Chương 236: Nghi hoặc
Dư Phương
10/03/2017
Edit: Khánh Linh
Ngày kế tiếp sau khi Bình An đi Hongkong, Phương Hữu Lợi bay tới chi nhánh công ty tại nước ngoài để tự thân xử lý nghiệp vụ. Rất nhiều văn kiện thông thường trong công ty đều do Lê Thiên Thần xử lý, Bình An chỉ có thể thông qua Internet và điện thoại để hiểu biết việc xảy ra trong công ty.
Bình An chỉ định đi Hongkong hai ba ngày, ai ngờ ngày hôm sau lại nhận được tin chi nhánh công ty tại Thành phố S có công trình xảy ra vấn đề, HĐQT muốn Bình An sau khi kết thúc chuyến đi Hongkong thì lập tức bay tới Thành phố S để giải quyết.
Tạ Hồng Phương luôn giữ liên lạc với cô. Hiện tại công ty tạm thời không có vấn đề gì, Lê Thiên Thần và Liên Kiến Ba cũng không có gì bất thường. Đàm Tuyền cũng có nhắn tin cho cô rằng tất cả bình thường.
Có lẽ là do cô suy nghĩ quá nhiều thôi. Bình An tự an ủi mình như vậy, nhưng không hiểu vì sao mà trong lòng luôn cảm thấy bất an.
Ngày thứ ba, Tạ Hồng Phương không có liên lạc với Bình An. Bình An lại đang vội vàng bàn chuyện hợp tác với tập đoàn Hongkong nên không chú ý lắm.
Bình An vốn chẳng hứng thú gì mấy với hàng mục đầu tư mới này, nhưng sau khi đến Hongkong, tiếp xúc với công ty đối phương, mới phát hiện thật ra họ không giống như cô tưởng tượng, bởi trước đó cô cho là công ty này và Liên Kiến Ba thông đồng với nhau. Xem ra cô thật sự là buồn lo vô cớ.
Cô nghiêm chỉnh khảo sát công ty đối phương, thấy được bất kể là về tôn chỉ hoạt động của công ty hay là về phương cách quản lý nhân sự đều thật hài lòng, đặc biệt về mặt quản lý chuỗi siêu thị họ cũng có phương pháp riêng của mình. Rất đáng để các công ty tại Đại lục học tập.
Cô hẹn với Tổng Giám Đốc phía đối tác sẽ gặp nhau lần nữa tại Trung Quốc, họ cũng muốn xem xét một chút xem thị trường tại Thành phố G như thế nào.
Sau khi kết thúc hành trình tại Hongkong, Bình An liền bay thẳng đến Thành phố S. Giám đốc Bộ phận PR của Tổng Công Ty Đổng Tư Tiệp và một kỹ sư Phòng Khai thác cũng đã bay đến đây trước, chuẩn bị cùng gặp nhau tại đây.
Công trình đầu tư lớn tại Thành phố S hiện tại đã tiến hành được một nửa, nhưng lại đột nhiên bị Tòa Thị Chính buộc phải ngừng lại, nói là có một bộ phận chưa có con số chỉ tiêu chi tiết và cần phải xin phép các cơ quan chức năng một lần nữa, còn có khả năng phải phá bỏ toàn bộ công trình đã được xây dựng hoàn chỉnh. Hiện tại, Giám đốc Chi nhánh Công ty đang thương thảo với các ban ngành chính quyền, phía Tổng Công Ty cũng phải cử người đến xem qua một chút.
Hôm nay không biết vì sao mà cô cả ngày tâm thần cũng không yên! Ngồi trên máy bay, Bình An mệt mỏi dựa vào thành ghế, chắc hẳn là hai ngày qua đã quá mệt mỏi đây mà!
Lúc đặt chân tới Thành phố S đã là chín giờ tối, Đổng Tư Tiệp cùng Giám đốc Trần của Chi nhánh Công ty cùng đến đón cô tại sân bay.
Giám đốc Trần đầu tiên đưa Bình An và trợ lý Diệp đi ăn cơm, cơm nước xong mới đưa họ về khách sạn, nói là tối nay nên nghỉ ngơi cho thật tốt, sáng mai sẽ cho xe đến đón họ tới Công ty.
Bình An cũng cảm thấy tinh thần mình lúc này không phù hợp để thảo luận công việc nên đồng ý với sắp xếp này.
Sau khi về khách sạn, Bình An gọi Đổng Tư Tiệp tới phòng mình.
“Chị Đổng, trong công ty không có vấn đề gì chứ?” Bình An cởi giày cao gót, đi chân trần trên mặt thảm mềm mại, rót hai chén trà Thiết Quan Âm rồi đưa cho Đổng Tư Tiệp một ly.
“Công ty hoạt động bình thường. Em đó, đúng là người cuồng công việc mà.” Đổng Tư Tiệp cười giễu, cho là Bình An đang lo lắng sợ mình không có ở trong công ty thì sẽ có chuyện gì đó không được xử lý tốt.
Bình An cười cười, cũng không thanh minh cho mình. Không phải cô đang lo lắng việc công ty có vấn đề gì về hoạt động, bởi Phương Thị là công ty đưa ra thị trường, cho dù không có Tổng Giám Đốc là cô trấn giữ một thời gian thì tất cả công việc vẫn sẽ được tiến hành bình thường. Cô lo là lo về Lê Thiên Thần và Liên Kiến Ba thôi.
“Em đúng là người cuồng công việc thật. Bình thường thì cứ ước gì có thời gian nghỉ ngơi, lúc rời khỏi công ty thì lại cảm thấy không yên lòng.” Bình An cười nói.
Đổng Tư Tiệp và Bình An trao đổi vài câu nhàn thoại, uống hết trà rồi liền đứng lên, “Chắc em mệt rồi, chị không quấy rầy em nữa. Tối nay ngủ sớm chút đi, mai còn phải nhức đầu đấy.”
Bình An đã tìm hiểu qua internet về các vấn đề khó khăn của công trình tại Thành phố S, sáng mai phải đến công ty và công trường xem qua một lượt, hy vọng trong vòng hai ngày nữa có thể hẹn gặp được Đoàn Quan Quần.
Nói đến Đoàn Quan Quần, chân mày Bình An bất giác cau lại. Kiếp trước, cô và ông ta miễn cưỡng xem như là có liên hệ qua lại, bởi cô vì Lê Thiên Thần mới đến tận đây xin ông ta chiếu cố hắn nhiều hơn. Cô nhớ rất rõ là người đàn ông này cũng không dễ nói chuyện chút nào. Tuy rằng thoạt nhìn thì ông ta có vẻ hòa khí, nhưng người nghe sẽ vĩnh viễn không biết câu nào của ông ta là thật câu nào là giả.
Hình tượng của Đoàn Quan Quần về mặt quan chức tốt vô cùng, làm việc công minh chính trực, không có tiếng xấu tham ô, hòa thuận ân ái với vợ con. Đúng là một đại biểu cho gia đình “5 tốt”. Nhưng mà Bình An đương nhiên sẽ không tin Đoàn Quan Quần sẽ thanh liêm ôn hòa như hình tượng bên ngoài. Cô cảm giác Đoàn Quan Quần chính là một con sói đội lốt cừu, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy dựng lên mà cắn người ta một cái trí mạng.
Giao thiệp với người như vậy thì tinh thần phải tỉnh táo 120%!
Bình An lắc lắc đầu, tạm thời buông xuống việc này, làm cho mình nghỉ ngơi thật tốt một buổi tối, ngày mai mới có tinh lực để ứng phó với các loại vấn đề.
Hôm sau, Giám đốc Trần đã cho xe tới đón nhóm Bình An từ sáng sớm.
Đúng lúc Bình An và nhóm Đổng Tư Tiệp đã ăn xong bữa ăn sáng, vừa cùng nhau ra khỏi cửa khách sạn.
Đầu tiên, họ đến Chi nhánh Công ty mở một cuộc họp khẩn cấp. Lần này công trình đột nhiên bị kêu ngừng là từ ý kiến của Tòa Thị Chính. Hình như Bí thư Thị Ủy nhận được đơn tố giác gì đó nói là hạng mục này có một số chỉ tiêu kiến trúc hoàn toàn chưa được phê duyệt, thế mà Tập đoàn Phương Thị cứ đục nước béo cò mà khởi động công trình không chờ giấy phép.
“... Vốn tưởng là một số cơ quan ban ngành nào đó muốn thêm chút tiền trà nước, ai ngờ tiền ném ra xoa dịu quan hệ lại không đem lại một chút hiệu quả nào. Tôi nghe nói có người cố ý muốn gây khó dễ cho công ty chúng ta.” Quản lý phụ trách hạng mục này ủ rũ thông báo.
“Liệu có thể vì đã bất cẩn đắc tội với ai đó không?” Giám đốc Trần nặng nề hỏi.
Mọi người trong phòng họp nhìn nhau, chuyện này... Cho dù có phải tội với ai thì cũng không thể không có chút xì xào nào lộ ra như vậy chứ. Huống chi ai ngồi trong này đều hiểu biết rõ lẫn nhau, chẳng ai là người sẽ tùy tiện đắc tội với người không nên đắc tội cả.
Bình An vẫn im lặng nghe mọi người nghị luận, trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất. Đó chính là có người đang cố ý nhằm vào Tập đoàn Phương Thị! Hơn nữa, chức vụ của người này không thấp. Nếu không, với tài lực của Phương Thị thì chẳng quan viên nào mà không nể tình.
“Công trình ngừng mấy ngày, công ty tổn thất không nhỏ, nên lập tức giải quyết việc này. Nếu đường đi nước bước tại Thành phố S không thông thì chỉ có thể tìm quan hệ cấp cao hơn thôi.”
“Việc này... Tổng Giám Đốc Phương có phân tích gì không?” Giám đốc Trần hỏi Bình An.
Bình An liếc nhìn mọi người, “Ban đầu, lúc xin giấy phép cho hạng mục công trình, thủ tục đều thực hiện đầy đủ hết chứ?”
“Lúc ấy chỉ tiêu đã được đưa xuống, chẳng qua... Có một phần nhỏ bởi vì không kịp nên nghĩ là sau đó sẽ xin duyệt bổ sung.” Quản lý hạng mục ấp úng nói.
Loại chuyện như vậy trước kia không phải là chưa từng phát sinh qua, nhưng một số cơ quan chức năng sau khi nhận tiền trà nước thì đều mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua, làm gì có chuyện khăng khăng không nhượng bộ như lần này.
Bình An than trong lòng một tiếng, “Người tiếng nói có trọng lượng nhất ở cả Thành phố S bây giờ chỉ có Đoàn Quan Quần. Giám đốc Đổng, chị hãy thử xem có thể hẹn gặp ông ấy được không.”
“Mới vừa thử liên lạc với thư ký của ông ta. Nhưng... hình như Bí thư Đoàn đã căn dặn là không gặp bất cứ người nào của Phương Thị.” Sắc mặt Đổng Tư Tiệp khá nặng nề.
Nói như vậy có nghĩa là Đoàn Quan Quần cố ý! Đừng nói là công trình của Phương Thị bị kêu ngừng lần này cũng là ý tứ của ông ta nha?
Đoàn Quan Quần chẳng những là bạn học của Phương Hữu Lợi, mà Phương Hữu Lợi còn từng giúp ông ta trên con đường làm quan, làm vậy là muốn trở mặt hay sao đây?
“Tiếp tục liên hệ, mặc kệ là dùng phương pháp gì cũng phải gặp Đoàn Quan Quần cho bằng được. Những hướng tìm quan hệ giúp đỡ khác đều ngừng lại. Công trình chỉ bị kêu ngừng một bộ phận thôi phải không? Vậy thì chỗ nào không bị kêu ngừng cứ tiếp tục công việc.” Bình An lưu loát phân công.
Mọi người nhìn nhau. Nếu Tổng Giám Đốc đã nói như vậy, bọn họ chỉ có thể chiếu theo đó mà làm.
Bất quá có thể thông qua vẻ mặt bọn họ mà thấy được rằng họ không tin cũng chẳng phục Tổng Giám Đốc trẻ tuổi mặt còn như búng ra sữa này lắm.
Bình An lúc này không hơi đâu mà để ý đến suy nghĩ của họ, chỉ kêu Giám đốc Trần đưa cô đến công trường. Đổng Tư Tiệp thì ở lại cùng Bộ phận PR của Chi nhánh Công ty tiếp tục suy nghĩ biện pháp để hẹn gặp Đoàn Quan Quần.
Đi tới công trường khảo sát mới biết, công trình đã hoàn thành được một nửa, nếu tiếp tục bị tạm ngừng hoặc bị bỏ hoang thì sẽ là một tổn thất nặng nề đối với Phương Thị.
Nhất định phải nói chuyện cho khéo với Đoàn Quan Quần mới được!
Nhưng Đoàn Quan Quần lại giống như cố ý muốn tránh mặt Bình An, lúc thì đang đi họp, lúc thì lại đang đến chỗ khác khảo sát. Khi Bình An không kiên nhẫn được nữa muốn tìm quan chức cấp cao hơn ra mặt thì Đoàn Quan Quần mới đồng ý gặp cô để nói chuyện.
Cuộc hẹn được sắp xếp tại một nhà hàng 5 sao, Đoàn Quan Quần mang theo thư ký của mình, còn Bình An chỉ cùng đi với Đổng Tư Tiệp.
“Bí thư Đoàn, ngài khỏe chứ. Thật sự rất xin lỗi, ngài đang bận trăm công ngàn việc thế này mà còn phải dành chút thời gian để gặp chúng tôi.” Bình An đợi cả nửa tiếng trong phòng đặt riêng nhà hàng Đoàn Quan Quần mới xuất hiện.
Bình An không có vì Đoàn Quan Quần chịu gặp mặt mà cố ý giả lả để kéo quan hệ gần hơn, bởi thật ra với quan hệ của Đoàn Quan Quần và Phương Hữu Lợi, cô gọi ông ta một tiếng Bác cũng là chuyện bình thường.
Đoàn Quan Quần là người biết cách dưỡng sinh nên thể trạng có thể nói là được bảo dưỡng tốt vô cùng, thoạt nhìn trẻ hơn tuổi, hơn nữa còn đầy nét lôi cuốn của một người đàn ông trung niên. Mặt ông ta mang theo nụ cười ôn hòa, vui vẻ nói với Bình An, “Đáng lý ra phải gặp cháu từ sớm, khổ nỗi là dạo này bận quá nên mới kéo đến tận bây giờ. Bình An à, bác đã không gặp cháu nhiều năm rồi ha.”
A, thì ra là vẫn còn nhớ rõ cô! Như vậy thái độ “bế quan tỏa cảng” mấy ngày trước đây quả nhiên là cố ý.
Bình An cười cười, thức thời xem lời nói của ông ta thành lời khách sáo, “Bí thư Đoàn là người bận rộn, chân chạy không bén đất, hôm nay có thể nhín chút thời gian đến gặp chúng tôi nên chúng tôi rất cảm kích.”
Hai bên hàn huyên mấy câu, trái banh nỉ đánh tới đánh lui vẫn không có đi vào chủ đề chính. Cuối cùng, vẫn do Đoàn Quan Quần mở miệng nhắc đến trước, “Cháu à, bác biết hôm nay cháu tìm bác về việc gì. Thật ra bác cũng rất khó xử...” Nói xong, thở dài một hơi ra vẻ rất bất đắc dĩ.
Bình An nãy giờ vẫn chăm chú quan sát những biến hóa trên mặt Đoàn Quan Quần, giờ đột nhiên cảm thấy mặt mày ông ta khá quen thuộc... bất quá hiện tại cô lại không nhớ ra là giống ai.
Nghe Đoàn Quan Quần nói vậy, Bình An cũng thở dài một cái, tự tay rót cho ông ta một ly rượu, “Chuyện này nếu dễ làm thì tôi cũng đâu dám làm phiền ngài. Bí thư Đoàn à, công ty chúng tôi trước giờ vẫn luôn tuân thủ pháp luật, lần này chỉ là một sơ sẩy, ngài xem xem có thể dàn xếp một chút được hay không. Một khi công trình bị ngừng thì không chỉ ảnh hưởng tới công ty chúng tôi không thôi mà còn không có lợi cho sự phát triển của xã hội nữa.”
Đoàn Quan Quần cười như không cười nhìn Bình An, giọng cũng rất khó xử, “Giờ nếu tạo trường hợp đặc biệt cho công ty các cháu, sau này các công ty khác cũng sẽ học theo thì làm sao. Như vậy sẽ không tốt cho việc quản lý.”
Trong thâm tâm, Bình An khá nghi hoặc. Cô thật sự không hiểu rõ Đoàn Quan Quần muốn cái gì. Tiền chăng? Dường như không giống lắm. Cố nhắn gây khó khăn cho Phương Thị? Có người nào đắc tội với ông ta đâu.
Đổng Tư Tiệp cười nói, “Nghe nói nơi này gan ngỗng hấp cá muối nổi tiếng lắm. Ai cũng đói bụng rồi, hay là chúng ta ăn cơm trước cái đã. Bụng no rồi mới có sức bàn tiếp công việc chứ.”
Ngày kế tiếp sau khi Bình An đi Hongkong, Phương Hữu Lợi bay tới chi nhánh công ty tại nước ngoài để tự thân xử lý nghiệp vụ. Rất nhiều văn kiện thông thường trong công ty đều do Lê Thiên Thần xử lý, Bình An chỉ có thể thông qua Internet và điện thoại để hiểu biết việc xảy ra trong công ty.
Bình An chỉ định đi Hongkong hai ba ngày, ai ngờ ngày hôm sau lại nhận được tin chi nhánh công ty tại Thành phố S có công trình xảy ra vấn đề, HĐQT muốn Bình An sau khi kết thúc chuyến đi Hongkong thì lập tức bay tới Thành phố S để giải quyết.
Tạ Hồng Phương luôn giữ liên lạc với cô. Hiện tại công ty tạm thời không có vấn đề gì, Lê Thiên Thần và Liên Kiến Ba cũng không có gì bất thường. Đàm Tuyền cũng có nhắn tin cho cô rằng tất cả bình thường.
Có lẽ là do cô suy nghĩ quá nhiều thôi. Bình An tự an ủi mình như vậy, nhưng không hiểu vì sao mà trong lòng luôn cảm thấy bất an.
Ngày thứ ba, Tạ Hồng Phương không có liên lạc với Bình An. Bình An lại đang vội vàng bàn chuyện hợp tác với tập đoàn Hongkong nên không chú ý lắm.
Bình An vốn chẳng hứng thú gì mấy với hàng mục đầu tư mới này, nhưng sau khi đến Hongkong, tiếp xúc với công ty đối phương, mới phát hiện thật ra họ không giống như cô tưởng tượng, bởi trước đó cô cho là công ty này và Liên Kiến Ba thông đồng với nhau. Xem ra cô thật sự là buồn lo vô cớ.
Cô nghiêm chỉnh khảo sát công ty đối phương, thấy được bất kể là về tôn chỉ hoạt động của công ty hay là về phương cách quản lý nhân sự đều thật hài lòng, đặc biệt về mặt quản lý chuỗi siêu thị họ cũng có phương pháp riêng của mình. Rất đáng để các công ty tại Đại lục học tập.
Cô hẹn với Tổng Giám Đốc phía đối tác sẽ gặp nhau lần nữa tại Trung Quốc, họ cũng muốn xem xét một chút xem thị trường tại Thành phố G như thế nào.
Sau khi kết thúc hành trình tại Hongkong, Bình An liền bay thẳng đến Thành phố S. Giám đốc Bộ phận PR của Tổng Công Ty Đổng Tư Tiệp và một kỹ sư Phòng Khai thác cũng đã bay đến đây trước, chuẩn bị cùng gặp nhau tại đây.
Công trình đầu tư lớn tại Thành phố S hiện tại đã tiến hành được một nửa, nhưng lại đột nhiên bị Tòa Thị Chính buộc phải ngừng lại, nói là có một bộ phận chưa có con số chỉ tiêu chi tiết và cần phải xin phép các cơ quan chức năng một lần nữa, còn có khả năng phải phá bỏ toàn bộ công trình đã được xây dựng hoàn chỉnh. Hiện tại, Giám đốc Chi nhánh Công ty đang thương thảo với các ban ngành chính quyền, phía Tổng Công Ty cũng phải cử người đến xem qua một chút.
Hôm nay không biết vì sao mà cô cả ngày tâm thần cũng không yên! Ngồi trên máy bay, Bình An mệt mỏi dựa vào thành ghế, chắc hẳn là hai ngày qua đã quá mệt mỏi đây mà!
Lúc đặt chân tới Thành phố S đã là chín giờ tối, Đổng Tư Tiệp cùng Giám đốc Trần của Chi nhánh Công ty cùng đến đón cô tại sân bay.
Giám đốc Trần đầu tiên đưa Bình An và trợ lý Diệp đi ăn cơm, cơm nước xong mới đưa họ về khách sạn, nói là tối nay nên nghỉ ngơi cho thật tốt, sáng mai sẽ cho xe đến đón họ tới Công ty.
Bình An cũng cảm thấy tinh thần mình lúc này không phù hợp để thảo luận công việc nên đồng ý với sắp xếp này.
Sau khi về khách sạn, Bình An gọi Đổng Tư Tiệp tới phòng mình.
“Chị Đổng, trong công ty không có vấn đề gì chứ?” Bình An cởi giày cao gót, đi chân trần trên mặt thảm mềm mại, rót hai chén trà Thiết Quan Âm rồi đưa cho Đổng Tư Tiệp một ly.
“Công ty hoạt động bình thường. Em đó, đúng là người cuồng công việc mà.” Đổng Tư Tiệp cười giễu, cho là Bình An đang lo lắng sợ mình không có ở trong công ty thì sẽ có chuyện gì đó không được xử lý tốt.
Bình An cười cười, cũng không thanh minh cho mình. Không phải cô đang lo lắng việc công ty có vấn đề gì về hoạt động, bởi Phương Thị là công ty đưa ra thị trường, cho dù không có Tổng Giám Đốc là cô trấn giữ một thời gian thì tất cả công việc vẫn sẽ được tiến hành bình thường. Cô lo là lo về Lê Thiên Thần và Liên Kiến Ba thôi.
“Em đúng là người cuồng công việc thật. Bình thường thì cứ ước gì có thời gian nghỉ ngơi, lúc rời khỏi công ty thì lại cảm thấy không yên lòng.” Bình An cười nói.
Đổng Tư Tiệp và Bình An trao đổi vài câu nhàn thoại, uống hết trà rồi liền đứng lên, “Chắc em mệt rồi, chị không quấy rầy em nữa. Tối nay ngủ sớm chút đi, mai còn phải nhức đầu đấy.”
Bình An đã tìm hiểu qua internet về các vấn đề khó khăn của công trình tại Thành phố S, sáng mai phải đến công ty và công trường xem qua một lượt, hy vọng trong vòng hai ngày nữa có thể hẹn gặp được Đoàn Quan Quần.
Nói đến Đoàn Quan Quần, chân mày Bình An bất giác cau lại. Kiếp trước, cô và ông ta miễn cưỡng xem như là có liên hệ qua lại, bởi cô vì Lê Thiên Thần mới đến tận đây xin ông ta chiếu cố hắn nhiều hơn. Cô nhớ rất rõ là người đàn ông này cũng không dễ nói chuyện chút nào. Tuy rằng thoạt nhìn thì ông ta có vẻ hòa khí, nhưng người nghe sẽ vĩnh viễn không biết câu nào của ông ta là thật câu nào là giả.
Hình tượng của Đoàn Quan Quần về mặt quan chức tốt vô cùng, làm việc công minh chính trực, không có tiếng xấu tham ô, hòa thuận ân ái với vợ con. Đúng là một đại biểu cho gia đình “5 tốt”. Nhưng mà Bình An đương nhiên sẽ không tin Đoàn Quan Quần sẽ thanh liêm ôn hòa như hình tượng bên ngoài. Cô cảm giác Đoàn Quan Quần chính là một con sói đội lốt cừu, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy dựng lên mà cắn người ta một cái trí mạng.
Giao thiệp với người như vậy thì tinh thần phải tỉnh táo 120%!
Bình An lắc lắc đầu, tạm thời buông xuống việc này, làm cho mình nghỉ ngơi thật tốt một buổi tối, ngày mai mới có tinh lực để ứng phó với các loại vấn đề.
Hôm sau, Giám đốc Trần đã cho xe tới đón nhóm Bình An từ sáng sớm.
Đúng lúc Bình An và nhóm Đổng Tư Tiệp đã ăn xong bữa ăn sáng, vừa cùng nhau ra khỏi cửa khách sạn.
Đầu tiên, họ đến Chi nhánh Công ty mở một cuộc họp khẩn cấp. Lần này công trình đột nhiên bị kêu ngừng là từ ý kiến của Tòa Thị Chính. Hình như Bí thư Thị Ủy nhận được đơn tố giác gì đó nói là hạng mục này có một số chỉ tiêu kiến trúc hoàn toàn chưa được phê duyệt, thế mà Tập đoàn Phương Thị cứ đục nước béo cò mà khởi động công trình không chờ giấy phép.
“... Vốn tưởng là một số cơ quan ban ngành nào đó muốn thêm chút tiền trà nước, ai ngờ tiền ném ra xoa dịu quan hệ lại không đem lại một chút hiệu quả nào. Tôi nghe nói có người cố ý muốn gây khó dễ cho công ty chúng ta.” Quản lý phụ trách hạng mục này ủ rũ thông báo.
“Liệu có thể vì đã bất cẩn đắc tội với ai đó không?” Giám đốc Trần nặng nề hỏi.
Mọi người trong phòng họp nhìn nhau, chuyện này... Cho dù có phải tội với ai thì cũng không thể không có chút xì xào nào lộ ra như vậy chứ. Huống chi ai ngồi trong này đều hiểu biết rõ lẫn nhau, chẳng ai là người sẽ tùy tiện đắc tội với người không nên đắc tội cả.
Bình An vẫn im lặng nghe mọi người nghị luận, trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất. Đó chính là có người đang cố ý nhằm vào Tập đoàn Phương Thị! Hơn nữa, chức vụ của người này không thấp. Nếu không, với tài lực của Phương Thị thì chẳng quan viên nào mà không nể tình.
“Công trình ngừng mấy ngày, công ty tổn thất không nhỏ, nên lập tức giải quyết việc này. Nếu đường đi nước bước tại Thành phố S không thông thì chỉ có thể tìm quan hệ cấp cao hơn thôi.”
“Việc này... Tổng Giám Đốc Phương có phân tích gì không?” Giám đốc Trần hỏi Bình An.
Bình An liếc nhìn mọi người, “Ban đầu, lúc xin giấy phép cho hạng mục công trình, thủ tục đều thực hiện đầy đủ hết chứ?”
“Lúc ấy chỉ tiêu đã được đưa xuống, chẳng qua... Có một phần nhỏ bởi vì không kịp nên nghĩ là sau đó sẽ xin duyệt bổ sung.” Quản lý hạng mục ấp úng nói.
Loại chuyện như vậy trước kia không phải là chưa từng phát sinh qua, nhưng một số cơ quan chức năng sau khi nhận tiền trà nước thì đều mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua, làm gì có chuyện khăng khăng không nhượng bộ như lần này.
Bình An than trong lòng một tiếng, “Người tiếng nói có trọng lượng nhất ở cả Thành phố S bây giờ chỉ có Đoàn Quan Quần. Giám đốc Đổng, chị hãy thử xem có thể hẹn gặp ông ấy được không.”
“Mới vừa thử liên lạc với thư ký của ông ta. Nhưng... hình như Bí thư Đoàn đã căn dặn là không gặp bất cứ người nào của Phương Thị.” Sắc mặt Đổng Tư Tiệp khá nặng nề.
Nói như vậy có nghĩa là Đoàn Quan Quần cố ý! Đừng nói là công trình của Phương Thị bị kêu ngừng lần này cũng là ý tứ của ông ta nha?
Đoàn Quan Quần chẳng những là bạn học của Phương Hữu Lợi, mà Phương Hữu Lợi còn từng giúp ông ta trên con đường làm quan, làm vậy là muốn trở mặt hay sao đây?
“Tiếp tục liên hệ, mặc kệ là dùng phương pháp gì cũng phải gặp Đoàn Quan Quần cho bằng được. Những hướng tìm quan hệ giúp đỡ khác đều ngừng lại. Công trình chỉ bị kêu ngừng một bộ phận thôi phải không? Vậy thì chỗ nào không bị kêu ngừng cứ tiếp tục công việc.” Bình An lưu loát phân công.
Mọi người nhìn nhau. Nếu Tổng Giám Đốc đã nói như vậy, bọn họ chỉ có thể chiếu theo đó mà làm.
Bất quá có thể thông qua vẻ mặt bọn họ mà thấy được rằng họ không tin cũng chẳng phục Tổng Giám Đốc trẻ tuổi mặt còn như búng ra sữa này lắm.
Bình An lúc này không hơi đâu mà để ý đến suy nghĩ của họ, chỉ kêu Giám đốc Trần đưa cô đến công trường. Đổng Tư Tiệp thì ở lại cùng Bộ phận PR của Chi nhánh Công ty tiếp tục suy nghĩ biện pháp để hẹn gặp Đoàn Quan Quần.
Đi tới công trường khảo sát mới biết, công trình đã hoàn thành được một nửa, nếu tiếp tục bị tạm ngừng hoặc bị bỏ hoang thì sẽ là một tổn thất nặng nề đối với Phương Thị.
Nhất định phải nói chuyện cho khéo với Đoàn Quan Quần mới được!
Nhưng Đoàn Quan Quần lại giống như cố ý muốn tránh mặt Bình An, lúc thì đang đi họp, lúc thì lại đang đến chỗ khác khảo sát. Khi Bình An không kiên nhẫn được nữa muốn tìm quan chức cấp cao hơn ra mặt thì Đoàn Quan Quần mới đồng ý gặp cô để nói chuyện.
Cuộc hẹn được sắp xếp tại một nhà hàng 5 sao, Đoàn Quan Quần mang theo thư ký của mình, còn Bình An chỉ cùng đi với Đổng Tư Tiệp.
“Bí thư Đoàn, ngài khỏe chứ. Thật sự rất xin lỗi, ngài đang bận trăm công ngàn việc thế này mà còn phải dành chút thời gian để gặp chúng tôi.” Bình An đợi cả nửa tiếng trong phòng đặt riêng nhà hàng Đoàn Quan Quần mới xuất hiện.
Bình An không có vì Đoàn Quan Quần chịu gặp mặt mà cố ý giả lả để kéo quan hệ gần hơn, bởi thật ra với quan hệ của Đoàn Quan Quần và Phương Hữu Lợi, cô gọi ông ta một tiếng Bác cũng là chuyện bình thường.
Đoàn Quan Quần là người biết cách dưỡng sinh nên thể trạng có thể nói là được bảo dưỡng tốt vô cùng, thoạt nhìn trẻ hơn tuổi, hơn nữa còn đầy nét lôi cuốn của một người đàn ông trung niên. Mặt ông ta mang theo nụ cười ôn hòa, vui vẻ nói với Bình An, “Đáng lý ra phải gặp cháu từ sớm, khổ nỗi là dạo này bận quá nên mới kéo đến tận bây giờ. Bình An à, bác đã không gặp cháu nhiều năm rồi ha.”
A, thì ra là vẫn còn nhớ rõ cô! Như vậy thái độ “bế quan tỏa cảng” mấy ngày trước đây quả nhiên là cố ý.
Bình An cười cười, thức thời xem lời nói của ông ta thành lời khách sáo, “Bí thư Đoàn là người bận rộn, chân chạy không bén đất, hôm nay có thể nhín chút thời gian đến gặp chúng tôi nên chúng tôi rất cảm kích.”
Hai bên hàn huyên mấy câu, trái banh nỉ đánh tới đánh lui vẫn không có đi vào chủ đề chính. Cuối cùng, vẫn do Đoàn Quan Quần mở miệng nhắc đến trước, “Cháu à, bác biết hôm nay cháu tìm bác về việc gì. Thật ra bác cũng rất khó xử...” Nói xong, thở dài một hơi ra vẻ rất bất đắc dĩ.
Bình An nãy giờ vẫn chăm chú quan sát những biến hóa trên mặt Đoàn Quan Quần, giờ đột nhiên cảm thấy mặt mày ông ta khá quen thuộc... bất quá hiện tại cô lại không nhớ ra là giống ai.
Nghe Đoàn Quan Quần nói vậy, Bình An cũng thở dài một cái, tự tay rót cho ông ta một ly rượu, “Chuyện này nếu dễ làm thì tôi cũng đâu dám làm phiền ngài. Bí thư Đoàn à, công ty chúng tôi trước giờ vẫn luôn tuân thủ pháp luật, lần này chỉ là một sơ sẩy, ngài xem xem có thể dàn xếp một chút được hay không. Một khi công trình bị ngừng thì không chỉ ảnh hưởng tới công ty chúng tôi không thôi mà còn không có lợi cho sự phát triển của xã hội nữa.”
Đoàn Quan Quần cười như không cười nhìn Bình An, giọng cũng rất khó xử, “Giờ nếu tạo trường hợp đặc biệt cho công ty các cháu, sau này các công ty khác cũng sẽ học theo thì làm sao. Như vậy sẽ không tốt cho việc quản lý.”
Trong thâm tâm, Bình An khá nghi hoặc. Cô thật sự không hiểu rõ Đoàn Quan Quần muốn cái gì. Tiền chăng? Dường như không giống lắm. Cố nhắn gây khó khăn cho Phương Thị? Có người nào đắc tội với ông ta đâu.
Đổng Tư Tiệp cười nói, “Nghe nói nơi này gan ngỗng hấp cá muối nổi tiếng lắm. Ai cũng đói bụng rồi, hay là chúng ta ăn cơm trước cái đã. Bụng no rồi mới có sức bàn tiếp công việc chứ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.