Bình An Trọng Sinh

Chương 223: Nuôi quân ngàn ngày

Dư Phương

10/03/2017

Edit: Khánh Linh

Một thanh niên mặc quần tây đen áo sơ mi trắng, đeo cà vạt quy củ màu đen đi vào một tòa nhà nửa mới nửa cũ. Tòa chung cư này chỉ có chín tầng, không có thang máy, ngoài vách tường đã có dấu vết loang lở trên lớp vôi.

Anh ta đi tới trước cửa căn nhà số 401, lúc vừa định lôi chìa khóa ra thì cửa vừa vặn mở ra. Một người đàn ông trung niên gầy đét, sắc da vàng ủng đứng ở bên trong, nhìn thấy người thanh niên thì lập tức hé ra nụ cười, “Tiểu Tuyền, con về rồi hả.”

Thanh niên này không phải ai khác mà chính là Đàm Tuyền đang công tác tại Phương thị. Anh ta cau mày nhìn cha Đàm hình như đang chuẩn bị ra cửa, “Cha, cha định đi đâu vậy?”

“Định đem cho em con chút thịt heo chà bông cha tự làm. Em gái con thích ăn món này lắm.” Cha Đàm thật thà cười trả lời. Đó là một người đàn ông long đong cực khổ hơn nửa đời, vợ mất sớm, một mình ông chăn heo trồng rau để nuôi nấng cho con trai con gái đi học. Lúc con trai sắp tốt nghiệp đại học thì cơ thể ông lại hết chống đỡ nổi mà ngã bệnh. Vì để vì chữa bệnh cho ông, heo trong nhà bán sạch, ngay cả căn nhà trệt hai gian cũng bán luôn. Chẳng những tiền để dành cũng xài hết, mà còn mang một khoản nợ ngập tận cổ.

Con trai và con gái thiếu chút nữa cũng không thể tiếp tục học. Thật may là gặp được quý nhân hỗ trợ!

“Cha, để con đưa cho em cho, cha về phòng nghỉ ngơi đi.” Đàm Tuyền thầm thở dài trong lòng. Mặc dù anh đang mệt đến chết được, nhưng anh thật sự không muốn để cha mệt, hơn nữa, cũng đã lâu anh chưa gặp em gái, cũng nên đi xem một chút.

Em gái Đàm Tuyền tên là Đàm Anh, đang học năm thứ hai đại học ở Thành phố G. Đàm Tuyền hiện tại không chỉ có lo tiền thuốc thang cho cha, mà còn phải gánh tiền học phí cho em gái, áp lực trong cuộc sống đã khiến thanh niên từng ngông nghênh hãnh tiến thành một người trầm mặc ít nói, chỉ chăm chăm muốn kiếm nhiều tiền một chút để nuôi gia đình của mình.

“Hay cứ để cha đi đi, con đi làm suốt ngày đã rất mệt rồi.” Cha Đàm thấy con trai có vẻ mặt mệt mỏi thì không đành lòng để cho anh tiếp tục bôn ba chạy tới trường tiếp.

“Con không sao đâu ba. Đằng nào thì chút nữa con cũng phải đi gần khu đó để thảo luận hợp đồng mà. Cha, cha ăn cơm chưa?” Đàm Tuyền cố gắng giữ nụ cười trên mặt, không để cho cha phát hiện anh đang rất mệt mỏi.

Cha Đàm lúc này mới đưa gói thịt chà bông qua tay anh, “Cha vừa ăn xong, con nghỉ một chút đã rồi hãy đi.”

“Không sao, con đi qua bên đó giờ luôn. Cha vào đi.” Đàm Tuyền về nhà còn chưa kịp ngồi xuống đã cầm thịt heo chà bông ra cửa, bắt xe đến khu đại học ngoài ngoại ô Thành phố G để tìm em gái.

Còn đang trong giờ cao điểm tan tầm, Đàm Tuyền vất vả lắm mới chen lên được xe buýt, đứng ép sát như cá mòi giữa đủ các loại mùi tới hai tiếng đồng hồ mới đi đến chỗ cần đi.

Dạng cuộc sống vội vàng mệt mỏi, sáng chín giờ chiều năm giờ, mỗi ngày chen lấn lên xuống xe buýt... hoàn toàn khác hẳn với suy nghĩ trong thời điểm đắc ý nhất của anh...

Anh rất muốn thay đổi tình huống hiện tại, nhưng nào có dễ như vậy đâu? Có được một công việc có thu nhập tốt như hiện tại, anh hẳn phải nên thỏa mãn rồi.

Đến được cửa lớn trường đại học Thành phố G thì đã sắp tám giờ, Đàm Tuyền gọi điện thoại cho em gái kêu cô xuống dưới lầu ký túc xá lấy đồ.

Đại học Thành phố G và Học viện Đại học kinh tế ngoại ngữ đều nằm trong làng Đại Học, Đàm Tuyền trước kia cũng đi học nơi đây.

“Anh!” Một cô gái trẻ đáng yêu đi về phía Đàm Tuyền.

Đàm Tuyền đang muốn hỏi em gái sao lại không ở trong ký túc xá mà ở đây thì chợt thấy một bóng dáng sau lưng em, sắc mặt khẽ biến đổi, “Phương Bình An... Tổng Giám Đốc, sao cô lại ở đây?”

“Anh, chị Bình An nói nhân thể có chuyện tới đây nên gọi em ra ngoài ăn cơm, không ngờ anh lại tới đấy.” Đàm Anh là một cô gái trẻ có dáng dấp thanh tú đáng yêu.

“Vậy sao? Tổng Giám Đốc bận rộn như vậy, sao em lại quấy rầy cô ấy.” Sắc mặt Đàm Tuyền có hơi kỳ quái, nhưng vì đang ở trước mặt em gái nên anh phải cố gắng không để biểu hiện của mình lộ rõ quá.

“Không sao, tôi chỉ thuận đường đến đây. Đàm học trưởng tìm Tiểu Anh, vậy tôi không quấy rầy hai anh em nói chuyện đâu, đi trước nhé.” Bình An cười tủm tỉm nhìn Đàm Tuyền một cái, rồi quay sang chào tạm biệt Đàm Anh.

Đàm Anh có vẻ rất thích Bình An, nghe Bình An phải về thì hơi luyến tiếc, “Chị Bình An phải về à?”

“Ừ, Chủ nhật có rảnh thì tới tìm chị nha.” Bình An cười nói.



Sắc mặt Đàm Tuyền càng lúc càng trở nên khó coi.

Đưa mắt nhìn theo Bình An đang dần dần khuất dạng trong màn đêm, Đàm Tuyền đưa gói thịt chà bông trong tay cho em gái, hỏi thăm qua loa mấy câu, rồi vội vã đi về hướng Bình An mới vừa rời đi.

Lúc đến cửa trường thì quả nhiên nhìn thấy xe cô vẫn còn dừng bên lề đường.

Hai hàng lông mày của Đàm Tuyền nhíu chặt lại thành một đường thẳng, đi tới bên cạnh xe Bình An, “Cô rốt cuộc muốn cái gì đó?”

“Lên xe.” Bình An chỉ liếc anh ta một cái, nhạt nhẽo kêu anh ta lên xe.

Đàm Tuyền hơi nhếch môi, suy nghĩ trong chốc lát, rồi cũng vòng qua bên kia mở cửa xe ngồi vào.

Mặc dù anh ta và Bình An cùng làm trong Phương thị, nhưng thật ra cơ hội gặp mặt ít vô cùng. Hầu như trong công ty không ai biết anh ta và Tổng Giám Đốc có quen biết, đừng nói chi tới ân oán sâu xa giữa hai người từ hồi còn học ở đại học.

Lúc cha anh bệnh nặng cần tiền, em gái thì vừa thi đậu đại học cần tiền đóng học phí, khi anh thiếu chút nữa đã muốn xin nghỉ học để ra đi làm, thì cô gái này đi tới trước mặt anh, chìa tay giúp đỡ anh...

Cho dù anh không muốn tiếp nhận sự trợ giúp của cô, nhưng lúc bấy giờ anh hoàn toàn không có bất kỳ một biện pháp nào khác. Không có cô, anh thật sự là đi vào đường cùng, không có ai vươn tay trợ giúp anh.

Anh không hiểu, rõ ràng cô và anh từng có khúc mắc nghiêm trọng, như sao giờ cô còn có thể giúp anh, còn phải xin anh đừng nói chuyện này cho người khác biết là cô giúp đỡ hai anh em anh tiếp tục đi học, là cô giúp cha anh đóng tiền thuốc thang.

Chỉ có em gái anh là biết cô đã giúp gia đình họ, tôn trọng và yêu thích cô như một vị ân nhân thần thánh.

Đối với Phương Bình An, anh ta... cũng rất cảm kích, nhưng trong lòng vẫn hiểu rất rõ ràng là cô tuyệt đối có mục đích mới chìa tay giúp đỡ anh ta.

“Thật đã lâu không gặp, Đàm học trưởng.” Đàm Tuyền lên xe rồi, Bình An mới cười nói với anh.

“Có lời gì xin cứ nói thẳng thôi.” Ở trước mặt Bình An, anh ta chỉ là cấp dưới, là người mà cô có thể tùy tiện chỉ tay sai bảo đi làm bất kỳ chuyện gì, là ân nhân của cả nhà anh ta. Anh ta biết rõ những điểm này.

Bình An nở nụ cười nhàn nhạt, “Đỗ Hiểu Mị đã tìm anh chưa?”

Đàm Tuyền ngẩn ra, ánh mắt khẽ thay đổi, một lát sau mới nói, “... Đã tìm.”

Khóe miệng Bình An câu lên một độ cong vui vẻ, “Còn nhớ rõ lúc đầu tôi nói gì không?”

“Nhớ!” Đàm Tuyền gật đầu. Lúc vừa tốt nghiệp, nhu cầu cấp bách của anh ta là tìm cho được một việc làm để kiếm tiền về nuôi gia đình, nhưng rồi lại đụng đầu vào vách tường rất nhiều lần. Chính Bình An đã cho anh ta vào Phương thị, nhưng cô lại kêu anh đi tìm Đỗ Hiểu Mị, để cho Đỗ Hiểu Mị cho là ả đã giúp được anh ta.

Lúc ấy Đỗ Hiểu Mị đang ở Thành phố S xa xôi, nghe được lời anh ta nhờ vả thì quả thực cũng có sơ bộ khai thông quan hệ dùm anh ta. Nhưng anh ta rõ ràng hơn bất kỳ ai khác rằng nếu như không có Phương Bình An, anh ta chẳng dễ gì mà vào Phương thị như vậy.

Phương Bình An bảo anh ta tiếp tục giữ liên lạc với Đỗ Hiểu Mị, còn cô sau khi giúp nhà anh ta xong thì không xuất hiện nữa. Hôm nay cô đột nhiên tìm đến Tiểu Anh nhất định là chẳng phải nhân tiện mời đi ăn cơm như vậy.

“Để cho anh làm trợ lý của Lê Thiên Thần phải không?” Bình An cười cười hỏi thế.

Đàm Tuyền kinh ngạc nhìn Bình An, trong đầu đang suy đoán xem ý tứ ra sao mà cô lại đột nhiên hỏi ra câu này. A, đúng rồi, hình như trước đây cô với Phó Tổng Lê có xảy ra mâu thuẫn, chẳng lẽ cô tới là để cảnh cáo không cho anh ta đến gần Phó Tổng Lê hay sao?

“Quản lý Trần chỉ nói với tôi là có thể sẽ điều động tôi mà thôi, tôi có thể từ chối.” Anh ta vội vàng tỏ rõ lập trường của mình.

Bình An nhìn anh ta, “Không, anh cứ đi làm trợ lý cho Lê Thiên Thần. Hiện tại, Đỗ Hiểu Mị là người có ơn với anh, cô ta nói cái gì thì anh cứ làm theo cái đó.”

“Cô muốn lợi dụng tôi tiếp cận Phó Tổng Lê?” Đàm Tuyền hỏi.



“Anh là người thông minh, tôi cũng không muốn cưỡng cầu anh làm gì.” Bình An lạnh lùng nhìn anh ta, “Anh không cần cảm thấy vì tôi đã từng giúp anh mà tạo thành áp lực. Tôi giúp anh là theo nhu cầu, tôi không phải là tổ chức từ thiện, anh cũng hiểu mà.”

“Cô muốn tôi làm cái gì cho cô đây?” Đàm Tuyền sầm mặt, hỏi. Anh ta đương nhiên biết cô gái này không phải vì nảy sinh lòng thiện tâm mà giúp anh ta, cô chỉ muốn lợi dụng anh làm việc, lâu nay chưa tới tìm anh ta chẳng qua vì thời cơ chưa đến mà thôi.

Bình An khẽ híp mắt, “Thân cận Lê Thiên Thần, lấy được lòng tin của anh ta.”

“Cô muốn làm cái gì?” Đàm Tuyền kinh ngạc hỏi lại.

“Đó không phải là chuyện anh cần quan tâm, làm xong chuyện tôi muốn anh làm, tôi sẽ không bạc đãi anh.” Bình An ý vị sâu xa nhìn anh ta, “Chắc anh muốn cho cha và em gái của anh sống tốt hơn đúng không? Hiện tại chỉ có tôi là có thể giúp anh.”

Lúc ban sơ, sao anh ta có thể nghĩ Phương Bình An là một cô gái đầu óc đơn giản dễ bảo thế nhỉ? Lòng dạ cô gái này còn thâm sâu hơn nhiều so với sự tưởng tượng của anh ta.

Cô vô cùng rõ ràng anh ta đang cần gì.

Vì muốn cho người nhà có được một cuộc sống tốt đẹp hơn, anh ta thật sự cái gì cũng nguyện ý làm!

“Được! Tôi sẽ làm cho Phó Tổng Lê tin tưởng tôi.” Đàm Tuyền trả lời bằng một giọng kiên định.

“Rất tốt!” Bình An nở nụ cười.

Đàm Tuyền cầm chốt mở, lặng lẽ xuống xe.

Lúc Bình An về đến nhà, vừa bước vào phòng khách thì đã thấy Phương Hữu Lợi, Nghiêm Túc và cả Viên lão phu nhân thường hay đi ngủ sớm vẫn đang ngồi nói chuyện phiếm với nhau trong phòng khách.

“Cha, bà ngoại, sao giờ này hai ngài còn chưa đi nghỉ ngơi?” Bình An cười đi vào, ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Túc.

“Đang chờ con đấy. Bình An, đã trễ thế này mà con còn đi đâu, điện thoại cũng không gọi được.” Viên lão phu nhân vui vẻ cười híp cả mắt nhìn cô. Có thể là vì buông lỏng cảm xúc, lại có con rể cháu gái thường ngồi chơi nói chuyện với bà hay cùng bà đi tản bộ, mà Viên lão phu nhân đã không viên tịch trong khoảng thời gian này, ngược lại hình như càng ngày càng hết sức khỏe mạnh.

“Sao vậy ạ?” Bình An hỏi đầy nghi hoặc.

Phương Hữu Lợi nhìn cô và Nghiêm Túc, “Con và Nghiêm Túc dự định kết hôn trong năm nay sao?”

“Ah…” Bình An ngây ngẩn cả người, mặt hơi đỏ lên, “Kết hôn à...”

“Hai con cũng nên kết hôn đi thôi. Tuy tuổi con còn ít, nhưng Nghiêm Túc lại không giống con. Phải nhanh nhanh lên mà sinh một đứa chắt trai cho bà ôm nữa chứ.” Viên lão phu nhân vui vẻ nói.

“Bà ngoại, con có nói là con không kết hôn đâu.” Bình An nguýt Nghiêm Túc một cái.

“Nghiêm Túc, mẹ con đang ở Trung Quốc phải không, hay là vài ngày nữa hẹn hai bên gặp nhau đi, để chúng ta còn bàn thảo về chuyện chọn ngày kết hôn và chuẩn bị hôn lễ thế nào nữa.” Phương Hữu Lợi cũng không muốn Bình An kết hôn quá sớm, nhưng khi tính đến vấn đề sức khỏe của Viên lão phu nhân thì ông cũng đành phải thỏa hiệp.

“Dạ, con sẽ nói với mẹ con.” Nghiêm Túc nhỏ giọng đáp lời.

“Vậy cứ như thế nhé. Mẹ à, trễ rồi, mẹ nên vào nghỉ ngơi đi. Con đưa mẹ về phòng nhé.” Phương Hữu Lợi ân cần nói với Viên lão phu nhân.

Lúc Bình An đưa Nghiêm Túc ra ngoài mới biết thì ra tối nay Nghiêm Túc định đến thăm bà ngoại. Khi bà ngoại hỏi thăm xem hai người định lúc nào thì kết hôn, anh mới nói ra bọn họ đã có ý định kết hôn rồi.

Viên lão phu nhân nghe vậy thì lập tức gọi điện thoại kêu Phương Hữu Lợi về nhà sớm một chút, nói rằng muốn bàn luận về hôn lễ của hai trẻ. Lúc Bình An về nhà thì mọi người cũng đã thương lượng xong rồi, chỉ là tóm lại nội dung bàn luận nói cái gì thì không ai nói với cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bình An Trọng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook