Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 125: Đào thị ở Sài Tang

Cao Nguyệt

04/07/2017

Đào Thắng là con cả của Đào Liệt, năm nay chừng năm mươi tuổi, dáng người trung bình, nụ cười hòa ái, là một phụ thân cùng trượng phu vô cùng tốt, cũng là một gia chủ khoan dung, một đứa con hiếu thuận. Đồng thời ông ta cũng rất khôn khéo, đem việc kinh doanh của Đào gia xử lý gọn gang ngăn nắp.

Bất kể là gia tộc hay người ngoài, đối với ông ta đều dùng lời khen ngợi. Nhưng Đào Thắng cũng có một nhược điểm, chính là tính cách có chút yếu đuối. Chính là chịu ảnh hưởng của tính cách này, nên mấy năm nay khi Đào gia bị khi dễ, phần lớn đều nín nhịn, dàn xếp cho ổn thỏa.

Mặc dù vậy, ông ta vẫn là người thành thật và ………..

Tuy nhiên mấy ngày này tâm tình của Đào Thắng không tốt. Hoàng thị, vợ ông ta không ngờ mấy ngày trước bị bệnh, hơn nữa càng lúc càng nguy cấp, có thể lây sang người khác, hai nha hoàn của nàng cũng đã bị lây sang. Để tránh ảnh hưởng tới người trong nhà, Đào Thắng đặc biệt đưa thê tử an bài ở am trong ngôi chùa phía thành tây, cách biệt khỏi người nhà.

Nhưng sáng sớm hôm nay, thầy thuốc tới báo tin, thê tử bệnh tình không có chút khởi sắc, ngược lại càng lúc càng trầm trọng, khiến ông ta lo lắng vạn phần.

Đào Thắng cùng thê tử có tổng cộng ba trai hai gái, còn một người thiếp khác sinh cho ông ta một đứa con nhỏ. Trưởng nữ ba năm trước đã gả cho con trưởng của Hàn gia, thứ nữ Cửu nương năm nay mới vừa mười lắm, chỉ là khuê nữ. Tuy nhiên hôn sự của tiểu nữ nhi cũng khiến Đào Thắng cảm thấy thực sự phiền não.

Ước chừng từ sau trung thu năm ngoái, Hoàng Dũng, con thứ của Hoàng Tổ bỗng nhiên nhìn trúng Cửu Nương, vài lần tới cửa uy hiếp, bức Đào Thắng đem nữ nhân gả cho gã.

Làm thông gia với Hoàng Tổ, Đào Thắng cũng không phản đối, tới một mức độ nào đó, việc này ngược lại là chuyện tốt. Nhưng Đào Thắng không thích Hoàng Dũng thô bạo hung ác, gã khí thế ngạo mạn, giống như mạnh mẽ đoạt dân nữ bình thưởng, đả thương quản gia của mình khiến Đào Thắng cực kỳ căm hận.

Hơn nữa Hoàng Tổ chỉ cho con y nạp nữ nhi của mình làm thiếp, điều này càng khiến Đào Thắng bất mãn hơn. Bất mãn thì bất mãn, Đào Thắng cũng không thể tránh được, ông chỉ có thể lựa chọn lánh mặt, đem nữ nhân giấu trong nhà. Chỉ có điều Hoàng Dũng một lần lại một lần tới cửa quấy rầy, khiến ông ta không chịu nổi phiền não. Ông cho con gái đi Tương Dương, ít nhiều cũng có ý tứ tránh né Hoàng Dũng.

Vừa rồi Đào Thắng nghe quản gia nói trên bến tàu binh lính đã ngừng điều tra, Hoàng Dũng đem quân rời đi, điều này khiến ông ta thở dài nhẹ nhỏm. Chỉ có điều tại sao Hoàng Dũng lại dừng việc quấy rối, ông cũng không rõ nguyên nhân trong đó.

- Huynh trưởng!

Đào Thắng mới tới trung đình, bỗng nhiên nghe phía sau có người cất tiếng gọi, vừa quay đầu lại, thấy Đào Lợi, nhị đệ của ông ta, đang vội vã đi về phía mình.

Đào Lợi không lâu trước đó ở Tương Dương gặp tai nạn, lại bị Trương Doãn vu cáo hãm hại tự vận chuyển binh khí, suýt nữa kéo theo sự rung chuyển lớn trong Đào gia. May nhờ cháu Lưu Biểu đứng ra giải quyết chuyện này, nhờ vậy việc này chỉ có vài nhân vật trọng yếu trong Đào gia biết, ngay cả phụ thân cũng không dám nói.

Đào Thắng rất rõ ràng sức ảnh hưởng của chuyện này đối với Đào gia. Tuy rằng chuyện đã kết thúc, nhưng nó mang đến ảnh hưởng cực kỳ sâu xa, bởi chuyện này tác động đến vận mệnh quan trường toàn bộ Kinh Châu.

Trương Doãn bị giáng chức, Thái gia yên lặng, ý nghĩa Lưu Biểu đối với thế gia Kinh Châu bắt đầu chèn ép, cũng không biết rung chuyển quyền lực lần này khi nào mới chấm dứt, cũng không biết Đào gia sẽ bị cuốn sâu bao nhiêu?

Chuyện này so với thê tử sinh bệnh còn khiến Đào Thắng càng thêm phần lo lắng.

- Nhị đệ, chuyện gì?

Đào Lợi bước nhanh tới bên cạnh huynh tưởng, ghé vào tai ông ta nói nhỏ vài câu, Đào Thắng cả kinh:

- Có việc này thật sao?

Đào Lợi gật gật đầu:

- Vừa rồi nghe Triệu quản gia nói một chút, Cảnh công tử bị Hoàng Dũng đuổi giết, nhưng Hoàng Tổ đúng lúc xuất hiện vãn hồi được cục diện, tình hình cụ thể đệ cũng không rõ lắm.

Đào Thắng nhướn mày:

- Triệu quản gia ở chỗ nào?

- Đang ở tiền viện.

- Bảo gã lập tức tới gặp ta!

Trong lòng Đào Thắng khẩn trương vạn phần. Ông ta muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ông cảm thấy trong này có rất nhiều tình tiết cần biết rõ ràng.

……..

- Triệu Phúc bái kiến Đại Đông chủ!

Trong phòng, Triệu quản gia quỳ xuống, cung kinh thi lễ.



- Ngồi xuống đi! Ta có vài việc muốn hỏi ngươi.

Đào Thắng bảo Triệu quản gia ngồi xuống, rồi nói:

- Ta muốn biết rõ trên bến tàu xảy ra chuyện gì, ngươi đem mọi chuyện đã xảy ra kể lại tỉ mỉ cho ta nghe, tuyệt không được bỏ sót điều gì.

- Vâng!

Triệu quản gia lập tức đem chuyện xảy ra trên bến tàu kể lại tỉ mỉ một lần, thậm chí ngay cả việc Đào Trạm phái ông đến đón Lưu Cảnh cũng nói cho chủ nhân nghe, không một chút giấu diếm.

Đào Thắng càng nghe càng cảm thấy kinh ngạc, chuyện này bên trong ẩn chứa quá nhiều tin tức. Nữ nhi của ông và Lưu Cảnh quan hệ thế nào? Lưu Cảnh làm sao biết được Hoàng Tổ trốn ở trên thuyền bên canh? Hơn nữa cảm giác cuối cùng là Lưu Cảnh đã ra uy thế phủ đầu đối với Hoàng Tổ.

Để cho Đào Thắng kinh ngạc là, Hoàng Tổ không ngờ trốn ở một bên, điều này nói rõ người thực sự muốn đối phó Lưu Cảnh chính là Hoàng Tổ mà không phải Hoàng Dũng. Hoàng Tổ vì sao làm như vậy?

Ông ta liếc mắt nhìn Đào Lợi, trong mắt tràn đầy nghi hoặc. Đào Lợi cười cười, quay sang Triệu quản gia nói:

- Ngươi lui xuống trước đi!

Triệu quản gia lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai huynh đệ Đào thi. Lúc này Đào Lợi mới chậm rãi nói:

- Đại ca không phát hiện ra mấy hôm nay Cửu Nương đặc biệt khác thường sao?

Đào Thắng nhướn mày, suy nghĩ chốc lát nói:

- Cảm giác nó mấy ngày hôm nay lo lắng chồng chất, tâm thần bất an. Ta vẫn cho rằng nó lo lắng cho bệnh tình của mẫu thân.

- Lo lắng trăm mối đúng là lo cho mẫu thân, nhưng tâm thần bất an thì không phải, nó thật ra đang đợi một người.

Đào Thắng lúc này mói rõ ràng ý của nhị đệ:

- Đệ nói là Lưu Cảnh?

Đào Lợi chậm rãi gật đầu:

- Đệ ở Phàn Thành đã phát hiện, Cửu Nương và Lưu Cảnh kết giao mật thiết, chỉ e nó đối với Lưu Cảnh có chút động tâm rồi.

Đào Thắng trầm ngâm hồi lâu, điều này sao có thể. Đó là cháu của Lưu Biểu. Ông ta lại hỏi:

- Vậy Lưu Cảnh kia thái độ thế nào?

- Đại ca, Trương Doãn bị án tử, cũng có một tay Lưu Cảnh thay chúng ta xử lý. Hắn không tiếc đắc tội Trương Doãn và Thái Mạo, đại ca nghĩ một chút, Đào gia chúng ta cùng hắn có giao thiệp sâu như vậy sao?

Đào Thắng thở dài, ông có thể hiểu được. Một người tuổi còn trẻ, chỉ khi đối với nữ nhân mình yêu sâu sắc, mới có thể liều lĩnh lấy lòng đối phương. Khó trách Hoàng Dũng đối với Lưu Cảnh căm hận như vậy, muốn bài trí đưa hắn vào chỗ chết.

Trong lòng Đào Thắng vô cùng lo lắng, Đào gia bọn họ cùng Lưu gia dòng dõi khác biệt quá lớn, mối hôn sự này chỉ e Đào gia trèo cao không tới. Ít nhất Lưu Biểu sẽ không đồng ý. Lưu Biểu là người coi trọng danh vọng, làm sao có thể cùng gia đình thương nhân kết thông gia.

Hơn nữa ông ta nghe nói, Lưu Cảnh sẽ cưới con gái Thái Mạo làm thê tử, chẳng lẽ muốn nữ nhi của mình làm thiếp của hắn sao? Nhưng nếu như vậy, ông sẽ không đồng ý. Nữ nhi bảo bối của mình sao có thể ủy khuất làm thiếp người khác.

Lúc này, Đào Thắng lại nghĩ tới một chuyện, liền vội vàng hỏi:

- Vậy hắn làm sao biết Hoàng Tổ núp ở bên cạnh, hơn nữa ta cảm giác chuyện này Hoàng Tổ là kẻ đứng sau màn, trong chuyện này ẩn chứa bí mật gì chăng?

Đào Lợi lắc đầu:

- Nói thật, đệ cũng hoang mang như vậy. Chẳng qua đệ cảm thấy Lưu Cảnh này “lai giả bất thiện”. Hoàng Tổ cực kỳ kiêng kị hắn, có lẽ liên quan với việc đấu tranh quyền lực ở Kinh Châu.

Đào Thắng lâm vào trầm tư, ông ta dường như mơ hồ nhận thức được điều gì.



……

Đào Trạm rời khỏi nội đừng, đi ra cửa lớn chưa thấy đám người Lưu Cảnh tới, lại trở về phòng của mình. Lúc này, trong lòng nàng vô cùng loạn, cùng lúc nàng đương nhiên vì Lưu Cảnh đến mà cảm thấy vui sướng, nhưng đồng thời nàng lại lo lắng Hoàng Dũng sẽ tổn thương đến hắn. Cái tên ngu xuẩn kia không thể nói bất kỳ đạo lý gì.

Mặt khác mẫu thân đang đổ bệnh, tình hình càng lúc càng trầm trọng khiến nàng không có tâm tư nghĩ về việc riêng, càng không biết làm thế nào đứng trước phụ thân cùng tộc nhân để giới thiệu Lưu Cảnh. Đương nhiên, Lưu Cảnh là cháu của Lưu Biểu, là khách quý của Đào gia, hắn sẽ nhận được khoản đãi thịnh tình. Nhưng Đào Trạm hy vọng ông nội thật tình yêu thích hắn! Ôi chao! Ông nội dường như càng yêu thích thư sinh.

Trong lòng Đào Trạm không yên, lại nghĩ ngợi lung tung. Có lẽ hắn đến chỉ là lễ độ mà thôi, không thực sự vì mình. Hắn tỉnh táo lại, phát hiện giữa bọn họ có khoảng cách khá xa, lúc này hắn lại cảm thấy nữ nhi của Thái gia thích hợp với sự nghiệp của hắn hơn. Nam nhân mà! Luôn lấy sự nghiệp làm trọng.

Lúc này, bên ngoài truyền đến một hồi âm thanh dồn dập, A Kiều, thị nữ bên cạnh nàng chạy như bay vào:

- Tiểu thư, đến rồi! Đến rồi!

- Cái gì đến rồi?

A Kiều thở hồng hộc nói:

- Cảnh công tử đến rồi, em còn gặp được Tiểu Bao Tử.

Đào Trạm lập tức đứng lên, trong lòng khẩn trương, nàng lại hỏi:

- Bọn họ nhìn thấy em rồi ư?

- Tiểu Bao Tử nhìn thấy em, nàng hỏi tiểu thư vì sao không ra ngoài?

Đào Trạm vỗ ngực một cái, bất kể nói thế nào, Lưu Cảnh là khách mình mời đến, nàng cuối cùng vẫn phải lộ diện nói vài câu, như vậy mới không thất lễ. Nàng khoác thêm áo ngắn, hai tay phủ lên tơ lụa, liền bước nhanh ra cửa chính Đào phủ.

..............

Trước Đào phủ cửa lớn giăng đèn kết hoa, treo đầy tơ lụa màu sắc diễm lệ. Hai bên cửa chính, trên mỗi gốc đại thụ đều treo đèn cung đình quý giá, thoạt nhìn khí thế bất phàm. Lần trước Hoàng phủ mời khách, so ra còn keo kiệt hơn nhiều lắm.

Lưu Cảnh dẫn theo Từ Thứ và hơn mười thuộc hạ đứng ở dưới bậc thang chờ. Hắn đang tò mò đánh giá tòa bảo trạch này. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy kết cấu xây dựng như vậy, bốn phía có sông rộng hai trượng, hoạt nhìn nước rất sâu. Một cây cầu dài ba trượng là lối đi duy nhất giữa Đào phủ và bên ngoài.

Đương nhiên, hắn phát hiện cũng có thể đi thuyền rời khỏi Đào phủ, thông với hướng vận chuyển lương thực đường sông, cuối cùng rẽ vào Trường Giang. Khi tình thế nguy cấp, Đào gia hoàn toàn có thể đi thuyền rời khỏi Đào phủ. Hơn wnax cho dù không rời đi, Đào phủ tường cao vững chắc, đình viện thâm sau dễ thủ khó công, ít nhất phải mấy ngàn binh lính mới có thể công phá.

Trong lòng Lưu Cảnh thầm nghĩ, tương lai mình cũng muốn xây dựng một tòa lâu đài hùng vĩ như vậy.

Đúng lúc này, một hồi bước chân vang lên, lập tức truyền đến tiếng cười ha hả của một người đàn ông trung niên:

- Không biết Cảnh công tử đã đến, không nghênh tiếp từ xa. Thứ tội! Thứ tội!

Chỉ thấy nhóm lớn gia đinh vây quanh hai người đàn ông trung niên đi ra, một người trong đó Lưu Cảnh nhận ra, chính là Đào Lợi bị bắt ở Phàn Thành. Một người ở giữa hơi béo, làn da trắng nõn, mặt mày thanh tú có vài nét tương đồng với Đào Trạm.

Lưu Cảnh lập tức đoán được, người này nhất định là Đào Thắng, phụ thân của Đào Trạm, gia chủ Đào gia.

Hắn vội vàng khom người thi lễ:

- Tiểu chất Lưu Cảnh đặc biệt tới Đào phủ mừng thọ. Tới gấp gáp, chưa chuẩn bị lễ nghi, chỉ đem theo chút lễ mọn, xin gia chủ nhận lấy!

Hắn quay đầu nháy mắt, hai tên thuộc hạ nâng một hộp gỗ mạ vàng tiến lên, bên trong là mấy thứ lễ vật Lưu Biểu chuẩn bị cho hắn, ngay cả hắn cũng không biết trong đó là thứ gì?

Từ Thứ lại hơi ngẩn người. Anh ta cũng không biết Lưu Cảnh chuẩn bị lễ vật. Sớm biết như vậy, mình sẽ dạy cho hắn. Đào Thắng cũng hơi sửng sốt, bình thường tới cửa mừng thọ chỉ tặng lễ đơn giản, trực tiếp giao cho quản gia là được, chưa từng có ai giống Lưu Cảnh đem lễ vật trực tiếp đưa tới.

Đào Thắng và Đào Lợi nhìn nhau, hai người đều nhịn không được bật cười. Đứa nhỏ này quả thật rất thú vị. Đào Thắng vội vàng bảo quản gia nhận quà mang tới, cười tủm tỉm nói:

- Công tử quá khách khí, mau mời vào!

Đúng lúc này, Đào Trạm chạy vội tới, vừa lúc cùng Lưu Cảnh mặt đối mặt. Đào Trạm lập tức dừng bước, hai mắt nhìn nhau, nàng không tự chủ được cúi đầu, trong lòng vô cùng bối rối.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Binh Lâm Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook