Chương 201: Con cờ của Hứa Đô
Cao Nguyệt
04/07/2017
Hai chiếc thuyền càng ngày càng gần, dường như cách nhau không tới
ba0 bộ, có thể nhìn thấy rõ ràng người trên thuyền đối diện, Lưu Cảnh
thấy rõ vẻ mặt ghê tởm, nhe răng cười độc ác của Trương Doãn nhìn chằm
chằm mình, giống như một con dã thú nhìn con mồi trong tay mình một cách thèm thuồng.
- Lưu Cảnh, chắc ngươi cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy đúng không.
Trương Doãn ở thuyền đối diện cười lớn.
Lưu Cảnh hết sức trấn tĩnh, quay lại ra lệnh:
- Mọi người không cần lo lắng, thủy quân Kinh Châu không phải quân Giang Đông, sẽ không tự tàn sát lẫn nhau, mọi người nghe lệnh ta!
Hắn đề cao thanh âm, không chút hoang mang nói:
- Ta có thể nói cho ngươi biết điều kiện của Giang Hạ, tổng cộng có ba điều kiện, nếu các ngươi đáp ứng, ta có thể buông tha cho Giang Hạ.
Thanh âm của Lưu Cảnh trong gió nghe không được rõ lắm nhưng lời nói của hắn lại vô cùng trọng yếu. Trương Doãn nhướn mày, ra lệnh với tả hữu:
- Gần thêm chút nữa!
Thuyền lớn chậm rãi tiến tới gần thuyền Lưu Cảnh hơn, hai chiếc thuyền cách nhau không tới hai mươi bước.
Bên cạnh một tên quân sĩ phát hiện mạn thuyền đối phương không biết khi nào xuất hiện một hàng binh linh cường tráng, trong lòng cảm thấy không ổn, vội vàng nhắc nhở
- Giáo úy, đối phương tăng quân rồi, coi chừng có gian.
Trương Doãn cũng phát hiện ra quân đội trên thuyền Lưu Cảnh có biến, nhất thời tỉnh ngộ, nếu Lưu Cảnh nếu muốn thoát được vòng vây chỉ có thể tấn công thuyền chủ, mình quả thật không được tới quá gần.
Y vội vàng vàng ra lệnh
- Lập tức rời khỏi!
Lưu Cảnh nhìn ra đối phương có ý đồ rời khỏi, hắn hô to một tiếng:
- Động thủ!!
Mười mấy tên lính cường tráng cầm lên bình gốm dưới chân ném mạnh về hướng thuyền đối phương. Trương Doãn thấy từng vật thể đen nhánh bay tới, sợ tới mức y vội vàng ngồi xổm xuống.
'Phanh! Phanh!' Hơn mười bình gốm vỡ vụn trên thân thuyền và boong thuyền, một chất lỏng màu vàng nhạt chảy đầy boong thuyền, đúng lúc này hơn mười cây hỏa tiễn gào thét phóng tới, dầu hỏa lập tức bốc cháy, đại hỏa trong nháy mắt nuốt chửng boong thuyền, Trương Doãn và thủ hạ của y kinh hoàng, trong tình thế cấp bách nhiều người nhảy xuống sông để thoát thân.
Lưu Cảnh đã sớm có chuẩn bị, khi hắn ra lệnh trong nháy mắt đã rút ra cung tên nhắm người quan sát trên cột buồm, dây cung buông lỏng, một chi lang nha tiễn được bắn ra, kình lực mạnh mẽ, người cầm cờ trên cột buồm kêu thảm một tiếng, theo trên cột buồm thật mạnh té xuống.
Thừa lúc quân địch trên thuyền chủ hoảng loạn, Lưu Cảnh ra lệnh:
- Dốc hết toàn lực tiến về phía trứơc, xông qua chặn lại!
Năm chiếc thuyền lớn song song hướng tây bắc đột phá vòng vây, Kinh Châu thủy quân loạn thành một đoàn, chiếc chủ thuyền nhanh chóng bị thiêu rụi, cả cột buồm cũng bốc lửa, chiếc thuyền lớn nhanh chóng biến thành hỏa thuyền, đại hỏa nhanh chóng nuốt hết cột buồm, bọn binh lính cũng nhanh chóng nhảy xuống nước, một số ít không kịp nhảy xuống nước, ở trên thuyền kêu khóc thảm thiết, chết thảm trong đại hỏa.
Trương Doãn nhảy xuống nước vừa đúng lúc, đào thoát một mạng, y ra sức bơi về phía một chiếc thuyền khác, lúc này binh lính đằng sau hô to
- Giáo úy cận thận!!
Trương Doãn quay đầu lại, lập tức sợ tới mức hồn phiêu phách lạc, chiếc thuyền lớn đang nghiêng, mang theo cột buồm gãy như núi ập về hướng đầu y.
Dưới tình thế cấp bách, Trương Doãn vội vã lặn xuống,
"Ập" một tiếng vang thật lớn, cột buồm nặng nề nện xuống mặt nước, làm kích khởi bọt sóng dâng cao, thuyền lớn đã chìm rồi, làm cuồn cuộn nổi lên xoáy nước thật lớn cuốn mười mấy tên lính xuống đáy sông.
Thuyền chủ đột nhiên bốc cháy, làm cho chiến thuyền bốn phiá lâm vào hoảng sợ đều không dám tời gần thuyền của Lưu Cảnh, bọn họ nghĩ nói đại quân Giang Đông cũng chính là bại trên lửa.
Uy danh Lưu Cảnh chiến thắng quân Giang Đông đã làm cho thủy quân Kinh Châu khiếp sợ vô cùng, hơn nữa Trương Doãn chưa hề phát ra kỳ lệnh tác chiến, thủy quân Kinh Châu không dám hành động thiếu suy nghĩ, trơ mắt nhìn năm chiếc chiến thuyền từ giữa hai đoàn thuyền chạy qua.
Đến khi Trương Doãn lên được một chiếc thuyền khác, y mới phát hiện đội thuyền của Lưu Cảnh đã phá tan vòng vây của thủy quân Kinh Châu, theo hướng tây bắc chạy xa, chỉ còn là năm chấm đen nhỏ xíu.
- Đều là môt đám ngu ngốc, khốn kiếp!
Trương Doãn rức giận mắng to.
............
Hứa Đô, bóng đêm âm trầm, một thân ảnh vội vàng ở góc đường đi lại, gã rất nhanh đi đến trước cổng một tòa nhà lớn, đi lên bậc thang, ánh sáng của những chiếc đèn lồng trắng trước đại môn chiếu sáng khuôn mặt của gã, người này chính là bại binh Hoàng Xạ bị mất tích.
Giang Hạ binh bại, Hoàng Xạ cũng không hề trốn tới Nam Quận hoăc là Tương Dương, gã đối với Kinh Châu từ sớm đã nản lòng thoái chí, mà Giang Đông lại càng không thể đi, sau khi cân nhắc, gã liền chạy trốn tới Hứa Đô.
Gã liếc nhìn biển môn bài, trên tấm biển ghi" Quốc Minh Đinh hầu phủ", nơi này là phủ đệ của Tào Hồng, hai năm trước Tào Hồng từng đảm nhiệm Nhữ Nam Thái thú, khi đó cha con Hoàng thị và gã đã từng quen biết.
Hoàng Xạ cũng biết Tào Hồng người này sẽ nhận hối lộ, bởi vậy gã đặc biệt cầu Tào Hồng giúp đỡ tiến cử, hai ngày trước đã tới một lần, hôm nay là lần thứ hai đến cửa, cũng là Tào Hồng phái người tìm gã tới, trong lòng gã vừa khẩn trương vừa chờ mong.
Hoàng Xạ chắp tay với người giữ cửa, nói
- Xin chuyển lời đến Tào Công là Hoàng Xạ cầu kiến!
Người gác cổng đi vào, sau một lúc lâu, một gã quản gia đi ra cười nói:
- Hoàng công tử xin mời, tướng quân nhà ta đang ở thư phòng chờ
Hoàng Xạ đi theo quản gia vào phủ, đi thẳng tới trước thư phòng của Tào Hồng, quản gia thông báo:
- Tướng quân, Hoàng công tử tới rồi!
- Tiến vào!
Trong phòng chuyền đến thanh âm của Tào Hồng, thanh âm uy vũ hữu lực, Hoàng Xạ tiến vào thư phòng, trong phòng ánh sáng sáng ngời, chỉ thấy Tào Hồng tuổi chừng ba0 bộ dáng cường tráng, uy mãnh, đang mặc một kiện áo tang rộng, bọc khăn trùm đầu, tay cầm một quyển sách, mặc dù y là danh tướng Tào quân nhưng lại là người văn võ song toàn.
Hoàng Xạ vội vàng bước lên phía trước thi lễ:
- Tham kiến Tào công!
- Không nên gọi ta là Tào công.
Tào Hồng khoát tay, y không thích cách xưng hô này, xưng hô như vậy là đối với huynh trưởng của y là bất kính.
Hoàng Xạ vội vàng đổi cách xưng hô:
- Tham kiến Tào tướng quân!
- Mời ngồi
Hoàng Xạ bất an ngồi xuống, vừa muốn mở miệng, Tào Hồng lại cười nói:
- Ta hôm nay đã gặp Thừa tướng, đem chuyện của ngươi bẩm báo với ngài, Thừa tướng cảm thấy rất hứng thú, cho ta ngày mai dẫn ngươi tới gặp ngài.
Hoàng Xạ mừng rỡ, vội vàng cuí đầu thi lễ:
- Đa tạ Tào tướng quân hết lòng tiến cử.
Tào Hồng cười híp mắt:
- Không cần khách khí, giữa chúng ta vẫn còn chút giao tình mà!
Hoàng Xạ nghe hiểu ý tứ của Tào Hồng, vội vàng từ trong người lấy ra một đôi bạch ngọc, đặt ở trên bàn nhỏ, giao cho Tào Hồng
- Đây là một chút tâm ý của vãn bối, xin tướng quân nhận cho!
Tào Hồng có ánh mắt rất độc, nhìn thấy bạch ngọc trong suốt, không tỳ vết nào thật sự là cực phẩm, trong lòng y cười như nở hoa, đều nói Hoàng Tổ có bảo tàng, quả nhiên không sai, y lập tức ôn hòa nói
- Ngươi yên tâm, ta sẽ tận lực nói tốt thay ngươi, nhất định sẽ để ngươi được nhậm chức ở Hứa Đô.
- Đa tạ tướng quân, không biết ngày gặp Thừa tướng, vãn bối phải chú ý những gì?
- Cũng không có gì, cấp bậc lễ nghĩa đây đủ, mặt khác Thừa tướng hỏi gì, ngươi cứ theo tình hình thực tế trả lời là được, nhưng ta cảnh cáo người, Thừa tướng cũng không phải người dễ lừa, nếu ngươi nói dối thì đó chính là tự gieo gió gặp bão rồi.
- Vãn bối đã hiểu!
Hoàng Xạ và Tào Hồng lại nói vài câu, lúc này mới cáo từ, rời khỏi phủ đệ của Tào Hồng. Trong lòng Hoàng Xạ kích động khó bình, gã đi đến bờ sông thật chăm chú nhìn một lớp nước sông đã biến thành lớp băng mỏng.
Hoàng Xạ sở dĩ vứt bỏ Kinh Châu đi theo Tào Tháo là bởi vì gã biết Tào Tháo sớm muộn cũng nam tiến, chờ khi Tào Tháo công diệt Giang Hạ thì tất nhiên sẽ cho người quen thuộc Giang Hạ làm Thái Thú Giang Hạ, nếu gã đựơc Tào Tháo coi trọng thì thái thú Giang Hạ không phải gã thì còn có thể là ai khác nữa chứ.
Giờ khắc này, trong lòng Hoàng Xạ đối với tương lai tràn đầy kỳ vọng, gã dường như phảng phất nhìn thấy hương vị của vinh quang, gã dường như nhìn thấy Lưu Cảnh bị trói, quỳ trước mặt mình, tùy ý để mình xử trí, lại nghĩ đến Lưu Cảnh đọat được Đào Trạm, trong lòng gã rỉ máu khớp hàm chậm rãi cắn chặt.
Tào Tháo trở về Hứa Đô mới hơn nửa tháng, Hà Bắc đại chiến liên miên, từ sau khi Viên Thiệu qua đời, trưởng tử Viên Đàm cùng người con thứ ba Viên Thượng vì tranh giành quyền thừa kế mà chém giết lẫn nhau.
Viên Đàm bị đại quân của Viên Thượng vây khốn ở Bình Nguyên, trong ngoài khốn khó, bắt buộc phải cầu xin Tào Tháo viện trợ, Tào Tháo nhân cơ hội tiến binh, tháng mười binh tiến tới Lê Dương, Viên Thương bị bắt rút quân, Viên Đàm liền đầu hàng Tào Tháo. Tào Tháo cho Tào Chỉnh lấy nữ nhi của Viên Đàm làm cợ, khải hoàn trở về Hứa Đô.
Trong phòng, Tào Tháo đang cùng mưu sĩ Quách Gia luận binh Hà Bắc. Quách Gia tuổi chừng 30, tướng mạo thanh tú, ánh mắt trầm tĩnh, nho nhã tuấn tú hơn người, chỉ có điều thân thể có hơi đơn bạc, ở nơi không đủ áng sáng sẽ phát hiện y có biểu hiện bệnh trạng.
Quách Gia chính là một trong bốn đại tâm phúc mưu sĩ của Tào Tháo, đảm nhiệm quân sư Tế tửu, cực kì được Tào Tháo coi trọng, bình thường khi y và Tào Tháo nói chuyện, Tào Tháo đều chăm chú lắng nghe, nhưng Quách Gia phá hiện hôm nay Tào Tháo có phần tâm thần không yên, vài lần khi đang nói chuyện đến Viên Thượng thì lại thất thần.
- Chủ công đang suy nghĩ gì vậy?
Quách Gia dừng câu chuyện, mỉm cười hỏi
Tào Tháo giật mình, lúc này mới ý thức được mình thất lễ, lão áy náy cười gượng:
- Ta đang suy nghĩ việc của Kinh Châu, mời Phụng Hiếu nói tiếp.
Quách Gia rất hiểu Tào Tháo, y biết rằng tâm của chủ công đã không ở Hà Bắc, nhiều lời cũng vô ích, y liền chuyển đề tài, cười nói:
- Vậy chúng ta nói chuyện Kinh Châu đi.
Những lời này khiến cho tinh thần Tào Tháo chấn động, ha ha cười nói:
- Phụng Hiếu thật hiểu rõ ta!
Cũng không phải là Tào Tháo không quan tâm Hà Bắc, chỉ là lão vừa mới từ Hà Bắc khải hoàn trở về, đối với thế cục của Hà Bắc lão đã nắm rõ trong lòng bàn tay, liền muốn biết kết cục của một chuyện cũ, sự hứng trí đối với chuyện cũ của lão cũng giảm đi vài phần.
Ngược lại, hai ngày trước lão nhận được báo cáo chi tiết về cuộc chiến ở Giang Hạ, lập tức gợi lên cho lão hứng thú mạnh liệt, nhất là biểu hiện xuất sắc của Lưu Cảnh làm lão tán thưởng không ngừng.
Quách Gia khẽ mỉm cười:
- Chủ công hai ngày nay vẫn luôn nhắc tới Lưu Cảnh, có chút cảm khái, dường như có tâm tư yêu người tài.
Tào Tháo gật đầu, thở dài nói:
- Ta tự xưng là nhìn người sâu sắc, vào hai năm trước mới gặp kẻ này, ta đã cảm giác hắn không tầm thường, không những có thể lừa gạt Vu Cấm, hơn nữa can đảm cẩn trọng vô cùng có mưu kế, không ngờ có thể trốn thoát được ngay dưới mắt ta là ta biết hắn ở Kinh Châu tuyệt đối sẽ có tiếng tăm, quả nhiên, chiếm Sài Tang, đánh bại Đông Ngô, thâu tóm Giang Hạ, rất có phong phạm vương giả, lúc này mới có thời gian ngắn ngủi hai năm, Phụng Hiếu, ta không có nhìn nhầm người.
- Thuật nhận người của chủ công thuộc hạ luôn kính phục, khi mọi người đang cười Vu Văn Tắc hai lần bại vào tay Lưu Cảnh thì chỉ có chủ công nói gã là may mắn không chết. Lúc trước Lưu Cảnh chẳng qua là một công tử nghèo túng, duy chỉ có chủ công coi trong hắn, rất nhiều người không hiểu sau một trận chiến Giang Hạ, tất cả mọi người đều khen ngợi chủ công có khả năng nhìn người.
Tào Tháo lắc đầu, bây giờ lão đã không thèm để ý đến sự kính nể của mọi người đối với cách nhìn người của lão, chuyện trong lòng lão bây giờ chính là Lưu Cảnh, sau khi xem xong báo cáo chi tíêt về trận chiến Giang Hạ, trong lòng lão liền có một tia sầu lo.
Tào Tháo chưa bao giờ đặt Lưu Biểu ở trong lòng, cũng xem thường hai đứa con trai của Lưu Biểu, ở trong lòng lão, Kinh Châu chẳng qua chỉ là một miếng thịt treo sẵn, chỉ cần bình định phương bắc lão bất cứ lúc nào cũng có thể xuôi nam bình định Kinh Châu.
Nhưng hiện tại Lưu Cảnh là lực lượng mới xuất hiện ở Kinh Châu, lấy yếu thắng mạnh,thâu tóm Giang Hạ khiến Tào Tháo rất lo lắng bước tiếp theo của Lưu Cảnh là thâu tóm Kinh Châu, trở thành người đứng đầu Kinh Châu, như vậy đại quân của lão xuôi nam sẽ gặp phiền phức.
- Phụng Hiếu! Nói thật, trong lòng ta có chút lo lắng.
Tào Tháo không kìm được lo lắng nói:
- Nếu như hắn trở thành người đứng đầu Kinh Châu, tất sẽ trở thành kình địch của ta, hơn nữa nhìn thái độ của hắn đối với Giang Đông, hai nhà Tôn Lưu nhất định sẽ liên hợp, sẽ ảnh hưởng đến kết hoạch phương nam của ta.
Quách Gia mỉm cười:
- Chủ công quá lo lắng rồi, Lưu Cảnh chẳng qua thừa dịp Tôn Quyền tây chinh mới có thể thâu tóm Giang Hạ. Kinh Châu không phải Giang Hạ, Lưu Biểu cũng không phải Hoàng Tổ, hắn nào dễ dàng trở thành người đứng đầu Kinh Châu được.
Hơn nữa Lưu Biểu không phải là người có chí lớn, lão ta không có khả năng truyền ngôi vị chủ Kinh Châu cho cháu trai, ngược lại Lưu Cảnh còn trở thành uy hiếp lớn nhất cho con trai của lão ta.
Nếu tuộc hạ không đoán sai, Kinh Châu hai năm sau tất có nội loạn, khi đó chủ công có thể bình định Hà Bắc, không còn nỗi lo về sau thừa dịp Kinh Châu nổi loạn, tiện thể bình định Lưu Cảnh và Lưu Biêu.
- Phụng Hiếu nói lời ấy rất hợp ý ta.
Tào Tháo vui vẻ cười nói:
- Chúng ta không ngại trợ giúp Lưu Biểu một tay để cho Kinh Châu loạn hơn.
Nói tới đây, Tào Tháo vừa nghĩ ra môt chuyện liền nói với Quách Gia:
- Nghe nói trong cuộc chiến ở Sài Tang, Lưu Cảnh sử dụng dầu hỏa, đó là một loại dung dịch màu đen, sền sệt, dễ cháy, có thể châm lửa đốt trực tiếp, có thể nổi lên mặt nước, trong tác chiến cực kỳ uy lực, nghe nói là từ dưới mặt đất trào ra, Phụng Hiếu không ngại cũng thay ta tìm hiểu một chút, xem Trung Nguyên có loại dầu hỏa này hay không.
- Chủ công người yên tâm, ta sẽ lập tức phái người tìm kiếm khắp nơi.
Đúng lúc này, nhà dưới có người bẩm báo:
- Khởi bẩm thừa tướng, Tào Hồng tướng quân dẫn theo Giang Hạ Hoàng Xạ đến bái kiến.
Tào Tháo gật đầu:
- Dẫn bọn họ tiến vào!
Quách Gia kinh ngạc hỏi:
- Hoàng Xạ có phải là con của Hoàng Tổ không?
- Đúng là người này, Giang Hạ binh bại, hắn chạy đến đầu nhập ta.
Quách Gia chần chừ chút nói:
- Theo thuộc hạ biết, cha con Hoàng thị cũng không phải là người lương thiện, nguyện trung thành với Lưu Biểu nhưng lại đi cát cứ, người bất nhân, bất trung như vậy, chủ công không thể dùng hắn.
Tào Tháo cười lạnh một tiếng:
- Hắn là ai sao ta có thể không biết, chỉ có điều hắn bây giờ còn tác dụng, chờ ta nắm được Kinh Châu sẽ xử lý hắn sau.
Đang nói, Tào Hồng dẫn theo Hoàng Xạ vào đến đại sảnh, Tào Hồng vội vàng thi lễ:
- Chủ công, hắn đã đến.
Ánh mắt Tào Tháo quăng về phía Hoàng Xạ, mặc dù bộ dạng tuấn tú, nho nhã, nhất biểu nhân tài nhưng trong ánh mắt lại có một loại bất kính chí khí, sợ hãi rụt rè, Tào Tháo duyệt vô số người, lần đầu tiên gặp Hoàng Xạ liền biết người này là không thể trọng dụng.
Nhưng Tào Tháo vẫn như cũ, cười híp mắt nói:
- Ngươi chính là Xạ công tử trong tứ đại công tử Kinh Châu đúng không?
Hoàng Xạ khẩn trương đến run rẩy, hai chân mền nhũn, “bùm” một tiếng quỳ xuống, cuống quýt gật đầu:
- Giang Hạ..... Hoàng Xạ bái kiến Thừa tướng!!
Gã đã nghĩ rất nhiều mỹ từ, nhưng lúc này một câu cũng không thể nói nên lời.
Tào Tháo thản nhiên cười:
- Chúng ta đang nói đến trận chiến Giang Hạ! Còn có Lưu Cảnh, hắn là ai? Nghe đồn người này dẫn nhược binh đánh bại binh chủ lực Giang Đông, này có đúng không?
Hoàng Xạ cảm thấy an tâm một chút, gã nghe ra Tào Tháo có vài phần tôn sùng Lưu Cảnh, trong lòng của gã không khỏi vạn phần ghen ghét, nhất thời quên luôn lời Tào Hồng mãi dặn gã không thể nói dối, gã cúi đầu, bản năng nói:
- Lưu Cảnh chẳng qua là ỷ vào mình là cháu của Lưu Biểu mới được chức Biệt bộ tư mã trấn thủ Sài Tang, lần này cuộc chiến Giang Hạ là chúng ta chống đỡ quân chủ lực Giang Đông, đánh cho quân chủ lực Giang Đông lực lưỡng bại câu thương, cuối cùng hắn mới chiếm được tiện nghi, người này ở Kinh Châu chỉ là hạng người tầm thường, Thừa tướng không nên nghe tin đồn đại.
Lời nói này rõ ràng ghen tỵ, ngay cả Tào Hồng phía sau cũng nhịn không được, trong mắt giận dữ, Hoàng Xạ này vì sao không nghe lời mình.
Quách Gia thở dài trong lòng, quả nhiên là tài trí bình thường, ngay cả nói cũng không biết nói. Y nhìn Tào Tháo, ý là người này không thể dùng. Tào Tháo lại vuốt râu cười, chuyển đề tài:
- Xạ công tử chuẩn bị trung hiếu với bổn tướng sao?
Hoàng Xạ cuống quýt gật đầu:
- Nguyện vì Thừa tướng làm trâu làm ngựa.
Tào Tháo gật đầu cười nói:
- Một khi đã như vậy, ta phong ngươi làm Võ giáo úy, tạm thời trở về Kinh Châu, ngươi hiểu ý của ta không?
Hoàng Xạ cảm động đến rơi nước mắt, không ngờ phong gã làm giáo úy, gã dập đầu khóc không ra tiếng:
- Đại ân của Thừa tướng, Hoàng Xạ nguyện lấy cái chết báo đáp!
Hoàng Xạ lui xuống, Quách Gia không hiểu hỏi:
- Thừa tướng, vì sao lại trọng dụng loại tiểu nhân này?
Tào Tháo híp mắt cười:
- Không bỏ một miếng mồi ngon, sao có thể bắt cá lớn? Phụng Hiếu đã quên câu chuyện Cao Tổ phong Ung Xỉ hay sao?
Quách Gia lúc này mới bừng tỉnh ngộ, dựng thẳng ngón tay cái khen:
- Thừa tướng cao minh!
Tào Tháo ha hả cười to, lão thu lại tiếng cười, cúi đầu thở dài một tiếng:
- Đáng tiếc ta không có một đứa con nào tên là Tào Cảnh cả.
- Lưu Cảnh, chắc ngươi cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy đúng không.
Trương Doãn ở thuyền đối diện cười lớn.
Lưu Cảnh hết sức trấn tĩnh, quay lại ra lệnh:
- Mọi người không cần lo lắng, thủy quân Kinh Châu không phải quân Giang Đông, sẽ không tự tàn sát lẫn nhau, mọi người nghe lệnh ta!
Hắn đề cao thanh âm, không chút hoang mang nói:
- Ta có thể nói cho ngươi biết điều kiện của Giang Hạ, tổng cộng có ba điều kiện, nếu các ngươi đáp ứng, ta có thể buông tha cho Giang Hạ.
Thanh âm của Lưu Cảnh trong gió nghe không được rõ lắm nhưng lời nói của hắn lại vô cùng trọng yếu. Trương Doãn nhướn mày, ra lệnh với tả hữu:
- Gần thêm chút nữa!
Thuyền lớn chậm rãi tiến tới gần thuyền Lưu Cảnh hơn, hai chiếc thuyền cách nhau không tới hai mươi bước.
Bên cạnh một tên quân sĩ phát hiện mạn thuyền đối phương không biết khi nào xuất hiện một hàng binh linh cường tráng, trong lòng cảm thấy không ổn, vội vàng nhắc nhở
- Giáo úy, đối phương tăng quân rồi, coi chừng có gian.
Trương Doãn cũng phát hiện ra quân đội trên thuyền Lưu Cảnh có biến, nhất thời tỉnh ngộ, nếu Lưu Cảnh nếu muốn thoát được vòng vây chỉ có thể tấn công thuyền chủ, mình quả thật không được tới quá gần.
Y vội vàng vàng ra lệnh
- Lập tức rời khỏi!
Lưu Cảnh nhìn ra đối phương có ý đồ rời khỏi, hắn hô to một tiếng:
- Động thủ!!
Mười mấy tên lính cường tráng cầm lên bình gốm dưới chân ném mạnh về hướng thuyền đối phương. Trương Doãn thấy từng vật thể đen nhánh bay tới, sợ tới mức y vội vàng ngồi xổm xuống.
'Phanh! Phanh!' Hơn mười bình gốm vỡ vụn trên thân thuyền và boong thuyền, một chất lỏng màu vàng nhạt chảy đầy boong thuyền, đúng lúc này hơn mười cây hỏa tiễn gào thét phóng tới, dầu hỏa lập tức bốc cháy, đại hỏa trong nháy mắt nuốt chửng boong thuyền, Trương Doãn và thủ hạ của y kinh hoàng, trong tình thế cấp bách nhiều người nhảy xuống sông để thoát thân.
Lưu Cảnh đã sớm có chuẩn bị, khi hắn ra lệnh trong nháy mắt đã rút ra cung tên nhắm người quan sát trên cột buồm, dây cung buông lỏng, một chi lang nha tiễn được bắn ra, kình lực mạnh mẽ, người cầm cờ trên cột buồm kêu thảm một tiếng, theo trên cột buồm thật mạnh té xuống.
Thừa lúc quân địch trên thuyền chủ hoảng loạn, Lưu Cảnh ra lệnh:
- Dốc hết toàn lực tiến về phía trứơc, xông qua chặn lại!
Năm chiếc thuyền lớn song song hướng tây bắc đột phá vòng vây, Kinh Châu thủy quân loạn thành một đoàn, chiếc chủ thuyền nhanh chóng bị thiêu rụi, cả cột buồm cũng bốc lửa, chiếc thuyền lớn nhanh chóng biến thành hỏa thuyền, đại hỏa nhanh chóng nuốt hết cột buồm, bọn binh lính cũng nhanh chóng nhảy xuống nước, một số ít không kịp nhảy xuống nước, ở trên thuyền kêu khóc thảm thiết, chết thảm trong đại hỏa.
Trương Doãn nhảy xuống nước vừa đúng lúc, đào thoát một mạng, y ra sức bơi về phía một chiếc thuyền khác, lúc này binh lính đằng sau hô to
- Giáo úy cận thận!!
Trương Doãn quay đầu lại, lập tức sợ tới mức hồn phiêu phách lạc, chiếc thuyền lớn đang nghiêng, mang theo cột buồm gãy như núi ập về hướng đầu y.
Dưới tình thế cấp bách, Trương Doãn vội vã lặn xuống,
"Ập" một tiếng vang thật lớn, cột buồm nặng nề nện xuống mặt nước, làm kích khởi bọt sóng dâng cao, thuyền lớn đã chìm rồi, làm cuồn cuộn nổi lên xoáy nước thật lớn cuốn mười mấy tên lính xuống đáy sông.
Thuyền chủ đột nhiên bốc cháy, làm cho chiến thuyền bốn phiá lâm vào hoảng sợ đều không dám tời gần thuyền của Lưu Cảnh, bọn họ nghĩ nói đại quân Giang Đông cũng chính là bại trên lửa.
Uy danh Lưu Cảnh chiến thắng quân Giang Đông đã làm cho thủy quân Kinh Châu khiếp sợ vô cùng, hơn nữa Trương Doãn chưa hề phát ra kỳ lệnh tác chiến, thủy quân Kinh Châu không dám hành động thiếu suy nghĩ, trơ mắt nhìn năm chiếc chiến thuyền từ giữa hai đoàn thuyền chạy qua.
Đến khi Trương Doãn lên được một chiếc thuyền khác, y mới phát hiện đội thuyền của Lưu Cảnh đã phá tan vòng vây của thủy quân Kinh Châu, theo hướng tây bắc chạy xa, chỉ còn là năm chấm đen nhỏ xíu.
- Đều là môt đám ngu ngốc, khốn kiếp!
Trương Doãn rức giận mắng to.
............
Hứa Đô, bóng đêm âm trầm, một thân ảnh vội vàng ở góc đường đi lại, gã rất nhanh đi đến trước cổng một tòa nhà lớn, đi lên bậc thang, ánh sáng của những chiếc đèn lồng trắng trước đại môn chiếu sáng khuôn mặt của gã, người này chính là bại binh Hoàng Xạ bị mất tích.
Giang Hạ binh bại, Hoàng Xạ cũng không hề trốn tới Nam Quận hoăc là Tương Dương, gã đối với Kinh Châu từ sớm đã nản lòng thoái chí, mà Giang Đông lại càng không thể đi, sau khi cân nhắc, gã liền chạy trốn tới Hứa Đô.
Gã liếc nhìn biển môn bài, trên tấm biển ghi" Quốc Minh Đinh hầu phủ", nơi này là phủ đệ của Tào Hồng, hai năm trước Tào Hồng từng đảm nhiệm Nhữ Nam Thái thú, khi đó cha con Hoàng thị và gã đã từng quen biết.
Hoàng Xạ cũng biết Tào Hồng người này sẽ nhận hối lộ, bởi vậy gã đặc biệt cầu Tào Hồng giúp đỡ tiến cử, hai ngày trước đã tới một lần, hôm nay là lần thứ hai đến cửa, cũng là Tào Hồng phái người tìm gã tới, trong lòng gã vừa khẩn trương vừa chờ mong.
Hoàng Xạ chắp tay với người giữ cửa, nói
- Xin chuyển lời đến Tào Công là Hoàng Xạ cầu kiến!
Người gác cổng đi vào, sau một lúc lâu, một gã quản gia đi ra cười nói:
- Hoàng công tử xin mời, tướng quân nhà ta đang ở thư phòng chờ
Hoàng Xạ đi theo quản gia vào phủ, đi thẳng tới trước thư phòng của Tào Hồng, quản gia thông báo:
- Tướng quân, Hoàng công tử tới rồi!
- Tiến vào!
Trong phòng chuyền đến thanh âm của Tào Hồng, thanh âm uy vũ hữu lực, Hoàng Xạ tiến vào thư phòng, trong phòng ánh sáng sáng ngời, chỉ thấy Tào Hồng tuổi chừng ba0 bộ dáng cường tráng, uy mãnh, đang mặc một kiện áo tang rộng, bọc khăn trùm đầu, tay cầm một quyển sách, mặc dù y là danh tướng Tào quân nhưng lại là người văn võ song toàn.
Hoàng Xạ vội vàng bước lên phía trước thi lễ:
- Tham kiến Tào công!
- Không nên gọi ta là Tào công.
Tào Hồng khoát tay, y không thích cách xưng hô này, xưng hô như vậy là đối với huynh trưởng của y là bất kính.
Hoàng Xạ vội vàng đổi cách xưng hô:
- Tham kiến Tào tướng quân!
- Mời ngồi
Hoàng Xạ bất an ngồi xuống, vừa muốn mở miệng, Tào Hồng lại cười nói:
- Ta hôm nay đã gặp Thừa tướng, đem chuyện của ngươi bẩm báo với ngài, Thừa tướng cảm thấy rất hứng thú, cho ta ngày mai dẫn ngươi tới gặp ngài.
Hoàng Xạ mừng rỡ, vội vàng cuí đầu thi lễ:
- Đa tạ Tào tướng quân hết lòng tiến cử.
Tào Hồng cười híp mắt:
- Không cần khách khí, giữa chúng ta vẫn còn chút giao tình mà!
Hoàng Xạ nghe hiểu ý tứ của Tào Hồng, vội vàng từ trong người lấy ra một đôi bạch ngọc, đặt ở trên bàn nhỏ, giao cho Tào Hồng
- Đây là một chút tâm ý của vãn bối, xin tướng quân nhận cho!
Tào Hồng có ánh mắt rất độc, nhìn thấy bạch ngọc trong suốt, không tỳ vết nào thật sự là cực phẩm, trong lòng y cười như nở hoa, đều nói Hoàng Tổ có bảo tàng, quả nhiên không sai, y lập tức ôn hòa nói
- Ngươi yên tâm, ta sẽ tận lực nói tốt thay ngươi, nhất định sẽ để ngươi được nhậm chức ở Hứa Đô.
- Đa tạ tướng quân, không biết ngày gặp Thừa tướng, vãn bối phải chú ý những gì?
- Cũng không có gì, cấp bậc lễ nghĩa đây đủ, mặt khác Thừa tướng hỏi gì, ngươi cứ theo tình hình thực tế trả lời là được, nhưng ta cảnh cáo người, Thừa tướng cũng không phải người dễ lừa, nếu ngươi nói dối thì đó chính là tự gieo gió gặp bão rồi.
- Vãn bối đã hiểu!
Hoàng Xạ và Tào Hồng lại nói vài câu, lúc này mới cáo từ, rời khỏi phủ đệ của Tào Hồng. Trong lòng Hoàng Xạ kích động khó bình, gã đi đến bờ sông thật chăm chú nhìn một lớp nước sông đã biến thành lớp băng mỏng.
Hoàng Xạ sở dĩ vứt bỏ Kinh Châu đi theo Tào Tháo là bởi vì gã biết Tào Tháo sớm muộn cũng nam tiến, chờ khi Tào Tháo công diệt Giang Hạ thì tất nhiên sẽ cho người quen thuộc Giang Hạ làm Thái Thú Giang Hạ, nếu gã đựơc Tào Tháo coi trọng thì thái thú Giang Hạ không phải gã thì còn có thể là ai khác nữa chứ.
Giờ khắc này, trong lòng Hoàng Xạ đối với tương lai tràn đầy kỳ vọng, gã dường như phảng phất nhìn thấy hương vị của vinh quang, gã dường như nhìn thấy Lưu Cảnh bị trói, quỳ trước mặt mình, tùy ý để mình xử trí, lại nghĩ đến Lưu Cảnh đọat được Đào Trạm, trong lòng gã rỉ máu khớp hàm chậm rãi cắn chặt.
Tào Tháo trở về Hứa Đô mới hơn nửa tháng, Hà Bắc đại chiến liên miên, từ sau khi Viên Thiệu qua đời, trưởng tử Viên Đàm cùng người con thứ ba Viên Thượng vì tranh giành quyền thừa kế mà chém giết lẫn nhau.
Viên Đàm bị đại quân của Viên Thượng vây khốn ở Bình Nguyên, trong ngoài khốn khó, bắt buộc phải cầu xin Tào Tháo viện trợ, Tào Tháo nhân cơ hội tiến binh, tháng mười binh tiến tới Lê Dương, Viên Thương bị bắt rút quân, Viên Đàm liền đầu hàng Tào Tháo. Tào Tháo cho Tào Chỉnh lấy nữ nhi của Viên Đàm làm cợ, khải hoàn trở về Hứa Đô.
Trong phòng, Tào Tháo đang cùng mưu sĩ Quách Gia luận binh Hà Bắc. Quách Gia tuổi chừng 30, tướng mạo thanh tú, ánh mắt trầm tĩnh, nho nhã tuấn tú hơn người, chỉ có điều thân thể có hơi đơn bạc, ở nơi không đủ áng sáng sẽ phát hiện y có biểu hiện bệnh trạng.
Quách Gia chính là một trong bốn đại tâm phúc mưu sĩ của Tào Tháo, đảm nhiệm quân sư Tế tửu, cực kì được Tào Tháo coi trọng, bình thường khi y và Tào Tháo nói chuyện, Tào Tháo đều chăm chú lắng nghe, nhưng Quách Gia phá hiện hôm nay Tào Tháo có phần tâm thần không yên, vài lần khi đang nói chuyện đến Viên Thượng thì lại thất thần.
- Chủ công đang suy nghĩ gì vậy?
Quách Gia dừng câu chuyện, mỉm cười hỏi
Tào Tháo giật mình, lúc này mới ý thức được mình thất lễ, lão áy náy cười gượng:
- Ta đang suy nghĩ việc của Kinh Châu, mời Phụng Hiếu nói tiếp.
Quách Gia rất hiểu Tào Tháo, y biết rằng tâm của chủ công đã không ở Hà Bắc, nhiều lời cũng vô ích, y liền chuyển đề tài, cười nói:
- Vậy chúng ta nói chuyện Kinh Châu đi.
Những lời này khiến cho tinh thần Tào Tháo chấn động, ha ha cười nói:
- Phụng Hiếu thật hiểu rõ ta!
Cũng không phải là Tào Tháo không quan tâm Hà Bắc, chỉ là lão vừa mới từ Hà Bắc khải hoàn trở về, đối với thế cục của Hà Bắc lão đã nắm rõ trong lòng bàn tay, liền muốn biết kết cục của một chuyện cũ, sự hứng trí đối với chuyện cũ của lão cũng giảm đi vài phần.
Ngược lại, hai ngày trước lão nhận được báo cáo chi tiết về cuộc chiến ở Giang Hạ, lập tức gợi lên cho lão hứng thú mạnh liệt, nhất là biểu hiện xuất sắc của Lưu Cảnh làm lão tán thưởng không ngừng.
Quách Gia khẽ mỉm cười:
- Chủ công hai ngày nay vẫn luôn nhắc tới Lưu Cảnh, có chút cảm khái, dường như có tâm tư yêu người tài.
Tào Tháo gật đầu, thở dài nói:
- Ta tự xưng là nhìn người sâu sắc, vào hai năm trước mới gặp kẻ này, ta đã cảm giác hắn không tầm thường, không những có thể lừa gạt Vu Cấm, hơn nữa can đảm cẩn trọng vô cùng có mưu kế, không ngờ có thể trốn thoát được ngay dưới mắt ta là ta biết hắn ở Kinh Châu tuyệt đối sẽ có tiếng tăm, quả nhiên, chiếm Sài Tang, đánh bại Đông Ngô, thâu tóm Giang Hạ, rất có phong phạm vương giả, lúc này mới có thời gian ngắn ngủi hai năm, Phụng Hiếu, ta không có nhìn nhầm người.
- Thuật nhận người của chủ công thuộc hạ luôn kính phục, khi mọi người đang cười Vu Văn Tắc hai lần bại vào tay Lưu Cảnh thì chỉ có chủ công nói gã là may mắn không chết. Lúc trước Lưu Cảnh chẳng qua là một công tử nghèo túng, duy chỉ có chủ công coi trong hắn, rất nhiều người không hiểu sau một trận chiến Giang Hạ, tất cả mọi người đều khen ngợi chủ công có khả năng nhìn người.
Tào Tháo lắc đầu, bây giờ lão đã không thèm để ý đến sự kính nể của mọi người đối với cách nhìn người của lão, chuyện trong lòng lão bây giờ chính là Lưu Cảnh, sau khi xem xong báo cáo chi tíêt về trận chiến Giang Hạ, trong lòng lão liền có một tia sầu lo.
Tào Tháo chưa bao giờ đặt Lưu Biểu ở trong lòng, cũng xem thường hai đứa con trai của Lưu Biểu, ở trong lòng lão, Kinh Châu chẳng qua chỉ là một miếng thịt treo sẵn, chỉ cần bình định phương bắc lão bất cứ lúc nào cũng có thể xuôi nam bình định Kinh Châu.
Nhưng hiện tại Lưu Cảnh là lực lượng mới xuất hiện ở Kinh Châu, lấy yếu thắng mạnh,thâu tóm Giang Hạ khiến Tào Tháo rất lo lắng bước tiếp theo của Lưu Cảnh là thâu tóm Kinh Châu, trở thành người đứng đầu Kinh Châu, như vậy đại quân của lão xuôi nam sẽ gặp phiền phức.
- Phụng Hiếu! Nói thật, trong lòng ta có chút lo lắng.
Tào Tháo không kìm được lo lắng nói:
- Nếu như hắn trở thành người đứng đầu Kinh Châu, tất sẽ trở thành kình địch của ta, hơn nữa nhìn thái độ của hắn đối với Giang Đông, hai nhà Tôn Lưu nhất định sẽ liên hợp, sẽ ảnh hưởng đến kết hoạch phương nam của ta.
Quách Gia mỉm cười:
- Chủ công quá lo lắng rồi, Lưu Cảnh chẳng qua thừa dịp Tôn Quyền tây chinh mới có thể thâu tóm Giang Hạ. Kinh Châu không phải Giang Hạ, Lưu Biểu cũng không phải Hoàng Tổ, hắn nào dễ dàng trở thành người đứng đầu Kinh Châu được.
Hơn nữa Lưu Biểu không phải là người có chí lớn, lão ta không có khả năng truyền ngôi vị chủ Kinh Châu cho cháu trai, ngược lại Lưu Cảnh còn trở thành uy hiếp lớn nhất cho con trai của lão ta.
Nếu tuộc hạ không đoán sai, Kinh Châu hai năm sau tất có nội loạn, khi đó chủ công có thể bình định Hà Bắc, không còn nỗi lo về sau thừa dịp Kinh Châu nổi loạn, tiện thể bình định Lưu Cảnh và Lưu Biêu.
- Phụng Hiếu nói lời ấy rất hợp ý ta.
Tào Tháo vui vẻ cười nói:
- Chúng ta không ngại trợ giúp Lưu Biểu một tay để cho Kinh Châu loạn hơn.
Nói tới đây, Tào Tháo vừa nghĩ ra môt chuyện liền nói với Quách Gia:
- Nghe nói trong cuộc chiến ở Sài Tang, Lưu Cảnh sử dụng dầu hỏa, đó là một loại dung dịch màu đen, sền sệt, dễ cháy, có thể châm lửa đốt trực tiếp, có thể nổi lên mặt nước, trong tác chiến cực kỳ uy lực, nghe nói là từ dưới mặt đất trào ra, Phụng Hiếu không ngại cũng thay ta tìm hiểu một chút, xem Trung Nguyên có loại dầu hỏa này hay không.
- Chủ công người yên tâm, ta sẽ lập tức phái người tìm kiếm khắp nơi.
Đúng lúc này, nhà dưới có người bẩm báo:
- Khởi bẩm thừa tướng, Tào Hồng tướng quân dẫn theo Giang Hạ Hoàng Xạ đến bái kiến.
Tào Tháo gật đầu:
- Dẫn bọn họ tiến vào!
Quách Gia kinh ngạc hỏi:
- Hoàng Xạ có phải là con của Hoàng Tổ không?
- Đúng là người này, Giang Hạ binh bại, hắn chạy đến đầu nhập ta.
Quách Gia chần chừ chút nói:
- Theo thuộc hạ biết, cha con Hoàng thị cũng không phải là người lương thiện, nguyện trung thành với Lưu Biểu nhưng lại đi cát cứ, người bất nhân, bất trung như vậy, chủ công không thể dùng hắn.
Tào Tháo cười lạnh một tiếng:
- Hắn là ai sao ta có thể không biết, chỉ có điều hắn bây giờ còn tác dụng, chờ ta nắm được Kinh Châu sẽ xử lý hắn sau.
Đang nói, Tào Hồng dẫn theo Hoàng Xạ vào đến đại sảnh, Tào Hồng vội vàng thi lễ:
- Chủ công, hắn đã đến.
Ánh mắt Tào Tháo quăng về phía Hoàng Xạ, mặc dù bộ dạng tuấn tú, nho nhã, nhất biểu nhân tài nhưng trong ánh mắt lại có một loại bất kính chí khí, sợ hãi rụt rè, Tào Tháo duyệt vô số người, lần đầu tiên gặp Hoàng Xạ liền biết người này là không thể trọng dụng.
Nhưng Tào Tháo vẫn như cũ, cười híp mắt nói:
- Ngươi chính là Xạ công tử trong tứ đại công tử Kinh Châu đúng không?
Hoàng Xạ khẩn trương đến run rẩy, hai chân mền nhũn, “bùm” một tiếng quỳ xuống, cuống quýt gật đầu:
- Giang Hạ..... Hoàng Xạ bái kiến Thừa tướng!!
Gã đã nghĩ rất nhiều mỹ từ, nhưng lúc này một câu cũng không thể nói nên lời.
Tào Tháo thản nhiên cười:
- Chúng ta đang nói đến trận chiến Giang Hạ! Còn có Lưu Cảnh, hắn là ai? Nghe đồn người này dẫn nhược binh đánh bại binh chủ lực Giang Đông, này có đúng không?
Hoàng Xạ cảm thấy an tâm một chút, gã nghe ra Tào Tháo có vài phần tôn sùng Lưu Cảnh, trong lòng của gã không khỏi vạn phần ghen ghét, nhất thời quên luôn lời Tào Hồng mãi dặn gã không thể nói dối, gã cúi đầu, bản năng nói:
- Lưu Cảnh chẳng qua là ỷ vào mình là cháu của Lưu Biểu mới được chức Biệt bộ tư mã trấn thủ Sài Tang, lần này cuộc chiến Giang Hạ là chúng ta chống đỡ quân chủ lực Giang Đông, đánh cho quân chủ lực Giang Đông lực lưỡng bại câu thương, cuối cùng hắn mới chiếm được tiện nghi, người này ở Kinh Châu chỉ là hạng người tầm thường, Thừa tướng không nên nghe tin đồn đại.
Lời nói này rõ ràng ghen tỵ, ngay cả Tào Hồng phía sau cũng nhịn không được, trong mắt giận dữ, Hoàng Xạ này vì sao không nghe lời mình.
Quách Gia thở dài trong lòng, quả nhiên là tài trí bình thường, ngay cả nói cũng không biết nói. Y nhìn Tào Tháo, ý là người này không thể dùng. Tào Tháo lại vuốt râu cười, chuyển đề tài:
- Xạ công tử chuẩn bị trung hiếu với bổn tướng sao?
Hoàng Xạ cuống quýt gật đầu:
- Nguyện vì Thừa tướng làm trâu làm ngựa.
Tào Tháo gật đầu cười nói:
- Một khi đã như vậy, ta phong ngươi làm Võ giáo úy, tạm thời trở về Kinh Châu, ngươi hiểu ý của ta không?
Hoàng Xạ cảm động đến rơi nước mắt, không ngờ phong gã làm giáo úy, gã dập đầu khóc không ra tiếng:
- Đại ân của Thừa tướng, Hoàng Xạ nguyện lấy cái chết báo đáp!
Hoàng Xạ lui xuống, Quách Gia không hiểu hỏi:
- Thừa tướng, vì sao lại trọng dụng loại tiểu nhân này?
Tào Tháo híp mắt cười:
- Không bỏ một miếng mồi ngon, sao có thể bắt cá lớn? Phụng Hiếu đã quên câu chuyện Cao Tổ phong Ung Xỉ hay sao?
Quách Gia lúc này mới bừng tỉnh ngộ, dựng thẳng ngón tay cái khen:
- Thừa tướng cao minh!
Tào Tháo ha hả cười to, lão thu lại tiếng cười, cúi đầu thở dài một tiếng:
- Đáng tiếc ta không có một đứa con nào tên là Tào Cảnh cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.