Chương 566: Gặp gỡ ở Tử Ngọ Cốc
Cao Nguyệt
04/01/2018
Mọi người cùng đứng dậy, vây quanh Tào Tháo hướng
vào trong thành Trường An đi tới, cung điện Trường An đã bị quân Xích Mi thiêu hủy hầu như không còn, Lưu Tú sau khi đăng cơ ở Lạc Dương cũng
không xây dựng cải tạo cung điện lần nữa, chỉ có xây một tòa hành cung ở vị trí cũ của Vị Ương Cung, lại qua hai lần sửa chữa của Thuận Đế và
Hằng Đế, sau đó được Đổng Trác mở rộng Hành cung, đặt tên là Tân Vị Ương Cung.
Trước khi Mã Siêu tạo phản, tòa cung điện có diện tích gần bốn trăm mẫu này vẫn dùng làm quan nha Ti Lệ, bây giờ lại cải tạo làm nha môn của Đô đốc Quan Trung, Tào Thực liền trú đóng ở đó, thống lĩnh một trăm bốn mươi ngàn đại quân Quan Trung.
Tào Tháo vào trong kinh thành, ngồi nghỉ trong nội điện, các văn võ bá quan chia ra hai bên, lúc này Tào Tháo mới hỏi:
- Bên phía Lưu Cảnh có tin tức gì không?
Tào Nhân tiến lên một bước, khom người nói:
- Khởi bẩm Thừa tướng, Lưu Cảnh lần lượt tụ họp binh lực hướng về Hán Trung, căn cứ theo tin báo mới nhất của chúng ta, ước đoán có khoảng một trăm ngàn đại quân, mặt khác trong kho của Nam Trịnh quan vốn có bốn trăm ngàn thạch lương thực vốn dĩ do Trương Lỗ để lại, còn có nhiều quân giới vật tự khác, ngoài ra còn có một tin tức khác, đó là Lưu Cảnh đã đổi tên của quân Kinh Châu thành Hán quân.
Tào tháo ngẩn ra, bỗng nhiên ngửa đầu cười ha hả, mọi người đều không hiểu chuyện gì, Tào Tháo gật đầu nói:
- Xem ra Lưu Cảnh không hề che giấu dã tâm của hắn rồi, đại quân của ta gọi là Tào quân, đạo quân của hắn gọi là Hán quân, chẳng lẽ hắn mới là quân của triều đình sao?
Tuân Du khẽ cười nói:
- Chỉ e là ý tưởng đích thực của Lưu Cảnh chính là muốn xưng là quân Nam Hán.
- Công Đạt nói không sai, Lưu Cảnh không muốn chấp thuận triều đình, hắn muốn tự lập một triều đình riêng, đáng tiếc dã tâm của hắn sẽ không thực hiện được, ta thề sống chết bảo vệ Quan Trung, không cho hắn tiến tới Quan Trung một bước.
Nói đến đây, Tào Tháo lại nhìn xung quanh, chậm rãi nói:
- Tuy rằng ta rất tự tin, nhưng chúng ta cũng phải thừa nhận, quân của Lưu Cảnh là kẻ địch lớn nhất của chúng ta, hắn có rất nhiều ưu thế về quân đội. Có thể không tính tới thủy quân, nhưng trọng giáp bộ binh của hắn thậm chí có thể đối kháng cùng Hổ Báo kỵ binh của ta, hơn nữa hắn binh mạnh, lương thực đầy đủ, tướng sĩ huấn luyện có tố chất. Trận chiến Quan Trung lần này, hai bên đều có một nửa cơ hội chiến thắng, phải xem ai lâm trận khai triển tốt hơn, cho nên chúng ta không được có một chút buông lỏng, càng không được có một chút kiêu căng... mong các vị nhớ kỹ điểm này.
Mọi người đồng thời khom người hành lễ:
- Lời Thừa tướng chỉ dạy, chúng thần xin ghi nhớ.
Tào Tháo gặp mặt mọi người rồi quay trở lại nội đường, hắn lại sai người cho gọi Tuân Du, Chung Diên và Tào Nhân đến, Tào Tháo đã thay một bộ y phục rộng rãi, nhìn mọi người cười nói:
- Mọi người cứ ngồi tự nhiên đi.
Tào Thực cũng có mặt ở đây, y đứng ở phía sau phụ thân, Tào Tháo quay đầu nhìn y một cái:
- Con cũng ngồi đi.
Tào Tháo thấy mọi người đều ngồi xuống, lúc này mới thở dài nói:
- Nói ra trong lòng ta cũng vô cùng hối hận, năm đó ở Nhữ Nam, nếu ta kiên trì thêm chút nữa, bắt lấy đứa con trai Lưu Cảnh của Lưu Biểu đưa đi nương nhờ người khác, thì cũng sẽ không rơi vào bị động như hôm nay.
Tất cả cùng cười khổ, Thừa tướng vì chuyện này mà hối hận không chỉ một lần, Tuân Du lại khuyên nhủ:
- Năm đó vi thần cũng có mặt ở đó, nói thật, thần lúc đó căn bản không để ý tới thằng nhóc con mao đầu này, thần đoán tất cả mọi người cũng không để ý tới hắn, có ai nghĩ rằng có một ngày hắn sẽ nổi danh, trở thành người đứng đầu Kinh Châu và Ích Châu, thành kẻ địch lớn nhất của chúng ta chứ? Cho nên Thừa tướng không cần phải để tâm chuyện xưa nữa.
- Ta không phải để tâm, ta nghĩ rằng, nếu ta có một đứa con như vậy thì tốt biết mấy.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, hóa ra Thừa tướng lại động lòng yêu quí người tài, bệnh cũ này khi nào mới có thể thay đổi đây. Tào Thực mặt đầy lúng túng, hạ thấp người nói:
- Con để phụ thân thất vọng rồi.
Tào Tháo khoát tay, thở dài nói:
- Bỏ đi, chuyện này không bàn nữa. Ta muốn nghe kế sách ứng phó của mọi người, chúng ta nên ứng phó với Lưu Cảnh tiến quân lên bắc thế nào đây?
Lão nhìn qua Chung Diêu, cười nói:
- Nguyên Thường không những viết chữ đẹp, mà còn mưu lược cũng không tồi, hơn nữa lại rất quen thuộc Quan Trung, ta muốn nghe cách nhìn của ngài trước.
Chung Diêu chính là người sáng lập Khải thư, là nhà thư pháp trứ danh cuối đời nhà Hán, tuổi chừng sáu mươi, là nguyên lão chi thần của triều đình, giao tình giữa ông ta và Tuân Du cực kỳ nồng hậu, Tuân Du nhiều lần đề cử ông ta với Tào Tháo. Tào Tháo đã bổ nhiệm Chung Diêu làm Ti Lệ Giáo Úy, trấn thủ Quan Trung.
Cũng chính nhờ dưới sự quản lý vất vả của Chung Diêu, mấy năm nay kinh tế Quan Trung khôi phục rất nhanh, không hề suy sụp giống như mấy năm đầu Kiến An, đã có vài phần sức sống.
Chung Diêu thấy Tào Tháo hỏi mình trước, liền khom người nói:
- Vi thần nghĩ rằng, Lưu Cảnh sẽ không tấn công Quan Trung, mà sẽ tiến quân đến Lũng Tây.
- Sao lại nói vậy?
Tào Tháo vội hỏi.
- Nguyên nhân rất đơn giản, trong sáu đường vào Quan Trung thì đường Dụ Cốc đã bị hủy hơn mười năm trước, rất khó sử dụng lại, trên thực tế chỉ có năm đường là: Võ Quan, Tử Ngọ, Lạc Thảng, Bao Tà và Trần Thương. Nhưng đường Võ Quan là từ Nam Dương đi tới cho nên có thể loại trừ. Còn lại bốn đường, bốn đường này có đặc điểm đều là nằm trong núi non hiểm trở, có thể nói là một người trấn ải, vạn người khó qua. Hiện nay mỗi đường đều có binh trấn giữ trên vạn người, quân đội của Lưu Cảnh sao có thể đi qua được. Quân của Triệu Vân không ngừng đến quấy rối, bọn họ hiểu rất rõ, bốn đường vào Quan Trung không thể tiến vào được, như vậy thì có khả năng nhất chính là phía Bắc của Kỳ Sơn rồi.
Phân tích của Chung Diêu vừa có lý vừa có căn cứ, khiến cho người ta không thể không tin tưởng. Tào Tháo khoanh tay đi tới trước tấm bản đồ treo trên tường, dừng thật lâu trước bản đồ Quan Trung. Trên bản đồ biểu thị rất rõ ràng, từ đường Võ Quan cực đông cho đến đường Trần Thương ở cực tây, Tào Tháo trầm ngâm một lúc nói:
- Ta muốn đích thân đi xem thử đường Tử Ngọ.
..........
Đường Tử Ngọ là hiểm trở nhất trong số sáu đường vào Quan Trung, từ xưa đã có câu: Chung Nam lục đạo, Tử Ngọ là Vương. Đường Tử Ngọ cũng là đường đi Chung Nam cách Trường An ngắn nhất. từ Trường An đi qua Hán Trung, toàn bộ là sáu trăm dặm, đi vào là Tử Cốc ở phía Bắc, đi ra là Ngọ Cốc ở phía Nam, cho nên mới gọi là Tử Ngọ Cốc.
Hai bên Tử Ngọ Cốc đều là vách núi cao hiểm trở, cốc đạo hẹp và dài, chỗ hẹp nhất chỉ có mười thước (hai bộ, 1 bộ = 5 thước cổ), chỗ rộng nhất cũng không đến một ngàn thước (hai trăm bộ), bên trong sơn cốc gò đất nhấp nhô, khí hậu thay đổi thất thường, vừa mới nắng chiếu rực rỡ, có thể trong nháy mắt là mây đen dày đặc, sấm chớp đì đùng, thường có ngựa của thương gia không chịu được mệt mỏi, ngã chết ở trong sơn cốc.
Tào quân ở trên đỉnh núi cách phía Bắc Tử Ngọ Cốc khoảng trăm dặm đốt mười ngọn lửa báo hiệu, chia đều cứ mười dặm thì có một ngọn lửa, giám sát cốc đạo dài trăm dặm. Mặt khác phân biệt những chỗ hiểm yếu xây lên năm lô cốt, mỗi lô cốt có thể chứa trăm người, tạo thành thế một người trấn ải, vạn người khó qua.
Không chỉ thế, Tào quân còn có một quân doanh lớn ở cửa cốc, binh trú ước tính mấy chục ngàn người. Không riêng gì Tử Ngọ Cốc, những cốc đạo khác đều trú đóng mấy chục ngàn binh lính, phòng ngự nghiêm ngặt như vậy.
Đang lúc mọi người cùng nhau đi xuống cửa vào Tử Ngọ Cốc, Tào Tháo không đi về quân doanh, mà trực tiếp đi vào trong cốc đạo, trước sau hơn ngàn binh sĩ hộ vệ, trùng trùng điệp điệp dọc theo cốc đạo đi về hướng nam. Trong cốc đạo gập ghềnh đi được chừng ba mươi dặm, trước mặt là một tòa lô cốt, từ trên cao nhìn xuống, giống như một thanh niên trai tráng chắn ngang giữa cốc đạo vậy, người qua lại đều bắt buộc phải đi xuyên qua lô cốt này.
Tòa lô cốt này là điểm phòng ngự cực nam của Tào quân, đi tiếp về hướng Nam chỉ còn lại khói lửa thôi, Tào Tháo dùng roi ngựa chỉ về lô cốt:
- Đến chỗ này rồi.
Binh lính trong lô cốt đều ra đón, dẫn đầu là một gã quân hầu, y tiến lên quì một gối chào:
- Tham kiến Thừa tướng.
Tào Tháo cúi người hỏi:
- Gần đây có tin về tình hình quân địch không?
- Hồi bẩm Thừa tướng, gần đây thường có thám báo của quân địch, sáng hôm nay còn có khói lửa đốt báo hiệu, dự đoán sẽ có đại đội quân địch đến đây gây rối.
Tào Tháo gật gật đầu, xoay người xuống ngựa, vây quanh một đám văn võ bá quan, đi vào trong lô cốt. Lão đi thẳng lên tầng ba, từ trên cao nhìn xuống phía Nam. Thung lũng phía Nam khá trống trải, giống như hình dáng cái loa, phía trên nhỏ hẹp, dần dần xuống phía dưới thì mở ra rộng rãi, tới cuối cùng là một nơi bằng phẳng rộng chừng năm trăm thước (một trăm bộ)
Đúng lúc này, phía trước bỗng xuất hiện một đội quân, ước chừng hơn ngàn người, dẫn đầu là hơn trăm kỵ binh, tinh kỳ như mây, có chút hùng tráng. Lúc này, Tào Nhân khẽ kêu lên:
- Đây là quân đội của Lưu Cảnh.
Mọi người đều sửng sốt, Tào Tháo hỏi:
- Làm sao có thể khẳng định?
Tào Nhân chỉ vào lá cờ ở phía trước nói:
- Thừa tướng hãy nhìn lá cờ lớn ở giữa, cờ Hắc Long màu đỏ viền vàng, so với cờ bình thường nhiều hơn một đường viền vàng. Đây chính là cờ soái của Lưu Cảnh, Lưu Cảnh chắc chắn ở trong đó.
Tào Tháo nheo mắt nhìn kỹ, lão cũng nhìn thấy, trên đám cờ của đối phương quả nhiên có một lá cờ đỏ viền vàng, lão không khỏi mỉm cười:
- Quả nhiên là trùng hợp, không ngờ lại gặp Lưu Cảnh ở nơi này.
Nhóm hộ vệ Tào Tháo khẩn trương hẳn, hơn ngàn người xếp thành hàng, giương cung bạt kiếm, cảnh giác nhìn chăm chú vào quân của Lưu Cảnh cách đó hơn một ngàn thước. Lúc này, quân đội phía trước cũng dừng lại, Tào Tháo nhìn thấy rất rõ ràng, chỉ có hơn một ngàn người, không giống như là đến tấn công Tử Ngọ Cốc, có lẽ Lưu Cảnh cũng đến để thị sát.
Tuân Du ở bên cạnh thấp giọng nói:
- Hiện nay Lưu Cảnh đang ở Hán Trung, đại chiến chỉ sợ sắp bắt đầu rồi, vi thần cảm thấy bên phía Lũng Tây cũng phải tăng cường binh lực, ngoài ra...
Lời của Tuân Du còn chưa dứt, phía đối diện có một tên kỵ binh chạy vội tới, còn cách chừng hai chục thước hô to:
- Xin hỏi Tào thừa tướng có ở đây không?
Tào Tháo ở trên đỉnh lô cốt cười ha hả nói:
- Bổn tướng ở đây.
Kỵ binh vừa ôm quyền nói:
- Châu Mục nhà ta muốn nói với Thừa tướng một lời, không biết Thừa tướng có bằng lòng hay không?
Tào Tháo trầm tư một lát, liền cười nói:
- Cũng được. Xin mời Lưu Châu Mục cứ nói.
Lưu Cảnh năm ngày trước đến Hán Trung, hắn cũng đang cùng với mười mấy văn võ quan tướng đến đây, đích thân thị sát Tử Ngọ Cốc, hiểu rõ hơn về phòng ngự của Tào quân, không ngờ lại có thể gặp Tào Tháo ở trong cốc đạo của Tử Ngọ Cốc, điều này khiến hắn rất kinh ngạc. Lưu Cảnh lập tức ý thức được trận chiến Quan Trung lần này vẫn là hắn và Tào Tháo đối đầu với nhau.
Không lâu sau, Lưu Cảnh ở dưới bảo vệ của hơn hai mươi kỵ binh chậm rãi tiến lên, nhóm cưỡi ngựa tay cầm tấm chắn, bảo vệ nghiêm ngặt xung quanh Lưu Cảnh, phòng ngừa Tào quân dùng tên tập kích.
Cách lô cốt chừng một trăm thước, Lưu Cảnh dừng lại, ôm quyền cao giọng nói:
- Xin mời Tào thừa tướng.
Tào Tháo đứng ở trước lỗ châu mai của lô cốt, cười ha hả nói:
- Hiền điệt, đã lâu không gặp.
- Tiểu điệt là số vất vả, bôn ba với Kinh Thục, ngược lại Thừa tướng cũng có hơi già, hai bên tóc mai đã xuất hiện hoa râm, kính xin Thừa tướng bảo trọng thân thể.
Hai năm qua Tào Tháo quả thật già hơn rất nhiều, tóc hơi bạc, hai bên tóc mai nhuộm sương, nhưng lão không thừa nhận bản thân đã già, đại thần văn võ quanh lão cũng không dám nói trước mặt lão, duy chỉ có mình Lưu Cảnh là ngay trước mặt hơn ngàn người lại nói thẳng ra như vậy, mặc dù có ý thăm hỏi, nhưng Tào Tháo lại nghe rất chói tai.
Nụ cười trên mặt lão biến mất, lãnh đạm nói:
- Lão phu thân thể khỏe mạnh, còn có thể cưỡi ngựa bắn cung, cũng có thể ngâm thơ làm phú. Lão phu rất có lòng tin, có một ngày sẽ đích thân lập bia phúng điếu cho Châu Mục. Nói thật, ta rất mong chờ ngày đó đến.
Lưu cảnh cười ha hả:
- Chỉ sợ để Thừa tướng thất vọng rồi! Tiểu chất năm nay mới hai mươi sáu, ít nhất còn có thể sống năm mươi năm. Không biết năm mươi năm sau, Thừa tướng còn bình an hay không?...
Trước khi Mã Siêu tạo phản, tòa cung điện có diện tích gần bốn trăm mẫu này vẫn dùng làm quan nha Ti Lệ, bây giờ lại cải tạo làm nha môn của Đô đốc Quan Trung, Tào Thực liền trú đóng ở đó, thống lĩnh một trăm bốn mươi ngàn đại quân Quan Trung.
Tào Tháo vào trong kinh thành, ngồi nghỉ trong nội điện, các văn võ bá quan chia ra hai bên, lúc này Tào Tháo mới hỏi:
- Bên phía Lưu Cảnh có tin tức gì không?
Tào Nhân tiến lên một bước, khom người nói:
- Khởi bẩm Thừa tướng, Lưu Cảnh lần lượt tụ họp binh lực hướng về Hán Trung, căn cứ theo tin báo mới nhất của chúng ta, ước đoán có khoảng một trăm ngàn đại quân, mặt khác trong kho của Nam Trịnh quan vốn có bốn trăm ngàn thạch lương thực vốn dĩ do Trương Lỗ để lại, còn có nhiều quân giới vật tự khác, ngoài ra còn có một tin tức khác, đó là Lưu Cảnh đã đổi tên của quân Kinh Châu thành Hán quân.
Tào tháo ngẩn ra, bỗng nhiên ngửa đầu cười ha hả, mọi người đều không hiểu chuyện gì, Tào Tháo gật đầu nói:
- Xem ra Lưu Cảnh không hề che giấu dã tâm của hắn rồi, đại quân của ta gọi là Tào quân, đạo quân của hắn gọi là Hán quân, chẳng lẽ hắn mới là quân của triều đình sao?
Tuân Du khẽ cười nói:
- Chỉ e là ý tưởng đích thực của Lưu Cảnh chính là muốn xưng là quân Nam Hán.
- Công Đạt nói không sai, Lưu Cảnh không muốn chấp thuận triều đình, hắn muốn tự lập một triều đình riêng, đáng tiếc dã tâm của hắn sẽ không thực hiện được, ta thề sống chết bảo vệ Quan Trung, không cho hắn tiến tới Quan Trung một bước.
Nói đến đây, Tào Tháo lại nhìn xung quanh, chậm rãi nói:
- Tuy rằng ta rất tự tin, nhưng chúng ta cũng phải thừa nhận, quân của Lưu Cảnh là kẻ địch lớn nhất của chúng ta, hắn có rất nhiều ưu thế về quân đội. Có thể không tính tới thủy quân, nhưng trọng giáp bộ binh của hắn thậm chí có thể đối kháng cùng Hổ Báo kỵ binh của ta, hơn nữa hắn binh mạnh, lương thực đầy đủ, tướng sĩ huấn luyện có tố chất. Trận chiến Quan Trung lần này, hai bên đều có một nửa cơ hội chiến thắng, phải xem ai lâm trận khai triển tốt hơn, cho nên chúng ta không được có một chút buông lỏng, càng không được có một chút kiêu căng... mong các vị nhớ kỹ điểm này.
Mọi người đồng thời khom người hành lễ:
- Lời Thừa tướng chỉ dạy, chúng thần xin ghi nhớ.
Tào Tháo gặp mặt mọi người rồi quay trở lại nội đường, hắn lại sai người cho gọi Tuân Du, Chung Diên và Tào Nhân đến, Tào Tháo đã thay một bộ y phục rộng rãi, nhìn mọi người cười nói:
- Mọi người cứ ngồi tự nhiên đi.
Tào Thực cũng có mặt ở đây, y đứng ở phía sau phụ thân, Tào Tháo quay đầu nhìn y một cái:
- Con cũng ngồi đi.
Tào Tháo thấy mọi người đều ngồi xuống, lúc này mới thở dài nói:
- Nói ra trong lòng ta cũng vô cùng hối hận, năm đó ở Nhữ Nam, nếu ta kiên trì thêm chút nữa, bắt lấy đứa con trai Lưu Cảnh của Lưu Biểu đưa đi nương nhờ người khác, thì cũng sẽ không rơi vào bị động như hôm nay.
Tất cả cùng cười khổ, Thừa tướng vì chuyện này mà hối hận không chỉ một lần, Tuân Du lại khuyên nhủ:
- Năm đó vi thần cũng có mặt ở đó, nói thật, thần lúc đó căn bản không để ý tới thằng nhóc con mao đầu này, thần đoán tất cả mọi người cũng không để ý tới hắn, có ai nghĩ rằng có một ngày hắn sẽ nổi danh, trở thành người đứng đầu Kinh Châu và Ích Châu, thành kẻ địch lớn nhất của chúng ta chứ? Cho nên Thừa tướng không cần phải để tâm chuyện xưa nữa.
- Ta không phải để tâm, ta nghĩ rằng, nếu ta có một đứa con như vậy thì tốt biết mấy.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, hóa ra Thừa tướng lại động lòng yêu quí người tài, bệnh cũ này khi nào mới có thể thay đổi đây. Tào Thực mặt đầy lúng túng, hạ thấp người nói:
- Con để phụ thân thất vọng rồi.
Tào Tháo khoát tay, thở dài nói:
- Bỏ đi, chuyện này không bàn nữa. Ta muốn nghe kế sách ứng phó của mọi người, chúng ta nên ứng phó với Lưu Cảnh tiến quân lên bắc thế nào đây?
Lão nhìn qua Chung Diêu, cười nói:
- Nguyên Thường không những viết chữ đẹp, mà còn mưu lược cũng không tồi, hơn nữa lại rất quen thuộc Quan Trung, ta muốn nghe cách nhìn của ngài trước.
Chung Diêu chính là người sáng lập Khải thư, là nhà thư pháp trứ danh cuối đời nhà Hán, tuổi chừng sáu mươi, là nguyên lão chi thần của triều đình, giao tình giữa ông ta và Tuân Du cực kỳ nồng hậu, Tuân Du nhiều lần đề cử ông ta với Tào Tháo. Tào Tháo đã bổ nhiệm Chung Diêu làm Ti Lệ Giáo Úy, trấn thủ Quan Trung.
Cũng chính nhờ dưới sự quản lý vất vả của Chung Diêu, mấy năm nay kinh tế Quan Trung khôi phục rất nhanh, không hề suy sụp giống như mấy năm đầu Kiến An, đã có vài phần sức sống.
Chung Diêu thấy Tào Tháo hỏi mình trước, liền khom người nói:
- Vi thần nghĩ rằng, Lưu Cảnh sẽ không tấn công Quan Trung, mà sẽ tiến quân đến Lũng Tây.
- Sao lại nói vậy?
Tào Tháo vội hỏi.
- Nguyên nhân rất đơn giản, trong sáu đường vào Quan Trung thì đường Dụ Cốc đã bị hủy hơn mười năm trước, rất khó sử dụng lại, trên thực tế chỉ có năm đường là: Võ Quan, Tử Ngọ, Lạc Thảng, Bao Tà và Trần Thương. Nhưng đường Võ Quan là từ Nam Dương đi tới cho nên có thể loại trừ. Còn lại bốn đường, bốn đường này có đặc điểm đều là nằm trong núi non hiểm trở, có thể nói là một người trấn ải, vạn người khó qua. Hiện nay mỗi đường đều có binh trấn giữ trên vạn người, quân đội của Lưu Cảnh sao có thể đi qua được. Quân của Triệu Vân không ngừng đến quấy rối, bọn họ hiểu rất rõ, bốn đường vào Quan Trung không thể tiến vào được, như vậy thì có khả năng nhất chính là phía Bắc của Kỳ Sơn rồi.
Phân tích của Chung Diêu vừa có lý vừa có căn cứ, khiến cho người ta không thể không tin tưởng. Tào Tháo khoanh tay đi tới trước tấm bản đồ treo trên tường, dừng thật lâu trước bản đồ Quan Trung. Trên bản đồ biểu thị rất rõ ràng, từ đường Võ Quan cực đông cho đến đường Trần Thương ở cực tây, Tào Tháo trầm ngâm một lúc nói:
- Ta muốn đích thân đi xem thử đường Tử Ngọ.
..........
Đường Tử Ngọ là hiểm trở nhất trong số sáu đường vào Quan Trung, từ xưa đã có câu: Chung Nam lục đạo, Tử Ngọ là Vương. Đường Tử Ngọ cũng là đường đi Chung Nam cách Trường An ngắn nhất. từ Trường An đi qua Hán Trung, toàn bộ là sáu trăm dặm, đi vào là Tử Cốc ở phía Bắc, đi ra là Ngọ Cốc ở phía Nam, cho nên mới gọi là Tử Ngọ Cốc.
Hai bên Tử Ngọ Cốc đều là vách núi cao hiểm trở, cốc đạo hẹp và dài, chỗ hẹp nhất chỉ có mười thước (hai bộ, 1 bộ = 5 thước cổ), chỗ rộng nhất cũng không đến một ngàn thước (hai trăm bộ), bên trong sơn cốc gò đất nhấp nhô, khí hậu thay đổi thất thường, vừa mới nắng chiếu rực rỡ, có thể trong nháy mắt là mây đen dày đặc, sấm chớp đì đùng, thường có ngựa của thương gia không chịu được mệt mỏi, ngã chết ở trong sơn cốc.
Tào quân ở trên đỉnh núi cách phía Bắc Tử Ngọ Cốc khoảng trăm dặm đốt mười ngọn lửa báo hiệu, chia đều cứ mười dặm thì có một ngọn lửa, giám sát cốc đạo dài trăm dặm. Mặt khác phân biệt những chỗ hiểm yếu xây lên năm lô cốt, mỗi lô cốt có thể chứa trăm người, tạo thành thế một người trấn ải, vạn người khó qua.
Không chỉ thế, Tào quân còn có một quân doanh lớn ở cửa cốc, binh trú ước tính mấy chục ngàn người. Không riêng gì Tử Ngọ Cốc, những cốc đạo khác đều trú đóng mấy chục ngàn binh lính, phòng ngự nghiêm ngặt như vậy.
Đang lúc mọi người cùng nhau đi xuống cửa vào Tử Ngọ Cốc, Tào Tháo không đi về quân doanh, mà trực tiếp đi vào trong cốc đạo, trước sau hơn ngàn binh sĩ hộ vệ, trùng trùng điệp điệp dọc theo cốc đạo đi về hướng nam. Trong cốc đạo gập ghềnh đi được chừng ba mươi dặm, trước mặt là một tòa lô cốt, từ trên cao nhìn xuống, giống như một thanh niên trai tráng chắn ngang giữa cốc đạo vậy, người qua lại đều bắt buộc phải đi xuyên qua lô cốt này.
Tòa lô cốt này là điểm phòng ngự cực nam của Tào quân, đi tiếp về hướng Nam chỉ còn lại khói lửa thôi, Tào Tháo dùng roi ngựa chỉ về lô cốt:
- Đến chỗ này rồi.
Binh lính trong lô cốt đều ra đón, dẫn đầu là một gã quân hầu, y tiến lên quì một gối chào:
- Tham kiến Thừa tướng.
Tào Tháo cúi người hỏi:
- Gần đây có tin về tình hình quân địch không?
- Hồi bẩm Thừa tướng, gần đây thường có thám báo của quân địch, sáng hôm nay còn có khói lửa đốt báo hiệu, dự đoán sẽ có đại đội quân địch đến đây gây rối.
Tào Tháo gật gật đầu, xoay người xuống ngựa, vây quanh một đám văn võ bá quan, đi vào trong lô cốt. Lão đi thẳng lên tầng ba, từ trên cao nhìn xuống phía Nam. Thung lũng phía Nam khá trống trải, giống như hình dáng cái loa, phía trên nhỏ hẹp, dần dần xuống phía dưới thì mở ra rộng rãi, tới cuối cùng là một nơi bằng phẳng rộng chừng năm trăm thước (một trăm bộ)
Đúng lúc này, phía trước bỗng xuất hiện một đội quân, ước chừng hơn ngàn người, dẫn đầu là hơn trăm kỵ binh, tinh kỳ như mây, có chút hùng tráng. Lúc này, Tào Nhân khẽ kêu lên:
- Đây là quân đội của Lưu Cảnh.
Mọi người đều sửng sốt, Tào Tháo hỏi:
- Làm sao có thể khẳng định?
Tào Nhân chỉ vào lá cờ ở phía trước nói:
- Thừa tướng hãy nhìn lá cờ lớn ở giữa, cờ Hắc Long màu đỏ viền vàng, so với cờ bình thường nhiều hơn một đường viền vàng. Đây chính là cờ soái của Lưu Cảnh, Lưu Cảnh chắc chắn ở trong đó.
Tào Tháo nheo mắt nhìn kỹ, lão cũng nhìn thấy, trên đám cờ của đối phương quả nhiên có một lá cờ đỏ viền vàng, lão không khỏi mỉm cười:
- Quả nhiên là trùng hợp, không ngờ lại gặp Lưu Cảnh ở nơi này.
Nhóm hộ vệ Tào Tháo khẩn trương hẳn, hơn ngàn người xếp thành hàng, giương cung bạt kiếm, cảnh giác nhìn chăm chú vào quân của Lưu Cảnh cách đó hơn một ngàn thước. Lúc này, quân đội phía trước cũng dừng lại, Tào Tháo nhìn thấy rất rõ ràng, chỉ có hơn một ngàn người, không giống như là đến tấn công Tử Ngọ Cốc, có lẽ Lưu Cảnh cũng đến để thị sát.
Tuân Du ở bên cạnh thấp giọng nói:
- Hiện nay Lưu Cảnh đang ở Hán Trung, đại chiến chỉ sợ sắp bắt đầu rồi, vi thần cảm thấy bên phía Lũng Tây cũng phải tăng cường binh lực, ngoài ra...
Lời của Tuân Du còn chưa dứt, phía đối diện có một tên kỵ binh chạy vội tới, còn cách chừng hai chục thước hô to:
- Xin hỏi Tào thừa tướng có ở đây không?
Tào Tháo ở trên đỉnh lô cốt cười ha hả nói:
- Bổn tướng ở đây.
Kỵ binh vừa ôm quyền nói:
- Châu Mục nhà ta muốn nói với Thừa tướng một lời, không biết Thừa tướng có bằng lòng hay không?
Tào Tháo trầm tư một lát, liền cười nói:
- Cũng được. Xin mời Lưu Châu Mục cứ nói.
Lưu Cảnh năm ngày trước đến Hán Trung, hắn cũng đang cùng với mười mấy văn võ quan tướng đến đây, đích thân thị sát Tử Ngọ Cốc, hiểu rõ hơn về phòng ngự của Tào quân, không ngờ lại có thể gặp Tào Tháo ở trong cốc đạo của Tử Ngọ Cốc, điều này khiến hắn rất kinh ngạc. Lưu Cảnh lập tức ý thức được trận chiến Quan Trung lần này vẫn là hắn và Tào Tháo đối đầu với nhau.
Không lâu sau, Lưu Cảnh ở dưới bảo vệ của hơn hai mươi kỵ binh chậm rãi tiến lên, nhóm cưỡi ngựa tay cầm tấm chắn, bảo vệ nghiêm ngặt xung quanh Lưu Cảnh, phòng ngừa Tào quân dùng tên tập kích.
Cách lô cốt chừng một trăm thước, Lưu Cảnh dừng lại, ôm quyền cao giọng nói:
- Xin mời Tào thừa tướng.
Tào Tháo đứng ở trước lỗ châu mai của lô cốt, cười ha hả nói:
- Hiền điệt, đã lâu không gặp.
- Tiểu điệt là số vất vả, bôn ba với Kinh Thục, ngược lại Thừa tướng cũng có hơi già, hai bên tóc mai đã xuất hiện hoa râm, kính xin Thừa tướng bảo trọng thân thể.
Hai năm qua Tào Tháo quả thật già hơn rất nhiều, tóc hơi bạc, hai bên tóc mai nhuộm sương, nhưng lão không thừa nhận bản thân đã già, đại thần văn võ quanh lão cũng không dám nói trước mặt lão, duy chỉ có mình Lưu Cảnh là ngay trước mặt hơn ngàn người lại nói thẳng ra như vậy, mặc dù có ý thăm hỏi, nhưng Tào Tháo lại nghe rất chói tai.
Nụ cười trên mặt lão biến mất, lãnh đạm nói:
- Lão phu thân thể khỏe mạnh, còn có thể cưỡi ngựa bắn cung, cũng có thể ngâm thơ làm phú. Lão phu rất có lòng tin, có một ngày sẽ đích thân lập bia phúng điếu cho Châu Mục. Nói thật, ta rất mong chờ ngày đó đến.
Lưu cảnh cười ha hả:
- Chỉ sợ để Thừa tướng thất vọng rồi! Tiểu chất năm nay mới hai mươi sáu, ít nhất còn có thể sống năm mươi năm. Không biết năm mươi năm sau, Thừa tướng còn bình an hay không?...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.