Chương 154: Cần một kết thúc triệt để
Cao Nguyệt
04/07/2017
Trong một tửu viện nhỏ ngoài cổng Phàn Thành, Lưu
Cảnh và Triệu Vân tìm một chỗ trống ngồi xuống, lại gọi mấy thứ rượu và
thức ăn, Lưu Cảnh lúc này mới hỏi:
- Đại ca trở về lúc nào?
- Hai ngày trước vừa mới trở về.
- Chân nhân đã đắc đạo chưa?
Lưu Cảnh chần chờ hỏi.
Triệu Vân im lặng, sau một lúc lâu thở dài, ánh mắt lộ ra bi thương ý.
- Ta vẫn chậm một bước, khi ta đuổi tới sư phụ đã đi được một ngày, cuối cùng cũng không thể nói câu nào với sư phụ, ôi việc này sẽ trở thành tiếc nuối suốt đời ta.
Lưu Cảnh cắn môi một cái, hổ thẹn nói:
- Đệ thì ngay cả đưa tiễn cũng không có đi, uổng phí lão nhân gia khổ tâm dạy đệ một phen.
- Nghĩ thoáng một chút, sư phụ là tu đạo viên mãn, không giống với sự ra đi của người bình thường, ông đã biết đại nạn của mình sắp đến, điều đó tất nhiên là một loại kết quả tu hành của ông, ta nghĩ sư phụ hẳn là đã đắc đạo rồi.
Nói tới đây, Triệu Vân từ trong ngực lấy ra một phong thư, đưa cho Lưu Cảnh.
- Đây là lời trăn trối sư phụ để lại cho ta, mặt trên có nhắc tới đệ, bảo ta đốc thúc đệ học võ, hy vọng đệ có thể trở thành trụ cột của vương triều Đại Hán.
Lưu Cảnh tiếp nhận lá thư, yên lặng đọc một lần, rồi đem thư trả lại cho Triệu Vân, lắc đầu cười khổ nói:
- Trụ cột của vương triều Đại Hán, chỉ sợ khiến lão nhân gia thất vọng rồi.
Triệu Vân mỉm cười.
- Đệ nói sai rồi, hiện tại không phải đệ đã làm được bước thứ nhất rồi sao? Thăng nhiệm làm Biệt bộ tư mã Sài Tang, nửa năm trước khi ta gặp đệ, làm sao ngờ, đệ nhanh như vậy liền quật khởi rồi, ta còn tưởng rằng, đệ ít nhất phải hai ba năm sau mới có cơ hội, lão đệ, đệ thật không làm cho ta thất vọng.
Lưu Cảnh hơi ngượng ngùng nói:
- Khiến đại ca chê cười, kỳ thật cũng là một loại kỳ ngộ, đệ may mắn gặp được cơ hội, hơn nữa nắm bắt được nó, cho nên mới có thể thành công nhanh chóng như vậy.
Triệu Vân gật gật đầu.
- Đây là ưu thế lớn nhất của đệ, giỏi nắm bắt cơ hội, ở Nhương Sơn, ta đã cảm nhận được sâu sắc, đệ sẽ bắt lấy tất cả cơ hội có lợi đối với đệ, thậm chí còn để cho ta trên chiến trường cứu đệ, kỳ thật cũng là đệ bắt được một cơ hội trôi qua trong chớp mắt.
Hai người nhỏ giọng trò chuyện với nhau, lúc này, tửu bảo đưa rượu và thức ăn tới, Lưu Cảnh thay Triệu Vân rót một chén rượu, cười nói:
- Đệ nhớ khi ở Nhương Sơn đã từng nói, mời huynh uống rượu, nếu hôm nay không có cơ hội này, thì đệ thất tín rồi.
- Thật sao? Ta thật đã quên mất, hình như là có chuyện như vậy, đệ để cho ta uống nước mưa trong vũng.
Triệu Vân không kìm nổi cười to.
Hai người uống một chung rượu, lúc này, Triệu Vân chợt nhớ tới một chuyện, y trầm ngâm một chút, nói với Lưu Cảnh:
- Đệ có quen một người tên là Dương Thịnh không?
Lưu Cảnh lắc đầu.
- Đệ chưa từng nghe nói đến tên này, có vấn đề gì không?
Triệu Vân thở dài một tiếng.
- Người này đã chết, nếu y còn sống, y sẽ là ác mộng của đệ.
Lưu Cảnh cả kinh, liền vội vàng hỏi:
- Là chuyện gì đã xảy ra?
Triệu Vân do dự một chút.
- Ta không biết có nên nói hay không, tuy nhiên, ta không muốn giấu diếm đệ, cần phải để đệ biết chân tướng, tên Dương Thịnh này, kỳ thật là phụ tá của Thái Mạo.
"Thái Mạo"
Trong lòng Lưu Cảnh lập tức dâng lên một cảm giác không ổn, vẻ mặt hắn ngưng trọng nhìn chăm chú vào Triệu Vân, chờ đợi câu trả lời của y.
- Hai ngày trước, vùng Tương Phàn có một lời đồn đại bất lợi, nói đệ kỳ thật không phải cháu Châu Mục, mà là gian tế do Tào Tháo phái đến, có lẽ Thái Mạo có ý tưởng, liền phái Dương Thịnh đi về quê của đệ ở Cao Bình điều tra, ta không biết chuyện này làm sao lại bị chủ công biết, ngài lập tức lệnh cho ta tiến đến chặn giết tên Dương Thịnh này, ngay đêm hôm qua, huynh đệ chúng ta phái ra ở huyện Dã ngăn cản được tện Dương Thịnh này, cũng giết được y, chuyện này rất bí mật, chỉ có ta và chủ công biết.
Nói đến đây, Triệu Vân thở dài.
- Ta vốn không nên nói cho đệ biết, nhưng ta biết rằng chuyện này đối với đệ rất quan trọng, trong lòng đệ hiểu được là được.
Trong lòng Lưu Cảnh khiếp sợ dị thường, một mặt dĩ nhiên là Thái Mạo bí mật phái người điều tra mình, khiến Lưu Cảnh chuẩn bị không kịp, nhưng cuối cùng Lưu Bị phái Triệu Vân chặn giết, khiến trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng Lưu Bị làm sao lại nghĩ đến Thái Mạo sẽ phái người đi điều tra mình, mặt khác... chẳng lẽ Lưu Bị biết rằng mình giả mạo làm cháu của Lưu Biểu sao?
Lưu Cảnh không hiểu nhìn chăm chú vào Triệu Vân, hắn biết rằng Triệu Vân vừa giải thích điểm mấu chốt cho mình, chẳng lẽ là Triệu Vân nói cho Lưu Bị?
Triệu Vân lắc lắc đầu.
- Đệ không nên nhìn ta như vậy, chuyện của đệ ta chưa từng nói với bất cứ ai, phương diện này tất nhiên có việc kỳ quái, ta cũng không biết, nhưng ta phải nhắc nhở đệ, Dương Thịnh mấy tháng không trở về, Thái Mạo tất nhiên sẽ sinh nghi, lão đệ, nên làm như thế nào, trong lòng đệ phải có suy tính, không thể để cho chuyện này cuối cùng phá hủy đời đệ.
Lưu Cảnh yên lặng gật đầu, hắn gần như đã quên chuyện này, lại không ngờ, chuyện này tựa như một con rắn độc ngủ đông, ở bên cạnh mình, cũng không biết nó khi nào tỉnh lại, hung hăng cắn mình một cái, chuyện này nhất định phải mau chóng xử lý sạch sẽ.
......
Hàn huyên cùng Triệu Vân chừng nửa canh giờ, Lưu Cảnh lại hẹn Triệu Vân có rảnh thì đi Sài Tang, Triệu Vân vui vẻ đáp ứng, lúc này, Triệu Vân thấy thời gian đã không còn sớm, liền cáo từ rời đi, Lưu Cảnh lại không có rời đi, ngồi ở trước bàn thật lâu, trong lòng còn đang suy nghĩ chuyện con rắn độc đó, hắn nên xử lý như thế nào?
Kỳ thật điều Lưu Cảnh lo lắng nhất cũng không phải Thái Mạo, Thái Mạo hẳn là chỉ là đoán, nghe được đồn đại rồi phái người đi điều tra, điều này là bình thường, nói rõ rằng lời đồn đãi này không có quan hệ gì với Thái Mạo.
Mấu chốt là Lưu Bị, y làm sao đoán được thân phận của mình là giả? Lấy sự đa mưu túc trí của Lưu Bị, y đương nhiên sẽ không tố giác với Lưu Biểu, y nhất định sẽ đem chuyện này làm nhược điểm của mình nắm ở trong tay, vào thời khắc mấu chốt sẽ ép mình đi vào khuôn khổ, giành lợi ích lớn nhất.
Cũng không biết Lưu Bị đã đạt được hay chưa, có lẽ còn chưa có đạt được, nếu không y cũng sẽ không phái Triệu Vân đi chặn giết cái tên Dương Thịnh kia, nhưng sau khi chặn giết, khẳng định y cũng sẽ phái người đi huyện Cao Bình, tìm kiếm bằng chứng của mình.
Cho nên Triệu Vân mới nhắc nhở mình, không được phớt lờ nữa, không thể để cho Lưu Bị bắt lấy nhược điểm của mình, tuyệt không thể.
Nghĩ vậy, Lưu Cảnh lập tức đem giấy bút tới viết một tờ giấy, tìm Vương Thái chờ ở ngoài cửa tửu quán, Vương Thái khom người thi lễ.
- Công tử có gì chỉ bảo?
Lưu Cảnh chậm rãi nói với y:
- Ngươi lập tức đi huyện Cao Bình, thay ta xử lý một đại sự, việc này quan hệ đến tính mạng của ta, ngươi ngàn vạn không được sơ suất.
Vương Thái nghiêm nghị nói:
- Xin công tử yên tâm, Vương Thái dốc hết toàn lực mà làm.
Lưu Cảnh đem tờ giấy đưa cho y.
- Đi huyện Cao Bình, chiếu theo chỉ bảo trên tờ giấy mà làm, tuyệt đối không thể nhân từ nương tay
- Ty chức hiểu rõ!
Vương Thái tiếp nhận tờ giấy, Lưu Cảnh lại dặn dò:
- Phải nhanh chóng đi, ta hoài nghi đã có người động thủ, ngươi nhất định phải cản người còn lại đem sự tình làm thỏa đáng.
Vương Thái gật gật đầu, xoay người mà đi, Lưu Cảnh nhìn y cưỡi ngựa đi xa, trong lòng thầm nghĩ:
- Chỉ mong Vương Thái có thể cản được người của Lưu Bị phái đi.
......
Màn đêm buông xuống, trong Thái phủ, Hoàng Tổ dưới sự dẫn dắt của Thái Dật vội vàng hướng đi vào thư phòng của Thái Mạo, Hoàng Tổ tâm sự nặng nề, không biết hôm nay Thái Mạo và Lưu Biểu nói chuyện như thế nào?
Nhưng trong lòng Hoàng Tổ thật sự không có cách nào lạc quan, vào xế chiều hôm nay, châu nha chính thức ra lệnh, bổ nhiệm Lưu Cảnh làm Biệt bộ tư mã Sài Tang, đồng thời kiêm nhiệm chức Huyện lệnh Sài Tang.
Khiến Hoàng Tổ lo lắng là, sự bổ nhiệm này là tuyên bố sau khi Lưu Biểu và Thái Mạo nói chuyện, điều này có nghĩa Thái Mạo và Lưu Biểu nói chuyện cũng không thành công, khiến Hoàng Tổ lo lắng, không biết hành trình này tự mình Tương Dương, sẽ có một cái dạng kết quả gì.
Trong thư phòng, Thái Mạo chắp tay sau lưng đi qua đi lại, vẻ mặt sầu lo, hôm nay y và Lưu Biểu đàm phán cũng không thuận lợi.
Đương nhiên, y không chỉ nói việc Hoàng Tổ, cũng nói chuyện hôn sự hai nhà Thái Lưu, lúc trước thái độ của Lưu Biểu cứng rắn, mạnh mẽ, không chịu nhượng bộ, rồi sau đó, thái độ của Lưu Biểu lại uyển chuyển, ngôn từ khẩn thiết.
Việc này liền khiến trong lòng Thái Mạo đã hiểu ra, thái độ Lưu Biểu đối đãi với thế gia cũng không có cứng rắn, mạnh mẽ như trong tưởng tượng, ít nhất là với Thái gia, Lưu Biểu vẫn an ủi là chính.
- Phụ thân, Hoàng Thái thủ tới rồi.
Ngoài cửa truyền đến thanh âm của trưởng tử Thái Dật.
Thái Mạo chỉ cảm thấy đau đầu, mặc dù y không biết làm sao có thể nói rõ lí do với Hoàng Tổ, nhưng có sự tình, y nhất định phải đối mặt.
Cửa mở, Thái Dật mang theo Hoàng tổ từ bên ngoài đi vào.
- Quân sư, như thế nào?
Vừa vào cửa, Hoàng Tổ liền sốt ruột hỏi.
Thái Mạo khoát tay, nói với nhi tử Thái Dật:
- Ngươi ở bên ngoài chờ, đừng cho bất cứ kẻ nào tiến vào.
Thái Dật lui xuống, Thái Mạo lúc này mới cười khổ một tiếng nói:
- Không phải tin tức tốt, nhưng cũng không quá kém.
Lúc này, Hoàng Tổ cũng tỉnh táo lại, lão ngồi xuống đối diện Thái Mạo, nhìn chăm chú vào Thái Mạo, chờ đợi câu trả lời của lão.
Hoàng Tổ gật gật đầu.
- Ta chính là muốn hỏi quân sư việc này, Lưu Biểu vẫn là không chịu huỷ bỏ bổ nhiệm Lưu Cảnh sao?
Sự tình không có đơn giản như vậy, Thái Mạo thở dài nói:
- Y nói có thể huỷ bỏ bổ nhiệm, tuy nhiên điều kiện của y rất hà khắc, huynh sẽ không tiếp nhận.
- Quân sư không ngại nói thử xem?
Hoàng Tổ nhìn chăm chú vào Thái Mạo, ở trong lòng y, Lưu Cảnh khống chế Sài Tang là một chuyện cực kỳ nghiêm trọng, chỉ cần có thể đôi vê Sài Tang, y thà rằng trả giá trầm trọng, lại không biết Lưu Biểu còn có thể có nhiều điều kiện.
Thái Mạo trên mặt lộ ra nụ cười chua xót.
- Điều kiện của Lưu Biểu là điều huynh làm Thái Thú quận An Lục, huynh có thể chấp nhận sao?
Hoàng Tổ ngạc nhiên, lập tức mở to hai mắt nhìn, không kìm nổi nhảy đứng lên, lớn tiếng hét lớn:
- Điều kiện quái gì thế này?
Thái Mạo vội vàng xua tay.
- Văn Tiến huynh mời ngồi, không cần tức giận, sự tình cũng chưa có gay go như vậy.
Hoàng Tổ hít một hơi thật dài.
- Quân sư hãy nói rõ cuối cùng đã đạt thành hiệp nghị gì?
- Hiệp nghị cuối cùng là, hàng năm huynh nhất định phải đến Tương Dương báo cáo công tác, văn chức quan viên Giang Hạ do Châu nha bổ nhiệm, quân đội của Châu Mục điều động huynh nhất định phải phục tùng, đương nhiên có thể do huynh chỉ định người đến Thống soái, coi như đáp ứng lại huynh, Lưu Biểu hứa hẹn, chỉ có ở tình huống huynh thỉnh cầu, quân Kinh Châu mới có thể tiến vào Giang Hạ.
- Vậy thì Lưu Cảnh tính làm sao?
Hoàng Tổ cả giận nói
- Sài Tang là trường hợp đặc biệt, nó không hề thuộc Giang Hạ, mà trực thuộc Châu nha.
- Ý chính là, quân Kinh Châu có thể tiến vào Sài Tang?
Hoàng Tổ hơi nghe hiểu ý tứ của Thái Mạo
Thái Mạo im lặng, chính là cái ý tứ này.
Dừng một chút, Thái Mạo lại thấp giọng nói:
- Kỳ thật mấu chốt là quân đội, Văn Tiến huynh, chỉ cần quân đội chặt chẽ nắm ở trong tay huynh, ta cảm thấy các điều kiện khác cũng có thể nhượng bộ.
Hoàng Tổ cũng là một người cực kỳ chú trọng thực tế, giải thích của Thái Mạo lão rất đồng tình, kỳ thật buổi chiều Châu nha tuyên bố bổ nhiệm Lưu Cảnh, là lão biết Sài Tang đã mất khó có thể vãn hồi.
Tuy nhiên, cũng xem là tốt, sau khi Lưu Biểu giành lấy Sài Tang, không có được nước lấn tới, bảo đảm lợi ích của Hoàng Tổ y, trên thực tế chính là duy trì hiện trạng, mấu chốt là quân Kinh Châu không tiến vào Giang Hạ, điều này làm cho Hoàng Tổ nhiều ít được một chút an ủi.
Hoàng Tổ thở dài, kết cục này còn chưa vừa lòng, chỉ có thể nói là miễn cưỡng tiếp nhận.
- Đại ca trở về lúc nào?
- Hai ngày trước vừa mới trở về.
- Chân nhân đã đắc đạo chưa?
Lưu Cảnh chần chờ hỏi.
Triệu Vân im lặng, sau một lúc lâu thở dài, ánh mắt lộ ra bi thương ý.
- Ta vẫn chậm một bước, khi ta đuổi tới sư phụ đã đi được một ngày, cuối cùng cũng không thể nói câu nào với sư phụ, ôi việc này sẽ trở thành tiếc nuối suốt đời ta.
Lưu Cảnh cắn môi một cái, hổ thẹn nói:
- Đệ thì ngay cả đưa tiễn cũng không có đi, uổng phí lão nhân gia khổ tâm dạy đệ một phen.
- Nghĩ thoáng một chút, sư phụ là tu đạo viên mãn, không giống với sự ra đi của người bình thường, ông đã biết đại nạn của mình sắp đến, điều đó tất nhiên là một loại kết quả tu hành của ông, ta nghĩ sư phụ hẳn là đã đắc đạo rồi.
Nói tới đây, Triệu Vân từ trong ngực lấy ra một phong thư, đưa cho Lưu Cảnh.
- Đây là lời trăn trối sư phụ để lại cho ta, mặt trên có nhắc tới đệ, bảo ta đốc thúc đệ học võ, hy vọng đệ có thể trở thành trụ cột của vương triều Đại Hán.
Lưu Cảnh tiếp nhận lá thư, yên lặng đọc một lần, rồi đem thư trả lại cho Triệu Vân, lắc đầu cười khổ nói:
- Trụ cột của vương triều Đại Hán, chỉ sợ khiến lão nhân gia thất vọng rồi.
Triệu Vân mỉm cười.
- Đệ nói sai rồi, hiện tại không phải đệ đã làm được bước thứ nhất rồi sao? Thăng nhiệm làm Biệt bộ tư mã Sài Tang, nửa năm trước khi ta gặp đệ, làm sao ngờ, đệ nhanh như vậy liền quật khởi rồi, ta còn tưởng rằng, đệ ít nhất phải hai ba năm sau mới có cơ hội, lão đệ, đệ thật không làm cho ta thất vọng.
Lưu Cảnh hơi ngượng ngùng nói:
- Khiến đại ca chê cười, kỳ thật cũng là một loại kỳ ngộ, đệ may mắn gặp được cơ hội, hơn nữa nắm bắt được nó, cho nên mới có thể thành công nhanh chóng như vậy.
Triệu Vân gật gật đầu.
- Đây là ưu thế lớn nhất của đệ, giỏi nắm bắt cơ hội, ở Nhương Sơn, ta đã cảm nhận được sâu sắc, đệ sẽ bắt lấy tất cả cơ hội có lợi đối với đệ, thậm chí còn để cho ta trên chiến trường cứu đệ, kỳ thật cũng là đệ bắt được một cơ hội trôi qua trong chớp mắt.
Hai người nhỏ giọng trò chuyện với nhau, lúc này, tửu bảo đưa rượu và thức ăn tới, Lưu Cảnh thay Triệu Vân rót một chén rượu, cười nói:
- Đệ nhớ khi ở Nhương Sơn đã từng nói, mời huynh uống rượu, nếu hôm nay không có cơ hội này, thì đệ thất tín rồi.
- Thật sao? Ta thật đã quên mất, hình như là có chuyện như vậy, đệ để cho ta uống nước mưa trong vũng.
Triệu Vân không kìm nổi cười to.
Hai người uống một chung rượu, lúc này, Triệu Vân chợt nhớ tới một chuyện, y trầm ngâm một chút, nói với Lưu Cảnh:
- Đệ có quen một người tên là Dương Thịnh không?
Lưu Cảnh lắc đầu.
- Đệ chưa từng nghe nói đến tên này, có vấn đề gì không?
Triệu Vân thở dài một tiếng.
- Người này đã chết, nếu y còn sống, y sẽ là ác mộng của đệ.
Lưu Cảnh cả kinh, liền vội vàng hỏi:
- Là chuyện gì đã xảy ra?
Triệu Vân do dự một chút.
- Ta không biết có nên nói hay không, tuy nhiên, ta không muốn giấu diếm đệ, cần phải để đệ biết chân tướng, tên Dương Thịnh này, kỳ thật là phụ tá của Thái Mạo.
"Thái Mạo"
Trong lòng Lưu Cảnh lập tức dâng lên một cảm giác không ổn, vẻ mặt hắn ngưng trọng nhìn chăm chú vào Triệu Vân, chờ đợi câu trả lời của y.
- Hai ngày trước, vùng Tương Phàn có một lời đồn đại bất lợi, nói đệ kỳ thật không phải cháu Châu Mục, mà là gian tế do Tào Tháo phái đến, có lẽ Thái Mạo có ý tưởng, liền phái Dương Thịnh đi về quê của đệ ở Cao Bình điều tra, ta không biết chuyện này làm sao lại bị chủ công biết, ngài lập tức lệnh cho ta tiến đến chặn giết tên Dương Thịnh này, ngay đêm hôm qua, huynh đệ chúng ta phái ra ở huyện Dã ngăn cản được tện Dương Thịnh này, cũng giết được y, chuyện này rất bí mật, chỉ có ta và chủ công biết.
Nói đến đây, Triệu Vân thở dài.
- Ta vốn không nên nói cho đệ biết, nhưng ta biết rằng chuyện này đối với đệ rất quan trọng, trong lòng đệ hiểu được là được.
Trong lòng Lưu Cảnh khiếp sợ dị thường, một mặt dĩ nhiên là Thái Mạo bí mật phái người điều tra mình, khiến Lưu Cảnh chuẩn bị không kịp, nhưng cuối cùng Lưu Bị phái Triệu Vân chặn giết, khiến trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng Lưu Bị làm sao lại nghĩ đến Thái Mạo sẽ phái người đi điều tra mình, mặt khác... chẳng lẽ Lưu Bị biết rằng mình giả mạo làm cháu của Lưu Biểu sao?
Lưu Cảnh không hiểu nhìn chăm chú vào Triệu Vân, hắn biết rằng Triệu Vân vừa giải thích điểm mấu chốt cho mình, chẳng lẽ là Triệu Vân nói cho Lưu Bị?
Triệu Vân lắc lắc đầu.
- Đệ không nên nhìn ta như vậy, chuyện của đệ ta chưa từng nói với bất cứ ai, phương diện này tất nhiên có việc kỳ quái, ta cũng không biết, nhưng ta phải nhắc nhở đệ, Dương Thịnh mấy tháng không trở về, Thái Mạo tất nhiên sẽ sinh nghi, lão đệ, nên làm như thế nào, trong lòng đệ phải có suy tính, không thể để cho chuyện này cuối cùng phá hủy đời đệ.
Lưu Cảnh yên lặng gật đầu, hắn gần như đã quên chuyện này, lại không ngờ, chuyện này tựa như một con rắn độc ngủ đông, ở bên cạnh mình, cũng không biết nó khi nào tỉnh lại, hung hăng cắn mình một cái, chuyện này nhất định phải mau chóng xử lý sạch sẽ.
......
Hàn huyên cùng Triệu Vân chừng nửa canh giờ, Lưu Cảnh lại hẹn Triệu Vân có rảnh thì đi Sài Tang, Triệu Vân vui vẻ đáp ứng, lúc này, Triệu Vân thấy thời gian đã không còn sớm, liền cáo từ rời đi, Lưu Cảnh lại không có rời đi, ngồi ở trước bàn thật lâu, trong lòng còn đang suy nghĩ chuyện con rắn độc đó, hắn nên xử lý như thế nào?
Kỳ thật điều Lưu Cảnh lo lắng nhất cũng không phải Thái Mạo, Thái Mạo hẳn là chỉ là đoán, nghe được đồn đại rồi phái người đi điều tra, điều này là bình thường, nói rõ rằng lời đồn đãi này không có quan hệ gì với Thái Mạo.
Mấu chốt là Lưu Bị, y làm sao đoán được thân phận của mình là giả? Lấy sự đa mưu túc trí của Lưu Bị, y đương nhiên sẽ không tố giác với Lưu Biểu, y nhất định sẽ đem chuyện này làm nhược điểm của mình nắm ở trong tay, vào thời khắc mấu chốt sẽ ép mình đi vào khuôn khổ, giành lợi ích lớn nhất.
Cũng không biết Lưu Bị đã đạt được hay chưa, có lẽ còn chưa có đạt được, nếu không y cũng sẽ không phái Triệu Vân đi chặn giết cái tên Dương Thịnh kia, nhưng sau khi chặn giết, khẳng định y cũng sẽ phái người đi huyện Cao Bình, tìm kiếm bằng chứng của mình.
Cho nên Triệu Vân mới nhắc nhở mình, không được phớt lờ nữa, không thể để cho Lưu Bị bắt lấy nhược điểm của mình, tuyệt không thể.
Nghĩ vậy, Lưu Cảnh lập tức đem giấy bút tới viết một tờ giấy, tìm Vương Thái chờ ở ngoài cửa tửu quán, Vương Thái khom người thi lễ.
- Công tử có gì chỉ bảo?
Lưu Cảnh chậm rãi nói với y:
- Ngươi lập tức đi huyện Cao Bình, thay ta xử lý một đại sự, việc này quan hệ đến tính mạng của ta, ngươi ngàn vạn không được sơ suất.
Vương Thái nghiêm nghị nói:
- Xin công tử yên tâm, Vương Thái dốc hết toàn lực mà làm.
Lưu Cảnh đem tờ giấy đưa cho y.
- Đi huyện Cao Bình, chiếu theo chỉ bảo trên tờ giấy mà làm, tuyệt đối không thể nhân từ nương tay
- Ty chức hiểu rõ!
Vương Thái tiếp nhận tờ giấy, Lưu Cảnh lại dặn dò:
- Phải nhanh chóng đi, ta hoài nghi đã có người động thủ, ngươi nhất định phải cản người còn lại đem sự tình làm thỏa đáng.
Vương Thái gật gật đầu, xoay người mà đi, Lưu Cảnh nhìn y cưỡi ngựa đi xa, trong lòng thầm nghĩ:
- Chỉ mong Vương Thái có thể cản được người của Lưu Bị phái đi.
......
Màn đêm buông xuống, trong Thái phủ, Hoàng Tổ dưới sự dẫn dắt của Thái Dật vội vàng hướng đi vào thư phòng của Thái Mạo, Hoàng Tổ tâm sự nặng nề, không biết hôm nay Thái Mạo và Lưu Biểu nói chuyện như thế nào?
Nhưng trong lòng Hoàng Tổ thật sự không có cách nào lạc quan, vào xế chiều hôm nay, châu nha chính thức ra lệnh, bổ nhiệm Lưu Cảnh làm Biệt bộ tư mã Sài Tang, đồng thời kiêm nhiệm chức Huyện lệnh Sài Tang.
Khiến Hoàng Tổ lo lắng là, sự bổ nhiệm này là tuyên bố sau khi Lưu Biểu và Thái Mạo nói chuyện, điều này có nghĩa Thái Mạo và Lưu Biểu nói chuyện cũng không thành công, khiến Hoàng Tổ lo lắng, không biết hành trình này tự mình Tương Dương, sẽ có một cái dạng kết quả gì.
Trong thư phòng, Thái Mạo chắp tay sau lưng đi qua đi lại, vẻ mặt sầu lo, hôm nay y và Lưu Biểu đàm phán cũng không thuận lợi.
Đương nhiên, y không chỉ nói việc Hoàng Tổ, cũng nói chuyện hôn sự hai nhà Thái Lưu, lúc trước thái độ của Lưu Biểu cứng rắn, mạnh mẽ, không chịu nhượng bộ, rồi sau đó, thái độ của Lưu Biểu lại uyển chuyển, ngôn từ khẩn thiết.
Việc này liền khiến trong lòng Thái Mạo đã hiểu ra, thái độ Lưu Biểu đối đãi với thế gia cũng không có cứng rắn, mạnh mẽ như trong tưởng tượng, ít nhất là với Thái gia, Lưu Biểu vẫn an ủi là chính.
- Phụ thân, Hoàng Thái thủ tới rồi.
Ngoài cửa truyền đến thanh âm của trưởng tử Thái Dật.
Thái Mạo chỉ cảm thấy đau đầu, mặc dù y không biết làm sao có thể nói rõ lí do với Hoàng Tổ, nhưng có sự tình, y nhất định phải đối mặt.
Cửa mở, Thái Dật mang theo Hoàng tổ từ bên ngoài đi vào.
- Quân sư, như thế nào?
Vừa vào cửa, Hoàng Tổ liền sốt ruột hỏi.
Thái Mạo khoát tay, nói với nhi tử Thái Dật:
- Ngươi ở bên ngoài chờ, đừng cho bất cứ kẻ nào tiến vào.
Thái Dật lui xuống, Thái Mạo lúc này mới cười khổ một tiếng nói:
- Không phải tin tức tốt, nhưng cũng không quá kém.
Lúc này, Hoàng Tổ cũng tỉnh táo lại, lão ngồi xuống đối diện Thái Mạo, nhìn chăm chú vào Thái Mạo, chờ đợi câu trả lời của lão.
Hoàng Tổ gật gật đầu.
- Ta chính là muốn hỏi quân sư việc này, Lưu Biểu vẫn là không chịu huỷ bỏ bổ nhiệm Lưu Cảnh sao?
Sự tình không có đơn giản như vậy, Thái Mạo thở dài nói:
- Y nói có thể huỷ bỏ bổ nhiệm, tuy nhiên điều kiện của y rất hà khắc, huynh sẽ không tiếp nhận.
- Quân sư không ngại nói thử xem?
Hoàng Tổ nhìn chăm chú vào Thái Mạo, ở trong lòng y, Lưu Cảnh khống chế Sài Tang là một chuyện cực kỳ nghiêm trọng, chỉ cần có thể đôi vê Sài Tang, y thà rằng trả giá trầm trọng, lại không biết Lưu Biểu còn có thể có nhiều điều kiện.
Thái Mạo trên mặt lộ ra nụ cười chua xót.
- Điều kiện của Lưu Biểu là điều huynh làm Thái Thú quận An Lục, huynh có thể chấp nhận sao?
Hoàng Tổ ngạc nhiên, lập tức mở to hai mắt nhìn, không kìm nổi nhảy đứng lên, lớn tiếng hét lớn:
- Điều kiện quái gì thế này?
Thái Mạo vội vàng xua tay.
- Văn Tiến huynh mời ngồi, không cần tức giận, sự tình cũng chưa có gay go như vậy.
Hoàng Tổ hít một hơi thật dài.
- Quân sư hãy nói rõ cuối cùng đã đạt thành hiệp nghị gì?
- Hiệp nghị cuối cùng là, hàng năm huynh nhất định phải đến Tương Dương báo cáo công tác, văn chức quan viên Giang Hạ do Châu nha bổ nhiệm, quân đội của Châu Mục điều động huynh nhất định phải phục tùng, đương nhiên có thể do huynh chỉ định người đến Thống soái, coi như đáp ứng lại huynh, Lưu Biểu hứa hẹn, chỉ có ở tình huống huynh thỉnh cầu, quân Kinh Châu mới có thể tiến vào Giang Hạ.
- Vậy thì Lưu Cảnh tính làm sao?
Hoàng Tổ cả giận nói
- Sài Tang là trường hợp đặc biệt, nó không hề thuộc Giang Hạ, mà trực thuộc Châu nha.
- Ý chính là, quân Kinh Châu có thể tiến vào Sài Tang?
Hoàng Tổ hơi nghe hiểu ý tứ của Thái Mạo
Thái Mạo im lặng, chính là cái ý tứ này.
Dừng một chút, Thái Mạo lại thấp giọng nói:
- Kỳ thật mấu chốt là quân đội, Văn Tiến huynh, chỉ cần quân đội chặt chẽ nắm ở trong tay huynh, ta cảm thấy các điều kiện khác cũng có thể nhượng bộ.
Hoàng Tổ cũng là một người cực kỳ chú trọng thực tế, giải thích của Thái Mạo lão rất đồng tình, kỳ thật buổi chiều Châu nha tuyên bố bổ nhiệm Lưu Cảnh, là lão biết Sài Tang đã mất khó có thể vãn hồi.
Tuy nhiên, cũng xem là tốt, sau khi Lưu Biểu giành lấy Sài Tang, không có được nước lấn tới, bảo đảm lợi ích của Hoàng Tổ y, trên thực tế chính là duy trì hiện trạng, mấu chốt là quân Kinh Châu không tiến vào Giang Hạ, điều này làm cho Hoàng Tổ nhiều ít được một chút an ủi.
Hoàng Tổ thở dài, kết cục này còn chưa vừa lòng, chỉ có thể nói là miễn cưỡng tiếp nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.