Chương 107: Ai nối tơ hồng dưới ánh trăng
Cao Nguyệt
04/07/2017
Trong phòng, Đào Trạm đã giúp Lưu Cảnh hóa trang
được kha khá, Lưu Cảnh vẫn bị vậy trong trạng thái say mê, híp mắt, cẩn
thận thưởng thức bàn tay mềm mại nhẵn nhụi của Đào Trạm kia đang vỗ về
đùa giỡn trên mặt của mình.
Có khi hắn sẽ mở mắt ra, thưởng thức cổ tay trắng như ngọc của nàng, còn có làn hương thơm từ trong tay áo bay tới lan tỏa.
Đào Trạm hết sức chăm chú, cũng không hề ý thức được tâm tư phóng đãng của Lưu Cảnh, ở bên cạnh nàng, còn có hai tiểu nha hoàn xinh xắn đang chú ý, là Tiểu Bao tử và A Kiều.
- Hóa trang quan trọng nhất là khuôn mặt và dáng người, khuôn mặt Cảnh công tử và Gia Cát Khổng Minh kia không khác nhau lắm, đều có khuôn mặt hình con lừa.
- Đợi một chút!
Lưu Cảnh từ trong say mê bừng tỉnh, bất mãn ngắt lời nàng...,
- Cái gì gọi là mặt hình con lừa?
Đào Trạm hé miệng cười,
- Nghĩ là ngươi ngủ rồi, cho nên muốn thử ngươi một chút, hoá ra còn tỉnh, được rồi! Khuôn mặt hơi dài, như vậy có thể chứ!
Tiểu Bao tử và A Kiều đều che miệng cười trộm, Tiểu Bao tử và Lưu Cảnh ở thời gian cũng lâu rồi, hiểu biết tính cách của hắn, mà a Kiều mới đầu rất sợ hắn, nhưng dần dần, cũng phát hiện hắn hiền lành khoan dung, chút sợ sệt trong lòng cũng biến mất.
- Sau đó là dáng người.
Đào Trạm nói tiếp:
- Dáng người Cảnh công tử và vị nhân huynh kia cũng tương đương nhau, đều là hình rắn. Đều là hình thể dài, cho nên rất dễ dàng giả dạng, các ngươi xem, bây giờ làm như thế nào đây?
Đôi mắt Tiểu Bao tử tròn tròn ánh mắt nhìn lên, kinh hô một tiếng,
- YAA.A.A..! Công tử hoàn toàn thay đổi thành một người khác rồi.
A Kiều cũng hưng phấn hăng hái vỗ tay,
- Hoàn toàn khác nhau rồi.
Lưu Cảnh tức giận nói:
- Có thể để ta tự mình nhìn không.
Đào Trạm cười đem gương đồng đưa cho hắn, Lưu Cảnh lấy gương soi mình, chỉ thấy trong gương đã thành một người hoàn toàn khác, có bảy phần giống Khổng Minh, còn có ba phần, hắn cũng không biết rằng giống ai?
- Này.. Không phải giống hắn như vậy chứ!
Đào Trạm gõ đầu hắn một cái, hơi sẳng giọng:
- Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi là người có thuật biến hình sao? Hóa trang sao đơn giản như vậy, không ở chung mấy tháng, làm sao giả dạng được, huống chi ngày hôm qua ta chỉ nhìn y xa xa một cái, đợi lát nữa khi đi ra, ngươi lại thay nho phục, đội lên phù dung quan bình thường y hay đeo, thì tám chín mươi phần trăm là giống rồi.
- Vậy lúc mở miệng nói chuyện thì thế nào?
Lưu Cảnh lại hỏi.
Đào Trạm lập tức ngây ngẩn cả người,
- Ngươi không phải nói không vào Hoàng phủ sao?
Lưu Cảnh cười khổ một tiếng,
- Chỉ sợ Hoàng lão gia tử cưỡng ép kéo ta vào, vậy hỏng bét.
- Đó là chuyện các ngươi, tốt nhất hỏng bét chuyện các ngươi loạn điểm uyên ương.
Tuy là nói như vậy, Đào Trạm vẫn là dựa vào trí nhớ, đem mấy chỗ trên mặt chỉnh sửa lại một chút, lại càng thêm vài phần giống nhau.
- Tốt lắm, có thể xuất phát rồi.
Đào Trạm cũng thay đổi nho phục, đầu đội chương phủ quan, áo dài tay rộng, chân đi một đôi giày hoa lệ, tay cầm giản sách, hiển nhiên là một người trẻ anh tuấn đọc sách, trong lòng Lưu Cảnh cười khổ, vừa nhìn đã biết chính là nữ giả nam trang, nhưng nếu như nàng không đi, mình hóa trang xảy ra vấn đề lại không có biện pháp giải quyết. Hài, hôm nay cũng không biết sẽ là kết quả gì.
Hai người lên xe ngựa, xe ngựa chạy về hướng Long Trung, bọn hắh và Từ Thứ, Thôi Châu Bình đã đã hẹn ở ở đó.
Phủ đệ của Hoàng Thừa Ngạn ở phía bắc Long Trung, dưới chân Tương Sơn, một con sông nhỏ trong suốt xanh biếc lách qua núi, có sông có núi, phong cảnh cực kỳ thanh tú xinh đẹp, gia tộc Hoàng thị từ Nam Dương dời đến hơn hai trăm hộ đều tụ cư như thế.
Trong gian giữa là một tòa nhà lớn màu xám trắng, đó là phủ đệ của Hoàng Thừa Ngạn, đương nhiên, chỉ có điều nơi này là chỗ ở tạm thời của gia tộc Hoàng thị, họ ở tòa nhà tổ tiên Nam Dương, nếu so với nơi này thì rộng lớn hơn vài lần.
Hoàng Thừa Ngạn năm nay chừng hơn bốn mươi tuổi, cưới vợ Thái thị, sinh ra hai con gái, trưởng nữ Nga Anh gả cho đứa con cả Khoái Lương, thứ nữ Nguyệt Anh năm vừa mới mười sáu, cũng đang đến tuổi gả chồng.
Hoàng Thừa Ngạn vẫn vì hôn sự tiểu nữ của Nguyệt Anh mà phát sầu, mặc dù tài học tu dưỡng thật của Nguyệt Anh tốt, tài đánh đàn lại vô song, chỉ tiếc dung mạo không đẹp, chưa từng có người nào tới cửa cầu thân, không chỉ có như thế, hương nhân địa phương còn ức hiếp bọn họ là người bên ngoài, biên ra câu đồng dao 'Cưới phụ chớ cưới con gái Hoàng gia ', truyền khắp Tương Dương, khiến Hoàng Thừa Ngạn cực kỳ căm tức, lại không thể làm gì.
Hoàng Thừa Ngạn thật ra hiểu rất rõ tâm tư của con gái, đêm trung thu năm kia, Nguyệt Anh đánh đàn, Khổng Minh thổi tiêu, cầm tiêu hợp tấu, tương tư liền ở trong lòng Nguyệt Anh gieo xuống, ngày lễ tế thần tháng hai năm nay, ông đặc biệt mời Gia Cát Lượng đến ở trong phủ, không ngờ Gia Cát Lượng lại lấy lý do phải đi học xa, khéo léo từ chối lời mời của ông.
Hoàng Nguyệt Anh tương tư thành tật, vì thế bị bệnh một thời gian, trong lòng Hoàng Thừa Ngạn cũng rất không hài lòng, nhưng ông cũng không có cách nào, con gái vẻ ngoài không đẹp, cũng khó trách người ta chướng mắt.
Hoàng Thừa Ngạn ngồi trong thư phòng đọc sách, lại ngầm trộm nghe thấy tiếng đàn du dương uyển chuyển, như tố như khóc, khiến trong lòng của ông thở thật dài:
- Hài, đứa nhỏ này!
Lúc này, ở cửa có quản gia bẩm báo,
- Lão gia chủ, Dĩnh Xuyên Từ Nguyên Trực và Thôi Châu Bình cầu kiến, nói đến đưa một phần hôn thư.
'Hôn thư?'
Hoàng Thừa Ngạn ngẩn ra, là muốn đưa hôn thư của ai, trong lòng của lão bỗng nhiên có một ý niệm trong đầu, không phải là thay Khổng Minh đưa hôn thư đó chứ! Từ Thứ và Thôi Châu Bình đều là bạn thân của Khổng Minh, mà hai người này đều đã lập gia đình, đương nhiên không phải thay mình cầu thân, trong lòng Hoàng Thừa Ngạn nóng lên, vội vàng phân phó nói:
- Mau mời bọn họ đến khách đường!
Trong lòng Hoàng Thừa Ngạn có chút kích động, nếu thật là Khổng Minh đến cầu thân, như vậy bệnh tương tư của nữ nhi không cần chữa trị cũng khỏi. Lão luống cuống tay chân mặc một bộ ngoại bào, vội vàng đi ra ngoài khách đường.
Trên khách đường, Từ Thứ và Thôi Châu Bình cũng ngồi xếp hàng, dựa theo thương định trước đó, hai người bọn họ đưa hôn thư, Lưu Cảnh giả dạng thành Khổng Minh, ở ngoài cửa chờ, đây là bởi vì Hoàng Thừa Ngạn biết Khổng Minh, tuy rằng dung mạo trang phục tương tự tám phần, nhưng thanh âm cũng không đúng, chỉ sợ vừa mới mở miệng thì sẽ bị lộ ngay lập tức, cho nên Lưu Cảnh không thể vào tòa nhà.
Từ Thứ và Thôi Châu Bình thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt, trong lòng hai người đều có chút khẩn trương, một khi bị Hoàng Thừa Ngạn phát hiện ra, đắc tội với người là chuyện nhỏ, quan trọng hơn là, hôn sự Khổng Minh và Hoàng Nguyệt Anh đã có thể hoàn toàn xong rồi.
Lúc này, Hoàng Thừa Ngạn cười ha hả đi vào khách đường:
- Khiến hai vị hiền chất đợi lâu.
Từ Thứ và Thôi Châu Bình đứng dậy thi lễ,
- Không mời mà tới, đã quấy rầy thế thúc.
- Không khách khí, hai vị hiền chất mời ngồi.
Ba người phân chủ khách ngồi xuống, Biên quản gia bên cạnh liền vội vàng tiến lên, thấp giọng nói với Hoàng Thừa Ngạn: - Gia Cát tiên sinh cũng tới, ngay tại ngoài cửa lớn, tại sao cũng không chịu tiến vào!
Hoàng Thừa Ngạn ngẩn ra, có chút kỳ quái hỏi han:
- Nếu Khổng Minh cũng tới, vì sao không vào mà lại cố tình đứng ở cửa?
Từ Thứ và Thôi Châu Bình đều mỉm cười. Thôi Châu Bình giải thích nói:
- Khổng Minh huynh da mặt mỏng, xin thế thúc hãy hiểu cho tâm tình của y.
Hoàng Thừa Ngạn hí mắt cười,
- Y có tâm tình gì?
Từ Thứ lấy thư cầu hôn ra, hai tay trình lên,
- Đây là hôn thư của Khổng Minh muốn lấy Nguyệt Anh làm vợ, theo lý mai mối hẳn là nói phải theo mệnh cha mẹ, tiếc rằng phụ mẫu Khổng Minh đều mất, thúc phụ cũng qua đời rồi, trong nhà không có bề trên nên đành phải tự mình đến cầu hôn, chúng cháu là bạn thân không thể không quan tâm tới.
Hoàng Thừa Ngạn tiếp nhận hôn thư nhìn một lần, cao hứng miệng không ngậm nổi. Khổng Minh rốt cục đã đồng ý cầu thân với mình rồi, sự việc thật tốt qúa! Lão ha hả cười nói:
- Đứa nhỏ này, không có vấn đề gì, sao còn không dám đi vào.
Lão lập tức phân phó quản gia,
- Mời Gia Cát tiên sinh vào!
Từ Thứ và Thôi Châu Bình vội vàng muốn ngăn cản, Hoàng Thừa Ngạn lại khoát tay,
- Các cháu không cần khuyên, ta còn muốn nói chuyện cùng y một chút, không có bề trên, chỉ có thể tự mình xử lý, việc này kỳ thật cũng không tệ.
Từ Thứ và Thôi Châu Bình nhìn nhau, trong lòng hai người âm thầm kêu khổ, cái này hỏng bét rồi.
.....
Trong một tú lầu tại Hậu trạch, Hoàng Nguyệt Anh đang mặc váy trắng, búi tóc, ngồi ở lầu hai đánh đàn, tiếng đàn du dương từ dưới tay nàng lưu loát đánh ra như nước chảy mây trôi, tri âm tri kỷ, tri âm ở đâu, chỗ nào? Trong tiếng đàn ẩn chứa tương tư tha thiết của nàng.
Tóc Hoàng Nguyệt Anh màu hạt dẻ, cũng không khô vàng mà mang theo một loại màu sáng, ở thời này, phụ nữ có màu tóc này rất nhiều, nhưng ở thời Tam quốc, màu tóc này cực kỳ hiếm thấy, mà làn da cũng không trắng nõn, lại đen, cũng không phải màu đen tối, mà là một loại đen khỏe mạnh.
Tuy nhiên người ở thời đại này lại không quen nhìn làn da đen đó của nàng, hơn nữa hương nhân luôn mang một tia ghen tị đối với thế gia, nói nàng tóc vàng phát da đen, đã xấu càng xấu xí, trở thành xấu nữ trong miệng của người ta, bình tĩnh mà nhìn, Hoàng Nguyệt Anh kỳ thật cũng không xấu, chỉ có điều ngũ quan bình thường, không có điểm nào nổi bật.
“Thình thịch!' tiếng đàn vừa dừng thì lập tức truyền đến những âm thanh dồn dập đi lên lầu, Hoàng Nguyệt Anh chau đôi mi thanh tú lại, có chút không vui.
- Cô nương!
Một thị nữ chạy vội chạy tới, thở không ra hơi, nhưng hai đầu lông mày lại tràn đầy niềm vui bất ngờ,
- Chuyện tốt ạ!
- Vội vàng hấp tấp làm cái gì?
Hoàng Nguyệt Anh oán giận nói:
- Cho dù là chuyện tốt, cũng không có thể thất thố như vậy, ta bình thường dạy em như thế nào?
- Cô nương, là Gia Cát tiên sinh đến cầu thân rồi.
- A!
Hoàng Nguyệt Anh lập tức ngây ngẩn cả người, nàng chậm rãi đứng lên, lại ngồi xuống, trái tim lập tức kịch liệt nhảy lên, thật sự là y đến cầu thân sao?
- Cô nương, làm sao bây giờ?
Thị nữ của nàng gấp đến độ xoay quanh, không biết nên làm thế nào.
Hoàng Nguyệt Anh lại bình tĩnh trở lại, tiếng đàn lại từ trong tay nàng đánh ra thánh thót, lúc này đây nàng chính là phượng cầu hoàng, trong tiếng đàn không hề có âm u oán, mà là ngầm có ý tình cảm, êm tai phát ra.
...
Ở ngoài hoàng phủ, Lưu Cảnh giả trang là Gia Cát Lượng, chắp tay sau lưng ở trước bậc thang đi qua đi lại, trong lòng hắn cũng lo lắng, hôm nay thời tiết hơi oi bức, trên trán mồ hôi chảy xuống làm lông mi hắn hơi rơi rồi.
Hơn nữa làn da hắn đen, Gia Cát Lượng da trắng, cho nên lại đánh một lớp phấn thật dày, hiện tại mồ hôi chảy xuống, mặt của hắn tựa như bị xói mòn nghiêm trọng, khe rãnh tung hoành, nếu không đi mau, hắn sẽ thật sự bị lộ.
Lúc này, quản gia vội vàng đi ra, khom người thi lễ,
- Gia Cát tiên sinh, lão gia nhà ta mời ngươi đi vào!
Lưu Cảnh ngẩn ngơ, làm sao có thể đi? Hắn che yết hầu khoát tay, thanh âm khàn khàn nói:
- Thân thể hơi cảm bệnh nhẹ, không tiện gặp người, hôm nào lại tới bái Hoàng công.
- Tiên sinh, đi vào ngồi một chút cũng không sao, lão gia muốn cùng ngươi nói vài lời, uống trà nói chuyện, để tiên sinh ở bên ngoài, cũng không phải là đạo đãi khách của Hoàng gia.
Quản gia kiên trì mời hắn đi vào, Lưu Cảnh có chút khó khăn rồi, điều này làm sao bây giờ? Hắn không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua xe ngựa nơi xa, Đào Trạm ở trong xe ngựa cười khanh khách nhìn hắn, tựa như đang nhìn một trò trình diễn hay.
Trong lòng Lưu Cảnh không biết nên làm thế nào mới tốt, đúng lúc này, chỉ thấy Từ Thứ và Thôi Châu Bình chạy như điên ra, đồng thời hô to:
- Thế thúc xin dừng bước, chúng ta xác thực có việc gấp!
Bọn họ lao ra cửa chính, Từ Thứ kéo Lưu Cảnh liền chạy,
- Đi mau!
Lưu Cảnh dường như cũng nhìn thấy bóng dáng chủ nhân, hắn vội vàng với quản gia khách khí hai câu,
- Lần sau lại tới bái phỏng!
Nói xong, hắn quáng quàng chạy theo hai người, gần như là nhảy vào xe ngựa, xe ngựa khởi động, Lưu Cảnh thăm dò nhìn lại Hoàng Thừa Ngạn trên bậc thang, cao giọng:
- Thế thúc, tiểu chất kính nhờ.
Hoàng Thừa Ngạn chắp tay sau lưng, cười híp mắt nhìn 'Gia Cát hiền chất' đi xa, không kìm nổi lại vuốt râu cười nói:
- Đứa nhỏ này, da mặt khá mỏng đấy.
Lão lại quay đầu lại chỉ bảo quản gia,
- Ngày mốt ta muốn bày tiệc mời khách, rất nhiều nhân vật nổi tiếng Kinh Châu sẽ tới, đồng thời định ra hôn sự Nguyệt Nương, chuẩn bị cho tốt!
Có khi hắn sẽ mở mắt ra, thưởng thức cổ tay trắng như ngọc của nàng, còn có làn hương thơm từ trong tay áo bay tới lan tỏa.
Đào Trạm hết sức chăm chú, cũng không hề ý thức được tâm tư phóng đãng của Lưu Cảnh, ở bên cạnh nàng, còn có hai tiểu nha hoàn xinh xắn đang chú ý, là Tiểu Bao tử và A Kiều.
- Hóa trang quan trọng nhất là khuôn mặt và dáng người, khuôn mặt Cảnh công tử và Gia Cát Khổng Minh kia không khác nhau lắm, đều có khuôn mặt hình con lừa.
- Đợi một chút!
Lưu Cảnh từ trong say mê bừng tỉnh, bất mãn ngắt lời nàng...,
- Cái gì gọi là mặt hình con lừa?
Đào Trạm hé miệng cười,
- Nghĩ là ngươi ngủ rồi, cho nên muốn thử ngươi một chút, hoá ra còn tỉnh, được rồi! Khuôn mặt hơi dài, như vậy có thể chứ!
Tiểu Bao tử và A Kiều đều che miệng cười trộm, Tiểu Bao tử và Lưu Cảnh ở thời gian cũng lâu rồi, hiểu biết tính cách của hắn, mà a Kiều mới đầu rất sợ hắn, nhưng dần dần, cũng phát hiện hắn hiền lành khoan dung, chút sợ sệt trong lòng cũng biến mất.
- Sau đó là dáng người.
Đào Trạm nói tiếp:
- Dáng người Cảnh công tử và vị nhân huynh kia cũng tương đương nhau, đều là hình rắn. Đều là hình thể dài, cho nên rất dễ dàng giả dạng, các ngươi xem, bây giờ làm như thế nào đây?
Đôi mắt Tiểu Bao tử tròn tròn ánh mắt nhìn lên, kinh hô một tiếng,
- YAA.A.A..! Công tử hoàn toàn thay đổi thành một người khác rồi.
A Kiều cũng hưng phấn hăng hái vỗ tay,
- Hoàn toàn khác nhau rồi.
Lưu Cảnh tức giận nói:
- Có thể để ta tự mình nhìn không.
Đào Trạm cười đem gương đồng đưa cho hắn, Lưu Cảnh lấy gương soi mình, chỉ thấy trong gương đã thành một người hoàn toàn khác, có bảy phần giống Khổng Minh, còn có ba phần, hắn cũng không biết rằng giống ai?
- Này.. Không phải giống hắn như vậy chứ!
Đào Trạm gõ đầu hắn một cái, hơi sẳng giọng:
- Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi là người có thuật biến hình sao? Hóa trang sao đơn giản như vậy, không ở chung mấy tháng, làm sao giả dạng được, huống chi ngày hôm qua ta chỉ nhìn y xa xa một cái, đợi lát nữa khi đi ra, ngươi lại thay nho phục, đội lên phù dung quan bình thường y hay đeo, thì tám chín mươi phần trăm là giống rồi.
- Vậy lúc mở miệng nói chuyện thì thế nào?
Lưu Cảnh lại hỏi.
Đào Trạm lập tức ngây ngẩn cả người,
- Ngươi không phải nói không vào Hoàng phủ sao?
Lưu Cảnh cười khổ một tiếng,
- Chỉ sợ Hoàng lão gia tử cưỡng ép kéo ta vào, vậy hỏng bét.
- Đó là chuyện các ngươi, tốt nhất hỏng bét chuyện các ngươi loạn điểm uyên ương.
Tuy là nói như vậy, Đào Trạm vẫn là dựa vào trí nhớ, đem mấy chỗ trên mặt chỉnh sửa lại một chút, lại càng thêm vài phần giống nhau.
- Tốt lắm, có thể xuất phát rồi.
Đào Trạm cũng thay đổi nho phục, đầu đội chương phủ quan, áo dài tay rộng, chân đi một đôi giày hoa lệ, tay cầm giản sách, hiển nhiên là một người trẻ anh tuấn đọc sách, trong lòng Lưu Cảnh cười khổ, vừa nhìn đã biết chính là nữ giả nam trang, nhưng nếu như nàng không đi, mình hóa trang xảy ra vấn đề lại không có biện pháp giải quyết. Hài, hôm nay cũng không biết sẽ là kết quả gì.
Hai người lên xe ngựa, xe ngựa chạy về hướng Long Trung, bọn hắh và Từ Thứ, Thôi Châu Bình đã đã hẹn ở ở đó.
Phủ đệ của Hoàng Thừa Ngạn ở phía bắc Long Trung, dưới chân Tương Sơn, một con sông nhỏ trong suốt xanh biếc lách qua núi, có sông có núi, phong cảnh cực kỳ thanh tú xinh đẹp, gia tộc Hoàng thị từ Nam Dương dời đến hơn hai trăm hộ đều tụ cư như thế.
Trong gian giữa là một tòa nhà lớn màu xám trắng, đó là phủ đệ của Hoàng Thừa Ngạn, đương nhiên, chỉ có điều nơi này là chỗ ở tạm thời của gia tộc Hoàng thị, họ ở tòa nhà tổ tiên Nam Dương, nếu so với nơi này thì rộng lớn hơn vài lần.
Hoàng Thừa Ngạn năm nay chừng hơn bốn mươi tuổi, cưới vợ Thái thị, sinh ra hai con gái, trưởng nữ Nga Anh gả cho đứa con cả Khoái Lương, thứ nữ Nguyệt Anh năm vừa mới mười sáu, cũng đang đến tuổi gả chồng.
Hoàng Thừa Ngạn vẫn vì hôn sự tiểu nữ của Nguyệt Anh mà phát sầu, mặc dù tài học tu dưỡng thật của Nguyệt Anh tốt, tài đánh đàn lại vô song, chỉ tiếc dung mạo không đẹp, chưa từng có người nào tới cửa cầu thân, không chỉ có như thế, hương nhân địa phương còn ức hiếp bọn họ là người bên ngoài, biên ra câu đồng dao 'Cưới phụ chớ cưới con gái Hoàng gia ', truyền khắp Tương Dương, khiến Hoàng Thừa Ngạn cực kỳ căm tức, lại không thể làm gì.
Hoàng Thừa Ngạn thật ra hiểu rất rõ tâm tư của con gái, đêm trung thu năm kia, Nguyệt Anh đánh đàn, Khổng Minh thổi tiêu, cầm tiêu hợp tấu, tương tư liền ở trong lòng Nguyệt Anh gieo xuống, ngày lễ tế thần tháng hai năm nay, ông đặc biệt mời Gia Cát Lượng đến ở trong phủ, không ngờ Gia Cát Lượng lại lấy lý do phải đi học xa, khéo léo từ chối lời mời của ông.
Hoàng Nguyệt Anh tương tư thành tật, vì thế bị bệnh một thời gian, trong lòng Hoàng Thừa Ngạn cũng rất không hài lòng, nhưng ông cũng không có cách nào, con gái vẻ ngoài không đẹp, cũng khó trách người ta chướng mắt.
Hoàng Thừa Ngạn ngồi trong thư phòng đọc sách, lại ngầm trộm nghe thấy tiếng đàn du dương uyển chuyển, như tố như khóc, khiến trong lòng của ông thở thật dài:
- Hài, đứa nhỏ này!
Lúc này, ở cửa có quản gia bẩm báo,
- Lão gia chủ, Dĩnh Xuyên Từ Nguyên Trực và Thôi Châu Bình cầu kiến, nói đến đưa một phần hôn thư.
'Hôn thư?'
Hoàng Thừa Ngạn ngẩn ra, là muốn đưa hôn thư của ai, trong lòng của lão bỗng nhiên có một ý niệm trong đầu, không phải là thay Khổng Minh đưa hôn thư đó chứ! Từ Thứ và Thôi Châu Bình đều là bạn thân của Khổng Minh, mà hai người này đều đã lập gia đình, đương nhiên không phải thay mình cầu thân, trong lòng Hoàng Thừa Ngạn nóng lên, vội vàng phân phó nói:
- Mau mời bọn họ đến khách đường!
Trong lòng Hoàng Thừa Ngạn có chút kích động, nếu thật là Khổng Minh đến cầu thân, như vậy bệnh tương tư của nữ nhi không cần chữa trị cũng khỏi. Lão luống cuống tay chân mặc một bộ ngoại bào, vội vàng đi ra ngoài khách đường.
Trên khách đường, Từ Thứ và Thôi Châu Bình cũng ngồi xếp hàng, dựa theo thương định trước đó, hai người bọn họ đưa hôn thư, Lưu Cảnh giả dạng thành Khổng Minh, ở ngoài cửa chờ, đây là bởi vì Hoàng Thừa Ngạn biết Khổng Minh, tuy rằng dung mạo trang phục tương tự tám phần, nhưng thanh âm cũng không đúng, chỉ sợ vừa mới mở miệng thì sẽ bị lộ ngay lập tức, cho nên Lưu Cảnh không thể vào tòa nhà.
Từ Thứ và Thôi Châu Bình thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt, trong lòng hai người đều có chút khẩn trương, một khi bị Hoàng Thừa Ngạn phát hiện ra, đắc tội với người là chuyện nhỏ, quan trọng hơn là, hôn sự Khổng Minh và Hoàng Nguyệt Anh đã có thể hoàn toàn xong rồi.
Lúc này, Hoàng Thừa Ngạn cười ha hả đi vào khách đường:
- Khiến hai vị hiền chất đợi lâu.
Từ Thứ và Thôi Châu Bình đứng dậy thi lễ,
- Không mời mà tới, đã quấy rầy thế thúc.
- Không khách khí, hai vị hiền chất mời ngồi.
Ba người phân chủ khách ngồi xuống, Biên quản gia bên cạnh liền vội vàng tiến lên, thấp giọng nói với Hoàng Thừa Ngạn: - Gia Cát tiên sinh cũng tới, ngay tại ngoài cửa lớn, tại sao cũng không chịu tiến vào!
Hoàng Thừa Ngạn ngẩn ra, có chút kỳ quái hỏi han:
- Nếu Khổng Minh cũng tới, vì sao không vào mà lại cố tình đứng ở cửa?
Từ Thứ và Thôi Châu Bình đều mỉm cười. Thôi Châu Bình giải thích nói:
- Khổng Minh huynh da mặt mỏng, xin thế thúc hãy hiểu cho tâm tình của y.
Hoàng Thừa Ngạn hí mắt cười,
- Y có tâm tình gì?
Từ Thứ lấy thư cầu hôn ra, hai tay trình lên,
- Đây là hôn thư của Khổng Minh muốn lấy Nguyệt Anh làm vợ, theo lý mai mối hẳn là nói phải theo mệnh cha mẹ, tiếc rằng phụ mẫu Khổng Minh đều mất, thúc phụ cũng qua đời rồi, trong nhà không có bề trên nên đành phải tự mình đến cầu hôn, chúng cháu là bạn thân không thể không quan tâm tới.
Hoàng Thừa Ngạn tiếp nhận hôn thư nhìn một lần, cao hứng miệng không ngậm nổi. Khổng Minh rốt cục đã đồng ý cầu thân với mình rồi, sự việc thật tốt qúa! Lão ha hả cười nói:
- Đứa nhỏ này, không có vấn đề gì, sao còn không dám đi vào.
Lão lập tức phân phó quản gia,
- Mời Gia Cát tiên sinh vào!
Từ Thứ và Thôi Châu Bình vội vàng muốn ngăn cản, Hoàng Thừa Ngạn lại khoát tay,
- Các cháu không cần khuyên, ta còn muốn nói chuyện cùng y một chút, không có bề trên, chỉ có thể tự mình xử lý, việc này kỳ thật cũng không tệ.
Từ Thứ và Thôi Châu Bình nhìn nhau, trong lòng hai người âm thầm kêu khổ, cái này hỏng bét rồi.
.....
Trong một tú lầu tại Hậu trạch, Hoàng Nguyệt Anh đang mặc váy trắng, búi tóc, ngồi ở lầu hai đánh đàn, tiếng đàn du dương từ dưới tay nàng lưu loát đánh ra như nước chảy mây trôi, tri âm tri kỷ, tri âm ở đâu, chỗ nào? Trong tiếng đàn ẩn chứa tương tư tha thiết của nàng.
Tóc Hoàng Nguyệt Anh màu hạt dẻ, cũng không khô vàng mà mang theo một loại màu sáng, ở thời này, phụ nữ có màu tóc này rất nhiều, nhưng ở thời Tam quốc, màu tóc này cực kỳ hiếm thấy, mà làn da cũng không trắng nõn, lại đen, cũng không phải màu đen tối, mà là một loại đen khỏe mạnh.
Tuy nhiên người ở thời đại này lại không quen nhìn làn da đen đó của nàng, hơn nữa hương nhân luôn mang một tia ghen tị đối với thế gia, nói nàng tóc vàng phát da đen, đã xấu càng xấu xí, trở thành xấu nữ trong miệng của người ta, bình tĩnh mà nhìn, Hoàng Nguyệt Anh kỳ thật cũng không xấu, chỉ có điều ngũ quan bình thường, không có điểm nào nổi bật.
“Thình thịch!' tiếng đàn vừa dừng thì lập tức truyền đến những âm thanh dồn dập đi lên lầu, Hoàng Nguyệt Anh chau đôi mi thanh tú lại, có chút không vui.
- Cô nương!
Một thị nữ chạy vội chạy tới, thở không ra hơi, nhưng hai đầu lông mày lại tràn đầy niềm vui bất ngờ,
- Chuyện tốt ạ!
- Vội vàng hấp tấp làm cái gì?
Hoàng Nguyệt Anh oán giận nói:
- Cho dù là chuyện tốt, cũng không có thể thất thố như vậy, ta bình thường dạy em như thế nào?
- Cô nương, là Gia Cát tiên sinh đến cầu thân rồi.
- A!
Hoàng Nguyệt Anh lập tức ngây ngẩn cả người, nàng chậm rãi đứng lên, lại ngồi xuống, trái tim lập tức kịch liệt nhảy lên, thật sự là y đến cầu thân sao?
- Cô nương, làm sao bây giờ?
Thị nữ của nàng gấp đến độ xoay quanh, không biết nên làm thế nào.
Hoàng Nguyệt Anh lại bình tĩnh trở lại, tiếng đàn lại từ trong tay nàng đánh ra thánh thót, lúc này đây nàng chính là phượng cầu hoàng, trong tiếng đàn không hề có âm u oán, mà là ngầm có ý tình cảm, êm tai phát ra.
...
Ở ngoài hoàng phủ, Lưu Cảnh giả trang là Gia Cát Lượng, chắp tay sau lưng ở trước bậc thang đi qua đi lại, trong lòng hắn cũng lo lắng, hôm nay thời tiết hơi oi bức, trên trán mồ hôi chảy xuống làm lông mi hắn hơi rơi rồi.
Hơn nữa làn da hắn đen, Gia Cát Lượng da trắng, cho nên lại đánh một lớp phấn thật dày, hiện tại mồ hôi chảy xuống, mặt của hắn tựa như bị xói mòn nghiêm trọng, khe rãnh tung hoành, nếu không đi mau, hắn sẽ thật sự bị lộ.
Lúc này, quản gia vội vàng đi ra, khom người thi lễ,
- Gia Cát tiên sinh, lão gia nhà ta mời ngươi đi vào!
Lưu Cảnh ngẩn ngơ, làm sao có thể đi? Hắn che yết hầu khoát tay, thanh âm khàn khàn nói:
- Thân thể hơi cảm bệnh nhẹ, không tiện gặp người, hôm nào lại tới bái Hoàng công.
- Tiên sinh, đi vào ngồi một chút cũng không sao, lão gia muốn cùng ngươi nói vài lời, uống trà nói chuyện, để tiên sinh ở bên ngoài, cũng không phải là đạo đãi khách của Hoàng gia.
Quản gia kiên trì mời hắn đi vào, Lưu Cảnh có chút khó khăn rồi, điều này làm sao bây giờ? Hắn không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua xe ngựa nơi xa, Đào Trạm ở trong xe ngựa cười khanh khách nhìn hắn, tựa như đang nhìn một trò trình diễn hay.
Trong lòng Lưu Cảnh không biết nên làm thế nào mới tốt, đúng lúc này, chỉ thấy Từ Thứ và Thôi Châu Bình chạy như điên ra, đồng thời hô to:
- Thế thúc xin dừng bước, chúng ta xác thực có việc gấp!
Bọn họ lao ra cửa chính, Từ Thứ kéo Lưu Cảnh liền chạy,
- Đi mau!
Lưu Cảnh dường như cũng nhìn thấy bóng dáng chủ nhân, hắn vội vàng với quản gia khách khí hai câu,
- Lần sau lại tới bái phỏng!
Nói xong, hắn quáng quàng chạy theo hai người, gần như là nhảy vào xe ngựa, xe ngựa khởi động, Lưu Cảnh thăm dò nhìn lại Hoàng Thừa Ngạn trên bậc thang, cao giọng:
- Thế thúc, tiểu chất kính nhờ.
Hoàng Thừa Ngạn chắp tay sau lưng, cười híp mắt nhìn 'Gia Cát hiền chất' đi xa, không kìm nổi lại vuốt râu cười nói:
- Đứa nhỏ này, da mặt khá mỏng đấy.
Lão lại quay đầu lại chỉ bảo quản gia,
- Ngày mốt ta muốn bày tiệc mời khách, rất nhiều nhân vật nổi tiếng Kinh Châu sẽ tới, đồng thời định ra hôn sự Nguyệt Nương, chuẩn bị cho tốt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.