Bình An Trọng Sinh

Chương 260: Tâm hồn bà tám

Dư Phương

11/03/2017

Bình An xoa bóp chân cho Viên lão phu nhân. Trước đây Viên lão phu nhân bị trúng gió, Bình An cứ nghĩ là bà sẽ không sống được sang năm nay. Nhưng chắc là do hiệu ứng con bướm, sức khỏe Viên lão phu nhân dạo này càng ngày càng tốt, khiến cho Bình An và Phương Hữu Lợi đều vô cùng vui mừng.

Riêng với Bình An, sức khỏe của Viên lão phu nhân càng vô cùng quan trọng, cô vẫn sợ nhất là việc phải mất đi người thân.

“Bà ngoại, ba con có hẹn riêng với ai à?” Cô đã hỏi Hồng Dịch Vũ rồi, hôm nay ba cô không phải dự bữa tiệc tối nào.

“Chỉ gọi về bảo sẽ ăn cơm với bạn, nhưng không có nói với ai. Ba con có phải là con nít đâu mà ăn cơm với ai còn phải gọi về báo cáo.” Viên lão phu nhân hưởng thụ được Bình An xoa bóp, việc con rể có hẹn làm bà vô cùng vui mừng. Tâm nguyện của bà bây giờ ngoại trừ việc giúp Bình An tổ chức hôn lễ thật tốt thì chính là muốn con rể tìm được một bạn đường.

Bình An nhíu nhíu mày, lẩm bẩm, “Đừng nói là ba có bạn gái đó nha!”

Viên lão phu nhân kinh ngạc mở mắt ra, hứng chí bừng bừng nhìn Bình An, “Ba con có bạn gái? Ai vậy?”

“Con cũng chỉ đoán vậy thôi. Dạo này ba có rất nhiều cuộc hẹn, đều không phải là tiệc xã giao công việc. Nhất định là ba có bạn gái, nhưng có thể là sợ chúng ta phản đối nên mới nói gạt chúng ta đó thôi.” Bình An nói đầy khẳng định.

“Tối nay về sẽ hỏi nó một câu.” Viên lão phu nhân hưng phấn quyết định.

Bình An lắc đầu, “Nếu ba nói không có thì sao? Chúng ta cứ quan sát trước đã, chắc chắn rồi hãy nói, cũng không thể để ba tiếp tục giấu diếm bạn gái vậy được.”

“Tốt tốt, nhiệm vụ quan trọng này giao cho con đó nhe. Chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại! Bất luận thế nào trước khi con kết hôn phải tìm được bạn gái cho ba con!” Viên lão phu nhân ra lệnh.

Toát mồ hôi!©¸®! Bình An lập tức cảm thấy như bị cả quả núi đè nặng trên người như Tôn Ngộ Không! Nếu như cô đoán sai, cô kiếm đâu ra một bạn gái cho ba đây?

Lúc hai bà cháu đang suy đoán lung tung ở nhà, Phương Hữu Lợi lại đang tại một nơi nào đấy hưởng thụ buổi hẹn của mình, hoàn toàn không biết một già một trẻ trong nhà đầu đang đầy những suy nghĩ “hắc ám” thay ông.

Nhà hàng Bán đảo, ngồi trong đại sảnh chỉ được ngăn cách với bầu trời đầy sao bằng một tấm kính thủy tinh trong suốt.

“Hôm nay đi với Bình An đến thử áo cưới rồi. Nhìn đẹp lắm.” Trong nhà hàng yên tĩnh tao nhã, vị trí cạnh cửa sổ, là một đôi nam nữ dáng vẻ xuất sắc. Nữ tao nhã đoan trang, lúc cười lên nét mặt như tỏa sáng, nhìn là biết đang đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào. Nam thành thục chững chạc, tuy không còn trẻ lắm nhưng so với thanh niên thì sắc sảo, chững chạc và cuốn hút hơn nhiều.

Hai người này đương nhiên là Trình Vận và Phương Hữu Lợi.

Nghe Trình Vận nói vậy, Phương Hữu Lợi ngẩng đầu lên nhìn chị, trong mắt chứa nụ cười nhẹ, “Làm em phải vất vả. Bình An kết hôn, em cũng phải chạy ngược chạy xuôi lo rất nhiều việc.”

Trình Vận nhìn ông, dịu dàng hỏi, “Chân anh bình phục chưa?”

“Đi đứng bình thường rồi.” Phương Hữu Lợi cười nói.

“Vẫn phải chú ý một chút, gãy xương chẳng phải là chuyện nhỏ đâu.” Trình Vận dặn.

Mặt Phương Hữu Lợi ẩn hiện nụ cười vui sướng, vội vàng gật đầu, “Ừ, nhất định sẽ chú ý nhiều hơn.”

Trình Vận nhíu mày nhìn ông, nghi hoặc, “Cười gì thế? Có gì buồn cười đâu?”

“Anh có cười đâu.” Nụ cười nơi khóe miệng Phương Hữu Lợi càng lúc càng lớn, thế mà vẫn lắc đầu trắng trợn nói mình không cười.

Mặt Trình Vận ửng đỏ, cúi đầu dỗi, “Em lại nhiều chuyện rồi.”

“Không, em đang quan tâm anh. Anh rất vui.” Phương Hữu Lợi dịu dàng nhìn cô, nói rất nghiêm túc.

“Bình An hình như còn chưa biết... chúng ta thường xuyên gặp nhau.” Lòng Trình Vận trở nên ấm áp, nhưng nghĩ đến lúc sáng Bình An nhìn mình bằng cặp mắt mập mờ kia thì lập tức lại cảm thấy lúng túng.

Phương Hữu Lợi nhìn chị không chớp mắt, “Quan hệ bây giờ của chúng ta, có giống như tình huống mà anh đang nghĩ không?”



Trình Vận ngẩn ra, lập tức liền hiểu lời này của Phương Hữu Lợi là có ý gì, mím môi nở nụ cười, nhưng cũng không tỏ vẻ gì để trả lời.

Thật ra có một số việc chỉ cần ngầm hiểu lẫn nhau là được rồi.

Bọn họ đã qua giai đoạn có thể vì tình mà mù quáng đến choáng váng đầu óc. Chị đã trải qua một đoạn tình cảm mệt mỏi đến không chịu nổi với đầy các vết thương chồng chất. Hiện tại cái mà chị cần không phải là một tình yêu oanh oanh liệt liệt làm cho người ta mất đi lý trí, mà là một tình cảm nước chảy đá mòn, một bờ vai có thể làm cho chị cảm thấy an toàn ấm áp.

Không phải chỉ có thanh niên mới có tình yêu kích thích, mà chỉ cần toàn tâm toàn ý thì đó chính là kích thích giữa hai người.

Nếu hỏi chị có cảm giác gì đối với Phương Hữu Lợi, chị thật rất khó có thể nói được rõ ràng. Chẳng qua sau vài lần ăn cơm riêng với nhau thì chị cảm thấy người đàn ông này có kiến thức sâu rộng, chín chắn chững chạc, nhưng vẫn có lúc vừa hài hước lại khôi hài. Ở cùng một chỗ với ông có một loại cảm giác rất thư thái thoải mái, giống như có thể hoàn toàn giao bản thân mình cho ông, mà ông cũng sẽ bảo vệ mình rất tốt.

Mặc dù cảm giác lẫn nhau rất tốt, nhưng họ chưa từng phá vỡ lớp vỏ bọc mập mờ này.

Phương Hữu Lợi hiếm khi biểu hiện chấp nhất như lúc này, ông nhìn thẳng vào mắt Trình Vận, giọng trầm thấp, “Anh không muốn Bình An cứ tiếp tục kêu anh giới thiệu bạn trai cho em, lần nào cũng suýt nữa thì nhảy dựng lên tự đề cử mình.”

Trình Vận nén không được cười ra tiếng, “Vậy có muốn em giới thiệu bạn gái cho anh không?”

“Anh không ngại nếu em tự đề cử mình đâu.” Phương Hữu Lợi cười nói.

“Chờ Bình An kết hôn xong... rồi tính sau!” Trình Vận nguýt ông một cái, cố nén cười, nhưng trong lòng vẫn còn hơi lo lắng, không biết Bình An có chịu chấp nhận việc quan hệ chuyển biến giữa chị và Phương Hữu Lợi hay không.

“Được!” Phương Hữu Lợi mỉm cười gật đầu.

Ăn cơm tối xong, hai người ra bờ sông tản bộ. Phương Hữu Lợi nhẹ nhàng cầm tay chị, vẻ mặt tự nhiên mà đi.

Trình Vận mỉm cười nhìn bờ vai cao lớn của ông, cúi đầu cười cười.

Đầu kia thành phố, Kỷ Túy Ý cầm thiệp cưới của Bình An đi đến chỗ hẹn với Vi Úy Úy. Từ sau lần gặp nhau tại buổi lễ tốt nghiệp, cô không gặp lại Vi Úy Úy lần nào nữa. Mặc dù trong lòng có hơi bất mãn với Úy Úy, nhưng dù gì cũng cùng phòng ký túc xá những bốn năm, Kỷ Túy Ý vẫn không thật sự ghét cô ấy được.

“Bình An nhờ tớ đưa cho cậu.” Kỷ Túy Ý ngồi xuống, uống một hớp nước xong thì rút trong túi xách ra một tấm thiệp cưới, “Trước kia chúng ta đã từng hứa với nhau, người nào kết hôn đầu tiên thì ba người kia đều phải đến làm chị em hoặc dâu phụ. Ý Bình An là muốn mời cậu làm chị em, nhưng tớ nghĩ chắc cậu cũng không muốn đâu.”

Vi Úy Úy cắn cắn môi, liếc mắt nhìn Kỷ Túy Ý một cái, nhận lấy thiệp mừng mở ra xem. Vừa nhìn vào liền thấy hình chụp cận cảnh hai mái đầu của Bình An và Nghiêm Túc ngọt ngào dựa vào nhau, miệng cô bất giác hiện lên một nụ cười khổ, “Không biết ngày đó mình có rảnh không nữa.”

Kỷ Túy Ý hầm hừ, “Ngày đó không phải là cậu không rảnh, mà là không muốn đi! Làm như mình không hiểu cậu vậy.”

“Mình đúng là không muốn đi đó thì sao?” Vi Úy Úy tức giận nói.

“Không hiểu rốt cuộc cậu nghĩ cái quái gì. Bình An và Nghiêm Túc sẽ kết hôn, cậu còn chưa chịu hết hy vọng hả?” Kỷ Túy Ý nhìn cô chằm chằm, hỏi.

Vi Úy Úy nói, “Tóm lại cậu tới đây để giáo huấn tớ, hay là tới ăn cơm với tớ? Giờ tớ làm gì sai? Tớ chỉ thích một người đàn ông mà thôi! Tớ không đi mồi chài anh ấy, cũng không nói sẽ làm kẻ thứ ba, thế thì cậu lo cái gì? Cho là tớ có thể cướp chồng của Bình An?”

“Cậu là đồ ngốc! Tớ nói vậy là vì muốn tốt cho cậu. Cứ đường hoàng đi tìm một người đàn ông cho riêng mình không tốt sao? Cần gì phải nhìn trăng đáy nước mà mơ mộng đến một người đàn ông không thể nào có kết quả.” Kỷ Túy Ý mắng.

“Bộ đàn ông hễ muốn là có sao?” Vi Úy Úy kêu lên, “Giờ có ăn cơm hay không? Tớ đói bụng rồi.”

Kỷ Túy Ý đúng là hết cách với cô ấy, thở phì phì cầm thực đơn lên gọi món, “Tớ cho cậu biết, tớ sẽ không gửi tiền dùm cậu đâu, cậu tự mà cầm đến đưa cho Bình An.”

“Tự đưa thì tự đưa!” Vi Úy Úy liếc cô một cái sắc lẻm.

Sau khi Viên lão phu nhân đã ngủ, Bình An đến phòng khách xem TV, thuận tiện gọi điện thoại nấu cháo với Nghiêm Túc, tám một chút về vấn đề liệu cha già của mình có bạn gái hay không.



Nghiêm Túc nói cô bây giờ đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi, tâm hồn bà tám cháy rừng rực.

Bình An tuyệt đối không đồng ý với cách nói này. Cô cảm thấy mình đây là đang quan tâm đến ba, tuyệt đối không phải là vì nhiều chuyện, dù đúng là cũng có chút tò mò.

Còn chưa tán gẫu điện thoại xong, Phương Hữu Lợi đã về đến rồi.

“Ba em về rồi, không nói với anh nữa. Gặp lại sau!” Bình An cười hì hì cúp điện thoại, nhiệt tình chạy về phía Phương Hữu Lợi, “Ba, ba đã về.”

“Vẫn còn ngồi xem TV à? Bà ngoại ngủ chưa?” Phương Hữu Lợi hỏi.

“Vừa ngủ xong!” Bình An cười, “Ba, tối nay ba ăn cơm với ai đấy?”

Phương Hữu Lợi thả áo vest ngoài lên sa lon, “Với bạn. Sao vậy?”

“Không sao không sao, chỉ hỏi thế thôi.” Bình An cười, ân cần cầm áo khoác của Phương Hữu Lợi lên, đi cùng ông lên lầu, “Bạn nào vậy ba, con có biết không?”

“Con nít đừng hỏi nhiều như vậy.” Phương Hữu Lợi cười búng trán Bình An, tâm trạng dường như rất vui vẻ.

Có mùi “gian tình”! Bình An chớp mắt đầy tò mò, “Ba, con lớn rồi chứ bộ. Ba cũng biết là giờ con đã trên tuổi xem phim cần người lớn hướng dẫn rồi nghe.”

Phương Hữu Lợi bật cười ha ha, “Đồ quỷ con. Thôi, trễ rồi, đi ngủ nhanh đi. Ngày mai còn có việc phải làm đấy.”

Mai phải đi cùng Nghiêm Túc xem biệt thự trang hoàng thế nào, còn phải đi với Vu Tố Hà đến công ty tổ chức hôn lễ xác định việc bố trí sân khấu, trình tự thực hiện ra sao nữa.

Cảm giác có rất nhiều chuyện phải làm nha!

Bình An rất muốn tiếp tục bà tám moi thêm chút tin tức, nhưng dường như ba cô khá bảo mật, một chữ cũng không chịu tiết lộ.

Càng như vậy, Bình An càng cảm thấy có vấn đề!

Ngày mai phải tìm Hồng Dịch Vũ gõ cho ra mới được!

“Ba, vậy con đi ngủ đây. Chúc ba ngủ ngon!” Bình An nhún vai, đành phải thôi không hỏi nữa.

Hôm sau là cuối tuần, Bình An ngủ thẳng giấc mới dậy, ánh mặt trời rực rỡ ấm áp đã tràn qua cửa sổ, rèm cửa sổ khẽ lay động theo từng đợt gió lùa. Mọi thứ đều tốt đẹp vô cùng.

“Tỉnh rồi à?” Đột nhiên, một gương mặt tuấn tú phóng đại xuất hiện trước mắt cô.

Bình An sợ hết hồn, “Nghiêm Túc? Sao anh tới sớm vậy.”

“Sắp mười một giờ rồi đó cô nương.” Nghiêm Túc mỉm cười nhìn cô, trưa trờ trưa trật rồi mà kêu sớm.

Bình An vừa nghe vậy thì biết ngay là nếu mình không lập tức đứng lên thì đúng là hôm nay chuyện gì cũng sẽ làm không xong, liền vội vàng đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt thay quần áo, kéo Nghiêm Túc xuống lầu ăn điểm tâm, rồi chào Viên lão phu nhân để đi.

Nhà mới của hai người tại khu biệt thự vườn của Phượng Hoàng Thành. Căn nhà được trang trí hoàn toàn theo phong cách mà Bình An thích, nghiêng về phong cách nhà vườn Châu Âu, chẳng phải quý phái xa hoa nhưng rất thoải mái ấm áp, có cảm giác giản dị gia đình.

Việc trang hoàng đã xong, hôm nay họ đến để xem hiệu quả.

Quả nhiên giống y với cảm giác mà Bình An muốn.

“Đây là nhà của chúng ta!” Bình An dựa vào Nghiêm Túc, nhẹ giọng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bình An Trọng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook