Chương 336: Gây áp lực cho Giang Đông.
Cao Nguyệt
28/08/2017
Cuộc gặp gỡ chỉ diễn ra hơn nửa canh giờ, hai bên liền cáo từ ra về. Họ
tự lên thuyền quay về, trước khi về Tào Tháo đứng bên cửa sổ chắp tay
nhìn mặt sông một lúc lâu không nói gì.
Vốn dĩ lần gặp mặt này Tào Tháo thực hiện một lần cố gắng dùng vương tước, lộc dầy để khuyên bảo Lưu Cảnh đầu hàng. Nhưng cuối cùng lão lại chẳng nói được gì bời vì lão đã biết khát vọng của Lưu Cảnh đó là vấn đỉnh thiên hạ, dùng nho pháp để trị quốc.
- Lấy nho trị tâm, lấy pháp trị quyền, lấy đạo trị quốc.
Tào Tháo lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại ba câu này, ba câu này làm cho trong lòng lão thẫn thờ, đồng thời lão cũng có khát vọng, nhưng năm nay lão đã 54 tuổi, lão còn có thời gian để thực hiện khát vọng của mình sao?
Lão thở dài rồi quay đầu lại hỏi Trình Dục:
- Hôm nay gặp Lưu Cảnh, Trọng Đức nghĩ về người này thế nào?
- Kiến giải sâu sắc, khiến vi thần có cảm giác mới mẻ. Nghe đồn Lưu Cảnh không phải là cháu của Lưu Cảnh Thăng. Bây giờ thân tin rồi. Sao Lưu Cảnh Thăng lại có một người cháu trai như vậy!
- Công Đạt thì sao?
Tào Tháo nhìn về phía Tuân Du.
Tuân Du cũng khẽ thở dài một tiếng:
- Người này có hùng tài vĩ lược. Có phần giống với Thừa tướng, Viên Thiệu! Nếu không sớm tiêu diệt thì một ngày nào đó sẽ trở thành mối họa lớn trong lòng Thừa tướng.
Tào Tháo gật gật đầu:
- Công Đạt nói đúng lòng ta. Lần này nam chinh, ta phải trừ Lưu Cảnh, quyết không thể để hắn phát triển lớn mạnh.
Lúc này Trình Dục nói:
- Nếu Thừa tướng có thể diệt trừ Lưu Cảnh, vi thần có một đề nghị.
- Mời Trọng Đức cứ nói!
- Thừa tướng có thể hứa hẹn với Tôn Quyền trong vòng ba năm không tấn công Giang Đông. Còn làm đám hỏi, nếu Tôn Quyền đồng ý, như vậy liên minh Tôn Lưu sẽ tan dã. Đã không có quân Tôn Quyền thì ba mươi vạn đại quân của Thừa tướng có thể đánh hạ được Giang Hạ, nắm chắc chín mươi phần trăm rồi.
- Ba năm?
Tào Tháo khẽ cau mày, đám hỏi thì không có vấn đề gì nhưng hình như ba năm hơi dài.
Trình Dục khẽ mỉm cười nói:
- Thừa tướng có thể lợi dụng ba năm này tiêu diệt Mã Đằng, Trương Lỗ và Lưu Chương trước, cuối cùng quay lại đối phó với Giang Đông, không phải vừa lúc sao?
Tào Tháo đột nhiên tỉnh ngộ chậm rãi gật đầu nói:
- Lời ngươi nói là lời vàng ngọc đấy!
...........
Lúc Tào Tháo sắp đổi sách lược với Giang Đông thì quân Tào đông lộ hơn một vạn người do Mã Sủng suất lĩnh đã xuất phát từ Hợp Phì vượt qua Trường Giang đến dưới thành Vu Hồ. Đồng thời cắt đứt thông đạo Lật Thủy, đoạn tuỵet giao thông thủy lộ giữa Đông Ngô và Trường Giang.
Lúc này gần một nửa quân Giang Đông đã xa Giang Hạ. Phần còn lại bố trí rải rác ở các quận. Đô thành Đông Ngô chỉ có hai vạn quân đóng trú. Quân Tào đột nhiên giết tới khiến cho chính quyền và dân chúng Giang Đông lâm vào khủng hoảng.
Ngô Vương cung, Tôn Quyền chắp tay sau lưng đi đi đi lại trong lòng rất lo lắng. Tin quân Tào khống chế Vu Hồ đã được ba ngày rồi, với đám quan văn cầm đầm là Trương Chiêu, Gia Cát Cẩn đã yêu cầu rút quân về Giang Đông, bảo vệ lãnh thổ an toàn đã mang lại cho Tôn Quyền một áp lực rất lớn.
Thực ra Tôn Quyền rất rõ về sách lược của quân Tào. Đây là một loại tấn công lừa bịp, mục đích là ép mình rút khỏi Kinh Châu. Thực ra Tôn Quyền không phải là phiền não vì Tào Tháo tấn công mà là quan lại của y, nhất là thái độ của các quan văn.
Bọn họ luôn đưa ra trăm phương ngàn kế để ngăn cản mình và Kinh Châu liên kết chống Tào. Đại quân của Tào Tháo giết tới Giang Đông, hoặc nói là họ sợ đắc tội với Tào Tháo cũng đều khiến Tôn Quyền bực bội cũng lại bất đắc dĩ.
Lúc này có lính đến cửa bẩm báo:
- Trương trưởng sử ở ngoài xin cầu kiến.
Trương trưởng sử chính là Trương Hoành. Ông ta và Trương Chiêu cùng được xưng là Nhị Chương, là một trong số những đại thần được Tôn Quyền coi trọng nhất. Tinh thần của Tôn Quyền phấn chấn, y vội vàng nói:
- Mời ông ta vào!
Trương Hoành có tầm mắt chiến lược rất sắc bén, giải thích của ông ta luôn đánh trúng chỗ quan trọng. Tôn Quyền rất muốn xem xem đề nghị của ông ta thế nào. Trương Hoành được thị vệ dẫn vào. Ông ta đã gần 60 tuổi, dung mạo thanh kỳ khiến cho người ta có một cảm giác là một người tu thân đắc đạo.
Cử chỉ của ông ta thong dong không một chút hoang mang, thi lễ:
- Tham kiến Ngô hầu!
- Trưởng sử đến đúng lúc ta đang u sầu, mời ngồi.
Tôn Quyền thở dài nói.
Trương Hoành khẽ mỉm cười:
- Nguyện nghe nỗi lo của Ngô hầu!
- Nỗi lo của ta ở chỗ không hợp với phân kỳ nội bộ, tuy một khoảng gian ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng bên trong luôn có sóng dậy. Các quan văn đã phản đối việc ta liên kết với Kinh Châu. Ta biết bọn họ e ngại Tào Tháo, không muốn đối kháng với Tào Tháo, ta thì lại không biết nên xử lý chuyện này thế nào?
Trong lòng Trương Hoành như có gương sáng. Ông ta biết gốc rễ không phải là ở các quan văn mà là ở Tôn Quyền. Đúng là y có phần sợ hãi Tào Tháo cho nên các quan văn chỉ hơi phản đối là y đã do dự bất quyết.
Ông ta suy nghĩ một chút rồi nhân tiện nói:
- Mãn Sủng người này không phải là mưu sĩ trung tâm, thậm chỉ cũng không phải là mưu sĩ quan trọng, đồng thời cũng không phải là đại tướng trung thành tận tâm mới Tào Nhân, huynh đệ Hạ Hầu, cũng không phải là đại tướng quan trọng như Trương Kiêu, Vu Cấm. Y thuộc tướng lĩnh cấp hai.
Từ sự bố binh của Tào Tháo là nhìn ra được, lão lệnh cho Tào Nhân làm chủ tướng Tây lộ, lệnh cho Trương Liêu làm chủ tướng quân phổ thông, lại để cho một tướng lính cấp một, cấp hai là chủ tướng Đông lộ. Bởi vậy có thể thấy được Tào Tháo không coi trọng việc tấn công Đông Ngô. Chỉ coi là một sự quấy rầy mà thôi, Ngô hầu không cần phải để ý.
Tôn Quyền gật gật đầu:
- Hơn một vạn người tấn công vào Giang Đông. Ta cũng Tào quân biết tạo áp lực, nhưng vấn đề là phải xử lý nội bộ thế nào?
- Vi thần đúng là đến vì chuyện này.
Tôn Quyền mừng rỡ vội vàng nói:
- Mời Trưởng sử nói!
- Vi thần đề nghị Ngô hầu không cần phải trấn thủ Đông Ngô mà đi ra ngoài, đích thân dẫn quân nghênh chiến quân Tào. Quân Tào không tập kích bằng thủy quân, tất nhiêu sẽ rút lui về Hợp Phì. Người này không đáng để lo nghĩ, Ngô hầu có thể đi trấn thủ phía Tây quận Kỳ Xuân đốc thúc quân Giang Đông chống Tào, để quan văn tự mình nhận thức được không khí đại chiến. Ta tin là rất nhiều người sẽ thay đổi về cách nhìn đối với việc liên Kinh chống Tào.
Mục đích thực sự của Trương Hoành thật ra là cổ động cho Tôn Quyền đi lên tuyến đầu. Ông ta cho rằng như vậy cuối cùng có thể để Tôn Quyền có quyết tâm chống Tào.
Tôn Quyền trầm tư một lúc lâu sau. Trương Hoành nói rất đúng, chiến dịch trọng đại như vậy sao mình có thể co cổ rụt đầu ở Đông Ngô được. Cuối cùng Tôn Quyền cũng hạ quyết tâm:
- Trưởng sử nói đúng, ta phải đích thân đi nghênh chiến.
.......
Buổi chiều cùng ngày, Hoàng Cái đóng quân ở quận Hội Kê dẫn theo một vạn binh lính đuổi đến Đông Ngô. Tôn Quyền lập tức lệnh cho thúc phụ là Tôn Tĩnh trấn thủ thành Đông Ngô. Y lệnh cho đại tướng Hàn Đương dẫn theo một vạn thủy quân đi bằng hai trăm thuyền chiến xuất phát từ Mạt Lăng đi Vu Hồ.
Còn y đích thân dẫn theo một vạn năm ngàn thủy quân Giang Đông, chia ra làm ba trăm thuyền chiến cùng với gần một trăm bá quan văn võ. Xuất phát từ Đông Ngô dọc theo Lật Thủy đánh về Vu Hồ.
Ba ngày sau, đại quân của Tôn Quyền đã đến Vu Hồ. Lúc này, Hàn Đương đã dẫn theo hai trăm thuyền lớn đến sông Trường Giang bên ngoài Vu Hồ. Quân Tào nghe nói Vu Hồ đã rút quân liền quay về bờ bắc sông Trường Giang.
Tôn Quyền đứng khoanh tay trước cửa sổ nhìn ra dòng Trường Giang cuồn cuộn nước chảy, lòng y bỗng như sóng trào, không kìm nổi thở dài nói:
- Chỉ có nhìn thấy nước sông cuồn cuộn mới biết ý chí anh hùng.
- Nếu đã như vậy, vì sao Ngô hầu không di chuyển đến bờ nam sông Trường Giang?
Trương Hoành cười tủm tỉm nói.
- Lúc trước huynh trưởng đã có ý muốn lập đô ở bờ nam. Nhưng lúc đó quân lực Giang Đông yếu ớt, cho nên chỉ khiêm tốn xây dựng ở Đông Ngô, đến nay đã được hơn 10 năm rồi.
Nói đến đây, Tôn Quyền nhìn nước sông cuồn cuộn chảy mà xúc động:
- Nói thẳng ra là, ta cũng định chuyển kinh thành đến bờ nam Trường Giang. Mấy năm nay ở bờ bắc cũng chính là để ta tìm kiếm nơi lập đô. So sánh ra, cá nhân ta rất thích Kinh Khẩu.
Trương Hoàng ngạc nhiên:
- Hóa ra, Ngô hầu sai người tại Kinh Khẩu xây dựng, cải tạo thành Ủng thành, chính là...
Tôn Quyền mỉm cười đắc ý:
- Trưởng sử đoán rất đúng. Ta cho phép chuẩn bị dời đô đến Kinh Khẩu, chỉ cần kháng Tào thắng lợi, ta lập tức bắt tay vào việc dời đô ngay.
Trương Hoành thở dài nói:
- Thực ra, thần muốn khuyên Ngô hầu lập đô ở Mạt Lăng. Nơi đó có thể rồng bay hổ cuộn rất hợp để lập đô.
Tồn Quyền trầm ngâm nói:
- Nghe đồn có phương sĩ phát hiện ra đông nam tràn đầy long khí liền tấu cho Thủy Hoàng, Doanh Chính liền hạ lệnh đục Phương Sơn, cắt Trường Lũng làm rãnh, hình thành sông Tần Hoài. Có phương sĩ từng nói với ta long mạch ở Mạt Lăng đã đứt, vương triều lập đô ở đó cũng sẽ không được dài lâu.
Trương Hoành cười nói:
- Những cái này chỉ là tin đồn đại, sao có thể tin chứ. Thần tin là dời đô đến Mạt Lăng có thể xây dựng cơ nghiệp Đông Ngô năm trăm năm.
Tồn Quyền cười nói:
- Trước tiên dời đô đến Kinh Khẩu, sau đó lại phải suy nghĩ xem có dời đô về Mạt Lăng hay không?
Trương Hoành bất đắc dĩ chỉ cười khổ một tiếng, không cần phải nói nhiều nữa. Lúc này có lính bên ngoài khoang thuyền bẩm báo:
- Trương quân sư xin cầu kiến Ngô hầu!
Đây là Trương Liêu đến, lúc này tâm trạng của Tôn Quyền rất trống trải. Y không chùn bước băn khoăn nữa, liền vui vẻ cười nói:
- Mời gã vào.
Rất nhanh Trương Chiêu đã đi đến. Chuyện chống Tào, Trương Chiêu là phái đại biểu cầu hòa. Gã vẫn luôn cho rằng quân Tào tấn công Kinh Châu chứ không phải Giang Đông. Quân Giang Đông chỉ cần cố thủ biên cương là được chứ không cần phải tham gia vào chiến sự Kinh Châu. Nếu bởi vậy mà chọc giận Tào Tháo thì Giang Đông sẽ gặp phải tai họa ngầm.
Cho nên gã vẫn luôn phản đối việc Tôn Quyền và Lưu Cảnh liên minh, nhưng cuối cùng Tôn Quyền đã không chấp nhân sự phản đối của gã mà vẫn liên minh với Kinh Châu, đồng thời xuất binh Giang Hạ chuẩn bị đối kháng với quân Tào. Điều này làm cho Trương Chiêu không còn cách nào nữa.
Nhưng lúc này quân Tào mới tấn công vào Vu Hồ. Quan lại ở Giang Đông lâm vào khủng hoảng lớn. Trương Chiêu nhân cơ hội lợi dụng sự khủng hoảng này một lần nữa yêu cầu Tôn Quyền hủy bỏ việc liên kết với Kinh Châu, có được sự ủng hộ nhất trí của các quan văn.
Tôn Quyền thấy Trương Liêu tiến vào liền cười nói:
- Quân sư lo lắng quân Tào như hổ sói nuốt chửng Đông Ngô, nhưng đại quân ta giết tới quân Tào lập tức rút lên bắc. Có thế thấy được quân Tào phô trương thanh thế ý đồ quấy rầy chiến lượng Giang Đông, bây giờ không đáng phải lo nghĩ nữa.
Tôn Quyền đi thẳng vào vấn đề, chặn lời Trương Chiêu, gã chỉ cười khổ một tiếng nói:
- Vi thần tìm Ngô hầu không phải vì chuyện này mà là có chuyện quan trọng khác muốn bẩm báo với Ngô hầu.
- Ha ha, mời ngồi, Trưởng sử cũng mời ngồi!
Ba người cùng ngồi xuống, Trương Chiêu lấy thư bồ câu đưa tới ra:
- Đây là tin tình báo khẩn cấp của Chu Đô đốc ở huyện Kỳ Xuân đưa tới. Có hai chuyện muốn bẩm báo với Ngô hầu. Một là vì quân phí Giang Hạ không đủ, Lưu Cảnh đã đồng ý bán dầu hỏa cho Giang Đông, giá bước đầu của mỗi thùng là mộy ngàn tiền.
Tôn Quyền mừng rỡ, y luôn tìm kiếm dầu hỏa nhưng tìm mất hơn ba năm mà vẫn không có thu hoạch gì. Nghe nói quân Tào đã có dầu hỏa, điều này làm cho Tôn Quyền hơi hoảng hốt. Y vốn không dám ôm nhiều hi vọng Giang Hạ có thể bán dầu hỏa cho Giang Đông, không ngờ bây giờ Lưu Cảnh lại đồng ý.
Tôn Quyền lập tức vui sướng vô cùng nói:
- Phải thực hiện ngay.
Trương Chiêu lại chần chừ nói:
- Chủ công, giá này hơi mắc. Loại này mỗi thùng một ngàn tiền, một vạn thùng là một ngàn vạn tiền, trong ngân khố của chúng ta chỉ còn dưới ba ngàn vạn, có nên mặc cả với Giang Hạ hay không?
Tôn Quyền lắc đầu:
- Không cần mặc cả, mua một vạn thùng xem như trợ giúp một nửa cho Giang Hạ. Ta nghĩ trong lòng Lưu Cảnh hẳn là hiểu, lệnh cho Lỗ Túc lập tức đi kí thỏa thuận.
Trương Chiêu bất đắc dĩ đành đáp ứng, lúc này gã còn muốn nói chuyện thứ hai:
- Chu đô đốc còn có một chuyện nữa muốn bẩm báo với Ngô hầu, chính là Lưu Cảnh mời thủy quân Giang Đông đóng quân ở Chu Khẩu thuộc phía đông Hạ Khẩu. Y không thể quyết định, đặc biệt muốn xin chỉ thị của Ngô hầu.
Cái này không làm cho người ta mừng rỡ giống như việc mua dầu hỏa. Tôn Quyền không hề do dự mà đồng ý ngay. Dù sao Chu Khẩu cũng là đoạn đường của Kinh Châu Giang Hạ. Tôn Quyền lấy bản đồ ra trải trên bàn tìm thấy Chu Khẩu. Y nhìn kĩ một lúc lâu sau lại hỏi Trương Hoành:
- Trưởng sử cho rằng hành động của Lưu Cảnh là có ý gì?
Trương Chiêu thấy Tôn Quyền không có vấn đề gì thì sắc mặt của ông ta hơi đổi. Đương nhiên là ông ta biết Ngô hầu sợ mình phản đối, nhưng đúng là ông ta muốn phản đối, vì ông ta hiểu được ý đồ của Lưu Cảnh.
Trương Hoành suy nghĩ một chút:
- Đây e rằng Lưu Cảnh muốn giở thủ đoạn chặt chẽ giữa hai quân.
- Tử Cương nói không sai, đây là Lưu Cảnh muốn dụ dỗ quân Giang Đông. Gắn chặt lợi ích của quân Giang Đông vào chiến thuyền của hắn. Vi thần cho rằng quân Giang Đông vẫn muốn tự mình độc lập, nắm quyền chủ động trên chiến trường. Một khi chuyển quân đến Chu Khẩu, chúng ta sẽ bị động rồi, tất nhiên sẽ trở thành tôi tớ của quân Giang Hạ, mất đi quyền tự chủ.
Suy nghĩ của Trương Chiêu rất rõ ràng, một khi quân Giang Đông đến Chu Khẩu, vậy quyền chỉ huy cũng sẽ bị Lưu Cảnh khống chế. Quân Giang Đông sẽ phải phụ thuộc vào quân Giang Hạ. Nếu thực sự đánh bại được quân Tào thì danh tiếng sẽ hoàn toàn là của Lưu Cảnh. Quân Giang Đông chỉ làm nền, chuyện này tuyệt đối không thể.
Trương Chiêu đứng lên thi lễ, cho dù Tôn Quyền đồng ý thì ông ta cũng sẽ kiên quyết phản đối đến cùng:
- Nếu chủ công nhất định phải liên minh với Kinh Châu, vi thần cũng chỉ có thể phục tùng chủ công, nhưng chuyện về liên quan đến địa vị Giang Đông. Chủ công không thể đáp ứng chuyển quân đến Chu Khẩu được.
Tôn Quyền trầm tư một lúc rất lâu sau mới nói:
- Chuyện này trọng đại, chúng ta đến huyện Kỳ Xuân quan sát rồi nói sau.
Lúc này Tôn Quyền lệnh cho Hàn Đương dẫn hai trăm chiến thuyền phong tỏa sông Trường Giang, không cho quân Tào vượt sông lần nữa. Còn y đích thân dẫn theo ba trăm chiến thuyền trùng trùng điệp điệp chạy tới Giang Hạ.
Vốn dĩ lần gặp mặt này Tào Tháo thực hiện một lần cố gắng dùng vương tước, lộc dầy để khuyên bảo Lưu Cảnh đầu hàng. Nhưng cuối cùng lão lại chẳng nói được gì bời vì lão đã biết khát vọng của Lưu Cảnh đó là vấn đỉnh thiên hạ, dùng nho pháp để trị quốc.
- Lấy nho trị tâm, lấy pháp trị quyền, lấy đạo trị quốc.
Tào Tháo lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại ba câu này, ba câu này làm cho trong lòng lão thẫn thờ, đồng thời lão cũng có khát vọng, nhưng năm nay lão đã 54 tuổi, lão còn có thời gian để thực hiện khát vọng của mình sao?
Lão thở dài rồi quay đầu lại hỏi Trình Dục:
- Hôm nay gặp Lưu Cảnh, Trọng Đức nghĩ về người này thế nào?
- Kiến giải sâu sắc, khiến vi thần có cảm giác mới mẻ. Nghe đồn Lưu Cảnh không phải là cháu của Lưu Cảnh Thăng. Bây giờ thân tin rồi. Sao Lưu Cảnh Thăng lại có một người cháu trai như vậy!
- Công Đạt thì sao?
Tào Tháo nhìn về phía Tuân Du.
Tuân Du cũng khẽ thở dài một tiếng:
- Người này có hùng tài vĩ lược. Có phần giống với Thừa tướng, Viên Thiệu! Nếu không sớm tiêu diệt thì một ngày nào đó sẽ trở thành mối họa lớn trong lòng Thừa tướng.
Tào Tháo gật gật đầu:
- Công Đạt nói đúng lòng ta. Lần này nam chinh, ta phải trừ Lưu Cảnh, quyết không thể để hắn phát triển lớn mạnh.
Lúc này Trình Dục nói:
- Nếu Thừa tướng có thể diệt trừ Lưu Cảnh, vi thần có một đề nghị.
- Mời Trọng Đức cứ nói!
- Thừa tướng có thể hứa hẹn với Tôn Quyền trong vòng ba năm không tấn công Giang Đông. Còn làm đám hỏi, nếu Tôn Quyền đồng ý, như vậy liên minh Tôn Lưu sẽ tan dã. Đã không có quân Tôn Quyền thì ba mươi vạn đại quân của Thừa tướng có thể đánh hạ được Giang Hạ, nắm chắc chín mươi phần trăm rồi.
- Ba năm?
Tào Tháo khẽ cau mày, đám hỏi thì không có vấn đề gì nhưng hình như ba năm hơi dài.
Trình Dục khẽ mỉm cười nói:
- Thừa tướng có thể lợi dụng ba năm này tiêu diệt Mã Đằng, Trương Lỗ và Lưu Chương trước, cuối cùng quay lại đối phó với Giang Đông, không phải vừa lúc sao?
Tào Tháo đột nhiên tỉnh ngộ chậm rãi gật đầu nói:
- Lời ngươi nói là lời vàng ngọc đấy!
...........
Lúc Tào Tháo sắp đổi sách lược với Giang Đông thì quân Tào đông lộ hơn một vạn người do Mã Sủng suất lĩnh đã xuất phát từ Hợp Phì vượt qua Trường Giang đến dưới thành Vu Hồ. Đồng thời cắt đứt thông đạo Lật Thủy, đoạn tuỵet giao thông thủy lộ giữa Đông Ngô và Trường Giang.
Lúc này gần một nửa quân Giang Đông đã xa Giang Hạ. Phần còn lại bố trí rải rác ở các quận. Đô thành Đông Ngô chỉ có hai vạn quân đóng trú. Quân Tào đột nhiên giết tới khiến cho chính quyền và dân chúng Giang Đông lâm vào khủng hoảng.
Ngô Vương cung, Tôn Quyền chắp tay sau lưng đi đi đi lại trong lòng rất lo lắng. Tin quân Tào khống chế Vu Hồ đã được ba ngày rồi, với đám quan văn cầm đầm là Trương Chiêu, Gia Cát Cẩn đã yêu cầu rút quân về Giang Đông, bảo vệ lãnh thổ an toàn đã mang lại cho Tôn Quyền một áp lực rất lớn.
Thực ra Tôn Quyền rất rõ về sách lược của quân Tào. Đây là một loại tấn công lừa bịp, mục đích là ép mình rút khỏi Kinh Châu. Thực ra Tôn Quyền không phải là phiền não vì Tào Tháo tấn công mà là quan lại của y, nhất là thái độ của các quan văn.
Bọn họ luôn đưa ra trăm phương ngàn kế để ngăn cản mình và Kinh Châu liên kết chống Tào. Đại quân của Tào Tháo giết tới Giang Đông, hoặc nói là họ sợ đắc tội với Tào Tháo cũng đều khiến Tôn Quyền bực bội cũng lại bất đắc dĩ.
Lúc này có lính đến cửa bẩm báo:
- Trương trưởng sử ở ngoài xin cầu kiến.
Trương trưởng sử chính là Trương Hoành. Ông ta và Trương Chiêu cùng được xưng là Nhị Chương, là một trong số những đại thần được Tôn Quyền coi trọng nhất. Tinh thần của Tôn Quyền phấn chấn, y vội vàng nói:
- Mời ông ta vào!
Trương Hoành có tầm mắt chiến lược rất sắc bén, giải thích của ông ta luôn đánh trúng chỗ quan trọng. Tôn Quyền rất muốn xem xem đề nghị của ông ta thế nào. Trương Hoành được thị vệ dẫn vào. Ông ta đã gần 60 tuổi, dung mạo thanh kỳ khiến cho người ta có một cảm giác là một người tu thân đắc đạo.
Cử chỉ của ông ta thong dong không một chút hoang mang, thi lễ:
- Tham kiến Ngô hầu!
- Trưởng sử đến đúng lúc ta đang u sầu, mời ngồi.
Tôn Quyền thở dài nói.
Trương Hoành khẽ mỉm cười:
- Nguyện nghe nỗi lo của Ngô hầu!
- Nỗi lo của ta ở chỗ không hợp với phân kỳ nội bộ, tuy một khoảng gian ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng bên trong luôn có sóng dậy. Các quan văn đã phản đối việc ta liên kết với Kinh Châu. Ta biết bọn họ e ngại Tào Tháo, không muốn đối kháng với Tào Tháo, ta thì lại không biết nên xử lý chuyện này thế nào?
Trong lòng Trương Hoành như có gương sáng. Ông ta biết gốc rễ không phải là ở các quan văn mà là ở Tôn Quyền. Đúng là y có phần sợ hãi Tào Tháo cho nên các quan văn chỉ hơi phản đối là y đã do dự bất quyết.
Ông ta suy nghĩ một chút rồi nhân tiện nói:
- Mãn Sủng người này không phải là mưu sĩ trung tâm, thậm chỉ cũng không phải là mưu sĩ quan trọng, đồng thời cũng không phải là đại tướng trung thành tận tâm mới Tào Nhân, huynh đệ Hạ Hầu, cũng không phải là đại tướng quan trọng như Trương Kiêu, Vu Cấm. Y thuộc tướng lĩnh cấp hai.
Từ sự bố binh của Tào Tháo là nhìn ra được, lão lệnh cho Tào Nhân làm chủ tướng Tây lộ, lệnh cho Trương Liêu làm chủ tướng quân phổ thông, lại để cho một tướng lính cấp một, cấp hai là chủ tướng Đông lộ. Bởi vậy có thể thấy được Tào Tháo không coi trọng việc tấn công Đông Ngô. Chỉ coi là một sự quấy rầy mà thôi, Ngô hầu không cần phải để ý.
Tôn Quyền gật gật đầu:
- Hơn một vạn người tấn công vào Giang Đông. Ta cũng Tào quân biết tạo áp lực, nhưng vấn đề là phải xử lý nội bộ thế nào?
- Vi thần đúng là đến vì chuyện này.
Tôn Quyền mừng rỡ vội vàng nói:
- Mời Trưởng sử nói!
- Vi thần đề nghị Ngô hầu không cần phải trấn thủ Đông Ngô mà đi ra ngoài, đích thân dẫn quân nghênh chiến quân Tào. Quân Tào không tập kích bằng thủy quân, tất nhiêu sẽ rút lui về Hợp Phì. Người này không đáng để lo nghĩ, Ngô hầu có thể đi trấn thủ phía Tây quận Kỳ Xuân đốc thúc quân Giang Đông chống Tào, để quan văn tự mình nhận thức được không khí đại chiến. Ta tin là rất nhiều người sẽ thay đổi về cách nhìn đối với việc liên Kinh chống Tào.
Mục đích thực sự của Trương Hoành thật ra là cổ động cho Tôn Quyền đi lên tuyến đầu. Ông ta cho rằng như vậy cuối cùng có thể để Tôn Quyền có quyết tâm chống Tào.
Tôn Quyền trầm tư một lúc lâu sau. Trương Hoành nói rất đúng, chiến dịch trọng đại như vậy sao mình có thể co cổ rụt đầu ở Đông Ngô được. Cuối cùng Tôn Quyền cũng hạ quyết tâm:
- Trưởng sử nói đúng, ta phải đích thân đi nghênh chiến.
.......
Buổi chiều cùng ngày, Hoàng Cái đóng quân ở quận Hội Kê dẫn theo một vạn binh lính đuổi đến Đông Ngô. Tôn Quyền lập tức lệnh cho thúc phụ là Tôn Tĩnh trấn thủ thành Đông Ngô. Y lệnh cho đại tướng Hàn Đương dẫn theo một vạn thủy quân đi bằng hai trăm thuyền chiến xuất phát từ Mạt Lăng đi Vu Hồ.
Còn y đích thân dẫn theo một vạn năm ngàn thủy quân Giang Đông, chia ra làm ba trăm thuyền chiến cùng với gần một trăm bá quan văn võ. Xuất phát từ Đông Ngô dọc theo Lật Thủy đánh về Vu Hồ.
Ba ngày sau, đại quân của Tôn Quyền đã đến Vu Hồ. Lúc này, Hàn Đương đã dẫn theo hai trăm thuyền lớn đến sông Trường Giang bên ngoài Vu Hồ. Quân Tào nghe nói Vu Hồ đã rút quân liền quay về bờ bắc sông Trường Giang.
Tôn Quyền đứng khoanh tay trước cửa sổ nhìn ra dòng Trường Giang cuồn cuộn nước chảy, lòng y bỗng như sóng trào, không kìm nổi thở dài nói:
- Chỉ có nhìn thấy nước sông cuồn cuộn mới biết ý chí anh hùng.
- Nếu đã như vậy, vì sao Ngô hầu không di chuyển đến bờ nam sông Trường Giang?
Trương Hoành cười tủm tỉm nói.
- Lúc trước huynh trưởng đã có ý muốn lập đô ở bờ nam. Nhưng lúc đó quân lực Giang Đông yếu ớt, cho nên chỉ khiêm tốn xây dựng ở Đông Ngô, đến nay đã được hơn 10 năm rồi.
Nói đến đây, Tôn Quyền nhìn nước sông cuồn cuộn chảy mà xúc động:
- Nói thẳng ra là, ta cũng định chuyển kinh thành đến bờ nam Trường Giang. Mấy năm nay ở bờ bắc cũng chính là để ta tìm kiếm nơi lập đô. So sánh ra, cá nhân ta rất thích Kinh Khẩu.
Trương Hoàng ngạc nhiên:
- Hóa ra, Ngô hầu sai người tại Kinh Khẩu xây dựng, cải tạo thành Ủng thành, chính là...
Tôn Quyền mỉm cười đắc ý:
- Trưởng sử đoán rất đúng. Ta cho phép chuẩn bị dời đô đến Kinh Khẩu, chỉ cần kháng Tào thắng lợi, ta lập tức bắt tay vào việc dời đô ngay.
Trương Hoành thở dài nói:
- Thực ra, thần muốn khuyên Ngô hầu lập đô ở Mạt Lăng. Nơi đó có thể rồng bay hổ cuộn rất hợp để lập đô.
Tồn Quyền trầm ngâm nói:
- Nghe đồn có phương sĩ phát hiện ra đông nam tràn đầy long khí liền tấu cho Thủy Hoàng, Doanh Chính liền hạ lệnh đục Phương Sơn, cắt Trường Lũng làm rãnh, hình thành sông Tần Hoài. Có phương sĩ từng nói với ta long mạch ở Mạt Lăng đã đứt, vương triều lập đô ở đó cũng sẽ không được dài lâu.
Trương Hoành cười nói:
- Những cái này chỉ là tin đồn đại, sao có thể tin chứ. Thần tin là dời đô đến Mạt Lăng có thể xây dựng cơ nghiệp Đông Ngô năm trăm năm.
Tồn Quyền cười nói:
- Trước tiên dời đô đến Kinh Khẩu, sau đó lại phải suy nghĩ xem có dời đô về Mạt Lăng hay không?
Trương Hoành bất đắc dĩ chỉ cười khổ một tiếng, không cần phải nói nhiều nữa. Lúc này có lính bên ngoài khoang thuyền bẩm báo:
- Trương quân sư xin cầu kiến Ngô hầu!
Đây là Trương Liêu đến, lúc này tâm trạng của Tôn Quyền rất trống trải. Y không chùn bước băn khoăn nữa, liền vui vẻ cười nói:
- Mời gã vào.
Rất nhanh Trương Chiêu đã đi đến. Chuyện chống Tào, Trương Chiêu là phái đại biểu cầu hòa. Gã vẫn luôn cho rằng quân Tào tấn công Kinh Châu chứ không phải Giang Đông. Quân Giang Đông chỉ cần cố thủ biên cương là được chứ không cần phải tham gia vào chiến sự Kinh Châu. Nếu bởi vậy mà chọc giận Tào Tháo thì Giang Đông sẽ gặp phải tai họa ngầm.
Cho nên gã vẫn luôn phản đối việc Tôn Quyền và Lưu Cảnh liên minh, nhưng cuối cùng Tôn Quyền đã không chấp nhân sự phản đối của gã mà vẫn liên minh với Kinh Châu, đồng thời xuất binh Giang Hạ chuẩn bị đối kháng với quân Tào. Điều này làm cho Trương Chiêu không còn cách nào nữa.
Nhưng lúc này quân Tào mới tấn công vào Vu Hồ. Quan lại ở Giang Đông lâm vào khủng hoảng lớn. Trương Chiêu nhân cơ hội lợi dụng sự khủng hoảng này một lần nữa yêu cầu Tôn Quyền hủy bỏ việc liên kết với Kinh Châu, có được sự ủng hộ nhất trí của các quan văn.
Tôn Quyền thấy Trương Liêu tiến vào liền cười nói:
- Quân sư lo lắng quân Tào như hổ sói nuốt chửng Đông Ngô, nhưng đại quân ta giết tới quân Tào lập tức rút lên bắc. Có thế thấy được quân Tào phô trương thanh thế ý đồ quấy rầy chiến lượng Giang Đông, bây giờ không đáng phải lo nghĩ nữa.
Tôn Quyền đi thẳng vào vấn đề, chặn lời Trương Chiêu, gã chỉ cười khổ một tiếng nói:
- Vi thần tìm Ngô hầu không phải vì chuyện này mà là có chuyện quan trọng khác muốn bẩm báo với Ngô hầu.
- Ha ha, mời ngồi, Trưởng sử cũng mời ngồi!
Ba người cùng ngồi xuống, Trương Chiêu lấy thư bồ câu đưa tới ra:
- Đây là tin tình báo khẩn cấp của Chu Đô đốc ở huyện Kỳ Xuân đưa tới. Có hai chuyện muốn bẩm báo với Ngô hầu. Một là vì quân phí Giang Hạ không đủ, Lưu Cảnh đã đồng ý bán dầu hỏa cho Giang Đông, giá bước đầu của mỗi thùng là mộy ngàn tiền.
Tôn Quyền mừng rỡ, y luôn tìm kiếm dầu hỏa nhưng tìm mất hơn ba năm mà vẫn không có thu hoạch gì. Nghe nói quân Tào đã có dầu hỏa, điều này làm cho Tôn Quyền hơi hoảng hốt. Y vốn không dám ôm nhiều hi vọng Giang Hạ có thể bán dầu hỏa cho Giang Đông, không ngờ bây giờ Lưu Cảnh lại đồng ý.
Tôn Quyền lập tức vui sướng vô cùng nói:
- Phải thực hiện ngay.
Trương Chiêu lại chần chừ nói:
- Chủ công, giá này hơi mắc. Loại này mỗi thùng một ngàn tiền, một vạn thùng là một ngàn vạn tiền, trong ngân khố của chúng ta chỉ còn dưới ba ngàn vạn, có nên mặc cả với Giang Hạ hay không?
Tôn Quyền lắc đầu:
- Không cần mặc cả, mua một vạn thùng xem như trợ giúp một nửa cho Giang Hạ. Ta nghĩ trong lòng Lưu Cảnh hẳn là hiểu, lệnh cho Lỗ Túc lập tức đi kí thỏa thuận.
Trương Chiêu bất đắc dĩ đành đáp ứng, lúc này gã còn muốn nói chuyện thứ hai:
- Chu đô đốc còn có một chuyện nữa muốn bẩm báo với Ngô hầu, chính là Lưu Cảnh mời thủy quân Giang Đông đóng quân ở Chu Khẩu thuộc phía đông Hạ Khẩu. Y không thể quyết định, đặc biệt muốn xin chỉ thị của Ngô hầu.
Cái này không làm cho người ta mừng rỡ giống như việc mua dầu hỏa. Tôn Quyền không hề do dự mà đồng ý ngay. Dù sao Chu Khẩu cũng là đoạn đường của Kinh Châu Giang Hạ. Tôn Quyền lấy bản đồ ra trải trên bàn tìm thấy Chu Khẩu. Y nhìn kĩ một lúc lâu sau lại hỏi Trương Hoành:
- Trưởng sử cho rằng hành động của Lưu Cảnh là có ý gì?
Trương Chiêu thấy Tôn Quyền không có vấn đề gì thì sắc mặt của ông ta hơi đổi. Đương nhiên là ông ta biết Ngô hầu sợ mình phản đối, nhưng đúng là ông ta muốn phản đối, vì ông ta hiểu được ý đồ của Lưu Cảnh.
Trương Hoành suy nghĩ một chút:
- Đây e rằng Lưu Cảnh muốn giở thủ đoạn chặt chẽ giữa hai quân.
- Tử Cương nói không sai, đây là Lưu Cảnh muốn dụ dỗ quân Giang Đông. Gắn chặt lợi ích của quân Giang Đông vào chiến thuyền của hắn. Vi thần cho rằng quân Giang Đông vẫn muốn tự mình độc lập, nắm quyền chủ động trên chiến trường. Một khi chuyển quân đến Chu Khẩu, chúng ta sẽ bị động rồi, tất nhiên sẽ trở thành tôi tớ của quân Giang Hạ, mất đi quyền tự chủ.
Suy nghĩ của Trương Chiêu rất rõ ràng, một khi quân Giang Đông đến Chu Khẩu, vậy quyền chỉ huy cũng sẽ bị Lưu Cảnh khống chế. Quân Giang Đông sẽ phải phụ thuộc vào quân Giang Hạ. Nếu thực sự đánh bại được quân Tào thì danh tiếng sẽ hoàn toàn là của Lưu Cảnh. Quân Giang Đông chỉ làm nền, chuyện này tuyệt đối không thể.
Trương Chiêu đứng lên thi lễ, cho dù Tôn Quyền đồng ý thì ông ta cũng sẽ kiên quyết phản đối đến cùng:
- Nếu chủ công nhất định phải liên minh với Kinh Châu, vi thần cũng chỉ có thể phục tùng chủ công, nhưng chuyện về liên quan đến địa vị Giang Đông. Chủ công không thể đáp ứng chuyển quân đến Chu Khẩu được.
Tôn Quyền trầm tư một lúc rất lâu sau mới nói:
- Chuyện này trọng đại, chúng ta đến huyện Kỳ Xuân quan sát rồi nói sau.
Lúc này Tôn Quyền lệnh cho Hàn Đương dẫn hai trăm chiến thuyền phong tỏa sông Trường Giang, không cho quân Tào vượt sông lần nữa. Còn y đích thân dẫn theo ba trăm chiến thuyền trùng trùng điệp điệp chạy tới Giang Hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.