Chương 707: Giết một người răn trăm người
Cao Nguyệt
09/03/2018
Trương Liêu dẫn hai vạn quân Tào làm tiền quân, một đường xuôi nam.
Hai ngày sau, quân đội đã tới huyện Bác Vọng, cách Uyển Thành còn năm
mươi dặm, Trương Liêu thấy sắc trời đã tối, liền hạ lệnh cho quân đội
trú doanh. Nghĩ đến năm trước tiến công Kinh Châu thảm bại mà về, y suất lĩnh hậu quân bị đại quân Lưu Cảnh vây khốn, nếu không phải Tào Tháo
nhượng bộ trong chính trị, Trương Liêu y sẽ phải trở thành tù binh của
Lưu Cảnh, gặp phải sỉ nhục suốt đời, hiện tại hồi tưởng lại, vẫn làm y
cảm thấy hoảng sợ.
Tuy nhiên Trương Liêu cũng là người trải qua sóng gió, y sẽ không bị thất lợi năm trước vây khốn tay chân, ngược lại, y sẽ rút ra bài học kinh nghiệm năm trước, chiến lại một trận, nhất định tẩy đi sỉ nhục năm đó.
Đại quân vừa mới dựng xuống doanh trại quân đội, Trương Liêu lại nhận được một tin tức ngoài ý muốn, một chi đội thuyền chở đầy vật tư rời khỏi Uyển Thành, đi theo đường Dục Thủy xuôi nam, khoảng chừng năm trăm chiếc thuyền lớn. Tin tức này khiến Trương Liêu ý thức được điều gì, chẳng lẽ là…
- Văn Viễn!
Lý Điển bước nhanh đi vào lều lớn hỏi:
- Nghe nói có quân tình khẩn cấp, chuyện gì xảy ra?
- Thám báo phát hiện một chi đội thuyền chạy ra khỏi Uyển Thành, đi Tương Dương rồi, có năm trăm chiếc thuyền lớn, chở đầy vật tư.
- Đây chẳng lẽ là Văn Sính muốn bỏ Uyển Thành sao?
Trương Liêu gật gật đầu:
- Ta cũng có loại cảm giác này, nghe nói Tào Chân đánh bại quân đội của Bàng Đức, ngăn trở quân Hán đi tới Uyển Thành, hiện tại trong Uyển Thành chỉ có mười ngàn quân đội, nếu đại quân chúng ta đã đến, Văn Sính khẳng định thủ Uyển Thành không được, buông Uyển Thành mà lui lại, là cử chỉ sáng suốt của y.
Lý Điển chần chừ một chút bèn nói:
- Ta đang nghĩ, chúng ta có thể ngăn cản quân đội Văn Sính rút lui về phía sau hay không? Báo mối thù năm ngoái.
Trương Liêu không trả lời ngay, y đi đến trước bản đồ, chăm chú nhìn Dục Thủy một lát, hỏi:
- Man Thành nghĩ nếu Văn Sính rút lui về nam sẽ đi theo đường nào?
Lý Điển tiến lên trước, cũng trầm tư chốc lát nói:
- Kỵ binh của Tào Chân không mang theo dầu hỏa, bọn họ không thể hỏa thiêu thuyền đội vận thâu, kỵ binh nhất định sẽ bắc thượng theo bờ sông, chặn quân đội Văn Sính rút lui về phía sau. Ta nghĩ Văn Sính hẳn là rất rõ ràng điểm này, cho nên quân đội Văn Sính nếu muốn lui lại, nhất định sẽ rút lui ở phía đông Dục Thủy.
Lý Điển gõ thật mạnh vào Dục Thủy trên địa đồ:
- Không thể tiện nghi gã.
Trương Liêu lâm vào trầm tư, cho tới bây giờ, quân Hán rút lui về nam chỉ là một loại phỏng đoán, còn chưa có bất kỳ chứng cớ nào, nhất định phải cẩn thận, nhận được tình báo xác thực mới có thể quyết định.
Đúng lúc này, ngoài trướng vải có binh lính bẩm báo:
- Bên ngoài có một người tên là Hoàng Tục cầu kiến tướng quân, nói có quân tình trọng đại muốn bẩm báo.
- Hoàng Tục?
Trương Liêu nao nao, dường như đã từng nghe nói tới tên này, Lý Điển phản ứng cực nhanh:
- Hay là chính là con trai của Hoàng Ứng? Lúc trước từng đảm nhiệm thủ lĩnh dân phu.
Trương Liêu lập tức nghĩ tới, khi đại chiến Xích Bích, Thừa tướng triệu tập năm vạn dân phu Nam Dương vận chuyển lương thực, hình như tên thủ lĩnh chính là Hoàng Tục, con trai của gia chủ Hoàng thị ở Nam Dương.
- Mời y vào!
Trương Liêu lập tức ra lệnh.
Không bao lâu, binh lính dẫn theo một gã nam tử tiến vào, người này tuổi chừng ba mươi, bộ dạng vai rộng eo thon, dáng người khôi ngô, gã tên là Hoàng Tục, là con thứ gia chủ Hoàng thị Uyển Thành Hoàng Ứng. Gia tộc Hoàng thị và gia tộc Đặng thị nổi danh, được xưng hai đại gia tộc Nam Dương, rất nhiều chi nhánh, như Hoàng Thừa Ngạn ở Tương Dương, Hoàng Tổ ở Giang Hạ, cùng với Hoàng Trung ở Nam Dương v…v.
Bởi vì các thế lực chính trị lớn cùng xuất hiện ở vùng Kinh Tương, các chi của gia tộc Hoàng thị cũng đều tự lựa chọn, như Hoàng Thừa Ngạn lựa chọn Lưu Bị, Hoàng Trung lựa chọn Lưu Cảnh, Hoàng Tổ bị Giang Đông tiêu diệt, mà Hoàng Ứng ở lại Uyển Thành thì đầu hàng Tào Tháo. Khi Tào Tháo chinh phạt Kinh Châu, trong vài lần chiến dịch, gia tộc Hoàng thị đều lập được công lao hiển hách, nhận được Tào Tháo ngợi khen, con cả của Hoàng Ứng là Hoàng Hiến vào Hứa Xương làm quan, con thứ Hoàng Tục chưởng quản mấy vạn dân phu, ngay cả bản thân Hoàng Ứng cũng được phong làm quan nội hầu, cực kỳ vinh quang.
Mấy tháng trước, quân Hán công Nam Dương, gia tộc Hoàng thị lựa chọn trầm mặc. Cũng là bởi vì thời gian ngắn ngủi, quận Nam Dương còn chưa kịp rơi vào quan phủ Kinh Châu thống trị, Thái Thú vẫn là Trương Diên mà ban đầu triều đình bổ nhiệm, Hoàng gia cũng bởi vậy không có lọt vào thanh toán, tránh thoát một kiếp.
Lần này quân Tào phản công Nam Dương, Hoàng gia lại bắt đầu tích cực hoạt động, âm thầm liên lạc nhà quyền quý, nhà giàu thân Tào trong thành, chuẩn bị phối hợp quân Tào tấn công Uyển Thành, khởi sự trong thành. Hoàng Tục chính là Hoàng Ứng phái tới tiến hành liên hệ với quân Tào.
Hoàng Tục vào trướng liền quì một gối thi lễ:
- Tham kiến Trương tướng quân!
Trương Liêu biết gã, vội vàng nâng gã dậy:
- Hoàng công tử xin đứng lên.
Hoàng Tục đứng lên nói:
- Ta có tình báo trọng yếu muốn bẩm báo Trương tướng quân, Văn Sính đã tập kết quân đội, chuẩn bị rút lui khỏi Uyển Thành, cha ta cũng đã liên lạc hơn mười nhà quyền quý, nhà giàu, chuẩn bị hơn ngàn kình tốt, chuẩn bị khởi sự ở trong thành, tiếp ứng quân Tào vào thành.
Nói xong, gã lấy ra thư thân binh của phụ thân, dâng lên cho Trương Liêu. Trương Liêu xem xong thư, trong lòng đã có tính toán, liền cười nói với Hoàng Tục:
- Lòng trung thành của các ngươi ta nhất định sẽ bẩm báo chi tiết với Thừa tướng, đoạt được Uyển Thành, tính là công lao của các ngươi.
Hoàng Tục mừng rỡ, lại vội vàng thi lễ nói:
- Xin hỏi tướng quân chuẩn bị bao lâu thì tiến công Uyển Thành, chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể phối hợp.
- Cụ thể tạm thời ta cũng không biết, tuy nhiên ngươi trở về chuyển cáo lệnh tôn, nếu quân Hán rút lui khỏi, xin bọn họ chú ý duy trì trật tự trong thành, giữ gìn Uyển Thành ổn định.
- Ta hiểu được, vậy ta trở về thành bẩm báo phụ thân.
Hoàng Tục thi lễ liền cáo từ, Trương Liêu sai người đưa gã đi ra ngoài, lúc này Lý Điển tiến lên cười nói:
- Vì sao Văn Viễn không nói cho bọn họ biết, thời gian cụ thể chúng ta công thành?
Trương Liêu lắc lắc đầu:
- Việc quân cơ cần giải quyết trong bí mật, sao có thể tùy ý phó thác cho hương dân. Bọn họ nhiều người nhiều miệng, một khi tiết lộ, ngược lại sẽ phá hư đại sự của ta.
Lý Điển khen ngợi nói:
- Văn Viễn cẩn thận, khó trách Thừa tướng đặt trọng trách.
Hoàng Tục rời khỏi quân doanh, mang theo hai gã tùy tùng chạy về Uyển Thành. Bọn họ một đường giục ngựa chạy gấp, lúc này trời đã tối rồi, ánh trăng sáng tỏ trải xuống khắp nơi. Trên quan đạo yên tĩnh không người, chỉ nghe thấy thanh âm chiến mã đang chạy dồn dập, một lúc lâu sau, bọn họ đã cách Uyển Thành không đến hai mươi dặm.
Ngay khi bọn họ vừa mới vọt vào một rừng cây, ngựa của Hoàng Tục bỗng nhiên hí dài đi một tiếng, vó trước giơ lên cao. Chỉ thấy trên quan đạo phía trước có hai gốc đại thụ nằm ngang, ngăn cản đường đi. Không đợi Hoàng Tục kịp phản ứng, trên đầu rơi xuống một tấm lưới khổng lồ, chặt chẽ cuốn lấy gã.
Ngay sau đó, từ bốn phía lao ra trăm tên quân sĩ, đồng loạt nâng nỏ nhắm ngay bọn họ, hai gã tùy tùng sợ tới mức giơ tay lên, một cử động nhỏ cũng không dám, một gã quân hầu từ sau đại thụ đi ra, lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, vung tay lên:
- Mang bọn chúng đi!
Uyển Thành, tin tức quân Hán rút quân truyền khắp toàn thành, mặc dù là ban đêm, vẫn có vô số người áo đen xuất hiện tại đầu đường. Phục sức của bọn họ giống nhau, đều là áo bào đen ngắn, cánh tay phải quấn vải trắng, tay cầm chiến đao, khoảng chừng hơn một ngàn người, đây là tráng đinh của hơn mười nhà quyền quý, nhà giàu Uyển Thành, do Hoàng gia cầm đầu.
Khi quân Hán rút lui khỏi Uyển Thành, bọn họ đều hiện thân, khống chế cửa thành, chiếm lĩnh quân doanh, vây quanh quan nha, tuần tra trên đường cái, quan trọng hơn là, bọn họ cấp bách khó nhịn nổi đã treo lên quân kỳ quân Tào, tuyên bố Uyển Thành đã biến đổi.
Gia chủ Hoàng thị Hoàng Ứng là một gã trung niên ngoài năm mươi tuổi, thân hình cao lớn, tinh thần quắc thước, khi thiếu niên từng tập võ nhập ngũ, dùng một thanh đại đao ba mươi cân, ông ta đã thay áo giáp mũ giáp quân Tào, tay cầm đại đao, cưỡi ngựa tuần tra trên đường, có vẻ uy phong lẫm lẫm.
Quân Hán chiếm lĩnh Nam Dương làm ông ta kinh hồn táng đảm, e sợ bị quân Hán tẩy trừ, cũng may không lâu sau quân Tào lại giết trở lại, một khắc mở mày mở mặt của ông ta lại đến lần nữa.
- Hoàng gia chủ!
Một gã gia chủ nhà quyền quý, nhà giàu chạy tới, thi lễ với Hoàng Ứng, nói:
- Ta đã nói chuyện với Đặng Nghĩa rồi, Đặng gia không chịu ra mặt, ông ta nói hành động của chúng ta không liên quan gì đến ông ta.
Hoàng Ứng hừ lạnh một tiếng nói:
- Nếu ông ta không chịu thì mặc kệ, mỗi người đều có chí hướng của riêng mình, ta không miễn cưỡng ông ta, chỉ là về sau sự vụ của Nam Dương, Đặng gia sẽ không được tham dự.
Thái độ của Hoàng Ứng đối Đặng Nghĩa là cực kỳ khinh bỉ, ông ta biết rằng con của Đặng Nghĩa làm quan ở Kinh Châu, Đặng Nghĩa là một phái thân Kinh Châu. Thời gian trước khi Văn Sính chiếm lĩnh Nam Dương, Đặng Nghĩa cực kỳ phát triển, hiện tại quân Tào giết trở về, tất nhiên ông ta liền mai danh ẩn tích thôi.
Hoàng Ứng quay đầu ngựa lại đi về hướng cửa thành, trong đầu lại đang suy tư cách xử lý Đặng gia. Tuy rằng hai nhà Hoàng, Đặng kết thông gia, nhưng Hoàng Ứng vẫn muốn lợi dụng lực lượng của quân Tào để diệt trừ Đặng gia, như vậy Nam Dương chính là một nhà Hoàng thị ông ta độc đại.
Đúng lúc này, chỗ cửa thành bỗng nhiên có một trận đại loạn, có tiếng kêu thảm thiết và tiếng la khóc truyền đến, lập tức khiến Hoàng Ứng chấn động, đã xảy ra chuyện gì? Ông ta giục ngựa chạy về hướng cửa thành bắc, còn chưa tới cửa thành, phóng tới trước mặt là mấy mũi tên nỏ, Hoàng Ứng vội vàng vung đao gạt ra, lúc này ông ta cũng thấy rõ ràng tình hình. Vô số binh lính quân Hán xuất hiện tại cửa thành bắc, hơn trăm tên áo đen bị giết cho khóc cha gọi mẹ, ôm đầu chạy trối chết.
Điều này làm cho Hoàng Ứng sợ ngây người, quân Hán là từ đâu ra vậy?:
- Hoàng gia chủ chạy mau, quân Hán giết đến rồi!
Một gã người áo đen hô to.
Lúc này Hoàng Ứng mới như ở trong mộng tỉnh lại, quay đầu ngựa định chạy trốn, nhưng vừa mới chạy được vài bước, trên đường cái phía trước cũng truyền đến tiếng kêu và tiếng khóc hô thảm thiết. Một đám người áo đen nghiêng ngả lảo đảo chạy trốn, phía sau mấy trăm binh lính quân Hán đuổi theo, mũi tên bay như châu chấu, không ngừng có người áo đen bị bắn ngã xuống đất.
Hoàng Ứng cả kinh toát mồ hôi, ông ta đã hiểu được, quân Hán căn bản là chưa chạy, chỉ làm bộ rút lui khỏi, dẫn bọn họ xuất động. Trong lòng Hoàng Ứng vừa hối vừa hận, ông ta ném đại đao xuống, quay đầu ngựa lại bỏ chạy vào trong một ngõ nhỏ, nhưng không đợi ông ta chạy tới cửa ngõ, hơn mười mũi tên từ bên cạnh bắn nhanh tới, Hoàng Ứng liền trúng hơn mười tên, kêu thảm một tiếng từ trên ngựa rơi xuống, chết thảm tại chỗ.
Lúc này, Văn Sính xuất hiện ở cửa thành bắc, y đi theo phía sau nhóm lớn binh lính, mấy tên lính áp giải Hoàng Tục. Trong lòng Hoàng Tục vừa kinh hoàng lại sợ hãi, gã biết rằng Văn Sính đang tẩy trừ Uyển Thành, gia tộc Hoàng thị xong rồi.
Văn Sính chỉ vào Hoàng Tục, ra lệnh cho binh lính:
- Dẫn gã đi chỉ ra và xác nhận, tất cả gia tộc đồng mưu tham dự, đều tẩy trừ như nhau. Bất kể chủ tớ, bắt giữ toàn bộ nam tử từ mười sáu tuổi trở lên.
Mấy ngàn binh lính chia làm hai mươi chi đội ngũ, giơ cây đuốc vọt vào các nhà quyền quý, nhà giàu tham dự liên Tào, bắt giữ toàn bộ nam tử mười sáu tuổi trở lên, trói chặt lại với nhau. Tính cả mấy trăm tên tráng đinh áo đen bị bắt giữ, tổng cộng đã bắt giữ hơn hai ngàn người.
Bên trong Uyển Thành là một vùng hỗn loạn, tiếng khóc rung trời, nhưng chân chính bị tẩy trừ chỉ có một mình Hoàng thị. Ngoại trừ Hoàng Ứng đã chết, con cháu, huynh đệ của ông ta là hơn mười người, toàn bộ bị quân Hán giết chết, chặt đầu thị chúng.
Lúc này Văn Sính đã nhận được tin tức, quân Tào có gần năm vạn đại quân xuôi nam, bộ phận tiền quân của Trương Liêu đã giết ra ngoài năm mươi dặm. Y biết rằng Uyển Thành không thủ được rồi, chỉ có thể buông tha, nhưng trước khi buông tha, nhất định y phải gột rửa sạch sẽ thế lực thân Tào tại Uyển Thành, nên mới thực hiện một kế nhỏ, ra vẻ lui lại, rồi lại quay về giết một trận.
Văn Sính thấy sắc trời đã gần đến canh năm, thời gian của bọn họ đã không còn nhiều nữa, y giục ngựa đi vào trước hơn hai ngàn người bị bắt, đã quỳ xuống thành một vùng đông nghìn nghịt, mỗi người đều cúi đầu, không ít người cả người phát run, trong lòng cực kỳ sợ hãi.
Văn Sính chỉ roi ngựa, quát to:
- Các ngươi nghe đây!
Đám người dần dần an tĩnh lại, Văn Sính vung tay lên, hơn mười người binh lính kéo gậy trúc tiến lên, cây gậy trúc trói hơn mười người của gia tộc Hoàng thị.
Văn Sính lớn tiếng quát:
- Lần này ta chỉ cảnh cáo các ngươi, hiện tại đã không phải thời đại của Lưu Cảnh Thăng, quân Hán chỉ tạm thời lui lại, không lâu còn có thể giết trở về. Nếu các ngươi còn dám thân Tào phản Hán, lần sau khi ta đánh hạ Uyển Thành, gia tộc thân Tào toàn bộ đều tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội, Hoàng gia chính là kết cục của các ngươi!
......
Tuy nhiên Trương Liêu cũng là người trải qua sóng gió, y sẽ không bị thất lợi năm trước vây khốn tay chân, ngược lại, y sẽ rút ra bài học kinh nghiệm năm trước, chiến lại một trận, nhất định tẩy đi sỉ nhục năm đó.
Đại quân vừa mới dựng xuống doanh trại quân đội, Trương Liêu lại nhận được một tin tức ngoài ý muốn, một chi đội thuyền chở đầy vật tư rời khỏi Uyển Thành, đi theo đường Dục Thủy xuôi nam, khoảng chừng năm trăm chiếc thuyền lớn. Tin tức này khiến Trương Liêu ý thức được điều gì, chẳng lẽ là…
- Văn Viễn!
Lý Điển bước nhanh đi vào lều lớn hỏi:
- Nghe nói có quân tình khẩn cấp, chuyện gì xảy ra?
- Thám báo phát hiện một chi đội thuyền chạy ra khỏi Uyển Thành, đi Tương Dương rồi, có năm trăm chiếc thuyền lớn, chở đầy vật tư.
- Đây chẳng lẽ là Văn Sính muốn bỏ Uyển Thành sao?
Trương Liêu gật gật đầu:
- Ta cũng có loại cảm giác này, nghe nói Tào Chân đánh bại quân đội của Bàng Đức, ngăn trở quân Hán đi tới Uyển Thành, hiện tại trong Uyển Thành chỉ có mười ngàn quân đội, nếu đại quân chúng ta đã đến, Văn Sính khẳng định thủ Uyển Thành không được, buông Uyển Thành mà lui lại, là cử chỉ sáng suốt của y.
Lý Điển chần chừ một chút bèn nói:
- Ta đang nghĩ, chúng ta có thể ngăn cản quân đội Văn Sính rút lui về phía sau hay không? Báo mối thù năm ngoái.
Trương Liêu không trả lời ngay, y đi đến trước bản đồ, chăm chú nhìn Dục Thủy một lát, hỏi:
- Man Thành nghĩ nếu Văn Sính rút lui về nam sẽ đi theo đường nào?
Lý Điển tiến lên trước, cũng trầm tư chốc lát nói:
- Kỵ binh của Tào Chân không mang theo dầu hỏa, bọn họ không thể hỏa thiêu thuyền đội vận thâu, kỵ binh nhất định sẽ bắc thượng theo bờ sông, chặn quân đội Văn Sính rút lui về phía sau. Ta nghĩ Văn Sính hẳn là rất rõ ràng điểm này, cho nên quân đội Văn Sính nếu muốn lui lại, nhất định sẽ rút lui ở phía đông Dục Thủy.
Lý Điển gõ thật mạnh vào Dục Thủy trên địa đồ:
- Không thể tiện nghi gã.
Trương Liêu lâm vào trầm tư, cho tới bây giờ, quân Hán rút lui về nam chỉ là một loại phỏng đoán, còn chưa có bất kỳ chứng cớ nào, nhất định phải cẩn thận, nhận được tình báo xác thực mới có thể quyết định.
Đúng lúc này, ngoài trướng vải có binh lính bẩm báo:
- Bên ngoài có một người tên là Hoàng Tục cầu kiến tướng quân, nói có quân tình trọng đại muốn bẩm báo.
- Hoàng Tục?
Trương Liêu nao nao, dường như đã từng nghe nói tới tên này, Lý Điển phản ứng cực nhanh:
- Hay là chính là con trai của Hoàng Ứng? Lúc trước từng đảm nhiệm thủ lĩnh dân phu.
Trương Liêu lập tức nghĩ tới, khi đại chiến Xích Bích, Thừa tướng triệu tập năm vạn dân phu Nam Dương vận chuyển lương thực, hình như tên thủ lĩnh chính là Hoàng Tục, con trai của gia chủ Hoàng thị ở Nam Dương.
- Mời y vào!
Trương Liêu lập tức ra lệnh.
Không bao lâu, binh lính dẫn theo một gã nam tử tiến vào, người này tuổi chừng ba mươi, bộ dạng vai rộng eo thon, dáng người khôi ngô, gã tên là Hoàng Tục, là con thứ gia chủ Hoàng thị Uyển Thành Hoàng Ứng. Gia tộc Hoàng thị và gia tộc Đặng thị nổi danh, được xưng hai đại gia tộc Nam Dương, rất nhiều chi nhánh, như Hoàng Thừa Ngạn ở Tương Dương, Hoàng Tổ ở Giang Hạ, cùng với Hoàng Trung ở Nam Dương v…v.
Bởi vì các thế lực chính trị lớn cùng xuất hiện ở vùng Kinh Tương, các chi của gia tộc Hoàng thị cũng đều tự lựa chọn, như Hoàng Thừa Ngạn lựa chọn Lưu Bị, Hoàng Trung lựa chọn Lưu Cảnh, Hoàng Tổ bị Giang Đông tiêu diệt, mà Hoàng Ứng ở lại Uyển Thành thì đầu hàng Tào Tháo. Khi Tào Tháo chinh phạt Kinh Châu, trong vài lần chiến dịch, gia tộc Hoàng thị đều lập được công lao hiển hách, nhận được Tào Tháo ngợi khen, con cả của Hoàng Ứng là Hoàng Hiến vào Hứa Xương làm quan, con thứ Hoàng Tục chưởng quản mấy vạn dân phu, ngay cả bản thân Hoàng Ứng cũng được phong làm quan nội hầu, cực kỳ vinh quang.
Mấy tháng trước, quân Hán công Nam Dương, gia tộc Hoàng thị lựa chọn trầm mặc. Cũng là bởi vì thời gian ngắn ngủi, quận Nam Dương còn chưa kịp rơi vào quan phủ Kinh Châu thống trị, Thái Thú vẫn là Trương Diên mà ban đầu triều đình bổ nhiệm, Hoàng gia cũng bởi vậy không có lọt vào thanh toán, tránh thoát một kiếp.
Lần này quân Tào phản công Nam Dương, Hoàng gia lại bắt đầu tích cực hoạt động, âm thầm liên lạc nhà quyền quý, nhà giàu thân Tào trong thành, chuẩn bị phối hợp quân Tào tấn công Uyển Thành, khởi sự trong thành. Hoàng Tục chính là Hoàng Ứng phái tới tiến hành liên hệ với quân Tào.
Hoàng Tục vào trướng liền quì một gối thi lễ:
- Tham kiến Trương tướng quân!
Trương Liêu biết gã, vội vàng nâng gã dậy:
- Hoàng công tử xin đứng lên.
Hoàng Tục đứng lên nói:
- Ta có tình báo trọng yếu muốn bẩm báo Trương tướng quân, Văn Sính đã tập kết quân đội, chuẩn bị rút lui khỏi Uyển Thành, cha ta cũng đã liên lạc hơn mười nhà quyền quý, nhà giàu, chuẩn bị hơn ngàn kình tốt, chuẩn bị khởi sự ở trong thành, tiếp ứng quân Tào vào thành.
Nói xong, gã lấy ra thư thân binh của phụ thân, dâng lên cho Trương Liêu. Trương Liêu xem xong thư, trong lòng đã có tính toán, liền cười nói với Hoàng Tục:
- Lòng trung thành của các ngươi ta nhất định sẽ bẩm báo chi tiết với Thừa tướng, đoạt được Uyển Thành, tính là công lao của các ngươi.
Hoàng Tục mừng rỡ, lại vội vàng thi lễ nói:
- Xin hỏi tướng quân chuẩn bị bao lâu thì tiến công Uyển Thành, chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể phối hợp.
- Cụ thể tạm thời ta cũng không biết, tuy nhiên ngươi trở về chuyển cáo lệnh tôn, nếu quân Hán rút lui khỏi, xin bọn họ chú ý duy trì trật tự trong thành, giữ gìn Uyển Thành ổn định.
- Ta hiểu được, vậy ta trở về thành bẩm báo phụ thân.
Hoàng Tục thi lễ liền cáo từ, Trương Liêu sai người đưa gã đi ra ngoài, lúc này Lý Điển tiến lên cười nói:
- Vì sao Văn Viễn không nói cho bọn họ biết, thời gian cụ thể chúng ta công thành?
Trương Liêu lắc lắc đầu:
- Việc quân cơ cần giải quyết trong bí mật, sao có thể tùy ý phó thác cho hương dân. Bọn họ nhiều người nhiều miệng, một khi tiết lộ, ngược lại sẽ phá hư đại sự của ta.
Lý Điển khen ngợi nói:
- Văn Viễn cẩn thận, khó trách Thừa tướng đặt trọng trách.
Hoàng Tục rời khỏi quân doanh, mang theo hai gã tùy tùng chạy về Uyển Thành. Bọn họ một đường giục ngựa chạy gấp, lúc này trời đã tối rồi, ánh trăng sáng tỏ trải xuống khắp nơi. Trên quan đạo yên tĩnh không người, chỉ nghe thấy thanh âm chiến mã đang chạy dồn dập, một lúc lâu sau, bọn họ đã cách Uyển Thành không đến hai mươi dặm.
Ngay khi bọn họ vừa mới vọt vào một rừng cây, ngựa của Hoàng Tục bỗng nhiên hí dài đi một tiếng, vó trước giơ lên cao. Chỉ thấy trên quan đạo phía trước có hai gốc đại thụ nằm ngang, ngăn cản đường đi. Không đợi Hoàng Tục kịp phản ứng, trên đầu rơi xuống một tấm lưới khổng lồ, chặt chẽ cuốn lấy gã.
Ngay sau đó, từ bốn phía lao ra trăm tên quân sĩ, đồng loạt nâng nỏ nhắm ngay bọn họ, hai gã tùy tùng sợ tới mức giơ tay lên, một cử động nhỏ cũng không dám, một gã quân hầu từ sau đại thụ đi ra, lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, vung tay lên:
- Mang bọn chúng đi!
Uyển Thành, tin tức quân Hán rút quân truyền khắp toàn thành, mặc dù là ban đêm, vẫn có vô số người áo đen xuất hiện tại đầu đường. Phục sức của bọn họ giống nhau, đều là áo bào đen ngắn, cánh tay phải quấn vải trắng, tay cầm chiến đao, khoảng chừng hơn một ngàn người, đây là tráng đinh của hơn mười nhà quyền quý, nhà giàu Uyển Thành, do Hoàng gia cầm đầu.
Khi quân Hán rút lui khỏi Uyển Thành, bọn họ đều hiện thân, khống chế cửa thành, chiếm lĩnh quân doanh, vây quanh quan nha, tuần tra trên đường cái, quan trọng hơn là, bọn họ cấp bách khó nhịn nổi đã treo lên quân kỳ quân Tào, tuyên bố Uyển Thành đã biến đổi.
Gia chủ Hoàng thị Hoàng Ứng là một gã trung niên ngoài năm mươi tuổi, thân hình cao lớn, tinh thần quắc thước, khi thiếu niên từng tập võ nhập ngũ, dùng một thanh đại đao ba mươi cân, ông ta đã thay áo giáp mũ giáp quân Tào, tay cầm đại đao, cưỡi ngựa tuần tra trên đường, có vẻ uy phong lẫm lẫm.
Quân Hán chiếm lĩnh Nam Dương làm ông ta kinh hồn táng đảm, e sợ bị quân Hán tẩy trừ, cũng may không lâu sau quân Tào lại giết trở lại, một khắc mở mày mở mặt của ông ta lại đến lần nữa.
- Hoàng gia chủ!
Một gã gia chủ nhà quyền quý, nhà giàu chạy tới, thi lễ với Hoàng Ứng, nói:
- Ta đã nói chuyện với Đặng Nghĩa rồi, Đặng gia không chịu ra mặt, ông ta nói hành động của chúng ta không liên quan gì đến ông ta.
Hoàng Ứng hừ lạnh một tiếng nói:
- Nếu ông ta không chịu thì mặc kệ, mỗi người đều có chí hướng của riêng mình, ta không miễn cưỡng ông ta, chỉ là về sau sự vụ của Nam Dương, Đặng gia sẽ không được tham dự.
Thái độ của Hoàng Ứng đối Đặng Nghĩa là cực kỳ khinh bỉ, ông ta biết rằng con của Đặng Nghĩa làm quan ở Kinh Châu, Đặng Nghĩa là một phái thân Kinh Châu. Thời gian trước khi Văn Sính chiếm lĩnh Nam Dương, Đặng Nghĩa cực kỳ phát triển, hiện tại quân Tào giết trở về, tất nhiên ông ta liền mai danh ẩn tích thôi.
Hoàng Ứng quay đầu ngựa lại đi về hướng cửa thành, trong đầu lại đang suy tư cách xử lý Đặng gia. Tuy rằng hai nhà Hoàng, Đặng kết thông gia, nhưng Hoàng Ứng vẫn muốn lợi dụng lực lượng của quân Tào để diệt trừ Đặng gia, như vậy Nam Dương chính là một nhà Hoàng thị ông ta độc đại.
Đúng lúc này, chỗ cửa thành bỗng nhiên có một trận đại loạn, có tiếng kêu thảm thiết và tiếng la khóc truyền đến, lập tức khiến Hoàng Ứng chấn động, đã xảy ra chuyện gì? Ông ta giục ngựa chạy về hướng cửa thành bắc, còn chưa tới cửa thành, phóng tới trước mặt là mấy mũi tên nỏ, Hoàng Ứng vội vàng vung đao gạt ra, lúc này ông ta cũng thấy rõ ràng tình hình. Vô số binh lính quân Hán xuất hiện tại cửa thành bắc, hơn trăm tên áo đen bị giết cho khóc cha gọi mẹ, ôm đầu chạy trối chết.
Điều này làm cho Hoàng Ứng sợ ngây người, quân Hán là từ đâu ra vậy?:
- Hoàng gia chủ chạy mau, quân Hán giết đến rồi!
Một gã người áo đen hô to.
Lúc này Hoàng Ứng mới như ở trong mộng tỉnh lại, quay đầu ngựa định chạy trốn, nhưng vừa mới chạy được vài bước, trên đường cái phía trước cũng truyền đến tiếng kêu và tiếng khóc hô thảm thiết. Một đám người áo đen nghiêng ngả lảo đảo chạy trốn, phía sau mấy trăm binh lính quân Hán đuổi theo, mũi tên bay như châu chấu, không ngừng có người áo đen bị bắn ngã xuống đất.
Hoàng Ứng cả kinh toát mồ hôi, ông ta đã hiểu được, quân Hán căn bản là chưa chạy, chỉ làm bộ rút lui khỏi, dẫn bọn họ xuất động. Trong lòng Hoàng Ứng vừa hối vừa hận, ông ta ném đại đao xuống, quay đầu ngựa lại bỏ chạy vào trong một ngõ nhỏ, nhưng không đợi ông ta chạy tới cửa ngõ, hơn mười mũi tên từ bên cạnh bắn nhanh tới, Hoàng Ứng liền trúng hơn mười tên, kêu thảm một tiếng từ trên ngựa rơi xuống, chết thảm tại chỗ.
Lúc này, Văn Sính xuất hiện ở cửa thành bắc, y đi theo phía sau nhóm lớn binh lính, mấy tên lính áp giải Hoàng Tục. Trong lòng Hoàng Tục vừa kinh hoàng lại sợ hãi, gã biết rằng Văn Sính đang tẩy trừ Uyển Thành, gia tộc Hoàng thị xong rồi.
Văn Sính chỉ vào Hoàng Tục, ra lệnh cho binh lính:
- Dẫn gã đi chỉ ra và xác nhận, tất cả gia tộc đồng mưu tham dự, đều tẩy trừ như nhau. Bất kể chủ tớ, bắt giữ toàn bộ nam tử từ mười sáu tuổi trở lên.
Mấy ngàn binh lính chia làm hai mươi chi đội ngũ, giơ cây đuốc vọt vào các nhà quyền quý, nhà giàu tham dự liên Tào, bắt giữ toàn bộ nam tử mười sáu tuổi trở lên, trói chặt lại với nhau. Tính cả mấy trăm tên tráng đinh áo đen bị bắt giữ, tổng cộng đã bắt giữ hơn hai ngàn người.
Bên trong Uyển Thành là một vùng hỗn loạn, tiếng khóc rung trời, nhưng chân chính bị tẩy trừ chỉ có một mình Hoàng thị. Ngoại trừ Hoàng Ứng đã chết, con cháu, huynh đệ của ông ta là hơn mười người, toàn bộ bị quân Hán giết chết, chặt đầu thị chúng.
Lúc này Văn Sính đã nhận được tin tức, quân Tào có gần năm vạn đại quân xuôi nam, bộ phận tiền quân của Trương Liêu đã giết ra ngoài năm mươi dặm. Y biết rằng Uyển Thành không thủ được rồi, chỉ có thể buông tha, nhưng trước khi buông tha, nhất định y phải gột rửa sạch sẽ thế lực thân Tào tại Uyển Thành, nên mới thực hiện một kế nhỏ, ra vẻ lui lại, rồi lại quay về giết một trận.
Văn Sính thấy sắc trời đã gần đến canh năm, thời gian của bọn họ đã không còn nhiều nữa, y giục ngựa đi vào trước hơn hai ngàn người bị bắt, đã quỳ xuống thành một vùng đông nghìn nghịt, mỗi người đều cúi đầu, không ít người cả người phát run, trong lòng cực kỳ sợ hãi.
Văn Sính chỉ roi ngựa, quát to:
- Các ngươi nghe đây!
Đám người dần dần an tĩnh lại, Văn Sính vung tay lên, hơn mười người binh lính kéo gậy trúc tiến lên, cây gậy trúc trói hơn mười người của gia tộc Hoàng thị.
Văn Sính lớn tiếng quát:
- Lần này ta chỉ cảnh cáo các ngươi, hiện tại đã không phải thời đại của Lưu Cảnh Thăng, quân Hán chỉ tạm thời lui lại, không lâu còn có thể giết trở về. Nếu các ngươi còn dám thân Tào phản Hán, lần sau khi ta đánh hạ Uyển Thành, gia tộc thân Tào toàn bộ đều tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội, Hoàng gia chính là kết cục của các ngươi!
......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.