Chương 5: Chương 3.2
muadongxaxam
11/06/2017
Trong túi tiền của Tiểu Bình rõ ràng mang theo một trăm đồng, đủ để mua một
xấp vải xô. Nhưng bây giờ vải đã cầm trên tay mà số tiền mang theo đã
rơi đâu mất. Tiểu Bình không khỏi lúng túng khi tiểu nhị trong tiệm cứ
nhìn chăm chú vào nàng:
–Tiểu nhị ca à….Xin lỗi…Tôi không mang đủ tiền.
-Không sao đâu cô nương -Tiểu nhị thông cảm, khoát tay- Lần sau ghé lại. Nhưng chỉ sợ lát nữa số hàng này sẽ bị người ta mua mất. Quản gia của Trương viên ngoại đã hẹn ngày đến chọn vải, nghe nói sắp đến kì làm quần áo mùa đông cho người hầu trong trang viện rồi.
Vải xô không phải hàng hiếm quý gì nhưng cũng chia ra loại tốt xấu. Số vải này có chất lượng tốt, chỉ do màu sắc không đẹp nên giờ chưa có người mua. Giá lại giảm hai mươi đồng tiền, không biết lúc nào mới mua được vải với giá này đây?
Bảo người ta để lại cho mình cũng không được. Tiền bạc ở nhà Tiểu Bình rõ ràng hơn ai hết. 100 đồng tiền kia có lẽ đã rơi mất hay bị kẻ xấu lấy, làm sao lại có thể lấy thêm tiền ở nhà mà mua vải đây?
-Tôi cho nàng ấy mượn.
Giọng nói đàn ông vang lên bên cạnh khiến Tiểu Bình ngẩng lên. Thủy An đang trả tiền cho hai xấp vải, của hắn ta và của nàng….
-Huynh?
-Cô cầm đi!- Thủy An từ tốn -Khi nào có thì trả lại.
Hắn nhớ, lúc sáng có xem qua trong xó tủ, vẫn còn một vài bộ quần áo cũ, không cần làm đồ mới. Chỉ có lão Thủy cần may thêm áo, chỉ một xấp vải là được rồi.
…..-Cảm ơn huynh!
Tay cầm xấp vải như ý, Tiểu Bình vô cùng cảm kích người bên cạnh.Trong mớ kí ức còn sót lại, Thủy An hình như không cao như vầy. Vả lại cũng không trầm tĩnh như vầy.
-Không có gì. Cô nương lần sau cẩn thận một chút. Nhất là chuyện tiền bạc.
-Vâng!
Đây là thành trấn, không chất phác như trong thôn nghèo mọi người đều quen thuộc lẫn nhau. Tiểu Bình cúi mặt. Thủy An đã rẽ vào cửa hàng bán hạt giống, nhìn quanh quất, có vẻ vẫn chưa chọn được cái gì.
-Huynh muốn trồng thứ gì à?
-Nhà tôi vẫn còn mấy mẫu đất.
Thủy An không giỏi trồng trọt. Chỉ đành chọn vài thứ dễ trồng thôi.
-Huynh nên trồng một củ cải và dưa chuột -Tiểu Bình gợi ý- Mùa này hai thứ đó dễ chăm sóc, cũng không cần tưới nước quá thường xuyên.
Thủy An vốn là gia đình săn bắn, thường đi ra khỏi nhà, vài ngày mới về. Trước đây lão Thủy cũng không chú tâm lắm đến trồng trọt, toàn là vào núi thăm dò tin tức con trai, đôi khi Ngô thúc còn qua ruộng chăm giùm mớ rau củ miễn cưỡng trồng ở đó. Giờ Thủy An trồng dưa chuột, dù giá bán không cao lắm nhưng cũng có thể làm dưa muối, củ cải cũng thế, phù hợp cho sinh hoạt gia đình hắn hơn.
-Vậy thì lấy củ cải và dưa chuột đi!
Thủy An không nói nhiều, chỉ mua hạt giống theo chỉ dẫn của Tiểu Bình. Hắn mua thêm một bao hạt bắp giống. Đồ không nhiều nhưng Thủy An có vẻ lóng ngóng, khiến Tiểu Bình một lần nữa xắn tay vào giúp chất lên xe.
-Cảm ơn cô nương…
-Không có gì….
Đến một trăm đồng tiền thiếu người ta, không thể một sớm một chiều mà trả hết được. Tiểu Bình lại là dạng nhận ơn nghĩa của người khác là phải tìm cách báo đáp người ta.
Trên xe, thím Mã tò mò nhìn hai người họ. Cả hai từ nhỏ tuy không danh chánh ngôn thuận là có hôn ước, nhưng cũng xem như có hứa hẹn của cha mẹ, nếu Ngô thúc và lão Thủy đề cập đến, cả hai cũng sẽ là một đôi uyên ương mới trong thôn rồi….Tuy là có chút tiếc nuối vì Tiểu Bình quả thật khá xinh đẹp lại phải gả cho Thủy An là thợ săn dung mạo đã bị hủy phần nào, tính cách cũng không được xem là tốt. Tuy nhiên bù lại, Tiểu Bình đã mười tám tuổi, thuộc dạng con gái lớn tuổi chưa xuất giá rồi.
Không để ý đến cái nhìn của thím Mã, hai người im lặng suốt quãng đường về. Gần đến cổng thôn, thím Mã mới chủ động hỏi Thủy An:
-Hai người đi mua vải chung à?
-Không ạ – Tiểu Bình xua tay- Cháu và huynh ấy tình cờ…..tình cờ gặp thôi.
-Màu vải cháu chọn cũng đẹp lắm. Của cháu Thủy thì….Chọn cho cha cháu à?
-Dạ.
Chợt nhớ đến chuyện gì, Thủy An hỏi ngay:
-Thím cho cháu hỏi, vậy giờ muốn may quần áo, mình may ở đâu ạ?
Thím Mã hơi khựng lại, nhìn sang Tiểu Bình rồi chợt phì cười:
-Có thợ may tốt sao cháu không nhờ? ….Tiểu Bình là thợ may giỏi của thôn ta mà, còn hỏi ai nữa?
Bắt gặp ánh mắt của Thủy An, Tiểu Bình có chút ngại ngần nhưng rồi cũng đáp lời:
-Một lát nữa huynh đưa Thủy bá sang nhà tôi đi. Tôi đo áo và may luôn. Coi như…coi như cảm ơn huynh.
Đã có một mối liên hệ nhỏ. Mãi sau này nhớ lại, Thủy An vẫn băn khoăn không biết, ngày đó vì sao mình lại gật đầu, còn kèm theo một nụ cười rất khẽ đáp lại Tiểu Bình:
-Cảm ơn cô nương. Một lát nữa tôi sẽ đưa cha sang nhà, nhờ cô nương giúp cho.
–Tiểu nhị ca à….Xin lỗi…Tôi không mang đủ tiền.
-Không sao đâu cô nương -Tiểu nhị thông cảm, khoát tay- Lần sau ghé lại. Nhưng chỉ sợ lát nữa số hàng này sẽ bị người ta mua mất. Quản gia của Trương viên ngoại đã hẹn ngày đến chọn vải, nghe nói sắp đến kì làm quần áo mùa đông cho người hầu trong trang viện rồi.
Vải xô không phải hàng hiếm quý gì nhưng cũng chia ra loại tốt xấu. Số vải này có chất lượng tốt, chỉ do màu sắc không đẹp nên giờ chưa có người mua. Giá lại giảm hai mươi đồng tiền, không biết lúc nào mới mua được vải với giá này đây?
Bảo người ta để lại cho mình cũng không được. Tiền bạc ở nhà Tiểu Bình rõ ràng hơn ai hết. 100 đồng tiền kia có lẽ đã rơi mất hay bị kẻ xấu lấy, làm sao lại có thể lấy thêm tiền ở nhà mà mua vải đây?
-Tôi cho nàng ấy mượn.
Giọng nói đàn ông vang lên bên cạnh khiến Tiểu Bình ngẩng lên. Thủy An đang trả tiền cho hai xấp vải, của hắn ta và của nàng….
-Huynh?
-Cô cầm đi!- Thủy An từ tốn -Khi nào có thì trả lại.
Hắn nhớ, lúc sáng có xem qua trong xó tủ, vẫn còn một vài bộ quần áo cũ, không cần làm đồ mới. Chỉ có lão Thủy cần may thêm áo, chỉ một xấp vải là được rồi.
…..-Cảm ơn huynh!
Tay cầm xấp vải như ý, Tiểu Bình vô cùng cảm kích người bên cạnh.Trong mớ kí ức còn sót lại, Thủy An hình như không cao như vầy. Vả lại cũng không trầm tĩnh như vầy.
-Không có gì. Cô nương lần sau cẩn thận một chút. Nhất là chuyện tiền bạc.
-Vâng!
Đây là thành trấn, không chất phác như trong thôn nghèo mọi người đều quen thuộc lẫn nhau. Tiểu Bình cúi mặt. Thủy An đã rẽ vào cửa hàng bán hạt giống, nhìn quanh quất, có vẻ vẫn chưa chọn được cái gì.
-Huynh muốn trồng thứ gì à?
-Nhà tôi vẫn còn mấy mẫu đất.
Thủy An không giỏi trồng trọt. Chỉ đành chọn vài thứ dễ trồng thôi.
-Huynh nên trồng một củ cải và dưa chuột -Tiểu Bình gợi ý- Mùa này hai thứ đó dễ chăm sóc, cũng không cần tưới nước quá thường xuyên.
Thủy An vốn là gia đình săn bắn, thường đi ra khỏi nhà, vài ngày mới về. Trước đây lão Thủy cũng không chú tâm lắm đến trồng trọt, toàn là vào núi thăm dò tin tức con trai, đôi khi Ngô thúc còn qua ruộng chăm giùm mớ rau củ miễn cưỡng trồng ở đó. Giờ Thủy An trồng dưa chuột, dù giá bán không cao lắm nhưng cũng có thể làm dưa muối, củ cải cũng thế, phù hợp cho sinh hoạt gia đình hắn hơn.
-Vậy thì lấy củ cải và dưa chuột đi!
Thủy An không nói nhiều, chỉ mua hạt giống theo chỉ dẫn của Tiểu Bình. Hắn mua thêm một bao hạt bắp giống. Đồ không nhiều nhưng Thủy An có vẻ lóng ngóng, khiến Tiểu Bình một lần nữa xắn tay vào giúp chất lên xe.
-Cảm ơn cô nương…
-Không có gì….
Đến một trăm đồng tiền thiếu người ta, không thể một sớm một chiều mà trả hết được. Tiểu Bình lại là dạng nhận ơn nghĩa của người khác là phải tìm cách báo đáp người ta.
Trên xe, thím Mã tò mò nhìn hai người họ. Cả hai từ nhỏ tuy không danh chánh ngôn thuận là có hôn ước, nhưng cũng xem như có hứa hẹn của cha mẹ, nếu Ngô thúc và lão Thủy đề cập đến, cả hai cũng sẽ là một đôi uyên ương mới trong thôn rồi….Tuy là có chút tiếc nuối vì Tiểu Bình quả thật khá xinh đẹp lại phải gả cho Thủy An là thợ săn dung mạo đã bị hủy phần nào, tính cách cũng không được xem là tốt. Tuy nhiên bù lại, Tiểu Bình đã mười tám tuổi, thuộc dạng con gái lớn tuổi chưa xuất giá rồi.
Không để ý đến cái nhìn của thím Mã, hai người im lặng suốt quãng đường về. Gần đến cổng thôn, thím Mã mới chủ động hỏi Thủy An:
-Hai người đi mua vải chung à?
-Không ạ – Tiểu Bình xua tay- Cháu và huynh ấy tình cờ…..tình cờ gặp thôi.
-Màu vải cháu chọn cũng đẹp lắm. Của cháu Thủy thì….Chọn cho cha cháu à?
-Dạ.
Chợt nhớ đến chuyện gì, Thủy An hỏi ngay:
-Thím cho cháu hỏi, vậy giờ muốn may quần áo, mình may ở đâu ạ?
Thím Mã hơi khựng lại, nhìn sang Tiểu Bình rồi chợt phì cười:
-Có thợ may tốt sao cháu không nhờ? ….Tiểu Bình là thợ may giỏi của thôn ta mà, còn hỏi ai nữa?
Bắt gặp ánh mắt của Thủy An, Tiểu Bình có chút ngại ngần nhưng rồi cũng đáp lời:
-Một lát nữa huynh đưa Thủy bá sang nhà tôi đi. Tôi đo áo và may luôn. Coi như…coi như cảm ơn huynh.
Đã có một mối liên hệ nhỏ. Mãi sau này nhớ lại, Thủy An vẫn băn khoăn không biết, ngày đó vì sao mình lại gật đầu, còn kèm theo một nụ cười rất khẽ đáp lại Tiểu Bình:
-Cảm ơn cô nương. Một lát nữa tôi sẽ đưa cha sang nhà, nhờ cô nương giúp cho.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.