Bình An Trọng Sinh

Chương 48: say

Dư Phương

17/02/2017

Bình An cuối cùng vẫn là ăn không ít sushi, đem cái bụng nhỏ ăn đến tròn vo, còn uống một ly rượu nhẹ, sau đó liền lâm vào trạng thấy ngây ngây ngô ngô.

"Không ăn nữa sao?" Nghiêm Túc ăn thật ngon, bữa ăn sáng anh chỉ ăn mấy miếng bánh bao, sau đó vẫn luôn ở Forest xử lý một chút phiền toái, bận rộn đến mức không có thời gian ăn cơm, vốn là định gọi trợ lí đi mua bữa trưa, xuyên qua cửa sổ thủy tinh thấy cô đứng ở ven đường, liền không nhịn được đi xuống.

Bình An trừng lớn mắt nhìn anh, ba giây đồng hồ qua đi, mới dùng sức gật đầu, nói lắp bắp, "No rồi."

Nghiêm Túc lúc này mới phát hiện ra, đôi mắt của cô vốn là trong suốt không có song, giờ giống như che lên một tầng sương, thoạt nhìn liền giống như một con mèo nhỏ mới vừa tỉnh ngủ, "Em say?"

Bình An trừng mắt nhìn, lắc đầu, "Không có!"

"Em uống bao nhiêu vậy? Đây chỉ là rượu nhẹ mà!" Nghiêm Túc cầm lấy bình rượu nhỏ trước mặt cô, phát hiện cũng không có uống nhiều lắm, không phải cô bé con này một giọt rượu cũng không dính đó chứ?

Bình An khẽ nheo lại hai mắt, cô muốn ngủ rồi.

Nghiêm Túc nhịn không được bật cười, kêu phục vụ viên đi vào thanh toán.

"Tôi cho!" Bình An đoạt lấy hóa đơn, đột nhiên liền nhìn chằm chằm Nghiêm Túc, "Nói rõ nhé, lần này là tôi mời, tôi sẽ trả tiền."

Cô rốt cuộc là say hay không say nhỉ? Nghiêm Túc cười khẽ nhìn cô.

"Tôi mời anh lần này, xem như không nợ anh gì nữa, về sau cầu về cầu, đường về đường, gặp mặt coi như không quen." Bình An vừa mở balo lệch vai ra vừa tìm tiền, vừa nho nhỏ nói thầm.

Đầu Nghiêm Túc đầy vạch đen, chẳng lẽ cùng anh ở chung một chỗ khó chịu lắm sao? Từ trong bóp da rút ra mấy tờ 100 nguyên đặt lên khay của phục vụ viên, "Không cần tìm nữa."

"Cám ơn Nghiêm tiên sinh." Phục vụ viên mập mờ liếc Bình An một cái, lần nữa lui ra ngoài.

Bình An chu cái miệng nhỏ nhắn, "Tôi nói tôi muốn trả tiền."

"Anh đưa em về nhà nhé!" Nghiêm Túc cười lắc đầu, "Lần sau anh sẽ để cho em mời."

Bình An xộc xệch đứng lên, "Còn có lần sau à?"



Không muốn gặp lại anh như vậy sao? Cho tới bây giờ không có cô gái nào kháng cự anh đến gần như vậy a, tự ái phái nam của Nghiêm Túc bị đả kích, "Đi với anh làm cho em cảm thấy mất mặt?"

"Vô cùng mất mặt." Bình An mặt không thay đổi gật đầu, thẳng tắp đi tới cửa, nếu không phải là Nghiêm Túc kéo cô, cô khẳng định đã đâm đầu thẳng vào cửa rồi.

Nghiêm Túc nửa ôm cô, tức giận hỏi, "Chỗ nào của anh làm cho em cảm thấy mất mặt?"

Bình An cũng không còn giãy giụa, cứ như vậy bị anh ôm đi ra ngoài, "Ai muốn cùng người có tánh như anh đi ra ngoài chứ."

"Cái gì có tánh?" Nghiêm Túc tò mò hỏi, bởi vì ánh đèn bên ngoài tương đối mờ, anh nắm ở hông của cô, cẩn thận ôm cô.

"Phong lưu thành tánh!" Bình An nhỏ giọng hét.

Nghiêm Túc dở khóc dở cười, anh vẫn không nên cãi nhau với bé con này nữa.

Khi hành lang đơn trước mặt bọn họ lúc này đột nhiên mở ra, từ bên trong đi ra một đôi nam nữ xuất sắc, chàng trai kia vô tình quay đầu lại, thấy Bình An ở trong ngực Nghiêm Túc, sau khi lộ ra vẻ kinh ngạc, đáy mắt hiện lên hai luồng lửa giận, nếu không phải ánh đèn quá mờ, đại khái cũng có thể nhìn ra sắc mặt của anh ta xanh mét rồi.

Người đàn ông này không phải là ai khác, chính là trợ lí của Phương Hữu Lợi, Lê Thiên Thần. Nghiêm Túc có từng gặp qua anh ta ở không ít trường hợp, nhưng cũng không có nói chuyện với nhau nhiều, nhìn Lê Thiên Thần bây giờ lại tựa như ông chồng đã bắt được bà xã đang vụng trộm, đang dùng ánh mắt có thể giết anh một trăm lần nhìn anh.

"Anh làm gì Bình An rồi?" Lê Thiên Thần đi đến trước mặt bọn họ, lấy giọng điệu chất vấn hỏi Nghiêm Túc.

Nghiêm Túc nhướng nhẹ đôi mày kiếm, lãnh đạm mà kiêu căng quét qua Lê Thiên Thần một cái, "Liên quan gì tới cậu?"

Nếu đổi lại là người khác, có lẽ Lê Thiên Thần có thể tỉnh táo bình tĩnh suy tư, nhưng anh ta đối mặt là Nghiêm Túc, đây là một đối thủ dù như thế nào anh ta cũng không cách nào so được. Nghiêm Túc cao sang quý phái, lại có một loại tự tin bẩm sinh, huống chi còn là trong những CEO dẫn đầu Thành phố G. Vẻ khí thế vương giả trời sanh này cũng đủ để đè bẹp anh ta.

Nếu như Nghiêm Túc cũng thích Bình An, muốn theo đuổi Bình An Lê Thiên Thần, anh sẽ giống như một thằng hề.

Anh ta không muốn thừa nhận, lâu như vậy tới nay vẫn không có tiếp nhận Bình An, là bởi vì anh ta tự ái cùng tự ti đang tác quái, người ở bên ngoài nhìn vào, anh trừ năng lực làm việc cùng bề ngoài ra, anh còn có cái gì xứng với Bình An?

"Anh chuốc say cô ấy? Anh có ý đồ gì?" Lê Thiên Thần thấy Bình An như con chim nhỏ nép vào trong ngực Nghiêm Túc, tư thái tin tưởng lệ thuộc như vậy, hoàn toàn để cho lý trí của anh hóa thành lửa ghen hừng hực.

Bình An là một người khiết phích từ nhỏ, cũng không thích người không quen đụng vào cô ấy, nếu như cô ấy không phải uống say, làm sao có khả năng để Nghiêm Túc ôm?

Nghiêm Túc liếc xéo Lê Thiên Thần, "Lê tiên sinh, cậu cho rằng tôi có ý đồ gì?"



"Trả cô ấy lại cho tôi!" Lê Thiên Thần không muốn cùng Nghiêm Túc cãi cọ, anh ta chỉ muốn đòi Bình An về.

"Cậu ấy là bạn trai em?" Nghiêm Túc cúi đầu hỏi Bình An, nhưng đôi tay vòng quanh eo nhỏ của cô cũng bất chợt xiết chặt lại.

Bình An khẽ mở mắt nhìn Lê Thiên Thần một cái, mềm mại nhìn Nghiêm Túc nói, "Nghiêm Túc, anh đưa tôi về nhà đi."

Cho dù là có chút say, nhưng cái loại căm ghét, hận thù đến khắc cốt ghi tâm của Bình An đối với Lê Thiên Thần vẫn không hề giảm bớt, cũng may là cô còn có chút lí trí, nếu không làm sao còn có thể đè nén oán hận ở dưới đáy lòng, đã sớm nhào tới chất vấn Lê Thiên Thần, tại sao phải phản bội cô, tại sao phải hại ba......

Nghiêm Túc bởi vì giọng nói tin tưởng của cô cảm thấy tâm tình vui vẻ, hơi mỉm cười nói với Lê Thiên Thần, "Lê tiên sinh, xem ra cậu nhận lầm người, cô ấy không phải bạn gái của cậu."

Lê Thiên Thần cảm giác mình sắp nổ tung rồi, đưa tay kềm ở cổ tay của Bình An, "Bình An, về với anh, em như vậy Chú Phương sẽ lo lắng lắm."

"Buông tôi ra!" Bình An dùng sức hất tay của anh ta ra.

Nghiêm Túc đem Bình An bảo vệ trong ngực mình, mặt lạnh xuống nhìn Lê Thiên Thần, "Lê tiên sinh, xin nhường đường."

Bạn gái đi cùng Lê Thiên Thần dường như đợi đến mức phiền chịu không nỗi, từ bên kia đi tới, tư thái phong tình vạn chủng đó, trừ Đỗ Hiểu Mị còn có thể là ai? Cô ta mới vừa đi tới bên cạnh Lê Thiên Thần, ánh mắt rơi vào trên người Nghiêm Túc cùng Bình An, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, "Thiên Thần, gặp phải người quen sao? Tán gẫu lâu như vậy, ủathì ra là Bình An cùng Nghiêm tiên sinh a, ai nha, Bình An, sao em lại uống tới như vậy?"

Nghiêm Túc chỉ là nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, cho dù lối đi này ánh đèn không sáng lóa, nhưng với một khoảng cách như vậy, người phụ nữ này mới vừa rồi làm sao có thể không nhận ra bọn họ.

"Lê Thiên Thần, đi hẹn hò đi, đừng đến làm phiền bà nữa." Bình An dùng sức bấm bắp đùi của mình một cái, để cho mình thanh tỉnh một chút, sau đó dụng lực vỗ vỗ vào lồng ngực của Lê Thiên Thần, lớn tiếng kêu lên.

"Bình An, anh không phải tới hẹn hò, là bởi vì......" Lê Thiên Thần bắt được tay của cô, gấp gáp giải thích.

"Vậy cũng không liên quan đến tôi." Bình An lạnh lùng cắt đứt, quay đầu lại nhìn Nghiêm Túc nói, "Chúng ta đi thôi."

Nghiêm Túc cười cười, Lê Thiên Thần còn muốn kéo Bình An, lại bị Nghiêm Túc ngăn trở, "Lê tiên sinh, đừng ở chỗ này làm mất phong độ quân tử."

Đỗ Hiểu Mị cũng đè lại bờ vai của anh ta, "Thiên Thần, chỗ này là nơi công cộng." Nếu cứ tiếp tục lôi kéo như vậy, nhất định sẽ làm người ta chú ý.

Đáy mắt của Lê Thiên Thần thoáng qua một tia chua xót, nhìn Bình An cùng Nghiêm Túc ôm nhau rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bình An Trọng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook