Chương 555: Công khai tuyển sỹ (trung)
Cao Nguyệt
04/01/2018
Bàng Thống liền tiến lên khom người hành lễ:
- Vi thần tham kiến Châu Mục!
Lưu Cảnh quay đầu lại nhìn y một cái, mỉm cười:
- Hóa ra là Bàng viện thừa, đã lâu không gặp, mời ngồi!
Lưu Cảnh không ngồi trên ghế chờ y, kỳ thật là cho Bàng Thống một chút mặt mũi, không để y vái chào, dù sao y cũng từng là phó quân sư của Lưu Bị, phải cho y một lối thoát, chậm rãi thích ứng với mình.
Lưu Cảnh và Bàng Thống đều ngồi xuống, một thư đồng bưng hai chung trà tiến vào, Lưu Cảnh uống một ngụm trà nóng, rồi mới cười hỏi:
- Trong khoảng thời gian này Bàng viện thừa chắc là rất bận nhỉ!
Bàng Thống liền khom người nói:
- Vẫn khỏe, chuyện của thư viện thần tạm thời không quản, hiện giờ đang tập trung tinh lực vào việc tổ chức cuộc thi, tuy có bận rộn một chút, nhưng trong lòng rất khoan khoái.
Lưu Cảnh cười, gật gật đầu:
- Vậy thì được rồi, làm việc thành công mới là điều khiến người ta vui nhất, kỳ thực cũng giống như ta, năm đó khi Sài Tang tiến bước phát triển, cho đến hôm nay ta chiếm được hai châu Kinh Ích, ta cũng thường cảm thấy một loại vui sướng khi đạt thành tựu.
- Châu Mục không thể nào thỏa mãn hai châu Kinh Ích đâu!
Bàng Thống nhịn không được, nói.
Lưu Cảnh cười ha ha, chắp tay nói:
- Đa tạ Viện thừa nhắc nhở, Lưu Cảnh không dám buông lỏng!
Bàng Thống cũng cười, sự khẩn trương trong lòng dần biến mất, y liền chuyển về đề tài chính sự:
- Hôm nay vi thần đến, là muốn báo cáo một vài việc của cuộc thi, định là mùng mười tháng mười, còn năm ngày, đây là cuộc thi đầu tiên, vốn kế hoạch muốn tuyển một thành sỹ tử, nhưng bây giờ lại có đến mười vạn năm ngàn người báo danh, tuyển lấy một thành chính là một vạn người, vậy số người trúng tuyển có phải là hơi quá nhiều không?
Lưu Cảnh trầm tư một chút, nói:
- Quả thật là quá nhiều rồi, hãy giảm một nửa, bớt đi năm ngàn người, cho dù sau này không tuyển quan, cũng có thể đưa đến thư viện Kinh Châu và thư viện Ích Châu để học tập sâu hơn, về phần nhân số trúng tuyển làm quan lại, phải khống chế trong vòng một trăm người.
Bàng Thống liền hạ thấp người, nói:
- Nhưng kế hoạch ban đầu là ba trăm người, bây giờ giảm còn một trăm, có phải là hơi quá ít không?
- Vật dĩ hi vi quý, số ít mới có thể tỏ ra quý báu được!
- Nhưng mười vạn người
Không chờ Bàng Thống nói xong, Lưu Cảnh liền khoát tay ngắt lời y:
- Hai nơi Kinh Châu và Ích Châu, nhất thời cũng không có nhiều ghế trống như vậy, lại nói, có thể trúng tuyển vào thư viện, ở thư viện đọc sách làm dự bị, sau này người ưu tú vẫn có thể tiếp tục bổ khuyết vào, chuyện này cứ quyết định như vậy đi.
Bàng Thống bất đắc dĩ, đành phải gật đầu đáp ứng, Lưu Cảnh thấy y không quá tình nguyện, lại cười nói thêm:
- Mấu chốt là một vài chi tiết phải làm tốt, ngoại trừ cam đoan vấn đề ăn ở của bọn họ ra, mỗi sỹ tử lúc gần đi, lại cấp thêm một trăm tiền làm lộ phí, một đấu gạo và một bức thảm bằng vải đay, chúng ta cũng làm hết lòng, như vậy, các sỹ tử sẽ không mang theo nỗi buồn hồi hương, luôn có thu hoạch, về nhà cũng có thể giao phó.
Bàng Thống gật gật đầu, y lại nghĩ đến một chuyện, liền vội vàng hỏi:
- Còn một chuyện chính là việc trúng tuyển của con cháu thế gia, xin Châu Mục kể lại tỉ mỉ cho vi thần, phải chú ý điểm quan trọng nào?
Vấn đề này Lưu Cảnh đã suy xét qua, y từ trên bàn lấy ra một danh sách, đưa cho Bàng Thống:
- Trên danh sách tổng cộng có bốn mươi tám thế gia, bốn mươi tám thế gia này hẳn là đều phái con cháu đến tham gia khảo thí, ngươi có thể phái người âm thầm tìm hiểu tình hình con cháu của bốn mươi tám hộ này, có thể là gia tộc phái tới, chúng ta chủ yếu tuyển con cháu do gia tộc phái tới, nhiều nhất là bốn mươi tám người.
- Vi thần đã biết!
Bàng Thống tiếp nhận danh sách, tỉ mỉ xem qua một lần, lại cẩn thận cất vào, rồi mới tiếp tục nói:
- Còn có việc là, nếu phải cam đoan cho con cháu sỹ gia trúng tuyển, chúng thần cũng đang thương lượng phương án, nếu dựa theo khảo thí hồ danh, thì có chút khó khăn.
- Điều này kỳ thực rất đơn giản!
Lưu Cảnh cười nói:
- Đợt khảo thí đầu tiên thư viện có thể hoàn toàn dán danh sách, công bằng trúng tuyển, ta muốn những con cháu thế gia này nếu ngay cả khảo thí thư viện cũng khó mà vượt qua, vậy thì không cần phải đến Tương Dương, mấu chốt là đợt khảo thí thứ hai, có thể thêm một cuộc phỏng vấn! Thông qua phỏng vấn mà điều tiết, như vậy thì sẽ dễ dàng, Bàng viện thừa nghĩ thế nào?
Kỳ thực Bàng Thống sớm đã tính phương án, y chỉ muốn nghe thử ý kiến của Lưu Cảnh trước, y trầm ngâm một chút, nói:
- Nếu đợt thứ hai trong trăm người có một nửa là con cháu thế gia, vậy thì sẽ khiến người khác chỉ trích, tổn hại đến danh tiếng của Châu Mục, vi thần đã thương lượng với Tưởng tòng sự một chút, kỳ thực đợt thi thứ hai cũng không cần phải phỏng vấn, vẫn là công bằng trúng tuyển, nhưng bốn mươi tám người này có thể trúng tuyển theo kiểu khác, cũng không cần công bố, vậy thì nhiều nhất chỉ trúng tuyển hơn một trăm ba mươi người, thế thì vừa bảo đảm yêu cầu của Châu Mục, cũng chiếu cố đến sự công bằng, Châu Mục cảm thấy có thích hợp không?
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Biện pháp này khả thi, thỉnh cầu Viện thừa lại cùng Tưởng tòng sự bàn bạc một chút, đưa ra phương án cụ thể chính thức nhé!
- Vi thần hiểu rõ, xin cáo từ!
Bàng Thống đứng dậy thi lễ, đang sắp xoay người rời đi, Lưu Cảnh lại gọi y:
- Sỹ Nguyên xin dừng bước!
Bàng Thống liền khom người nói:
- Châu Mục xin cứ nói.
Lưu Cảnh cười cười, thản nhiên nói:
- Sau khi lần công khai tuyển sỹ này kết thúc, Sỹ Nguyên đổi chức vụ! Đến phủ Tướng Quân nhậm chức, thế nào?
Trái tim của Bàng Thống như muốn nhảy ra ngoài, y hiểu ngụ ý của Lưu Cảnh, chính là muốn bắt đầu trọng dụng y, lúc này trong lòng của y không còn mâu thuẫn nữa, thi lễ thật sâu:
- Nguyện dốc sức vì Châu Mục!
Lưu Cảnh cười đầy thâm ý, Bàng Thống này quả nhiên không phải là người cổ hủ, y ôm quyền trả lễ:
- Chuyện khảo thí, liền kính nhờ Bàng tiên sinh rồi.
Buổi chiều, Lưu Cảnh quay trở về phủ mình, phủ đệ của Lưu Cảnh cùng đang bận rộn hẳn lên, rương hòm lớn nhỏ xếp thành một tòa núi nhỏ, bọn họ cũng sắp dọn nhà, không giống với phủ Tướng Quân, phủ đệ của Lưu Cảnh thì hoàn toàn dời đến Thành Đô, phủ trạch bỏ trống được sửa làm một phần của thư viện Kinh Châu, tòa phủ trạch phong cảnh đẹp đẽ này liền trở thành nơi đọc sách cho các sỹ tử.
Trên thực tế, tháng trước bọn họ đã bắt đầu thu dọn, mười ngày sau chính là ngày lành tháng tốt để dời nhà, cả nhà bọn họ cũng chính thức dời đến Thành Đô, ngoài ra còn một nguyên nhân khiến bọn họ phải gấp rút chuyển nhà, đó chính là Đào Trạm lại mang thai, chỉ có thể sớm dọn nhà đến Thành Đô, nếu không về sau sẽ có phiền toái.
Lưu Cảnh vào phủ liền trực tiếp đi vào nội thư phòng, đây là thói quen của hắn, sau khi nghỉ ngơi trong thư phòng nửa canh giờ, sẽ dùng bữa tối, Lưu Cảnh thay một bộ áo bào, vừa mới ngồi xuống, liền nghe thấy tiếng gõ cửa, bên ngoài truyền đến một âm thanh khe khẽ của trẻ con:
- Mở cửa!
Lưu Cảnh lập tức nở nụ cười, đứng dậy mở cửa, chỉ thấy thê tử Đào Trạm ôm con đứng ngoài cửa, nàng cười khanh khách nói:
- Chúng ta đến xem cha đang làm cái gì nào?
Lưu Cảnh vội vàng cười bồng lấy đứa con, Lưu Trí đã tròn một tuổi, tuy rằng chưa biết đi, nhưng có khi sẽ nói không ít câu, cậu chỉ vào chiếc giường ở góc tường gào lên:
- Lên giường chơi!
Mỗi lần cậu đến thư phòng của phụ thân đều thích lên giường chơi, đó cũng là một chiếc giường ngủ Lưu Cảnh đặc biệt sắp đặt cho con, trên giường phủ một tấm đệm, Lưu Trí bò lên giường liền thích thú lăn lộn, đây là thiên tính của trẻ con.
Lúc này, Đào Trạm lại tiếp nhận một chung trà từ nha hoàn rồi đi vào trong thư phòng, lòng đầy vui mừng nhìn hai cha con đang đùa giỡn trên giường, đây cũng là một thời khắc hạnh phúc nhất của phụ nữ, đồng thời cũng thỏa mãn tâm nguyện làm thê tử và làm mẹ của nàng.
Niềm yêu thích lớn nhất của Lưu Trí chính là đọc sách, đặc biệt là thích xem bản đồ, mỗi lần đến thư phòng của phụ thân, đều phải chơi một cái địa đồ khắc gỗ, đây là một cái địa đồ Kinh Châu do mười bốn bức tượng gỗ ghép thành, mỗi một bức tượng khắc gỗ đại biểu cho một quận, ở trong mắt Lưu Trí, đây chính là món đồ chơi tốt nhất.
Chỉ chơi đùa nghịch ngợm chốc lát, Lưu Trí lại bắt đầu chăm chú ngồi trên giường chơi với một đống sách vở lớn nhỏ, lúc này, Lưu Cảnh cũng không chơi cùng con trai nữa, hắn ngồi ở bên cạnh, cầm lấy chung trà từ trong tay thê tử, uống một ngụm, cười nói:
- Nói đi! Tìm ta có chuyện gì?
Hắn rất hiểu thê tử, bình thường sẽ không đến thư phòng quấy rầy mình, nhất định là có chuyện, Đào Trạm hơi ngượng ngùng cười nói:
- Sáng hôm nay Phan nương đến tìm thiếp, mang theo một chút thỉnh cầu của phụ thân, là có liên quan đến việc tham gia khảo thí của con cháu Đào gia, hy vọng phu quân cũng có thể coi Đào gia là thế gia của quận Giang Hạ, thiếp biết ý của phụ thân, thiếp đã nhất quyết cự tuyệt, để cho bọn họ giống như những người đọc sách khác, thành thật mà tham gia khảo thí, chỉ là thiếp muốn nói cho phu quân một tiếng.
Lưu Cảnh trầm tư không nói, vấn đề không nằm ở chỗ Đào gia muốn vin vào quan hệ với hắn, mà là sự nhạy bén của thương nhân như Đào Thắng đã cảm nhận được mục đích chân chính của lần công khai tuyển sỹ này, hẳn cảm thấy Đào Thắng không phải muốn mưu cầu một chức quan gì, ý đồ chân chính của Đào Thắng là hy vọng mình chính thức xem Đào gia là thế gia, mà cuộc khảo thí lần này là một cơ hội.
Nghĩ vậy, Lưu Cảnh cười nói với Đào Trạm:
- Cho dù không để ý đến quan hệ thân thích, nhưng từ sự cống hiến to lớn của Đào gia đối với Kinh Châu, ta cũng nên hồi báo một chút cho Đào gia, cuộc khảo thí lần này quả thật đều chủ yếu chú ý đến ích lợi của một bộ phận thế gia, không phải là hoàn toàn công bằng, nếu Đào gia đã mở lời, ta còn lý do gì mà không thể đáp ứng chứ?
Đào Trạm thở dài:
- Chủ yếu là thiếp không muốn chiều hư Đào gia, không thể để phụ thần đề ra yêu cầu gì thiếp cũng đáp ứng, thế thì không được, sau này không chỉ có hại với Đào gia, cũng sẽ liên lụy đến thiếp.
Nói đến đây, Đào Trạm nhanh chóng nhìn thoáng qua con trai đang chú tâm chơi với tượng gỗ ở trên giường, càng lúc nàng càng là vì con mình mà suy xét, Lưu Cảnh hiểu nỗi khổ tâm của nàng, hắn cầm tay Đào Trạm cười nói:
- Kỳ thực lần này Đào gia không quá đáng, ta chiếu cố cho bốn mươi tám nhà sỹ tộc, nếu như loại Đào gia ra bên ngoài, về tình về lý đều không thể nào nói được, cho nên cũng xem Đào gia như các thế gia khác, hưởng thụ một danh ngạch, cũng không có ai nói gì.
Đào Trạm yên lặng gật đầu, nếu là như vậy, nàng chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý:
- Được rồi! Vậy thiếp có lời muốn nói trước, chỉ có lần này thôi, lần sau thì không được đâu, hơn nữa phu quân không thể lấy danh nghĩa của thiếp đáp ứng phụ thân, chỉ có thể lấy cống hiến của Đào gia để quyết định địa vị của nó.
- Việc này không thành vấn đề, cứ quyết định như thế đi.
Lúc này trong bụng Lưu Cảnh cũng đã hơi đói, đứng dậy cười nói:
- Đi thôi! Cùng nhau ăn cơm tối đi.
Hắn một tay ôm lấy con trai, nhấc cậu lên cưỡi trên cổ mình, giống như cưỡi ngựa rảo bước đi ra ngoài, tiểu tử kia hưng phấn kêu to, dốc sức vỗ vào đầu của phụ thân, cả nhà đều nhanh chân đi đến phòng ăn.
- Vi thần tham kiến Châu Mục!
Lưu Cảnh quay đầu lại nhìn y một cái, mỉm cười:
- Hóa ra là Bàng viện thừa, đã lâu không gặp, mời ngồi!
Lưu Cảnh không ngồi trên ghế chờ y, kỳ thật là cho Bàng Thống một chút mặt mũi, không để y vái chào, dù sao y cũng từng là phó quân sư của Lưu Bị, phải cho y một lối thoát, chậm rãi thích ứng với mình.
Lưu Cảnh và Bàng Thống đều ngồi xuống, một thư đồng bưng hai chung trà tiến vào, Lưu Cảnh uống một ngụm trà nóng, rồi mới cười hỏi:
- Trong khoảng thời gian này Bàng viện thừa chắc là rất bận nhỉ!
Bàng Thống liền khom người nói:
- Vẫn khỏe, chuyện của thư viện thần tạm thời không quản, hiện giờ đang tập trung tinh lực vào việc tổ chức cuộc thi, tuy có bận rộn một chút, nhưng trong lòng rất khoan khoái.
Lưu Cảnh cười, gật gật đầu:
- Vậy thì được rồi, làm việc thành công mới là điều khiến người ta vui nhất, kỳ thực cũng giống như ta, năm đó khi Sài Tang tiến bước phát triển, cho đến hôm nay ta chiếm được hai châu Kinh Ích, ta cũng thường cảm thấy một loại vui sướng khi đạt thành tựu.
- Châu Mục không thể nào thỏa mãn hai châu Kinh Ích đâu!
Bàng Thống nhịn không được, nói.
Lưu Cảnh cười ha ha, chắp tay nói:
- Đa tạ Viện thừa nhắc nhở, Lưu Cảnh không dám buông lỏng!
Bàng Thống cũng cười, sự khẩn trương trong lòng dần biến mất, y liền chuyển về đề tài chính sự:
- Hôm nay vi thần đến, là muốn báo cáo một vài việc của cuộc thi, định là mùng mười tháng mười, còn năm ngày, đây là cuộc thi đầu tiên, vốn kế hoạch muốn tuyển một thành sỹ tử, nhưng bây giờ lại có đến mười vạn năm ngàn người báo danh, tuyển lấy một thành chính là một vạn người, vậy số người trúng tuyển có phải là hơi quá nhiều không?
Lưu Cảnh trầm tư một chút, nói:
- Quả thật là quá nhiều rồi, hãy giảm một nửa, bớt đi năm ngàn người, cho dù sau này không tuyển quan, cũng có thể đưa đến thư viện Kinh Châu và thư viện Ích Châu để học tập sâu hơn, về phần nhân số trúng tuyển làm quan lại, phải khống chế trong vòng một trăm người.
Bàng Thống liền hạ thấp người, nói:
- Nhưng kế hoạch ban đầu là ba trăm người, bây giờ giảm còn một trăm, có phải là hơi quá ít không?
- Vật dĩ hi vi quý, số ít mới có thể tỏ ra quý báu được!
- Nhưng mười vạn người
Không chờ Bàng Thống nói xong, Lưu Cảnh liền khoát tay ngắt lời y:
- Hai nơi Kinh Châu và Ích Châu, nhất thời cũng không có nhiều ghế trống như vậy, lại nói, có thể trúng tuyển vào thư viện, ở thư viện đọc sách làm dự bị, sau này người ưu tú vẫn có thể tiếp tục bổ khuyết vào, chuyện này cứ quyết định như vậy đi.
Bàng Thống bất đắc dĩ, đành phải gật đầu đáp ứng, Lưu Cảnh thấy y không quá tình nguyện, lại cười nói thêm:
- Mấu chốt là một vài chi tiết phải làm tốt, ngoại trừ cam đoan vấn đề ăn ở của bọn họ ra, mỗi sỹ tử lúc gần đi, lại cấp thêm một trăm tiền làm lộ phí, một đấu gạo và một bức thảm bằng vải đay, chúng ta cũng làm hết lòng, như vậy, các sỹ tử sẽ không mang theo nỗi buồn hồi hương, luôn có thu hoạch, về nhà cũng có thể giao phó.
Bàng Thống gật gật đầu, y lại nghĩ đến một chuyện, liền vội vàng hỏi:
- Còn một chuyện chính là việc trúng tuyển của con cháu thế gia, xin Châu Mục kể lại tỉ mỉ cho vi thần, phải chú ý điểm quan trọng nào?
Vấn đề này Lưu Cảnh đã suy xét qua, y từ trên bàn lấy ra một danh sách, đưa cho Bàng Thống:
- Trên danh sách tổng cộng có bốn mươi tám thế gia, bốn mươi tám thế gia này hẳn là đều phái con cháu đến tham gia khảo thí, ngươi có thể phái người âm thầm tìm hiểu tình hình con cháu của bốn mươi tám hộ này, có thể là gia tộc phái tới, chúng ta chủ yếu tuyển con cháu do gia tộc phái tới, nhiều nhất là bốn mươi tám người.
- Vi thần đã biết!
Bàng Thống tiếp nhận danh sách, tỉ mỉ xem qua một lần, lại cẩn thận cất vào, rồi mới tiếp tục nói:
- Còn có việc là, nếu phải cam đoan cho con cháu sỹ gia trúng tuyển, chúng thần cũng đang thương lượng phương án, nếu dựa theo khảo thí hồ danh, thì có chút khó khăn.
- Điều này kỳ thực rất đơn giản!
Lưu Cảnh cười nói:
- Đợt khảo thí đầu tiên thư viện có thể hoàn toàn dán danh sách, công bằng trúng tuyển, ta muốn những con cháu thế gia này nếu ngay cả khảo thí thư viện cũng khó mà vượt qua, vậy thì không cần phải đến Tương Dương, mấu chốt là đợt khảo thí thứ hai, có thể thêm một cuộc phỏng vấn! Thông qua phỏng vấn mà điều tiết, như vậy thì sẽ dễ dàng, Bàng viện thừa nghĩ thế nào?
Kỳ thực Bàng Thống sớm đã tính phương án, y chỉ muốn nghe thử ý kiến của Lưu Cảnh trước, y trầm ngâm một chút, nói:
- Nếu đợt thứ hai trong trăm người có một nửa là con cháu thế gia, vậy thì sẽ khiến người khác chỉ trích, tổn hại đến danh tiếng của Châu Mục, vi thần đã thương lượng với Tưởng tòng sự một chút, kỳ thực đợt thi thứ hai cũng không cần phải phỏng vấn, vẫn là công bằng trúng tuyển, nhưng bốn mươi tám người này có thể trúng tuyển theo kiểu khác, cũng không cần công bố, vậy thì nhiều nhất chỉ trúng tuyển hơn một trăm ba mươi người, thế thì vừa bảo đảm yêu cầu của Châu Mục, cũng chiếu cố đến sự công bằng, Châu Mục cảm thấy có thích hợp không?
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Biện pháp này khả thi, thỉnh cầu Viện thừa lại cùng Tưởng tòng sự bàn bạc một chút, đưa ra phương án cụ thể chính thức nhé!
- Vi thần hiểu rõ, xin cáo từ!
Bàng Thống đứng dậy thi lễ, đang sắp xoay người rời đi, Lưu Cảnh lại gọi y:
- Sỹ Nguyên xin dừng bước!
Bàng Thống liền khom người nói:
- Châu Mục xin cứ nói.
Lưu Cảnh cười cười, thản nhiên nói:
- Sau khi lần công khai tuyển sỹ này kết thúc, Sỹ Nguyên đổi chức vụ! Đến phủ Tướng Quân nhậm chức, thế nào?
Trái tim của Bàng Thống như muốn nhảy ra ngoài, y hiểu ngụ ý của Lưu Cảnh, chính là muốn bắt đầu trọng dụng y, lúc này trong lòng của y không còn mâu thuẫn nữa, thi lễ thật sâu:
- Nguyện dốc sức vì Châu Mục!
Lưu Cảnh cười đầy thâm ý, Bàng Thống này quả nhiên không phải là người cổ hủ, y ôm quyền trả lễ:
- Chuyện khảo thí, liền kính nhờ Bàng tiên sinh rồi.
Buổi chiều, Lưu Cảnh quay trở về phủ mình, phủ đệ của Lưu Cảnh cùng đang bận rộn hẳn lên, rương hòm lớn nhỏ xếp thành một tòa núi nhỏ, bọn họ cũng sắp dọn nhà, không giống với phủ Tướng Quân, phủ đệ của Lưu Cảnh thì hoàn toàn dời đến Thành Đô, phủ trạch bỏ trống được sửa làm một phần của thư viện Kinh Châu, tòa phủ trạch phong cảnh đẹp đẽ này liền trở thành nơi đọc sách cho các sỹ tử.
Trên thực tế, tháng trước bọn họ đã bắt đầu thu dọn, mười ngày sau chính là ngày lành tháng tốt để dời nhà, cả nhà bọn họ cũng chính thức dời đến Thành Đô, ngoài ra còn một nguyên nhân khiến bọn họ phải gấp rút chuyển nhà, đó chính là Đào Trạm lại mang thai, chỉ có thể sớm dọn nhà đến Thành Đô, nếu không về sau sẽ có phiền toái.
Lưu Cảnh vào phủ liền trực tiếp đi vào nội thư phòng, đây là thói quen của hắn, sau khi nghỉ ngơi trong thư phòng nửa canh giờ, sẽ dùng bữa tối, Lưu Cảnh thay một bộ áo bào, vừa mới ngồi xuống, liền nghe thấy tiếng gõ cửa, bên ngoài truyền đến một âm thanh khe khẽ của trẻ con:
- Mở cửa!
Lưu Cảnh lập tức nở nụ cười, đứng dậy mở cửa, chỉ thấy thê tử Đào Trạm ôm con đứng ngoài cửa, nàng cười khanh khách nói:
- Chúng ta đến xem cha đang làm cái gì nào?
Lưu Cảnh vội vàng cười bồng lấy đứa con, Lưu Trí đã tròn một tuổi, tuy rằng chưa biết đi, nhưng có khi sẽ nói không ít câu, cậu chỉ vào chiếc giường ở góc tường gào lên:
- Lên giường chơi!
Mỗi lần cậu đến thư phòng của phụ thân đều thích lên giường chơi, đó cũng là một chiếc giường ngủ Lưu Cảnh đặc biệt sắp đặt cho con, trên giường phủ một tấm đệm, Lưu Trí bò lên giường liền thích thú lăn lộn, đây là thiên tính của trẻ con.
Lúc này, Đào Trạm lại tiếp nhận một chung trà từ nha hoàn rồi đi vào trong thư phòng, lòng đầy vui mừng nhìn hai cha con đang đùa giỡn trên giường, đây cũng là một thời khắc hạnh phúc nhất của phụ nữ, đồng thời cũng thỏa mãn tâm nguyện làm thê tử và làm mẹ của nàng.
Niềm yêu thích lớn nhất của Lưu Trí chính là đọc sách, đặc biệt là thích xem bản đồ, mỗi lần đến thư phòng của phụ thân, đều phải chơi một cái địa đồ khắc gỗ, đây là một cái địa đồ Kinh Châu do mười bốn bức tượng gỗ ghép thành, mỗi một bức tượng khắc gỗ đại biểu cho một quận, ở trong mắt Lưu Trí, đây chính là món đồ chơi tốt nhất.
Chỉ chơi đùa nghịch ngợm chốc lát, Lưu Trí lại bắt đầu chăm chú ngồi trên giường chơi với một đống sách vở lớn nhỏ, lúc này, Lưu Cảnh cũng không chơi cùng con trai nữa, hắn ngồi ở bên cạnh, cầm lấy chung trà từ trong tay thê tử, uống một ngụm, cười nói:
- Nói đi! Tìm ta có chuyện gì?
Hắn rất hiểu thê tử, bình thường sẽ không đến thư phòng quấy rầy mình, nhất định là có chuyện, Đào Trạm hơi ngượng ngùng cười nói:
- Sáng hôm nay Phan nương đến tìm thiếp, mang theo một chút thỉnh cầu của phụ thân, là có liên quan đến việc tham gia khảo thí của con cháu Đào gia, hy vọng phu quân cũng có thể coi Đào gia là thế gia của quận Giang Hạ, thiếp biết ý của phụ thân, thiếp đã nhất quyết cự tuyệt, để cho bọn họ giống như những người đọc sách khác, thành thật mà tham gia khảo thí, chỉ là thiếp muốn nói cho phu quân một tiếng.
Lưu Cảnh trầm tư không nói, vấn đề không nằm ở chỗ Đào gia muốn vin vào quan hệ với hắn, mà là sự nhạy bén của thương nhân như Đào Thắng đã cảm nhận được mục đích chân chính của lần công khai tuyển sỹ này, hẳn cảm thấy Đào Thắng không phải muốn mưu cầu một chức quan gì, ý đồ chân chính của Đào Thắng là hy vọng mình chính thức xem Đào gia là thế gia, mà cuộc khảo thí lần này là một cơ hội.
Nghĩ vậy, Lưu Cảnh cười nói với Đào Trạm:
- Cho dù không để ý đến quan hệ thân thích, nhưng từ sự cống hiến to lớn của Đào gia đối với Kinh Châu, ta cũng nên hồi báo một chút cho Đào gia, cuộc khảo thí lần này quả thật đều chủ yếu chú ý đến ích lợi của một bộ phận thế gia, không phải là hoàn toàn công bằng, nếu Đào gia đã mở lời, ta còn lý do gì mà không thể đáp ứng chứ?
Đào Trạm thở dài:
- Chủ yếu là thiếp không muốn chiều hư Đào gia, không thể để phụ thần đề ra yêu cầu gì thiếp cũng đáp ứng, thế thì không được, sau này không chỉ có hại với Đào gia, cũng sẽ liên lụy đến thiếp.
Nói đến đây, Đào Trạm nhanh chóng nhìn thoáng qua con trai đang chú tâm chơi với tượng gỗ ở trên giường, càng lúc nàng càng là vì con mình mà suy xét, Lưu Cảnh hiểu nỗi khổ tâm của nàng, hắn cầm tay Đào Trạm cười nói:
- Kỳ thực lần này Đào gia không quá đáng, ta chiếu cố cho bốn mươi tám nhà sỹ tộc, nếu như loại Đào gia ra bên ngoài, về tình về lý đều không thể nào nói được, cho nên cũng xem Đào gia như các thế gia khác, hưởng thụ một danh ngạch, cũng không có ai nói gì.
Đào Trạm yên lặng gật đầu, nếu là như vậy, nàng chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý:
- Được rồi! Vậy thiếp có lời muốn nói trước, chỉ có lần này thôi, lần sau thì không được đâu, hơn nữa phu quân không thể lấy danh nghĩa của thiếp đáp ứng phụ thân, chỉ có thể lấy cống hiến của Đào gia để quyết định địa vị của nó.
- Việc này không thành vấn đề, cứ quyết định như thế đi.
Lúc này trong bụng Lưu Cảnh cũng đã hơi đói, đứng dậy cười nói:
- Đi thôi! Cùng nhau ăn cơm tối đi.
Hắn một tay ôm lấy con trai, nhấc cậu lên cưỡi trên cổ mình, giống như cưỡi ngựa rảo bước đi ra ngoài, tiểu tử kia hưng phấn kêu to, dốc sức vỗ vào đầu của phụ thân, cả nhà đều nhanh chân đi đến phòng ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.