Chương 421: Giương Đông kích Tây.
Cao Nguyệt
28/08/2017
Ở thành nam huyện Vũ Xương có một hẻm nhỏ, tên là hẻm Tầm Dương, trong
hẻm nhỏ có năm sáu gia đình, thuê ở nơi này phần lớn là thưong nhân, hẻm nhỏ khá rộng, có thể sử dụng xe ngựa, bình thường xe tới người đi,
khiến ngõ nhỏ này vô cùng náo nhiệt.
Màn đêm vừa buông xuống, một gã nam tử bộ dáng thương nhân cưỡi lừa vội vàng vào ngõ nhỏ, y đi tới sâu vào trong trước cửa lớn, xoay người từ trên lưng lừa nhảy xuống, bước lên gõ cửa.
Cửa chính mở một lỗ nhỏ, lộ ra một khuôn mặt tái nhợt, y nhìn nam tử gõ cửa, lập tức mở một nửa cửa, vội vàng nói:
- Mau vào, thủ lĩnh đang chờ ngươi!
Nam tử dắt lừa vào cửa chính, đem dây cương ném cho người mở cửa, trực tiếp đến hậu viện, đến trước một gian phòng trong hậu viện gõ cửa:
- Thủ lĩnh, ty chức có việc bẩm báo!
- Tiến vào!
Trong phòng truyền đến tiếng chờ đợi.
Nam tử đẩy cửa vào phòng, ngọn đèn dầu trong phòng sáng rực, một người đàn ông trung niên đang bề bộn ngồi trước bang viết cái gì đó, lão quay đầu lại liếc mắt người báo tin một cái, cười nói:
- Nhất định là mang đến tình báo quan trọng rồi!
Chỗ tiểu viện này chính là cứ điểm tình báo Giang Đông thiết lập tại Vũ Xương, đã có mười mấy năm, cho đến giờ Kinh Châu chính là địch nhân vốn có của Giang Đông, từ thời Tôn Kiên, Giang Đông đã thiết lập điểm tình báo ở Kinh Châu, điểm tình báo sắp đặt ở hai nơi, một chỗ ở Tương Dương, là tửu quán Vọng Giang ngoài thành Tương Dương, một chỗ khác ở huyện Vũ Xương.
Thủ lĩnh phụ trách tình báo quận Giang Hạ chính là người đàn ông trung niên dáng người mập lùn này, lão tên là Khương Nghị, người Đông Ngô, dùng kinh doanh để che giấu, đã ở Giang Hạ gần hai mươi năm, lúc trước là thám thính tin tức của Lưu Biểu, hiện tại đang tìm hiểu tình báo của Lưu Cảnh.
Trong khoảng thời gian này, toàn bộ Kinh Châu đã xảy ra rất nhiều chuyện, khiến Khương Nghị vô cùng bận rộn, lão phái tất cả thuộc hạ đi ra tìm hiểu tin tức, sau khi nhận được tin tức, thông qua chim bồ câu đưa tin đến Giang Đông.
Tuy nhiên huyện Vũ Xương nghiêm cấm tự ý nuôi dưỡng bồ câu, chim bồ câu thì nuôi dưỡng ở trấn Phàn Khẩu, cách hai ngày liền đi Phàn Khẩu thả bồ câu đưa tin.
Nam tử tiến lên nói với Khương Nghị:
- Vừa mới nhận được tin tức, thủy trại Bành Trạch bị Lưu Cảnh phái năm nghìn quân đội phá hủy, hôm nay chiến thuyền từ Bành Trạch đã trở lại, nghe nói Hoàng Bính cũng bị bắt giữ.
Tin tức này khiến Khương Nghị giật mình kinh hãi, lão biết sáng nay quân Giang Hạ đã xuất binh đi quận Kỳ Xuân, lại không biết ở Bành Trạch cũng xảy ra chuyện lớn, lão vội vàng hỏi:
- Tin tức chuẩn xác không?
- Khẳng định chuẩn xác, ty chức đã thấy binh lính Giang Đông bị bắt rời thuyền, còn có số lượng lớn chiến thuyền Giang Đông, đều có ký hiệu thủy trại Bành Trạch.
Khương Nghị suy tư một lát, lập tức cầm bút tỉ mỉ viết mấy hàng, sau đó mới thật cẩn thận thổi khô, để vào hộp thư, giao cho thuộc hạ bên cạnh nói:
- Lập tức đi Phàn Khẩu truyền tin, ta sẽ đi ngay bây giờ!
Trải qua năm ngày, đội tàu Giang Đông đã tới Hoàn Khẩu. Hoàn Khẩu là nơi Hoàn Thủy nhập Giang Đông, cũng chính là An Khánh ngày nay. Ở phía đông Hoàn Thủy có một trấn nhỏ, là nơi tiếp viện trọng yếu của Trường Giang, tám trăm thuyền chiến Giang Đông bỏ neo ở Hoàn Khẩu, dừng lại đây ba ngày.
Bọn lính không biết xảy ra chuyện gì? Chỉ có quan viên trọng yếu biết, Quân Tào cung cấp cho quân Giang Đông năm nghìn thùng dầu hỏa, chuyển đến từ Hợp Phì, đội tàu bỏ neo ở Hoàn Khẩu đợi nhóm dầu hỏa này.
Mặt khác, trấn Hoàn Khẩu cũng là trạm trung chuyển bồ câu đưa tin của Giang Đông, Tôn Quyền từ trong này có thể biết được tin tức mới nhất của Giang Hạ.
Từ Hoàn Khẩu đến Bành Trạch đã không xa, còn có hai ngày, nhưng lúc xế chiều, Tôn Quyền lại nhận được tình báo của thủ lĩnh Khương Nghị ở Vũ Xương gửi thư bồ câu tới, trong thư nói ba sự kiện lớn phát sinh ở Giang Hạ.
Trong khoang thuyền, Tôn Quyền chắp tay sau lưng đi qua đi lại, tâm tình có vẻ vô cùng bực bội, trên mặt đất có một cái chén bị quẳng vỡ, thị vệ cũng không dám quá đi dọn, sợ chọc giận tới Tôn Quyền.
Lúc này, Tôn Quyền lại phẫn nộ quát:
- Sao quân sư vẫn chưa tới?
- Đã đi mời rồi!
Hai gã thị vệ nơm nớp lo sợ nói.
- Đi mời lại!
Vừa dứt lời, ngoài cửa liền truyền đến tiếng cười của Trương Chiêu:
- Hình như tâm tình của Ngô hầu không tốt!
Trương Chiêu đi đến, Tôn Quyền cuối cùng cũng nhìn thấy ông ta rồi, không khỏi thở dài nói:
- Đã xảy ra một chút chuyện không vui.
Trương Chiêu liếc mảnh vỡ trên mặt đất, trong lòng âm thầm suy nghĩ, 'Xem ra sự tình khá nghiêm trọng!'
Ông lập tức phân phó thị vệ,
- Dọn mảnh vỡ trên mặt đất đi.
Hai gã thị vệ vội vàng thu dọn mảnh vỡ, lui xuống, rốt cục lúc này Tôn Quyền cũng tỉnh táo lại, khoát tay nói:
- Mời quân sư ngồi!
Trương Chiêu ngồi xuống, cười tủm tỉm hỏi:
- Không biết xảy ra chuyện gì không thoải mái vậy?
Tôn Quyền lấy thư tình báo ra đưa cho Trương Chiêu:
- Quân sư tự mình xem đi!
Trương Chiêu nhận thư nhìn một lượt, khẽ cau mày, trong thư nói ba sự kiện lớn, một là quân Giang Hạ đã thu phục Tương Dương, đuổi Quân Tào về Hán Thủy, tiếp theo là quân Giang Hạ xuất mấy vạn binh tới quận Kỳ Xuân, đã chiếm lĩnh huyện Kỳ Xuân, sự kiện còn lại là quân Giang Hạ quét sạch thuỷ trại Bành Trạch, Hoàng Bính bị bắt.
Nhìn đến đây, trong lòng Trương Chiêu thở dài một tiếng, vài ngày trước khi ông nghe nói Từ Thịnh bất ngờ tập kích Sài Tang, liền rất lo lắng thủy trại Bành Trạch trống không, sẽ bị quân Giang Hạ đánh lén, chỉ có điều Ngô hầu quá mừng rỡ, khen ngợi Từ Thịnh có khả năng, y không dám nói việc Bành Trạch, để tránh làm mất hưng trí của Ngô hầu, nhưng xem ra hiện tại, lo lắng của mình đều không phải là dư thừa.
Trương Chiêu có thể hiểu được tâm trạng tồi tệ của Ngô hầu, nhất là hai tin sau, có thể nói đả kích trầm trọng đến sự tin tưởng của Ngô hầu,
Nhưng Trương Chiêu cũng biết rõ hiện tại cần phấn chấn sự tin tưởng của Ngô hầu, không thể để cho cảm xúc của y ảnh hưởng đến sĩ khí, Trương Chiêu liền khẽ mỉm cười nói:
- Kỳ thật chúng ta cũng cũng không có tổn thất gì lớn, Bành Trạch bị càn quét, đơn giản là tiền lương vật tư bị quân Giang Hạ cướp đi, nhưng nếu như chúng ta đánh bại quân Giang Hạ, cướp lấy Vũ Xương, vật tự trong kho hàng ở Vũ Xương gấp mười lần Bành Trạch.
Tiếp theo nhân khẩu Kỳ Xuân thưa thớt, với Giang Đông ảnh hưởng không lớn, tuy rằng quân Giang Hạ chiếm lĩnh, chúng ta đoạt lại là được, quân Giang Hạ dễ dàng có được, thì mất đi cũng dễ dàng.
Tôn Quyền thở dài:
- Nhưng đã không có huyện Kỳ Xuân, thủy quân của chúng ta không thể và lục quân Trình Tướng quân hội hợp, không hình thành được ưu thế binh lực.
Trương Chiêu suy nghĩ một chút nói:
- Việc này cũng dễ dàng, chúng ta thay đổi kế hoạch, ở khắp nơi Sài Tang xây dựng thủy trại, lấy Sài Tang làm địa điểm đóng quân quan trọng chống lại quân Giang Hạ, lại dùng thuyền đem quân đội Trình Tướng quân đến Sài Tang, hơn nữa chúng ta cũng dầu hỏa, cơ hội thắng của chúng ta ít nhất năm phần.
Cũng may Từ Thịnh cướp lấy Sài Tang, khiến tâm tình buồn bực của Tôn Quyền thoáng có thể an ủi, ưu khuyết điểm tương hỗ, y cũng không chuẩn bị xử phạt Từ Thịnh.
Tuy nhiên nói dầu hỏa, Tôn Quyền lại nghĩ tới Tào Tháo gian trá, không khỏi oán hận nói:
- Quân Tào rõ ràng bị đuổi qua Hán Thủy, lão còn hứa hẹn từ phía sau tiến công quân Giang Hạ, đây rõ ràng là lừa ta, nếu tin tưởng lời của lão, trông cậy vào lão đến phía sau giáp công quân Giang Hạ, ta chỉ có chết ở trong tay lão.
Trong lòng Trương Chiêu hiểu được, đây đúng là độc kế của Tào Tháo, hy vọng quân Giang Đông và Giang Hạ lưỡng bại câu thương, phong Trình Phổ làm Thái Thú quận Nam, chính là Tào Tháo châm ngòi kế ly gián, chỉ có điều hiện tại không thể nói việc này.
Trương Chiêu chậm rãi nói:
- Lần này Tào Tháo bại binh ở Kinh Châu, trong lòng lão đối với Lưu Cảnh có mối thù khắc cốt, nhưng lão lại không có lực nam chinh, cho nên lão muốn mượn tay chúng ta đến diệt trừ Lưu Cảnh, mặc dù là đang lợi dụng chúng ta, tuy nhiên việc tiêu diệt Lưu Cảnh, chúng ta có ích lợi chung.
Đây cũng là nguyên nhân Tào Tháo cho chúng ta dầu hỏa, với chúng ta mà nói cũng không có tổn thất, ngược lại là Tào Tháo cung cấp dầu hỏa giúp ích chúng ta, khiến chúng ta có thể ở trên mặt sông chống lại quân Giang Hạ, cho nên Ngô hầu không cần để ý thái độ của Tào Tháo, phải suy xét cụ thể, và Tào Tháo hợp tác đối với chúng ta vẫn là lợi lớn hơn hại.
Trương Chiêu khuyên nhủ một phen khiến tâm tình căm tức của Tôn Quyền dần khá hơn, y miễn cưỡng cười nói:
- Đa tạ quân sư khuyên bảo, hiện tại tâm tình ta tốt hơn nhiều.
Trương Chiêu ha hả cười:
- Nên như vậy, chiến tranh còn chưa bắt đầu, Ngô hầu đã bị Lưu Cảnh đả kích tin tưởng, không thể để như vậy được.
Tôn Quyền gật gật đầu:
- Ta hiểu được.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, ngoài cửa truyền đến thanh âm mừng rỡ của muội muội Tôn Thượng Hương:
- Huynh trưởng, phía sau có thuyền đến, hẳn là Quân Tào đưa dầu hỏa tới rồi.
Sở dĩ lần này Tôn Thượng Hương theo quân xuất chinh, đương nhiên là mưu tính sâu xa của Tôn Quyền, trên thực tế, y đang suy nghĩ đường lui, làm chủ công Giang Đông, y không có khả năng đi một con đường, y có thể giáng chức Chu Du, làm bất hòa Lỗ Túc, đây chỉ là một loại thái độ, nhưng đồng thời y cũng nhất định phải lưu lại cửa sau cho mình.
Dù sao lời nói Chu Du vẫn còn bên tai Tôn Quyền, thực lực của bọn họ đã yếu hơn quân Giang Hạ, dù sao bảy năm trước bọn họ cũng từng thua trong tay quân Giang Hạ, đau đớn thê thảm giống như chỉ vừa xảy ra, y làm sao có thể quên.
Tôn Quyền nhanh chóng liếc qua Trương Chiêu, thấy trong mắt ông ta có một tia dị sắc, liền cười khổ giải thích nói:
- Có muội muội hung hãn này, người làm huynh trưởng đều không thể bớt lo.
Tôn Quyền chỉ chính là việc Cố gia Đông Ngô, việc Cố gia đương nhiên Trương Chiêu biết, Tôn Thượng Hương dùng ba mũi tên cự tuyệt hôn nhân của Cố gia, đã khiến cho toàn thành chấn động.
Không chỉ có như thế, mỗi ngày Tôn Thượng Hương mặc khôi giáp, tay cầm binh khí, ở trước cửa Cố gia thị uy, làm cho Cố Ung không thể không công khai tuyên bố, Cố gia tạm không suy xét đám hỏi cùng Ngô hầu, lúc này mới bình ổn trận đám hỏi phong ba này.
Trương Chiêu cũng biết Tôn Quyền rất tức muội muội, chỉ có điều nếu sợ muội muội gây rắc rối, đem nàng cấm túc là được, sao lại mang đến xuất chinh?
Trương Chiêu cũng ha hả cười, không nói gì nữa, trực tiếp đi ra cửa khoang.
Tôn Thượng Hương đã không ở ngoài khoang thuyền, nàng bước nhanh đi đến đầu thuyền, nhìn chăm chú vào đoàn thuyền Hợp Phì xa xa. Nàng mặc giáp nạm vàng mịn, thắt eo tơ lụa, đầu đội nón trụ, chân đi giày da, thắt lưng khoá Thanh Nguyệt kiếm, phía sau lưng xạ điêu cung và kim linh tiễn, càng lộ dáng người thon dài, tư thế hiên ngang, giống hệt một đóa hoa hồng có gai nở rộ ở trên mặt sông.
Đây là lần thứ hai nàng theo quân xuất chinh, lúc trước là khi nàng rất nhỏ, huynh trưởng Tôn Sách từng mang nàng xuất chinh Lư Giang, một lần xuất chinh kia để lại cho nàng ấn tượng khó có thể quên được.
Cũng chính bởi vì như vậy, trong nội tâm của nàng mới có thể với huynh trưởng dũng mãnh vô cùng sùng bái, cũng khiến nàng đối với chồng tương lai của mình có điều kiện cực kỳ hà khắc.
Nàng lấy huynh trưởng Tôn Sách làm hình mẫu lựa chọn, không thể dễ dàng để chồng tương lai người cùng giường là một tên thư sinh bạc nhược trói gà không chặt, nàng phải gả cho một anh hùng thiên hạ giống như huynh trưởng Tôn Sách.
Lúc xuất chinh khiến nội tâm Tôn Thượng Hương tràn ngập hưng phấn, nàng rốt cục có thể giống như nam tử chinh phạt sa trường, vì nước tác chiến.
Lúc này, đội tàu phía xa chậm rãi ngừng lại, một con thuyền trinh sát tuần tra bẩm báo, chính là đội tàu bốc xếp và vận chuyển năm nghìn thùng dầu hỏa, năm nghìn thùng dầu hỏa đến khiến lòng quân Giang Đông chấn phấn rất lớn, một lúc lâu sau, đội tàu lại xuất phát, trùng trùng điệp điệp đi về Sài Tang.
Sài Tang, tuy rằng đã trải qua một đêm biến đổi, nhưng dân gian Sài Tang cũng không phát sinh rối loạn quá lớn, chỉ có dân chúng hơi khủng hoảng.
Mấu chốt là Từ Thịnh không hề hạ lệnh tàn sát hàng loạt dân trong thành, cũng không có đoạt tiền tài từng nhà, ổn định thế cục Sài Tang.
Tuy nhiên Từ Thịnh vẫn hạ lệnh giới nghiêm toàn thành, không cho dân chúng bình thường qua lại trên đường phố, chỉ vào giữa trưa cho qua lại một canh giờ, chấp thuận dân chúng đi trên đường mua gạo và thức ăn
Sài Tang bị chiếm đóng đã qua năm ngày, thành Sài Tang mới đầu khủng hoảng cũng bình tĩnh trở lại, cùng lúc đó, quân Giang Hạ cũng không có quy mô phản công đoạt thành, ngoại trừ ngẫu nhiên ở trên mặt sông xuất hiện một ít trinh sát tuần tra Giang Hạ, quân Giang Hạ lại không có bất cứ động tĩnh gì.
Việc này liền khiến quân Giang Đông cũng dần dần ổn định lại, đã hoàn toàn khống chế thành Sài Tang thành, giới nghiêm bắt đầu buông lỏng, hủy bỏ giới nghiêm ban ngày, tuy nhiên ban đêm vẫn cấm đi lại, cùng lúc đó, vẫn đóng cửa thành ban ngày mở ra, chấp thuận nông dân ngoài thành vào bán gạo bán đồ ăn.
Sáng sớm hôm nay, ở phía tây ngoài thành Sài Tang chật ních mấy trăm người dân lo lắng chờ đợi mở thành để bán rau, chọn tôm cá thịt tươi, các loại rau quả cầm trứng, đối với bọn họ mà nói, mấy ngày này cũng là khó được như ý, giá cả dâng lên năm lần, hơn nữa cực kỳ bán chạy, một canh giờ liền bán sạch, có nông dân một ngày chạy hai ba lần, thu hoạch sung túc.
Ở phía sau đám người có hơn mười chiếc xe bò, mặt trên cũng là các loại nông sản, cầm đầu xe bò có một lá cờ hình tam giác, phía trên viết một chữ 'Chu', đây là viên Chu gia giàu nhất Sài Tang trang đưa hàng vào Thành.
Vọng tộc đứng đầu Sài Tang vốn là Đào thị, nhưng khi gia nghiệp Đào thị chậm rãi chuyển dời đến Vũ Xương, Đào phủ ở Sài Tang liền chỉ còn lại không tới ba thành tộc nhân, do Đào Đàn chủ trì, mà nhà giàu Chu thị mấy năm này cũng dần dần di chuyển đi Giang Đông, Sài Tang liền chỉ còn lại có Chu thị độc đại.
Lúc này, cửa thành rốt cục chậm rãi mở ra, nông dân bên ngoài lo lắng chờ đợi chen chúc vào, đám binh sĩ thủ thành cuống quít ngăn trở:
- Không cần rối loạn, từng tốp từng tốp một sau khi kiểm nghiệm mới có thể vào thành!
Tuy rằng Từ Thịnh hủy bỏ giới nghiêm ban ngày, cũng mở cửa thành ra, nhưng phòng bị tương đương nghiêm mật, bình thường là chỉ cho tiến không cho ra, cho dù nông dân vào thành bán đồ ăn cũng phải kiểm tra phát thẻ bài, chỉ có nông dân ngoài thành bán rau và gia đình giàu có nông trang đưa hàng mới có thể ra vào cửa thành.
Còn một phần nữa là đến thăm người thân hoặc đi học, đầy tớ thương nhân vân vân thì không cho phép vào thành, thương thuyền lui tới cũng không cho cập bờ, đối với quân Giang Đông mà nói, hiện tại chính là thời kỳ chiến tranh, bọn họ nhất định phải dựa quy củ chiến tranh để xử lý.
Trên thực tế, bất luận quy củ gì đều phải dựa vào người để chấp hành, chấp hành không nghiêm còn có lỗ hổng, có cách khác, có nông dân vốn không cần vào thành, nhưng y cũng có thể đi xin một thẻ bài, qua tay bán cho người bên ngoài muốn vào thành, đó là một khoản thu vào.
Còn có nông trang đưa hàng cũng có lỗ hổng, bọn họ đi theo nhiều người, liền có thể lấy tiền mang theo người bên ngoài vào thành, không có khả năng hỏi rõ ràng.
Cho nên ở nơi người đông đúc như Sài Tang nếu muốn duy trì ổn định, không thể áp chế rất nghiêm, có lỗ hổng tồn tại cũng là tất nhiên, tuy nhiên tăng cường phòng bị, có chút ít còn hơn không, ít nhất sẽ không còn có mấy trăm đạo tặc vào trong thành gây chuyện.
Nông dân bán đồ ăn đều có thẻ bài, sau khi kiểm tra, gánh vào thành, lúc này hai mươi mấy chiếc xe bò chạy nhanh đến gần cửa thành, lập tức bị binh lính ngăn cản, quản sự cầm đầu vội vàng lấy ra một mặt thẻ bài nói:
- Chúng ta là nông trang ngoài thành của Chu Huyện lệnh, đặc biệt tới đưa hàng cho chủ nhân!
Chu Huyện lệnh là Chu Tuần, y được Lưu Cảnh bổ nhiệm làm Huyện lệnh, nhưng bởi vì Chu gia là nhà giảu nhất Sài Tang, Từ Thịnh muốn khống chế được Sài Tang, vẫn mệnh Chu Tuần tiếp tục làm Huyện lệnh, ổn định thế cục Sài Tang.
Nghe nói là đưa hàng vào phủ Huyện lệnh, binh sĩ thủ thành vội vàng đi bẩm báo quan quân đang trực, một lát, một gã quân hầu bước nhanh đi ra thành, đối phương có thẻ bài, cho phép vào thành vấn đề không lớn, nhưng hình như số người quá nhiều rồi.
Quân hầu đánh giá xe bò một chút, thấy mỗi một chiếc xe bò đều có tiểu nhị đánh xe, khoảng chừng ba mươi người, y nhướn mày nói:
- Từ tướng quân có lệnh, một lần vào thành không quá mười người, các ngươi nhiều người quá.
Quản sự vội lặng lẽ đưa cho quân hầu một thỏi năm lượng hoàng kim, khom người nói:
- Chúng ta có hai mươi lăm chiếc xe bò, ít nhất phải hai mươi lăm người đánh xe, tướng quân dàn xếp một chút.
Quân hầu nhéo nhéo hoàng kim, có chút nặng, y thấy phân thượng hoàng kim, cũng không muốn làm khó, liền phân phó thuộc hạ:
- Cho bọn họ hai thẻ bài!
Y sa sầm mặt nói với quản sự:
- Cấp trên có nghiêm lệnh, ta không thể trái, một lần chỉ có thể vào mười người, các ngươi tự xử lý đi!
Cái này gọi là trên có chính sách, dưới có đối sách, Từ Thịnh không cho một lần quá mười người vào thành, quân hầu thủ thành phía dưới được ưu đãi, liền đem ba mươi người chia ra làm ba, cũng không tính trái với ra lệnh.
Trong lòng quản sự biết rõ, lập tức đem xe bò chia làm ba đội, tách ra vào thành, mỗi nhóm trình ra một thẻ bài, bọn lính điều tra không vấn đề, liền cho bọn họ vào thị trấn.
Ba đội xe bò vào thành, đi về hướng nam, bọn họ đi ngang qua Đào phủ, chỉ thấy cửa Đào phủ có binh lính gác, thủ vệ nghiêm mật, không cho bất kì ai tiến vào, quản sự không khỏi lắc lắc đầu, lần này quân Giang Đông chiếm lĩnh Sài Tang, Đào gia hiển nhiên là người gặp họa đầu tiên.
Không bao lâu, xe bò đi tới trước cửa Chu phủ, Chu phủ sớm mang theo quản gia tôi tớ chờ ở cửa, thấy xe bò rốt cuộc đã tới, mọi người đều vui mừng vô cùng, liền tranh thủ đem xe bò vào phủ, lúc này, quản sự xe bò thấp giọng nói với quản gia:
- Ta có chuyện gấp gáp muốn gặp lão gia, vào thông báo một chút!
Màn đêm vừa buông xuống, một gã nam tử bộ dáng thương nhân cưỡi lừa vội vàng vào ngõ nhỏ, y đi tới sâu vào trong trước cửa lớn, xoay người từ trên lưng lừa nhảy xuống, bước lên gõ cửa.
Cửa chính mở một lỗ nhỏ, lộ ra một khuôn mặt tái nhợt, y nhìn nam tử gõ cửa, lập tức mở một nửa cửa, vội vàng nói:
- Mau vào, thủ lĩnh đang chờ ngươi!
Nam tử dắt lừa vào cửa chính, đem dây cương ném cho người mở cửa, trực tiếp đến hậu viện, đến trước một gian phòng trong hậu viện gõ cửa:
- Thủ lĩnh, ty chức có việc bẩm báo!
- Tiến vào!
Trong phòng truyền đến tiếng chờ đợi.
Nam tử đẩy cửa vào phòng, ngọn đèn dầu trong phòng sáng rực, một người đàn ông trung niên đang bề bộn ngồi trước bang viết cái gì đó, lão quay đầu lại liếc mắt người báo tin một cái, cười nói:
- Nhất định là mang đến tình báo quan trọng rồi!
Chỗ tiểu viện này chính là cứ điểm tình báo Giang Đông thiết lập tại Vũ Xương, đã có mười mấy năm, cho đến giờ Kinh Châu chính là địch nhân vốn có của Giang Đông, từ thời Tôn Kiên, Giang Đông đã thiết lập điểm tình báo ở Kinh Châu, điểm tình báo sắp đặt ở hai nơi, một chỗ ở Tương Dương, là tửu quán Vọng Giang ngoài thành Tương Dương, một chỗ khác ở huyện Vũ Xương.
Thủ lĩnh phụ trách tình báo quận Giang Hạ chính là người đàn ông trung niên dáng người mập lùn này, lão tên là Khương Nghị, người Đông Ngô, dùng kinh doanh để che giấu, đã ở Giang Hạ gần hai mươi năm, lúc trước là thám thính tin tức của Lưu Biểu, hiện tại đang tìm hiểu tình báo của Lưu Cảnh.
Trong khoảng thời gian này, toàn bộ Kinh Châu đã xảy ra rất nhiều chuyện, khiến Khương Nghị vô cùng bận rộn, lão phái tất cả thuộc hạ đi ra tìm hiểu tin tức, sau khi nhận được tin tức, thông qua chim bồ câu đưa tin đến Giang Đông.
Tuy nhiên huyện Vũ Xương nghiêm cấm tự ý nuôi dưỡng bồ câu, chim bồ câu thì nuôi dưỡng ở trấn Phàn Khẩu, cách hai ngày liền đi Phàn Khẩu thả bồ câu đưa tin.
Nam tử tiến lên nói với Khương Nghị:
- Vừa mới nhận được tin tức, thủy trại Bành Trạch bị Lưu Cảnh phái năm nghìn quân đội phá hủy, hôm nay chiến thuyền từ Bành Trạch đã trở lại, nghe nói Hoàng Bính cũng bị bắt giữ.
Tin tức này khiến Khương Nghị giật mình kinh hãi, lão biết sáng nay quân Giang Hạ đã xuất binh đi quận Kỳ Xuân, lại không biết ở Bành Trạch cũng xảy ra chuyện lớn, lão vội vàng hỏi:
- Tin tức chuẩn xác không?
- Khẳng định chuẩn xác, ty chức đã thấy binh lính Giang Đông bị bắt rời thuyền, còn có số lượng lớn chiến thuyền Giang Đông, đều có ký hiệu thủy trại Bành Trạch.
Khương Nghị suy tư một lát, lập tức cầm bút tỉ mỉ viết mấy hàng, sau đó mới thật cẩn thận thổi khô, để vào hộp thư, giao cho thuộc hạ bên cạnh nói:
- Lập tức đi Phàn Khẩu truyền tin, ta sẽ đi ngay bây giờ!
Trải qua năm ngày, đội tàu Giang Đông đã tới Hoàn Khẩu. Hoàn Khẩu là nơi Hoàn Thủy nhập Giang Đông, cũng chính là An Khánh ngày nay. Ở phía đông Hoàn Thủy có một trấn nhỏ, là nơi tiếp viện trọng yếu của Trường Giang, tám trăm thuyền chiến Giang Đông bỏ neo ở Hoàn Khẩu, dừng lại đây ba ngày.
Bọn lính không biết xảy ra chuyện gì? Chỉ có quan viên trọng yếu biết, Quân Tào cung cấp cho quân Giang Đông năm nghìn thùng dầu hỏa, chuyển đến từ Hợp Phì, đội tàu bỏ neo ở Hoàn Khẩu đợi nhóm dầu hỏa này.
Mặt khác, trấn Hoàn Khẩu cũng là trạm trung chuyển bồ câu đưa tin của Giang Đông, Tôn Quyền từ trong này có thể biết được tin tức mới nhất của Giang Hạ.
Từ Hoàn Khẩu đến Bành Trạch đã không xa, còn có hai ngày, nhưng lúc xế chiều, Tôn Quyền lại nhận được tình báo của thủ lĩnh Khương Nghị ở Vũ Xương gửi thư bồ câu tới, trong thư nói ba sự kiện lớn phát sinh ở Giang Hạ.
Trong khoang thuyền, Tôn Quyền chắp tay sau lưng đi qua đi lại, tâm tình có vẻ vô cùng bực bội, trên mặt đất có một cái chén bị quẳng vỡ, thị vệ cũng không dám quá đi dọn, sợ chọc giận tới Tôn Quyền.
Lúc này, Tôn Quyền lại phẫn nộ quát:
- Sao quân sư vẫn chưa tới?
- Đã đi mời rồi!
Hai gã thị vệ nơm nớp lo sợ nói.
- Đi mời lại!
Vừa dứt lời, ngoài cửa liền truyền đến tiếng cười của Trương Chiêu:
- Hình như tâm tình của Ngô hầu không tốt!
Trương Chiêu đi đến, Tôn Quyền cuối cùng cũng nhìn thấy ông ta rồi, không khỏi thở dài nói:
- Đã xảy ra một chút chuyện không vui.
Trương Chiêu liếc mảnh vỡ trên mặt đất, trong lòng âm thầm suy nghĩ, 'Xem ra sự tình khá nghiêm trọng!'
Ông lập tức phân phó thị vệ,
- Dọn mảnh vỡ trên mặt đất đi.
Hai gã thị vệ vội vàng thu dọn mảnh vỡ, lui xuống, rốt cục lúc này Tôn Quyền cũng tỉnh táo lại, khoát tay nói:
- Mời quân sư ngồi!
Trương Chiêu ngồi xuống, cười tủm tỉm hỏi:
- Không biết xảy ra chuyện gì không thoải mái vậy?
Tôn Quyền lấy thư tình báo ra đưa cho Trương Chiêu:
- Quân sư tự mình xem đi!
Trương Chiêu nhận thư nhìn một lượt, khẽ cau mày, trong thư nói ba sự kiện lớn, một là quân Giang Hạ đã thu phục Tương Dương, đuổi Quân Tào về Hán Thủy, tiếp theo là quân Giang Hạ xuất mấy vạn binh tới quận Kỳ Xuân, đã chiếm lĩnh huyện Kỳ Xuân, sự kiện còn lại là quân Giang Hạ quét sạch thuỷ trại Bành Trạch, Hoàng Bính bị bắt.
Nhìn đến đây, trong lòng Trương Chiêu thở dài một tiếng, vài ngày trước khi ông nghe nói Từ Thịnh bất ngờ tập kích Sài Tang, liền rất lo lắng thủy trại Bành Trạch trống không, sẽ bị quân Giang Hạ đánh lén, chỉ có điều Ngô hầu quá mừng rỡ, khen ngợi Từ Thịnh có khả năng, y không dám nói việc Bành Trạch, để tránh làm mất hưng trí của Ngô hầu, nhưng xem ra hiện tại, lo lắng của mình đều không phải là dư thừa.
Trương Chiêu có thể hiểu được tâm trạng tồi tệ của Ngô hầu, nhất là hai tin sau, có thể nói đả kích trầm trọng đến sự tin tưởng của Ngô hầu,
Nhưng Trương Chiêu cũng biết rõ hiện tại cần phấn chấn sự tin tưởng của Ngô hầu, không thể để cho cảm xúc của y ảnh hưởng đến sĩ khí, Trương Chiêu liền khẽ mỉm cười nói:
- Kỳ thật chúng ta cũng cũng không có tổn thất gì lớn, Bành Trạch bị càn quét, đơn giản là tiền lương vật tư bị quân Giang Hạ cướp đi, nhưng nếu như chúng ta đánh bại quân Giang Hạ, cướp lấy Vũ Xương, vật tự trong kho hàng ở Vũ Xương gấp mười lần Bành Trạch.
Tiếp theo nhân khẩu Kỳ Xuân thưa thớt, với Giang Đông ảnh hưởng không lớn, tuy rằng quân Giang Hạ chiếm lĩnh, chúng ta đoạt lại là được, quân Giang Hạ dễ dàng có được, thì mất đi cũng dễ dàng.
Tôn Quyền thở dài:
- Nhưng đã không có huyện Kỳ Xuân, thủy quân của chúng ta không thể và lục quân Trình Tướng quân hội hợp, không hình thành được ưu thế binh lực.
Trương Chiêu suy nghĩ một chút nói:
- Việc này cũng dễ dàng, chúng ta thay đổi kế hoạch, ở khắp nơi Sài Tang xây dựng thủy trại, lấy Sài Tang làm địa điểm đóng quân quan trọng chống lại quân Giang Hạ, lại dùng thuyền đem quân đội Trình Tướng quân đến Sài Tang, hơn nữa chúng ta cũng dầu hỏa, cơ hội thắng của chúng ta ít nhất năm phần.
Cũng may Từ Thịnh cướp lấy Sài Tang, khiến tâm tình buồn bực của Tôn Quyền thoáng có thể an ủi, ưu khuyết điểm tương hỗ, y cũng không chuẩn bị xử phạt Từ Thịnh.
Tuy nhiên nói dầu hỏa, Tôn Quyền lại nghĩ tới Tào Tháo gian trá, không khỏi oán hận nói:
- Quân Tào rõ ràng bị đuổi qua Hán Thủy, lão còn hứa hẹn từ phía sau tiến công quân Giang Hạ, đây rõ ràng là lừa ta, nếu tin tưởng lời của lão, trông cậy vào lão đến phía sau giáp công quân Giang Hạ, ta chỉ có chết ở trong tay lão.
Trong lòng Trương Chiêu hiểu được, đây đúng là độc kế của Tào Tháo, hy vọng quân Giang Đông và Giang Hạ lưỡng bại câu thương, phong Trình Phổ làm Thái Thú quận Nam, chính là Tào Tháo châm ngòi kế ly gián, chỉ có điều hiện tại không thể nói việc này.
Trương Chiêu chậm rãi nói:
- Lần này Tào Tháo bại binh ở Kinh Châu, trong lòng lão đối với Lưu Cảnh có mối thù khắc cốt, nhưng lão lại không có lực nam chinh, cho nên lão muốn mượn tay chúng ta đến diệt trừ Lưu Cảnh, mặc dù là đang lợi dụng chúng ta, tuy nhiên việc tiêu diệt Lưu Cảnh, chúng ta có ích lợi chung.
Đây cũng là nguyên nhân Tào Tháo cho chúng ta dầu hỏa, với chúng ta mà nói cũng không có tổn thất, ngược lại là Tào Tháo cung cấp dầu hỏa giúp ích chúng ta, khiến chúng ta có thể ở trên mặt sông chống lại quân Giang Hạ, cho nên Ngô hầu không cần để ý thái độ của Tào Tháo, phải suy xét cụ thể, và Tào Tháo hợp tác đối với chúng ta vẫn là lợi lớn hơn hại.
Trương Chiêu khuyên nhủ một phen khiến tâm tình căm tức của Tôn Quyền dần khá hơn, y miễn cưỡng cười nói:
- Đa tạ quân sư khuyên bảo, hiện tại tâm tình ta tốt hơn nhiều.
Trương Chiêu ha hả cười:
- Nên như vậy, chiến tranh còn chưa bắt đầu, Ngô hầu đã bị Lưu Cảnh đả kích tin tưởng, không thể để như vậy được.
Tôn Quyền gật gật đầu:
- Ta hiểu được.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, ngoài cửa truyền đến thanh âm mừng rỡ của muội muội Tôn Thượng Hương:
- Huynh trưởng, phía sau có thuyền đến, hẳn là Quân Tào đưa dầu hỏa tới rồi.
Sở dĩ lần này Tôn Thượng Hương theo quân xuất chinh, đương nhiên là mưu tính sâu xa của Tôn Quyền, trên thực tế, y đang suy nghĩ đường lui, làm chủ công Giang Đông, y không có khả năng đi một con đường, y có thể giáng chức Chu Du, làm bất hòa Lỗ Túc, đây chỉ là một loại thái độ, nhưng đồng thời y cũng nhất định phải lưu lại cửa sau cho mình.
Dù sao lời nói Chu Du vẫn còn bên tai Tôn Quyền, thực lực của bọn họ đã yếu hơn quân Giang Hạ, dù sao bảy năm trước bọn họ cũng từng thua trong tay quân Giang Hạ, đau đớn thê thảm giống như chỉ vừa xảy ra, y làm sao có thể quên.
Tôn Quyền nhanh chóng liếc qua Trương Chiêu, thấy trong mắt ông ta có một tia dị sắc, liền cười khổ giải thích nói:
- Có muội muội hung hãn này, người làm huynh trưởng đều không thể bớt lo.
Tôn Quyền chỉ chính là việc Cố gia Đông Ngô, việc Cố gia đương nhiên Trương Chiêu biết, Tôn Thượng Hương dùng ba mũi tên cự tuyệt hôn nhân của Cố gia, đã khiến cho toàn thành chấn động.
Không chỉ có như thế, mỗi ngày Tôn Thượng Hương mặc khôi giáp, tay cầm binh khí, ở trước cửa Cố gia thị uy, làm cho Cố Ung không thể không công khai tuyên bố, Cố gia tạm không suy xét đám hỏi cùng Ngô hầu, lúc này mới bình ổn trận đám hỏi phong ba này.
Trương Chiêu cũng biết Tôn Quyền rất tức muội muội, chỉ có điều nếu sợ muội muội gây rắc rối, đem nàng cấm túc là được, sao lại mang đến xuất chinh?
Trương Chiêu cũng ha hả cười, không nói gì nữa, trực tiếp đi ra cửa khoang.
Tôn Thượng Hương đã không ở ngoài khoang thuyền, nàng bước nhanh đi đến đầu thuyền, nhìn chăm chú vào đoàn thuyền Hợp Phì xa xa. Nàng mặc giáp nạm vàng mịn, thắt eo tơ lụa, đầu đội nón trụ, chân đi giày da, thắt lưng khoá Thanh Nguyệt kiếm, phía sau lưng xạ điêu cung và kim linh tiễn, càng lộ dáng người thon dài, tư thế hiên ngang, giống hệt một đóa hoa hồng có gai nở rộ ở trên mặt sông.
Đây là lần thứ hai nàng theo quân xuất chinh, lúc trước là khi nàng rất nhỏ, huynh trưởng Tôn Sách từng mang nàng xuất chinh Lư Giang, một lần xuất chinh kia để lại cho nàng ấn tượng khó có thể quên được.
Cũng chính bởi vì như vậy, trong nội tâm của nàng mới có thể với huynh trưởng dũng mãnh vô cùng sùng bái, cũng khiến nàng đối với chồng tương lai của mình có điều kiện cực kỳ hà khắc.
Nàng lấy huynh trưởng Tôn Sách làm hình mẫu lựa chọn, không thể dễ dàng để chồng tương lai người cùng giường là một tên thư sinh bạc nhược trói gà không chặt, nàng phải gả cho một anh hùng thiên hạ giống như huynh trưởng Tôn Sách.
Lúc xuất chinh khiến nội tâm Tôn Thượng Hương tràn ngập hưng phấn, nàng rốt cục có thể giống như nam tử chinh phạt sa trường, vì nước tác chiến.
Lúc này, đội tàu phía xa chậm rãi ngừng lại, một con thuyền trinh sát tuần tra bẩm báo, chính là đội tàu bốc xếp và vận chuyển năm nghìn thùng dầu hỏa, năm nghìn thùng dầu hỏa đến khiến lòng quân Giang Đông chấn phấn rất lớn, một lúc lâu sau, đội tàu lại xuất phát, trùng trùng điệp điệp đi về Sài Tang.
Sài Tang, tuy rằng đã trải qua một đêm biến đổi, nhưng dân gian Sài Tang cũng không phát sinh rối loạn quá lớn, chỉ có dân chúng hơi khủng hoảng.
Mấu chốt là Từ Thịnh không hề hạ lệnh tàn sát hàng loạt dân trong thành, cũng không có đoạt tiền tài từng nhà, ổn định thế cục Sài Tang.
Tuy nhiên Từ Thịnh vẫn hạ lệnh giới nghiêm toàn thành, không cho dân chúng bình thường qua lại trên đường phố, chỉ vào giữa trưa cho qua lại một canh giờ, chấp thuận dân chúng đi trên đường mua gạo và thức ăn
Sài Tang bị chiếm đóng đã qua năm ngày, thành Sài Tang mới đầu khủng hoảng cũng bình tĩnh trở lại, cùng lúc đó, quân Giang Hạ cũng không có quy mô phản công đoạt thành, ngoại trừ ngẫu nhiên ở trên mặt sông xuất hiện một ít trinh sát tuần tra Giang Hạ, quân Giang Hạ lại không có bất cứ động tĩnh gì.
Việc này liền khiến quân Giang Đông cũng dần dần ổn định lại, đã hoàn toàn khống chế thành Sài Tang thành, giới nghiêm bắt đầu buông lỏng, hủy bỏ giới nghiêm ban ngày, tuy nhiên ban đêm vẫn cấm đi lại, cùng lúc đó, vẫn đóng cửa thành ban ngày mở ra, chấp thuận nông dân ngoài thành vào bán gạo bán đồ ăn.
Sáng sớm hôm nay, ở phía tây ngoài thành Sài Tang chật ních mấy trăm người dân lo lắng chờ đợi mở thành để bán rau, chọn tôm cá thịt tươi, các loại rau quả cầm trứng, đối với bọn họ mà nói, mấy ngày này cũng là khó được như ý, giá cả dâng lên năm lần, hơn nữa cực kỳ bán chạy, một canh giờ liền bán sạch, có nông dân một ngày chạy hai ba lần, thu hoạch sung túc.
Ở phía sau đám người có hơn mười chiếc xe bò, mặt trên cũng là các loại nông sản, cầm đầu xe bò có một lá cờ hình tam giác, phía trên viết một chữ 'Chu', đây là viên Chu gia giàu nhất Sài Tang trang đưa hàng vào Thành.
Vọng tộc đứng đầu Sài Tang vốn là Đào thị, nhưng khi gia nghiệp Đào thị chậm rãi chuyển dời đến Vũ Xương, Đào phủ ở Sài Tang liền chỉ còn lại không tới ba thành tộc nhân, do Đào Đàn chủ trì, mà nhà giàu Chu thị mấy năm này cũng dần dần di chuyển đi Giang Đông, Sài Tang liền chỉ còn lại có Chu thị độc đại.
Lúc này, cửa thành rốt cục chậm rãi mở ra, nông dân bên ngoài lo lắng chờ đợi chen chúc vào, đám binh sĩ thủ thành cuống quít ngăn trở:
- Không cần rối loạn, từng tốp từng tốp một sau khi kiểm nghiệm mới có thể vào thành!
Tuy rằng Từ Thịnh hủy bỏ giới nghiêm ban ngày, cũng mở cửa thành ra, nhưng phòng bị tương đương nghiêm mật, bình thường là chỉ cho tiến không cho ra, cho dù nông dân vào thành bán đồ ăn cũng phải kiểm tra phát thẻ bài, chỉ có nông dân ngoài thành bán rau và gia đình giàu có nông trang đưa hàng mới có thể ra vào cửa thành.
Còn một phần nữa là đến thăm người thân hoặc đi học, đầy tớ thương nhân vân vân thì không cho phép vào thành, thương thuyền lui tới cũng không cho cập bờ, đối với quân Giang Đông mà nói, hiện tại chính là thời kỳ chiến tranh, bọn họ nhất định phải dựa quy củ chiến tranh để xử lý.
Trên thực tế, bất luận quy củ gì đều phải dựa vào người để chấp hành, chấp hành không nghiêm còn có lỗ hổng, có cách khác, có nông dân vốn không cần vào thành, nhưng y cũng có thể đi xin một thẻ bài, qua tay bán cho người bên ngoài muốn vào thành, đó là một khoản thu vào.
Còn có nông trang đưa hàng cũng có lỗ hổng, bọn họ đi theo nhiều người, liền có thể lấy tiền mang theo người bên ngoài vào thành, không có khả năng hỏi rõ ràng.
Cho nên ở nơi người đông đúc như Sài Tang nếu muốn duy trì ổn định, không thể áp chế rất nghiêm, có lỗ hổng tồn tại cũng là tất nhiên, tuy nhiên tăng cường phòng bị, có chút ít còn hơn không, ít nhất sẽ không còn có mấy trăm đạo tặc vào trong thành gây chuyện.
Nông dân bán đồ ăn đều có thẻ bài, sau khi kiểm tra, gánh vào thành, lúc này hai mươi mấy chiếc xe bò chạy nhanh đến gần cửa thành, lập tức bị binh lính ngăn cản, quản sự cầm đầu vội vàng lấy ra một mặt thẻ bài nói:
- Chúng ta là nông trang ngoài thành của Chu Huyện lệnh, đặc biệt tới đưa hàng cho chủ nhân!
Chu Huyện lệnh là Chu Tuần, y được Lưu Cảnh bổ nhiệm làm Huyện lệnh, nhưng bởi vì Chu gia là nhà giảu nhất Sài Tang, Từ Thịnh muốn khống chế được Sài Tang, vẫn mệnh Chu Tuần tiếp tục làm Huyện lệnh, ổn định thế cục Sài Tang.
Nghe nói là đưa hàng vào phủ Huyện lệnh, binh sĩ thủ thành vội vàng đi bẩm báo quan quân đang trực, một lát, một gã quân hầu bước nhanh đi ra thành, đối phương có thẻ bài, cho phép vào thành vấn đề không lớn, nhưng hình như số người quá nhiều rồi.
Quân hầu đánh giá xe bò một chút, thấy mỗi một chiếc xe bò đều có tiểu nhị đánh xe, khoảng chừng ba mươi người, y nhướn mày nói:
- Từ tướng quân có lệnh, một lần vào thành không quá mười người, các ngươi nhiều người quá.
Quản sự vội lặng lẽ đưa cho quân hầu một thỏi năm lượng hoàng kim, khom người nói:
- Chúng ta có hai mươi lăm chiếc xe bò, ít nhất phải hai mươi lăm người đánh xe, tướng quân dàn xếp một chút.
Quân hầu nhéo nhéo hoàng kim, có chút nặng, y thấy phân thượng hoàng kim, cũng không muốn làm khó, liền phân phó thuộc hạ:
- Cho bọn họ hai thẻ bài!
Y sa sầm mặt nói với quản sự:
- Cấp trên có nghiêm lệnh, ta không thể trái, một lần chỉ có thể vào mười người, các ngươi tự xử lý đi!
Cái này gọi là trên có chính sách, dưới có đối sách, Từ Thịnh không cho một lần quá mười người vào thành, quân hầu thủ thành phía dưới được ưu đãi, liền đem ba mươi người chia ra làm ba, cũng không tính trái với ra lệnh.
Trong lòng quản sự biết rõ, lập tức đem xe bò chia làm ba đội, tách ra vào thành, mỗi nhóm trình ra một thẻ bài, bọn lính điều tra không vấn đề, liền cho bọn họ vào thị trấn.
Ba đội xe bò vào thành, đi về hướng nam, bọn họ đi ngang qua Đào phủ, chỉ thấy cửa Đào phủ có binh lính gác, thủ vệ nghiêm mật, không cho bất kì ai tiến vào, quản sự không khỏi lắc lắc đầu, lần này quân Giang Đông chiếm lĩnh Sài Tang, Đào gia hiển nhiên là người gặp họa đầu tiên.
Không bao lâu, xe bò đi tới trước cửa Chu phủ, Chu phủ sớm mang theo quản gia tôi tớ chờ ở cửa, thấy xe bò rốt cuộc đã tới, mọi người đều vui mừng vô cùng, liền tranh thủ đem xe bò vào phủ, lúc này, quản sự xe bò thấp giọng nói với quản gia:
- Ta có chuyện gấp gáp muốn gặp lão gia, vào thông báo một chút!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.