Bình An Trọng Sinh

Chương 62: Thành phố không ngủ

Dư Phương

17/02/2017

Đỗ Hiểu Mị bởi vì ban ngày bị giận đến nội thương, buổi tối không ngủ được liền đến chỗ quán bar lân cận giải buồn, nhà của cô ta không phải ở thành phố G, ở Thành phố G càng không có người thân gì, có lúc cảm thấy tịch mịch cô đơn, cũng chỉ có thể tự mình đến nơi này, giải quyết buồn khổ trong lòng.

Quán bar là điểm sáng đầy sức sống về đêm, thành phố không ngủ, đến buổi tối sẽ tản mát ra một loại hơi thở phồn hoa cùng mị lực, Đỗ Hiểu Mị gọi một ly Margaret xanh, một thân một mình ngồi vào góc gần cửa sổ, nhìn ánh đèn xa hoa bên ngoài, thành thị náo nhiệt này cùng vẻ cô đơn lúc này của cô ta không hợp nhau.

Cô hiện tại ở nhà trọ thuê, chiếc xe đó là vẫn còn trả góp, mẹ lại cứ mãi thúc giục cô ta về nhà đi xem mắt, đối tượng hẹn hò không phải tiểu nhân viên công vụ thì chính là giáo sư, một chút tiền đồ cũng không có, sao cô ta có thể cam tâm trở về như vậy? Tại sao có thể cam tâm sống một cuộc sống bình bình đạm đạm tầm thường tuỳ theo tự nhiên không có chí tiến thủ qua cả đời?

Cô ta muốn lái xe đẹp, ở căn hộ cao cấp, muốn cho mình trở thành người nổi danh trong giới xã hội thượng lưu, cô ta không muốn cả đời phiền não vì củi gạo dầu muối, đó không phải là cuộc sống cô ta muốn.

Nếu như không phải là Phương Bình An đáng chết ngăn trở, cô ta bây giờ nói không chừng đã là người phụ nữ của Phương Hữu Lợi rồi, cô ta cảm thấy Phương Hữu Lợi đối với cô ta không phải là không có hứng thú, chỉ là bởi vì con gái của ông không thích, cho nên ông mới xa cách cô.

Tại sao lại có Phương Bình An tồn tại......

Đỗ Hiểu Mị đem ly Margaret uống một hơi cạn sạch, đuôi mắt hơi liếc đến một bóng lưng mảnh khảnh quen thuộc ngồi trước mặt, đôi môi đỏ mọng hấp dẫn cong lên nụ cười châm chọc, cô ta gọi thêm một ly rượu, đứng dậy từ từ đi tới bên cạnh người kia.

"Tô Cầm, thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt." Lúc Đỗ Hiểu Mị đi bộ, tư thái đã thành thói quen phong tình vạn chủng, cộng thêm dáng người cô ta quyến rũ đầy đặn, mặt mày xinh xắn động lòng người, vừa đứng lên liền được người đàn ông trong quán bar chú ý không ít.

Đối với những ánh mắt trần trụi dục vọng của những người đó, cô ta đã thành thói quen, ngược lại chứng kiến tới bộ dáng lúc này của Tô Cầm thì cô ta kinh hãi, ở trong ấn tượng của cô ta, Tô Cầm vẫn luôn là nhu nhu nhược nhược, dáng vẻ tươi trẻ như hoa, đi tới chỗ nào cũng giữ vững bộ dáng lịch sự điềm tĩnh, chưa bao giờ như hôm nay, thoạt nhìn..... Nhếch nhác cùng không để ý hình tượng.

Cô ta đã uống nhiều rượu, cặp mắt sương mù ngậm say, hai gò má đỏ tươi, dáng vẻ sầu tư như chứa đầy tâm sự này cùng bộ dáng cô mảnh mai bề ngoài của cô ta làm cho đàn ông nhìn cũng sẽ động lòng.

Nghe được thanh âm của Đỗ Hiểu Mị, Tô Cầm chỉ là nhàn nhạt liếc cô ta một cái, lại tiếp tục uống rượu.

Đỗ Hiểu Mị ngồi xuống ở đối diện cô ta, "Cô không sao chứ?"

"A, cô đang quan tâm tôi sao?" Hiển nhiên Tô Cầm vẫn chưa hoàn toàn say, nhận được ngồi đối diện mình là đối thủ một mất một còn - Đỗ Hiểu Mị.

"Rất rõ ràng, tôi chỉ muốn chào hỏi thôi." Đỗ Hiểu cười phá lên, cô ta mới không rỗi rảnh đi quan tâm đối thủ của mình.

"Cô thấy được, tôi hiện tại trở nên như thế này,, trong lòng cô sảng khoái lắm đúng không?" Tô Cầm cười lạnh một tiếng, lại uống một ngụm rượu.

"Nếu như nói cô là vì đàn ông mới ra thân thể này, trừ nhìn có chút hả hê, tôi cũng sẽ xem thường cô." Đỗ Hiểu cười quyến rũ nói.

Có hai người đàn ông ăn mặc sang trọng đi tới muốn mời hai người bọn họ uống rượu với nhau, Tô Cầm tâm tình không tốt, cũng không để ý đến bọn họ.

Đỗ Hiểu Mị đối với bọn họ cười cười, "Cám ơn, nhưng mà chúng em đang nói chuyện riêng của phụ nữ.”

Hai người đàn ông này bị cự tuyệt cũng không giận, chỉ là nhún vai một cái, đi tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.

Những người đàn ông khác vốn là rục rịch chộn rộn thấy các cô không có ý định tìm vui không chú ý đến các cô nữa.

"Hừ, cô hiểu cách ứng phó đám đàn ông vẫn giống như xưa nhỉ." Tô Cầm châm chọc nói.

"Chẳng lẽ cô không hiểu sao?" Đỗ Hiểu Mị trả lời lại một cách mỉa mai, Tô Cầm mặc dù dáng dấp nhu nhược, nhưng rất có tâm cơ, chỉ có những người đàn ông ngu xuẩn kia mới sẽ tin tưởng cô ta là một đóa hoa trắng nhỏ thuần khiết.

"Hừ, tôi cứ nghĩ là có thể hành động tùy ý ứng phó đàn ông, tôi cần gì phải rơi vào kết quả hôm nay, Đỗ Hiểu Mị, tôi thua cô rồi, tôi không đủ lợi hại như cô." Làm tình nhân của cấp trên cũng không phải là cô ta muốn, là cấp trên theo đuổi cô ta trước, ở trên công tác đối với cô chăm sóc có thừa, cô bất tri bất giác liền động tình, sau lại bị bà xã hắn biết, cô ta đã quyết định rời khỏi hắn, cô ta bỏ ra hai năm thanh xuân, chẳng lẽ không phải nên lấy được hồi báo sao? Cho nên nhận lấy nhà và xe của anh ta làm tiền chia tay, cô không nghĩ tới sau lại sẽ gặp phải Hà Tư Lâm.



Đỗ Hiểu Mị nhíu mày nhìn cô ta một cái, "Bị đàn ông đá sao?" Suy nghĩ một chút, "Là người đàn ông ngày đó cùng cô lôi kéo à?"

"Nghe nói cô đang làm việc ở Phương thị?" Tô Cầm hỏi một đằng, trả lời một nẻo

"Đúng thì sao?" Đỗ Hiểu Mị hỏi.

"Ngày đó cô gái đi chung với Hà Tư Lâm, là con gái Đổng Sự Trưởng các người?" Tô Cầm dùng sức nắm ly rượu, đốt ngón tay khẽ trắng bệch.

Đỗ Hiểu Mị đem phản ứng của cô ta thu vào trong mắt, "Không sai, gọi là Phương Bình An."

Tô Cầm cười đến thảm đạm, cô ta thật là bị quỷ mê tâm hồn, chỉ nghe cô họ Phương, lại không đi thăm dò thân thế của cô cẩn thận, nếu như cô biết Phương Bình An là con gái của Đổng Sự Trưởng Tập đoàn Phương thị, cô ta tuyệt đối không thể nào làm ra chuyện như vậy.

Cô ta cho là mình chỉ là đang lợi dụng Hà Tư Lâm, đến cuối cùng nghe được anh nói muốn kết hôn, mới biết thì ra là cô ta đã yêu anh, thậm chí còn mù quáng cho là chỉ cần phá hủy Phương Bình An này, anh sẽ trở lại bên cạnh chính mình.

Tô Cầm cô thông minh một đời, hồ đồ nhất thời, không nghĩ tới lại phá hủy mình như vậy.

Sauk hi xem tin tức phát hiện mình chọc phải người không nên dây vào vội vàng chạy đi cầu cứu với Hà Tư Lâm, mới biết anh hoàn toàn không có ý muốn kết hôn, hôm nay cô chẳng những phá hủy tiền đồ của mình, còn mất đi người yêu.

Nếu như không phải là thiên kim của Phương Đổng Sự Trưởng, có lẽ cô ta còn có thể dùng tiền bạc giải quyết, nhưng Phương Bình An làm gì cần tiền của cô ta, mà bị cô tạt axit tổn thương lại còn là con trai của Bộ trưởng bộ giáo dục......

Cô ta lúc ấy nhất định là điên rồi mới có thể làm ra chuyện như vậy, cô ta đến bây giờ cũng không biết tại sao mình lại đi dội a- xít sun-phu-rit

Đỗ Hiểu Mị thấy cô sắc mặt quái dị, nhất thời suy nghĩ hiểu rõ, liền hạ thấp giọng hỏi, "Tô Cầm, hôm qua Phương Bình An thiếu chút nữa bị dội cho a- xít sun-phu-rit, chuyện này có lien quan đến cô hay không?"

Trong quán rượu, ánh đèn màu xanh mờ mịt chiếu vào trên mặt Tô Cầm trắng bệch, tăng thêm mấy phần khổ sở.

"Cô thật tuyệt." Đỗ Hiểu cười quyến rũ, "Sẽ không sợ tôi đi tố cáo cô sao?"

"Nếu như cô đi tố giác tôi, tôi vô cùng cảm kích." Chính cô không có đủ dũng khí đi vào bót cảnh sát đi tự thú, cho dù cô yêu Hà Tư Lâm, cô cũng không có biện pháp để cho mình đi ngồi tù.

Cô ta vốn ích kỷ

Đỗ Hiểu Mị nhớ tới lúc cô ta đi ra ngoài có gọi điện thoại cho Lê Thiên Thần, anh ta nói mình ở bót cảnh sát, hình như là nói hung thủ đi tự thú.

Nếu như người dội a- xít sun-phu-rit là Tô Cầm, vậy người đi tự thú là ai?

Đỗ Hiểu Mị hồ nghi nhìn Tô Cầm, thử thăm dò hỏi, "Nghe nói hung thủ đã chộp được, sẽ không phải là...... Có người gánh tội thay cô chứ?"

Tô Cầm nằm ở trên mặt bàn khóc nức nở nghẹn ngào.

Đỗ Hiểu Mị có chút suy nghĩ nhìn cô ta, đáy mắt thoáng qua một tia sáng khác thường, "Tôi và cô dù sao cũng coi như đồng hương, mặc dù cô xem tôi không vừa mắt tôi cũng không vừa mắt với cô, chẳng qua tôi cũng không muốn thấy cô ngồi tù, đi thôi, tới chỗ tôi tránh một chút đi."

******************



Bót cảnh sát, phòng tạm giam.

Bình An mắt lạnh lẽo nhìn Hà Tư Lâm ngồi ở đối diện mình, nhìn dáng vẻ của anh so với buổi sáng càng thêm sa sút tinh thần, làm gì còn ra dáng một bác sĩ áo mũ chỉnh tề.

"Hà Tư Lâm, anh rốt cuộc nghĩ sao vậy?" Thanh âm của Bình An rất lãnh đạm, ánh mắt nhìn Hà Tư Lâm tràn ngập thất vọng.

"Bình An, nên nói anh đã nói rồi, là anh thực có lỗi với em." Hà Tư Lâm cúi đầu, khàn giọng nói.

Lời giống vậy, Hà Tư Lâm đã nói mấy lần, từ khi bọn họ đi tới bót cảnh sát đến bây giờ đã có ba giờ rồi, bất kể là bác Hà hay là dì Hà tới hỏi anh, anh đều nói là anh làm.

Cuối cùng Bình An thật sự nhịn không được tức giận, mới cầu xin đơn độc cùng anh nói chuyện.

"Người kia là Tô Cầm" Cô lạnh giọng nói, "Là cô ấy muốn anh gánh tội thay cô ấy, đúng không?"

"Bình An, cô ấy có con với anh......" Hà Tư Lâm thống khổ nói, "Là bởi vì hiểu lầm anh muốn cùng em kết hôn, quá mức thương tâm mà sanh non, anh không thể tiếp tục nhìn cô chịu khổ."

"Anh muốn thay cô ta nhận tội là chuyện của anh, nhưng mà em lại tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta, em sẽ nói với ba em, người muốn hại em là Tô Cầm, đến lúc đó cô ta sẽ trở thành tội phạm truy nã, so với chuyện cô ta tự mình đến tự thú, tình cảnh sẽ càng bết bát hơn, anh có thể suy nghĩ kĩ đi." Cô thật sự muốn hung hăng đem Hà Tư Lâm kéo trên mặt đất hung ác đánh anh ta một trận, người đàn ông đáng chết này rốt cuộc nghĩ như thế nào, vì phụ nữ để cho mình ngồi tù? Còn là một người phụ nữ lòng dạ ác độc, anh ta rốt cuộc coi trọng cô ta cái gì.

"Bình An, anh cầu xin em " Hà Tư Lâm kéo tay

Bình An, "Chỉ một lần này, về sau...... Anh sẽ không gặp lại cô ấy."

Bình An mặt không thay đổi nhìn chằm chằm Hà Tư Lâm. nhìn một lúc lâu, mới gật đầu, "Được, em hứa với anh, nhưng anh cũng không cần nhận tội rồi, chuyện này cứ định như vậy đi."

Cũng không nhất định chọn lựa luật pháp mới có thể làm cho một người nhận lấy sự trừng phạt. Bác Hà xem cô như con gái, cô không muốn làm cho Hà gia từ đó mất đi nụ cười.

Hà Tư Lâm nghe được Bình An đáp ứng bỏ qua cho Tô Cầm, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, dù muốn gì anh cũng hứa.

Sau khi Bình An đi ra, kéo Phương Hữu Lợi đến một bên nói chuyện, xin ông nói cùng một tiếng Khâu gia, chuyện này cứ tính như vậy, bót cảnh sát bên này, cũng đem chuyện đè lại, không nên náo loạn lớn nữa.

Phương Hữu Lợi không tin chuyện này là Hà Tư Lâm làm, nghe được Bình An nói như vậy, liền biết trong đó có kỳ hoặc, ông cũng hứa không truy cứu nữa, cũng tự mình gọi điện thoại cho Khâu Cẩm Thiêm, Khâu Cẩm Thiêm bày tỏ tất cả đều do Phương Hữu Lợi làm chủ, bọn họ bên kia chắc là sẽ không truy cứu nữa.

Chuyện liền như vậy, không tra cứu thêm nữa, Hà Tư Lâm cũng bình yên được thả ra từ trại tạm giam.

Dĩ nhiên, ngoài mặt là gió êm sóng lặng, Phương Hữu Lợi sao có thể dễ dàng bỏ qua cho người thương tổn con gái của ông như vậy, dĩ nhiên là để cho người ta tiếp tục điều tra.

Nghiêm Túc bên kia cũng tra ra ân oán của Tô Cầm cùng Hà Tư Lâm, gọi điện thoại cho Bình An, trực tiếp hỏi cô có phải Tô Cầm muốn hại cô hay không.

Bình An nhẹ nhàng cười nói, "Không phải cũng điều tra ra rồi sao?"

"Còn tức giận phải không?" Nghiêm Túc dịu dàng hỏi.

"Nghiêm Túc, xem như tôi nợ anh một ân tình, cô ta tổn thương anh Tư Lâm như vậy, không nên sống thoải mái như thế." Bình An nhỏ giọng nói.

"Anh sẽ không thừa nhận món nợ ân tình này......" Nghiêm Túc nói, cho dù cô không nói, anh cũng sẽ không bỏ qua cho người muốn hại cô như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bình An Trọng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook