Chương 274: Dương đông kích tây
Cao Nguyệt
04/07/2017
Gần một vạn quân Tào đầu như đã xuôi nam gần hết,
thủ vệ trong thành còn lại chưa đầy một ngàn người. Bầu trời đêm mưa
phùn vẫn bay nhè nhẹ. Cho dù đã là đầu hạ nhưng cơn mưa nhỏ vẫn mang đến cho bọn lính cảm giác mát mẻ.
Tướng trông thành Tân Dã là một gã Nha tướng, tên là Lý Năng, y là cấp dưới của Tào Hồng, đã theo Tào Hồng nhiều năm là một người rất cẩn thận, Tào Hồng mới để y trông giữ thành Tân Dã.
Đã qua canh tư, ngoài cửa thành yên tĩnh lạ thường, hai cây đuốc cắm hai bên cổng thành cháy hừng hực trong mưa chiến dáng dài đến khoảng 20 bước khu vực cổng thành.
Trên đầu thành có khoảng hơn hai trăm tên lính đang canh gác, đi đi đi lại tuần tra thỉnh thoảng lại nhìn dò xét động tĩnh ngoài thành. Mặt khác cũng có hơn trăm tên lính bảo vệ hai cửa thành là chủ yếu.
Đúng lúc này có tiếng vó ngựa từ xa vọng lại làm cho bọn lính gác trên thành lập tức đề cao cảnh giác, chúng căng thẳng nhìn ra ngoài thành.
Một lúc sau có đến mấy trăm kỵ binh chạy từ ngoài thành đến, kỵ binh càng lúc càng nhiều đếm qua cũng phải có đến 2000-3000 người, đang cẩm đuốc trong tay đội kỵ binh này mặc áo giáp quân Tào.
- Quân coi thành lập tức mở cửa!
Tên cầm đầu la lớn.
Lúc này, tướng trông thành đã nghe thấy tiếng người kia, y nhìn qua lỗ châu mai thấy quá nhiều kỵ binh trong lòng vô cùng kinh ngạc. Phải biết rằng ba ngàn kỵ binh của Nam Dương đã được Nhạc tướng quân dẫn theo xuôi nam, đội kỵ binh này ở từ đâu đến đây vậy?
- Các ngươi là quân đội nơi nào?
Lý Năng cao giọng hỏi.
Tên tướng lĩnh cầm đầu cao giọng đáp lại:
- Chúng ta phụng lệnh từ Hứa Đô đến Nam Dương trợ giúp, phụng lệnh Tào tướng quân tiếp viện cho Tân Dã, mau mau mở cổng thành.
Trong lòng Lý Năng nghi ngờ, Hứa Đô vẫn còn kỵ binh sao? Y không tin lắm liền hỏi lại:
- Xin hỏi có ấn tín, lệnh tiễn không?
- Có có lệnh tiễn, quân phù đang ở chỗ Tào tướng quân.
Lý Năng ngẩn người ra, sao lại không có quân phù? Đại tướng quân luôn làm việc rất cẩn thận, không thể không có quân phù mà vào thành như vậy. Chi tiết này chắc chắn Đại tướng quân sẽ không quên, cái này không đúng!
Y càng nhìn đội kỵ binh này càng thấy hoài nghi, có đến 2000-3000 người, phần lớn đều khuất trong bóng đêm, chỉ nhìn rõ có khoảng hơn 100 người dưới ánh lửa. Chẳng lẽ đúng là bọn họ mặc quân phục Giang Hạ sao?
Nghĩ đến đây, Lý Năng sợ hãi toàn thân toát ra mồ hôi lạnh. Chỉ có 800 quân giữ thành, phòng ngự rất yếu. Quân địch xuất hiện lúc này cũng không phải là ngẫu nhiên, chắc chắn bọn chúng đã nắm được hướng đi của quân đội mình.
Lý Năng lập tức nói khẽ với một gã tướng dưới quyền của mình:
- Mau đi tìm Ngô quân hầu, bảo ông ta mang tất cả huynh đệ đến đây, nói có quân địch!
Tên thuộc hạ nhanh chóng chạy vào doanh trại trong thành, lúc này Lý Năng lại cười tủm nói:
- Có lệnh tiễn cũng được, mời trình lệnh tiễn lên đây, kiểm tra đối chiếu không có vấn đề gì sẽ mở cổng thành.
Quân Tào quăng một cái giỏ tới. Một tên lính phía dưới lấy lệnh tiễn ở trong giỏ ra giỏ xách bị kéo trở về.
- Xin đợi một chút, tôi cần bẩm báo chủ tướng rồi lập tức mở cửa.
Lý Năng có thể kéo dài thời gian, y đã phát hiện ra lệnh tiễn này là giả, lại càng có cơ sở để xác định thân phận của đám binh sĩ này, chắc chắn là kẻ thủ đến lừa thành.
Không lâu sau quân lính trong thành lần lượt chạy đến giương cung lắp tên chờ lệnh bắn tên.
Một khắc trôi qua ruốt cuộc đáp kỵ binh dưới thành cũng không chịu nổi nữa, một gã kị binh tức giận quát lớn:
- Sao còn không mở của, rốt cuộc là các ngươi có ý gì?
Lý Năng cười dữ tợn rồi hét lớn:
- Bắt tên!
Quân Tào trốn ở tường sau đồng loạt đứng dậy, kéo cung tên mấy trăm mũi tên bắn như mưa về phía kỵ binh dưới thành. Mười mấy tên linh không kịp tránh bị mũi tên bắn phải ngã ngựa kêu lên thảm thiết.
Những tên lính khác giơ lá chắn lên, vừa chắn vừa lui lại phía sau một lúc đã nằm ra ngoài cự li bắn.
Đội bỵ binh này đúng là kỵ binh Giang Hạ do Liêu Hóa dẫn đầu. Không chỉ có hơn hai ngàn kỵ binh mà ngoài ra còn có ba ngàn bộ binh chờ lệnh phía sau, nhân cơ hội Tân Dã trống không mà đến cướp lấy thành Tân Dã.
Cho dù bị quân coi thành bắn nhưng Liêu Hóa cũng không tức giận, y vẫn bình tĩnh hạ lệnh nói:
- Nối trống lên, chuẩn bị tấn công!
Tùng! Tùng! Tùng! Tiếng trống vang lên. Cho dù Giang Hạ phô trương thanh thế thật lớn nhưng vẫn chưa phát động tấn công mà bộ binh chạy như bay về phía tường thành, bắt tên dày đặc lên đầu thành.
Quân giữ thành vô cùng căng thẳng, liên tục cúi đầu để tránh mũi tên, nắm lấy cơ hội để bắn tên xuống dưới.
- Giữ vững!
Lý Năng lớn tiếng quát:
- Không dược sợ, quân địch rất khó tấn công thành.
Y quay đầu lại ra lệnh:
- Mau đốt lửa cầu viện!
Ba trụ khói lửa hừng hực cháy trên đầu thành Tân Dã, đây chính là dấu hiệu cầu viện của Nam Dương về hướng bắc.
Không giống với cuộc chiến kịch liệt ở phía Nam thành phía Tây lại yên tĩnh lạ thường. Chỗ này cso một khu rừng cây rất hẹp dài khoảng hơn 10 dặm nhưng chiều rộng chỉ khoảng 200 bước. Trong rừng cây đó có sông Vị Thủy dài khoảng 10 trượng.
Một nhánh kênh Nhân Công hướng về Vị Thủy, qua sông đào bảo vệ thành, lại chảy vào trong thành. Hơn 200 thuyền bè thông qua kênh Nhân Công này vào Vị Thủy.
Lúc này ở ngay trong rừng cây có một đội binh khoảng hơn 100 tên lính tinh nhuệ đang lặng lẽ chờ cơ hội.
Đây là đội quân đặc chủng thời Tam Quốc. Được tổ chức và thành lập từ năm ngoái, tên là Ưng Kích. Là Lưu Cảnh đã lựa chọn tỉ mỉ từ trong quân Giang Hạ, mỗi người một vẻ võ công cao cường, hơn nữa kinh nghiệm tác chiến cũng rất phong phú. Hôm nay là lần đầu tiên họ thực chiến.
Thủ lĩnh của đội quân này giống như Lưu Chính. Năm nay cậu ta mới 17 tuổi, được thăng làm Quân hầu. Tuy người nhỏ nhắn nhưng để chỉ huy được một đội quân như vậy cũng không phải là người đơn giản.
Lưu Chính vểnh tai lên nghe động tĩnh ở phía thành nam. Lúc này mơ hồ đã có tiếng trống ở phía đó vọng đến, đây chính là tín hiệu tác chiến.
- Xuất kích!
Cậu ta quay đầu lại khẽ quát. Lập tức có hai mươi tên lính mang theo năm sáu tấm ván gỗ dài khoảng ba trượng xông lên phía trước. Họ để những tấm gỗ đó lên mặt sông cắm chặt hai đầu xuống bùn. Tấm gỗ được cố định ở sông đào bảo vệ mặt sông.
Lưu Chính kiểm tra móc của ba lô phía sau và bên hông, chắc chắn không cso nhầm lẫn gì cậu ta lập tức vẫy tay mười mấy tên lính cầm gậy trúc dài khoảng năm sáu thước chạy lên trước. Mọi người chạy đến dưới thành được khoảng 30 bước thì dừng lại.
Lưu Chính ôm một cây sào khác vào ngực hít một hơi thật sâu:
- Bắt đầu đi!
Mười mấy người đồng bước chạy lên. Lưu Chính đang ở chỗ cây sào trước mặt. Còn mười mấy người lang sào tre phía sau, mọi người đã được huấn luyện qua rất nhiều lần cho nên họ phối hợp với nhau rất ăn ý. Trong nháy mắt đã chạy đến dưới thành. Lưu Chính bay lên trời hai chân chạy về phía tường thành cây sào tre ở phía sau chống cho cơ thể cậu ta.
Đây là một cách trèo tường truyền thống, gậy trúc chống phía sau nhẹ nhàng đỡ cho cơ thể trèo lên tường lực đẩy về phía trước. Động tác rất nhanh nhẹn có thể trèo lên đầu thành một cách nhanh chóng.
Cách đầu thành chỉ còn ba thước. Lưu Chính vung móc ra móc vào tường thành, dùng lực của móc để kéo mình lên thành. Cậu ta chậm rãi thăm dò phía trên thành, không có bất kì một tên lính nào, hầu như tất cả quân Tào đều ở phía nam thành.
Y nhảy lên thành lấy năm sau cuộn dây từ trong ba lô ra một đầu buộc vào lỗ châu mai ném dây thừng xuống dưới.
Hơn 100 tên lính đã ở dưới thành, cơ thể áp sát vào tường, bọn họ cầm lấy dây thừng nhanh chóng trèo lên tường. Lần lượt từng tên lính lên thành chưa đầy mười lăm phút đồng hồ, cả hơn 100 tên lính đã trèo hết lên tường thành, đến cả trường mâu họ cũng cầm hết lên đầu thành.
- Các huynh đệ, xuống tay tàn độc một chút, thành Tân Dã có chiếm được hay không là chính ở lúc này.
Lưu Chính nói với mọi người một câu rồi vung tay lên, hơn 100 tên lính dọc theo đầu thành đánh về hướng bắc...
Ở cửa nam thành, cuộc chiến vẫn đang tiếp tục náo nhiệt, tiếng tróng ù ù vẫn vang lên rung trời. Nhưng quân Giang Hạ ngoài việc bắn tên ra không có bất kì một thành động mang tính tấn công nào, điều này làm cho tướng giữ thành Lý Năng cảm thấy nghi ngờ.
- Tướng quân, có phải quân địch đang giương đông kích tây không?
Một gã đồn trưởng ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.
Lý Năng lập tức tỉnh ngộ. Quân canh ở cửa thành bắc chưa đến 100 người, nếu bị đánh lén phía bắc thành khó mà bảo toàn được, y gào lên với gã đồn trưởng:
- Nếu ngươi nghĩ ra rồi sao còn không mau đi đi!
Tên đồn trưởng trả lời rồi dẫn theo hơn 100 tên lính chạy về hướng bắc, nhưng chạy chưa đến 100 bước thì chỉ thấy một gã lính khác người toàn là máu lảo đảo chạy đến:
- Lý tướng quân, bắc thành bị quân địch đánh lén hầu hết các huynh đệ đều không còn nữa, cửa thành đã thất thủ rồi!
- Hả?
Lý Năng hoảng sợ đến ngây cả người ra.
Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết ở bắc thành vọng đến. Ba ngàn quân Giang Hạ giết nhập vào Tân Dã. Lúc này Liêu Hóa ngoài thành cũng nghe thấy tiếng la hét từ cửa bắc thành. Y biết là Ưng Kích đã thành công liền lập tức quay về ra lệnh:
- Lui lại!
Hơn hai ngàn kỵ binh chạy theo hướng tây, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Trong cửa thành nam đã cùng nổ cuộc chiến,âhi ngàn lính Giang Hạ đã đuổi giết đến cửa thành, tổng cộng có khoảng hơn 100 quân Tào đang kịch liệt đấu tranh.
Quân Tào ngăn cản không nổi liên tiếp lui binh, thấy tình hình nguy hiểm, Lý Năng hét lớn:
- Mở thành phá vòng vây!
Cầu treo nhanh chóng được buông xuống, cửa thành ầm ầm mở ra. Hơn 800 quân Tào từ trong thành lao ra chạy về phía cánh đồng mênh mông. Đúng lúc này, một đội kỵ binh đã bao vây quân Tào.
Đại tướng Liêu Hóa thúc ngựa đi lên hô to một tiếng rồi vung đao vổ về phía tướng địch. Lý Năng không kịp đề phòng bị một đao chẻ làm hai đoạn.
Liêu Hoá hét lớn:
- Không đầu hàng, giết chết không tha.
Chủ tướng bị giết, lính Tào đã cùng đường đều quỳ rạp xuống đất. Liêu Hóa quay đầu lại nhìn về phía thành Tân Dã, trong ngọn lửa, y đã mơ hồ nhìn thấy cờ chiến của quân Giang Hạ. Y thở phào nhẹ nhõm, đã không làm nhục sứ lệnh hoàn thành nhiệm vụ cướp thành Tân Dã.
Tướng trông thành Tân Dã là một gã Nha tướng, tên là Lý Năng, y là cấp dưới của Tào Hồng, đã theo Tào Hồng nhiều năm là một người rất cẩn thận, Tào Hồng mới để y trông giữ thành Tân Dã.
Đã qua canh tư, ngoài cửa thành yên tĩnh lạ thường, hai cây đuốc cắm hai bên cổng thành cháy hừng hực trong mưa chiến dáng dài đến khoảng 20 bước khu vực cổng thành.
Trên đầu thành có khoảng hơn hai trăm tên lính đang canh gác, đi đi đi lại tuần tra thỉnh thoảng lại nhìn dò xét động tĩnh ngoài thành. Mặt khác cũng có hơn trăm tên lính bảo vệ hai cửa thành là chủ yếu.
Đúng lúc này có tiếng vó ngựa từ xa vọng lại làm cho bọn lính gác trên thành lập tức đề cao cảnh giác, chúng căng thẳng nhìn ra ngoài thành.
Một lúc sau có đến mấy trăm kỵ binh chạy từ ngoài thành đến, kỵ binh càng lúc càng nhiều đếm qua cũng phải có đến 2000-3000 người, đang cẩm đuốc trong tay đội kỵ binh này mặc áo giáp quân Tào.
- Quân coi thành lập tức mở cửa!
Tên cầm đầu la lớn.
Lúc này, tướng trông thành đã nghe thấy tiếng người kia, y nhìn qua lỗ châu mai thấy quá nhiều kỵ binh trong lòng vô cùng kinh ngạc. Phải biết rằng ba ngàn kỵ binh của Nam Dương đã được Nhạc tướng quân dẫn theo xuôi nam, đội kỵ binh này ở từ đâu đến đây vậy?
- Các ngươi là quân đội nơi nào?
Lý Năng cao giọng hỏi.
Tên tướng lĩnh cầm đầu cao giọng đáp lại:
- Chúng ta phụng lệnh từ Hứa Đô đến Nam Dương trợ giúp, phụng lệnh Tào tướng quân tiếp viện cho Tân Dã, mau mau mở cổng thành.
Trong lòng Lý Năng nghi ngờ, Hứa Đô vẫn còn kỵ binh sao? Y không tin lắm liền hỏi lại:
- Xin hỏi có ấn tín, lệnh tiễn không?
- Có có lệnh tiễn, quân phù đang ở chỗ Tào tướng quân.
Lý Năng ngẩn người ra, sao lại không có quân phù? Đại tướng quân luôn làm việc rất cẩn thận, không thể không có quân phù mà vào thành như vậy. Chi tiết này chắc chắn Đại tướng quân sẽ không quên, cái này không đúng!
Y càng nhìn đội kỵ binh này càng thấy hoài nghi, có đến 2000-3000 người, phần lớn đều khuất trong bóng đêm, chỉ nhìn rõ có khoảng hơn 100 người dưới ánh lửa. Chẳng lẽ đúng là bọn họ mặc quân phục Giang Hạ sao?
Nghĩ đến đây, Lý Năng sợ hãi toàn thân toát ra mồ hôi lạnh. Chỉ có 800 quân giữ thành, phòng ngự rất yếu. Quân địch xuất hiện lúc này cũng không phải là ngẫu nhiên, chắc chắn bọn chúng đã nắm được hướng đi của quân đội mình.
Lý Năng lập tức nói khẽ với một gã tướng dưới quyền của mình:
- Mau đi tìm Ngô quân hầu, bảo ông ta mang tất cả huynh đệ đến đây, nói có quân địch!
Tên thuộc hạ nhanh chóng chạy vào doanh trại trong thành, lúc này Lý Năng lại cười tủm nói:
- Có lệnh tiễn cũng được, mời trình lệnh tiễn lên đây, kiểm tra đối chiếu không có vấn đề gì sẽ mở cổng thành.
Quân Tào quăng một cái giỏ tới. Một tên lính phía dưới lấy lệnh tiễn ở trong giỏ ra giỏ xách bị kéo trở về.
- Xin đợi một chút, tôi cần bẩm báo chủ tướng rồi lập tức mở cửa.
Lý Năng có thể kéo dài thời gian, y đã phát hiện ra lệnh tiễn này là giả, lại càng có cơ sở để xác định thân phận của đám binh sĩ này, chắc chắn là kẻ thủ đến lừa thành.
Không lâu sau quân lính trong thành lần lượt chạy đến giương cung lắp tên chờ lệnh bắn tên.
Một khắc trôi qua ruốt cuộc đáp kỵ binh dưới thành cũng không chịu nổi nữa, một gã kị binh tức giận quát lớn:
- Sao còn không mở của, rốt cuộc là các ngươi có ý gì?
Lý Năng cười dữ tợn rồi hét lớn:
- Bắt tên!
Quân Tào trốn ở tường sau đồng loạt đứng dậy, kéo cung tên mấy trăm mũi tên bắn như mưa về phía kỵ binh dưới thành. Mười mấy tên linh không kịp tránh bị mũi tên bắn phải ngã ngựa kêu lên thảm thiết.
Những tên lính khác giơ lá chắn lên, vừa chắn vừa lui lại phía sau một lúc đã nằm ra ngoài cự li bắn.
Đội bỵ binh này đúng là kỵ binh Giang Hạ do Liêu Hóa dẫn đầu. Không chỉ có hơn hai ngàn kỵ binh mà ngoài ra còn có ba ngàn bộ binh chờ lệnh phía sau, nhân cơ hội Tân Dã trống không mà đến cướp lấy thành Tân Dã.
Cho dù bị quân coi thành bắn nhưng Liêu Hóa cũng không tức giận, y vẫn bình tĩnh hạ lệnh nói:
- Nối trống lên, chuẩn bị tấn công!
Tùng! Tùng! Tùng! Tiếng trống vang lên. Cho dù Giang Hạ phô trương thanh thế thật lớn nhưng vẫn chưa phát động tấn công mà bộ binh chạy như bay về phía tường thành, bắt tên dày đặc lên đầu thành.
Quân giữ thành vô cùng căng thẳng, liên tục cúi đầu để tránh mũi tên, nắm lấy cơ hội để bắn tên xuống dưới.
- Giữ vững!
Lý Năng lớn tiếng quát:
- Không dược sợ, quân địch rất khó tấn công thành.
Y quay đầu lại ra lệnh:
- Mau đốt lửa cầu viện!
Ba trụ khói lửa hừng hực cháy trên đầu thành Tân Dã, đây chính là dấu hiệu cầu viện của Nam Dương về hướng bắc.
Không giống với cuộc chiến kịch liệt ở phía Nam thành phía Tây lại yên tĩnh lạ thường. Chỗ này cso một khu rừng cây rất hẹp dài khoảng hơn 10 dặm nhưng chiều rộng chỉ khoảng 200 bước. Trong rừng cây đó có sông Vị Thủy dài khoảng 10 trượng.
Một nhánh kênh Nhân Công hướng về Vị Thủy, qua sông đào bảo vệ thành, lại chảy vào trong thành. Hơn 200 thuyền bè thông qua kênh Nhân Công này vào Vị Thủy.
Lúc này ở ngay trong rừng cây có một đội binh khoảng hơn 100 tên lính tinh nhuệ đang lặng lẽ chờ cơ hội.
Đây là đội quân đặc chủng thời Tam Quốc. Được tổ chức và thành lập từ năm ngoái, tên là Ưng Kích. Là Lưu Cảnh đã lựa chọn tỉ mỉ từ trong quân Giang Hạ, mỗi người một vẻ võ công cao cường, hơn nữa kinh nghiệm tác chiến cũng rất phong phú. Hôm nay là lần đầu tiên họ thực chiến.
Thủ lĩnh của đội quân này giống như Lưu Chính. Năm nay cậu ta mới 17 tuổi, được thăng làm Quân hầu. Tuy người nhỏ nhắn nhưng để chỉ huy được một đội quân như vậy cũng không phải là người đơn giản.
Lưu Chính vểnh tai lên nghe động tĩnh ở phía thành nam. Lúc này mơ hồ đã có tiếng trống ở phía đó vọng đến, đây chính là tín hiệu tác chiến.
- Xuất kích!
Cậu ta quay đầu lại khẽ quát. Lập tức có hai mươi tên lính mang theo năm sáu tấm ván gỗ dài khoảng ba trượng xông lên phía trước. Họ để những tấm gỗ đó lên mặt sông cắm chặt hai đầu xuống bùn. Tấm gỗ được cố định ở sông đào bảo vệ mặt sông.
Lưu Chính kiểm tra móc của ba lô phía sau và bên hông, chắc chắn không cso nhầm lẫn gì cậu ta lập tức vẫy tay mười mấy tên lính cầm gậy trúc dài khoảng năm sáu thước chạy lên trước. Mọi người chạy đến dưới thành được khoảng 30 bước thì dừng lại.
Lưu Chính ôm một cây sào khác vào ngực hít một hơi thật sâu:
- Bắt đầu đi!
Mười mấy người đồng bước chạy lên. Lưu Chính đang ở chỗ cây sào trước mặt. Còn mười mấy người lang sào tre phía sau, mọi người đã được huấn luyện qua rất nhiều lần cho nên họ phối hợp với nhau rất ăn ý. Trong nháy mắt đã chạy đến dưới thành. Lưu Chính bay lên trời hai chân chạy về phía tường thành cây sào tre ở phía sau chống cho cơ thể cậu ta.
Đây là một cách trèo tường truyền thống, gậy trúc chống phía sau nhẹ nhàng đỡ cho cơ thể trèo lên tường lực đẩy về phía trước. Động tác rất nhanh nhẹn có thể trèo lên đầu thành một cách nhanh chóng.
Cách đầu thành chỉ còn ba thước. Lưu Chính vung móc ra móc vào tường thành, dùng lực của móc để kéo mình lên thành. Cậu ta chậm rãi thăm dò phía trên thành, không có bất kì một tên lính nào, hầu như tất cả quân Tào đều ở phía nam thành.
Y nhảy lên thành lấy năm sau cuộn dây từ trong ba lô ra một đầu buộc vào lỗ châu mai ném dây thừng xuống dưới.
Hơn 100 tên lính đã ở dưới thành, cơ thể áp sát vào tường, bọn họ cầm lấy dây thừng nhanh chóng trèo lên tường. Lần lượt từng tên lính lên thành chưa đầy mười lăm phút đồng hồ, cả hơn 100 tên lính đã trèo hết lên tường thành, đến cả trường mâu họ cũng cầm hết lên đầu thành.
- Các huynh đệ, xuống tay tàn độc một chút, thành Tân Dã có chiếm được hay không là chính ở lúc này.
Lưu Chính nói với mọi người một câu rồi vung tay lên, hơn 100 tên lính dọc theo đầu thành đánh về hướng bắc...
Ở cửa nam thành, cuộc chiến vẫn đang tiếp tục náo nhiệt, tiếng tróng ù ù vẫn vang lên rung trời. Nhưng quân Giang Hạ ngoài việc bắn tên ra không có bất kì một thành động mang tính tấn công nào, điều này làm cho tướng giữ thành Lý Năng cảm thấy nghi ngờ.
- Tướng quân, có phải quân địch đang giương đông kích tây không?
Một gã đồn trưởng ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.
Lý Năng lập tức tỉnh ngộ. Quân canh ở cửa thành bắc chưa đến 100 người, nếu bị đánh lén phía bắc thành khó mà bảo toàn được, y gào lên với gã đồn trưởng:
- Nếu ngươi nghĩ ra rồi sao còn không mau đi đi!
Tên đồn trưởng trả lời rồi dẫn theo hơn 100 tên lính chạy về hướng bắc, nhưng chạy chưa đến 100 bước thì chỉ thấy một gã lính khác người toàn là máu lảo đảo chạy đến:
- Lý tướng quân, bắc thành bị quân địch đánh lén hầu hết các huynh đệ đều không còn nữa, cửa thành đã thất thủ rồi!
- Hả?
Lý Năng hoảng sợ đến ngây cả người ra.
Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết ở bắc thành vọng đến. Ba ngàn quân Giang Hạ giết nhập vào Tân Dã. Lúc này Liêu Hóa ngoài thành cũng nghe thấy tiếng la hét từ cửa bắc thành. Y biết là Ưng Kích đã thành công liền lập tức quay về ra lệnh:
- Lui lại!
Hơn hai ngàn kỵ binh chạy theo hướng tây, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Trong cửa thành nam đã cùng nổ cuộc chiến,âhi ngàn lính Giang Hạ đã đuổi giết đến cửa thành, tổng cộng có khoảng hơn 100 quân Tào đang kịch liệt đấu tranh.
Quân Tào ngăn cản không nổi liên tiếp lui binh, thấy tình hình nguy hiểm, Lý Năng hét lớn:
- Mở thành phá vòng vây!
Cầu treo nhanh chóng được buông xuống, cửa thành ầm ầm mở ra. Hơn 800 quân Tào từ trong thành lao ra chạy về phía cánh đồng mênh mông. Đúng lúc này, một đội kỵ binh đã bao vây quân Tào.
Đại tướng Liêu Hóa thúc ngựa đi lên hô to một tiếng rồi vung đao vổ về phía tướng địch. Lý Năng không kịp đề phòng bị một đao chẻ làm hai đoạn.
Liêu Hoá hét lớn:
- Không đầu hàng, giết chết không tha.
Chủ tướng bị giết, lính Tào đã cùng đường đều quỳ rạp xuống đất. Liêu Hóa quay đầu lại nhìn về phía thành Tân Dã, trong ngọn lửa, y đã mơ hồ nhìn thấy cờ chiến của quân Giang Hạ. Y thở phào nhẹ nhõm, đã không làm nhục sứ lệnh hoàn thành nhiệm vụ cướp thành Tân Dã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.