Chương 425: Bố cục Tây tuyến (hạ).
Cao Nguyệt
28/08/2017
Không bao lâu, những đồ vật có giá trị ở cửa thành đều bị chủ tướng sai
binh lính mang vào nha môn, bọn họ tiến lên thi lễ, bất an chờ đợi Mi
Phương, hai ngày này bọn họ đều thu hoạch được nhiều thứ đồ xa xỉ, không biết có phải vì việc này mà khiến Mi Phương bất mãn hay không.
- Ta hỏi các ngươi, hai ngày này có người khả nghi vào thành không?
Phụ trách cửa thành phía Tây là một gã đồn trưởng, y trả lời nói:
- Hồi bẩm Mi tướng quân, tạm thời không phát hiện tình huống khả nghi, vẫn bình thường.
Mi Phương gật gật đầu, lại chuyển hướng quan quân đang trực cửa Đông:
- Mã đồn trưởng, tình hình chỗ ngươi thế nào?
- Ty chức bên kia cũng bình thường, lữ khách cũng không giảm bớt.
Mi Phương càng quan tâm tình hình cửa Đông, y lại hỏi:
- Có người nhắc tới tình hình huyện Tín Lăng hay không?
Mã đồn trưởng suy nghĩ một chút nói:
- Thương khách đến huyện Tín Lăng hai ngày nay ít hơn, hôm nay chỉ có một đoàn khách, là đội buôn Ngô thị Giang Lăng, đem một đàn trâu đi Ba Thục, Dương Kiếm sĩ cũng ở trong đội ngũ.
- Ai?
Mi Phương nhướn mày hỏi:
- Người nào là Dương Kiếm sĩ?
- Chính là người Dương Tiến “Bệnh chuyên chư” ở huyện Hoa Dung.
- Nói bậy!
Mi Phương phẫn nộ quát:
- Dương Tiến đã dẫn mẫu thân xuôi nam đi Giang Đông tránh chiến loạn rồi, sao có thể xuất hiện ở Tỷ Quy?
Mã đồn trưởng sợ tới mức nơm nớp lo sợ nói:
- Ta từng thấy quá người này, hình như chính là y.
- Cái gì gọi là giống như, người ở đâu rồi?
Mi Phương đập bàn giận dữ hỏi.
- Y là hẳn là ở cửa hàng Ngô thị.
Nếu như thường lui tới, Mi Phương sẽ không để ý, hiện tại thư cảnh báo của Lưu Bị, trong lòng của y bất an, bất luận tình hình như thế nào y đều phải tra rõ ràng, lúc này Mi Phương đứng dậy lệnh nói:
- Đi theo ta tới cửa hàng Ngô thị!
Mặc dù cửa hàng Ngô chỉ là cửa hàng lớn thứ ba Kinh Châu, nhưng ở huyện Tỷ Quy có số lượng cửa hàng nhiều nhất, kho hàng lớn nhất, ở thành bắc có kho hàng lớn chiếm hơn mười mẫu đất, nơi này đồng thời cũng là cửa hàng chiếm chục mẫu đất.
Chưa tới giữa trưa, mấy trăm tên lính xuất hiện ở ngoài kho hàng, bao vây kho hàng, quản sự cửa hàng là Ngô Tụng, con cháu Ngô gia, chừng ba mươi tuổi, vô cùng khôn khéo, y nghe nói bên ngoài có mấy trăm binh lính đến, vội vàng ra đón, vừa lúc gặp Mi Phương đằng đằng sát khí dẫn người tới.
Ngô Tụng sợ bước lên phía trước thi lễ:
- Mi tướng quân có chuyện gì không?
Gia tộc Mi Phương nhiều thế hệ làm kinh thương, bản thân y với thương nhân cũng không có thành kiến, bình thường cũng rất khách khí, nhưng hôm nay thái độ của y lại khác, y cầm roi ngựa chỉ Ngô Tụng, lớn tiếng quát hỏi:
- Kiếm khách Dương Tiến Nam Quận ở trong cửa hàng phải không?
Ngô Tụng sửng sốt một lúc lâu sau nói:
- Hồi bẩm Giang Hạ, buổi sáng người này có tới, nhưng đã cùng đội thương nhân đi Ba Thục rồi.
Sao Mi Phương có thể tin lời của y, hừ lạnh một tiếng, ra lệnh:
- Lục soát tất cả cho ta!
Trăm tên binh lính xông vào cửa hàng, bắt đầu lục tung lên kiểm tra, lúc này Mi Phương lại nghĩ tới cửa hàng Đào thị, nếu không ở trong này, tất nhiên ở cửa hàng Đào thị, y đồng thời ra lệnh cho một gã quân hầu :
- Mang một trăm huynh đệ đi lục soát cửa hàng Đào thị cho ta , cẩn thận lục soát!
Cửa hàng Đào thị ở phía nam thành, cũng là một kho hàng lớn, nhưng kho hàng lại có vẻ rất bẩn, bởi vì cửa hàng Đào thị ở Ba Thục chủ yếu kinh doanh than đá, tiếp theo là lương thực, ở phía sau kho hàng là một mảnh đất tầm hai mẫu tòa nhà, cũng là sản nghiệp của cửa hàng Đào thị.
Lúc này bên trong một gian phòng, Hướng Sủng đang cùng một gã quan quân thảo luận hành động tiếp ứng công thành, Lý Nghiêm sử dụng phương thức ít người, liên tục đem binh lính vào thành Tỷ Quy tiếp ứng, đã phái hơn một trăm năm mươi người, chủ yếu giả dạng làm tiểu nhị ba cửa hàng lớn ở Kinh Châu.
Hôm nay Hướng Sủng vào thành, chính là suất lĩnh một trăm năm mươi người làm nội ứng, trên thực tế, quân Giang Hạ đã im hơi lặng tiếng cướp lấy huyện Tín Lăng, chuẩn bị phát động tiến công huyện Tỷ Quy, lúc này bọn họ không thể có bất kỳ thất bại nào.
Người quan quân này tên là Lý Tung, là tộc đệ của Lý Nghiêm, là một Nha tướng, tác chiến dũng mãnh, thích hợp đột kích, nhưng ứng biến và mưu lược không đủ, cho nên mới do Hướng Sủng đến chỉ huy nội ứng.
Lý Tung bẩm báo nói:
- Các huynh đệ ở ba cửa hàng đều sắp xếp rất khá, vũ khí giấu ở cửa hàng Đào thị, bất cứ lúc nào cũng có thể hành động.
Hướng Sủng gật đầu nói:
- Thời gian hành động là canh hai đêm nay, chúng ta tập kích, canh hai cướp đoạt cửa Đông thành, hành động lần này quan trọng, chỉ có thể thành công, không thể thất bại!
- Ty chức hiểu rõ!
Bỗng nhiên, quản sự của hàng Đào thị vội vàng chạy vào, gấp giọng nói:
- Bên ngoài có hơn một trăm tên lính, điều tra cửa hàng, hình như muốn tìm kiếm khách Dương Tiến Nam Quận, Hướng tướng quân nhanh xuống hầm trốn đi!
Trong lòng Hướng Sủng có chút kinh ngạc, chẳng lẽ quân coi giữ của Lưu Bị có được tin tức gì sao? Lúc này y nói với quản sự:
- Không cần trốn, ngươi cho ta một bộ quần áo tiểu nhị là được!
Hướng Sủng cắt râu dài, rửa sạch mặt mày, mặc quần áo của người làm, bộ dáng rất khác so với lúc vào thành, nhưng y lo lắng là vũ khí, lại hỏi quản sự:
- Lý tướng quân nói vũ khí giấu ở trong cửa hàng, có giấu kĩ được không?
- Xin Hướng tướng quân yên tâm, vũ khí đều giấu dưới ao nước hậu viện, cho dù lặn xuống nước cũng khó có thể phát hiện, tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn.
Hướng Sủng yên lòng, vội vàng đi vào tiền viện, xen lẫn vào trong năm mươi mấy tiểu nhị, từ bên ngoài nhìn vào, y và đám tiểu nhị này hoàn toàn giống nhau, căn bản nhìn không ra khác biệt.
Lúc này trăm tên lính đã xông vào cửa hàng, bọn họ với tiểu nhị ăn mặc giản dị không có hứng thú, phân công nhau chạy vào phòng kế toán và nội thất, lục tung điều tra người hiềm nghi, trong lòng bọn lính đều biết rõ, loại cơ hội phát tài này bọn họ làm sao có thể buông tha.
Điều tra xong cửa hàng Ngô thị, kết quả không thu hoạch được gì, không bao lâu, quân hầu đi điều tra cửa hàng Đào thị cũng trở về bẩm báo:
- Không có phát hiện người hiềm nghi!
Lúc này Mi Phương đã nhận được tin tức của tướng phòng giữ cửa Tây, nhân khi trời sáng cửa hàng Ngô thị đã vội vàng đem đàn trâu ra khỏi cửa thành, đi tới Ba Quận, binh lính thủ thành không chú ý người ra khỏi thành.
Trong lòng Mi Phương thầm nghĩ, 'Chẳng lẽ thực là mình đa nghi sao?'
Y không tìm thấy chứng cớ và manh mối, cũng không muốn quá mức đắc tội mấy nhà cửa hàng lớn, liền hạ lệnh:
- Truyền lệnh những đồ vật ở hai bên cửa thành, phải tăng mạnh phòng ngự, nhất là ban đêm, không thể nửa điểm sơ suất!
Đêm dần khuya, mây đen thật dày che đậy ánh trăng tinh quang, trong huyện Tỷ Quy một mảnh tối đen, cũng vô cùng an tĩnh, ngọn đèn cuối cùng trong một gia đình cũng thổi tắt, cả huyện thành tiến vào lúc ngủ say, ngẫu nhiên có tiếng chó mèo hoang ở đầu đường xuyên qua, trước tòa thành trì chỉ có hai cây đuốc, giống hệt hai ánh mắt của thị trấn.
Ở trong kho cửa hàng than đá Đào thị, một trăm năm mươi binh lính xếp thành hàng chỉnh tề, bọn họ đều đổi lại khôi giáp quân Nam Kinh, trên mũ giáp cắm lông Bạch Vũ khác nhau, tay bọn họ cầm trường mâu, chiến đao cung nỏ, lẳng lặng nghe thủ lĩnh Hướng Sủng sắp xếp.
- Quân coi giữ phía Đông thành ước chừng hai trăm người, chúng ta phi thường, trăm người đối phó được, nhưng mấu chốt là khoảng cách quân doanh đến cửa phía Đông thành cửa chỉ có ba trăm bước, cứu viện sẽ rất nhanh, cho nên nhất định phải ngăn chặn cứu viện quân doanh.
Hướng Sủng nói với Lý Tung:
- Lý tướng quân có thể dẫn năm mươi cung nỏ thủ ngăn chặn cứu viện của quân doanh, phải hết sức kéo dài thời gian!
Lý Tung vội vàng khom người thi lễ:
- Ty chức tuân mệnh!
Y vung tay về phía năm mươi cung nỏ thủ bên trái:
- Đi theo ta!
Năm mươi người vội vàng đi theo Lý Tung, Hướng Sủng thấy sắp đên hai canh giờ, nói với một trăm tên lính:
- Lên đường đi!
Y trở mình lên ngựa, suất lĩnh một trăm tên lính xếp thành hàng chạy về phía tây thành.
Bình thường phía Tây thành chỉ có trăm tên lính trực đêm, nhưng hôm nay Mi Phương hạ lệnh tăng mạnh phòng ngự, cho nên lại tăng lên hai trăm tên lính, trên thành dưới thành phòng ngự nghiêm mật.
Phòng ngự dưới thành vẫn là Mã đồn trưởng ban ngày, y bị Mi Phương giũa cho một trận, không dám nhàn hạ lần nữa, tăng mạnh tinh thần tiến hành tuần tra ở cửa thành, lúc này, bên người có binh lính hô:
- Đồn trưởng, phía trước có một đội quân sĩ đến, có phải đến đổi người hay không?
Trong lòng Mã đồn trưởng có chút kỳ quái, không nghe nói đêm nay sẽ đổi người, chẳng lẽ là Mi tướng quân muốn gia tăng phòng ngự hay sao? Y cảm thấy có một khả năng lớn hơn nữa, hai trăm người còn chưa đủ, lại thêm một đội binh lính, bảo đảm tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn.
Nghĩ vậy, Mã đồn trưởng bước nhanh ra đón chào, lớn tiếng hỏi:
- Huynh đệ đến tiếp viện sao?
- Đúng vậy!
Hướng Sủng thuận miệng đáp.
Đợi đến gần kẻ thù, Hướng sủng đâm một thương, thương nhanh như điện, tiến thẳng vào cổ họng đối phương, Mã đồn trưởng vừa mới phát hiện không thích hợp, không biết đối phương, nhưng không đợi y kịp phản ứng, chỉ cảm thấy cổ chợt lạnh, trước mắt một mảnh tối đen, trường thương đã đâm xuyên qua cổ họng của y, đồn trưởng mất mạng ngay lập tức.
Trường thương của Hướng Sủng nhướng lên, hất thi thể tướng địch ra, hét lớn một tiếng:
- Giết!
Một trăm tên lính ùa lên, như bầy sói đánh về phía quân coi giữ, cửa thành một mảnh đại loạn, quân coi giữ gấp gáp nghênh chiến, bị quân Giang Hạ giết liên tiếp bại lui, đồn trưởng quân coi giữ vừa chết, trăm tên lính dưới thành như rắn mất đầu, rất nhanh liền không có lòng dạ nào ham chiến, chạy trốn bốn phía.
Lúc này, trên đầu thành có âm thanh cảnh báo “keng keng keng!' gõ vang, vang vọng toàn thành, quân coi giữ trên đầu thành hô to:
- Quân địch xông vào thành!
Hướng Sủng đoạt lấy tấm chắn, một tay chấp thương:
- Đi theo ta!
Y hô to một tiếng, hai chân kẹp chiến mã, suất lĩnh ba mươi mấy người phóng trên hành lang, mười mấy tên quân coi giữ trên đỉnh đầu đồng loạt bắn tên, tiễn như mưa tới, quân sĩ Giang Hạ trở tay không kịp, đều trúng tên, kêu thảm nhào lộn xuống thành.
Hướng Sủng giận dữ, phóng ngựa nhảy xông lên đầu thành, vứt bỏ tấm chắn, múa may trường thương đánh quân coi giữ đầu thành, liên tiếp ám sát năm người, quân coi giữ liên tiếp lui về phía sau, binh lính Giang Hạ phía sau bắt lấy cơ hội trong chớp nhoáng này, xông lên đầu thành.
Âm thanh cảnh báo đầu thành đánh thức Mi Phương, y từ trên giường nhảy xuống, luống cuống tay chân mặc giáp trụ khôi giáp, y biết ban ngày mình đoán rất chính xác, nhưng cuối cùng lại khinh thường, nghĩ đến thành trì sắp mất, trong lòng Mi Phương khẩn trương, la lên:
- Không cần tập kết, lập tức đi trợ giúp cửa Đông thành!
Mấy trăm quân Kinh Nam không kịp cả đội tập kết chạy đến cửa thành, nhưng mới đến cửa doanh, giống như gặp cơn bão mưa tên phóng tới, mười mấy tên binh lính đều kêu thảm ngã xuống đất, quân Kinh Nam không có chuẩn bị, sợ tới mức đều lui về doanh.
Trong bóng đêm, trong rừng cây đối diện quân doanh hơn mười bước, Lý Tung suất lĩnh năm mươi cung nỏ thủ, sau khi bắn xong tên vòng thứ nhất lại nhanh chóng kéo cung nỏ, nhắm cửa quân doanh.
Trong lòng Lý Tung cũng rõ ràng, y chỉ là đánh quân địch trở tay không kịp, một khi quân địch phát hiện tên không nhiều, sẽ nâng lá chắn lao tới.
Y quay đầu lại nhìn đầu thành Đông, trên đầu thành vẫn không có xuất hiện ánh lửa, trong lòng Lý Tung không khỏi lo lắng, Hướng tướng quân bên kia đã giành được thành trì chưa, chẳng lẽ không như ý sao?
Đúng lúc này, binh lính bên người hô to:
- Tướng quân, xuất hiện rồi!
Trong bóng đêm, chỉ thấy bóng đen nhóm lớn từ cửa doanh xông ra, trong đó còn có chiến mã ở phía sau đốc chiến, đây là quân địch có chuẩn bị mà tới, Lý Tung hô to một tiếng:
- Bắn!
Năm mươi mũi tên bắn về phía đàn địch, lúc này là lá chắn quân mở đường, tấm chắn giơ lên cao, dày đặc tên chạm trên tấm chắn, chỉ có cực ít binh lính trúng tên ngã xuống đất, cung nỏ đã mất đi lực uy hiếp, nhóm lớn binh lính quân địch xông lên.
Tay Lý Tung cầm gậy sắt, hét lớn một tiếng:
- Các huynh đệ, theo ta xông lên!
Năm mươi tên lính vứt bỏ cung nỏ, nhặt lên trường mâu đi dọc nhóm địch đánh tới.
Đi ngược chiều cửa đầu thành tranh đoạt đã đến hồi gay cấn, trên đầu phía Đông thành Lưu Bị có hai trăm binh lính gác, đối mặt với đại tướng quân địch và hơn sáu mươi binh lính Giang Hạ mãnh liệt tấn công, bọn họ liều chết chống cự, gắt gao bảo vệ cho cửa thành, lòng bọn họ cũng nóng như lửa đốt, làm thế nào để bảo vệ quân doanh, mắt thấy bọn họ sẽ không chống nổi.
Lúc này, tiếng kêu ngoài thành rung trời, Lý Nghiêm dẫn năm nghìn quân Giang Hạ xông lên hơn trăm bước, Hướng Sủng gấp đến độ ánh mắt đều nhanh đỏ, một khi hai ngàn viện quân kẻ địch xông lên, khống chế được tường thành, quân Giang Hạ sẽ không còn hy vọng cướp lấy Tỷ Quy, không giành được Tỷ Quy, quân Giang Hạ lại đang bị quân Giang Đông ngăn trở ở Vũ Xương, sẽ tổn hại toàn bộ chiến cuộc.
Lúc này, rốt cục Hướng Sủng phát hiện chỉ huy quân Kinh Nam liều chết chống cự tướng lĩnh, hẳn là một gã Nha tướng, liền đứng ở trước cửa thành lớn tiếng quát to chỉ huy, Hướng Sủng tháo cung, từ sau lưng rút ra một mũi tên trong bầu, giương cung lắp tên, từ trong đám người có một khe hở bắn tên về phía Nha tướng quân địch.
Một mũi tên bắn cổ tướng cổ, Nha tướng hét thảm một tiếng, ngửa mặt ngã quỵ, quân Kinh Nam lập tức hỗn loạn một trận, cùng lúc đó, viện quân Kinh Nam đã lao ra quân doanh, Mi Phương suất lĩnh đánh tới cửa Đông thành.
Hướng Sủng thấy tình thế vô cùng nguy cấp, y hét lớn một tiếng, giục ngựa, múa may cán thương, quân Giang Hạ tác khí, tướng địch lùi vài chục bước, rốt cục cướp được cửa thành.
- Nhanh chóng mở cửa thành!
Hướng Sủng hét lớn một tiếng, năm tên lính cùng nhau ra sức thúc đẩy bàn kéo, mở cửa thành ra, mấy ngàn quân Giang Hạ chờ ở ngoài thành đồng loạt xông lên, giết vào thành Tỷ Quy.
Mi Phương cách cửa chỉ còn hai mươi bước, còn mười bước ngắn ngủi, quân coi giữ Lưu Bị thất bại trong gang tấc, Tỷ Quy lỡ mất dịp tốt, đem thay đổi toàn bộ đại cục.
Nhìn vô số binh lính Giang Hạ mãnh liệt xông vào thị trấn, Mi Phương biết rằng đại thế đã mất, lòng y đau nhức, đành phải ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng,
- Ta ăn nói với chủ công như thế nào đây!
Y chuyển chiến mã chạy về Tây Môn, chỉ đem mấy trăm người hốt hoảng thoát đi Tỷ Quy, chạy về huyện Vu Thành, huyện Tỷ Quy bị chiếm đóng, một con cờ của Lưu Cảnh chính thức đạt được.
- Ta hỏi các ngươi, hai ngày này có người khả nghi vào thành không?
Phụ trách cửa thành phía Tây là một gã đồn trưởng, y trả lời nói:
- Hồi bẩm Mi tướng quân, tạm thời không phát hiện tình huống khả nghi, vẫn bình thường.
Mi Phương gật gật đầu, lại chuyển hướng quan quân đang trực cửa Đông:
- Mã đồn trưởng, tình hình chỗ ngươi thế nào?
- Ty chức bên kia cũng bình thường, lữ khách cũng không giảm bớt.
Mi Phương càng quan tâm tình hình cửa Đông, y lại hỏi:
- Có người nhắc tới tình hình huyện Tín Lăng hay không?
Mã đồn trưởng suy nghĩ một chút nói:
- Thương khách đến huyện Tín Lăng hai ngày nay ít hơn, hôm nay chỉ có một đoàn khách, là đội buôn Ngô thị Giang Lăng, đem một đàn trâu đi Ba Thục, Dương Kiếm sĩ cũng ở trong đội ngũ.
- Ai?
Mi Phương nhướn mày hỏi:
- Người nào là Dương Kiếm sĩ?
- Chính là người Dương Tiến “Bệnh chuyên chư” ở huyện Hoa Dung.
- Nói bậy!
Mi Phương phẫn nộ quát:
- Dương Tiến đã dẫn mẫu thân xuôi nam đi Giang Đông tránh chiến loạn rồi, sao có thể xuất hiện ở Tỷ Quy?
Mã đồn trưởng sợ tới mức nơm nớp lo sợ nói:
- Ta từng thấy quá người này, hình như chính là y.
- Cái gì gọi là giống như, người ở đâu rồi?
Mi Phương đập bàn giận dữ hỏi.
- Y là hẳn là ở cửa hàng Ngô thị.
Nếu như thường lui tới, Mi Phương sẽ không để ý, hiện tại thư cảnh báo của Lưu Bị, trong lòng của y bất an, bất luận tình hình như thế nào y đều phải tra rõ ràng, lúc này Mi Phương đứng dậy lệnh nói:
- Đi theo ta tới cửa hàng Ngô thị!
Mặc dù cửa hàng Ngô chỉ là cửa hàng lớn thứ ba Kinh Châu, nhưng ở huyện Tỷ Quy có số lượng cửa hàng nhiều nhất, kho hàng lớn nhất, ở thành bắc có kho hàng lớn chiếm hơn mười mẫu đất, nơi này đồng thời cũng là cửa hàng chiếm chục mẫu đất.
Chưa tới giữa trưa, mấy trăm tên lính xuất hiện ở ngoài kho hàng, bao vây kho hàng, quản sự cửa hàng là Ngô Tụng, con cháu Ngô gia, chừng ba mươi tuổi, vô cùng khôn khéo, y nghe nói bên ngoài có mấy trăm binh lính đến, vội vàng ra đón, vừa lúc gặp Mi Phương đằng đằng sát khí dẫn người tới.
Ngô Tụng sợ bước lên phía trước thi lễ:
- Mi tướng quân có chuyện gì không?
Gia tộc Mi Phương nhiều thế hệ làm kinh thương, bản thân y với thương nhân cũng không có thành kiến, bình thường cũng rất khách khí, nhưng hôm nay thái độ của y lại khác, y cầm roi ngựa chỉ Ngô Tụng, lớn tiếng quát hỏi:
- Kiếm khách Dương Tiến Nam Quận ở trong cửa hàng phải không?
Ngô Tụng sửng sốt một lúc lâu sau nói:
- Hồi bẩm Giang Hạ, buổi sáng người này có tới, nhưng đã cùng đội thương nhân đi Ba Thục rồi.
Sao Mi Phương có thể tin lời của y, hừ lạnh một tiếng, ra lệnh:
- Lục soát tất cả cho ta!
Trăm tên binh lính xông vào cửa hàng, bắt đầu lục tung lên kiểm tra, lúc này Mi Phương lại nghĩ tới cửa hàng Đào thị, nếu không ở trong này, tất nhiên ở cửa hàng Đào thị, y đồng thời ra lệnh cho một gã quân hầu :
- Mang một trăm huynh đệ đi lục soát cửa hàng Đào thị cho ta , cẩn thận lục soát!
Cửa hàng Đào thị ở phía nam thành, cũng là một kho hàng lớn, nhưng kho hàng lại có vẻ rất bẩn, bởi vì cửa hàng Đào thị ở Ba Thục chủ yếu kinh doanh than đá, tiếp theo là lương thực, ở phía sau kho hàng là một mảnh đất tầm hai mẫu tòa nhà, cũng là sản nghiệp của cửa hàng Đào thị.
Lúc này bên trong một gian phòng, Hướng Sủng đang cùng một gã quan quân thảo luận hành động tiếp ứng công thành, Lý Nghiêm sử dụng phương thức ít người, liên tục đem binh lính vào thành Tỷ Quy tiếp ứng, đã phái hơn một trăm năm mươi người, chủ yếu giả dạng làm tiểu nhị ba cửa hàng lớn ở Kinh Châu.
Hôm nay Hướng Sủng vào thành, chính là suất lĩnh một trăm năm mươi người làm nội ứng, trên thực tế, quân Giang Hạ đã im hơi lặng tiếng cướp lấy huyện Tín Lăng, chuẩn bị phát động tiến công huyện Tỷ Quy, lúc này bọn họ không thể có bất kỳ thất bại nào.
Người quan quân này tên là Lý Tung, là tộc đệ của Lý Nghiêm, là một Nha tướng, tác chiến dũng mãnh, thích hợp đột kích, nhưng ứng biến và mưu lược không đủ, cho nên mới do Hướng Sủng đến chỉ huy nội ứng.
Lý Tung bẩm báo nói:
- Các huynh đệ ở ba cửa hàng đều sắp xếp rất khá, vũ khí giấu ở cửa hàng Đào thị, bất cứ lúc nào cũng có thể hành động.
Hướng Sủng gật đầu nói:
- Thời gian hành động là canh hai đêm nay, chúng ta tập kích, canh hai cướp đoạt cửa Đông thành, hành động lần này quan trọng, chỉ có thể thành công, không thể thất bại!
- Ty chức hiểu rõ!
Bỗng nhiên, quản sự của hàng Đào thị vội vàng chạy vào, gấp giọng nói:
- Bên ngoài có hơn một trăm tên lính, điều tra cửa hàng, hình như muốn tìm kiếm khách Dương Tiến Nam Quận, Hướng tướng quân nhanh xuống hầm trốn đi!
Trong lòng Hướng Sủng có chút kinh ngạc, chẳng lẽ quân coi giữ của Lưu Bị có được tin tức gì sao? Lúc này y nói với quản sự:
- Không cần trốn, ngươi cho ta một bộ quần áo tiểu nhị là được!
Hướng Sủng cắt râu dài, rửa sạch mặt mày, mặc quần áo của người làm, bộ dáng rất khác so với lúc vào thành, nhưng y lo lắng là vũ khí, lại hỏi quản sự:
- Lý tướng quân nói vũ khí giấu ở trong cửa hàng, có giấu kĩ được không?
- Xin Hướng tướng quân yên tâm, vũ khí đều giấu dưới ao nước hậu viện, cho dù lặn xuống nước cũng khó có thể phát hiện, tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn.
Hướng Sủng yên lòng, vội vàng đi vào tiền viện, xen lẫn vào trong năm mươi mấy tiểu nhị, từ bên ngoài nhìn vào, y và đám tiểu nhị này hoàn toàn giống nhau, căn bản nhìn không ra khác biệt.
Lúc này trăm tên lính đã xông vào cửa hàng, bọn họ với tiểu nhị ăn mặc giản dị không có hứng thú, phân công nhau chạy vào phòng kế toán và nội thất, lục tung điều tra người hiềm nghi, trong lòng bọn lính đều biết rõ, loại cơ hội phát tài này bọn họ làm sao có thể buông tha.
Điều tra xong cửa hàng Ngô thị, kết quả không thu hoạch được gì, không bao lâu, quân hầu đi điều tra cửa hàng Đào thị cũng trở về bẩm báo:
- Không có phát hiện người hiềm nghi!
Lúc này Mi Phương đã nhận được tin tức của tướng phòng giữ cửa Tây, nhân khi trời sáng cửa hàng Ngô thị đã vội vàng đem đàn trâu ra khỏi cửa thành, đi tới Ba Quận, binh lính thủ thành không chú ý người ra khỏi thành.
Trong lòng Mi Phương thầm nghĩ, 'Chẳng lẽ thực là mình đa nghi sao?'
Y không tìm thấy chứng cớ và manh mối, cũng không muốn quá mức đắc tội mấy nhà cửa hàng lớn, liền hạ lệnh:
- Truyền lệnh những đồ vật ở hai bên cửa thành, phải tăng mạnh phòng ngự, nhất là ban đêm, không thể nửa điểm sơ suất!
Đêm dần khuya, mây đen thật dày che đậy ánh trăng tinh quang, trong huyện Tỷ Quy một mảnh tối đen, cũng vô cùng an tĩnh, ngọn đèn cuối cùng trong một gia đình cũng thổi tắt, cả huyện thành tiến vào lúc ngủ say, ngẫu nhiên có tiếng chó mèo hoang ở đầu đường xuyên qua, trước tòa thành trì chỉ có hai cây đuốc, giống hệt hai ánh mắt của thị trấn.
Ở trong kho cửa hàng than đá Đào thị, một trăm năm mươi binh lính xếp thành hàng chỉnh tề, bọn họ đều đổi lại khôi giáp quân Nam Kinh, trên mũ giáp cắm lông Bạch Vũ khác nhau, tay bọn họ cầm trường mâu, chiến đao cung nỏ, lẳng lặng nghe thủ lĩnh Hướng Sủng sắp xếp.
- Quân coi giữ phía Đông thành ước chừng hai trăm người, chúng ta phi thường, trăm người đối phó được, nhưng mấu chốt là khoảng cách quân doanh đến cửa phía Đông thành cửa chỉ có ba trăm bước, cứu viện sẽ rất nhanh, cho nên nhất định phải ngăn chặn cứu viện quân doanh.
Hướng Sủng nói với Lý Tung:
- Lý tướng quân có thể dẫn năm mươi cung nỏ thủ ngăn chặn cứu viện của quân doanh, phải hết sức kéo dài thời gian!
Lý Tung vội vàng khom người thi lễ:
- Ty chức tuân mệnh!
Y vung tay về phía năm mươi cung nỏ thủ bên trái:
- Đi theo ta!
Năm mươi người vội vàng đi theo Lý Tung, Hướng Sủng thấy sắp đên hai canh giờ, nói với một trăm tên lính:
- Lên đường đi!
Y trở mình lên ngựa, suất lĩnh một trăm tên lính xếp thành hàng chạy về phía tây thành.
Bình thường phía Tây thành chỉ có trăm tên lính trực đêm, nhưng hôm nay Mi Phương hạ lệnh tăng mạnh phòng ngự, cho nên lại tăng lên hai trăm tên lính, trên thành dưới thành phòng ngự nghiêm mật.
Phòng ngự dưới thành vẫn là Mã đồn trưởng ban ngày, y bị Mi Phương giũa cho một trận, không dám nhàn hạ lần nữa, tăng mạnh tinh thần tiến hành tuần tra ở cửa thành, lúc này, bên người có binh lính hô:
- Đồn trưởng, phía trước có một đội quân sĩ đến, có phải đến đổi người hay không?
Trong lòng Mã đồn trưởng có chút kỳ quái, không nghe nói đêm nay sẽ đổi người, chẳng lẽ là Mi tướng quân muốn gia tăng phòng ngự hay sao? Y cảm thấy có một khả năng lớn hơn nữa, hai trăm người còn chưa đủ, lại thêm một đội binh lính, bảo đảm tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn.
Nghĩ vậy, Mã đồn trưởng bước nhanh ra đón chào, lớn tiếng hỏi:
- Huynh đệ đến tiếp viện sao?
- Đúng vậy!
Hướng Sủng thuận miệng đáp.
Đợi đến gần kẻ thù, Hướng sủng đâm một thương, thương nhanh như điện, tiến thẳng vào cổ họng đối phương, Mã đồn trưởng vừa mới phát hiện không thích hợp, không biết đối phương, nhưng không đợi y kịp phản ứng, chỉ cảm thấy cổ chợt lạnh, trước mắt một mảnh tối đen, trường thương đã đâm xuyên qua cổ họng của y, đồn trưởng mất mạng ngay lập tức.
Trường thương của Hướng Sủng nhướng lên, hất thi thể tướng địch ra, hét lớn một tiếng:
- Giết!
Một trăm tên lính ùa lên, như bầy sói đánh về phía quân coi giữ, cửa thành một mảnh đại loạn, quân coi giữ gấp gáp nghênh chiến, bị quân Giang Hạ giết liên tiếp bại lui, đồn trưởng quân coi giữ vừa chết, trăm tên lính dưới thành như rắn mất đầu, rất nhanh liền không có lòng dạ nào ham chiến, chạy trốn bốn phía.
Lúc này, trên đầu thành có âm thanh cảnh báo “keng keng keng!' gõ vang, vang vọng toàn thành, quân coi giữ trên đầu thành hô to:
- Quân địch xông vào thành!
Hướng Sủng đoạt lấy tấm chắn, một tay chấp thương:
- Đi theo ta!
Y hô to một tiếng, hai chân kẹp chiến mã, suất lĩnh ba mươi mấy người phóng trên hành lang, mười mấy tên quân coi giữ trên đỉnh đầu đồng loạt bắn tên, tiễn như mưa tới, quân sĩ Giang Hạ trở tay không kịp, đều trúng tên, kêu thảm nhào lộn xuống thành.
Hướng Sủng giận dữ, phóng ngựa nhảy xông lên đầu thành, vứt bỏ tấm chắn, múa may trường thương đánh quân coi giữ đầu thành, liên tiếp ám sát năm người, quân coi giữ liên tiếp lui về phía sau, binh lính Giang Hạ phía sau bắt lấy cơ hội trong chớp nhoáng này, xông lên đầu thành.
Âm thanh cảnh báo đầu thành đánh thức Mi Phương, y từ trên giường nhảy xuống, luống cuống tay chân mặc giáp trụ khôi giáp, y biết ban ngày mình đoán rất chính xác, nhưng cuối cùng lại khinh thường, nghĩ đến thành trì sắp mất, trong lòng Mi Phương khẩn trương, la lên:
- Không cần tập kết, lập tức đi trợ giúp cửa Đông thành!
Mấy trăm quân Kinh Nam không kịp cả đội tập kết chạy đến cửa thành, nhưng mới đến cửa doanh, giống như gặp cơn bão mưa tên phóng tới, mười mấy tên binh lính đều kêu thảm ngã xuống đất, quân Kinh Nam không có chuẩn bị, sợ tới mức đều lui về doanh.
Trong bóng đêm, trong rừng cây đối diện quân doanh hơn mười bước, Lý Tung suất lĩnh năm mươi cung nỏ thủ, sau khi bắn xong tên vòng thứ nhất lại nhanh chóng kéo cung nỏ, nhắm cửa quân doanh.
Trong lòng Lý Tung cũng rõ ràng, y chỉ là đánh quân địch trở tay không kịp, một khi quân địch phát hiện tên không nhiều, sẽ nâng lá chắn lao tới.
Y quay đầu lại nhìn đầu thành Đông, trên đầu thành vẫn không có xuất hiện ánh lửa, trong lòng Lý Tung không khỏi lo lắng, Hướng tướng quân bên kia đã giành được thành trì chưa, chẳng lẽ không như ý sao?
Đúng lúc này, binh lính bên người hô to:
- Tướng quân, xuất hiện rồi!
Trong bóng đêm, chỉ thấy bóng đen nhóm lớn từ cửa doanh xông ra, trong đó còn có chiến mã ở phía sau đốc chiến, đây là quân địch có chuẩn bị mà tới, Lý Tung hô to một tiếng:
- Bắn!
Năm mươi mũi tên bắn về phía đàn địch, lúc này là lá chắn quân mở đường, tấm chắn giơ lên cao, dày đặc tên chạm trên tấm chắn, chỉ có cực ít binh lính trúng tên ngã xuống đất, cung nỏ đã mất đi lực uy hiếp, nhóm lớn binh lính quân địch xông lên.
Tay Lý Tung cầm gậy sắt, hét lớn một tiếng:
- Các huynh đệ, theo ta xông lên!
Năm mươi tên lính vứt bỏ cung nỏ, nhặt lên trường mâu đi dọc nhóm địch đánh tới.
Đi ngược chiều cửa đầu thành tranh đoạt đã đến hồi gay cấn, trên đầu phía Đông thành Lưu Bị có hai trăm binh lính gác, đối mặt với đại tướng quân địch và hơn sáu mươi binh lính Giang Hạ mãnh liệt tấn công, bọn họ liều chết chống cự, gắt gao bảo vệ cho cửa thành, lòng bọn họ cũng nóng như lửa đốt, làm thế nào để bảo vệ quân doanh, mắt thấy bọn họ sẽ không chống nổi.
Lúc này, tiếng kêu ngoài thành rung trời, Lý Nghiêm dẫn năm nghìn quân Giang Hạ xông lên hơn trăm bước, Hướng Sủng gấp đến độ ánh mắt đều nhanh đỏ, một khi hai ngàn viện quân kẻ địch xông lên, khống chế được tường thành, quân Giang Hạ sẽ không còn hy vọng cướp lấy Tỷ Quy, không giành được Tỷ Quy, quân Giang Hạ lại đang bị quân Giang Đông ngăn trở ở Vũ Xương, sẽ tổn hại toàn bộ chiến cuộc.
Lúc này, rốt cục Hướng Sủng phát hiện chỉ huy quân Kinh Nam liều chết chống cự tướng lĩnh, hẳn là một gã Nha tướng, liền đứng ở trước cửa thành lớn tiếng quát to chỉ huy, Hướng Sủng tháo cung, từ sau lưng rút ra một mũi tên trong bầu, giương cung lắp tên, từ trong đám người có một khe hở bắn tên về phía Nha tướng quân địch.
Một mũi tên bắn cổ tướng cổ, Nha tướng hét thảm một tiếng, ngửa mặt ngã quỵ, quân Kinh Nam lập tức hỗn loạn một trận, cùng lúc đó, viện quân Kinh Nam đã lao ra quân doanh, Mi Phương suất lĩnh đánh tới cửa Đông thành.
Hướng Sủng thấy tình thế vô cùng nguy cấp, y hét lớn một tiếng, giục ngựa, múa may cán thương, quân Giang Hạ tác khí, tướng địch lùi vài chục bước, rốt cục cướp được cửa thành.
- Nhanh chóng mở cửa thành!
Hướng Sủng hét lớn một tiếng, năm tên lính cùng nhau ra sức thúc đẩy bàn kéo, mở cửa thành ra, mấy ngàn quân Giang Hạ chờ ở ngoài thành đồng loạt xông lên, giết vào thành Tỷ Quy.
Mi Phương cách cửa chỉ còn hai mươi bước, còn mười bước ngắn ngủi, quân coi giữ Lưu Bị thất bại trong gang tấc, Tỷ Quy lỡ mất dịp tốt, đem thay đổi toàn bộ đại cục.
Nhìn vô số binh lính Giang Hạ mãnh liệt xông vào thị trấn, Mi Phương biết rằng đại thế đã mất, lòng y đau nhức, đành phải ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng,
- Ta ăn nói với chủ công như thế nào đây!
Y chuyển chiến mã chạy về Tây Môn, chỉ đem mấy trăm người hốt hoảng thoát đi Tỷ Quy, chạy về huyện Vu Thành, huyện Tỷ Quy bị chiếm đóng, một con cờ của Lưu Cảnh chính thức đạt được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.