Chương 506: Gió thổi cỏ lay.
Cao Nguyệt
26/12/2017
Hoàng Quyền rời khỏi Châu Mục phủ, nhưng không trở về phủ đệ của mình mà đi vòng đến dinh thự của Lưu Vĩ. Lúc này đã là canh một, trên đường cái im lặng, đại đa số các gia đình đều đã tắt đèn đi ngủ, xe ngựa đứng ở
cửa phủ Lưu Vĩ trước. Người gác cổng vốn hẳn đã nên đi vào giấc ngủ
ngoài ý muốn phải mở cửa hông, thò đầu ra hỏi thăm dò:
- Là vị nào?
Hoàng Quyền không khỏi cười lạnh một tiếng, Lưu Vĩ muộn như vậy rồi còn sai người gác cổng nhìn chằm chằm động tĩnh bên ngoài, đây chẳng phải là y có tật giật mình sao?
- Là ta!
Hoàng Quyền nói với kẻ gác cửa:
- Ta biết chủ nhân nhà ngươi còn chưa ngủ, nói cho hắn biết, ta muốn lập tức thấy hắn.
Người gác cổng chạy như bay, Hoàng Quyền cũng đi vào cửa hông chờ, một lát sau, lát, Lưu Vĩ vội vàng đi tới, quần áo của y chỉnh tề, quả thật không hề nghỉ ngơi. Lưu Vĩ có chút khẩn trương hỏi han:
- Biệt Giá, đã xảy ra chuyện gì?
Hoàng Quyền nhìn thoáng qua vài tên gia đinh xung quanh, lạnh lùng nói:
- Nơi này không phải là nơi nói chuyện.
- Mời Biệt Giá vào thư phòng của ta nói chuyện.
Lưu Vĩ liền tranh thủ mời Hoàng Quyền vào thư phòng, dâng cho gã một ly trà, hỏi han với vẻ bất an:
- Biệt Giá, xảy ra chuyện gì sao?
- Hừ! Ngươi mình làm chuyện gì, ngươi còn muốn hỏi ta chăng?
Lưu Vĩ vẻ mặt có chút mất tự nhiên, chột dạ né tránh ánh mắt soi xét của Hoàng Quyền, ấp úng nói:
- Ta không hiểu ý của Biệt Giá?
Hoàng Quyền nhìn gã một lát, bỗng nhiên đứng lên nói:
- Một khi đã như vậy, ta sẽ không quấy rầy công tử nghỉ ngơi nữa, cáo từ!
Gã xoay người chuẩn bị rời đi, Lưu Vĩ sợ tới mức vội vàng ngăn lại gã, liên tục hành lễ:
- Biệt Giá, mời lưu lại, ta nói thật!
Hoàng Quyền lại lần nữa ngồi xuống, ánh mắt nhìn chăm chú vào y:
- Nói đi! Ngươi đã làm chuyện gì?
Lưu Vĩ bất đắc dĩ, chỉ phải thở dài nói:
- Ta dùng ngàn lượng vàng mua chuộc Vương Nghĩa, sai hắn ám sát Tư Mã Ý, vu oan cho huynh trưởng, ta vừa mới nhận được tin tức từ một gã khác thủ hạ, Vương Nghĩa ra tay, nhưng ám sát không thành công.
- Quả nhiên là ngươi làm!
Hừ lạnh một tiếng, Hoàng Quyền nói:
- Ta nghĩ có lẽ Lưu Tuần sẽ phái người giám thị, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không ngu xuẩn đến mức phái người đi ám sát quân sư của Kinh Châu, chỉ có thể là ngươi.
Hoàng Quyền nói với thái độ chất vấn khiến Lưu Vĩ trong lòng có không thoải mái, y cũng lạnh lùng hỏi:
- Biệt Giá đến đây là muốn vấn tội ta sao?
Sau một lúc lâu Hoàng Quyền thở dài một tiếng:
- Chỉ có điều vận khí của ngươi tốt lắm, không ngờ phụ thân ngươi lại nhận định chuyện này là do Tuần công tử gây nên, đối với hắn giận dữ, vừa đánh vừa mắng, cuối cùng còn tước đoạt tư cách mang binh đi đánh Hán Trung, đương nhiên, đây cũng là do ta âm thầm an bài.
Tin tức này khiến Lưu Vĩ vừa mừng vừa sợ, y bỗng nhiên ý thức được thái độ của mình đối với Hoàng Quyền không đúng, y vội vàng thi lễ bồi tội:
- Ta vừa rồi đúng vô lễ với Biệt Giá, mong Biệt Giá thứ tội!
Hoàng Quyền khoát tay:
- Ta sẽ không so đo thái độ của ngươi, nhưng ta muốn ngươi nhất định phải nói thật với ta, nếu ngươi không nói thật, ngươi sẽ mất đi rất nhiều cơ hội tốt đấy. Ta không ngại nói cho công tử, ta đã thuyết phục phụ thân ngươi, cho phép ngươi mang binh đi chiếm đánh Hán Trung rồi.
Nói đến đây, trên mặt Hoàng Quyền lộ ra một nụ cười đắc ý, Lưu Vĩ vui mừng quá đỗi, y quỳ xuống sát đất, thi hành đại lễ với Hoàng Quyền, vô cùng cảm kích nói:
- Ân đức của Biệt Giá, ta khắc trong tâm khảm.
- Ngươi không cần cảm tạ ta, ngươi chỉ cần nhớ kỹ một điều, chỉ cần ngươi vâng theo chỉ lệnh của Tào Thừa tướng, toàn lực đối phó Lưu Cảnh, như vậy Tào Thừa tướng nhất định sẽ giúp đỡ ngươi làm Ích Châu Mục. Tào Thừa tướng chính là triều đình, có ngài ủng hộ, ngươi còn phải lo lắng cái gì nữa sao?
Lưu Vĩ yên lặng gật đầu:
- Lời này của Biệt Giá, ta nhớ kỹ rồi!
Ngay tại buổi sáng ngày kế tiếp, Lưu Chương chính thức trả lời Tư Mã Ý, y quyết định chấp hành hiệp nghị của song phương, phái binh Bắc tiến chiếm đánh Hán Trung, cùng ngày Tư Mã Ý rời khỏi thành đô trở về Kinh Châu.
Lưu Chương lập tức phong con thứ Lưu Vĩ làm Chinh Bắc Tướng Quân, Ngô Ý làm phó tướng, hai người suất lĩnh bốn vạn quân đi theo đường Kiếm Môn đạo Bắc phạt Hán Trung, chiến tranh lập tức ở Ba Thục đã chính thức mở màn.
Quận Ba Động, một chi quân đội ước chừng năm ngàn người cũng đang dọc theo đường quan đạo gập ghềnh xuất phát về phía Đông, chi đội này chính là quân Ba Đông do Ba Hi sất lĩnh. Quân đội của Ba Đông Quận ước chừng khoảng một ngàn người, chi quân đội cũng không phải là quân đội của Lưu Chương, mà là quân đội do các nhân sĩ Đông Châu tổ chức và thành lập để phản kháng Triệu Vĩ phản loạn. Năm đó bọn họ ở Ba Quận giết chết Triệu Vĩ, cũng chính là lúc Lưu Chương chính thức nắm giữ đại quyền của Ba Thục, Cam Ninh trẻ tuổi tài cao vì phản kháng Triệu Vĩ rời khỏi Ba Thục đã trở thành Cẩm Phàm tặc.
Vì để bảo vệ người Đông Châu nên quân đội này đã được giữ lại, dần dần được Bàng Hi nắm giữ, trở thành chỗ dựa cho nhân sĩ Đông Châu sinh tồn ở Ba Thục. Năm Kiến An thứ tám, Bàng Hi bị buộc phải rời khỏi thành đô, đảm nhiệm Thái Thú quận Ba Đông, chi quân đội này cũng đã trở thành quân của Ba Đông.
Lúc này là mùa xuân năm Kiến An thứ mười lăm, vận mệnh của Ba Thục lại một lần nữa bị bánh xe lịch sử cuốn động, quân Ba Đông cũng phải rời khỏi quận Ba Đông đi tới quận Kiến Bình. Chiếu theo hiệp nghị giữa Kinh - Thục, Ích Châu đã xuất binh đến Hán Trung, như vậy quân Ích Châu cũng sẽ tiếp quản quận Kiến Bình.
Sau khi Hán Trung chính thức thuộc sở hữu của Kinh Châu, Lưu Cảnh sẽ tìm cơ hội thích hợp để trả lại Ba Thục. Đây cũng là nguyên nhân vào năm Kiến An thứ năm, Lưu Biểu thừa dịp Ba Thục nội loạn đã chiếm lĩnh hai quận, khiến cho chúng một lần nữa trở về Ba Thục.
Bàng Hi cưỡi ở trên lưng một con chiến mã, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt tái nhợt mà gầy xơ của y. Trên mặt y không có một tia vui vẻ, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào quan đạo tiền phương. Dựa theo mệnh lệnh Lưu Cảnh cấp cho y, Bàng Hi đáng lẽ phải đưa toàn bộ một vạn quân Ba Đông tới quận Kiến Bình, nhưng Bàng Hi lại không làm như vậy. Y cũng không hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của Lưu Cảnh là chỉ suất lĩnh năm nghìn quân đội đi tới quận Kiến Bình.
Y đã chiếm giữ và xây dựng tại quận Ba Đông được bảy năm, ích lợi từ nơi đó đối với y là quá nhiều, y không có khả năng buông tha, vì thế y liền lưu lại Đặng Chi và đại tướng tâm phúc là Lý Diệu trấn thủ quận Ba Đông, còn chính y thì tiến đến nhận lấy quận Kiến Bình. So với quậnBa Đông giàu có và đông đúc, quận Kiến Bình chẳng qua chỉ là một eo sông cằn cỗi, số lượng thị trấn thì chỉ có bốn, còn toàn bộ thành Quận Cửu thì lại nằm trên dãy núi kéo dài không dứt, y không thích tý nào.
Bàng Hi cũng không thích mệnh lệnh Lưu Cảnh cấp cho y, y là ai chứ? Chính là Ích Châu đệ nhất nguyên lão, từng là Nghị lang của triều đình, ngay cả Lưu Chương cũng phải nhờ y nâng đỡ mới có thể làm người đứng đầu Ích Châu. Năm đó khi y đi Kinh Châu, Lưu Biểu cũng đã từng phải gọi đệ xưng huynh với y, mà Lưu Cảnh chẳng qua chỉ là một tên nhóc mới nổi lên, bối phận còn nhỏ hơn y. Bàng Hi y vào năm Kiến An thứ sáu, lúc đi Kinh Châu, Lưu Biểu đã từng có ý tưởng đem cháu trai của lão gia kế nhiệm Kinh Châu đấy.
Hiện tại Lưu Cảnh không ngờ lại cưỡi trên đầu của y để ra lệnh, Hiện tại Lưu Cảnh không ngờ ở trên đầu của y ra lệnh, hoàn toàn quên mất Bàng Hi y không phải thần tử của Kinh Châu. Lưu Cảnh tuy vừa mới lên làm Kinh Châu Mục nhưng vẫn chỉ là bậc hậu sinh vãn bối, tại sao mình phải nghe mệnh lệnh của hắn?
Vì thế Bàng Hi đối với mệnh lệnh của Lưu Cảnh rất bất mãn, nhưng cuối cùng y cũng không cự tuyệt việc tiến binh về phía đông tiếp nhận quận Kiến Bình, y cũng biết đây là đại cục của Kinh Châu quân, nếu y tổn hại đến ích lợi của quân Kinh Châu, kết cục chỉ sợ sẽ không quá tốt, mặt khác đem quận Kiến Bình cho y, y cũng rất thích phần lễ vật không ngờ tới này.
Đúng là trong tình trạng tâm lý mâu thẫn như thế này, Bàng Hi đã suất lĩnh năm nghìn quân đội làm theo mệnh lệnh của Lưu Cảnh tiến về phía đông.
Từ huyện Ngư Phục đến Vu Thành cũng không xa, hai nơi cách nhau chỉ có bốn mươi dặm, dọc theo đường quan đạo gập ghềnh trên bờ sông hơn hai canh giờ sau, quân đội do Bàng Hi suất lĩnh đã tới dưới chân Vu Thành. Dứng ở trên cao nhìn xuống, Vu Thành quả nhiên có địa thế hiểm yếu, là cửa khẩu của Ba Thục chặt đứt đường quan đạo đi về phía đông, người hoặc thương đội muốn tiến về phía đông nhất định phải đi qua Vu Thành.
Lúc này tướng canh giữ Vu Thành vẫn là Giáo Úy Lưu Chính, y suất lĩnh năm trăm Ưng Kích quân và sắp thêm hai ngàn hàng quân của Kinh Nam, thủ vệ chỗ thành trì quan trọng nhất trên tuyến đường hiểm yếu đi vào Ba Thục. Ngay tại ba ngày trước, Tư Mã Ý từ Vu Thành trở về Kinh Châu, đã đem mệnh lệnh của Lưu Cảnh giao cho y, mệnh lệnh vô cung rõ ràng, đem quận Kiến Bình giao cho Bàng Hi, Lưu Chính thì suất lĩnh quân đội thối lui về phía đông đến quận Nghi Đô.
Lúc này, cửa thành phía Tây mở ra, Lưu Chính ra đón, chắp tay cười nói từ phía xa:
- Xin hỏi Bàng Thái Thú có ở chỗ này không?
Bàng Hi liếc qua danh tướng có dáng người nhỏ gầy của Kinh Châu, y cũng không xuống ngựa, mà là ngồi yên trên lưng ngựa thản nhiên nói:
- Ta chính là Bàng Hi!
Thái độ lãnh đạm của Bàng Hi làm cho Lưu có chút không thoải mái, nhưng y vẫn nén nhịn sự không hài lòng ở trong lòng, lại nói:
- Ta phụng mệnh của Chủ công đem Vu Thành giao cho Bàng Thái Thú, mời Thái Thú vào thành cùng ta xử lý thủ tục giao nhận!
Bàng Hi nhướn mày hỏi:
- Tư Mã quân sư không ở trong thành sao?
- Ba ngày trước quân sư đã đi, toàn bộ mọi việc của quận Kiến Bình đều do ta toàn quyền phụ trách.
- Ta còn tưởng rằng hắn sẽ tự tay đem quận Kiến Bình giao cho ta!
Bàng Hi bất mãn hừ lạnh một tiếng, giục ngựa đi vào phía bên trong thành, lúc này thủ hạ Tôn Diên của Lưu Chính thấy chủ tướng bị Bàng Hi vô lễ nên đã nổi giận. Đao của gã gần như đã rút ra khỏi vỏ, Lưu Chính lập tức đè chặt cán đao, thấp giọng quát nói:
- Không nên vọng động, chúng ta còn phải rời đi!
Lưu Chính cũng cưỡi ngựa vào thành, đi bên cạnh Bàng Hi, giới thiệu với y tình huống ở bên trong thành:
- Bên trong thành tổng cộng có 1400 gia đình, quân đội của ta là hai ngàn năm trăm sáu mươi người, còn có 1500 quân coi giữ huyện Tỷ Quy và Tín Lăng, ta sẽ mang toàn bộ quân đội, không lưu lại một người, mặt khác thương khố bên trong thành còn có bốn vạn bảy ngàn thạch lương thực, ba vạn gánh cỏ khô, la ngựa hơn bốn trăm con, những thứ đó ta sẽ để lại cho Bàng Thái Thú.
Bàng Hi nghe y để lại lương thảo và la ngựa cho mình, sắc mặt lúc này mới tốt hơn một chút, miễn cưỡng cười nói:
- Vậy đa tạ Lưu tướng quân rồi, chúng ta làm thủ tục bàn giao thành thôi.
- Bàng Thái Thú xin mời đi theo ta!
Ba Quận tức là Trùng Khánh đời sau, Nghiêm Nhan làm Thái Thú Ba Quận, đóng quân ở Ba Quận cũng đã hơn tám năm, gã không chỉ đảm nhận chức vụ Thái Thú phụ trách khống chế Ba Quận mà còn đồng thời đảm nhiệm chức vụ Đô Úy với hai vạn quân đội của quận Ba Tây. Mặt khác gia tộc Nghiêm thị cũng là thế gia của Ba Quận, phạm vi thế lực lan tới cả khu vực Bố Ba.
Nguyên bản quận Ba Đông cũng nằm trong phạm vi thế lực của gia tộc Nghiêm thị, bọn họ khống chế được thương mại và vận tải đường thuỷ của huyện Ngư Phụ, nhưng từ khi Bàng Hi đảm nhiệm chứ vụ Thái Thú đã cướp toàn bộ lơi ích của Nghiêm gia ở quận Ba Đông. Thế lực của Nghiêm gia cũng hoàn toàn bị xóa bỏ khỏi nơi này, theo góc độ cá nhân mà nói, Nghiêm Nhan và Bàng Hi vẫn có khúc mắc, từ sau năm Kiến An thứ tám, hai người chưa bao giờ lui tới với nhau.
Còn về phần vụ phản loạn Triệu Vĩ, lúc ban đầu Nghiêm Nhan là đại tướng của Triệu Vĩ, gã từng lãnh binh ác chiến một trận với quân đội của Bàng Hi ở quận Ba Đông, giết chết mấy ngàn con cháu vùng Đông Châu, sau này tuy Nghiêm Nhan đã đầu hàng Lưu Chương, nhưng thù hận của hai người cũng đã kết rất sau, khó mà giải bỏ.
Lưu Chương đúng là rất kiêng kị lòng dạ đen tối của Bàng Hi, sợ y và Lưu Biểu có cấu kết, bán đứng Ích Châu, cho nên đã lợi dụng thù hận giữa Nghiêm Nhan và Bàng Hi, để cho Nghiêm Nhan giám thị Bàng Hi. Bàng Hi cũng biết, đây đúng là nguyên nhân khiến thụ hận của hai người bọn họ không thể hòa hoãn, không chết không thôi.
Trong Quân nha, Nghiêm Nhan nhận được tin tức Bàng Hi suất quân đi quận Kiến Bình, lập tức sai người đi mời phụ tá Bành Dương. Bành Dương vừa vào cửa đã cười nói:
- Ta đoán không sai, hẳn là có tin tức bên quận Ba Đông rồi.
Nghiêm Nhan gật gật đầu:
- Vừa mới nhận được tin tức, Bàng Hi dẫn năm nghìn quân đi Vu Thành, huyện Ngư Phục chỉ có năm nghìn đóng quân, tiên sinh cảm thấy ta có nên lập tức xuất binh chiếm đánh quận Ba Đông không?
Dựa theo sách lược lần trước bọn họ thương lượng, chỉ cần quân đội của Bàng Hi rời khỏi Ba Đông, bọn họ sẽ lập tức tiến binh chiếm lĩnh Ba Đông, hiện tại cơ hội đã tới.
Bành Dương trầm tư chốc lát nói:
- Hiện tại xuất binh chiếm lấy Ba Đông sợ là còn chưa đứng vững chân đã bị lật đổ, dù sao Bàng Hi cũng chỉ phụng mệnh lệnh của Lưu Chương đi tiếp quản quận Kiến Bình. Ta đề nghị tướng quân chờ thêm ít lâu, một khi quân đội của Lưu Cảnh tây tiến, Bàng Hi cần phải hiến lên huyện Tín Lăng, chúng ta có thể lấy cớ Bàng Hi cấu kết Kinh Châu mà xuất binh chiếm lấy Ba Đông.
Nghiêm Nhan vuốt râu cười nói:
- Lời ấy của tiên sinh chính hợp ý ta, ta nghĩ Châu Mục nhất định sẽ có mệnh lệnh, chúng ta không ngại kiên nhẫn chờ thêm một chút.
- Là vị nào?
Hoàng Quyền không khỏi cười lạnh một tiếng, Lưu Vĩ muộn như vậy rồi còn sai người gác cổng nhìn chằm chằm động tĩnh bên ngoài, đây chẳng phải là y có tật giật mình sao?
- Là ta!
Hoàng Quyền nói với kẻ gác cửa:
- Ta biết chủ nhân nhà ngươi còn chưa ngủ, nói cho hắn biết, ta muốn lập tức thấy hắn.
Người gác cổng chạy như bay, Hoàng Quyền cũng đi vào cửa hông chờ, một lát sau, lát, Lưu Vĩ vội vàng đi tới, quần áo của y chỉnh tề, quả thật không hề nghỉ ngơi. Lưu Vĩ có chút khẩn trương hỏi han:
- Biệt Giá, đã xảy ra chuyện gì?
Hoàng Quyền nhìn thoáng qua vài tên gia đinh xung quanh, lạnh lùng nói:
- Nơi này không phải là nơi nói chuyện.
- Mời Biệt Giá vào thư phòng của ta nói chuyện.
Lưu Vĩ liền tranh thủ mời Hoàng Quyền vào thư phòng, dâng cho gã một ly trà, hỏi han với vẻ bất an:
- Biệt Giá, xảy ra chuyện gì sao?
- Hừ! Ngươi mình làm chuyện gì, ngươi còn muốn hỏi ta chăng?
Lưu Vĩ vẻ mặt có chút mất tự nhiên, chột dạ né tránh ánh mắt soi xét của Hoàng Quyền, ấp úng nói:
- Ta không hiểu ý của Biệt Giá?
Hoàng Quyền nhìn gã một lát, bỗng nhiên đứng lên nói:
- Một khi đã như vậy, ta sẽ không quấy rầy công tử nghỉ ngơi nữa, cáo từ!
Gã xoay người chuẩn bị rời đi, Lưu Vĩ sợ tới mức vội vàng ngăn lại gã, liên tục hành lễ:
- Biệt Giá, mời lưu lại, ta nói thật!
Hoàng Quyền lại lần nữa ngồi xuống, ánh mắt nhìn chăm chú vào y:
- Nói đi! Ngươi đã làm chuyện gì?
Lưu Vĩ bất đắc dĩ, chỉ phải thở dài nói:
- Ta dùng ngàn lượng vàng mua chuộc Vương Nghĩa, sai hắn ám sát Tư Mã Ý, vu oan cho huynh trưởng, ta vừa mới nhận được tin tức từ một gã khác thủ hạ, Vương Nghĩa ra tay, nhưng ám sát không thành công.
- Quả nhiên là ngươi làm!
Hừ lạnh một tiếng, Hoàng Quyền nói:
- Ta nghĩ có lẽ Lưu Tuần sẽ phái người giám thị, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không ngu xuẩn đến mức phái người đi ám sát quân sư của Kinh Châu, chỉ có thể là ngươi.
Hoàng Quyền nói với thái độ chất vấn khiến Lưu Vĩ trong lòng có không thoải mái, y cũng lạnh lùng hỏi:
- Biệt Giá đến đây là muốn vấn tội ta sao?
Sau một lúc lâu Hoàng Quyền thở dài một tiếng:
- Chỉ có điều vận khí của ngươi tốt lắm, không ngờ phụ thân ngươi lại nhận định chuyện này là do Tuần công tử gây nên, đối với hắn giận dữ, vừa đánh vừa mắng, cuối cùng còn tước đoạt tư cách mang binh đi đánh Hán Trung, đương nhiên, đây cũng là do ta âm thầm an bài.
Tin tức này khiến Lưu Vĩ vừa mừng vừa sợ, y bỗng nhiên ý thức được thái độ của mình đối với Hoàng Quyền không đúng, y vội vàng thi lễ bồi tội:
- Ta vừa rồi đúng vô lễ với Biệt Giá, mong Biệt Giá thứ tội!
Hoàng Quyền khoát tay:
- Ta sẽ không so đo thái độ của ngươi, nhưng ta muốn ngươi nhất định phải nói thật với ta, nếu ngươi không nói thật, ngươi sẽ mất đi rất nhiều cơ hội tốt đấy. Ta không ngại nói cho công tử, ta đã thuyết phục phụ thân ngươi, cho phép ngươi mang binh đi chiếm đánh Hán Trung rồi.
Nói đến đây, trên mặt Hoàng Quyền lộ ra một nụ cười đắc ý, Lưu Vĩ vui mừng quá đỗi, y quỳ xuống sát đất, thi hành đại lễ với Hoàng Quyền, vô cùng cảm kích nói:
- Ân đức của Biệt Giá, ta khắc trong tâm khảm.
- Ngươi không cần cảm tạ ta, ngươi chỉ cần nhớ kỹ một điều, chỉ cần ngươi vâng theo chỉ lệnh của Tào Thừa tướng, toàn lực đối phó Lưu Cảnh, như vậy Tào Thừa tướng nhất định sẽ giúp đỡ ngươi làm Ích Châu Mục. Tào Thừa tướng chính là triều đình, có ngài ủng hộ, ngươi còn phải lo lắng cái gì nữa sao?
Lưu Vĩ yên lặng gật đầu:
- Lời này của Biệt Giá, ta nhớ kỹ rồi!
Ngay tại buổi sáng ngày kế tiếp, Lưu Chương chính thức trả lời Tư Mã Ý, y quyết định chấp hành hiệp nghị của song phương, phái binh Bắc tiến chiếm đánh Hán Trung, cùng ngày Tư Mã Ý rời khỏi thành đô trở về Kinh Châu.
Lưu Chương lập tức phong con thứ Lưu Vĩ làm Chinh Bắc Tướng Quân, Ngô Ý làm phó tướng, hai người suất lĩnh bốn vạn quân đi theo đường Kiếm Môn đạo Bắc phạt Hán Trung, chiến tranh lập tức ở Ba Thục đã chính thức mở màn.
Quận Ba Động, một chi quân đội ước chừng năm ngàn người cũng đang dọc theo đường quan đạo gập ghềnh xuất phát về phía Đông, chi đội này chính là quân Ba Đông do Ba Hi sất lĩnh. Quân đội của Ba Đông Quận ước chừng khoảng một ngàn người, chi quân đội cũng không phải là quân đội của Lưu Chương, mà là quân đội do các nhân sĩ Đông Châu tổ chức và thành lập để phản kháng Triệu Vĩ phản loạn. Năm đó bọn họ ở Ba Quận giết chết Triệu Vĩ, cũng chính là lúc Lưu Chương chính thức nắm giữ đại quyền của Ba Thục, Cam Ninh trẻ tuổi tài cao vì phản kháng Triệu Vĩ rời khỏi Ba Thục đã trở thành Cẩm Phàm tặc.
Vì để bảo vệ người Đông Châu nên quân đội này đã được giữ lại, dần dần được Bàng Hi nắm giữ, trở thành chỗ dựa cho nhân sĩ Đông Châu sinh tồn ở Ba Thục. Năm Kiến An thứ tám, Bàng Hi bị buộc phải rời khỏi thành đô, đảm nhiệm Thái Thú quận Ba Đông, chi quân đội này cũng đã trở thành quân của Ba Đông.
Lúc này là mùa xuân năm Kiến An thứ mười lăm, vận mệnh của Ba Thục lại một lần nữa bị bánh xe lịch sử cuốn động, quân Ba Đông cũng phải rời khỏi quận Ba Đông đi tới quận Kiến Bình. Chiếu theo hiệp nghị giữa Kinh - Thục, Ích Châu đã xuất binh đến Hán Trung, như vậy quân Ích Châu cũng sẽ tiếp quản quận Kiến Bình.
Sau khi Hán Trung chính thức thuộc sở hữu của Kinh Châu, Lưu Cảnh sẽ tìm cơ hội thích hợp để trả lại Ba Thục. Đây cũng là nguyên nhân vào năm Kiến An thứ năm, Lưu Biểu thừa dịp Ba Thục nội loạn đã chiếm lĩnh hai quận, khiến cho chúng một lần nữa trở về Ba Thục.
Bàng Hi cưỡi ở trên lưng một con chiến mã, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt tái nhợt mà gầy xơ của y. Trên mặt y không có một tia vui vẻ, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào quan đạo tiền phương. Dựa theo mệnh lệnh Lưu Cảnh cấp cho y, Bàng Hi đáng lẽ phải đưa toàn bộ một vạn quân Ba Đông tới quận Kiến Bình, nhưng Bàng Hi lại không làm như vậy. Y cũng không hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của Lưu Cảnh là chỉ suất lĩnh năm nghìn quân đội đi tới quận Kiến Bình.
Y đã chiếm giữ và xây dựng tại quận Ba Đông được bảy năm, ích lợi từ nơi đó đối với y là quá nhiều, y không có khả năng buông tha, vì thế y liền lưu lại Đặng Chi và đại tướng tâm phúc là Lý Diệu trấn thủ quận Ba Đông, còn chính y thì tiến đến nhận lấy quận Kiến Bình. So với quậnBa Đông giàu có và đông đúc, quận Kiến Bình chẳng qua chỉ là một eo sông cằn cỗi, số lượng thị trấn thì chỉ có bốn, còn toàn bộ thành Quận Cửu thì lại nằm trên dãy núi kéo dài không dứt, y không thích tý nào.
Bàng Hi cũng không thích mệnh lệnh Lưu Cảnh cấp cho y, y là ai chứ? Chính là Ích Châu đệ nhất nguyên lão, từng là Nghị lang của triều đình, ngay cả Lưu Chương cũng phải nhờ y nâng đỡ mới có thể làm người đứng đầu Ích Châu. Năm đó khi y đi Kinh Châu, Lưu Biểu cũng đã từng phải gọi đệ xưng huynh với y, mà Lưu Cảnh chẳng qua chỉ là một tên nhóc mới nổi lên, bối phận còn nhỏ hơn y. Bàng Hi y vào năm Kiến An thứ sáu, lúc đi Kinh Châu, Lưu Biểu đã từng có ý tưởng đem cháu trai của lão gia kế nhiệm Kinh Châu đấy.
Hiện tại Lưu Cảnh không ngờ lại cưỡi trên đầu của y để ra lệnh, Hiện tại Lưu Cảnh không ngờ ở trên đầu của y ra lệnh, hoàn toàn quên mất Bàng Hi y không phải thần tử của Kinh Châu. Lưu Cảnh tuy vừa mới lên làm Kinh Châu Mục nhưng vẫn chỉ là bậc hậu sinh vãn bối, tại sao mình phải nghe mệnh lệnh của hắn?
Vì thế Bàng Hi đối với mệnh lệnh của Lưu Cảnh rất bất mãn, nhưng cuối cùng y cũng không cự tuyệt việc tiến binh về phía đông tiếp nhận quận Kiến Bình, y cũng biết đây là đại cục của Kinh Châu quân, nếu y tổn hại đến ích lợi của quân Kinh Châu, kết cục chỉ sợ sẽ không quá tốt, mặt khác đem quận Kiến Bình cho y, y cũng rất thích phần lễ vật không ngờ tới này.
Đúng là trong tình trạng tâm lý mâu thẫn như thế này, Bàng Hi đã suất lĩnh năm nghìn quân đội làm theo mệnh lệnh của Lưu Cảnh tiến về phía đông.
Từ huyện Ngư Phục đến Vu Thành cũng không xa, hai nơi cách nhau chỉ có bốn mươi dặm, dọc theo đường quan đạo gập ghềnh trên bờ sông hơn hai canh giờ sau, quân đội do Bàng Hi suất lĩnh đã tới dưới chân Vu Thành. Dứng ở trên cao nhìn xuống, Vu Thành quả nhiên có địa thế hiểm yếu, là cửa khẩu của Ba Thục chặt đứt đường quan đạo đi về phía đông, người hoặc thương đội muốn tiến về phía đông nhất định phải đi qua Vu Thành.
Lúc này tướng canh giữ Vu Thành vẫn là Giáo Úy Lưu Chính, y suất lĩnh năm trăm Ưng Kích quân và sắp thêm hai ngàn hàng quân của Kinh Nam, thủ vệ chỗ thành trì quan trọng nhất trên tuyến đường hiểm yếu đi vào Ba Thục. Ngay tại ba ngày trước, Tư Mã Ý từ Vu Thành trở về Kinh Châu, đã đem mệnh lệnh của Lưu Cảnh giao cho y, mệnh lệnh vô cung rõ ràng, đem quận Kiến Bình giao cho Bàng Hi, Lưu Chính thì suất lĩnh quân đội thối lui về phía đông đến quận Nghi Đô.
Lúc này, cửa thành phía Tây mở ra, Lưu Chính ra đón, chắp tay cười nói từ phía xa:
- Xin hỏi Bàng Thái Thú có ở chỗ này không?
Bàng Hi liếc qua danh tướng có dáng người nhỏ gầy của Kinh Châu, y cũng không xuống ngựa, mà là ngồi yên trên lưng ngựa thản nhiên nói:
- Ta chính là Bàng Hi!
Thái độ lãnh đạm của Bàng Hi làm cho Lưu có chút không thoải mái, nhưng y vẫn nén nhịn sự không hài lòng ở trong lòng, lại nói:
- Ta phụng mệnh của Chủ công đem Vu Thành giao cho Bàng Thái Thú, mời Thái Thú vào thành cùng ta xử lý thủ tục giao nhận!
Bàng Hi nhướn mày hỏi:
- Tư Mã quân sư không ở trong thành sao?
- Ba ngày trước quân sư đã đi, toàn bộ mọi việc của quận Kiến Bình đều do ta toàn quyền phụ trách.
- Ta còn tưởng rằng hắn sẽ tự tay đem quận Kiến Bình giao cho ta!
Bàng Hi bất mãn hừ lạnh một tiếng, giục ngựa đi vào phía bên trong thành, lúc này thủ hạ Tôn Diên của Lưu Chính thấy chủ tướng bị Bàng Hi vô lễ nên đã nổi giận. Đao của gã gần như đã rút ra khỏi vỏ, Lưu Chính lập tức đè chặt cán đao, thấp giọng quát nói:
- Không nên vọng động, chúng ta còn phải rời đi!
Lưu Chính cũng cưỡi ngựa vào thành, đi bên cạnh Bàng Hi, giới thiệu với y tình huống ở bên trong thành:
- Bên trong thành tổng cộng có 1400 gia đình, quân đội của ta là hai ngàn năm trăm sáu mươi người, còn có 1500 quân coi giữ huyện Tỷ Quy và Tín Lăng, ta sẽ mang toàn bộ quân đội, không lưu lại một người, mặt khác thương khố bên trong thành còn có bốn vạn bảy ngàn thạch lương thực, ba vạn gánh cỏ khô, la ngựa hơn bốn trăm con, những thứ đó ta sẽ để lại cho Bàng Thái Thú.
Bàng Hi nghe y để lại lương thảo và la ngựa cho mình, sắc mặt lúc này mới tốt hơn một chút, miễn cưỡng cười nói:
- Vậy đa tạ Lưu tướng quân rồi, chúng ta làm thủ tục bàn giao thành thôi.
- Bàng Thái Thú xin mời đi theo ta!
Ba Quận tức là Trùng Khánh đời sau, Nghiêm Nhan làm Thái Thú Ba Quận, đóng quân ở Ba Quận cũng đã hơn tám năm, gã không chỉ đảm nhận chức vụ Thái Thú phụ trách khống chế Ba Quận mà còn đồng thời đảm nhiệm chức vụ Đô Úy với hai vạn quân đội của quận Ba Tây. Mặt khác gia tộc Nghiêm thị cũng là thế gia của Ba Quận, phạm vi thế lực lan tới cả khu vực Bố Ba.
Nguyên bản quận Ba Đông cũng nằm trong phạm vi thế lực của gia tộc Nghiêm thị, bọn họ khống chế được thương mại và vận tải đường thuỷ của huyện Ngư Phụ, nhưng từ khi Bàng Hi đảm nhiệm chứ vụ Thái Thú đã cướp toàn bộ lơi ích của Nghiêm gia ở quận Ba Đông. Thế lực của Nghiêm gia cũng hoàn toàn bị xóa bỏ khỏi nơi này, theo góc độ cá nhân mà nói, Nghiêm Nhan và Bàng Hi vẫn có khúc mắc, từ sau năm Kiến An thứ tám, hai người chưa bao giờ lui tới với nhau.
Còn về phần vụ phản loạn Triệu Vĩ, lúc ban đầu Nghiêm Nhan là đại tướng của Triệu Vĩ, gã từng lãnh binh ác chiến một trận với quân đội của Bàng Hi ở quận Ba Đông, giết chết mấy ngàn con cháu vùng Đông Châu, sau này tuy Nghiêm Nhan đã đầu hàng Lưu Chương, nhưng thù hận của hai người cũng đã kết rất sau, khó mà giải bỏ.
Lưu Chương đúng là rất kiêng kị lòng dạ đen tối của Bàng Hi, sợ y và Lưu Biểu có cấu kết, bán đứng Ích Châu, cho nên đã lợi dụng thù hận giữa Nghiêm Nhan và Bàng Hi, để cho Nghiêm Nhan giám thị Bàng Hi. Bàng Hi cũng biết, đây đúng là nguyên nhân khiến thụ hận của hai người bọn họ không thể hòa hoãn, không chết không thôi.
Trong Quân nha, Nghiêm Nhan nhận được tin tức Bàng Hi suất quân đi quận Kiến Bình, lập tức sai người đi mời phụ tá Bành Dương. Bành Dương vừa vào cửa đã cười nói:
- Ta đoán không sai, hẳn là có tin tức bên quận Ba Đông rồi.
Nghiêm Nhan gật gật đầu:
- Vừa mới nhận được tin tức, Bàng Hi dẫn năm nghìn quân đi Vu Thành, huyện Ngư Phục chỉ có năm nghìn đóng quân, tiên sinh cảm thấy ta có nên lập tức xuất binh chiếm đánh quận Ba Đông không?
Dựa theo sách lược lần trước bọn họ thương lượng, chỉ cần quân đội của Bàng Hi rời khỏi Ba Đông, bọn họ sẽ lập tức tiến binh chiếm lĩnh Ba Đông, hiện tại cơ hội đã tới.
Bành Dương trầm tư chốc lát nói:
- Hiện tại xuất binh chiếm lấy Ba Đông sợ là còn chưa đứng vững chân đã bị lật đổ, dù sao Bàng Hi cũng chỉ phụng mệnh lệnh của Lưu Chương đi tiếp quản quận Kiến Bình. Ta đề nghị tướng quân chờ thêm ít lâu, một khi quân đội của Lưu Cảnh tây tiến, Bàng Hi cần phải hiến lên huyện Tín Lăng, chúng ta có thể lấy cớ Bàng Hi cấu kết Kinh Châu mà xuất binh chiếm lấy Ba Đông.
Nghiêm Nhan vuốt râu cười nói:
- Lời ấy của tiên sinh chính hợp ý ta, ta nghĩ Châu Mục nhất định sẽ có mệnh lệnh, chúng ta không ngại kiên nhẫn chờ thêm một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.