Chương 46
La Bốc Tang
07/03/2021
Thần Dục bước đến. Có một nhánh cây chắn ngang tầm mắt.
Ngài đi vòng qua, bóng dáng nọ đúng lúc cũng nghe tiếng xoay người lại.
Đập vào mắt ngài lại là một gương mặt hoàn toàn xa lạ. Đó là một gương mặt không có gì đáng chú ý, lông mày thưa, mắt hẹp dài, bình thường và điềm tĩnh, biểu cảm chứa sự xa cách và lạ lẫm. Thấy Thần Dục bước vào sân nhà một cách bất ngờ như vậy, người đó chỉ bình đạm lại hơi mang ý dò hỏi nhìn ngài một cái.
Điều này làm cho bước chân của Thần Dục thoáng khựng lại.
Lang trung buông thuốc trong tay ra, thấy người lạ bước vào ngoài cửa, bèn phủi bụi dính trên ống tay áo, nói: “Các hạ là?”
Thần Dục bước lên trước, thuận thế nắm lấy cổ tay người trước mắt. Lang trung hơi nghiêng người, không né tránh.
Ngón tay thăm dò dọc theo tĩnh mạch, nhận thấy trong cơ thể người này không có nội lực, vừa sờ đã sờ đến mạch chính, như thể người trước mắt thật sự là một lang trung giang hồ bình thường không hề có võ công phòng thân.
Có điều khi chạm vào xương cổ tay đó, nhiệt độ quen thuộc từ da thịt tiếp xúc, vẫn khiến trái tim Thần Dục bỗng loạn nhịp, ngay cả sức lực trên tay cũng có chút không ổn.
Lang trung để yên cho ngài nắm một hồi, nói, “Nếu thân thể các hạ không khoẻ, không bằng để lại địa chỉ quý phủ trên giấy nhắn, tại hạ chọn ngày tự đến chờ bái phỏng.”
Thần Dục giương mắt nhìn, rõ ràng là chưa bao giờ gặp mặt, nhưng cứ nhìn ra một ít biểu cảm quen thuộc. Màu mắt Bình Cửu luôn nhạt, khi tức giận, màu mắt sẽ trầm xuống, khi động tình, các nếp nhăn sẽ lan rộng ra như ánh mặt trời, chuyển động nhè nhẹ.
Đôi mắt con người không bao giờ lừa dối.
Những lời này cũng là ngày xưa Bình Cửu nói cho ngài biết.
Thần Dục nói: “Ngươi không muốn nhận nhau với ta hay thật sự không nhớ ra ta?”
Ánh mắt lang trung dời qua, nhìn trong chốc lát, cuối cùng chậm rãi lắc đầu: “Ta và các hạ chưa từng gặp nhau, sao có thể nói nhớ hay không nhớ?”
Nói rồi, lang trung muốn kéo tay đang bắt cổ tay mình ra, nhưng mới kéo đã bị nắm chặt hơn.
Ánh mắt Thần Dục hiện lên một chút run rẩy khó nói nên lời, tựa như một chút hoảng sợ, chỉ giây lát đã ổn định, nhưng lời nói vẫn cứ lắp bắp: “Ngươi đừng đi, nếu có chuyện gì, trẫm…… Chúng ta có thể……”
Giọng nói từ từ nhỏ dần, nhưng sức trên tay không hề giảm, mà còn dần chặt hơn.
Lang trung đứng đó một lúc lâu, thấy ngài không có ý muốn buông tay, thở dài một hơi: “Đây là nhà ta, ta còn có thể đi đâu? Ngươi buông tay cái đã.” Thần Dục không đáp, đôi mắt kia có một tia khát vọng cố chấp bị đè nén, dục vọng đen tối như đại dương cuồn cuộn.
Lang trung lại nói: “Các hạ cảm thấy quen biết ta ư?”
Ánh mắt sâu của Thần Dục nhìn hắn: “Ngươi nghĩ sao?”
Lang trung lắc đầu cười nhẹ, hơi mở rộng cánh tay, tựa như muốn cho ngài thấy rõ rồi nói: “Nếu các hạ muốn tìm người thấy ấy, không bằng tả rõ đặc điểm ngoại hình người đó cho ta biết, ta hỏi thăm hàng xóm ở đây, có lẽ sẽ có cách. Giờ nhận vơ như vậy là không được đâu.”
Thần Dục bước tới trước, nhìn chằm chằm vào đôi mắt lang trung: “Có lẽ ta sẽ nhận nhầm thi thể người khác thành ngươi, nhưng tuyệt đối sẽ không nhận sai ngươi thành người khác……”
Nói đến đây, máu trong ngực dâng lên, Thần Dục ho khan một cái, một lát sau khóe môi đã dính vết máu, trong mắt ngài chứa đựng một tia cười như không cười: “Giờ ngươi không nhận thì đã sao, giờ ta nhận nhầm thì đã sao? Ta đã chờ đủ lâu rồi, Bình Cửu, đừng đẩy ta ra nữa.”
Lang trung nghe vậy thì không biết nhớ lại chuyện gì, chợt giật mình, lui về sau một bước thoát khỏi kiềm chế của Thần Dục.
Nụ cười của Thần Dục như đông cứng lại, ánh mắt chợt sâu hơn, giơ tay muốn bắt lấy bả vai của lang trung.
Rồi thấy lang trung giơ tay chặn tay Thần Dục lại.
Đó là một đôi tay thon dài rõ ràng, lòng bàn tay có một vết chai mỏng do thường xuyên luyện kiếm mà thành, bàn tay khô ráo, giữa các ngón tay vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc bắc.
Thần Dục sững người tại chỗ, ngài để người trước mắt nắm lấy cổ tay mình, có chút không thể tưởng tượng.
Lang trung kia bắt mạch của ngài, trên mặt không có một tia cảm xúc, chỉ hỏi ngài: “Thân thể ngươi làm sao vậy?”
Mọi thứ đã từng quen thuộc như cách cả một kiếp người.
Khóe môi Thần Dục cuối cùng cũng chảy ra một vệt máu, ánh mắt ngài trống rỗng, giơ tay nắm lấy ống tay áo người trước mắt, nhưng tay của bản thân cũng phát run.
Ngài nhẹ giọng nói: “Bình Cửu, ta bị bệnh……”
Bốn năm, còn chưa đủ lâu ư.
———————————————— phân cách ————————————
Rất nhiều người có ước muốn được quay về thời mình còn trẻ.
Cái thời tràn ngập sức lực và khát vọng.
Mà có một số người thì không.
Những thứ đã qua đối với họ không có gì đáng nhớ lại.
Trái lại, chuyện không muốn nhắc đến lại nhiều hơn.
Trong cuộc sống, muốn vứt bỏ một cách triệt để thân phận ban đầu của một người thật ra cũng không phải một việc dễ dàng.
Cho nên, nếu có lựa chọn, hắn tuyệt đối sẽ không muốn trở lại quá khứ.
Tam tiên sinh vốn không phải tên Tam tiên sinh.
Hắn đã từng có tên có họ, nhưng chưa từng nghe người ta nhắc tới, dần dần ngay cả chính hắn cũng quên mất mình tên gì.
Gần bốn năm, hắn đổi hết tấm mặt nạ này đến tấm mặt nạ khác, hành tẩu giang hồ không để lại tên họ, có được rất nhiều thân phận, có lẽ không phải không gặp được người quen, chỉ là không ai có thể nhận ra hắn.
Dần dần, hắn thích ứng với cuộc sống như vậy.
Chuyện cũ năm xưa như gió thoảng mây bay, không có gì không tốt.
Chỉ là, hiện giờ.
Đến khi người này lại đứng cách hắn không xa lần nữa, không nói một lời, nét mặt hốc hác mà cố chấp, chỉ im lặng nhìn chằm chằm hắn. Tam tiên sinh mới ý thức được, hóa ra hắn nên rời khỏi đây từ hai ngày trước.
Giờ đã đổi một khuôn mặt khác mà vẫn bị nhận ra, vậy thì hơi khó giải quyết đây.
Nếu một người sống mà có thể vứt bỏ hết quá khứ, làm lại từ đầu, vậy người này nhất định có thể trở thành một người không biết gì mà hạnh phúc.
Nhưng hắn thì không.
Quá khứ của hắn phức tạp và đen tối, chứa sự áp lực nặng nề đáng ghét. Ban đầu hắn là Lục Thu Hồng, sau lại biến thành Bình Cửu, nhưng cho tới bây giờ, hắn cũng không nói rõ được chính mình cuối cùng là ai.
Từ giây phút may mắn thoát chết đó, Bình Cửu dưỡng thương, qua mấy lần hôn mê, nhưng trong lúc ý thức mông lung, hắn nhận ra một điều.
Nếu thay đổi cách nhìn nhận, hóa ra thật sự Lục Nhất Phẩm không hề làm sai gì cả.
Thần Dục cũng không hề làm sai gì cả.
Đời người có rất nhiều cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên bèo nước gặp nhau, nếu không làm điều gì nghĩ cho bản thân, thì làm sao có thể có nhiều lòng tốt vô cớ như vậy?
Thứ Thụy Vương muốn vẫn luôn thiên hạ này, mong muốn đó chưa bao giờ thay đổi, Bình Cửu đã biết rõ ngay từ đầu.
Nhưng nghĩ lại, vẫn là hắn ngây thơ đến buồn cười.
Càng hối hận chỉ càng cảm thấy tiếc nuối thôi.
Cho nên, nếu thật sự có thể không gặp nhau cả đời.
Đó với hắn mà nói, có lẽ mới là thật sự giải thoát.
Ngài đi vòng qua, bóng dáng nọ đúng lúc cũng nghe tiếng xoay người lại.
Đập vào mắt ngài lại là một gương mặt hoàn toàn xa lạ. Đó là một gương mặt không có gì đáng chú ý, lông mày thưa, mắt hẹp dài, bình thường và điềm tĩnh, biểu cảm chứa sự xa cách và lạ lẫm. Thấy Thần Dục bước vào sân nhà một cách bất ngờ như vậy, người đó chỉ bình đạm lại hơi mang ý dò hỏi nhìn ngài một cái.
Điều này làm cho bước chân của Thần Dục thoáng khựng lại.
Lang trung buông thuốc trong tay ra, thấy người lạ bước vào ngoài cửa, bèn phủi bụi dính trên ống tay áo, nói: “Các hạ là?”
Thần Dục bước lên trước, thuận thế nắm lấy cổ tay người trước mắt. Lang trung hơi nghiêng người, không né tránh.
Ngón tay thăm dò dọc theo tĩnh mạch, nhận thấy trong cơ thể người này không có nội lực, vừa sờ đã sờ đến mạch chính, như thể người trước mắt thật sự là một lang trung giang hồ bình thường không hề có võ công phòng thân.
Có điều khi chạm vào xương cổ tay đó, nhiệt độ quen thuộc từ da thịt tiếp xúc, vẫn khiến trái tim Thần Dục bỗng loạn nhịp, ngay cả sức lực trên tay cũng có chút không ổn.
Lang trung để yên cho ngài nắm một hồi, nói, “Nếu thân thể các hạ không khoẻ, không bằng để lại địa chỉ quý phủ trên giấy nhắn, tại hạ chọn ngày tự đến chờ bái phỏng.”
Thần Dục giương mắt nhìn, rõ ràng là chưa bao giờ gặp mặt, nhưng cứ nhìn ra một ít biểu cảm quen thuộc. Màu mắt Bình Cửu luôn nhạt, khi tức giận, màu mắt sẽ trầm xuống, khi động tình, các nếp nhăn sẽ lan rộng ra như ánh mặt trời, chuyển động nhè nhẹ.
Đôi mắt con người không bao giờ lừa dối.
Những lời này cũng là ngày xưa Bình Cửu nói cho ngài biết.
Thần Dục nói: “Ngươi không muốn nhận nhau với ta hay thật sự không nhớ ra ta?”
Ánh mắt lang trung dời qua, nhìn trong chốc lát, cuối cùng chậm rãi lắc đầu: “Ta và các hạ chưa từng gặp nhau, sao có thể nói nhớ hay không nhớ?”
Nói rồi, lang trung muốn kéo tay đang bắt cổ tay mình ra, nhưng mới kéo đã bị nắm chặt hơn.
Ánh mắt Thần Dục hiện lên một chút run rẩy khó nói nên lời, tựa như một chút hoảng sợ, chỉ giây lát đã ổn định, nhưng lời nói vẫn cứ lắp bắp: “Ngươi đừng đi, nếu có chuyện gì, trẫm…… Chúng ta có thể……”
Giọng nói từ từ nhỏ dần, nhưng sức trên tay không hề giảm, mà còn dần chặt hơn.
Lang trung đứng đó một lúc lâu, thấy ngài không có ý muốn buông tay, thở dài một hơi: “Đây là nhà ta, ta còn có thể đi đâu? Ngươi buông tay cái đã.” Thần Dục không đáp, đôi mắt kia có một tia khát vọng cố chấp bị đè nén, dục vọng đen tối như đại dương cuồn cuộn.
Lang trung lại nói: “Các hạ cảm thấy quen biết ta ư?”
Ánh mắt sâu của Thần Dục nhìn hắn: “Ngươi nghĩ sao?”
Lang trung lắc đầu cười nhẹ, hơi mở rộng cánh tay, tựa như muốn cho ngài thấy rõ rồi nói: “Nếu các hạ muốn tìm người thấy ấy, không bằng tả rõ đặc điểm ngoại hình người đó cho ta biết, ta hỏi thăm hàng xóm ở đây, có lẽ sẽ có cách. Giờ nhận vơ như vậy là không được đâu.”
Thần Dục bước tới trước, nhìn chằm chằm vào đôi mắt lang trung: “Có lẽ ta sẽ nhận nhầm thi thể người khác thành ngươi, nhưng tuyệt đối sẽ không nhận sai ngươi thành người khác……”
Nói đến đây, máu trong ngực dâng lên, Thần Dục ho khan một cái, một lát sau khóe môi đã dính vết máu, trong mắt ngài chứa đựng một tia cười như không cười: “Giờ ngươi không nhận thì đã sao, giờ ta nhận nhầm thì đã sao? Ta đã chờ đủ lâu rồi, Bình Cửu, đừng đẩy ta ra nữa.”
Lang trung nghe vậy thì không biết nhớ lại chuyện gì, chợt giật mình, lui về sau một bước thoát khỏi kiềm chế của Thần Dục.
Nụ cười của Thần Dục như đông cứng lại, ánh mắt chợt sâu hơn, giơ tay muốn bắt lấy bả vai của lang trung.
Rồi thấy lang trung giơ tay chặn tay Thần Dục lại.
Đó là một đôi tay thon dài rõ ràng, lòng bàn tay có một vết chai mỏng do thường xuyên luyện kiếm mà thành, bàn tay khô ráo, giữa các ngón tay vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc bắc.
Thần Dục sững người tại chỗ, ngài để người trước mắt nắm lấy cổ tay mình, có chút không thể tưởng tượng.
Lang trung kia bắt mạch của ngài, trên mặt không có một tia cảm xúc, chỉ hỏi ngài: “Thân thể ngươi làm sao vậy?”
Mọi thứ đã từng quen thuộc như cách cả một kiếp người.
Khóe môi Thần Dục cuối cùng cũng chảy ra một vệt máu, ánh mắt ngài trống rỗng, giơ tay nắm lấy ống tay áo người trước mắt, nhưng tay của bản thân cũng phát run.
Ngài nhẹ giọng nói: “Bình Cửu, ta bị bệnh……”
Bốn năm, còn chưa đủ lâu ư.
———————————————— phân cách ————————————
Rất nhiều người có ước muốn được quay về thời mình còn trẻ.
Cái thời tràn ngập sức lực và khát vọng.
Mà có một số người thì không.
Những thứ đã qua đối với họ không có gì đáng nhớ lại.
Trái lại, chuyện không muốn nhắc đến lại nhiều hơn.
Trong cuộc sống, muốn vứt bỏ một cách triệt để thân phận ban đầu của một người thật ra cũng không phải một việc dễ dàng.
Cho nên, nếu có lựa chọn, hắn tuyệt đối sẽ không muốn trở lại quá khứ.
Tam tiên sinh vốn không phải tên Tam tiên sinh.
Hắn đã từng có tên có họ, nhưng chưa từng nghe người ta nhắc tới, dần dần ngay cả chính hắn cũng quên mất mình tên gì.
Gần bốn năm, hắn đổi hết tấm mặt nạ này đến tấm mặt nạ khác, hành tẩu giang hồ không để lại tên họ, có được rất nhiều thân phận, có lẽ không phải không gặp được người quen, chỉ là không ai có thể nhận ra hắn.
Dần dần, hắn thích ứng với cuộc sống như vậy.
Chuyện cũ năm xưa như gió thoảng mây bay, không có gì không tốt.
Chỉ là, hiện giờ.
Đến khi người này lại đứng cách hắn không xa lần nữa, không nói một lời, nét mặt hốc hác mà cố chấp, chỉ im lặng nhìn chằm chằm hắn. Tam tiên sinh mới ý thức được, hóa ra hắn nên rời khỏi đây từ hai ngày trước.
Giờ đã đổi một khuôn mặt khác mà vẫn bị nhận ra, vậy thì hơi khó giải quyết đây.
Nếu một người sống mà có thể vứt bỏ hết quá khứ, làm lại từ đầu, vậy người này nhất định có thể trở thành một người không biết gì mà hạnh phúc.
Nhưng hắn thì không.
Quá khứ của hắn phức tạp và đen tối, chứa sự áp lực nặng nề đáng ghét. Ban đầu hắn là Lục Thu Hồng, sau lại biến thành Bình Cửu, nhưng cho tới bây giờ, hắn cũng không nói rõ được chính mình cuối cùng là ai.
Từ giây phút may mắn thoát chết đó, Bình Cửu dưỡng thương, qua mấy lần hôn mê, nhưng trong lúc ý thức mông lung, hắn nhận ra một điều.
Nếu thay đổi cách nhìn nhận, hóa ra thật sự Lục Nhất Phẩm không hề làm sai gì cả.
Thần Dục cũng không hề làm sai gì cả.
Đời người có rất nhiều cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên bèo nước gặp nhau, nếu không làm điều gì nghĩ cho bản thân, thì làm sao có thể có nhiều lòng tốt vô cớ như vậy?
Thứ Thụy Vương muốn vẫn luôn thiên hạ này, mong muốn đó chưa bao giờ thay đổi, Bình Cửu đã biết rõ ngay từ đầu.
Nhưng nghĩ lại, vẫn là hắn ngây thơ đến buồn cười.
Càng hối hận chỉ càng cảm thấy tiếc nuối thôi.
Cho nên, nếu thật sự có thể không gặp nhau cả đời.
Đó với hắn mà nói, có lẽ mới là thật sự giải thoát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.