Chương 10
Lam Ngải Thảo
29/04/2019
Rốt cuộc cũng biết phim truyền hình hành hạ người xem nhất trên đời không
phải là phim thần tượng bốn mươi, năm mươi tập mà là phim dành cho các
bà nội trợ giáo dục đạo đức gia đình hai trăm năm mươi tập!
(Không_muốn_sống.jpg)
Giản Minh lấy lý do “đồ điểm tâm kiểu Tây hôm nay đều do đầu bếp xịn nấu đấy, không thử thì quá tiếc” để bỏ trợ lý mập lại một mình trong phòng tiệc, bản thân thì lấm la lấm lét tìm một chỗ kín đáo mở di động vào Weibo tìm tên “Hồ Ngôn Loạn Ngữ”, bài đầu tiên đọc đã thấy than thở.
Vừa rồi hai người hợp tác đấu lại Tần Chính trong sảnh lớn, Giản Minh vẫn sót chút hảo cảm với trợ lý béo nên tự thôi miên bản thân, đây chỉ là do gu xem phim của mẹ anh và trợ lý mập không hợp nhau chứ không phải đang chĩa mũi giáo vào anh.
Anh giả vờ không nhìn thấy ba chữ “phim thần tượng”, diện công kích quá lớn, không đủ chứng minh đối phương công kích đích danh anh được.
Kéo xuống dưới, Giản Minh sững người.
Đây là một bài viết rất dài, nếu bài đầu tiên còn chưa chỉ đích danh thì bài thứ hai này, dù có làm gì anh vẫn không thể tự lừa mình nữa rồi.
“…Thực vậy, mỹ mạo là tiền đề để bước vào giới giải trí, nhưng một diễn viên chỉ có mỗi vẻ ngoài mà không biết diễn xuất, chỉ dựa vào ‘cảnh hôn’ để thỏa mãn người xem, trở thành bình hoa nam chân chính. Thật ra tôi còn tưởng anh ta chỉ cần treo gương đầy nhà, lúc nào ngẩng đầu quay mặt đều có thể tự ngắm vẻ đẹp bản thân cho qua ngày là được, việc gì phải tiến vào giới giải trí đầu độc người xem? Tôi tin chỉ cần là người có chút xíu khả năng phân biệt thôi, thì trừ vẻ ngoài đẹp thoát tục ra, chắc chắn cũng muốn nhìn thấy chút xíu khả năng diễn xuất của bình hoa nam. Đáng tiếc… xác định là khỏi hy vọng gì đi. Thứ bình hoa nam chú trọng trước nay không phải diễn xuất, mà là vẻ ngoài của mình…”
Giản Minh trợn trừng mắt nhìn màn hình điện thoại, không dám tin vào những con chữ mình đọc được.
Bài viết đó rất dài, công kích anh đủ ba trăm sáu mươi độ không sót góc nào, chỉ còn thiếu mỗi nước chỉ thẳng mặt chửi nữa thôi. Cay nghiệt đến độ khiến mặt anh nóng bừng, tựa như bị người khác bạt tai mấy cái liền vậy.
Anh cũng rất muốn tự lừa dối bản thân tin rằng bài này không phải viết về mình, nó đâu chỉ mặt gọi tên đâu. Nhưng mà… quả thật là câu từ quá rõ ràng, khiến anh có muốn bỏ qua cũng khó. Một bài viết dài đến hai ngàn chữ, nếu muốn mò ra được một câu khen ngợi thì chắc chỉ có: “… Nếu bắt buộc phải thảo luận cống hiến của bình hoa nam với giới giải trí, vậy chỉ có thể là làm đẹp cảnh vật xung quanh một cách không hợp thời, đẩy thế giới đáng nhẽ ra cần được thể hiện rẽ ràng lùi ra sau, còn ngoại hình đẹp đẽ đáng lẽ chỉ dùng để phụ trợ nổi bật cảnh trí thì lại trở thành nhân vật chính, làm mờ nhạt những điều các nhân vật trong phim muốn biểu đạt…”
Có nói câu này là khen ngợi đi nữa, thì cũng đã quá lừa mình dối người rồi.
Cuối cùng, cô còn viết, “… Hy vọng giới giải trí bớt bình hoa nam, nhiều thực lực hơn. Dung mạo và diễn xuất không phải không thể cùng tồn tại.”
Trong đâu Giản Minh toàn là khuôn mặt vô tội của trợ lý mập, vẻ ngoài còn có chút ngây thơ khờ khạo, nhìn rất ngoan ngoãn hiền lành, đó là trong trường hợp cô không mở miệng đâm chọc người khác.
Anh quen trợ lý mập đã nửa năm rồi, lúc trước cũng không phải chưa từng bị móc mỉa qua, nhưng móc mỉa thì móc mỉa thế thôi, đàn ông đàn ang như anh đi so đo với cô bé con làm gì? Có điều hôm nay anh cảm thấy không chỉ là mỉa mai không mà phải là một trận mưa đao, sắp làm anh thành cái rổ lỗ chỗ rồi.
Nhất thời anh có thôi thúc “cho cô ta lên thớt”, trong đầu không biết nghĩ sao lại nhớ tới lúc Châu Tiểu Đao mới đến trường quay Hoành Điếm với anh không bao lâu thì Diệp Lan gọi hỏi, “Em gái tôi không phê phán gì diễn xuất của cậu đấy chứ?”
Bây giờ Giản Minh rất muốn trả lời chị ta: Không có! Cô ta chỉ nói xấu sau lưng tôi thôi!
Anh tức nghẹn họng, chỉ mong sớm được về nhà, không muốn nhìn thấy mặt trợ lý mập nữa. Người ngày ngày chạm mặt, hóa ra sau lưng lại nghĩ anh như thế, thật không nhìn ra cô nàng lại giỏi giả vờ đến vậy.
Tiếng nhạc nhẹ trong phòng tiệc luồn qua lớp rèm mỏng ra ngoài, Giản Minh trốn sau rèm che hành lang, gió thổi thẳng vào mặt, nhưng hoàn toàn chẳng thể bình ổn lại tâm trạng buồn bực của mình.
Vào nghề đã nhiều năm, Giản Minh rất ít bị người khác chê bai tơi bời hoa lá, hoặc là anh cũng tự động lờ đi không đọc những thứ người ta chỉ trích mình. Trừ hai lần thử tiến quân vào màn ảnh rộng bị chê bai ra thì thời gian còn lại anh sống như cá gặp nước trong giới phim truyền hình này, cát sê cao, lại đóng vai chính, anh là phiếu đảm bảo tỷ suất người xem, không biết bao em gái hâm mộ đứng sau lưng anh phất cờ la hét.
Được ca ngợi quen rồi, khó có thể chấp nhận những lời chỉ trích.
Nhưng bài viết của trợ lý mập trên Weibo đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh. Nuôi ăn sáng bao nhiêu lâu như thế, cuối cùng không ngờ chỉ đổi lại được một bài viết cực kỳ cay nghiệt, chuyện này quả thật nằm ngoài dự đoán của Giản Minh.
Sau khi biết tên Weibo của trợ lý mập, lúc chưa mở ra, trong lòng anh vẫn còn hơi vui vẻ, những lời khen ngợi của cô nàng làm hài lòng cả Ngô Đại Long lẫn Trần Gia Vận, vậy ông chủ anh đây… có phải sẽ được trợ lý mập tán dương sau lưng không?
Sự thật tàn nhẫn, chỉ có thể nói… lúc chưa biết sự thật hạnh phúc hơn nhiều.
Giản Minh không cam tâm, anh bỏ qua bài viết khiến anh sượng mặt kia, tiếp tục đọc bên dưới, muốn xem cô nàng khen ngợi Ngô Đại Long và Trần Gia Vận như thế nào, không ngờ đọc một cái lại mê mẩn, bất giác quên đi việc bản thân bị người khác chỉ trích cay nghiệt, hoàn toàn đắm mình trong Weibo của trợ lý mập.
Weibo của cô có rất nhiều bình luận phim, có cái là điện ảnh, có cái là truyền hình, còn có cả bình luận về nhân vật, phim trong nước ngoài nước đều đủ cả. Nhưng tựu chung lại đều rất bình tĩnh sắc bén, viết rất dí dỏm và xuất sắc, phân tích bối cảnh thế giới trong bộ phim, nêu tất cả những suy nghĩ của cô cho người đọc. Bây giờ anh đã hiểu tại sao trợ lý mập lại có biệt danh là “Châu Tiểu Đao” rồi.
Anh đọc liền một mạch bốn, năm bài, chưa xem được đến bài bình luận về Ngô Đại Long và Trần Gia Vận thì đã bị những bài bình luận phim của cô thu hút, chỉ mong mau mau chóng chóng tìm hết mấy bộ phim cô bình luận về xem một lượt để kiểm tra lại nội dung cô viết. Rất muốn xem thử những lời cô viết ra này có phải lý lẽ hoang đường sai sự thật hay không.
Trong bài bình luận về nhân vật siêu nổi tiếng của làng điện ảnh – Ô Lượng, cô viết, “… Có tin đồn tuổi thơ Ô Lượng rất khổ sở, ông là một đứa nhỏ cô độc và kiệm lời, sau khi lớn lên lại bất ngờ trở thành đạo diễn phim hài. Ông là diễn viên hài vĩ đại của thời đại này, tự mình sáng tạo ra một phương pháp biểu đạt độc đáo, dùng những hạnh phúc hoang đường khoa trương quá mức để che giấu đau khổ lạnh lẽo trong lòng nhân vật, chỉ có như vậy mới càng nổi bật lên sự chua xót thê lương.
Những trải nghiệm của một người, dưới góc độ người ngoài nhìn vào thì nhỏ nhặt vụn vặt vô cùng, nhưng chỉ bản thân người ấy mới hiểu trải nghiệm đó đáng quý đến chừng nào. Tôi không thể tưởng tượng được thế giới nội tâm của Ô Lượng là ánh sao lấp lánh hay chỉ là một bóng người độc hành giữa mưa sầu gió tủi, đã xem bài phỏng vấn của ông, phát hiện thật ra ông không phải dạng đàn ông giỏi ăn nói, trầm mặc ít lời lại thêm trả lời chậm rãi, nhưng lại gửi hết những vui vẻ đến cho người xem.
Lúc nhỏ không hiểu chuyện, xem phim của Ô Lượng chỉ buồn cười, lúc không vui là sẽ xem phim của ông. Nhưng đến một ngày ông cười vô cùng khoa trương trong phim nhưng tôi thì lại khóc, độc ẩn dưới niềm vui ấy bị đẩy xuống đất bùn, khiến toàn thân bê bết nhưng vẫn ngẩng cao đầu cười to, ngay đến nụ cười nhẹ của nhân vật khi tự trào, hóa ra cũng là cùng một ý nghĩa. Có những lúc tôi ngồi một mình trong phòng, xem Ô Lượng đi trong thế giới tự ông kiến tạo, lại thấy như đang nhìn bản thân mình đi giữa nhân sinh hoang vắng.”
Không biết vì sao, đọc đến đây Giản Minh lại thấy lòng hơi nhói đau.
Anh không biết là bởi vì Ô Lượng, hay bởi vì trợ lý mập, hay bởi vì thế giới điện ảnh của Ô Lượng trong mắt trợ lý mập.
Ô Lượng là ngôi sao lớn trong làng điện ảnh, phim của ông chính là giấy đảm bảo phòng vé, là đỉnh cao mà phần nhiều đạo diễn đều khó với tới được. Trước khi thành danh ông đã làm diễn viên quần chúng hơn chục năm liên, về sau nhờ cơ hội tình cờ mới nổi tiếng. Sau này không những ông làm diễn viên mà còn làm đạo diễn. Sự nghiệp diễn xuất của ông sau khi trở thành đạo diễn thì cũng nổi tiếng khắp nước nhờ các bộ phim tự làm đạo diễn tự đóng. Ông trở thành hiện tượng lần đầu tiên xuất hiện, ngay đến các kênh truyền thông nước ngoài cũng dành không ít lời khen ngợi tác phẩm của ông.
Trước ngày hôm nay, sự hiểu biết của Giản Minh với ông ta chỉ có một, ấy chính là: Lắm tiền!
Ô Lượng đã thoát khỏi cuộc sống khốn khó thuở thiếu thời từ lâu, những tác phẩm dạo gần đây giúp ông tiền vào như nước. Thế nhưng thời hoàng kim hưng thịnh ấy trong mắt trợ lý mập, hóa ra lại có một ý nghĩa khác.
Anh không thể nói rõ được cảm xúc lúc này trong lòng mình là gì, sự khó chịu và không cam tâm lúc nãy sau khi đọc tử tế các bài bình luận của cô nàng đều đã tan biến hết cả, chỉ còn sót lại cảm giác cực kỳ phức tạp, rất khó nói rõ ràng.
Cũng không rõ khoảng cách giữa trợ lý mập và anh trở nên gần hơn hay xa hơn, nhưng anh phải nhìn nhận lại cô nàng. Hóa ra trợ lý mập không chỉ biết cầm dao đâm thọc người khác, lúc viết về Ô Lượng, Giản Minh có thể đọc được những xúc động của đời người, nhìn người lại nhớ đến ta trong từng câu chữ, nếu như… nếu như lý giải của anh không sai.
Anh tiếp tục mò xuống dưới, cuối cùng cũng tìm thấy bài bình luận về Trần Gia Vận, nhưng cũng đúng lúc nghe được tiếng bước chân từ xa tiến lại.
Đây là một lan can lộ thiên, đối diện với màn đêm đen đặc và cây cỏ hoa lá đầy vườn. Giản Minh ngồi một góc ngay sau rèm cửa, rèm rất nặng, lại chồng chất lên nhau, người ngoài nhìn vào khó mà phát hiện có ai đang trốn phía sau được.
Anh nghe tiếng người mới đến, là giọng đàn ông trầm thấp, “Tiểu Ngữ, sắp cưới rồi mà em lại đòi chia tay, trả hết đồ anh tặng lại, chẳng nói tiếng nào đã chạy mất. Tuổi em còn nhỏ, có lúc nổi loạn anh cũng không trách, nhưng chẳng phải em nên giải thích với anh một tiếng à? Em đối xử với tình cảm của chúng ta như thế sao?”
Giản Minh tưởng người kia cùng tên với trợ lý mập nhà mình thôi, còn định len lén hé rèm ra một khe để nhìn coi người đó thế nào, chẳng ngờ lại nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc, “Em đã nói từ đầu, chúng ta không hợp nhau, anh khiến em có áp lực quá lớn, em không thể ở bên anh được.”
Giọng người đàn ông kia hơi buồn bực kèm đôi phần bất đắc dĩ, nhưng có vẻ vẫn rất kiên nhẫn, “Tiểu Ngữ, em không thể đối xử với anh như thế được. Ngoan, em đừng nổi loạn nữa, chúng ta nói cho rõ ràng, không thể kết thúc qua loa đại khái thế này được.”
Giản Minh như bị sét đánh ngang tai, hóa ra Diệp Lan nói cô nàng thất tình… là chuyện có thật à?
Nhưng mà… có khi sự thật lại hoàn toàn trái ngược, không phải người ta đá trợ lý mập mà là cô nàng đá người ta, hơn nữa hình như còn đặt lịch tổ chức đám cưới rồi nữa kìa.
Cách lớp rèm cửa nặng nề, giọng của trợ lý mập nghe cũng có vẻ buồn bực. “Em còn chưa chơi đủ, vẫn chưa muốn kết hôn. Em đã nói chia tay từ lâu rồi, sao anh cứ cho là em đang nổi loạn thế?”
Người đàn ông kia ngẩn ra, dường như hạ quyết tâm xong mới nói, “Nếu là vì cha mẹ em thì em không cần phải làm thế này đâu.”
Trợ lý mập tựa như mèo xù lông, đột nhiên nổi cáu, “Không liên quan gì đến bọn họ! Em đã nói từ đầu chuyện của em không liên quan gì đến bọn họ hết! Đừng nhắc tới bọn họ nữa được không?”
Giản Minh quen biết trợ lý mập lâu thế rồi nhưng chưa từng nghe thấy cô nàng tức giận đến vậy, giọng nói như đè nén đau khổ cùng cực, hoàn toàn không che giấu sự mãnh liệt trong đó, chuyện này đúng là quá bất ngờ.
Anh chậm rãi rụt bàn tay đang định hé rèm của mình lại, quyết định chưa nên vào lúc này thì hơn.
Hai người bên ngoài yên lặng, không khí ngột ngạt bí bức, Giản Minh lúc này mới thấy may mà mình vẫn ở sau rèm, chứ lỡ ra rồi thì không lẽ ba người nhìn nhau không nói câu nào?
Rất lâu sau, người đàn ông kia rốt cuộc cũng lên tiếng, “Tiểu Ngữ, em nghĩ rõ ràng thông suốt đi rồi đến tìm anh, điện thoại riêng của anh lúc nào cũng đợi tin em.”
Trợ lý mập lạnh lùng đáp lại, “Không cần đâu, em đã nghĩ rõ ràng rồi, có tiếp tục cũng chỉ làm khổ cả hai thôi, không bằng kết thúc đúng lúc đỡ hại về sau.”
Người đàn ông kia có vẻ rất nhẫn nại, “Em còn nhỏ không hiểu chuyện, anh sẽ đợi em nghĩ thông suốt.”
Tiếng bước chân càng lúc càng xa, Giản Minh hé rèm ngó ra ngoài, thấy trợ lý mập ngồi co chân một mình, đầu vùi vào đầu gối, tựa như đang ngồi thiền vậy.
Nghe đoạn đối thoại vừa rồi thì người đàn ông kia xem chừng rất dịu dàng, nhẫn nại, trợ lý mập lại có vẻ đang vô duyên vô cớ nổi loạn. Anh chẳng biết gì nhiều về đời tư của trợ lý mập, không ngờ người bị bệnh sợ đàn ông như cô nàng mà cũng đã từng có bạn trai, thật đúng là ngoài dự liệu.
Giản Minh bước ra khỏi chỗ ngồi đến đứng bên cạnh cô nàng, cơ hội tốt để ném đá xuống giếng nhưng anh lại hỏi một câu chẳng liên quan gì, “Hay chúng ta về nhà? Dù sao cũng gặp đạo diễn rồi, thành hay bại cứ xem bản lĩnh của chị cô thôi.”
Diệp Lan bảo anh tự giành lấy, nhưng anh làm gì có cơ hội mở miệng, mà dường như chuyện Ngô Đại Long có chịu chọn anh không cũng chẳng quá quan trọng nữa rồi.
Trên đường về nhà, cả hai đều chẳng muốn nói chuyện, vẻ mặt nghiêm túc của hai người khiến Giản Thu Nhạn trông thấy còn tưởng bọn họ cãi nhau, thiếu mỗi nước xách tai Giản Minh lên mắng nữa thôi, “Minh Minh, con chọc giận Tiểu Ngữ hả?”
Hôm nay tâm tình trợ lý mập rõ ràng không ổn, cô nàng còn chẳng thèm giải thích hộ Giản Minh, chỉ chào Giản Thu Ngạn một tiếng rồi lên lầu nghỉ ngơi.
Giản Thu Ngạn cũng nhận thấy không phải do con trai mình gây chuyện, bà kéo Giản Minh đến ngồi ở sô pha, bộ dạng như đang thẩm vấn, “Nói, xảy ra chuyện gì?”
Giản Minh trả lời nửa đùa nửa thật, “Gặp người quen lại nhắc đến cha mẹ cô ấy. Tiểu Ngữ… mẹ cũng biết cha mẹ cô ấy ly hôn từ lâu, cô ấy trưởng thành một mình, chắc trong lòng cũng không dễ chịu, nên cũng về sớm.”
Ứng phó với Giản Thu Ngạn xong quay về phòng mình rồi Giản Minh mới gọi điện thoại cho Diệp Lan báo cáo kết quả chuyến đi hôm nay, “… Đã gặp được đạo diễn Ngô, còn về chuyện có được hay không thì chắc phải trông cậy vào chị rồi. Cũng không thể bắt đạo diễn Ngô quyết định ngay giữa buổi tiệc được.”
Diệp Lan đầu bên kia trêu, “Giản Tiểu Minh ơi là Giản Tiểu Minh, bình thường cậu vẫn ra vẻ chẳng có gì là không thể, đến khi có chuyện lại rụt rồi hả? Cơ hội lần này nếu có thể nắm được thì tôi đảm bảo giá cát sê của cậu có thể tăng hẳn lên một bậc đấy.”
Giản Minh, “Chị Diệp, đừng có năng lực không tốt lại đổ tội cho tôi thế, đàm phán giá là việc của quản lý.” Lời vừa dứt anh đã chuyển sang đề tài khác, “Tiểu Ngữ hôm nay gặp một người đàn ông ở buổi tiệc.”
Giọng Diệp Lan cao hơn hẳn, “Ai?”
Thật ra Giản Minh đâu có nhìn thấy bộ dạng người đàn ông đó, hắn đi rồi Giản Minh mới thò ra. Nhưng những lời hắn nói đủ để khiến Diệp Lan nhận ra, “Người đàn ông đó nói anh ta là chồng sắp cưới của Tiểu Ngữ, bảo ngày cưới đã chọn rồi mà cô dâu lại không chịu tham gia.”
Hiếm khi Diệp Lan im lặng.
Giản Minh kinh ngạc lắm, “… Chuyện đó là thật à? Không phải chị bảo Tiểu Ngữ bị chứng sợ đàn ông à? Thật sự thất tình luôn hả?”
Diệp Lan vạch mặt anh ngay, không chút khách khí, “Tôi nói này Giản Tiểu Minh, có phải cậu… có ý đồ gì với em gái tôi không đấy? Sao lại để ý chuyện của nó thế?”
“Làm ông chủ, để ý đến tâm tình của nhân viên dưới trướng để kịp thời giúp đỡ thì có gì sai?” Lý do Giản Minh đưa ra vô cùng đường hoàng, có điều trong lòng anh lại không khỏi chột dạ. Ai mà biết rốt cuộc anh định làm gì?
Đọc những lời chê bôi trợ lý mập viết trên Weibo rồi, nhẽ ra anh phải tranh thủ cơ hội ném đá xuống giếng, báo thù cô nàng một trận mới phải chứ?
Anh cảm thấy bản thân từ lúc gặp phải trợ lý mập là đầu óc cũng như sắp hỏng.
Diệp Lan chắc cũng giữ trong lòng lâu rồi chẳng biết nói cho ai, lại thấy Giản Minh rất quan tâm Châu Hiểu Ngữ, có kể với anh chắc cũng không sao, nói không chừng còn có thể nhờ anh để ý chăm sóc Châu Hiểu Ngữ thêm chút, thế là chị quyết định thuật lại hết cho Giản Minh nghe.
“Em gái tôi với anh ta yêu nhau bao lâu thì người nhà cũng không rõ, nhưng đến một ngày con bé gọi điện cho cha tôi bảo mình sắp kết hôn thì chúng tôi mới biết con bé đã có bạn trai, tình cảm thân thiết đến độ đủ để bàn chuyện thành gia lập thất. Việc này bị cô tôi với chồng trước của cô biết được, cậu có biết hai người đó làm gì không?” Giọng chị đầy châm biếm, Giản Minh chẳng cần nghĩ cũng biết chắc chắn chẳng phải việc tốt đẹp gì rồi.
“Bọn họ chạy lại nhận con gái?”
Diệp Lan cười lạnh, “Nếu đến nhận con gái thì còn may, hai người họ lần lượt đến gặp cha tôi, muốn cha tôi thành người trung gian để đòi khoản sính lễ kếch xù! Nói thật lòng, cho dù có là nhà quê bán con gái kiếm tiền thì cũng không khó coi như bọn họ. Cả hai đều chỉ muốn một mình nuốt trọn số tiền sính lễ đó rồi chuồn mất, cãi nhau om sòm ở nhà tôi. Cha tôi tức quá đuổi cả hai bọn họ đi. Lúc ly hôn thì chạy nhanh như điện, chỉ lo chậm chân cái là phải lãnh trách nhiệm nuôi con, cả hai đều coi em gái tôi là gánh nặng, bây giờ em nó tìm được người để cưới rồi thì lại có mặt mũi đóng vai phụ mẫu!”
Giản Minh thoáng cái hiểu ngay, vì sao khi người đàn ông kia nhắc đến cha mẹ thì Châu Hiểu Ngữ lại nổi khùng lên như thế. Cô cảm thấy xấu hổ, chỉ có thể dùng giận dữ che giấu mà thôi.
Nhưng anh không hiểu, “Chuyện này… không lẽ om sòm tới tận phía nhà trai rồi à?”
Diệp Lan lại thở dài, “Bọn họ bị cha tôi từ chối xong còn dám chạy đến chỗ Tiểu Ngữ nói chuyện. Tiểu Ngữ chắc vẫn còn chút tình máu mủ, hơn nữa cũng sắp gả cho người ta rồi. Cha mẹ tìm đến tận cửa, con bé còn tưởng lương tâm hai người đó trỗi dậy, rốt cuộc cũng nhớ đến đứa con gái này. Sau đó con bé hẹn gặp mặt nhà trai, nghe nói… bữa ăn hôm đó cực kỳ khó xử. Cô tôi và chồng trước vừa mở mồm ra là đã đòi mớ sính lễ kếch xù, lại còn dám đòi hẳn hai phần tách biệt vì bọn họ ly hôn lâu rồi. Tiểu Ngữ thông báo từ hôn, chia tay với bạn trai xong là quay người đi thẳng, không ngoái đầu lại lần nào. Cha tôi biết được thì nổi giận đùng đùng, tới tận nhà cho một bài, bệnh tim cũng tái phát phải vào viện nằm nửa tháng. Hôn lễ này từ đó cũng cứ dang dở như thế.”
Giản Minh nghe mà mắt trợn tròn mồm há hốc.
Anh sinh trưởng trong gia đình cha mẹ yêu thương nhau, từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến những đứa trẻ sinh ra trong gia đình tan vỡ sống thế nào. Những bạn bè từ nhỏ cũng có người thuộc trường hợp đó, nhưng những gia đình qua lại với nhà họ Tần đương nhiên chẳng bạc đãi con cái về mặt tài chính rồi. Rất nhiều trong số đó chọn ra nước ngoài du học, mắt không thấy lòng không phiền, nghe nói bọn họ đều sống rất tốt.
“Thế Tiểu Ngữ, cô ấy…”
Chuyện nửa năm trước rồi, cơn giận của Diệp Lan khi đó cũng đã được thời gian thổi nguội phần nào, chẳng qua bây giờ nhắc lại thì vẫn không thể không khinh thường Diệp An Ninh và Châu Quốc Bang, “Sau chuyện đó, con bé chắc cũng chẳng hy vọng gì vào cô tôi và chồng trước của cô nữa rồi. Nó nghỉ việc cả ngày ru rú trong nhà, về sau tôi đưa nó đến làm trợ lý cho cậu thì thấy con bé có vẻ cũng khá hơn rồi, không ngờ hôm nay lại gặp đúng người đó.”
Giản Minh tự nhiên nhớ đến bài bình luận về Ô Lượng mà trợ lý mập đăng trên Weibo. Cô trợ lý mập ngốc nghếch ngờ nghệch mà anh vẫn tưởng như chẳng để ý gì, liệu có phải cũng giống như Ô Lượng, thế giới nội tâm đang trong bùn lầy nhưng vẫn mỉm cười đối diện với thế giới?
Anh muốn an ủi nhưng lại chẳng biết phải mở lời thế nào. Đành làm bộ không biết gì, chẳng qua lúc rảnh rỗi là lại mở Weibo của cô nàng ra xem, đọc bài viết rất dài về Ngô Đại Long, còn tiện tay ấn thích. Hai ngày sau, anh nhận được tin nhắn riêng.
Hồ Ngôn Loạn Ngữ: Anh Minh, anh rình rập Weibo của người khác thế này có được không vậy?
Từ câu nói đầy ý châm chọc này Giản Minh tựa hồ cảm nhận được tâm tình cô nàng đã tốt hơn nhiều, giống như mây đen đầy trời đã tan, trong lòng ngập ánh thái dương vậy.
Giản Minh: Còn tốt hơn người nào đó ăn bữa sáng của tôi mà lại lên Weibo nói xấu sau lưng tôi nhiều.
Hồ Ngôn Loạn Ngữ: Đối xử với loại biến thái háo sắc thì không cần phải để ý đến lễ nghĩa văn minh!
Giản Minh vội vàng lục xem thời gian đăng bài viết chê bôi mình kia. Nghĩ lại thì đúng là sau khi anh mượn rượu trêu chọc trợ lý mập thật, trong lòng bèn chẳng để tâm nữa, anh ôm hy vọng dạt dào gửi lại tin.
Giản Minh: Nói thế thì bài viết cô đăng trên Weibo kia vốn không phải dựa theo sự thật khách quan mà chỉ là phát tiết tức giận của bản thân thôi hả?
Cô nàng đáp lại rất nhanh, Giản Minh mở ra đọc nhất thời trước mắt tối sầm, chỉ mong Weibo có chức năng thu hồi để anh rút lại lời mình vừa gõ vào một phút trước.
Hồ Ngôn Loạn Ngữ: Anh Minh, thật ra bán gì chẳng là bán? Bán mặt với bán tài thì đều kiếm được tiền cả, nếu anh đã không có tài rồi thì… bán mặt cũng thế cả mà. Công việc của bình hoa nam cũng rất có tương lai đó! Vỗ vai!
Là ai?! Ai nói Châu Tiểu Đao thất tình, phiền anh chăm sóc hộ?
Giản Minh cảm thấy nhiệt tình hừng hực của mình bị vứt cho chó gặm rồi. Cô nàng cần gì người an ủi? Không năm lần bảy lượt chọc anh chảy máu ròng ròng là không cam lòng.
Anh vứt điện thoại sang một bên, hạ quyết tâm cai Weibo, không để móng heo lại ấn vào Weibo cô nàng nữa. Cuối cùng nhịn không được nửa phút lại nghe thấy tiếng thông báo, thế là vừa mắng “Đồ tay thối” vừa mở Weibo lên đọc tin.
Hồ Ngôn Loạn Ngữ: Anh Minh xuống ăn bánh ngọt này, bác gái làm ngon lắm!
Đằng sau là một loạt mặt cười.
Cô nàng cười xán lạn rạng rỡ ghê, như chẳng có chuyện gì ấy.
Giản Minh bị trợ lý mập hành hạ lúc lên voi lúc xuống chó, chạy xuống nhà giành hơn nửa cái bánh ngọt với cô xong mới nguôi ngoai. Giản Thu Nhạn bên cạnh ngăn lại, “Minh Minh đừng giành bánh ngọt với Tiểu Ngữ nữa, bên này vẫn còn mà.” Anh xem như không nghe thấy, ăn hết phần cướp được vẫn chưa chịu thôi, còn lấy một phần bánh mẹ mình mới lấy ra ụp vào khuôn mặt đang không chút phòng bị của Châu Hiểu Ngữ nữa mới vui vẻ ngân nga đi lên lầu.
Châu Hiểu Ngữ: Anh đến tháng rồi à? Mưa nắng thất thường dữ vậy!
Hai ngày sau, giọng Diệp Lan cao vút ở đầu bên kia, “Giản Tiểu Minh, cậu dùng cách nào thế? Đạo diễn Ngô Đại Long đồng ý cho cậu diễn vai thế thân trong ‘Cái bóng của nhà vua’ rồi này!”
Giản Minh, “…” Cứ có ảo giác bản thân được dựa hơi trợ lý mập rồi.
Giản Minh lấy lý do “đồ điểm tâm kiểu Tây hôm nay đều do đầu bếp xịn nấu đấy, không thử thì quá tiếc” để bỏ trợ lý mập lại một mình trong phòng tiệc, bản thân thì lấm la lấm lét tìm một chỗ kín đáo mở di động vào Weibo tìm tên “Hồ Ngôn Loạn Ngữ”, bài đầu tiên đọc đã thấy than thở.
Vừa rồi hai người hợp tác đấu lại Tần Chính trong sảnh lớn, Giản Minh vẫn sót chút hảo cảm với trợ lý béo nên tự thôi miên bản thân, đây chỉ là do gu xem phim của mẹ anh và trợ lý mập không hợp nhau chứ không phải đang chĩa mũi giáo vào anh.
Anh giả vờ không nhìn thấy ba chữ “phim thần tượng”, diện công kích quá lớn, không đủ chứng minh đối phương công kích đích danh anh được.
Kéo xuống dưới, Giản Minh sững người.
Đây là một bài viết rất dài, nếu bài đầu tiên còn chưa chỉ đích danh thì bài thứ hai này, dù có làm gì anh vẫn không thể tự lừa mình nữa rồi.
“…Thực vậy, mỹ mạo là tiền đề để bước vào giới giải trí, nhưng một diễn viên chỉ có mỗi vẻ ngoài mà không biết diễn xuất, chỉ dựa vào ‘cảnh hôn’ để thỏa mãn người xem, trở thành bình hoa nam chân chính. Thật ra tôi còn tưởng anh ta chỉ cần treo gương đầy nhà, lúc nào ngẩng đầu quay mặt đều có thể tự ngắm vẻ đẹp bản thân cho qua ngày là được, việc gì phải tiến vào giới giải trí đầu độc người xem? Tôi tin chỉ cần là người có chút xíu khả năng phân biệt thôi, thì trừ vẻ ngoài đẹp thoát tục ra, chắc chắn cũng muốn nhìn thấy chút xíu khả năng diễn xuất của bình hoa nam. Đáng tiếc… xác định là khỏi hy vọng gì đi. Thứ bình hoa nam chú trọng trước nay không phải diễn xuất, mà là vẻ ngoài của mình…”
Giản Minh trợn trừng mắt nhìn màn hình điện thoại, không dám tin vào những con chữ mình đọc được.
Bài viết đó rất dài, công kích anh đủ ba trăm sáu mươi độ không sót góc nào, chỉ còn thiếu mỗi nước chỉ thẳng mặt chửi nữa thôi. Cay nghiệt đến độ khiến mặt anh nóng bừng, tựa như bị người khác bạt tai mấy cái liền vậy.
Anh cũng rất muốn tự lừa dối bản thân tin rằng bài này không phải viết về mình, nó đâu chỉ mặt gọi tên đâu. Nhưng mà… quả thật là câu từ quá rõ ràng, khiến anh có muốn bỏ qua cũng khó. Một bài viết dài đến hai ngàn chữ, nếu muốn mò ra được một câu khen ngợi thì chắc chỉ có: “… Nếu bắt buộc phải thảo luận cống hiến của bình hoa nam với giới giải trí, vậy chỉ có thể là làm đẹp cảnh vật xung quanh một cách không hợp thời, đẩy thế giới đáng nhẽ ra cần được thể hiện rẽ ràng lùi ra sau, còn ngoại hình đẹp đẽ đáng lẽ chỉ dùng để phụ trợ nổi bật cảnh trí thì lại trở thành nhân vật chính, làm mờ nhạt những điều các nhân vật trong phim muốn biểu đạt…”
Có nói câu này là khen ngợi đi nữa, thì cũng đã quá lừa mình dối người rồi.
Cuối cùng, cô còn viết, “… Hy vọng giới giải trí bớt bình hoa nam, nhiều thực lực hơn. Dung mạo và diễn xuất không phải không thể cùng tồn tại.”
Trong đâu Giản Minh toàn là khuôn mặt vô tội của trợ lý mập, vẻ ngoài còn có chút ngây thơ khờ khạo, nhìn rất ngoan ngoãn hiền lành, đó là trong trường hợp cô không mở miệng đâm chọc người khác.
Anh quen trợ lý mập đã nửa năm rồi, lúc trước cũng không phải chưa từng bị móc mỉa qua, nhưng móc mỉa thì móc mỉa thế thôi, đàn ông đàn ang như anh đi so đo với cô bé con làm gì? Có điều hôm nay anh cảm thấy không chỉ là mỉa mai không mà phải là một trận mưa đao, sắp làm anh thành cái rổ lỗ chỗ rồi.
Nhất thời anh có thôi thúc “cho cô ta lên thớt”, trong đầu không biết nghĩ sao lại nhớ tới lúc Châu Tiểu Đao mới đến trường quay Hoành Điếm với anh không bao lâu thì Diệp Lan gọi hỏi, “Em gái tôi không phê phán gì diễn xuất của cậu đấy chứ?”
Bây giờ Giản Minh rất muốn trả lời chị ta: Không có! Cô ta chỉ nói xấu sau lưng tôi thôi!
Anh tức nghẹn họng, chỉ mong sớm được về nhà, không muốn nhìn thấy mặt trợ lý mập nữa. Người ngày ngày chạm mặt, hóa ra sau lưng lại nghĩ anh như thế, thật không nhìn ra cô nàng lại giỏi giả vờ đến vậy.
Tiếng nhạc nhẹ trong phòng tiệc luồn qua lớp rèm mỏng ra ngoài, Giản Minh trốn sau rèm che hành lang, gió thổi thẳng vào mặt, nhưng hoàn toàn chẳng thể bình ổn lại tâm trạng buồn bực của mình.
Vào nghề đã nhiều năm, Giản Minh rất ít bị người khác chê bai tơi bời hoa lá, hoặc là anh cũng tự động lờ đi không đọc những thứ người ta chỉ trích mình. Trừ hai lần thử tiến quân vào màn ảnh rộng bị chê bai ra thì thời gian còn lại anh sống như cá gặp nước trong giới phim truyền hình này, cát sê cao, lại đóng vai chính, anh là phiếu đảm bảo tỷ suất người xem, không biết bao em gái hâm mộ đứng sau lưng anh phất cờ la hét.
Được ca ngợi quen rồi, khó có thể chấp nhận những lời chỉ trích.
Nhưng bài viết của trợ lý mập trên Weibo đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh. Nuôi ăn sáng bao nhiêu lâu như thế, cuối cùng không ngờ chỉ đổi lại được một bài viết cực kỳ cay nghiệt, chuyện này quả thật nằm ngoài dự đoán của Giản Minh.
Sau khi biết tên Weibo của trợ lý mập, lúc chưa mở ra, trong lòng anh vẫn còn hơi vui vẻ, những lời khen ngợi của cô nàng làm hài lòng cả Ngô Đại Long lẫn Trần Gia Vận, vậy ông chủ anh đây… có phải sẽ được trợ lý mập tán dương sau lưng không?
Sự thật tàn nhẫn, chỉ có thể nói… lúc chưa biết sự thật hạnh phúc hơn nhiều.
Giản Minh không cam tâm, anh bỏ qua bài viết khiến anh sượng mặt kia, tiếp tục đọc bên dưới, muốn xem cô nàng khen ngợi Ngô Đại Long và Trần Gia Vận như thế nào, không ngờ đọc một cái lại mê mẩn, bất giác quên đi việc bản thân bị người khác chỉ trích cay nghiệt, hoàn toàn đắm mình trong Weibo của trợ lý mập.
Weibo của cô có rất nhiều bình luận phim, có cái là điện ảnh, có cái là truyền hình, còn có cả bình luận về nhân vật, phim trong nước ngoài nước đều đủ cả. Nhưng tựu chung lại đều rất bình tĩnh sắc bén, viết rất dí dỏm và xuất sắc, phân tích bối cảnh thế giới trong bộ phim, nêu tất cả những suy nghĩ của cô cho người đọc. Bây giờ anh đã hiểu tại sao trợ lý mập lại có biệt danh là “Châu Tiểu Đao” rồi.
Anh đọc liền một mạch bốn, năm bài, chưa xem được đến bài bình luận về Ngô Đại Long và Trần Gia Vận thì đã bị những bài bình luận phim của cô thu hút, chỉ mong mau mau chóng chóng tìm hết mấy bộ phim cô bình luận về xem một lượt để kiểm tra lại nội dung cô viết. Rất muốn xem thử những lời cô viết ra này có phải lý lẽ hoang đường sai sự thật hay không.
Trong bài bình luận về nhân vật siêu nổi tiếng của làng điện ảnh – Ô Lượng, cô viết, “… Có tin đồn tuổi thơ Ô Lượng rất khổ sở, ông là một đứa nhỏ cô độc và kiệm lời, sau khi lớn lên lại bất ngờ trở thành đạo diễn phim hài. Ông là diễn viên hài vĩ đại của thời đại này, tự mình sáng tạo ra một phương pháp biểu đạt độc đáo, dùng những hạnh phúc hoang đường khoa trương quá mức để che giấu đau khổ lạnh lẽo trong lòng nhân vật, chỉ có như vậy mới càng nổi bật lên sự chua xót thê lương.
Những trải nghiệm của một người, dưới góc độ người ngoài nhìn vào thì nhỏ nhặt vụn vặt vô cùng, nhưng chỉ bản thân người ấy mới hiểu trải nghiệm đó đáng quý đến chừng nào. Tôi không thể tưởng tượng được thế giới nội tâm của Ô Lượng là ánh sao lấp lánh hay chỉ là một bóng người độc hành giữa mưa sầu gió tủi, đã xem bài phỏng vấn của ông, phát hiện thật ra ông không phải dạng đàn ông giỏi ăn nói, trầm mặc ít lời lại thêm trả lời chậm rãi, nhưng lại gửi hết những vui vẻ đến cho người xem.
Lúc nhỏ không hiểu chuyện, xem phim của Ô Lượng chỉ buồn cười, lúc không vui là sẽ xem phim của ông. Nhưng đến một ngày ông cười vô cùng khoa trương trong phim nhưng tôi thì lại khóc, độc ẩn dưới niềm vui ấy bị đẩy xuống đất bùn, khiến toàn thân bê bết nhưng vẫn ngẩng cao đầu cười to, ngay đến nụ cười nhẹ của nhân vật khi tự trào, hóa ra cũng là cùng một ý nghĩa. Có những lúc tôi ngồi một mình trong phòng, xem Ô Lượng đi trong thế giới tự ông kiến tạo, lại thấy như đang nhìn bản thân mình đi giữa nhân sinh hoang vắng.”
Không biết vì sao, đọc đến đây Giản Minh lại thấy lòng hơi nhói đau.
Anh không biết là bởi vì Ô Lượng, hay bởi vì trợ lý mập, hay bởi vì thế giới điện ảnh của Ô Lượng trong mắt trợ lý mập.
Ô Lượng là ngôi sao lớn trong làng điện ảnh, phim của ông chính là giấy đảm bảo phòng vé, là đỉnh cao mà phần nhiều đạo diễn đều khó với tới được. Trước khi thành danh ông đã làm diễn viên quần chúng hơn chục năm liên, về sau nhờ cơ hội tình cờ mới nổi tiếng. Sau này không những ông làm diễn viên mà còn làm đạo diễn. Sự nghiệp diễn xuất của ông sau khi trở thành đạo diễn thì cũng nổi tiếng khắp nước nhờ các bộ phim tự làm đạo diễn tự đóng. Ông trở thành hiện tượng lần đầu tiên xuất hiện, ngay đến các kênh truyền thông nước ngoài cũng dành không ít lời khen ngợi tác phẩm của ông.
Trước ngày hôm nay, sự hiểu biết của Giản Minh với ông ta chỉ có một, ấy chính là: Lắm tiền!
Ô Lượng đã thoát khỏi cuộc sống khốn khó thuở thiếu thời từ lâu, những tác phẩm dạo gần đây giúp ông tiền vào như nước. Thế nhưng thời hoàng kim hưng thịnh ấy trong mắt trợ lý mập, hóa ra lại có một ý nghĩa khác.
Anh không thể nói rõ được cảm xúc lúc này trong lòng mình là gì, sự khó chịu và không cam tâm lúc nãy sau khi đọc tử tế các bài bình luận của cô nàng đều đã tan biến hết cả, chỉ còn sót lại cảm giác cực kỳ phức tạp, rất khó nói rõ ràng.
Cũng không rõ khoảng cách giữa trợ lý mập và anh trở nên gần hơn hay xa hơn, nhưng anh phải nhìn nhận lại cô nàng. Hóa ra trợ lý mập không chỉ biết cầm dao đâm thọc người khác, lúc viết về Ô Lượng, Giản Minh có thể đọc được những xúc động của đời người, nhìn người lại nhớ đến ta trong từng câu chữ, nếu như… nếu như lý giải của anh không sai.
Anh tiếp tục mò xuống dưới, cuối cùng cũng tìm thấy bài bình luận về Trần Gia Vận, nhưng cũng đúng lúc nghe được tiếng bước chân từ xa tiến lại.
Đây là một lan can lộ thiên, đối diện với màn đêm đen đặc và cây cỏ hoa lá đầy vườn. Giản Minh ngồi một góc ngay sau rèm cửa, rèm rất nặng, lại chồng chất lên nhau, người ngoài nhìn vào khó mà phát hiện có ai đang trốn phía sau được.
Anh nghe tiếng người mới đến, là giọng đàn ông trầm thấp, “Tiểu Ngữ, sắp cưới rồi mà em lại đòi chia tay, trả hết đồ anh tặng lại, chẳng nói tiếng nào đã chạy mất. Tuổi em còn nhỏ, có lúc nổi loạn anh cũng không trách, nhưng chẳng phải em nên giải thích với anh một tiếng à? Em đối xử với tình cảm của chúng ta như thế sao?”
Giản Minh tưởng người kia cùng tên với trợ lý mập nhà mình thôi, còn định len lén hé rèm ra một khe để nhìn coi người đó thế nào, chẳng ngờ lại nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc, “Em đã nói từ đầu, chúng ta không hợp nhau, anh khiến em có áp lực quá lớn, em không thể ở bên anh được.”
Giọng người đàn ông kia hơi buồn bực kèm đôi phần bất đắc dĩ, nhưng có vẻ vẫn rất kiên nhẫn, “Tiểu Ngữ, em không thể đối xử với anh như thế được. Ngoan, em đừng nổi loạn nữa, chúng ta nói cho rõ ràng, không thể kết thúc qua loa đại khái thế này được.”
Giản Minh như bị sét đánh ngang tai, hóa ra Diệp Lan nói cô nàng thất tình… là chuyện có thật à?
Nhưng mà… có khi sự thật lại hoàn toàn trái ngược, không phải người ta đá trợ lý mập mà là cô nàng đá người ta, hơn nữa hình như còn đặt lịch tổ chức đám cưới rồi nữa kìa.
Cách lớp rèm cửa nặng nề, giọng của trợ lý mập nghe cũng có vẻ buồn bực. “Em còn chưa chơi đủ, vẫn chưa muốn kết hôn. Em đã nói chia tay từ lâu rồi, sao anh cứ cho là em đang nổi loạn thế?”
Người đàn ông kia ngẩn ra, dường như hạ quyết tâm xong mới nói, “Nếu là vì cha mẹ em thì em không cần phải làm thế này đâu.”
Trợ lý mập tựa như mèo xù lông, đột nhiên nổi cáu, “Không liên quan gì đến bọn họ! Em đã nói từ đầu chuyện của em không liên quan gì đến bọn họ hết! Đừng nhắc tới bọn họ nữa được không?”
Giản Minh quen biết trợ lý mập lâu thế rồi nhưng chưa từng nghe thấy cô nàng tức giận đến vậy, giọng nói như đè nén đau khổ cùng cực, hoàn toàn không che giấu sự mãnh liệt trong đó, chuyện này đúng là quá bất ngờ.
Anh chậm rãi rụt bàn tay đang định hé rèm của mình lại, quyết định chưa nên vào lúc này thì hơn.
Hai người bên ngoài yên lặng, không khí ngột ngạt bí bức, Giản Minh lúc này mới thấy may mà mình vẫn ở sau rèm, chứ lỡ ra rồi thì không lẽ ba người nhìn nhau không nói câu nào?
Rất lâu sau, người đàn ông kia rốt cuộc cũng lên tiếng, “Tiểu Ngữ, em nghĩ rõ ràng thông suốt đi rồi đến tìm anh, điện thoại riêng của anh lúc nào cũng đợi tin em.”
Trợ lý mập lạnh lùng đáp lại, “Không cần đâu, em đã nghĩ rõ ràng rồi, có tiếp tục cũng chỉ làm khổ cả hai thôi, không bằng kết thúc đúng lúc đỡ hại về sau.”
Người đàn ông kia có vẻ rất nhẫn nại, “Em còn nhỏ không hiểu chuyện, anh sẽ đợi em nghĩ thông suốt.”
Tiếng bước chân càng lúc càng xa, Giản Minh hé rèm ngó ra ngoài, thấy trợ lý mập ngồi co chân một mình, đầu vùi vào đầu gối, tựa như đang ngồi thiền vậy.
Nghe đoạn đối thoại vừa rồi thì người đàn ông kia xem chừng rất dịu dàng, nhẫn nại, trợ lý mập lại có vẻ đang vô duyên vô cớ nổi loạn. Anh chẳng biết gì nhiều về đời tư của trợ lý mập, không ngờ người bị bệnh sợ đàn ông như cô nàng mà cũng đã từng có bạn trai, thật đúng là ngoài dự liệu.
Giản Minh bước ra khỏi chỗ ngồi đến đứng bên cạnh cô nàng, cơ hội tốt để ném đá xuống giếng nhưng anh lại hỏi một câu chẳng liên quan gì, “Hay chúng ta về nhà? Dù sao cũng gặp đạo diễn rồi, thành hay bại cứ xem bản lĩnh của chị cô thôi.”
Diệp Lan bảo anh tự giành lấy, nhưng anh làm gì có cơ hội mở miệng, mà dường như chuyện Ngô Đại Long có chịu chọn anh không cũng chẳng quá quan trọng nữa rồi.
Trên đường về nhà, cả hai đều chẳng muốn nói chuyện, vẻ mặt nghiêm túc của hai người khiến Giản Thu Nhạn trông thấy còn tưởng bọn họ cãi nhau, thiếu mỗi nước xách tai Giản Minh lên mắng nữa thôi, “Minh Minh, con chọc giận Tiểu Ngữ hả?”
Hôm nay tâm tình trợ lý mập rõ ràng không ổn, cô nàng còn chẳng thèm giải thích hộ Giản Minh, chỉ chào Giản Thu Ngạn một tiếng rồi lên lầu nghỉ ngơi.
Giản Thu Ngạn cũng nhận thấy không phải do con trai mình gây chuyện, bà kéo Giản Minh đến ngồi ở sô pha, bộ dạng như đang thẩm vấn, “Nói, xảy ra chuyện gì?”
Giản Minh trả lời nửa đùa nửa thật, “Gặp người quen lại nhắc đến cha mẹ cô ấy. Tiểu Ngữ… mẹ cũng biết cha mẹ cô ấy ly hôn từ lâu, cô ấy trưởng thành một mình, chắc trong lòng cũng không dễ chịu, nên cũng về sớm.”
Ứng phó với Giản Thu Ngạn xong quay về phòng mình rồi Giản Minh mới gọi điện thoại cho Diệp Lan báo cáo kết quả chuyến đi hôm nay, “… Đã gặp được đạo diễn Ngô, còn về chuyện có được hay không thì chắc phải trông cậy vào chị rồi. Cũng không thể bắt đạo diễn Ngô quyết định ngay giữa buổi tiệc được.”
Diệp Lan đầu bên kia trêu, “Giản Tiểu Minh ơi là Giản Tiểu Minh, bình thường cậu vẫn ra vẻ chẳng có gì là không thể, đến khi có chuyện lại rụt rồi hả? Cơ hội lần này nếu có thể nắm được thì tôi đảm bảo giá cát sê của cậu có thể tăng hẳn lên một bậc đấy.”
Giản Minh, “Chị Diệp, đừng có năng lực không tốt lại đổ tội cho tôi thế, đàm phán giá là việc của quản lý.” Lời vừa dứt anh đã chuyển sang đề tài khác, “Tiểu Ngữ hôm nay gặp một người đàn ông ở buổi tiệc.”
Giọng Diệp Lan cao hơn hẳn, “Ai?”
Thật ra Giản Minh đâu có nhìn thấy bộ dạng người đàn ông đó, hắn đi rồi Giản Minh mới thò ra. Nhưng những lời hắn nói đủ để khiến Diệp Lan nhận ra, “Người đàn ông đó nói anh ta là chồng sắp cưới của Tiểu Ngữ, bảo ngày cưới đã chọn rồi mà cô dâu lại không chịu tham gia.”
Hiếm khi Diệp Lan im lặng.
Giản Minh kinh ngạc lắm, “… Chuyện đó là thật à? Không phải chị bảo Tiểu Ngữ bị chứng sợ đàn ông à? Thật sự thất tình luôn hả?”
Diệp Lan vạch mặt anh ngay, không chút khách khí, “Tôi nói này Giản Tiểu Minh, có phải cậu… có ý đồ gì với em gái tôi không đấy? Sao lại để ý chuyện của nó thế?”
“Làm ông chủ, để ý đến tâm tình của nhân viên dưới trướng để kịp thời giúp đỡ thì có gì sai?” Lý do Giản Minh đưa ra vô cùng đường hoàng, có điều trong lòng anh lại không khỏi chột dạ. Ai mà biết rốt cuộc anh định làm gì?
Đọc những lời chê bôi trợ lý mập viết trên Weibo rồi, nhẽ ra anh phải tranh thủ cơ hội ném đá xuống giếng, báo thù cô nàng một trận mới phải chứ?
Anh cảm thấy bản thân từ lúc gặp phải trợ lý mập là đầu óc cũng như sắp hỏng.
Diệp Lan chắc cũng giữ trong lòng lâu rồi chẳng biết nói cho ai, lại thấy Giản Minh rất quan tâm Châu Hiểu Ngữ, có kể với anh chắc cũng không sao, nói không chừng còn có thể nhờ anh để ý chăm sóc Châu Hiểu Ngữ thêm chút, thế là chị quyết định thuật lại hết cho Giản Minh nghe.
“Em gái tôi với anh ta yêu nhau bao lâu thì người nhà cũng không rõ, nhưng đến một ngày con bé gọi điện cho cha tôi bảo mình sắp kết hôn thì chúng tôi mới biết con bé đã có bạn trai, tình cảm thân thiết đến độ đủ để bàn chuyện thành gia lập thất. Việc này bị cô tôi với chồng trước của cô biết được, cậu có biết hai người đó làm gì không?” Giọng chị đầy châm biếm, Giản Minh chẳng cần nghĩ cũng biết chắc chắn chẳng phải việc tốt đẹp gì rồi.
“Bọn họ chạy lại nhận con gái?”
Diệp Lan cười lạnh, “Nếu đến nhận con gái thì còn may, hai người họ lần lượt đến gặp cha tôi, muốn cha tôi thành người trung gian để đòi khoản sính lễ kếch xù! Nói thật lòng, cho dù có là nhà quê bán con gái kiếm tiền thì cũng không khó coi như bọn họ. Cả hai đều chỉ muốn một mình nuốt trọn số tiền sính lễ đó rồi chuồn mất, cãi nhau om sòm ở nhà tôi. Cha tôi tức quá đuổi cả hai bọn họ đi. Lúc ly hôn thì chạy nhanh như điện, chỉ lo chậm chân cái là phải lãnh trách nhiệm nuôi con, cả hai đều coi em gái tôi là gánh nặng, bây giờ em nó tìm được người để cưới rồi thì lại có mặt mũi đóng vai phụ mẫu!”
Giản Minh thoáng cái hiểu ngay, vì sao khi người đàn ông kia nhắc đến cha mẹ thì Châu Hiểu Ngữ lại nổi khùng lên như thế. Cô cảm thấy xấu hổ, chỉ có thể dùng giận dữ che giấu mà thôi.
Nhưng anh không hiểu, “Chuyện này… không lẽ om sòm tới tận phía nhà trai rồi à?”
Diệp Lan lại thở dài, “Bọn họ bị cha tôi từ chối xong còn dám chạy đến chỗ Tiểu Ngữ nói chuyện. Tiểu Ngữ chắc vẫn còn chút tình máu mủ, hơn nữa cũng sắp gả cho người ta rồi. Cha mẹ tìm đến tận cửa, con bé còn tưởng lương tâm hai người đó trỗi dậy, rốt cuộc cũng nhớ đến đứa con gái này. Sau đó con bé hẹn gặp mặt nhà trai, nghe nói… bữa ăn hôm đó cực kỳ khó xử. Cô tôi và chồng trước vừa mở mồm ra là đã đòi mớ sính lễ kếch xù, lại còn dám đòi hẳn hai phần tách biệt vì bọn họ ly hôn lâu rồi. Tiểu Ngữ thông báo từ hôn, chia tay với bạn trai xong là quay người đi thẳng, không ngoái đầu lại lần nào. Cha tôi biết được thì nổi giận đùng đùng, tới tận nhà cho một bài, bệnh tim cũng tái phát phải vào viện nằm nửa tháng. Hôn lễ này từ đó cũng cứ dang dở như thế.”
Giản Minh nghe mà mắt trợn tròn mồm há hốc.
Anh sinh trưởng trong gia đình cha mẹ yêu thương nhau, từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến những đứa trẻ sinh ra trong gia đình tan vỡ sống thế nào. Những bạn bè từ nhỏ cũng có người thuộc trường hợp đó, nhưng những gia đình qua lại với nhà họ Tần đương nhiên chẳng bạc đãi con cái về mặt tài chính rồi. Rất nhiều trong số đó chọn ra nước ngoài du học, mắt không thấy lòng không phiền, nghe nói bọn họ đều sống rất tốt.
“Thế Tiểu Ngữ, cô ấy…”
Chuyện nửa năm trước rồi, cơn giận của Diệp Lan khi đó cũng đã được thời gian thổi nguội phần nào, chẳng qua bây giờ nhắc lại thì vẫn không thể không khinh thường Diệp An Ninh và Châu Quốc Bang, “Sau chuyện đó, con bé chắc cũng chẳng hy vọng gì vào cô tôi và chồng trước của cô nữa rồi. Nó nghỉ việc cả ngày ru rú trong nhà, về sau tôi đưa nó đến làm trợ lý cho cậu thì thấy con bé có vẻ cũng khá hơn rồi, không ngờ hôm nay lại gặp đúng người đó.”
Giản Minh tự nhiên nhớ đến bài bình luận về Ô Lượng mà trợ lý mập đăng trên Weibo. Cô trợ lý mập ngốc nghếch ngờ nghệch mà anh vẫn tưởng như chẳng để ý gì, liệu có phải cũng giống như Ô Lượng, thế giới nội tâm đang trong bùn lầy nhưng vẫn mỉm cười đối diện với thế giới?
Anh muốn an ủi nhưng lại chẳng biết phải mở lời thế nào. Đành làm bộ không biết gì, chẳng qua lúc rảnh rỗi là lại mở Weibo của cô nàng ra xem, đọc bài viết rất dài về Ngô Đại Long, còn tiện tay ấn thích. Hai ngày sau, anh nhận được tin nhắn riêng.
Hồ Ngôn Loạn Ngữ: Anh Minh, anh rình rập Weibo của người khác thế này có được không vậy?
Từ câu nói đầy ý châm chọc này Giản Minh tựa hồ cảm nhận được tâm tình cô nàng đã tốt hơn nhiều, giống như mây đen đầy trời đã tan, trong lòng ngập ánh thái dương vậy.
Giản Minh: Còn tốt hơn người nào đó ăn bữa sáng của tôi mà lại lên Weibo nói xấu sau lưng tôi nhiều.
Hồ Ngôn Loạn Ngữ: Đối xử với loại biến thái háo sắc thì không cần phải để ý đến lễ nghĩa văn minh!
Giản Minh vội vàng lục xem thời gian đăng bài viết chê bôi mình kia. Nghĩ lại thì đúng là sau khi anh mượn rượu trêu chọc trợ lý mập thật, trong lòng bèn chẳng để tâm nữa, anh ôm hy vọng dạt dào gửi lại tin.
Giản Minh: Nói thế thì bài viết cô đăng trên Weibo kia vốn không phải dựa theo sự thật khách quan mà chỉ là phát tiết tức giận của bản thân thôi hả?
Cô nàng đáp lại rất nhanh, Giản Minh mở ra đọc nhất thời trước mắt tối sầm, chỉ mong Weibo có chức năng thu hồi để anh rút lại lời mình vừa gõ vào một phút trước.
Hồ Ngôn Loạn Ngữ: Anh Minh, thật ra bán gì chẳng là bán? Bán mặt với bán tài thì đều kiếm được tiền cả, nếu anh đã không có tài rồi thì… bán mặt cũng thế cả mà. Công việc của bình hoa nam cũng rất có tương lai đó! Vỗ vai!
Là ai?! Ai nói Châu Tiểu Đao thất tình, phiền anh chăm sóc hộ?
Giản Minh cảm thấy nhiệt tình hừng hực của mình bị vứt cho chó gặm rồi. Cô nàng cần gì người an ủi? Không năm lần bảy lượt chọc anh chảy máu ròng ròng là không cam lòng.
Anh vứt điện thoại sang một bên, hạ quyết tâm cai Weibo, không để móng heo lại ấn vào Weibo cô nàng nữa. Cuối cùng nhịn không được nửa phút lại nghe thấy tiếng thông báo, thế là vừa mắng “Đồ tay thối” vừa mở Weibo lên đọc tin.
Hồ Ngôn Loạn Ngữ: Anh Minh xuống ăn bánh ngọt này, bác gái làm ngon lắm!
Đằng sau là một loạt mặt cười.
Cô nàng cười xán lạn rạng rỡ ghê, như chẳng có chuyện gì ấy.
Giản Minh bị trợ lý mập hành hạ lúc lên voi lúc xuống chó, chạy xuống nhà giành hơn nửa cái bánh ngọt với cô xong mới nguôi ngoai. Giản Thu Nhạn bên cạnh ngăn lại, “Minh Minh đừng giành bánh ngọt với Tiểu Ngữ nữa, bên này vẫn còn mà.” Anh xem như không nghe thấy, ăn hết phần cướp được vẫn chưa chịu thôi, còn lấy một phần bánh mẹ mình mới lấy ra ụp vào khuôn mặt đang không chút phòng bị của Châu Hiểu Ngữ nữa mới vui vẻ ngân nga đi lên lầu.
Châu Hiểu Ngữ: Anh đến tháng rồi à? Mưa nắng thất thường dữ vậy!
Hai ngày sau, giọng Diệp Lan cao vút ở đầu bên kia, “Giản Tiểu Minh, cậu dùng cách nào thế? Đạo diễn Ngô Đại Long đồng ý cho cậu diễn vai thế thân trong ‘Cái bóng của nhà vua’ rồi này!”
Giản Minh, “…” Cứ có ảo giác bản thân được dựa hơi trợ lý mập rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.