Bình An Trọng Sinh

Chương 264: Tiệc cưới cùng Tuần trăng mật

Dư Phương

12/03/2017

Lúc bắt đầu tiệc cưới, Ôn Nguyệt Nga nuốt không trôi nỗi nhục bị lăng mạ trước mặt mọi người này nên cứng rắn lôi Nghiêm Hân rời đi. Ôn Quốc Hoa đương nhiên cũng rời đi theo.

Bất quá thân thích bên phía Nghiêm gia không có ai cùng rời đi với bà ta, cho dù vốn đứng về phe Ôn Nguyệt Nga cũng không ai dám đắc tội Nghiêm Túc và Nghiêm lão gia vào lúc này.

Toàn bộ đại sảnh bày 120 bàn đều ngồi đầy người, tiệc cưới vui vẻ khoái trá mà bắt đầu.

Đại khái chắc là khó có được cơ hội chơi khăm Nghiêm Túc như hôm nay nên đám bạn bè như Đường Sâm vô cùng cố gắng tìm đủ các cớ để bắt Nghiêm Túc và Bình An uống rượu. Bình An không uống rượu nên rất nhiều thời điểm Nghiêm Túc đều phải uống thay cô.

Chẳng qua điều làm Bình An bất ngờ là Carlos lại là bạn thân của Nghiêm Túc.

Tập đoàn Phương Thị cùng Công ty của Carlos có hạng mục hợp tác, cô và Carlos cũng đã trao đổi với nhau mấy lần. Đối với người đàn ông đẹp trai nhưng tính cách lại lạnh lùng như băng này, Bình An vẫn cho là người giống như anh ta nhất định sẽ không có bạn bè gì, không ngờ xem ra anh ta và Nghiêm Túc, còn có đám Nhậm Tần Phi lại chung đụng được tốt như vậy.

Được rồi, cô công nhận, đám anh em phù rể của Nghiêm Túc thật sự không chỉ xuất sắc bình thường, mà quả thật còn muốn đẹp trai hấp dẫn hơn cả ngôi sao màn bạc. Bất quá đám chị em tốt của cô cũng chẳng kém cạnh chút nào.

“Tối nay các cậu mà chuốc say Nghiêm Túc, cô dâu chắc chắn sẽ không bỏ qua cho các cậu đâu.” Đường Sâm khuyến cáo đám anh em, nhưng thật ra tất cả đều do chính anh ồn ào kêu gọi lên mời rượu Nghiêm Túc đó chứ ai.

Nghiêm Túc thoạt nhìn thì cũng đã khá say, mắt hoa đào như được phủ một lớp sương mù, nhìn càng thêm quyến rũ hấp dẫn.

Bình An nghe ra một tầng thâm ý khác trong câu nói của Đường Sâm, mặt liền biến đỏ ửng, kéo kéo tay Nghiêm Túc, quyết định quân tử báo thù mười năm không muộn, chờ bọn họ trở về sau khi đi hưởng tuần trăng mật sẽ dạy dỗ Đường Sâm cho thật xứng đáng.

Đến lúc tiệc cưới kết thúc, Nghiêm Túc đã say đến bất tỉnh nhân sự, phải nhờ đến Đường Sâm và Nhậm Tần Phi đỡ anh lên xe.

Bình An để Nghiêm Túc tựa vào người cô, tài xế đưa họ trở về biệt thự.

Xe vừa mới lái ra khỏi bãi đậu xe của Golden Bay, Bình An nhẹ nhàng vuốt vuốt giữa hai hàng lông mày của Nghiêm Túc, “Anh còn khỏe đó chứ?”

Nghiêm Túc ngồi thẳng dậy, mỉm cười thản nhiên, “Đại khái còn có thể động phòng.”

Bình An tức giận đẩy anh một chút, “Anh cũng biết giả bộ quá hén.”

“Không làm vậy thì đám nhóc thối kia làm sao bỏ qua cho chúng ta?” Nghiêm Túc ôm Bình An, hôn lên cổ cô một cái, bật cười khẽ.

Đây là biện pháp rất tốt!

Cho dù Nghiêm Túc chưa hoàn toàn say khướt nhưng cũng đã uống khá nhiều rượu, hôm nay lại bận rộn suốt cả ngày, nên mặt mày cũng đã có men say.

Sau khi trở lại biệt thự, Bình An đưa Nghiêm Túc đến giường nằm một lát, còn mình thì tới phòng tắm để pha nước tắm. Lúc cô vừa điều chỉnh xong độ ấm của nước, định đi ra ngoài lấy áo ngủ thì ngay ngoài cửa phòng tắm đã bị Nghiêm Túc ôm chầm vào lòng.

“Chúng ta đã thật lâu không có tắm uyên ương rồi!” Nghiêm Túc ôm eo Bình An, đẩy cô vào lại trong phòng tắm, đáy mắt toát ra ngọn lửa dục vọng ngùn ngụt, ánh mắt nhìn Bình An nóng rực thâm tình.

“Anh cần nghỉ ngơi đã, hôm nay chắc anh mệt lắm rồi.” Bình An cười chụp tay anh, cố gắng đẩy anh ra.

Nghiêm Túc đè cô lên vách tường, cắn vành tai cô khàn giọng nỉ non, “Anh vẫn còn có thể mệt thêm một chút nữa.”

“A...” Bình An kêu to, bị Nghiêm Túc chặn ngang ôm lên, bỏ vào trong bồn nước ấm áp.

Hơi nước mờ mịt, cả phòng kiều diễm.

Ngày hôm sau, mãi đến khi mặt trời đã lên tới giữa không trung, hai người trên giường mới có dấu hiệu tỉnh lại. Lúc Bình An mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trong một lồng ngực rộng lớn ấm áp, ngoài cửa sổ ánh mặt trời chói sáng chan hòa. Tất cả nhìn tốt đẹp biết bao nhiêu.

Cô đã là vợ của Nghiêm Túc...

Cô và anh bây giờ mặc dù chỉ biến chuyển về cách xưng hô, nhưng cảm giác này cũng rất kỳ lạ.

“Bà xã, tỉnh rồi hả?” Nghiêm Túc như cảm giác được người nằm trong lòng mình có động tác nhỏ, mắt cũng không mở mà chỉ xiết chặt cánh tay ôm cô vào sát mình hơn, thanh âm vừa rời giường khàn khàn gợi cảm chỉ của riêng anh.



Bình An quay đầu lại ôm lấy cổ anh hôn một cái, “Ừ, vừa tỉnh.”

“Mấy giờ rồi?” Nghiêm Túc cười mở hí mắt ra, thấy cô cười dịu dàng sáng rỡ thì nội tâm đầy ấm áp.

“Mười một giờ rưỡi. A, máy bay của chúng ta là lúc 2 giờ. Mau dậy đi, rất nhiều thứ còn chưa chuẩn bị đó!” Bình An vội vàng ngồi dậy. Hôm nay hai người sẽ bắt đầu du lịch tuần trăng mật, hành lý gì còn chưa soạn nữa đấy.

Nghiêm Túc nhìn cái lưng bóng loáng trắng nõn của cô, đáy mắt chứa đầy ý cười, “Đừng sợ, sẽ tới kịp mà.”

“Mau dậy đi, em đi soạn hành lý trước đây.” Bình An lấy áo ngủ khoác lên người, che đi tất cả xuân sắc.

“Dạ, bà xã!” Nghiêm Túc ngồi dậy, thân thể cường tráng cũng không mảnh vải giống cô hiển hiện ngay trước mắt Bình An.

Dáng người thật đẹp! Dù đã nhìn bao nhiêu lần, cô vẫn cảm thấy tim đập thình thịch. Bình An cười quăng áo ngủ qua cho anh.

“Trạm đầu tiên của chúng ta là Paris. Thật ra chúng ta cũng không cần mang nhiều đồ theo làm gì, Paris là Thiên đường mua sắm, chúng ta thiếu cái gì cần cái gì cũng đều có thể tới đó mua, đúng không?” Không phụ nữ nào có thể chống đỡ được sự hấp dẫn của Thiên đường mua sắm. Bình An cũng vậy, cô thích mua sắm.

“Đúng vậy, anh sẽ dạo phố với em.” Nghiêm Túc cười nói.

Paris là một thành phố đẹp và quyến rũ tuyệt vời, phụ nữ đều yêu sự lãng mạn trời sinh của nơi này bởi nó tràn ngập hương vị phong tình của nước Pháp.

Nghiêm Túc và Bình An sau khi đặt chân tới Paris liền đến Khách sạn Lancaster để nghỉ ngơi. Họ phải làm quen với việc chênh lệch múi giờ, Paris lúc này là hơn nửa đêm.

Khách sạn Lancaster nằm ngay trên Đại lộ Champs Elysees, là một khách sạn sang trọng hào hoa, từ đây có thể thưởng thức phong cảnh lãng mạn tao nhã của Đại lộ rực rỡ ánh đèn bên dưới. Bình An đứng cùng Nghiêm Túc cạnh cửa sổ ngắm cảnh một lát mới ôm nhau về giường ngủ.

Sáng sớm hôm sau hai người liền tỉnh giấc.

Sau khi xuống tầng trệt ăn sáng, họ bắt đầu thời gian trăng mật ngọt ngào của hai người.

Họ đi tháp Eiffel, Nhà thờ Đức Bà Paris, thăm điện Louvre. Cả hai đều thả lỏng cảm xúc mà hưởng thụ kỳ trăng mật, tâm trạng thoải mái vui vẻ khôn tả.

Ngày muộn, Nghiêm Túc mang Bình An đến các nhà hàng được gắn sao Michelin thưởng thức những bữa đại tiệc.

Nhà hàng mà được gắn sao Michelin là thuộc loại có danh vọng rất cao trong giới ẩm thực Âu Mỹ.

Có thể ngồi tại một nhà hàng Michelin ăn đại tiệc được gắn ‘sao’ Michelin thật sự là một loại hưởng thụ tốt đẹp.

Ngồi với Nghiêm Túc cùng hưởng thụ đại tiệc mỹ vị, cảm giác rất tốt!

Thấy cô cúi đầu cười khẽ, Nghiêm Túc tò mò hỏi, “Cười cái gì?”

“Không có gì, mai chúng ta đi đâu?” Bình An hỏi.

“Đi dạo phố với em!” Nghiêm Túc cười nói.

Bình An vui vẻ bật cười, “Chúng ta có rất nhiều thời gian, còn có thể đi Mỹ xem giải NBA*, em muốn biết từng nơi anh đã từng sống qua.”

(*) National Basketball Association: Hiệp hội Bóng rổ Quốc gia, giải này thường được gọi tại Việt Nam là Giải bóng rổ nhà nghề/chuyên nghiệp Mỹ.

“Đều nằm trong chương trình du lịch của chúng ta hết!” Nghiêm Túc cười nói.

Tiếp sau, họ lại đi đảo Santorini Hy Lạp, thăm Giáo đường Firostefani với chóp tròn xanh dương, các căn nhà sơn màu xanh trắng, biển Aegean** xanh lam, trời xanh mây trắng... Màu xanh dương nơi này nhìn lãng mạn đến cực hạn. Chỉ cần một chớp mắt, Bình An đã yêu tất cả mọi thứ ở đây, bởi nó có thể làm cho cảm xúc của người ta trở nên an bình vui vẻ.

(**) Biển Aegean là một vịnh rẻo của Biển Địa Trung Hải.

Họ ở tại thị trấn Oia, nơi được xem là có thể thưởng thức cảnh mặt trời lặn đẹp nhất trên thế giới.

Khi mặt trời đang lặn xuống và biển Aegean gặp nhau, quả cầu lửa vàng rực chậm rãi rơi xuống trên bãi đá nhấp nhô đẹp tuyệt, mặt biển xanh dương được nhuộm thành một tấm thảm vàng lấp lánh rực rỡ, ráng chiều chiếu sáng bầu trời cùng các nóc nhà xanh dương trên đảo làm cho thị trấn nhỏ như bừng lên hết sức xinh đẹp.



Điểm dừng chân cuối cùng của tuần trăng mật là Cung điện Potala tại Tây Tạng (Potala Palace, Tibet). Cung điện được xây trên núi cao này là cung điện hùng vĩ nhất thế giới với đầy sắc thái thần kỳ. Thật lâu trước đây, Bình An đã muốn đến xem nơi được gọi là Cung điện Minh Châu nơi nóc nhà thế giới này rồi.

Chẳng qua phản ứng sốc độ cao*** của Bình An quá lớn, bọn họ chỉ dừng lại có hai ngày trên Cao Nguyên Tây Tạng rồi quay về Thành phố G.

(***) Trên cao không khí rất loãng, thiếu oxy, khó thở và nhiều phản ứng khác, trường hợp nặng có thể mất mạng.

Sau khi quay về Thành phố G và nghỉ ngơi một ngày, họ liền hẹn hai ông bà lão Nghiêm gia, bà ngoại và ba đến Nhà hàng Quảng Đông ăn cơm.

Một tháng không gặp, cô rất nhớ họ.

Nghiêm Túc lái xe chở Bình An tới Nhà hàng Quảng Đông. Mọi người đã đến đủ, đang thân thiện nói chuyện phiếm chờ đôi vợ chồng mới cưới này.

Nghiêm Lôi Hải cũng tới, Ôn Nguyệt Nga không có đi theo, nhưng Nghiêm Hân cùng đi với ông ta.

Lúc bước vào phòng riêng, Bình An vừa liếc mắt đã thấy Nghiêm Hân đang ra sức lấy lòng Vu Tố Hà và Nghiêm lão phu nhân.

Cô đột nhiên hơi tò mò, mục đích của cô nàng Nghiêm Hân này rốt cuộc là gì?

“Hai đứa đến rồi.” Vu Tố Hà bị Nghiêm Hân cuốn lấy đang rất bất đắc dĩ, đuôi mắt chợt thấy hai bóng dáng quen thuộc đang đi từ ngoài cửa vào thì lập tức vui mừng mở miệng, trong bụng thoáng thở phào nhẹ nhõm.

“Con chào Ông nội, Bà nội, Bà ngoại, Mẹ, Ba...” Bình An cười tiến vào, chào hỏi từng người một.

“Trông khí sắc rất tốt, xem ra tuần trăng mật này rất vui vẻ ha!” Vu Tố Hà nhìn sắc mặt hồng nhuận phơn phớt của Bình An, cười mà nói với Nghiêm lão phu nhân và Viên lão phu nhân.

“Tân hôn mà, khí sắc không tốt sao được!” Nghiêm lão phu nhân trêu ghẹo.

Toát mồ hôi!©¸®! Bình An ngượng ngùng, cúi đầu ngồi xuống cùng mọi người, “Ăn ngon ngủ ngon dĩ nhiên là khí sắc tốt rồi!”

Viên lão phu nhân cười híp mắt nhìn đôi vợ chồng mới, “Đi những đâu, có chụp hình chứ?”

“Dạ đều chụp hết ạ, về nhà cháu sẽ cho bà xem.” Bình An nói.

Nghiêm lão phu nhân kêu Bình An kể hết những chuyện lý thú phát sinh trong chuyến du lịch để mọi người cùng chia vui.

Mọi người đều nghe say sưa, chỉ riêng Nghiêm Hân là bĩu môi, vô cùng mất kiên nhẫn. Cô ta ghét cảm giác bị xem như là trong suốt này, giống như Phương Bình An vừa xuất hiện thì cô ta lập tức trở thành hình nền trang trí vậy.

Nhiều lần Nghiêm Hân cũng muốn chen miệng cắt ngang nhưng không thành.

Phương Hữu Lợi nhìn con gái đầy hạnh phúc ngọt ngào mà lòng cảm thấy hết sức vui mừng. Nguyện vọng lớn nhất đời này của ông chính là nhìn thấy Bình An có được hạnh phúc.

Đây cũng là tâm nguyện của Lệ Hoa.

Bây giờ rốt cuộc ông đã có thể yên tâm đi phát triển tình cảm của mình rồi.

“Đúng rồi, chị dâu sau này vẫn tiếp tục đi làm ở Tập đoàn Phương Thị chứ? Hay là... muốn tới công ty nhà chúng ta đây?” Nghiêm Hân đột nhiên hỏi một vấn đề rất đường đột.

Bình An vẫn giữ nụ cười, nhìn thẳng vào Nghiêm Hân, “Hiện tại hứng thú của tôi vẫn là ở Phương Thị.”

“A!” Nghiêm Hân ồ một tiếng, nhìn về phía Nghiêm Túc, “Anh Hai đồng ý à? Em cứ nghĩ là Anh Hai thích vợ mình làm mẹ hiền vợ đảm ở nhà giúp chồng dạy con hơn chứ.”

“Ủa, chẳng lẽ có công việc của chính mình thì không phải là mẹ hiền vợ đảm hay sao?” Bình An như cười như không hỏi.

Nghiêm Hân ngẩn ra, không biết phải trả lời thế nào, bởi mẹ cô ta cũng có công tác của mình. Nếu cô ta gật đầu, vậy ý nói rằng Ôn Nguyệt Nga không phải là mẹ hiền vợ đảm hay sao? Còn nếu cô ta lắc đầu... vậy chẳng phải là gậy ông đập lưng ông đó sao?

“Chẳng lẽ về sau chị còn định thừa kế Tập đoàn Phương Thị?” Nghiêm Hân cứng ngắc nói sang chuyện khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bình An Trọng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook