Chương 12: Chuyện trong nhà
muadongxaxam
11/06/2017
Đàn gà thả rông gần nhà lão Thủy là của Trương tẩu. Nghĩ là làm, sau khi
làm xong việc trong nhà, Tiểu Bình cắp rổ sang nhà Trương tẩu mua gà.
–Gà nhà tôi giống tốt lắm. Muội muội mua mấy con?
Trương tẩu vui vẻ đón khách. Giá gà trống con là mười lăm đồng, gà mái thì đắt hơn một chút, mười tám đồng. Nhẩm lại số tiền mình đang có một chút, Tiểu Bình mua ba con gà trống và bảy con gà mái giò (gà mới lớn). Giá tiền mắc hơn một chút, một trăm năm mươi hai đồng, Trương tẩu bớt cho nàng hai đồng lẻ, còn giúp Tiểu Bình đem gà qua nhà.
Lão Thủy đang chuẩn bị đi đâu đó, thấy con dâu mang gà về cũng giúp nàng nhốt vào chiếc lồng nhỏ. Ông ngắm nghía một lát rồi nói với Tiểu Bình:
-Một lát cha vào rừng lấy thêm ít tre về làm chuồng cho chúng. Phải làm chuồng lớn và cao. Ban đêm sợ có chồn vào bắt gà.
-Dạ…
-Muội nên nuôi thêm chó. Có chó lũ chồn sẽ không dám vào nhà.
Trương tẩu tiếp lời. Tiểu Bình cũng nghĩ đến việc đó. Trong làng có không ít người nuôi chó nhưng không có chó con, chỉ có nhà Hà Vượng chó mẹ vừa cho ra đời một bầy chó săn nhỏ. Nghe nói là bán đến năm mươi đồng một con vì giống tốt. Giá hơi mắc, gần bằng nửa một xấp vải xô rồi.
Trương tẩu giúp nhốt gà xong đã đi về. Tiểu Bình đi một vòng quanh nhà, quan sát kỹ hơn ngôi nhà mình sẽ sống cả quãng đời còn lại. Đằng sau còn một mảnh đất trống khá rộng nhưng cây cỏ um tùm không ai chăm sóc. Phía trước lão Thủy có cuốc đất trồng một ít ớt, gừng và hành lá. Tiểu Bình còn thấy cây quế mọc lẫn trong đám cỏ. Có lẽ do lão Thủy không chăm sóc nên mọc cũng không tươi tốt lắm.
Ba gian nhà bên trong, tường được trát bùn. Gian phòng của hai vợ chồng nàng khá rộng. Gian của lão Thủy chỉ bằng phân nửa, đồ đạc cũng đơn giản. Trên trường treo một cây cung lớn và vài mảnh da thú đã cũ. Đó đã là toàn bộ gia tài của nhà nàng.
Tiểu Bình vào trong phòng mang đồ thêu thùa ra, ngồi xuống chiếc bàn nhỏ, tiếp tục thêu cho xong số hà bao, trang phục nhận từ cửa hàng hôm trước. Lần này nàng lấy không nhiều đồ lắm, làm hết chắc cũng được cao lắm là hai trăm đồng tiền. Thời gian này ruộng vẫn chưa thu hoạch được, chi tiêu trong nhà chỉ có chi mà không có thu vào, phải hết sức tiết kiệm rồi.
Số tiền hồi môn cha mẹ cho Tiểu Bình là một lượng bốn trăm đồng, cộng thêm số tiền của Thủy An đưa, tất cả khoảng ba lượng bạc, dùng cho đến khi thu hoạch, không biết có đủ không?
Giống gieo ở ruộng nhà mình là bắp, củ cải và một ít cải. Hiện tại không trồng lúa, bắp thu hoạch nếu nhiều thì có thể bán đi một ít, còn lại làm bánh bột bắp hoặc dự trữ. Nhưng mùa đông sắp đến, ngoài bắp ra cũng phải trữ thêm rau xanh nữa. Năm ngoái rau khan hiếm lên đến hai mươi đồng một bó. Tiểu Bình thầm cân nhắc, không biết có nên vỡ thêm đất trồng rau không?
Vừa làm vừa nghĩ, nàng đã thêu xong hoa văn của một chiếc hà bao.
Có tiếng chân sát bên, Tiểu Bình quay lại. Thủy An đã trở về:
-Tướng công….
Một chén nước mát lạnh được dâng lên tận miệng. Thủy An đón lấy, để yên cho nàng lau mồ hôi cho mình, giọng cũng nhẹ nhàng hơn:
-Nghĩ gì mà thừ người ra vậy?
-Thiếp đang nghĩ, mình có nên vỡ thêm đất để trồng rau không? Mùa đông sắp đến rồi…
-Cũng được. Lát nữa ta làm cho nàng.
Hai vợ chồng ngồi sát bên nhau. Thủy An lại thả người theo mùi hương tóc. Tiểu Bình đang tính toán, không để ý đến vẻ mặt thoáng thay đổi của tướng công.
-Một lát nữa thiếp định đi tìm măng. Chúng ta cũng chưa có thêm nhiều đồ dự trữ. Đến khi bắp chín thì….
-Hiện giờ chỉ mới hơn nửa mùa thôi…-Thủy An vỗ nhẹ đầu nàng- Còn lâu lắm mới đến mùa đông. Nàng…
-Thiếp vẫn lo, chúng ta phải tích trữ lương thực -Tiểu Bình hăng hái -Một lát nữa thiếp sẽ đi tìm măng và xem trong rừng có loại rau dại nào ăn được hay không? Chàng cố gắng chăm sóc cây cho tốt, nếu được thì chúng ra không bán đi, để lại nhà. Thiếp sẽ làm bánh bột ngô cho tướng công ăn.
Mùi vị bánh bột ngô với Tiểu Bình luôn rất đặc biệt. Lúc còn nhỏ, mẹ hay làm cho nàng ăn. Tiểu Thúy thích ăn bánh khoai lang hơn, sau này Ngô Trọng lớn hơn thì sức khỏe của Ngô thị đã yếu, không làm được bánh như ngày nào. Bánh bột ngô không đắt tiền nhưng Tiểu Bình chưa ăn lại một lần nào nữa. Vị không như cũ. Quan trọng hơn là nó không phải do mẹ nàng làm.
-Bánh khoai lang nàng làm cũng rất ngon.
-Làm bánh đó tốn đường lắm.-Tiểu Bình ngẩng lên nhìn tướng công, dịu dàng- Nhưng nếu tướng công thích, mấy hôm nữa đi chợ thiếp sẽ mua khoai lang về làm.
Thích hay không thích? Thủy An nhớ lại vài hình ảnh trong quá khứ. Ai đó đã nói: “Nếu đệ thích, ta sẽ làm cho đệ ăn ngay.”….
Đó cũng chỉ là quá khứ. Nương tử nhỏ bé. Nụ cười thoải mái, dịu dàng. Trong lòng nàng chỉ có những người thân là quan trọng. Nàng sẵn sàng làm mọi thứ để người thân cạnh mình được vui vẻ, được vui cười.
-Thiếp mới mua gà đó!- Tiểu Bình kéo tay Thủy An ra ngoài sân, chỉ vào mấy con gà đang quanh quẩn tìm mồi dưới đất- Rồi nó sẽ đẻ. Chúng ta để một ít trứng mà ấp, còn lại có thể ăn.
Với dân nghèo, trứng là thứ bổ dưỡng dễ tìm nhất. Được ăn một quả trứng, với họ cũng là niềm vui lớn lắm rồi.
-Trước khi ăn được trứng, chúng phải lớn đã.
-Mai thiếp đi bắt sâu cho chúng. Nếu chúng ta có cơm thừa cũng có thể cho chúng ăn.
Câu chuyện không đầu không cuối nhưng lại làm Thủy An cảm thấy rất vui vẻ. Hắn bị thu hút bởi khuôn mặt bừng sáng của Tiểu Bình. Bất giác hắn đưa tay vuốt những sợi tóc dày, thoảng mùi hương hoa cỏ nồng ngàn.
-Mai ta đi bắt sâu với nàng, sẵn tìm xem có loại nào….
Hắn dừng ngang câu nói.Tiểu Bình vẫn không để ý, đang cảm thấy rất vui vì lời hứa hẹn ấy…. Được đi ra ngoài cùng tướng công là một niềm vui nho nhỏ, lại có thể vào bên trong bìa rừng một chút tìm măng, đối với Tiểu Bình đã là một hạnh phúc lắm rồi.
Ánh mắt trong trẻo, ngập tràn ánh sáng khiến Thủy An cũng mỉm cười rất khẽ. Hắn ôm sát nàng vào lòng hơn một chút, vùi mặt vào chiếc cổ thon mảnh. Tiểu Bình không dám nhúc nhích, chỉ nhu thuận tựa sát vào lòng tướng công hơn nữa….Ôm trọn thân thể mảnh mai, Thủy An cố nén cảm xúc đang dâng tràn trong lồng ngực, nhắm ghiền mắt, thong thả vuốt những sợi tóc dài đã quá ngang lưng….
–Gà nhà tôi giống tốt lắm. Muội muội mua mấy con?
Trương tẩu vui vẻ đón khách. Giá gà trống con là mười lăm đồng, gà mái thì đắt hơn một chút, mười tám đồng. Nhẩm lại số tiền mình đang có một chút, Tiểu Bình mua ba con gà trống và bảy con gà mái giò (gà mới lớn). Giá tiền mắc hơn một chút, một trăm năm mươi hai đồng, Trương tẩu bớt cho nàng hai đồng lẻ, còn giúp Tiểu Bình đem gà qua nhà.
Lão Thủy đang chuẩn bị đi đâu đó, thấy con dâu mang gà về cũng giúp nàng nhốt vào chiếc lồng nhỏ. Ông ngắm nghía một lát rồi nói với Tiểu Bình:
-Một lát cha vào rừng lấy thêm ít tre về làm chuồng cho chúng. Phải làm chuồng lớn và cao. Ban đêm sợ có chồn vào bắt gà.
-Dạ…
-Muội nên nuôi thêm chó. Có chó lũ chồn sẽ không dám vào nhà.
Trương tẩu tiếp lời. Tiểu Bình cũng nghĩ đến việc đó. Trong làng có không ít người nuôi chó nhưng không có chó con, chỉ có nhà Hà Vượng chó mẹ vừa cho ra đời một bầy chó săn nhỏ. Nghe nói là bán đến năm mươi đồng một con vì giống tốt. Giá hơi mắc, gần bằng nửa một xấp vải xô rồi.
Trương tẩu giúp nhốt gà xong đã đi về. Tiểu Bình đi một vòng quanh nhà, quan sát kỹ hơn ngôi nhà mình sẽ sống cả quãng đời còn lại. Đằng sau còn một mảnh đất trống khá rộng nhưng cây cỏ um tùm không ai chăm sóc. Phía trước lão Thủy có cuốc đất trồng một ít ớt, gừng và hành lá. Tiểu Bình còn thấy cây quế mọc lẫn trong đám cỏ. Có lẽ do lão Thủy không chăm sóc nên mọc cũng không tươi tốt lắm.
Ba gian nhà bên trong, tường được trát bùn. Gian phòng của hai vợ chồng nàng khá rộng. Gian của lão Thủy chỉ bằng phân nửa, đồ đạc cũng đơn giản. Trên trường treo một cây cung lớn và vài mảnh da thú đã cũ. Đó đã là toàn bộ gia tài của nhà nàng.
Tiểu Bình vào trong phòng mang đồ thêu thùa ra, ngồi xuống chiếc bàn nhỏ, tiếp tục thêu cho xong số hà bao, trang phục nhận từ cửa hàng hôm trước. Lần này nàng lấy không nhiều đồ lắm, làm hết chắc cũng được cao lắm là hai trăm đồng tiền. Thời gian này ruộng vẫn chưa thu hoạch được, chi tiêu trong nhà chỉ có chi mà không có thu vào, phải hết sức tiết kiệm rồi.
Số tiền hồi môn cha mẹ cho Tiểu Bình là một lượng bốn trăm đồng, cộng thêm số tiền của Thủy An đưa, tất cả khoảng ba lượng bạc, dùng cho đến khi thu hoạch, không biết có đủ không?
Giống gieo ở ruộng nhà mình là bắp, củ cải và một ít cải. Hiện tại không trồng lúa, bắp thu hoạch nếu nhiều thì có thể bán đi một ít, còn lại làm bánh bột bắp hoặc dự trữ. Nhưng mùa đông sắp đến, ngoài bắp ra cũng phải trữ thêm rau xanh nữa. Năm ngoái rau khan hiếm lên đến hai mươi đồng một bó. Tiểu Bình thầm cân nhắc, không biết có nên vỡ thêm đất trồng rau không?
Vừa làm vừa nghĩ, nàng đã thêu xong hoa văn của một chiếc hà bao.
Có tiếng chân sát bên, Tiểu Bình quay lại. Thủy An đã trở về:
-Tướng công….
Một chén nước mát lạnh được dâng lên tận miệng. Thủy An đón lấy, để yên cho nàng lau mồ hôi cho mình, giọng cũng nhẹ nhàng hơn:
-Nghĩ gì mà thừ người ra vậy?
-Thiếp đang nghĩ, mình có nên vỡ thêm đất để trồng rau không? Mùa đông sắp đến rồi…
-Cũng được. Lát nữa ta làm cho nàng.
Hai vợ chồng ngồi sát bên nhau. Thủy An lại thả người theo mùi hương tóc. Tiểu Bình đang tính toán, không để ý đến vẻ mặt thoáng thay đổi của tướng công.
-Một lát nữa thiếp định đi tìm măng. Chúng ta cũng chưa có thêm nhiều đồ dự trữ. Đến khi bắp chín thì….
-Hiện giờ chỉ mới hơn nửa mùa thôi…-Thủy An vỗ nhẹ đầu nàng- Còn lâu lắm mới đến mùa đông. Nàng…
-Thiếp vẫn lo, chúng ta phải tích trữ lương thực -Tiểu Bình hăng hái -Một lát nữa thiếp sẽ đi tìm măng và xem trong rừng có loại rau dại nào ăn được hay không? Chàng cố gắng chăm sóc cây cho tốt, nếu được thì chúng ra không bán đi, để lại nhà. Thiếp sẽ làm bánh bột ngô cho tướng công ăn.
Mùi vị bánh bột ngô với Tiểu Bình luôn rất đặc biệt. Lúc còn nhỏ, mẹ hay làm cho nàng ăn. Tiểu Thúy thích ăn bánh khoai lang hơn, sau này Ngô Trọng lớn hơn thì sức khỏe của Ngô thị đã yếu, không làm được bánh như ngày nào. Bánh bột ngô không đắt tiền nhưng Tiểu Bình chưa ăn lại một lần nào nữa. Vị không như cũ. Quan trọng hơn là nó không phải do mẹ nàng làm.
-Bánh khoai lang nàng làm cũng rất ngon.
-Làm bánh đó tốn đường lắm.-Tiểu Bình ngẩng lên nhìn tướng công, dịu dàng- Nhưng nếu tướng công thích, mấy hôm nữa đi chợ thiếp sẽ mua khoai lang về làm.
Thích hay không thích? Thủy An nhớ lại vài hình ảnh trong quá khứ. Ai đó đã nói: “Nếu đệ thích, ta sẽ làm cho đệ ăn ngay.”….
Đó cũng chỉ là quá khứ. Nương tử nhỏ bé. Nụ cười thoải mái, dịu dàng. Trong lòng nàng chỉ có những người thân là quan trọng. Nàng sẵn sàng làm mọi thứ để người thân cạnh mình được vui vẻ, được vui cười.
-Thiếp mới mua gà đó!- Tiểu Bình kéo tay Thủy An ra ngoài sân, chỉ vào mấy con gà đang quanh quẩn tìm mồi dưới đất- Rồi nó sẽ đẻ. Chúng ta để một ít trứng mà ấp, còn lại có thể ăn.
Với dân nghèo, trứng là thứ bổ dưỡng dễ tìm nhất. Được ăn một quả trứng, với họ cũng là niềm vui lớn lắm rồi.
-Trước khi ăn được trứng, chúng phải lớn đã.
-Mai thiếp đi bắt sâu cho chúng. Nếu chúng ta có cơm thừa cũng có thể cho chúng ăn.
Câu chuyện không đầu không cuối nhưng lại làm Thủy An cảm thấy rất vui vẻ. Hắn bị thu hút bởi khuôn mặt bừng sáng của Tiểu Bình. Bất giác hắn đưa tay vuốt những sợi tóc dày, thoảng mùi hương hoa cỏ nồng ngàn.
-Mai ta đi bắt sâu với nàng, sẵn tìm xem có loại nào….
Hắn dừng ngang câu nói.Tiểu Bình vẫn không để ý, đang cảm thấy rất vui vì lời hứa hẹn ấy…. Được đi ra ngoài cùng tướng công là một niềm vui nho nhỏ, lại có thể vào bên trong bìa rừng một chút tìm măng, đối với Tiểu Bình đã là một hạnh phúc lắm rồi.
Ánh mắt trong trẻo, ngập tràn ánh sáng khiến Thủy An cũng mỉm cười rất khẽ. Hắn ôm sát nàng vào lòng hơn một chút, vùi mặt vào chiếc cổ thon mảnh. Tiểu Bình không dám nhúc nhích, chỉ nhu thuận tựa sát vào lòng tướng công hơn nữa….Ôm trọn thân thể mảnh mai, Thủy An cố nén cảm xúc đang dâng tràn trong lồng ngực, nhắm ghiền mắt, thong thả vuốt những sợi tóc dài đã quá ngang lưng….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.