Chương 271: Quan hệ phức tạp
Dư Phương
12/03/2017
Việc Phương Hữu Lợi và Trình Vận qua lại với nhau ngày hôm sau đã bị
giới truyền thông tung ra, dấy nên sóng to gió lớn. Có vài bài báo viết
rất quá đáng, châm chọc mối liên hệ giữa Trình Vận và Nghiêm Túc, Nghiêm Túc và Phương Hữu Lợi. Nếu như Trình Vận kết hôn với Phương Hữu Lợi,
vậy giữa Nghiêm Túc và Trình Vận sẽ xưng hô thế nào? Quan hệ giữa Trình
Vận và Bình An sẽ tính ra sao?
Bình An không thể nào ngờ tại Nhà hàng Bán đảo mà vẫn có phóng viên phục sẵn. Đây là một trong những nhà hàng cao cấp nhất Thành phố G, thế mà lại không bảo đảm được quyền lợi của khách hàng. Sau khi đọc được bài báo, cô liền lập tức gọi điện thoại cho quản lý nhà hàng, muốn nghe xem ông ta giải thích ra sao.
Quản lý nhà hàng bày tỏ lòng áy náy sâu sắc với Bình An, cũng đáp ứng sẽ tìm ra bằng được ai đã chụp được hình.
Trình Vận ngay hôm đó đã bị Trình Bính Khôn dùng phương thức ra lệnh để triệu hồi về nhà, “Mày bao nhiêu tuổi rồi hả? Đến bây giờ mà còn làm chuyện mất mặt như vậy? Chẳng lẽ một thằng Lương Phàm còn chưa đủ, bây giờ lại còn mồi chài ba vợ của em họ mày nữa. Mày... mày đúng là đồ đê tiện!” Hôm nay Trình Bính Khôn vừa ra khỏi cửa đã bị phóng viên chặn lại, hỏi rất nhiều câu xóc óc, khiến ông ta cảm thấy vừa khó chịu vừa mất mặt.
Con gái ông ta thế mà lại cặp kè với một người đàn ông cao hơn nó một bậc về vai vế, điều này khiến ông ta còn tức giận hơn cả xì căng đan với Lương Phàm hồi xưa.
Trình Vận đứng trước mặt Trình Bính Khôn, nét mặt tự nhiên, không có chút sợ hãi run rẩy nào. Trước kia chị rất sợ cha, nhưng bây giờ thì đã không. Ông ta không còn có thể uy hiếp được chị như khi xưa nữa. Chỉ khi nào người ta không còn quan tâm để ý nữa thì mới có thể cảm thấy không sợ hãi, chị bây giờ chẳng còn bất kỳ hy vọng nào đối với nhà họ Trịnh, nên cũng không còn thấy sợ nữa.
“Sẽ không ai nói con gái mình là đê tiện!” Trình Vận hờ hững nhìn Trình Bính Khôn, chị thật sự đã không còn bất kỳ tình cảm kính yêu nào đối với người đàn ông đã sinh ra chị nhưng không hề đảm đương trách nhiệm dưỡng dục này.
“Mày không phải là hạ tiện thì là cái gì? Phương Hữu Lợi là ai, mày cho rằng cặp kè với hắn thì tụi mày sẽ có kết quả tốt đó hả? Họ Trình đúng là mất hết thể diện vì mày.” Trình Bính Khôn cực kỳ tức giận mắng to.
Trình Vận cười nhạt, “Ông có thể đuổi tôi khỏi Trình gia. Thật ra thì trước giờ ông cũng có xem tôi là con gái đâu.”
Trình Bính Khôn trợn to mắt trừng Trình Vận. Trong ấn tượng của ông ta, Trình Vận chưa bao giờ dám phản bác, chỉ luôn nghe lời và tôn kính. Lần này nó lại dám mở miệng tranh luận.
“Mày cho là cặp kè được với Phương Hữu Lợi rồi thì có thể đối nghịch với tao đó hả?” Trình Bính Khôn lạnh lùng hỏi.
“Tôi chỉ muốn nói cho ông biết, tôi đã trưởng thành, sống chung với ai là quyền tự do của tôi. Ông đồng ý cũng tốt, không đồng ý cũng tốt, đều không thể can thiệp vào tự do của tôi. Ông chưa bao giờ thực hiện trách nhiệm làm cha với tôi, không cần thiết đến bây giờ mới ra mặt vờ làm người cha tốt. Quá muộn rồi.”
Trình Vận nhìn thẳng Trình Bính Khôn. Không phải vì tình yêu mà chị trở nên dũng cảm thế này, mà là thông qua sự kiện Lương Phàm, chị đã rõ ràng Trình Bính Khôn ích kỷ đến thế nào. Ông ta chỉ quan tâm đến mặt mũi bản thân cùng Trình gia, còn chị sống chết thế nào đều không nằm trong suy nghĩ của ông ta.
“Mày nghĩ mày đủ lông đủ cánh cứng cáp rồi hả?” Trình Bính Khôn cười lạnh.
“Không phải!” Trình Vận lắc lắc đầu, “Mà là ông sẽ không còn tổn thương tôi được nữa.” Trình Vận nói xong, không chút do dự xoay người rời đi. Đối với một người cha có thể mở miệng mắng con gái mình là đê tiện, chị đã không còn tìm được lý do gì để tiếp tục tôn kính nữa.
Cùng một vấn đề cũng đang được thảo luận tại nhà họ Nghiêm.
Nghiêm lão phu nhân và Nghiêm lão gia nhìn hình ảnh được đăng tải trên báo chí rồi nhìn nhau, nhất thời không biết phải nói gì. Bình An và Nghiêm Túc ngồi đối diện hai ông bà cụ cũng không biết phải nói gì cho phải.
“Ba con và Trình Vận nghiêm túc chứ?” Vẫn là do Nghiêm lão phu nhân mở miệng trước hỏi Bình An.
Bình An gãi gãi đầu, “Xem ra là nghiêm túc ạ.”
“Thằng bảo thủ kia sẽ không đồng ý đâu!” Nghiêm lão gia đặt tờ báo xuống, nghiêm nghị nói. Ông nội của Trình Vận đã qua đời, hiện tại nhà họ Trình do Trình Bính Khôn đứng đầu.
“Tôi thấy lần này chưa chắc Trình Vận sẽ nghe lời thằng cháu tôi đâu.” Nghiêm lão phu nhân ngẫm nghĩ.
“Trình Bính Khôn hẳn là chưa học được bài học phải tôn trọng con gái mình. Bình An, ba con nói thế nào?” Nghiêm lão gia hỏi.
Bình An nhìn hai ông bà, nhẹ giọng, “Ba con bảo không để ý cái nhìn của người bên ngoài là thế nào, ông có vẻ quan tâm cái nhìn của người nhà hơn.” Cô lo lắng nhìn ông bà cụ, nếu hai ông bà không tán thành thì chuyện này sẽ khó giải quyết hơn rất nhiều.
Nghiêm lão phu nhân nghiêm mặt, “Bình An, ông bà chỉ là người ngoài, ông bà thấy thế nào đều không quan trọng, mà quan trọng nhất là cái nhìn của ba con và Trình Vận. Ba con và Trình Vận qua lại với nhau... chúng ta đã biết từ lâu, bà ngoại con đã từng nói với bà. Vốn dĩ bà ngoại con cũng không tán thành, nhưng cuối cùng bà ấy nói thế nào bà nghĩ chắc con biết rõ. Đó chính là thái độ của ông bà.”
“Các ngài đã biết từ lâu?” Bình An kinh ngạc nhìn hai ông bà, “Tại sao... con lại không biết gì hết vậy?”
“Chúng ta nghĩ là con sẽ phản đối!” Nghiêm lão phu nhân cười, “Bà ngoại con rất quan tâm đến cha con con, đặc biệt là việc ba con có tái hôn hay không.”
“Ba con hẹn hò với chị Vận bị bà ngoại nhìn thấy à?” Bình An buồn cười hỏi, “Thế mà bà ngoại chẳng để lộ xíu xiu nào với con.”
Nghiêm lão phu nhân nói, “Bắt gặp một lần, chỉ vô tình thôi. Đừng quên bà ngoại con trước kia là gì nghe, sức quan sát của bà ấy rất lợi hại.”
Bình An gật gật đầu. Hiện tại chỉ chờ xem Trình Vận và ba mình nghĩ thế nào thôi. Có thể chống lại được dư luận hay không mới là vấn đề lớn nhất.
Nhưng rồi những gì mà họ lo lắng cũng không xảy ra. Phương Hữu Lợi và Trình Vận vẫn như cũ, cùng ăn cơm, cùng tham dự các sự kiện, giống như không đọc thấy báo chí viết gì vậy, chẳng để ý điều gì khác ngoài hai người. Thật ra thì không phải họ không quan tâm, chẳng qua họ lựa chọn xem nhẹ thôi.
Nhưng không phải tất cả giới truyền thông đều châm chọc họ mà cũng có người chúc phúc, cũng cảm thấy bây giờ đã là thế kỷ 21 rồi, chỉ cần không loạn luân thì tình yêu không nên bị hạn chế. Huống chi Trình Vận cũng không phải là họ hàng gần của Nghiêm Túc mà cách tới mấy chi, hoàn toàn không có vấn đề.
Lúc đề tài này gần như đã được bình ổn, nhà họ Trình đột nhiên lại đăng thông cáo trên tất cả các tờ báo lớn rằng Trình Bính Khôn đoạn tuyệt quan hệ cha con với Trình Vận. Trình Vận không bao giờ thuộc dòng họ Trình nữa.
Hai ông bà lão Nghiêm gia tán thành quan hệ giữa Trình Vận và Phương Hữu Lợi không có nghĩa là tất cả mọi người thuộc Nghiêm gia đều tán thành, đặc biệt là Nghiêm Lôi Hải. Ông ta cảm thấy điều này vô cùng nhục nhã, sẽ làm Nghiêm gia nhà họ mất thể diện.
Chị họ của con trai thế mà lại qua lại với cha của con dâu, thế còn ra thể thống gì nữa? Ông ta tìm Nghiêm Túc để nói chuyện, hy vọng Nghiêm Túc có thể bảo ban Bình An, đừng để sự sỉ nhục này tiếp tục nữa.
“Cho dù bây giờ Trình Vận không còn quan hệ cha con với Trình Bính Khôn nữa, ba cũng không cho phép chuyện này xảy ra. Con nói với Phương Bình An, nếu con bé còn muốn tiếp tục ở lại Nghiêm gia thì kêu người cha mặt dày của nó đừng làm chuyện mất mặt nữa.” Nghiêm Lôi Hải gấp gáp rít gào ở trong văn phòng Nghiêm Túc.
(Chú ý cách ba chồng gọi đầy đủ tên họ con dâu, ý vẫn xem là người ngoài.)
Nghiêm Túc khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn ông ta.
“Con có nghe ba nói không vậy?” Nghiêm Lôi Hải thấy dáng vẻ nghe rồi bỏ ngoài tai của Nghiêm Túc thì mặt mày đỏ phừng lửa giận, hỏi.
“Ông cảm thấy ông có lập trường gì để nói điều này?” Nghiêm Túc cười cười, nhạt nhẽo hỏi.
Nghiêm Lôi Hải đập mạnh mặt bàn, “Chẳng lẽ con không thấy mất mặt sao?”
“Sỉ nhục lớn nhất của Nghiêm gia chẳng phải là chính ông đó sao?” Nghiêm Túc cười lạnh, “Ba vợ tôi muốn qua lại với người nào thì qua lại với người đó, không tới phiên ông quơ tay múa chân. Còn nữa, tôi lặp lại, vợ tôi có ở lại nhà họ Nghiêm hay không không phải do ông quyết định. Ông không có tư cách để xía vào bất cứ chuyện gì của tôi.”
“Mày... Mày...” Nghiêm Lôi Hải tức đến gan ruột phèo phổi gì đều phát đau, “Mày là đồ khốn khiếp!”
“Tôi nghĩ ông nên đi ra ngoài. Hôm nay ông tới đây là để nhìn xem con gái cưng của ông làm việc thế nào, có bị tôi gây khó khăn không, chứ không phải là tới để quan tâm tôi. Đi ra ngoài!” Đôi mắt sắc bén của Nghiêm Túc như băng tuyết ngàn năm, lạnh lùng nhìn Nghiêm Lôi Hải.
Gân xanh trên trán Nghiêm Lôi Hải nổi gồ lên, nhưng ông ta cũng biết mình không thể làm gì Nghiêm Túc nên đành “hừ” một tiếng rồi đá cửa đi ra, giận đến nỗi quên luôn cả việc phải đến Phòng Tiêu thụ xem một chút tình huống công việc của Nghiêm Hân, mà đi thẳng đến văn phòng của Ôn Nguyệt Nga.
“Bà nói xem vậy là sao? Dù gì tôi cũng là cha nó, thế mà nó mặt nặng mày nhẹ với tôi, còn đuổi tôi ra ngoài. Đúng là tôi sinh ra con chó có khi còn tốt hơn thằng con bất hiếu này.” Trong văn phòng của Ôn Nguyệt Nga, Nghiêm Lôi Hải giận đến mức nói mà không hề lựa lời.
Ôn Nguyệt Nga phát huy tác dụng miệng lưỡi giết người không gươm đao, “Ông tức giận làm gì, có phải ông không biết tính tình của Nghiêm Túc đâu. Phương Bình An là tâm can bảo bối của nó, ông lấy con bé ra uy hiếp Nghiêm Túc thì nó hòa nhã với ông được à?”
“A, tôi là cha mà còn phải nhìn sắc mặt con để nói chuyện?” Nghiêm Lôi Hải thở phì phì hỏi.
“Ý tôi không phải vậy, nhưng quả thật khó mà nói gì Nghiêm Túc. Muốn trách cũng không thể trách Nghiêm Túc được, tất cả đều do Trình Vận không biết liêm sỉ, đàn ông nào không quyến rũ lại đi quyến rũ ông thông gia nhà chúng ta.” Ôn Nguyệt Nga nhẹ nhàng xoa xoa ngực Nghiêm Lôi Hải, dịu dàng khuyên ông ta không nên tức giận.
“Hừ!” Nghiêm Lôi Hải hừ một tiếng, “Tôi thấy đây không phải là vấn đề Trình Vận, mà là Phương Hữu Lợi không biết xấu hổ. Đúng là cha nào con nấy.”
Kể từ sau khi biết đứa con đầu tiên của Nghiêm Túc sau này sẽ mang họ Phương, Nghiêm Lôi Hải liền vô cùng bất mãn với Phương Hữu Lợi.
“Ông không thấy chuyện này có gì kỳ lạ sao?” Đáy mắt Ôn Nguyệt Nga thoáng ánh cười lạnh, thanh âm lại rất dịu dàng, “Ông xem ảnh chụp chưa? Lúc đấy Nghiêm Túc và Phương Bình An cũng ở đó, chứng tỏ hai đứa nó đã biết việc này từ lâu rồi. Tôi cảm thấy chuyện không đơn giản đâu.”
“Ý bà là sao?” Nghiêm Lôi Hải nghi hoặc nhìn Ôn Nguyệt Nga.
“Dù Phương Hữu Lợi là Chủ Tịch Tập đoàn Phương Thị, nhưng điều đó không có nghĩa là ông ta không dòm ngó công ty chúng ta... Nếu ông ta ở cùng Trình Vận, có phải là phía Trình gia sẽ ủng hộ ông ta không? Mà Nghiêm Túc bây giờ lại nghe lời Phương Bình An răm rắp.” Ôn Nguyệt Nga cúi đầu ra vẻ lo lắng, ngay sau đó lại bối rối nói, “Đó là tôi đoán vậy thôi, chưa chắc đã đúng.”
Nghiêm Lôi Hải lắc đầu, “Không, không, bà nói rất có lý. Cha con Phương Hữu Lợi không tốt lành gì đâu, không chừng họ còn có chuyện gì đó mà chúng ta không biết. Nguyệt Nga, bà phải điều tra kỹ để tìm hiểu rõ đó nghe.”
Ôn Nguyệt Nga nghiêm trang gật đầu, “Tôi biết rồi, ông yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ công ty của chúng ta.”
Bình An không thể nào ngờ tại Nhà hàng Bán đảo mà vẫn có phóng viên phục sẵn. Đây là một trong những nhà hàng cao cấp nhất Thành phố G, thế mà lại không bảo đảm được quyền lợi của khách hàng. Sau khi đọc được bài báo, cô liền lập tức gọi điện thoại cho quản lý nhà hàng, muốn nghe xem ông ta giải thích ra sao.
Quản lý nhà hàng bày tỏ lòng áy náy sâu sắc với Bình An, cũng đáp ứng sẽ tìm ra bằng được ai đã chụp được hình.
Trình Vận ngay hôm đó đã bị Trình Bính Khôn dùng phương thức ra lệnh để triệu hồi về nhà, “Mày bao nhiêu tuổi rồi hả? Đến bây giờ mà còn làm chuyện mất mặt như vậy? Chẳng lẽ một thằng Lương Phàm còn chưa đủ, bây giờ lại còn mồi chài ba vợ của em họ mày nữa. Mày... mày đúng là đồ đê tiện!” Hôm nay Trình Bính Khôn vừa ra khỏi cửa đã bị phóng viên chặn lại, hỏi rất nhiều câu xóc óc, khiến ông ta cảm thấy vừa khó chịu vừa mất mặt.
Con gái ông ta thế mà lại cặp kè với một người đàn ông cao hơn nó một bậc về vai vế, điều này khiến ông ta còn tức giận hơn cả xì căng đan với Lương Phàm hồi xưa.
Trình Vận đứng trước mặt Trình Bính Khôn, nét mặt tự nhiên, không có chút sợ hãi run rẩy nào. Trước kia chị rất sợ cha, nhưng bây giờ thì đã không. Ông ta không còn có thể uy hiếp được chị như khi xưa nữa. Chỉ khi nào người ta không còn quan tâm để ý nữa thì mới có thể cảm thấy không sợ hãi, chị bây giờ chẳng còn bất kỳ hy vọng nào đối với nhà họ Trịnh, nên cũng không còn thấy sợ nữa.
“Sẽ không ai nói con gái mình là đê tiện!” Trình Vận hờ hững nhìn Trình Bính Khôn, chị thật sự đã không còn bất kỳ tình cảm kính yêu nào đối với người đàn ông đã sinh ra chị nhưng không hề đảm đương trách nhiệm dưỡng dục này.
“Mày không phải là hạ tiện thì là cái gì? Phương Hữu Lợi là ai, mày cho rằng cặp kè với hắn thì tụi mày sẽ có kết quả tốt đó hả? Họ Trình đúng là mất hết thể diện vì mày.” Trình Bính Khôn cực kỳ tức giận mắng to.
Trình Vận cười nhạt, “Ông có thể đuổi tôi khỏi Trình gia. Thật ra thì trước giờ ông cũng có xem tôi là con gái đâu.”
Trình Bính Khôn trợn to mắt trừng Trình Vận. Trong ấn tượng của ông ta, Trình Vận chưa bao giờ dám phản bác, chỉ luôn nghe lời và tôn kính. Lần này nó lại dám mở miệng tranh luận.
“Mày cho là cặp kè được với Phương Hữu Lợi rồi thì có thể đối nghịch với tao đó hả?” Trình Bính Khôn lạnh lùng hỏi.
“Tôi chỉ muốn nói cho ông biết, tôi đã trưởng thành, sống chung với ai là quyền tự do của tôi. Ông đồng ý cũng tốt, không đồng ý cũng tốt, đều không thể can thiệp vào tự do của tôi. Ông chưa bao giờ thực hiện trách nhiệm làm cha với tôi, không cần thiết đến bây giờ mới ra mặt vờ làm người cha tốt. Quá muộn rồi.”
Trình Vận nhìn thẳng Trình Bính Khôn. Không phải vì tình yêu mà chị trở nên dũng cảm thế này, mà là thông qua sự kiện Lương Phàm, chị đã rõ ràng Trình Bính Khôn ích kỷ đến thế nào. Ông ta chỉ quan tâm đến mặt mũi bản thân cùng Trình gia, còn chị sống chết thế nào đều không nằm trong suy nghĩ của ông ta.
“Mày nghĩ mày đủ lông đủ cánh cứng cáp rồi hả?” Trình Bính Khôn cười lạnh.
“Không phải!” Trình Vận lắc lắc đầu, “Mà là ông sẽ không còn tổn thương tôi được nữa.” Trình Vận nói xong, không chút do dự xoay người rời đi. Đối với một người cha có thể mở miệng mắng con gái mình là đê tiện, chị đã không còn tìm được lý do gì để tiếp tục tôn kính nữa.
Cùng một vấn đề cũng đang được thảo luận tại nhà họ Nghiêm.
Nghiêm lão phu nhân và Nghiêm lão gia nhìn hình ảnh được đăng tải trên báo chí rồi nhìn nhau, nhất thời không biết phải nói gì. Bình An và Nghiêm Túc ngồi đối diện hai ông bà cụ cũng không biết phải nói gì cho phải.
“Ba con và Trình Vận nghiêm túc chứ?” Vẫn là do Nghiêm lão phu nhân mở miệng trước hỏi Bình An.
Bình An gãi gãi đầu, “Xem ra là nghiêm túc ạ.”
“Thằng bảo thủ kia sẽ không đồng ý đâu!” Nghiêm lão gia đặt tờ báo xuống, nghiêm nghị nói. Ông nội của Trình Vận đã qua đời, hiện tại nhà họ Trình do Trình Bính Khôn đứng đầu.
“Tôi thấy lần này chưa chắc Trình Vận sẽ nghe lời thằng cháu tôi đâu.” Nghiêm lão phu nhân ngẫm nghĩ.
“Trình Bính Khôn hẳn là chưa học được bài học phải tôn trọng con gái mình. Bình An, ba con nói thế nào?” Nghiêm lão gia hỏi.
Bình An nhìn hai ông bà, nhẹ giọng, “Ba con bảo không để ý cái nhìn của người bên ngoài là thế nào, ông có vẻ quan tâm cái nhìn của người nhà hơn.” Cô lo lắng nhìn ông bà cụ, nếu hai ông bà không tán thành thì chuyện này sẽ khó giải quyết hơn rất nhiều.
Nghiêm lão phu nhân nghiêm mặt, “Bình An, ông bà chỉ là người ngoài, ông bà thấy thế nào đều không quan trọng, mà quan trọng nhất là cái nhìn của ba con và Trình Vận. Ba con và Trình Vận qua lại với nhau... chúng ta đã biết từ lâu, bà ngoại con đã từng nói với bà. Vốn dĩ bà ngoại con cũng không tán thành, nhưng cuối cùng bà ấy nói thế nào bà nghĩ chắc con biết rõ. Đó chính là thái độ của ông bà.”
“Các ngài đã biết từ lâu?” Bình An kinh ngạc nhìn hai ông bà, “Tại sao... con lại không biết gì hết vậy?”
“Chúng ta nghĩ là con sẽ phản đối!” Nghiêm lão phu nhân cười, “Bà ngoại con rất quan tâm đến cha con con, đặc biệt là việc ba con có tái hôn hay không.”
“Ba con hẹn hò với chị Vận bị bà ngoại nhìn thấy à?” Bình An buồn cười hỏi, “Thế mà bà ngoại chẳng để lộ xíu xiu nào với con.”
Nghiêm lão phu nhân nói, “Bắt gặp một lần, chỉ vô tình thôi. Đừng quên bà ngoại con trước kia là gì nghe, sức quan sát của bà ấy rất lợi hại.”
Bình An gật gật đầu. Hiện tại chỉ chờ xem Trình Vận và ba mình nghĩ thế nào thôi. Có thể chống lại được dư luận hay không mới là vấn đề lớn nhất.
Nhưng rồi những gì mà họ lo lắng cũng không xảy ra. Phương Hữu Lợi và Trình Vận vẫn như cũ, cùng ăn cơm, cùng tham dự các sự kiện, giống như không đọc thấy báo chí viết gì vậy, chẳng để ý điều gì khác ngoài hai người. Thật ra thì không phải họ không quan tâm, chẳng qua họ lựa chọn xem nhẹ thôi.
Nhưng không phải tất cả giới truyền thông đều châm chọc họ mà cũng có người chúc phúc, cũng cảm thấy bây giờ đã là thế kỷ 21 rồi, chỉ cần không loạn luân thì tình yêu không nên bị hạn chế. Huống chi Trình Vận cũng không phải là họ hàng gần của Nghiêm Túc mà cách tới mấy chi, hoàn toàn không có vấn đề.
Lúc đề tài này gần như đã được bình ổn, nhà họ Trình đột nhiên lại đăng thông cáo trên tất cả các tờ báo lớn rằng Trình Bính Khôn đoạn tuyệt quan hệ cha con với Trình Vận. Trình Vận không bao giờ thuộc dòng họ Trình nữa.
Hai ông bà lão Nghiêm gia tán thành quan hệ giữa Trình Vận và Phương Hữu Lợi không có nghĩa là tất cả mọi người thuộc Nghiêm gia đều tán thành, đặc biệt là Nghiêm Lôi Hải. Ông ta cảm thấy điều này vô cùng nhục nhã, sẽ làm Nghiêm gia nhà họ mất thể diện.
Chị họ của con trai thế mà lại qua lại với cha của con dâu, thế còn ra thể thống gì nữa? Ông ta tìm Nghiêm Túc để nói chuyện, hy vọng Nghiêm Túc có thể bảo ban Bình An, đừng để sự sỉ nhục này tiếp tục nữa.
“Cho dù bây giờ Trình Vận không còn quan hệ cha con với Trình Bính Khôn nữa, ba cũng không cho phép chuyện này xảy ra. Con nói với Phương Bình An, nếu con bé còn muốn tiếp tục ở lại Nghiêm gia thì kêu người cha mặt dày của nó đừng làm chuyện mất mặt nữa.” Nghiêm Lôi Hải gấp gáp rít gào ở trong văn phòng Nghiêm Túc.
(Chú ý cách ba chồng gọi đầy đủ tên họ con dâu, ý vẫn xem là người ngoài.)
Nghiêm Túc khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn ông ta.
“Con có nghe ba nói không vậy?” Nghiêm Lôi Hải thấy dáng vẻ nghe rồi bỏ ngoài tai của Nghiêm Túc thì mặt mày đỏ phừng lửa giận, hỏi.
“Ông cảm thấy ông có lập trường gì để nói điều này?” Nghiêm Túc cười cười, nhạt nhẽo hỏi.
Nghiêm Lôi Hải đập mạnh mặt bàn, “Chẳng lẽ con không thấy mất mặt sao?”
“Sỉ nhục lớn nhất của Nghiêm gia chẳng phải là chính ông đó sao?” Nghiêm Túc cười lạnh, “Ba vợ tôi muốn qua lại với người nào thì qua lại với người đó, không tới phiên ông quơ tay múa chân. Còn nữa, tôi lặp lại, vợ tôi có ở lại nhà họ Nghiêm hay không không phải do ông quyết định. Ông không có tư cách để xía vào bất cứ chuyện gì của tôi.”
“Mày... Mày...” Nghiêm Lôi Hải tức đến gan ruột phèo phổi gì đều phát đau, “Mày là đồ khốn khiếp!”
“Tôi nghĩ ông nên đi ra ngoài. Hôm nay ông tới đây là để nhìn xem con gái cưng của ông làm việc thế nào, có bị tôi gây khó khăn không, chứ không phải là tới để quan tâm tôi. Đi ra ngoài!” Đôi mắt sắc bén của Nghiêm Túc như băng tuyết ngàn năm, lạnh lùng nhìn Nghiêm Lôi Hải.
Gân xanh trên trán Nghiêm Lôi Hải nổi gồ lên, nhưng ông ta cũng biết mình không thể làm gì Nghiêm Túc nên đành “hừ” một tiếng rồi đá cửa đi ra, giận đến nỗi quên luôn cả việc phải đến Phòng Tiêu thụ xem một chút tình huống công việc của Nghiêm Hân, mà đi thẳng đến văn phòng của Ôn Nguyệt Nga.
“Bà nói xem vậy là sao? Dù gì tôi cũng là cha nó, thế mà nó mặt nặng mày nhẹ với tôi, còn đuổi tôi ra ngoài. Đúng là tôi sinh ra con chó có khi còn tốt hơn thằng con bất hiếu này.” Trong văn phòng của Ôn Nguyệt Nga, Nghiêm Lôi Hải giận đến mức nói mà không hề lựa lời.
Ôn Nguyệt Nga phát huy tác dụng miệng lưỡi giết người không gươm đao, “Ông tức giận làm gì, có phải ông không biết tính tình của Nghiêm Túc đâu. Phương Bình An là tâm can bảo bối của nó, ông lấy con bé ra uy hiếp Nghiêm Túc thì nó hòa nhã với ông được à?”
“A, tôi là cha mà còn phải nhìn sắc mặt con để nói chuyện?” Nghiêm Lôi Hải thở phì phì hỏi.
“Ý tôi không phải vậy, nhưng quả thật khó mà nói gì Nghiêm Túc. Muốn trách cũng không thể trách Nghiêm Túc được, tất cả đều do Trình Vận không biết liêm sỉ, đàn ông nào không quyến rũ lại đi quyến rũ ông thông gia nhà chúng ta.” Ôn Nguyệt Nga nhẹ nhàng xoa xoa ngực Nghiêm Lôi Hải, dịu dàng khuyên ông ta không nên tức giận.
“Hừ!” Nghiêm Lôi Hải hừ một tiếng, “Tôi thấy đây không phải là vấn đề Trình Vận, mà là Phương Hữu Lợi không biết xấu hổ. Đúng là cha nào con nấy.”
Kể từ sau khi biết đứa con đầu tiên của Nghiêm Túc sau này sẽ mang họ Phương, Nghiêm Lôi Hải liền vô cùng bất mãn với Phương Hữu Lợi.
“Ông không thấy chuyện này có gì kỳ lạ sao?” Đáy mắt Ôn Nguyệt Nga thoáng ánh cười lạnh, thanh âm lại rất dịu dàng, “Ông xem ảnh chụp chưa? Lúc đấy Nghiêm Túc và Phương Bình An cũng ở đó, chứng tỏ hai đứa nó đã biết việc này từ lâu rồi. Tôi cảm thấy chuyện không đơn giản đâu.”
“Ý bà là sao?” Nghiêm Lôi Hải nghi hoặc nhìn Ôn Nguyệt Nga.
“Dù Phương Hữu Lợi là Chủ Tịch Tập đoàn Phương Thị, nhưng điều đó không có nghĩa là ông ta không dòm ngó công ty chúng ta... Nếu ông ta ở cùng Trình Vận, có phải là phía Trình gia sẽ ủng hộ ông ta không? Mà Nghiêm Túc bây giờ lại nghe lời Phương Bình An răm rắp.” Ôn Nguyệt Nga cúi đầu ra vẻ lo lắng, ngay sau đó lại bối rối nói, “Đó là tôi đoán vậy thôi, chưa chắc đã đúng.”
Nghiêm Lôi Hải lắc đầu, “Không, không, bà nói rất có lý. Cha con Phương Hữu Lợi không tốt lành gì đâu, không chừng họ còn có chuyện gì đó mà chúng ta không biết. Nguyệt Nga, bà phải điều tra kỹ để tìm hiểu rõ đó nghe.”
Ôn Nguyệt Nga nghiêm trang gật đầu, “Tôi biết rồi, ông yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ công ty của chúng ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.