Bình An Trọng Sinh

Chương 203: Không hợp cạ

Dư Phương

10/03/2017

Edit: Khánh Linh

Tiệc chào đón được tổ chức ở khách sạn gần công ty. Là người giữ vai chính, Bình An dĩ nhiên phải lên bục phát biểu vài câu, trừ việc cảm tạ Hội đồng quản trị thì cũng là cảm tạ sự ủng hộ của đồng nghiệp trong công ty. Nói xong mấy câu mở màn, mọi người đều có thể tự do hoạt động.

Lúc đứng trên bục phát biểu, Bình An có thể cảm nhận được một ánh mắt bỏng lửa thiếu điều muốn đốt thủng hai lỗ trên người cô.

Cô cười tủm tỉm bước từ trên bục xuống, vẻ mặt thong dong thoải mái cầm một ly nước trái cây từ trên bàn lên, cùng chuyện trò vui vẻ với những đồng nghiệp tới chào hỏi cô.

“Phương tiểu thư, có thể nói đôi câu với cô không?” Đỗ Hiểu Mị mặt không biến sắc xuất hiện sau lưng Bình An, giọng điệu lạnh lùng, ánh mắt nhìn Bình An tràn đầy tia lửa rừng rực.

Bình An cười cười, “Có chuyện gì không?”

“Tôi muốn trao đổi với Phương tiểu thư một chút về vấn đề nhậm chức của tôi.” Khóe miệng Đỗ Hiểu Mị cố gắng kéo ra một nụ cười miễn cưỡng.

“Sao? Đỗ tiểu thư có vấn đề gì cứ nói.” Bình An cực kỳ phóng khoáng.

Chung quanh đều là những đồng nghiệp đang muốn xem chuyện náo nhiệt, giống như đều đang chực chờ để cười giễu ả, Đỗ Hiểu Mị cắn răng, “Có thể bước qua một bên nói chuyện không?”

Bình An nhíu mày rồi cùng Đỗ Hiểu Mị đi ra hành lang bên ngoài, nơi này tương đối vắng lặng. “Đỗ tiểu thư, mời nói.”

“Phương Bình An, cô cố ý đúng không?” Trên hành lang, trừ những nhân viên phục vụ thỉnh thoảng đi qua đi lại cũng chỉ có hai người bọn họ, Đỗ Hiểu Mị lập tức dỡ bỏ lớp ngụy trang trên mặt, oán hận nhìn chằm chằm vào Bình An.

“Tôi không hiểu rõ ý của Đỗ tiểu thư.” Bình An cười nhẹ, biết tỏng đi mà còn cố hỏi.

“Cô đừng có giả bộ với tôi!” Đỗ Hiểu Mị phẫn nộ kêu lên, “Cô điều tôi đến Thành phố P là có ý gì?”

“Thì ra là cô bất mãn đối với công tác được phân công. Sao vậy? Được thăng chức mà còn không hài lòng à? Vậy cô muốn có ý kiến gì đây?” Bình An khoanh hai tay trên ngực, cười đến vô cùng thong dong tự tại rồi hỏi.

Đỗ Hiểu Mị cười lạnh, “Tôi biết rõ là cô cố ý, cô không muốn tôi ở lại Tổng Công Ty, không muốn tôi ngày ngày ở chung một chỗ với Lê Thiên Thần. Sao vậy, Phương Bình An, trong lòng hoảng sợ đấy à? Sợ có ngày khó giữ được vị trí Tổng Giám Đốc ư?”

“Cô có thể ở cùng một chỗ với Lê Thiên Thần ngày ngày hay không thì có liên quan gì đến tôi đâu? Đâu phải vì hai người là tình nhân nên công ty phải phân công công việc thế nào đó để thuận tiện cho các người. Còn nữa, trước đây cô mua chuộc mấy kẻ chơi cổ phiếu kia nhưng không thắng được tôi, cô cho rằng tương lai cô còn có cơ hội thắng tôi à?” Bình An cười giễu cợt.

“Cô ngoài việc dựa vào Nghiêm Túc và ba cô thì còn có thể tự mình làm được cái gì?” Đỗ Hiểu Mị cho là ả thất bại là thua dưới tay Nghiêm Túc hoặc Phương Hữu Lợi, chứ không phải là con nhóc thối tha trước mắt này.

“Được rồi, Đỗ Hiểu Mị, nếu cô thật sự có bản lĩnh thì cứ thử đến Thành phố P mà múa rìu đi, chẳng lẽ không phải cô cũng mượn thế của Lê Thiên Thần mà leo lên đó sao? Chính cô thì có bản lĩnh gì?” Bình An không nhịn được đốp lại.

Đỗ Hiểu Mị đột nhiên cười đến vui vẻ dị thường, “Cô muốn ép tôi rời khỏi Phương thị ư? Phương Bình An, cô không cần phải dùng kế khích tướng, cô cho là tôi không dám đi Thành phố P đấy à? Chúng ta cứ chờ xem!”

Bình An nhíu mày, nhìn Đỗ Hiểu Mị một cách rất chân thành, “Tôi tin tưởng cô nhất định sẽ thành công.”



Đỗ Hiểu Mị lạnh lùng nhìn cô một cái, xoay người đi trở về đại sảnh.

Nhìn bóng cô ả ngẩng đầu ưỡn ngực, đôi mắt của Bình An vẫn trầm tĩnh như nước. Dĩ nhiên cô không nghĩ rằng Đỗ Hiểu Mị sẽ đệ đơn từ chức trước khi phải buộc đi tới Thành phố P. Không cần phải hoài nghi về năng lực của Đỗ Hiểu Mị, chẳng qua cô ả quan tâm Lê Thiên Thần đến thế, thật sự có thể chịu được việc hai người phải tách ra ở hai nơi sao? Chẳng lẽ không sợ Lê Thiên Thần bị một phụ nữ khác đoạt mất hay sao?

Thật muốn nhìn xem!

Ngày hôm sau, Bình An cũng không làm như Lê Thiên Thần hy vọng là ngưng hẳn việc khảo sát đối với khu đất phụ cận Phượng Hoàng Thành. Cô khăng khăng một mực đối với chuyện đầu tư vào nơi đó, ai cũng không thể xoay chuyển được chủ ý của cô. Lê Thiên Thần thấy Bình An hoàn toàn không xem lời nói của hắn ta ra gì nên trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Khi thấy quản lý các bộ phận đều nhất nhất xem lời nói của Bình An như thánh chỉ thì sắc mặt hắn ta càng thêm khó coi, không để ý là còn đang trong cuộc họp, hắn mở miệng lên tiếng, “Tôi phản đối việc lãng phí lãng phí nhân lực như vậy!”

Bình An hướng ánh mắt nhạt nhẽo sang hắn, “Phó Tổng Lê có đề nghị gì chăng?”

“Mặc dù giai đoạn 1 Phượng Hoàng Thành bán được rất tốt, nhưng không có nghĩa là trong tương lai thì chung quanh nơi này sẽ phồn vinh. Thay vì hiện tại tốn hao tiền bạc vào việc khảo sát, không bằng tìm công trình khác có thể mang về nhiều lợi nhuận hơn cho công ty.” Lê Thiên Thần nhìn Bình An bằng một thái độ bất mãn.

“Làm sao anh biết nơi đó không thể khai phá?” Bình An cười lạnh hỏi.

“Phàm là người có kinh nghiệm đều sẽ không đưa ra một quyết định vọng động như vậy!” Lê Thiên Thần lớn tiếng nói. Vào giờ phút này, hắn đã quên mất là trong lòng còn đang kỳ vọng Bình An có thể còn giữ vài phần kính trọng với hắn, quên mất rằng trước mặt là người phụ nữ mà hắn thầm yêu thích, hắn không thể nào chịu đựng nổi việc bị lãnh đạo bởi một phụ nữ ngoan hiền đã từng xem hắn là trời, hễ hắn nói gì thì nghe nấy.

Hắn đã quen thói lên mặt chỉ tay ra lệnh đối với người phụ nữ này, đã quen với việc khống chế tư tưởng của cô, hắn đã quên mất rằng Bình An từ lâu đã không còn là Bình An như trước kia nữa. Cho nên, khi hắn ý thức được rằng Bình An không hề làm theo lời hắn thì trong lòng liền nảy sinh một nỗi tức giận ngùn ngụt mà ngay cả hắn cũng không cách nào khống chế được.

“Phó Tổng Lê, tôi chỉ đang yêu cầu các đồng nghiệp ở bộ phận nghiên cứu thị trường đi khảo sát địa hình, thẩm định xem cần tổng cộng bao nhiêu tiền để làm dự án, chứ đã thật sự đưa ra quyết định đâu.” Bình An lạnh lùng nhìn Lê Thiên Thần, hắn ta ra vẻ ma cũ ăn hiếp ma mới lúc này là muốn cho ai nhìn đây?

“Thay vì lãng phí thời gian đi nghiên cứu một địa phương không có tiềm năng, không bằng đem tinh lực dồn vào trên các công trình có tính bảo đảm có hơn không.” Lê Thiên Thần nói.

Quản lý các ngành im lặng nhìn Bình An và Lê Thiên Thần đấu khẩu, trong lòng ai cũng không nhịn được mà nghĩ, người thông minh sẽ không ngu mà đi chống đối nữ thái tử vào lúc này, đầu óc Lê Thiên Thần bị úng nước đấy à?

Cho là có chút giao tình cũ với nữ thái tử đi chăng nữa thì sao lúc này lại không xem cô vào trong mắt thế này, mới ngày thứ hai đã bất hòa cãi cọ rồi, tương lai làm sao mà tốt được.

Tất cả những người đã leo lên được cái chức quản lý tại một công ty lớn thế này đương nhiên là đã trải qua bao nhiêu lần đấu đá nội bộ đến thành tinh rồi, cho dù biết hai vị lãnh đạo cao cấp bất hòa nhưng vì không hiểu rõ tính tình hai người và tình huống hiện tại, tốt nhất là không nên tùy tiện đưa ra một phán đoán nào kẻo sai lầm mà đứng sai đội, cuối cùng lại rước họa vào thân.

Dĩ nhiên, nhìn tình huống trước mắt mà nói, đứng ở phe nữ thái tử tuyệt đối là lựa chọn sáng suốt vào lúc này.

“Phó Tổng Lê, bất kỳ khai phá nào cũng đều có tiềm năng nhất định của nó. Ban đầu khi Tập đoàn Nghiêm thị khai phá Phượng Hoàng Thành, chẳng phải chính anh cũng từng đoan chắc rằng họ nhất định sẽ lỗ vốn đó sao? Giờ anh xem đi, Phượng Hoàng Thành có bán thật tốt không?” Bình An thản nhiên nói, sao trước kia cô không nhìn ra nhỉ, Lê Thiên Thần thiếu một cái gọi là tinh thần đầu tư mạo hiểm, chỉ biết lựa chọn những công trình có tính bảo đảm tuyệt đối, người như vậy thì có thể an an ổn ổn mà sống cả đời, nhưng tuyệt đối sẽ không có một tiền đồ vang dội.

Nhưng tại sao ở Thành phố S lại dám mạo hiểm vậy nhỉ, chẳng lẽ thật sự có người chống lưng?

“Cho dù Nghiêm Túc là hôn phu của cô, nhưng Nghiêm thị là Nghiêm thị, Phương thị là Phương thị, công ty bọn họ đầu tư cái gì cũng chưa chắc là sẽ thích hợp với chúng ta!” Nhắc tới Nghiêm Túc, trong lòng Lê Thiên Thần tràn đầy nỗi ghen tỵ đối với Nghiêm Túc.

Bình An cười lạnh một tiếng, nói với những trưởng bộ phận, “Cứ làm theo lời tôi đi, tan họp.”

Nói nhiều như vậy mà cô vẫn làm theo ý mình, sắc mặt Lê Thiên Thần tái xanh.

Chờ sau khi tất cả mọi người rời đi rồi, Bình An mới cười cười nhìn Lê Thiên Thần, trong giọng nói có vẻ lạnh lẽo khôn tả, “Anh nói đúng, Nghiêm thị là Nghiêm thị, chuyện Nghiêm Túc dám làm, anh chưa chắc đã dám làm, cho nên anh ấy mới là Tổng Tài của Nghiêm thị, còn anh chỉ có thể là Phó Tổng Giám Đốc tại Phương thị. Anh tốt nhất nên nhớ kỹ vào, tôi là Tổng Giám Đốc, nếu sau này công trình có vấn đề gì thì người chịu trách nhiệm là tôi, không phải anh!”



“Bình An, Phương thị không giống với Duy An, em chả có một chút kinh nghiệm nào cả, anh làm vậy là muốn tốt cho em!” Giọng Lê Thiên Thần gấp gáp kêu lên.

“Ý tốt của anh tôi ghi nhận.” Đúng thật là cô không có bao nhiêu kinh nghiệm về lĩnh vực này, nhưng cô thắng ở chỗ có ký ức của kiếp trước, vả lại một năm qua cô cũng nghiên cứu tư liệu về phương diện này không ít, tuy rằng kinh nghiệm thực chiến có lẽ không đủ phong phú, nhưng tuyệt đối không phải là kẻ “một chữ bẻ đôi cũng không biết” như Lê Thiên Thần nghĩ.

Bình An nói xong liền đứng lên, không quay đầu lại rời khỏi phòng họp.

Hội nghị kết thúc chưa bao lâu thì tin hai vị Tổng Giám Đốc bất hòa đã truyền khắp công ty như lửa hồng cuồn cuộn cháy lan trên đồng cỏ.

Lê Thiên Thần cũng bắt đầu ý thức được, quan hệ giữa hắn với Bình An đã từ quan hệ bạn bè mật thiết biến thành đối thủ một mất một còn.

Buổi chiều, Bình An kêu quản lý bộ phận nhân sự đến văn phòng bởi có vài người cần điều động.

Vì Bình An mới nhận chức hai ngày mà đã có hai lần họp riêng với Quản lý Trần, nhân viên đang chăm chăm chú ý nhất cử nhất động của cô liền hiểu lầm là cô đang muốn giảm biên chế, một truyền mười, mười truyền trăm, đến buổi chiều, tất cả nhân viên trong công ty ai cũng bàng hoàng trong lòng.

Bình An đương nhiên không biết gì về những xì xào sau lưng của nhân viên, cả một buổi chiều cô đều bận rộn xem xét các tài liệu về những công trình thuộc công ty. May là Tạ Hồng Phương nghe được nhân viên bàn tán chuyện này ở phòng trà nước nên mới trở về nói cho Bình An hay.

Giảm biên chế? Người nào đưa tin này ra vậy, còn ngại trong công ty chưa đủ loạn hay sao?

Cô gọi nội tuyến cho Quản lý Trần, chuyện này không phải là Quản lý Trần truyền ra, có thể là có người cố ý muốn làm cho nhân viên khủng hoảng rồi sinh ra có ý kiến với Bình An. Ngay cả Hồng Dịch Vũ cũng nghe được loáng thoáng, cố ý chạy sang hỏi trực tiếp Bình An xem đã xảy ra chuyện gì.

Bình An cười khổ, “Tôi thoạt nhìn giống loại sếp mới nhận chức liền lập tức phun lửa, giảm biên chế để thị uy người ta hay sao? Nhân viên hay để tâm chú ý như vậy, vừa nghe gió thổi là cỏ đã lay phỏng đoán lung tung rồi. Thư ký Tạ, cô kêu Quản lý Trần phát ra thông báo là công ty chỉ có điều động người chứ không có giảm biên chế.”

“Dạ, Tổng Giám Đốc.’’ Tạ Hồng Phương đáp xong liền rời khỏi văn phòng. Hồng Dịch Vũ cười nói, “Mới hai ngày thôi, cảm giác thế nào?”

Bình An cười trả lời, “Tràn đầy khiêu chiến.”

“Nghe nói chưa gì đã không cùng ý kiến với Lê Thiên Thần rồi à?”

“Truyền mau thật.” Bình An cười khẽ một tiếng, “Chẳng lẽ tôi với anh ta từng hợp cạ nhau à.”

Hồng Dịch Vũ cười cười, “Cô là một người rất có chủ kiến.”

“Tôi chưa từng hoài nghi quyết định của mình.” Bình An tự tin nói, cho dù kiếp trước cô không có tham gia trong việc ra quyết sách cho công ty, nhưng cũng không có nghĩa là cái gì cô cũng không hiểu không hay. Đó chỉ vì cô cảm thấy rằng đã có ba và Lê Thiên Thần chống đỡ rồi, cô không cần phải quan tâm đến chuyện công ty đó thôi.

Thấy Bình An cũng không có bị công việc quay cho mòng mòng, Hồng Dịch Vũ yên tâm trở về văn phòng. Vì không muốn Bình An bị người ta cho là cô dựa dẫm vào quan hệ của cô với Chủ Tịch, nên khi đang trong công ty thì Phương Hữu Lợi đối đãi với Bình An giống như với một nhân viên bình thường, cho dù muốn quan tâm thì cũng là kêu Hồng Dịch Vũ đi hỏi thăm.

Sau khi tan việc rời công ty, chiếc Porsche của Nghiêm Túc đã đậu ở bên đường đối diện công ty chờ. Tối nay bọn họ muốn ăn cơm cùng Viên lão phu nhân.

Bình An không nén được nụ cười ngọt ngào tràn ra trên mặt, đi về hướng xe Porsche. Đi sau cô là Lê Thiên Thần, sắc mặt âm trầm nhìn bóng dáng của Nghiêm Túc. Trong lòng Lê Thiên Thần vừa đố kị vừa ghen ghét, đặc biệt khi thấy Nghiêm Túc từ trong xe bước ra, Bình An như một chú chim nhỏ chạy như bay đến xà vào lòng anh, cười giống như cô đang có toàn thế giới trong tay. Hắn ta chưa bao giờ thật sự muốn phá hủy nụ cười của cô như lúc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bình An Trọng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook