Chương 72
La Bốc Tang
07/03/2021
Ban đêm, Bình Cửu đang thái rau trong bếp, nghe ngoài cửa có tiếng gõ cửa.
Hắn buông dao xuống, đẩy cửa ra, một ông lão hơn 50 tuổi đứng ngoài cửa, tay lão cầm đèn, thấy Bình Cửu mở cửa ra thì lập tức lộ vẻ mặt hết sức cẩn thận.
Bình Cửu cũng quen ông lão này, đây là ông Trương ở phố kế bên, trên đùi lão có bệnh phong thấp, thường đến chỗ Bình Cửu mua thuốc.
Ông Trương lấm lét nhìn trái phải một hồi, chào hỏi Bình Cửu rồi bước nhanh vào sân, sau đó đóng cửa lại, nói nhỏ với Bình Cửu: “Tam tiên sinh, gần đây có phải ngài đắc tội với ai rồi không?”
Bình Cửu nhìn ông Trương một cái, nói: “Nghĩa là sao?”
Mặt ông Trương rất bí hiểm, nói: “Hồi trưa lão về, có thấy một người đứng trước cửa nhà ngài. Trông rất đẹp trai! Nhưng cứ là lạ làm sao đấy, lão đi tới lui mấy chuyến, người đó vẫn không gõ cửa, cũng không đi, cứ đứng dựa vào bức tường kế cửa nhà cậu mấy canh giờ. Còn chưa kể, lúc nãy lão mới tới báo tin cho ngài, người nọ cứ đứng đó như ma như quỷ vậy, cứ nhìn chằm chằm vào lão suốt, ánh mắt kia sắc như dao vậy! Nhưng lúc ngài vừa mở cửa, lão quay đầu nhìn, khà khà, người nọ đã biến mất tăm! Ngài nói có lạ không?”
Bình Cửu nghe ông Trương nói xong, đưa tay so với đỉnh đầu mình: “Người đó cao cỡ này đúng không?”
Ông Trương cau mày nhớ lại, đưa tay ra hiệu với Bình Cửu rồi gật đầu: “Cỡ đó, cỡ đó, nhưng trông gầy hơn tiên sinh một ít. Cặp mắt kia ấy à, rất là lành lùng! Không phải lão già này chuyện giật gân, đây tuyệt đối không phải người tốt lành gì. Tam tiên sinh, ngài phải cẩn thận đó!”
Bình Cửu thở dài, nói: “Ta biết rồi, ta sẽ để ý. Muộn rồi, ông về nhà trước đi.”
Ông Trương nghe vậy, gật đầu. Ông ta đẩy cửa ra ngoài, về nhà, vừa đi vừa gãi đầu lẩm bẩm: “Há, lạ quá, không có ai thật. Lạ quá.”
Bình Cửu đưa mắt nhìn ông Trương đi xa, cho đến bóng người ông biến mất, hắn mới thu tầm mắt lại.
Hắn hơi suy nghĩ một lát, đi ra ngoài theo hướng bắc.
Chỗ đó có một khúc cua, bức tường bao quanh các nhà trong thành, phía sau là một góc khuất.
Bình Cửu đi vào ngõ kia.
Hắn đi nửa vòng quanh phía ngoài sân nhà mình, lúc đi cái góc tường như hai thì nhìn thấy một người đang đứng trong bóng tối bức tường.
Cả người bị bóng đêm che lấy, nhìn thấy Bình Cửu xuất hiện bất ngờ, người nọ lùi về sau một bước theo bản năng.
Đỉnh đầu Bình Cửu được ánh trăng chiếu rọi, nên Bình Cửu đứng ngoài sáng, người nọ đứng trong bóng tối. Từ góc độ của Bình Cửu, hắn hoàn toàn không thấy rõ mặt của đối phương.
Nhưng cũng không cần nhìn thấy mặt của đối phương.
Hắn nhắm mắt lại cũng biết người trước mặt này là ai.
Bình Cửu không bước lên thêm nữa, người nọ cũng không có ý muốn nói chuyện.
Họ nhìn nhau không nói gì trong chốc lát.
Bình Cửu giơ tay xoa nhẹ cổ mình, hắn quay người về nhà.
Lúc đi vòng qua góc tường, đi chưa được hai bước, một lực rất mạnh chạm mạnh vào sau lưng hắn, nắm chặt một cánh tay của Bình Cửu.
Bình Cửu lảo đảo một cái mới đứng vững bước chân, sức nắm ấy chặt đến nỗi muốn bẻ gãy cánh tay hắn. Người nọ dùng ít nhất hơn chín mươi phần trăm nội lực.
Bình Cửu xoay người, người nọ cúi đầu, cánh tay nắm tay Bình Cửu của người nọ đang khẽ run
Bình Cửu bước về phía người nọ một bước, lần này người đối diện không lùi lại nữa.
Bình Cửu nắm lấy cằm đối phương và nâng nó lên, để mặt đối phương cao ngang mặt mình. Người nọ bỗng hơi tránh né, hô hấp bắt đầu ngắn hơn.
Hắn nhìn thấy một gương mặt quen thuộc như dự đoán, chỉ là gầy hơn nhiều so với trong ký ức.
Bình Cửu chăm chú nhìn ngài, ngay lúc hai người thật sự đối mặt với nhau, vẻ mặt lúng túng và tuyệt vọng của Thần Dục bỗng trở nên sống động.
Thần Dục quay đầu đi, tầm mắt không chịu nhìn vào mặt Bình Cửu.
Mãi đến khi Bình Cửu lên tiếng, trong giọng nói của hắn chứa một sự bình tĩnh, xen lẫn một chút gì đó mệt mỏi chán chường, nói: “Ngươi thực sự vẫn còn sống.”
Thần Dục nhìn thẳng vào Bình Cửu.
Bình Cửu buông cằm ngài ra, nhưng tay ngài vẫn nắm rất chặt tay Bình Cửu. Bình Cửu thở dài, nói: “Đi thôi.”
Thần Dục có phần ngẩn ra, nhìn Bình Cửu, chưa thể hiểu ngay ý của hắn, mãi đến khi Bình Cửu cất bước về trước, ngài vẫn cầm lấy tay Bình Cửu không buông, chỉ có thể khẩn cầu gọi hắn một tiếng: “… Bình Cửu.”
Bình Cửu thấy đôi mắt sắc bén của người trước mặt đang dần ửng đỏ, trở nên đau đớn và ươn ướt. Cánh tay đang nắm lấy tay hắn của Thần Dục đang run nhè nhẹ, có thể nhìn ra sự tuyệt vọng cố kìm nén từ động tác của ngài.
Cả người ngài, từ trên xuống dưới, kể cả giọt nước mắt cố gắng nén trong mắt không để nó rơi ra kia đều đang truyền đạt một thông điệp, đó chính là, ngài không muốn bị đẩy ra.
Nhưng Bình Cửu cũng không có ý muốn đẩy ngài ra.
Bình Cửu nói: “Đến cũng đến rồi, theo ta về trước đi thôi.”
——————– phân cách —————-
Hắn vào sân, đóng cửa lại. Ngay lúc hai người nối chân nhau bước vào phòng, đầu óc của Bình Cửu mới bắt đầu hoạt động trở lại.
Bình Cửu đánh giá Thần Dục từ đầu đến chân một lượt, dù trông gầy và hốc hác hơn, nhưng nhìn khá bình thường.
Nhớ đến lời Y Nhĩ Viễn nói lúc sáng, Bình Cửu không thoải mái lắm mà “Trách” một tiếng, nói: “Tên Y Nhĩ Viễn này lại lừa ta.”
Thần Dục đứng ở cửa, nghe Bình Cửu nói vậy thì nhìn chằm chằm Bình Cửu, nói: “Hắn nói gì?”
“Hắn nói ngươi bị bệnh.” Bình Cửu dựa vào cửa, bắt chước theo động tác của Y Nhĩ Viễn mà chỉ vào đầu mình: “Còn nói đầu óc ngươi có vấn đề.”
Thần Dục nhếch miệng mấy cái, nói: “Nói cũng không sai.”
Bình Cửu nhìn Thần Dục một lát rồi nói: “Lúc mới thông báo ngươi băng hà, ta cũng thấy nghi.”
Bình Cửu đứng thẳng người, vừa nhìn ra sân, vừa hững hờ nói: “Một mặt, ta biết ngươi không chết dễ như vậy, nhưng mặt khác, ta lại cảm thấy ngươi sẽ không bỏ được ngôi vị. Thần Dục, chắp tay nhường sơn hà cho người khác như vậy, ngươi không hối hận thật ư?”
Thần Dục cũng nhìn ra sân theo Bình Cửu. Trước sân có một cây đào, gió thổi cánh hoa rơi xuống như mưa, khung cảnh ấy đầy ý xuân.
Ngài nói: “Ngươi nói vậy chính là còn chưa chịu tin ta. Mỗi khi nghĩ đến ngay cả tên Thần Sâm khốn nạn kia còn hiểu ta hơn ngươi, ta liền…”
Thần Dục nắm chặt bàn tay một hồi, xoa dịu chút xao động bé nhỏ, mới nói tiếp: “Gã biết ta muốn gì, là bởi ta thể hiện ra quá rõ ràng. Ngươi không biết, là bởi vì từ khi ta ngồi lên ngôi vị này, ta nói gì, làm gì, ngươi cũng không tin thôi.”
Ánh mắt Bình Cửu có phần hững hờ, cảm xúc trên mặt hắn trong giây phút đó như ánh trăng bị mây che khuất, chìm sâu vào trong bóng tối.
Một lát sau, Bình Cửu nói: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng, hễ ngươi ngồi ở vị trí trên cao kia, ngươi nói gì, làm gì, ta nhất định phải tin hết à?”
Bình Cửu đi tới trước mặt Thần Dục, nghiêng người, ghé sát vào lỗ tai Thần Dục, thổi nhẹ một hơi, tiếng nói hạ thấp xuống: “Ngươi có nghĩ tới không, dù có một ngày ngươi không còn gì cả, ta cũng sẽ không chấp nhận ngươi.”
Thần Dục nắm hờ lấy tay Bình Cửu, cúi đầu, mặt thuận thế chôn vào vai Bình Cửu, hít sâu một hơi, mới nói: “Nghĩ tới.”
Bình Cửu vẫn giữ yên tư thế này, nói: “Nghĩ tới sao ngươi còn đến?”
Tay Thần Dục xuyên qua hai cánh tay đang buông xuống của Bình Cửu, siết chặt lấy eo hắn, sau đó há mồm, cắn nhẹ lên cổ Bình Cửu.
Không đau, nhưng hơi ngưa ngứa.
Bình Cửu nheo mắt lại.
Lại nghe Thần Dục nói: “Mọi việc đều do con người, Bình Cửu.”
Hắn buông dao xuống, đẩy cửa ra, một ông lão hơn 50 tuổi đứng ngoài cửa, tay lão cầm đèn, thấy Bình Cửu mở cửa ra thì lập tức lộ vẻ mặt hết sức cẩn thận.
Bình Cửu cũng quen ông lão này, đây là ông Trương ở phố kế bên, trên đùi lão có bệnh phong thấp, thường đến chỗ Bình Cửu mua thuốc.
Ông Trương lấm lét nhìn trái phải một hồi, chào hỏi Bình Cửu rồi bước nhanh vào sân, sau đó đóng cửa lại, nói nhỏ với Bình Cửu: “Tam tiên sinh, gần đây có phải ngài đắc tội với ai rồi không?”
Bình Cửu nhìn ông Trương một cái, nói: “Nghĩa là sao?”
Mặt ông Trương rất bí hiểm, nói: “Hồi trưa lão về, có thấy một người đứng trước cửa nhà ngài. Trông rất đẹp trai! Nhưng cứ là lạ làm sao đấy, lão đi tới lui mấy chuyến, người đó vẫn không gõ cửa, cũng không đi, cứ đứng dựa vào bức tường kế cửa nhà cậu mấy canh giờ. Còn chưa kể, lúc nãy lão mới tới báo tin cho ngài, người nọ cứ đứng đó như ma như quỷ vậy, cứ nhìn chằm chằm vào lão suốt, ánh mắt kia sắc như dao vậy! Nhưng lúc ngài vừa mở cửa, lão quay đầu nhìn, khà khà, người nọ đã biến mất tăm! Ngài nói có lạ không?”
Bình Cửu nghe ông Trương nói xong, đưa tay so với đỉnh đầu mình: “Người đó cao cỡ này đúng không?”
Ông Trương cau mày nhớ lại, đưa tay ra hiệu với Bình Cửu rồi gật đầu: “Cỡ đó, cỡ đó, nhưng trông gầy hơn tiên sinh một ít. Cặp mắt kia ấy à, rất là lành lùng! Không phải lão già này chuyện giật gân, đây tuyệt đối không phải người tốt lành gì. Tam tiên sinh, ngài phải cẩn thận đó!”
Bình Cửu thở dài, nói: “Ta biết rồi, ta sẽ để ý. Muộn rồi, ông về nhà trước đi.”
Ông Trương nghe vậy, gật đầu. Ông ta đẩy cửa ra ngoài, về nhà, vừa đi vừa gãi đầu lẩm bẩm: “Há, lạ quá, không có ai thật. Lạ quá.”
Bình Cửu đưa mắt nhìn ông Trương đi xa, cho đến bóng người ông biến mất, hắn mới thu tầm mắt lại.
Hắn hơi suy nghĩ một lát, đi ra ngoài theo hướng bắc.
Chỗ đó có một khúc cua, bức tường bao quanh các nhà trong thành, phía sau là một góc khuất.
Bình Cửu đi vào ngõ kia.
Hắn đi nửa vòng quanh phía ngoài sân nhà mình, lúc đi cái góc tường như hai thì nhìn thấy một người đang đứng trong bóng tối bức tường.
Cả người bị bóng đêm che lấy, nhìn thấy Bình Cửu xuất hiện bất ngờ, người nọ lùi về sau một bước theo bản năng.
Đỉnh đầu Bình Cửu được ánh trăng chiếu rọi, nên Bình Cửu đứng ngoài sáng, người nọ đứng trong bóng tối. Từ góc độ của Bình Cửu, hắn hoàn toàn không thấy rõ mặt của đối phương.
Nhưng cũng không cần nhìn thấy mặt của đối phương.
Hắn nhắm mắt lại cũng biết người trước mặt này là ai.
Bình Cửu không bước lên thêm nữa, người nọ cũng không có ý muốn nói chuyện.
Họ nhìn nhau không nói gì trong chốc lát.
Bình Cửu giơ tay xoa nhẹ cổ mình, hắn quay người về nhà.
Lúc đi vòng qua góc tường, đi chưa được hai bước, một lực rất mạnh chạm mạnh vào sau lưng hắn, nắm chặt một cánh tay của Bình Cửu.
Bình Cửu lảo đảo một cái mới đứng vững bước chân, sức nắm ấy chặt đến nỗi muốn bẻ gãy cánh tay hắn. Người nọ dùng ít nhất hơn chín mươi phần trăm nội lực.
Bình Cửu xoay người, người nọ cúi đầu, cánh tay nắm tay Bình Cửu của người nọ đang khẽ run
Bình Cửu bước về phía người nọ một bước, lần này người đối diện không lùi lại nữa.
Bình Cửu nắm lấy cằm đối phương và nâng nó lên, để mặt đối phương cao ngang mặt mình. Người nọ bỗng hơi tránh né, hô hấp bắt đầu ngắn hơn.
Hắn nhìn thấy một gương mặt quen thuộc như dự đoán, chỉ là gầy hơn nhiều so với trong ký ức.
Bình Cửu chăm chú nhìn ngài, ngay lúc hai người thật sự đối mặt với nhau, vẻ mặt lúng túng và tuyệt vọng của Thần Dục bỗng trở nên sống động.
Thần Dục quay đầu đi, tầm mắt không chịu nhìn vào mặt Bình Cửu.
Mãi đến khi Bình Cửu lên tiếng, trong giọng nói của hắn chứa một sự bình tĩnh, xen lẫn một chút gì đó mệt mỏi chán chường, nói: “Ngươi thực sự vẫn còn sống.”
Thần Dục nhìn thẳng vào Bình Cửu.
Bình Cửu buông cằm ngài ra, nhưng tay ngài vẫn nắm rất chặt tay Bình Cửu. Bình Cửu thở dài, nói: “Đi thôi.”
Thần Dục có phần ngẩn ra, nhìn Bình Cửu, chưa thể hiểu ngay ý của hắn, mãi đến khi Bình Cửu cất bước về trước, ngài vẫn cầm lấy tay Bình Cửu không buông, chỉ có thể khẩn cầu gọi hắn một tiếng: “… Bình Cửu.”
Bình Cửu thấy đôi mắt sắc bén của người trước mặt đang dần ửng đỏ, trở nên đau đớn và ươn ướt. Cánh tay đang nắm lấy tay hắn của Thần Dục đang run nhè nhẹ, có thể nhìn ra sự tuyệt vọng cố kìm nén từ động tác của ngài.
Cả người ngài, từ trên xuống dưới, kể cả giọt nước mắt cố gắng nén trong mắt không để nó rơi ra kia đều đang truyền đạt một thông điệp, đó chính là, ngài không muốn bị đẩy ra.
Nhưng Bình Cửu cũng không có ý muốn đẩy ngài ra.
Bình Cửu nói: “Đến cũng đến rồi, theo ta về trước đi thôi.”
——————– phân cách —————-
Hắn vào sân, đóng cửa lại. Ngay lúc hai người nối chân nhau bước vào phòng, đầu óc của Bình Cửu mới bắt đầu hoạt động trở lại.
Bình Cửu đánh giá Thần Dục từ đầu đến chân một lượt, dù trông gầy và hốc hác hơn, nhưng nhìn khá bình thường.
Nhớ đến lời Y Nhĩ Viễn nói lúc sáng, Bình Cửu không thoải mái lắm mà “Trách” một tiếng, nói: “Tên Y Nhĩ Viễn này lại lừa ta.”
Thần Dục đứng ở cửa, nghe Bình Cửu nói vậy thì nhìn chằm chằm Bình Cửu, nói: “Hắn nói gì?”
“Hắn nói ngươi bị bệnh.” Bình Cửu dựa vào cửa, bắt chước theo động tác của Y Nhĩ Viễn mà chỉ vào đầu mình: “Còn nói đầu óc ngươi có vấn đề.”
Thần Dục nhếch miệng mấy cái, nói: “Nói cũng không sai.”
Bình Cửu nhìn Thần Dục một lát rồi nói: “Lúc mới thông báo ngươi băng hà, ta cũng thấy nghi.”
Bình Cửu đứng thẳng người, vừa nhìn ra sân, vừa hững hờ nói: “Một mặt, ta biết ngươi không chết dễ như vậy, nhưng mặt khác, ta lại cảm thấy ngươi sẽ không bỏ được ngôi vị. Thần Dục, chắp tay nhường sơn hà cho người khác như vậy, ngươi không hối hận thật ư?”
Thần Dục cũng nhìn ra sân theo Bình Cửu. Trước sân có một cây đào, gió thổi cánh hoa rơi xuống như mưa, khung cảnh ấy đầy ý xuân.
Ngài nói: “Ngươi nói vậy chính là còn chưa chịu tin ta. Mỗi khi nghĩ đến ngay cả tên Thần Sâm khốn nạn kia còn hiểu ta hơn ngươi, ta liền…”
Thần Dục nắm chặt bàn tay một hồi, xoa dịu chút xao động bé nhỏ, mới nói tiếp: “Gã biết ta muốn gì, là bởi ta thể hiện ra quá rõ ràng. Ngươi không biết, là bởi vì từ khi ta ngồi lên ngôi vị này, ta nói gì, làm gì, ngươi cũng không tin thôi.”
Ánh mắt Bình Cửu có phần hững hờ, cảm xúc trên mặt hắn trong giây phút đó như ánh trăng bị mây che khuất, chìm sâu vào trong bóng tối.
Một lát sau, Bình Cửu nói: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng, hễ ngươi ngồi ở vị trí trên cao kia, ngươi nói gì, làm gì, ta nhất định phải tin hết à?”
Bình Cửu đi tới trước mặt Thần Dục, nghiêng người, ghé sát vào lỗ tai Thần Dục, thổi nhẹ một hơi, tiếng nói hạ thấp xuống: “Ngươi có nghĩ tới không, dù có một ngày ngươi không còn gì cả, ta cũng sẽ không chấp nhận ngươi.”
Thần Dục nắm hờ lấy tay Bình Cửu, cúi đầu, mặt thuận thế chôn vào vai Bình Cửu, hít sâu một hơi, mới nói: “Nghĩ tới.”
Bình Cửu vẫn giữ yên tư thế này, nói: “Nghĩ tới sao ngươi còn đến?”
Tay Thần Dục xuyên qua hai cánh tay đang buông xuống của Bình Cửu, siết chặt lấy eo hắn, sau đó há mồm, cắn nhẹ lên cổ Bình Cửu.
Không đau, nhưng hơi ngưa ngứa.
Bình Cửu nheo mắt lại.
Lại nghe Thần Dục nói: “Mọi việc đều do con người, Bình Cửu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.