Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 87: Đến gần chân tướng

Cao Nguyệt

14/06/2017

- Thắng bại là chuyện thường của binh gia, Hạ Hầu tướng quân không nên tự trách.

Giả Hủ cảm nhận được Hạ Hầu Đôn đang tự trách và ảo não, liền cười an ủi, y nói:

- Trước mắt chúng ta còn có hai vạn binh lực, thậm chí còn chiếm ưu thế về kỵ binh. Chỉ cần đánh tốt những trận về sau, thì có thể xoay chuyển cục diện.

Giả Hủ trấn an khiến Hạ Hầu Đôn cảm thấy vui mừng, suy nghĩ một chút, cũng chỉ có thê bàn bạc kỹ hơn, y thở dài, nói:

- Hết thảy dựa vào tiên sinh.

Giả Hủ gật gật đầu, giảng giải:

- Hiện tại không rõ tình hình quân địch, không thể hành động thiếu suy nghĩ, tướng quân có thể phái thêm trinh thám trạ rõ tình hình Lưu Bị và quân Kinh Châu. Biết người biết ta, mới có thể xuất binh.

- Tiên sinh nói rất có lý!

Hạ Hầu Đôn lập tức phái mấy trăm trình thám, phân công nhau tìm hiểu tình hình, mấy trăm trinh thám phóng ngựa dọc theo đường rừng hắng hái chạy về hướng nam.

Lúc này, một tên binh lính tiến lên bẩm báo:

- Khởi bẩm Đô đốc, Vu tướng quân có tin tức quan trọng cần trình báo!

Hạ Hầu Đôn bước nhanh đến trước mặt Vu Cấm, Vu Cấm nằm ở trên cáng cứu thương, một gã quân y trị vết thương chỗ mũi tên cho y. Thấy Hạ Hầu Đôn liền dừng lại, Vu Cấm thở dài nói:

- Vừa rồi khi mạt tướng bị phục kích, đã gặp Lưu Cảnh.

Hạ Hầu Đôn ngẩn ra, nhất thời không kịp phản ứng.

- Lưu Cảnh là ai?

Giả Hủ phía sau kinh ngạc hỏi han.

- Chính là cháu của Lưu Biểu, trong chiến dịch Nhữ Nam, đến cả Thừa tướng cũng bị Lưu Cảnh hắn trêu đùa một phen?

Vu Cấm gật gật đầu, đáp.

- Đúng là người này, hình như hắn đang chỉ huy đội quân Kinh Châu, ước chừng hơn ngàn người.

Hạ Hầu Đôn rốt cuộc hiểu được đến đây.

- Chắng lẽ quân Kinh Châu áp lương thực tối hôm qua đánh bại chúng ta, chính là do người này chỉ huy sao?

- Ắt là hắn, mới hơn nửa năm ngắn ngủi không gặp, võ nghệ hắn tiến triển rất nhanh, làm người ta không thể tưởng tượng nổi. Ta vốn muốn nhân cơ hội giết chết hắn, đáng tiếc lại gặp Triệu Vân, thất bại trong gang tấc!

Trong ngữ khí của Vu Cấm vô cùng nuối tiếc, trong lòng chán nản dị thường. Lần này không thể giết chết Lưu Cảnh, người này sẽ trở thành cơn ác mộng của y, làm y cả đời cũng khó có thể thoát khỏi.

Lưu Cảnh xuất hiện ngoài dự đoán của mọi người. Hạ Hầu Đôn dường như nghĩ tới điều gì, rồi lại có vẻ không thông suốt, quay đầu lại nhìn Giả Hủ. Giả Hủ trầm tư không nói.

- Tiên sinh, phương diện này dường như có biện pháp khả thi.

Hạ Hầu Đôn dò xét.

Gia Hu cười cười, nói :

- Chúng ta có thể trước tiên ra khỏi đường rừng, quân đội đóng trại, sau đó lại suy nghĩ đối sách.

Hạ Hầu Đôn gật gật đầu, lập tức ra lệnh:

- Tăng tốc độ tiền quân, ra khỏi rừng thì hạ trại!

Đại đội quân Tào tốc độ nhanh hơn, trùng trùng điệp điệp tiến về phía nam. Trong đội ngũ, Hạ Hầu Đôn suy nghĩ thật lâu, tin tức Lưu Cảnh đang ở trong quân Lưu Bị trước sau vẫn khiến y lo âu bất an, y thả chậm tốc độ ngựa, đi bên cạnh Giả Hủ.

- Tiên sinh không cảm thấy là người này có thể lợi dụng sao? Hắn chính là cháu của Lưu Biểu.

Hạ Hầu Đôn thấp giọng nói.

Giả Hủ khẽ vuốt râu dê cười nói:

- Hắn đương nhiên rất quan trọng, mấu chốt chiến dịch lần này chính là ở trên người của hắn. Ta đề nghị tướng quân lại phái người tập trung theo dõi hắn.

Giả Hủ đưa nói nhỏ vài câu vào lỗ tai của Hạ Hầu, thật hợp với ý Hạ Hầu Đôn. Y mừng rỡ nói:

- Thật đúng như lời tiên sinh nói!?

Y lập tức lại phái ba trăm trinh thám tinh nhuệ nhất, toàn lực tra xét động tĩnh của Lưu Cảnh.



Quân đội Lưu Bị nhanh chóng dọn dẹp chiến trường, áp giải mấy ngàn tù binh trở về huyện Tân Dã. Huyện Tân Dã là một huyện lớn, nhân khẩu hợn hai ngàn hộ, nhưng từ khi hai lần bùng nổ chiến dịch Uyển Thành, phần đông người dời về phía nam, khiến nhân khẩu huyện Tân Dã tăng lên nhanh chóng ; trong thời gian mấy năm ngắn ngủi, nhân khẩu liền vượt qua bốn ngàn hộ, tức là hơn ba vạn người.

Nhưng huyện thành Tân Dã khá lớn, chu vi gần hai mươi dặm, thành cao ba trượng, kiên cố vững vàng, lợi cho phòng ngự. Đây cũng do chịu ảnh hưởng của cuộc chiến Uyển Thành, Lưu Biểu phái người đặc biệt gia cố cho tường thành cao thêm.

Lưu Bị lúc này ở trong huyện Tân Dã, y thiêu hủy quân doanh ở sườn núi Bác Vọng, liền hoả tốc rút lui phía nam, trước tiên quay lại đoạt lấy huyện thành.

Nhưng Lưu Bị cũng không định lui quân đi Tương Dương. Một mặt đương nhiên là do Lưu Biểu sẽ phái viện quân, cũng chính là hy vọng Lưu Bị chông đỡ Tào quân, không tán thành y rút lui phía nam.

Mặt khác cũng là bởi vì Hạ Hầu Đôn có ba ngàn kỵ binh tinh nhuệ, nếu y rút lui phía nam, tất nhiên sẽ bị kỵ binh truy kích, có thể sẽ khién toàn quân bị diệt. Mạo hiểm như thế này Lưu Bị không thể không cân nhắc.

Trong quân nha, Lưu Bị khoanh tay đi qua đi lại trong phòng, thỉnh thoảng đi đến trước bàn nhìn chăm chú vào một bức bản đồ quận Nam Dương. Lần này ứng đối với việc Tào xuôi nam, Lưu Bị chuẩn bị rất nhiều, bao gồm phái ra mật thám lẫn vào các quận huyện Nam Dương, y vừa mới nghe được một tin tình báo ngoài ý muốn.

Lương thảo hậu cần của Hạ Hầu Đôn cũng không ở Uyển Thành, mà đặt tại huyện Diệp ở phía đông bắc quận Nam Dương. Huyện Diệp cách quận Toánh Xuyên không xa, là đầu mối giao thông cực kỳ trọng yếu then chốt, dễ dàng cho việc vận chuyển lương thảo ; đồng thời Hạ Hầu Đôn xuất binh dồn dập, đại bộ phận lương thảo hậu cần không kịp chuyển tới Uyển Thành.

Đây là một cơ hội a! Lưu Bị tìm được biện pháp hoàn toàn đánh bại Hạ Hầu Đôn rồi! Nhưng vấn đề hiện tại là, đại quân Hạ Hầu Đôn phong tỏa đường lên phía bắc, khiến cho y không thể phái binh đi, phải nghĩ biện pháp điều quân đội của Hạ Hầu Đôn đi thì mới ổn thỏa.

Lưu Bị trầm tư thật lâu sau, nhất thời không thể nghĩ được kế sách nào. Lúc này, ngoài cửa có binh lính bẩm báo:

- Khởi bẩm Tả tướng quân, Kinh Châu Mục phái người đưa tin cấp báo. Binh sỹ đưa tin của Văn Tướng quân cũng đã đến.



Cách huyện nha không xa có một giáo trường diện tích hơn ba mươi mẫu, vốn là nơi huấn luyện quân đội. Hiện tại tạm thời là nơi trú đóng của quân Kinh Châu, trên bãi đất trống phía nam giáo trường có hơn mười đinh lều trại, hơn một ngàn quân Kinh Châu trú đóng ở nơi này.

Một góc thao trường, Đặng Võ đang dạy đứa con là Đặng Ngải cưỡi ngựa. Đặng Ngải khoảng bảy tám tuổi, mặt mày thanh tú, dáng người rắn chắc, cử chỉ nho nhã, vô cùng lễ phép ; nhưng lại cao to lực lưỡng, múa kiếm uy lực như hổ, có một chút dáng vẻ là người văn võ song toàn.



Đặng Võ cực kỳ yêu quý đứa con trai này, y đã quyết định sau khi kết thúc chiến dịch lần này, sẽ đem con đến Tương Dương, nghĩ cách đưa cậu vào thư viện Lộc Môn đọc sách.

- Cảnh thúc thúc, con ngựa này khỏe quá, chân của cháu không kẹp được nó!

Đặng Ngải cưỡi ở trên chiến mã của Lưu Cảnh. Lư mã cực kỳ khoẻ mạnh, dường như không thích thiếu niên cưỡi ở trên lưng mình, có chút bực bội, vó ngựa đánh xuống mặt đất, phát ra âm thanh rộp rộp. Đặng Ngải tuổi còn nhỏ quá, thể lực không đủ, không thể khống chế được chiến mã, cậu gấp đến độ quát to lên.

Lưu Cảnh cười tiến lên, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt chiến mã, nói nhỏ với nó vài câu, chiến mã có chút bực bội lại an tĩnh, thong dong chở Đặng Ngải chậm rãi đi về phía trước.

Đặng Ngải vừa mừng vừa sợ, hỏi:

- Cảnh thúc thúc, ngựa của thúc có thể nói chuyện với con người sao?

Lưu Cảnh có chút không có cách nào khác nói:

- Thứ nhất nó nghe không hiểu tiếng người, nó chỉ biết là ta đang trấn an nó ; thứ hai, đệ không cần lại gọi ta Cảnh thúc thúc, gọi ta là Cảnh đại ca được rồi!

Đặng Ngải le lưỡi một cái, cười hì hì, đáp:

- Là phụ thân bảo cháu gọi thúc là Cảnh thúc thúc. Nếu thúc không thích, cứ tìm cha cháu thương lượng, cháu không dám cãi lời của lão nhân gia.

Nói xong, nó lại trộm liếc mắt nhìn lén phụ thân một cái. Đặng Võ tức giận nói:

- Tiểu tử thối, cái gì gọi là lão nhân gia, ta có già như vậy sao?

Mọi người cười ha hả. Bỗng lúc này, có người hô:

- Lưu hoàng thúc đến!

Lưu Cảnh quay đầu lại, chỉ thấy Lưu Bị cùng hơn mười người tùy tùng hộ vệ, vội vàng hướng tới bên này đi tới. Hắn vội vàng tiến lên thi lễ:

- Tiểu chất tham kiến hoàng thúc!

Lúc này, tên lính báo tin của Văn Sính đứng bên cạnh Lưu Bị quì một gối, cầm lệnh tiễn đưa lên, nói lớn :

- Văn Soái có lệnh, quân Kinh Châu lập tức trở về đại doanh, không được chậm trễ!

Lưu Cảnh chậm rãi tiếp nhận lệnh tiễn, trong lòng có chút mờ mịt, làm sao đột nhiên sai hắn trở về, chuyện gì xảy ra? Hắn nhìn về hướng Lưu Bị.

Lưu Bị thở dài, cầm trong tay một phong thư đưa cho Lưu Cảnh.

- Không riêng gì quân lệnh, bá phụ cháu cũng phái người đưa tới một phong thư, bảo cháu tức khắc quay về Kinh Châu, hình như là ông đã ngã bệnh.

Lưu Cảnh ngẩn ra, nhìn phong thư một lần, là Lưu Kỳ viết thay, thư viết Lưu Bị. Trong thư bảo y sắp xếp Lưu Cảnh lập tức trở về Kinh Châu, nguyên nhân là Lưu Biểu ngã bệnh.

Ở cuối thư, Lưu Kỳ viết một câu cấp báo nói với Lưu Cảnh: "Phụ thân bệnh thể trầm trọng, rất nhớ Cảnh đệ. Mong đệ lấy hiếu đạo làm đầu, mau trở về Tương Dương!"

- Cuộc chiến đang ác liệt. Cảnh Thăng lại ngã bệnh, là bất hạnh của Kinh Châu!

Lưu Bị thở thật dài một tiếng, lại nói với Lưu Cảnh.

- Hiếu đạo làm đầu, thừa dịp hiện tại Tào quân chưa vây thành, các cháu lập tức xuất phát, ta đi sắp xếp một chút cho cháu.

Lưu Bị vội vàng đi, Đặng Võ lên trước thấp giọng nói:

- Liệu có phải là Châu Mục lo lắng công từ gặp nguy hiểm, cho nên cho công tử rời khỏi Tân Dã ?

Lưu Cảnh âm thẩm suy nghĩ, mình tối hôm qua mới rời khỏi đại doanh quân Kinh Châu, hiện tại bất quá là buôi chiều, lính truyền tin phải dùng tốc độ nhanh nhất, từ nơi này vội vàng trình đến, hẳn không phải là kiêng kị mình với Lưu Bị ở cùng nhau, chỉ có thể là lo lăng mình gặp nguy hiểm, ảnh hưởng đến đại cục Kinh Châu. Dù sao mình cũng là cháu ông ấy, chống lại Tào quân gặp chuyện không may, ông ấy không thể ngồi yên bỏ qua.

Kỳ thật Lưu Cảnh cũng không muốn đi, trong lòng có chút do dự. Đặng Võ nhìn ra tâm tư của hắn, cười khổ nói:

- Văn Soái quân lệnh như núi, chúng ta không thể cãi lời. Hơn nữa, Lưu hoàng thúc cũng không hy vọng chúng ta lưu lại.

Trên thực tế Lưu Bị đã đuổi hắn rồi.

Một gã thân binh của Lưu Bị vội vàng chạy tới thi lễ :

- Quân tư đều đã chuẩn bị tốt, tù binh không tiện đi theo, chủ công nhà ta nói về sau sẽ đưa đến Tương Dương, thời gian đã không còn sớm, mời công từ mau chóng suất quân đi!

Lưu Cảnh trầm tư không nói, hắn vẫn cảm thấy phương diện này hơi kỳ quái. Bá phụ không thể vì sinh bệnh mà sai hắn trở vê, trong này rốt cuộc có ẩn tình gì?

Đặng Võ cười khổ một tiếng, nói với Lưu Cảnh :

- Nếu chủ nhân đã hạ lệnh đuổi khách rồi, để cho các huynh đệ thu dọn một chút. Thừa dịp quân Tào chưa tới, chúng ta đi nhanh lên!

Đúng lúc này, trong lòng Lưu Cảnh bỗng nhiên dâng lên một ý niệm trong đầu, chắng lẽ Lưu Biểu là muốn mượn tay quân Tào xử lý Lưu Bị, mà mình ở Tân Dã, Văn Sính liền không thể không đến viện trợ, do đó ảnh hưởng tới kế hoạch của Lưu Biểu.

Cho nên mới không tiếc dùng hiếu đạo dọa mình, ép mình rời khỏi.

Lưu Cảnh mơ hồ cảm giác được mình đã hiểu được chân tướng rồi. Vì sao quân Văn Sính trú binh ngoài ba mươi dặm, không chịu đến Tân Dã, lại vì sao Lưu Biểu không cho Lưu Bị rút lui về phía nam?

Đã đầy đủ các manh mối, không phải là Lưu Biểu mượn đao giết người sao? Trong lòng Lưu Biểu rất rõ ràng, biết Tào Tháo lúc này sẽ không tiến công Kinh Châu. Kỳ thật căn bản Lưu Biểukhông cần thiết phải phái viện quân, y phái viện quân tiến đến, chỉ có một dụng ý, không không cho Lưu Bị rút lui về phía nam. Tự mình áp lương thực tiến đến, hoàn toàn là bởi vì Văn Sính không có lĩnh hội được dụng ý đích thực của Lưu Biểu, cho nên Lưu Biểu mới có thể vội vã ép mình rời khỏi như vậy.

Nhur vậy lấy sự đa mưu túc trí của Lưu Bị, y sẽ nhìn không ra dụng ý của Lưu Biểu sao? Y hẳn là nên giữ mình lại mới đúng. Một khi đã như vậy, vì sao Lưu Bị vội vàng thúc giục mình đi, y lại đang tính toán cái gì?

Nhưng đã không còn thời gian để Lưu Cảnh tiếp tục suy xét nữa, hắn vội vàng gọi Đặng Võ lại.

- Chờ một chút!

- Công tử, xảy ra chuyện gì?

Đặng Võ nhìn ra Lưu Cảnh sầu lo, quan tâm hỏi han.

– Ta lo lắng chúng ta sẽ gặp Tào quân phục kích!

Lưu Cảnh lo lắng nói.

Đặng Võ ngạc nhiên, thốt lên:

- Không thể nào! Quân Tào còn chưa tới, sao có thể như vậy?

- Chỉ là một loại trực giác!

Trong lòng Lưu Cảnh thở dài, loại trực giác này là đến từ Vu Cấm. Trên chiến trường Vu Cấm nhận ra hắn, bọn họ sẽ nhân cơ hội đối phó với mình hay không?



- Các huynh ở lại Tân Dã, một mình ta trở về!

Đặng Võ vẻ mặt khó xử:

- Nhưng quân lệnh như núi, tính tình Văn Soái không phải công từ không biết, cãi lại quân lệnh có thể phải chém đầu.

Lưu Cảnh cắn môi dưới, quả quyết:

– Ta sẽ đi kể lại tình hình cho Văn soái biết, tóm lại các huynh đệ nhất định phải lưu lại.

- Nhưng nếu công tử bị Tào quân chặn lại làm sao bây giờ?

Lưu Cảnh trầm ngâm một chút, lại nói:

- Có biện pháp giải quyết. Ta mang một trăm kỵ binh rời khỏi, cứ thế mà đi với tốc độ nhanh, quân Tào cho dù phát hiện ta rời khỏi, cũng không kịp chặn lại. Nhiều nhất nửa canh giờ, ta liền có thể chạy về đại doanh.

Đặng Võ nghĩ nửa ngày cũng không có kế khả thi, chỉ có thể như vậy.

Một khắc đồng hồ sau, Lưu Cảnh suất lĩnh một trăm kỵ binh Kinh Châu, dưới ánh tịch dương chiêu rọi rời khỏi huyện thành Tân Dã, hăng hái chạy vẻ hướng nam.

Ngay khi Lưu Cảnh vừa mới dẫn quân đi ra, hơn mười trinh thám của quân Tào lập tức vội vã chạy đến hướng bắc.

Lưu Bị khoanh tay đứng ở trên tường thành, nhìn kỵ binh Lưu Cảnh đi xa, y cười lạnh một tiếng, lẩm bẩm:

- Lưu Cảnh Thăng, ngươi nghĩ rằng Lưu Bị ta là người ngu sao?



Tương Dương, Lưu Biểu chắp tay sau lưng lo lắng đi qua đi lại trong phòng. Trong lòng của ông vô cùng căm tức, lúc đại quân gần đi, ông luôn dặn Văn Sính phải chú ý an toàn của Lưu Cảnh, kỳ thật chính là ám chỉ y, không cần phái Lưu Cảnh đi tiền tuyến.

Kỳ thật ông có thể không cho Lưu Cảnh đi lên phía bắc, nhưng để tỏ rõ thái độ, khiến người ta cho là ông kiên quyết chống lại quân Tào, ông để cho hai chất nhi Lưu Cảnh, Lưu Hổ bắc tiến chống Tào.

Không ngờ Văn Sính không có lĩnh hội dụng ý của ông, lại phái Lưu Cảnh đưa lương thực đi quân doanh của Lưu Bị. Điều này làm cho Lưu Biểu mang một bụng đầy giận dữ.

Không dễ dàng mới có cơ hội lần này, mượn tay quân Tào xử lý Lưu Bị, diệt trừ tai họa ở Kinh Châu, nhưng rắc rối của Văn Sính gây ra có thể phá hư kế hoạch lần này. Lưu Biểu lòng nóng như lửa đốt, đã phái người hoả tốc đi truyền tin cho Lưu Bị, không tiếc dùng sinh bệnh chính mình đến tạo áp lực. Sở dĩ truyền tin cho Lưu Bị mà không phải Lưu Cảnh, là vì Lưu Biểu hiểu rõ cháu của mình, Lưu Cảnh có thể sẽ kháng mệnh bất tuân, mặc kệ sinh bệnh bản thân hắn.

Nhưng Lưu Bị thì sẽ không, y nhất định sẽ bức Lưu Cảnh rời khỏi, nếu không y sẽ không chịu nổi sự tổn thất thanh danh này.

Hiện tại Lưu Biểu rất lo lắng thời gian có kịp tới hay không?

- Văn Sính chết tiệt!

Lưu Biểu cúi đầu mắng một tiếng, vậy mà không hiểu ý đồ của mình, còn làm chủ tướng cái gì nữa.

- Phụ thân!

Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Lưu Kỳ.

- Hài nhi có thể vào không?

- Vào đi!

Lưu Biểu ổn định tinh thần, quay lại chỗ của mình ngồi xuống. Y không muốn để con nhìn ra sự thất thổ của bản thân, đương nhiên, cũng không muốn để con hiểu được tâm tư của mình. Lưu Kỳ bước nhanh đi vào, quỳ xuống cúi đầu hành lễ:

- Bái kiến phụ thân!

- Ừ! Con ta có chuyện gì không?

- Hài nhi đặc biệt tới thăm phụ thân, không biết bệnh tình của phụ thân đã tốt hơn chút nào chưa?

Lưu Biểu quả thật có bị bệnh cảm nhẹ, nhưng rất nhỏ, vẫn còn lâu mới cần phải gọi Lưu Cảnh trở về, trong lòng Lưu Kỳ cũng hiểu được.

Tuy nhiên ý nghĩ của Lưu Kỳ cũng không sâu sắc, y biết vì phụ thân không muốn khiến Cảnh đệ mạo hiểm ở chiến trường, một khi Cảnh đệ gặp chuyện không may, phụ thân không có cách nào giáo phó với thúc phụ đã khuất.

Cho nên Lưu Kỳ chủ động thay phụ thân, viết thư cho Lưu Bị, cốt phải để Lưu Cảnh trở vê Tương Dương.

Lưu Biểu gật gật đầu, bảo :

- Còn hơi có chút đau đầu, nhưng đã đỡ hơn nhiều không cần phải lo lắng cho ta!

-Phụ thân, tuy rằng Cảnh đệ luyện võ, nhưng kinh nghiệm của đệ ấy vẫn còn chưa đủ, gấp gáp để đệ ấy ra trận. Hài nhi rất lo lắng an nguy của Cảnh đệ.

– Ta không phải viết thư rồi sao?

Lưu Biểu có chút không vui nói:

- Sai nó trở về thì không có vấn đề gì rồi, con còn lo lắng cái gì?

- Phụ thân, hài nhi không phải có ý này!

Lưu Biểu ngần ra, hỏi:

- Vậy ý con là gì?

Lưu Kỳ cắn môi một cái, nhất thời không trả lời. Trong lòng Lưu Biểu càng thêm kỳ quái, y cảm giác đứa con cả hơi khác thường, hơn nữa loại khác thường này không phải hôm nay mới có, trong khoảng thời gian này đứa con cả vẫn luôn hơi khác thường.

Chỉ có điều sự vụ bận rộn mà nhất thời Lưu Biểu chẳng quan tâm hỏi, hiện tại đứa con cả muốn nói lại thôi, tâm sự nặng nề, khiến Lưu Biểu cảm giác cần thiết phải cùng đứa con cả nói một chút.

Ngữ khí của Lưu Biểu trở nên ôn hòa đứng lên, khẽ cười nói:

- Con nói đi. Phụ thân nghe!

Khi ánh mắt phụ thân nhìn chăm chú, Lưu Kỳ lấy hết dũng khí nói:

- Hài nhi hy vọng phụ thân có thể sắp xếp Cảnh đệ đi trấn thủ Giang Hạ.

Lưu Biểu ngây ngẩn cả người. Y không nghĩ tới đứa con cả đề xuất cái phương án này, để cháu trai đi thủ Giang Hạ, tại sao y phải nghĩ đến Giang Hạ, mà không phải nơi khác? Lưu Biểu không có lập tức nghi ngờ, trầm ngâm một chút hỏi:

- Mấy ngày nay con vẫn suy nghĩ về chuyện này?

Hai ngày nay Lưu Kỳ tâm sự nặng nề, thật ra là y đang suy nghĩ thế lực của mình. Từ khi phụ thân cùng Thái Mạo đồng ý tạm thời gác lại chuyện hôn sự, Lưu Kỳ liền ý thức được, phụ thân đã ở nhượng bộ trong việc hôn sự với Thái gia rồi.

Theo biểu hiện của mẫu thân Thái phu nhân trong khoảng thời gian này rất yên lặng, vô cùng có khả năng cuối cùng là huynh đệ Lưu Tông cưới Thái Thiếu Dư. Nếu là như vậy, y sẽ cưới con gái Khoái gia làm vợ, tranh thủ sự ủng hộ Khoái gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Binh Lâm Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook