Chương 9: Sinh kế
muadongxaxam
11/06/2017
Thầy thuốc trấn trên là Phương lão bỗng nhiên nổi tiếng, phần lớn là nhờ lão đã chữa cho Ngô thị từ một con ma bệnh đột nhiên khỏe lại. Không hẳn là khôi phục hoàn toàn nhưng đã có thể rời giường đi lại, đó đã là một kì
tích rồi.
Tình trạng Ngô thị khá lên không ít, sắc mặt tuy vẫn còn xanh xao nhưng đã có phần nào sức sống. Lần đầu tiên trong suốt mấy năm trời, bà ngồi lột vỏ đậu tương cùng hai đứa con nhỏ, đôi mắt mờ đục lấp lánh ánh cười:
-Mẹ, mẹ vẫn chưa khỏe hẳn, đại tỷ dặn không được cho mẹ làm việc. Mẹ nằm nghỉ đi!
-Có gì đâu. Mẹ nằm bao nhiêu lâu rồi.
Câu nói khiến không khí trầm lại, nhưng Tiểu Thúy cũng nhanh chóng phá tan đi sự buồn bã thoáng qua.
-Số đậu tương này con định ủ thành tương cho đại tỷ và cha ăn dần đổi món. Chẳng còn bao lâu nữa mà….
Cả nhà đều cảm thấy bất an trong việc hôn nhân lần này nhưng đều không nói cho Ngô thị nghe. Bà chỉ nghĩ đơn giản là con gái mình muốn xuất giá, gả cho con rể là thợ săn biết cách khơi thông kinh mạch, cứu bà một mạng. Bà cũng nhớ, đứa trẻ Thủy An này ngày xưa cũng có lời hứa hẹn của cha mẹ với Tiểu Bình. Hôn lễ tổ chức lúc này cũng là dịp tốt. Không biết bà còn được bao nhiêu thời gian, thấy con gái lớn lấy chồng cũng khiến Ngô thị yên tâm hơn nhiều.
-Mẹ à….Sao mẹ lại xuống giường vậy ạ? Tiểu Thúy….
-Đừng trách muội của con -Ngô thị cười hiền- Mẹ khỏe nhiều rồi.
Trên tay Tiểu Bình là một cái làn đựng vải vóc. Nàng mới đi lấy thêm đồ thêu về nhà….Ngô thị vuốt tóc con gái, ngồi thẳng dậy, vẻ trách móc:
-Con đừng tối ngày lo cho mẹ….Con phải thêu áo cưới đi, sắp tới ngày đám cưới rồi.
Ở nông thôn, mọi người trước khi xuất giá đều tự tay chuẩn bị xiêm áo, các loại đồ thêu lên gối uyên ương. Tiểu Bình cũng biết, nhưng nàng lại quá bận rộn, không chỉ hoàn thành đơn đặt cho chủ, còn phải thêu thật đẹp. Suýt chút nữa nàng quên mất, mình vẫn chưa may giá y, chưa thêu đồ cưới cho bản thân mình.
-Con sẽ thêu ngay đây ạ! Mẹ cứ yên tâm….
Phía bên nhà kia thì không khí vui vẻ hơn nhiều. Lão Thủy mừng cho con trai đã chịu lấy vợ, chấm dứt cuộc đời chỉ có một mình lạnh lẽo. Nhà ông đơn sơ quá, vài ngày qua đã nhờ bà con đến giúp, mới sửa lại được ba gian, gian phía sau cho đôi vợ chồng trẻ có chút không gian riêng tư. Số tiền dành dụm chỉ còn một ít, còn phải đãi tiệc cho dân làng nữa. Hoa màu mới gieo xuống, cũng khó nảy mầm, có quả thật nhanh.
-Chúng ta còn chưa đến 10 lượng. Con….
Số tiền dành dụm cả đời của lão Thủy đều đã đem ra dùng hết. Cây mới nảy mầm, còn lâu lắm mới đến lúc ra hoa, kết quả..Tiền để tổ chức hôn lễ, sính lễ cho nhà gái. Thủy An cũng không muốn Tiểu Bình quá thiệt thòi.
-Một lát con ra trấn tìm mua thêm một ít đồ. Chuyện tiền bạc cha không cần phải lo quá, con sẽ cố gắng kiếm thêm.
-Con không định…đi săn thú nữa chứ?- Giọng lão Thủy run run. Ông đã mất con quá lâu, giờ nếu phải mất nó lần này, chỉ sợ không còn đủ sức mà chịu đựng.
-Không….không ạ!- Thủy An lắc đầu- Con nghe đại phu trên trấn bảo, trong nói có nhiều loại thảo dược, có thể bán lấy tiền. Cha cứ yên tâm.
Trong núi có nhiều thảo dược nhưng đa số là loại cây lá thấp, không có giá trị được liệu cao. Nhưng đó là lúc chưa có cách điều phối. Bằng những nguyên liệu đơn giản này, Thủy An cũng có thể tạo ra vài loại thuốc. Cuối cùng vẫn phải dựa vào bản lĩnh của y sư để kiếm tiền trang trải. Lập nên môn hộ là một chuyện, còn việc duy trì và làm tròn trách nhiệm của một người đàn ông nữa. Trước mắt Thủy An là một người cha già yếu và một cô gái nông thôn hiền dịu sắp về làm vợ….Từ nay không chỉ còn có một mình mình….
Tình trạng Ngô thị khá lên không ít, sắc mặt tuy vẫn còn xanh xao nhưng đã có phần nào sức sống. Lần đầu tiên trong suốt mấy năm trời, bà ngồi lột vỏ đậu tương cùng hai đứa con nhỏ, đôi mắt mờ đục lấp lánh ánh cười:
-Mẹ, mẹ vẫn chưa khỏe hẳn, đại tỷ dặn không được cho mẹ làm việc. Mẹ nằm nghỉ đi!
-Có gì đâu. Mẹ nằm bao nhiêu lâu rồi.
Câu nói khiến không khí trầm lại, nhưng Tiểu Thúy cũng nhanh chóng phá tan đi sự buồn bã thoáng qua.
-Số đậu tương này con định ủ thành tương cho đại tỷ và cha ăn dần đổi món. Chẳng còn bao lâu nữa mà….
Cả nhà đều cảm thấy bất an trong việc hôn nhân lần này nhưng đều không nói cho Ngô thị nghe. Bà chỉ nghĩ đơn giản là con gái mình muốn xuất giá, gả cho con rể là thợ săn biết cách khơi thông kinh mạch, cứu bà một mạng. Bà cũng nhớ, đứa trẻ Thủy An này ngày xưa cũng có lời hứa hẹn của cha mẹ với Tiểu Bình. Hôn lễ tổ chức lúc này cũng là dịp tốt. Không biết bà còn được bao nhiêu thời gian, thấy con gái lớn lấy chồng cũng khiến Ngô thị yên tâm hơn nhiều.
-Mẹ à….Sao mẹ lại xuống giường vậy ạ? Tiểu Thúy….
-Đừng trách muội của con -Ngô thị cười hiền- Mẹ khỏe nhiều rồi.
Trên tay Tiểu Bình là một cái làn đựng vải vóc. Nàng mới đi lấy thêm đồ thêu về nhà….Ngô thị vuốt tóc con gái, ngồi thẳng dậy, vẻ trách móc:
-Con đừng tối ngày lo cho mẹ….Con phải thêu áo cưới đi, sắp tới ngày đám cưới rồi.
Ở nông thôn, mọi người trước khi xuất giá đều tự tay chuẩn bị xiêm áo, các loại đồ thêu lên gối uyên ương. Tiểu Bình cũng biết, nhưng nàng lại quá bận rộn, không chỉ hoàn thành đơn đặt cho chủ, còn phải thêu thật đẹp. Suýt chút nữa nàng quên mất, mình vẫn chưa may giá y, chưa thêu đồ cưới cho bản thân mình.
-Con sẽ thêu ngay đây ạ! Mẹ cứ yên tâm….
Phía bên nhà kia thì không khí vui vẻ hơn nhiều. Lão Thủy mừng cho con trai đã chịu lấy vợ, chấm dứt cuộc đời chỉ có một mình lạnh lẽo. Nhà ông đơn sơ quá, vài ngày qua đã nhờ bà con đến giúp, mới sửa lại được ba gian, gian phía sau cho đôi vợ chồng trẻ có chút không gian riêng tư. Số tiền dành dụm chỉ còn một ít, còn phải đãi tiệc cho dân làng nữa. Hoa màu mới gieo xuống, cũng khó nảy mầm, có quả thật nhanh.
-Chúng ta còn chưa đến 10 lượng. Con….
Số tiền dành dụm cả đời của lão Thủy đều đã đem ra dùng hết. Cây mới nảy mầm, còn lâu lắm mới đến lúc ra hoa, kết quả..Tiền để tổ chức hôn lễ, sính lễ cho nhà gái. Thủy An cũng không muốn Tiểu Bình quá thiệt thòi.
-Một lát con ra trấn tìm mua thêm một ít đồ. Chuyện tiền bạc cha không cần phải lo quá, con sẽ cố gắng kiếm thêm.
-Con không định…đi săn thú nữa chứ?- Giọng lão Thủy run run. Ông đã mất con quá lâu, giờ nếu phải mất nó lần này, chỉ sợ không còn đủ sức mà chịu đựng.
-Không….không ạ!- Thủy An lắc đầu- Con nghe đại phu trên trấn bảo, trong nói có nhiều loại thảo dược, có thể bán lấy tiền. Cha cứ yên tâm.
Trong núi có nhiều thảo dược nhưng đa số là loại cây lá thấp, không có giá trị được liệu cao. Nhưng đó là lúc chưa có cách điều phối. Bằng những nguyên liệu đơn giản này, Thủy An cũng có thể tạo ra vài loại thuốc. Cuối cùng vẫn phải dựa vào bản lĩnh của y sư để kiếm tiền trang trải. Lập nên môn hộ là một chuyện, còn việc duy trì và làm tròn trách nhiệm của một người đàn ông nữa. Trước mắt Thủy An là một người cha già yếu và một cô gái nông thôn hiền dịu sắp về làm vợ….Từ nay không chỉ còn có một mình mình….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.