinh doanh tiếp tục mở phiên tòa.
Có lẽ do hiệu ứng của việc “cây đổ bầy khỉ tan” (gần tương đương “tan đàn xẻ nghé” nhưng không chính xác lắm nên editor để nguyên văn), lần này Tòa không gặp bất cứ trở ngại nào trong việc thành lập tội danh cho Liên Kiến Ba, ngoại trừ việc tịch thu tất cả tài sản còn xử hắn mười năm tù có thời hạn.
Bình An nhìn Liên Kiến Ba bị áp giải lên xe cảnh sát, cuối cùng đã có thể nở một nụ cười sáng lạn.
Nhưng khi vụ án rửa tiền còn chưa được chính thức triển khai điều tra thì Đoàn Quan Quần đã chạy ra nước ngoài. Cảnh sát Trung Quốc chỉ có thể ém lại vụ này chờ bắt được Đoàn Quan Quần về rồi sẽ tái khởi tố.
Bất quá có Lê Thiên Thần làm chứng cùng chứng cớ xác thực, lão nhất định sẽ bị phán xử nghiêm.
Liên Kiến Ba rơi đài khiến những kẻ trước kia làm chứng là Lê Thiên Thần phạm tội giết người phải phun ra lời khai thật là chính Liên Kiến Ba sai bọn chúng giết người, còn uy hiếp bắt chúng đổ hết mọi chuyện cho Lê Thiên Thần.
Cố ý sai khiến giết người, kinh doanh gian dối, rửa tiền, ba tội danh này cộng lại khiến Liên Kiến Ba bị xử 25 năm tù giam có thời hạn. Tương lai lúc hắn ra tù được thì dù có thù hận gì với Bình An và Lê Thiên Thần thì cũng không làm gì được nữa.
Lê Thiên Thần vì đã tự nguyện thành người làm chứng cho vụ án nên được Tòa xử nhẹ, chỉ phạt 100 ngàn tệ và 5 năm tù có thời hạn.
Đối với Lê Thiên Thần đây là kết quả rất thỏa mãn. Năm năm sau, anh ta vẫn còn tráng niên, có thể bắt đầu lại từ đầu tất cả.
Tuy việc rửa tiền có ảnh hưởng đến Tập đoàn Phương Thị nhưng cũng không lớn, sau khi Bộ phận PR mở cuộc họp báo thì cổ phiếu lại khôi phục sự ổn định.
Bình An nhìn ra ngoài bầu trời bao la với ánh nắng vàng rực rỡ bên ngoài cửa sổ, trời xanh ngăn ngắt, gió thổi mây trắng thành từng dải mỏng dài, tuy là mùa đông nhưng lại có cảm giác ấm áp.
Từ khi được trọng sinh tới nay, cô lần đầu tiên cảm thấy tâm trạng mình nhẹ nhàng vui vẻ đến thế.
Cô chưa bao giờ là một người lợi hại, từ nhỏ đến lớn cô đều sống trong cuộc sống không buồn không lo, chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày phải chịu tổn thương sâu sắc. Trước khi chưa lấy Lê Thiên Thần, cô lệ thuộc vào ba, sau khi kết hôn lại ỷ lại vào chồng, cô giống như một người không có chủ kiến, vĩnh viễn chỉ có thể sống bám vào người khác. Nếu như không bị Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị phản bội, cô sẽ không được Trọng sinh, sẽ không có khả năng tiếp xúc đến những sự việc mà cô cho là sẽ vĩnh viễn không dính dáng đến mình.
Thành thật mà nói, cô cũng không thích việc kinh doanh, cũng không ưa thương trường, chẳng qua vì để cho bản thân có năng lực độc lập mà đối phó với đám Lê Thiên Thần, cô mới cố gắng học hỏi những thứ cô chưa bao giờ học qua.
Cô học cũng không tốt, bởi rất nhiều việc đều phải dựa vào trí nhớ trước kia mới có thể hoàn thành.
Nhưng bất kể thế nào, cô đã bắt đầu thích cuộc sống hiện tại.
“Tổng Giám Đốc, đến giờ đi họp rồi.” Khổng Thu Hinh đi vào nói với Bình An.
Bình An lấy lại tinh thần, gật đầu cười, “Ừ, biết rồi.”
Thật ra cô không chỉ thay đổi vận mệnh của mình mà còn thay đổi quỹ đạo sinh mệnh vốn có của những người khác. Bà ngoại vẫn còn sống, Đổng Tư Tiệp không có bị Đỗ Hiểu Mị đẩy ra khỏi Tập đoàn Phương Thị, Trình Vận không kết hôn với một tên đàn ông cặn bã, Khâu Thiếu Triết không bị Đỗ Hiểu Mị lợi dụng...
Nhưng Thư ký Tạ đã chết.
Bình An nhẹ thở dài, không biết kiếp trước số mệnh của Thư ký Tạ là thế nào.
Không nên suy nghĩ nhiều quá. Cuộc sống vẫn sẽ tiếp tục, tất cả những buồn bã và ân oán đều đã trôi qua. Bắt đầu từ hôm nay, cô muốn sống một cuộc sống mà mình muốn.
Sau khi họp xong, Bình An thay thường phục trong phòng nghỉ tại văn phòng. Hôm nay cô đã hẹn ăn cơm với vợ chồng Ôn Triệu Dung, đây chỉ là một buổi gặp mặt bình thường chứ không phải là bữa tiệc chính thức gì.
Mấy ngày trước cô đã muốn hẹn họ ăn cơm, chẳng qua vừa đúng lúc Ôn Triệu Dung không có ở Thành phố G. Hôm nay mọi người mới có thời gian rảnh.
Có tin đồn rằng tình cảm giữa Ôn Triệu Dung và phu nhân là Trương Viện Viện không được tốt cho lắm, không biết là thật hay giả.
Họ hẹn ăn cơm tại một nhà hàng Quảng Đông. Bình An và Nghiêm Túc tới phòng riêng trước chờ vợ chồng Ôn Triệu Dung. Cũng chẳng chờ bao lâu sau thì Ôn Triệu Dung và Trương Viện Viện cũng đã tới.
Đây không phải là lần đầu tiên Bình An nhìn thấy Trương Viện Viện, mà đã gặp lúc tham gia hôn lễ của họ, chẳng qua chẳng nói được mấy câu. Hơn nữa lúc ấy Trương Viện Viện trang điểm cô dâu rất đậm, chỉ cảm thấy đây là một cô gái rất thông minh sắc sảo.
“Thưa ông Nghiêm, ông Ôn đã tới.” Phục vụ dẫn vợ chồng Ôn Triệu Dung vào, khách khí thông báo với Nghiêm Túc.
Bình An và Nghiêm Túc cùng đứng lên, cười nhìn đôi vợ chồng ngoài cửa.
Ôn Triệu Dung đã không còn là thiếu niên non nớt sáng sủa năm xưa, mà là một Tổng Giám đốc thành thục chững chạc, sự nghiệp thành công của Xây dựng Kỳ phong. Cô và anh vốn là bạn tốt, hồi còn trong trường không có chuyện gì là không nói với nhau. Nhưng bây giờ... cảm giác như có một tầng ngăn cách.
“Ôn học trưởng, Ôn phu nhân.” Bình An cười chào hỏi hai người, “Mời ngồi, mời ngồi.”
Nghiêm Túc gật đầu với Ôn Triệu Dung một cái.
Tối nay Trương Viện Viện chỉ trang điểm trang nhã, da màu lúa mạch khỏe mạnh, một đôi mắt xếch quyến rũ, mũi thẳng rất đẹp, đôi môi có hơi mỏng. Tổng hợp lại có thể được xưng tụng là một mỹ nữ, đứng cùng Ôn Triệu Dung xem như một đôi trai tài gái sắc.
Bất quá hình như có hơi bằng mặt mà không bằng lòng bởi gần như không có động tác tương hỗ nào giữa hai người, ngay cả trao đổi ánh mắt cũng không có. Ôn Triệu Dung dường như có hơi lạnh lùng đối với Trương Viện Viện.
Chẳng lẽ thật sự giống như tin đồn?
“Ôn học trưởng, thật sự rất cám ơn anh về chuyện lần trước. Nếu không có anh đưa tay giúp đỡ thì em đúng là không biết phải làm thế nào.” Lúc ăn cơm, Bình An cầm ly nước trái cây thay rượu, cảm kích nói với Ôn Triệu Dung.
Mắt Ôn Triệu Dung như cười nhìn Bình An, nhìn khuôn mặt tươi cười càng ngày càng xinh đẹp của cô, trái tim vẫn có cảm giác rung động như xưa. Anh khẽ hạ mắt, trầm giọng nói, “Một cái nhấc tay thôi mà, giữa chúng ta không cần phải khách sáo như vậy, trước kia trong trường học chẳng phải anh luôn chăm sóc cô đó sao?”
Bình An cười khẽ một tiếng, giả bộ không vui, “Anh còn dám nói! Đó mà gọi là chăm sóc đó hả. Anh cố ý đì em thì có, không muốn để cho em sống nhẹ nhõm vui vẻ hơn anh nên nhất định phải tìm việc thảy cho em vội trước vội sau.”
“Vậy tôi cũng phải cám ơn cậu nữa.” Nghiêm Túc cười nói, cũng không hề vì câu nói của Ôn Triệu Dung mà cảm thấy không vui.
Trương Viện Viện bĩu môi, liếc xéo khóe mắt nhìn Ôn Triệu Dung, nói bằng giọng lành lạnh, “Với phụ nữ nào anh cũng tri kỷ nhiệt tình vậy hết nhỉ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.