Chương 1: Thôn Lạc Hoa – Ngô Tiểu Bình
muadongxaxam
11/06/2017
Xuyên qua một vùng phồn hoa là thôn nhỏ có khoảng trăm người, sống bằng nghề
trồng trọt, hái lượm. Ai khỏe mạnh thì vào rừng săn thú. Thường thì một
đến ba tháng, người dân thôn này sẽ theo mã phu đến thu mua thổ sản ra
ngoài trấn, mua thêm đồ dùng, hạt giống hoặc thảo dược.
Tiểu Bình giữ chặt cái giỏ đi chợ trong tay. Bên trong có một ít đồ thêu thùa, dưới chân nàng là mớ măng khô và rau củ. Toàn bộ những thứ đó mang theo cầu có thể đổi được thuốc. Cha đang đợi Tiểu Bình mang thuốc về.
Mẹ Tiểu Bình bị bệnh hơn mười năm. Bệnh cần thuốc nhưng mẹ luyến tiếc, không dám dùng thường xuyên. Một thang thuốc có khi dùng cả tuần trăng mới hết. Vốn đã không đúng liều lượng, làm sao trị được bệnh đây?
-Xuy….xuy….
Tiếng mã phu vang lên lôi Tiểu Bình khỏi những suy nghĩ mông lung. Có khách vừa lên. Là Hà đại thẩm. Bà ta nhìn thấy Tiểu Bình, liền nhanh chóng nhích đến gần.
-Đi đâu vậy Tiểu Bình? Vào trấn à?
-Dạ. Thím Hà….
Tiểu Bình nhích vào trong, cho Hà đại thẩm ngồi cạnh. Đây là một góa phụ sống gần thôn của Tiểu Bình, chung với trượng phu làm nghề thợ săn. Hà đại thẩm có đứa con trai cũng xem là hiền hậu. Tuy nhiên Tiểu Bình lại không có cảm tình với chàng ta lắm. Có lẽ vì có lần nàng bắt gặp Hà Vượng mạnh tay xô ngã Phùng mẫu ở trấn trên trong lễ cầu năm mới. Con người vốn không kính trên nhường dưới thì cứ coi là lỗ mãng. Nhưng ấn tượng của Tiểu Bình với chàng ta càng xấu hơn vì sau hành động đó, thoáng thấy nàng nhìn mình, Vượng ca lại vội vã đỡ Phùng mẫu lên, còn nhân lúc bà mắt mờ không nhận ra thủ phạm xô ngã mình, đủ lời “nguyền rủa” kẻ làm bà ấy té ngã. Người đã cộc tính, lại giả trá như vậy, Tiểu Bình cảm thấy thật bất an.
-Năm nay Tiểu Bình mười tám rồi nhỉ? Nhanh thật….
Tiểu Bình gượng cười, cố né sự chú ý bằng cách nhìn ra cửa. Mười tám tuổi đã quá lứa tuổi cập kê của các cô nương, nếu mẹ không bệnh nặng, Tiểu Bình không lấy điều kiện tiền sính phải là năm lượng bạc trắng ra làm cái cớ thì có lẽ nàng đã phải lấy chồng từ rất lâu rồi.
-Mười tám rồi à? Lớn rồi đó Tiểu Bình…
-Khi xưa tuổi này ta đã có Đại Ngưu rồi….
-Ta thì có Nhị Hoa….
Đề tài này đối với những người phụ nữ quanh năm chỉ ở thôn làng, không có quá nhiều đề tài trò chuyện thì thật hấp dẫn. Có người thương hại, có kẻ dò xét nhìn Tiểu Bình. Nàng cũng không phải là không muốn gả…Chỉ là…gia cảnh như thế. Muội muội mới có mười hai tuổi, đệ đệ mười tuổi. Cũng vì cố có cho được đệ đệ mà mẹ nàng mới phải kéo dài căn bệnh đến bây giờ.
-Con gái không có mấy thời gian đâu. Phải lấy chồng, sinh con chứ.
Hà đại thẩm làm như vô tình lên tiếng. Tiểu Bình xinh đẹp, lại cần cù, khéo tay, ai mà không yêu thích. Chỉ là “mắt cao lên trời”, nông dân mà đòi tiền sính tới vài lượng bạc. Dù Hà đại thẩm đã cân nhắc…Lấy nàng về, có thể nhờ tay nghề nữ công của Tiểu Bình mà kiếm thêm không ít nhưng cô nương này nổi tiếng hiếu thảo, mẹ nàng bệnh trầm kha từ ngày này qua tháng nọ, trong nhà còn hai đứa em nhỏ, không khỏi sau này con dâu có lòng riêng mang của về nhà mẹ đẻ. Hà đại thẩm có chút phân vân….
-Tiểu Bình đi trước….Chào Thím Hà….Chào các thím….
Mãi nghĩ, Tiểu Bình đã xuống xe, đi về hướng cửa hàng dệt. Dáng điệu dù không chủ ý vẫn nhẹ nhàng và thanh thoát. Hà đại thẩm nhớ đến vẻ si mê của con mình mỗi lần nhắc đến Tiểu Bình…Không khéo phải bỏ ra sính lễ vài lượng bạc thật. Con dâu xinh đẹp không quan trọng, quan trọng là kiếm được nhiều tiền cho nhà…Bà cắp rổ xuống chợ, thầm nhớ đến nhà bà mai Lý ở đầu làng.
…..-Tiểu Bình cô nương, hết sáu trăm đồng tiền.
Trên tay Tiểu Bình vừa cầm tám trăm đồng tiền chưa nóng chỗ, đã phải trả tiền hai thang thuốc cho mẹ. Nhưng lần này mua thuốc được nhiều hơn một chút. Nàng không nén được nụ cười vui sướng. Còn hai trăm đồng tiền còn lại có thể mua thêm hai mươi cân gạo, một ít thịt nấu bồi bổ cho người trong nhà.
-Thím Phương…Hàng lần này con lấy nhiều hơn một chút có được không ạ?
-Túi thơm thì ở đây có mấy người mua, chỉ có áo thêu hoa thì lâu lâu mới bán được vài cái. Lần trước có hàng là khăn đội đầu và áo cưới của tân nương tử, bây giờ không có hàng tốt như thế. Tay nghề con có, sao không nhận thêm y phục về thêu hoa?
Y phục thêu hoa là trang phục của các cô nương nhà giàu ở trong trấn, nhận thêu sẽ có tiền công khá. Nhưng thêu y phục cần có nhiều thời gian. Ban ngày Tiểu Bình cùng cha làm đủ việc nhà nông, thực sự không có thời gian thêu hoa. Mà thêu ban đêm rất hại mắt…Tuy nhiên bây giờ đó lại là con đường kiếm tiền duy nhất rồi.
-Dạ…Thím cho cháu nhận mẫu thêu hoa về làm đi ạ! Cháu sẽ giao hàng đúng ngày.
Trên xe ngựa, Tiểu Bình nhìn hai chiếc áo thêu hoa được cẩn thận gói lại, thầm tính toán. Chỉ có thời gian mười ngày ngắn ngủi, nàng phải thêu xong hai chiếc áo này. Tiền công là ba trăm đồng tiền….Có lẽ phải tạm gác việc gieo hạt, để cha cày tạm mảnh ruộng nhỏ sau nhà. Tiểu Thúy thì chăm gà, Trọng nhi làm việc vặt, cũng giúp chăm sóc mẹ phần nào….
Tiểu Bình giữ chặt cái giỏ đi chợ trong tay. Bên trong có một ít đồ thêu thùa, dưới chân nàng là mớ măng khô và rau củ. Toàn bộ những thứ đó mang theo cầu có thể đổi được thuốc. Cha đang đợi Tiểu Bình mang thuốc về.
Mẹ Tiểu Bình bị bệnh hơn mười năm. Bệnh cần thuốc nhưng mẹ luyến tiếc, không dám dùng thường xuyên. Một thang thuốc có khi dùng cả tuần trăng mới hết. Vốn đã không đúng liều lượng, làm sao trị được bệnh đây?
-Xuy….xuy….
Tiếng mã phu vang lên lôi Tiểu Bình khỏi những suy nghĩ mông lung. Có khách vừa lên. Là Hà đại thẩm. Bà ta nhìn thấy Tiểu Bình, liền nhanh chóng nhích đến gần.
-Đi đâu vậy Tiểu Bình? Vào trấn à?
-Dạ. Thím Hà….
Tiểu Bình nhích vào trong, cho Hà đại thẩm ngồi cạnh. Đây là một góa phụ sống gần thôn của Tiểu Bình, chung với trượng phu làm nghề thợ săn. Hà đại thẩm có đứa con trai cũng xem là hiền hậu. Tuy nhiên Tiểu Bình lại không có cảm tình với chàng ta lắm. Có lẽ vì có lần nàng bắt gặp Hà Vượng mạnh tay xô ngã Phùng mẫu ở trấn trên trong lễ cầu năm mới. Con người vốn không kính trên nhường dưới thì cứ coi là lỗ mãng. Nhưng ấn tượng của Tiểu Bình với chàng ta càng xấu hơn vì sau hành động đó, thoáng thấy nàng nhìn mình, Vượng ca lại vội vã đỡ Phùng mẫu lên, còn nhân lúc bà mắt mờ không nhận ra thủ phạm xô ngã mình, đủ lời “nguyền rủa” kẻ làm bà ấy té ngã. Người đã cộc tính, lại giả trá như vậy, Tiểu Bình cảm thấy thật bất an.
-Năm nay Tiểu Bình mười tám rồi nhỉ? Nhanh thật….
Tiểu Bình gượng cười, cố né sự chú ý bằng cách nhìn ra cửa. Mười tám tuổi đã quá lứa tuổi cập kê của các cô nương, nếu mẹ không bệnh nặng, Tiểu Bình không lấy điều kiện tiền sính phải là năm lượng bạc trắng ra làm cái cớ thì có lẽ nàng đã phải lấy chồng từ rất lâu rồi.
-Mười tám rồi à? Lớn rồi đó Tiểu Bình…
-Khi xưa tuổi này ta đã có Đại Ngưu rồi….
-Ta thì có Nhị Hoa….
Đề tài này đối với những người phụ nữ quanh năm chỉ ở thôn làng, không có quá nhiều đề tài trò chuyện thì thật hấp dẫn. Có người thương hại, có kẻ dò xét nhìn Tiểu Bình. Nàng cũng không phải là không muốn gả…Chỉ là…gia cảnh như thế. Muội muội mới có mười hai tuổi, đệ đệ mười tuổi. Cũng vì cố có cho được đệ đệ mà mẹ nàng mới phải kéo dài căn bệnh đến bây giờ.
-Con gái không có mấy thời gian đâu. Phải lấy chồng, sinh con chứ.
Hà đại thẩm làm như vô tình lên tiếng. Tiểu Bình xinh đẹp, lại cần cù, khéo tay, ai mà không yêu thích. Chỉ là “mắt cao lên trời”, nông dân mà đòi tiền sính tới vài lượng bạc. Dù Hà đại thẩm đã cân nhắc…Lấy nàng về, có thể nhờ tay nghề nữ công của Tiểu Bình mà kiếm thêm không ít nhưng cô nương này nổi tiếng hiếu thảo, mẹ nàng bệnh trầm kha từ ngày này qua tháng nọ, trong nhà còn hai đứa em nhỏ, không khỏi sau này con dâu có lòng riêng mang của về nhà mẹ đẻ. Hà đại thẩm có chút phân vân….
-Tiểu Bình đi trước….Chào Thím Hà….Chào các thím….
Mãi nghĩ, Tiểu Bình đã xuống xe, đi về hướng cửa hàng dệt. Dáng điệu dù không chủ ý vẫn nhẹ nhàng và thanh thoát. Hà đại thẩm nhớ đến vẻ si mê của con mình mỗi lần nhắc đến Tiểu Bình…Không khéo phải bỏ ra sính lễ vài lượng bạc thật. Con dâu xinh đẹp không quan trọng, quan trọng là kiếm được nhiều tiền cho nhà…Bà cắp rổ xuống chợ, thầm nhớ đến nhà bà mai Lý ở đầu làng.
…..-Tiểu Bình cô nương, hết sáu trăm đồng tiền.
Trên tay Tiểu Bình vừa cầm tám trăm đồng tiền chưa nóng chỗ, đã phải trả tiền hai thang thuốc cho mẹ. Nhưng lần này mua thuốc được nhiều hơn một chút. Nàng không nén được nụ cười vui sướng. Còn hai trăm đồng tiền còn lại có thể mua thêm hai mươi cân gạo, một ít thịt nấu bồi bổ cho người trong nhà.
-Thím Phương…Hàng lần này con lấy nhiều hơn một chút có được không ạ?
-Túi thơm thì ở đây có mấy người mua, chỉ có áo thêu hoa thì lâu lâu mới bán được vài cái. Lần trước có hàng là khăn đội đầu và áo cưới của tân nương tử, bây giờ không có hàng tốt như thế. Tay nghề con có, sao không nhận thêm y phục về thêu hoa?
Y phục thêu hoa là trang phục của các cô nương nhà giàu ở trong trấn, nhận thêu sẽ có tiền công khá. Nhưng thêu y phục cần có nhiều thời gian. Ban ngày Tiểu Bình cùng cha làm đủ việc nhà nông, thực sự không có thời gian thêu hoa. Mà thêu ban đêm rất hại mắt…Tuy nhiên bây giờ đó lại là con đường kiếm tiền duy nhất rồi.
-Dạ…Thím cho cháu nhận mẫu thêu hoa về làm đi ạ! Cháu sẽ giao hàng đúng ngày.
Trên xe ngựa, Tiểu Bình nhìn hai chiếc áo thêu hoa được cẩn thận gói lại, thầm tính toán. Chỉ có thời gian mười ngày ngắn ngủi, nàng phải thêu xong hai chiếc áo này. Tiền công là ba trăm đồng tiền….Có lẽ phải tạm gác việc gieo hạt, để cha cày tạm mảnh ruộng nhỏ sau nhà. Tiểu Thúy thì chăm gà, Trọng nhi làm việc vặt, cũng giúp chăm sóc mẹ phần nào….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.