Chương 307: Hai quân đối chiến
Cao Nguyệt
04/07/2017
- Mạt tướng nguyện đi!
Một viên đại tướng cầm đao từ trong đội ngũ thúc ngựa lao ra, người này là bộ tướng Tiêu Xúc dưới trướng Từ Hoảng, vốn là bộ tướng của Viên Thiệu, sau đại chiến Quan Độ đã đầu hàng quân Tào, trở thành thuộc cấp của Từ Hoảng, y sử dụng một thanh Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, võ nghệ được liệt vào hàng nhị phẩm trong các tướng lĩnh của quân Tào.
Nhưng Tiêu Xúc có một tuyệt chiêu, Thiện Đả Lưu Tinh Chùy, bao giờ cũng khiến tướng địch khó lòng phòng bị, chính là vì có tuyệt chiêu này, y mới nóng lòng xuất chiến, đoạt lấy công đầu.
Hơn nữa y nghe nói Lưu Cảnh đang ở đối diện, nếu như có thể đánh chết Lưu Cảnh, vậy thì y đã lập được công lao cái thế, y không kềm lòng được nữa, liền xông vào chiến trường.
Từ Hoảng khen ngợi sự dũng mãnh này, cao giọng ra lệnh:
- Nổi trống trợ uy!
Tiếng trống như sấm, tiếng hết vang trời, mỗi tên binh sỹ đều phấn chấn, vào thời nhà Hán uy vũ phổ biến khắp nơi, rất coi trọng sự dũng mãnh của cá nhân, bởi vậy võ tướng đơn độc khiêu chiến cũng trở thành một trong các kiểu tác chiến giữa hai quân, nhưng cũng không tuyệt đối như thế, tỷ như đánh lén, phục kích mà tác chiến, thì sẽ không cần võ tướng dũng mãnh, việc võ tướng đơn đả độc đấu đa số xuất hiện lúc hai quân đối mặt với nhau.
Đương nhiên, võ tướng đơn chiến cũng không phải là nhân tố mấu chốt quyết định thắng bại, nhưng nó lại ảnh hưởng đến sỹ khí và sự ổn định của quân tâm, do đó cũng sẽ ảnh hưởng đến thắng bại cuối cùng.
Lưu Cảnh ngồi trên ngựa quân kỳ, thấy một tướng địch phi như bay từ phía đối diện đến, lại không phải là Từ Hoảng, khiến y hơi có chút thất vọng, không đợi Lưu Cảnh mở miệng, một viên đại tướng đã tiến lên thỉnh mệnh:
- Châu Mục, xin cho ty chức xuất chiến!
Viên đại tướng này bộ dạng mắt báo râu quặp, mặt như đáy nồi, tướng mạo hung ác, dáng người khôi ngô dị thường, sử dụng một cây Khai Sơn Đại Phủ nặng bảy mươi cân.
Viên tướng này tên gọi là Hình Đạo Vinh, vốn là một viên Thượng tướng dưới tay Lưu Độ, người Linh Lăng, được xem là Kinh Nam đệ nhất tướng, được phong làm Biệt bộ Tư mã, đầu năm được điều đi luyện binh tạm thời giúp Lưu Bàn.
Sau khi Lưu Bàn một mình một ngựa chạy đến Nam Quận, Hình Đạo Vinh cũng không trở về Linh Lăng nữa, mà ở lại Trường Sa, trở thành bộ tướng của Hoàng Trung, cùng theo Hoàng Trung đầu nhập Lưu Cảnh, không lâu sau được điều tới Giang Hạ, lần này xuất chinh theo Lưu Cảnh.
Hình Đạo Vinh lần đầu tiên tác chiến vì quân Giang Hạ, y cũng sốt ruột muốn lập công, nôn nóng xuất chiến, Lưu Cảnh biết rằng võ nghệ của y cao cường, thậm chí còn cao hơn Lưu Hổ một bậc, là một viên mãnh tướng, liền gật gật đầu:
- Cho phép ngươi xuất chiến!
Hình Đạo Vinh hét lớn một tiếng, giục ngựa lao ra, y vung đại phủ lên hô to:
- Linh Lăng Hình Đạo Vinh, tướng đến mau xưng tên!
- U Châu Tiêu Xúc là ta!
Âm thanh và đao cùng đến, Tiêu Xúc bổ tới một đao nói với Hình Đạo Vinh, Hình Đạo Vinh ra sức vung đại phủ nghênh chiến, hai viên đại tướng quần với nhau, tiếng trống hai bên vang như sấm, tiếng hét rung trời.
Hai bên giao chiến mười mấy hiệp, thể lực Tiêu Xúc dần dần không thể chống đỡ nổi nữa, y để lộ sơ hở, thúc ngựa chạy trốn, Hình Đạo Vinh giục ngựa đuổi theo, chạy chưa đầy hai mươi bước, Tiêu Xúc bồng nhiên vung tay, một cái Lưu tinh chùy vô thanh vô tức đánh tới.
Hình Đạo Vinh kinh hãi, theo bản năng kéo dây cương, chiến mã hí lên một tiếng, móng trước giơ lên, một chùy này đã đánh trúng đầu ngựa, sức mạnh ghê gớm, đánh vỡ vụn xương của chiến mã, chiến mã ngã sang một bên, đè lên Hình Đạo Vinh.
Tiêu Xúc vô cùng đắc ý, quay đầu ngựa vung đao bổ tới, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, một mũi tên tựa như chớp giật lao tới, Tiêu Xúc tránh không kịp, bị một mũi tên bắn trúng vai phải, y hét to một tiếng, thân thể loạng choạng, suýt nữa đã rơi xuống ngựa.
Hình Đạo Vinh nắm lấy thời cơ này, đến chiếc đại phủ cùng mặc kệ, nhanh chân chạy như bay về trận doanh quân mình, Lưu Cảnh cười lạnh một tiếng, thu hồi cung tiễn, y sớm nhìn ra Tiêu Xúc chưa đánh hết sức, dễ dàng bại trận chạy về như thế, ắt có trá, quả nhiên đã bị hắn đoán trúng.
Trận chiến này binh sỹ hai bên đều đồng loạt đánh trống reo hò, đều mắng đối phương vô sỷ, Tiêu Xúc bị thương trở về, căm giận nói với Từ Hoảng:
- Binh bất yếm trá, ta dùng kế đánh thắng, đối phương lại bắn lén, cực kỳ đê tiện, mạt tướng thỉnh tội!
- Ngươi vô tội, lui xuống trị thương đi!
Từ Hoảng thấy rất rõ ràng, mũi tên này hẳn là Lưu Cảnh bắn, y từng nghe Vu Cấm nói Lưu Cảnh võ nghệ cao cường, điều này khiến trong lòng y cảm thấy vô cùng thích thú, lúc này y không muốn phái đại tướng xuất chiến nữa, liền cầm lấy đại phủ, ra lệnh:
- Nổi trống trợ uy cho ta!
Trống trận của quân Tào lại gõ vang, trong tiếng trống trận như trời long đất lở, Từ Hoảng giục ngựa chạy ra, y chạy đến trận tiền hô to:
- Ta là Hà Nội Từ Công Minh, thỉnh Lưu Châu Mục xuất chiến!
Lý Tuấn tức giận, Lưu Cảnh là chư hầu một phương, sao có thể đối chiến với Từ Hoảng, y xách thương muốn lao ra, Lưu Cảnh lại ngăn y lại.
- Ngươi không phải đối thủ của Từ Hoảng, không cần phải đi chịu chết, để ta đến thỉnh giáo hắn một phen.
Y liền duỗi tay ra.
- Mang kích đến!
Hai tên thân binh mang trường kích dâng lên, mười mấy viên Nha tướng hai bên đều kinh hãi, tiến lên khuyên nhủ, Lưu Cảnh lại quát:
- Lữ Bố có thể ra trận không, Tôn Sách có thể ra trận không? Bọn họ còn không sợ, ta sợ cái gì? Các ngươi chớ có khuyên nữa!
Hắn kẹp lấy chiến mã, ngựa Đích Lư lao ra như mũi tên, phóng về hướng Từ Hoảng, hắn vung Phương Thiên Họa Kích cười to:
- Cùng Từ Công Minh đánh một trận, Diên Khánh trông chờ đã lâu!
Từ Hoảng cũng cười to:
- Nếu lấy được đầu của Lưu Châu Mục, Từ Hoảng ta có thể lập được công lao cái thế, Châu Mục có thành toàn cho ta không? Xem búa đây!
Y giục ngựa tiến lên, vung búa bổ vào Lưu Cảnh, hàn quang lóe sáng, một cỗ kình phong ác liệt đánh tới trước mặt, một búa này bất kể là sức mạnh, tốc độ hay khí thế, Hình Đạo Vinh đều không thể sánh bằng.
Võ công của Từ Hoảng nổi danh thứ năm trong chư tướng của quân Tào, sánh ngang với Hứa Chử, Trương Liêu và hai vị Hạ Hầu, nhưng y không chỉ có võ nghệ cao cường, đồng thời mưu lược thống soái cũng không hề yếu kém, cũng giống như Trương Liêu, là danh tướng văn võ song toàn.
Đối với Từ Hoảng, Lưu Cảnh cũng nổi danh đã lâu, có thể đánh một trận với Từ Hoảng, cũng là một kỳ vọng ở sâu trong nội tâm của hắn, giống như một người luyện tuyệt thế võ công, hắn luôn hy vọng có thể tìm được một đối thủ để đọ sức, nghiệm chứng võ công của mình.
Hơn nữa sau khi Lưu Cảnh được Triệu Vân chỉ điểm qua thư từ, rất nhiều chỗ khó hiểu trong lúc luyện công hắn đều thông suốt, khiến cho võ nghệ của hắn tiến thêm một tầng, lúc này, hắn càng thêm khát vọng được đấu với cao thủ như Từ Hoảng, mặc dù đây là trận chiến mấu chốt tranh đoạt Long Trung, nhưng Lưu Cảnh cũng khó tránh khỏi có một chút tư tâm.
Hắn cảm nhận được uy lực trong một búa này của Từ Hoảng, sức mạnh không thể địch nổi khiến khí thế của người khác bị trì trệ, đây đều là thứ mà một tướng lĩnh bình thường không thể sánh bằng, sự kích động trong lòng hắn đã dâng cao mãnh liệt, hắn hét lớn một tiếng:
- Đến tốt lắm!
Y vung kích đón đánh, chi nghe một tiếng "Keng!" chói tai vang lên, sức mạnh hai bên tựa ngàn cân va chạm vào nhau, ánh lửa lóe lên, lực phản hồi thật lớn khiến hai chiến mã dưới chân đều hí dài một tiếng, cùng lộp cộp mà lui về phía sau mười mấy bước.
Lưu Cảnh bị chấn động cả hai cánh tay, khí huyết trong lòng ngực sôi trào, cực kỳ khó chịu, một câu cũng không nói nên lời, mà Từ Hoảng cũng choáng váng, hổ khẩu mở to, mơ hồ nhìn thấy vết máu, dường như đã cầm không nổi cán búa.
Trong lòng Từ Hoảng vô cùng khiếp sợ, khó trách Vu Cấm không phải là đối thủ của Lưu Cảnh, võ nghệ của Lưu Cảnh so với mình thì kẻ tám lạng người nửa cân, hơn nữa hắn còn trẻ khí thịnh, sức chịu đựng càng mạnh mẽ hơn mình, nếu kéo dài thời gian, chỉ sợ mình phải chịu thiệt thòi.
Nhưng Lưu Cảnh đã không để cho y nghĩ tiếp, hắn lại hét to một tiếng:
- Từ Công Minh, ăn của ta thêm một kích nữa!
Chỉ thấy kích ảnh đánh tới một cách choáng ngợp, Từ Hoảng thầm kinh sợ, thương pháp này có vài phần giống với Trương Tú, y không rảnh để nghĩ nhiều, liền tránh né, dùng đại phủ nghênh chiến, hai người búa đi kích lại, chiến mã quần vào nhau, ác chiến một hồi.
Một trận chiến đánh cho trời đất u ám, giống như tranh đấu của thiên thần, binh sỹ hai bên theo dõi như say như dại, tiếng hét đều đã khàn khàn, hai người giao chiến hơn năm mươi hiệp, Từ Hoảng dù sao cũng đã vào tuổi trung niên, thể lực dần đã không chống đỡ nổi, tốc độ của đại phủ cũng bắt đầu chậm lại.
Mà Lưu Cảnh lại càng đánh càng hăng, hắn khổ luyện nhiều năm dưới đáy sông, đã khiến sức chịu đựng trở thành ưu thế lớn nhất của hắn, hơn nữa sau ba bốn mươi hiệp, chiêu pháp và sức mạnh sẽ được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, Cam Ninh chính là thua do sức chịu đựng của Lưu Cảnh.
Từ Hoảng đã hết sức, đỡ bên trái thì hở bên phải, sắp bại đến nơi, lại đánh thêm năm sáu hiệp, Từ Hoảng rõ ràng đã không chống đỡ nổi nữa, nguy hiểm cực kỳ, thiếu điều bị Lưu Cảnh một kích chém đứt cánh tay trái.
Từ Hoảng thầm kinh hãi, không dám tái chiến, đang lúc hai con ngựa chạy đan vào nhau, y ra sức hét lớn một tiếng, xoay đại phủ bổ tới, đây là kế vây Ngụy cứu Triệu, y cảm thấy kích của Lưu Cảnh đâm thẳng đến sau lưng mình, nếu đánh thực sự, bản thân y đã bị trọng thương, nhưng nếu Lưu Cảnh bị búa của y chém trúng, lại bị chém thành hai đoạn, y chính là đang đánh cược Lưu Cảnh sẽ quay về phòng thủ.
Một chiêu mà Lưu Cảnh xuất ra chính là chiêu thương chùy trong Đan Phượng Triều Dương Thương, y lấy kích làm thương, đánh thẳng vào phía sau lưng Từ Hoảng, nếu đánh trúng, cột sống của Từ Hoảng ắt sẽ bị đánh nát, nhưng lúc này Lưu Cảnh cũng cảm thấy đại phủ của Từ Hoảng đang bổ đến bên hông mình, nếu bổ trúng, mình chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ, một bên thọ thương, một bên tử vong, Lưu Cảnh liền cân nhắc lợi hại.
Trường kích của hắn từ không trung quét qua, đỡ chính xác được lưỡi búa của Từ Hoảng, thuận thế gạt phăng ra phía ngoài, Từ Hoảng chính là đợi thời khắc này, nương theo lực, hai chân y cùng kẹp lấy chiến mã, chiến mã thuận thế chạy ra xa mười mấy bước, nhưng lại không dừng lại, trực tiếp chạy về bổn trận.
Lưu Cảnh lại không đuổi theo, cao giọng cười hỏi:
- Công Minh nghỉ một lát, có thể tái chiến hay không?
Từ Hoảng không trả lời hắn, chạy tới trận tiền hô to:
- Toàn quân lập tức rút về đại doanh!
Trong lòng Từ Hoảng rõ ràng hơn bất cứ ai khác, chủ tướng chiến bại, sỹ khí bị hao tổn, quan trọng hơn là binh lực thua xa đối phương, nếu cố gắng mà chiến đấu kịch liệt, ba ngàn quân của y chắc chắn sẽ toàn quân bị diệt, bại trận rút lui đúng lúc, chí ít còn có thể bảo vệ được bảy thành binh lực.
Trong đại quân quân Tào lập tức vang lên tiếng kẻng chói tai, "LengKengLengKeng" binh sỹ rút lui theo tiếng kẻng lui binh, ba ngàn quân Tào lập tức rút về như thủy triều, điên cuồng chạy về hướng trấn Long Trung, chủ tướng chiến bại, khiến cho trong lòng mỗi người bọn họ đều vạn phần bối rối, chỉ hận không thể mọc thêm hai cái chân nữa.
Lưu Cảnh thấy quân Tào trốn chạy, trường kích của hắn chỉ về phía trước, đây chính là mệnh lệnh tiến công, tiếng trống tiến công của quân Giang Hạ lập tức nổi lên như trời long đất lở.
Lưu Cảnh xung phong dẫn đầu, múa kích hăng hái đuổi theo, phía sau hắn là một vạn quân Giang Hạ đang reo hò, vung chiến đao trường mâu, anh dũng truy sát, thoắt cái đã vượt qua một con sông nhỏ, xông vào trấn Long Trung, quận Tào chậm chân hoặc là bị quân Giang Hạ giết chết, hoặc là đều quỳ xuống đất đầu hàng.
Đại doanh quân Tào tọa lạc trên quan đạo phía tây cách trấn Long Trung chừng hai trăm bước, Chu Linh lợi dụng thời gian một đêm tích cực chuẩn bị cho trận chiến, đem nhà dân san phẳng thành bình địa, một mảnh rừng cũng chặt không còn một cây, khiến quân địch tiến công không có chỗ để dựa vào, lại đào một chiến hào rộng một trượng chạy dọc theo đại doanh, còn giấu sừng hươu làm bẫy.
Lúc quân Từ Hoảng thất bại lui tới, Chu Linh sớm đã bố trí một ngàn cung nỏ binh ở trước đại doanh, y hô to với Từ Hoảng:
- Công Minh, nhanh chóng rút về đại doanh, ta sẽ yểm hộ!
Từ Hoảng lại ghìm chặt chiến mã nói:
- Chu Tướng quân có thể quay về đại doanh chỉnh đốn bại binh rồi, nơi này cứ để ta ứng đối!
Một viên đại tướng cầm đao từ trong đội ngũ thúc ngựa lao ra, người này là bộ tướng Tiêu Xúc dưới trướng Từ Hoảng, vốn là bộ tướng của Viên Thiệu, sau đại chiến Quan Độ đã đầu hàng quân Tào, trở thành thuộc cấp của Từ Hoảng, y sử dụng một thanh Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, võ nghệ được liệt vào hàng nhị phẩm trong các tướng lĩnh của quân Tào.
Nhưng Tiêu Xúc có một tuyệt chiêu, Thiện Đả Lưu Tinh Chùy, bao giờ cũng khiến tướng địch khó lòng phòng bị, chính là vì có tuyệt chiêu này, y mới nóng lòng xuất chiến, đoạt lấy công đầu.
Hơn nữa y nghe nói Lưu Cảnh đang ở đối diện, nếu như có thể đánh chết Lưu Cảnh, vậy thì y đã lập được công lao cái thế, y không kềm lòng được nữa, liền xông vào chiến trường.
Từ Hoảng khen ngợi sự dũng mãnh này, cao giọng ra lệnh:
- Nổi trống trợ uy!
Tiếng trống như sấm, tiếng hết vang trời, mỗi tên binh sỹ đều phấn chấn, vào thời nhà Hán uy vũ phổ biến khắp nơi, rất coi trọng sự dũng mãnh của cá nhân, bởi vậy võ tướng đơn độc khiêu chiến cũng trở thành một trong các kiểu tác chiến giữa hai quân, nhưng cũng không tuyệt đối như thế, tỷ như đánh lén, phục kích mà tác chiến, thì sẽ không cần võ tướng dũng mãnh, việc võ tướng đơn đả độc đấu đa số xuất hiện lúc hai quân đối mặt với nhau.
Đương nhiên, võ tướng đơn chiến cũng không phải là nhân tố mấu chốt quyết định thắng bại, nhưng nó lại ảnh hưởng đến sỹ khí và sự ổn định của quân tâm, do đó cũng sẽ ảnh hưởng đến thắng bại cuối cùng.
Lưu Cảnh ngồi trên ngựa quân kỳ, thấy một tướng địch phi như bay từ phía đối diện đến, lại không phải là Từ Hoảng, khiến y hơi có chút thất vọng, không đợi Lưu Cảnh mở miệng, một viên đại tướng đã tiến lên thỉnh mệnh:
- Châu Mục, xin cho ty chức xuất chiến!
Viên đại tướng này bộ dạng mắt báo râu quặp, mặt như đáy nồi, tướng mạo hung ác, dáng người khôi ngô dị thường, sử dụng một cây Khai Sơn Đại Phủ nặng bảy mươi cân.
Viên tướng này tên gọi là Hình Đạo Vinh, vốn là một viên Thượng tướng dưới tay Lưu Độ, người Linh Lăng, được xem là Kinh Nam đệ nhất tướng, được phong làm Biệt bộ Tư mã, đầu năm được điều đi luyện binh tạm thời giúp Lưu Bàn.
Sau khi Lưu Bàn một mình một ngựa chạy đến Nam Quận, Hình Đạo Vinh cũng không trở về Linh Lăng nữa, mà ở lại Trường Sa, trở thành bộ tướng của Hoàng Trung, cùng theo Hoàng Trung đầu nhập Lưu Cảnh, không lâu sau được điều tới Giang Hạ, lần này xuất chinh theo Lưu Cảnh.
Hình Đạo Vinh lần đầu tiên tác chiến vì quân Giang Hạ, y cũng sốt ruột muốn lập công, nôn nóng xuất chiến, Lưu Cảnh biết rằng võ nghệ của y cao cường, thậm chí còn cao hơn Lưu Hổ một bậc, là một viên mãnh tướng, liền gật gật đầu:
- Cho phép ngươi xuất chiến!
Hình Đạo Vinh hét lớn một tiếng, giục ngựa lao ra, y vung đại phủ lên hô to:
- Linh Lăng Hình Đạo Vinh, tướng đến mau xưng tên!
- U Châu Tiêu Xúc là ta!
Âm thanh và đao cùng đến, Tiêu Xúc bổ tới một đao nói với Hình Đạo Vinh, Hình Đạo Vinh ra sức vung đại phủ nghênh chiến, hai viên đại tướng quần với nhau, tiếng trống hai bên vang như sấm, tiếng hét rung trời.
Hai bên giao chiến mười mấy hiệp, thể lực Tiêu Xúc dần dần không thể chống đỡ nổi nữa, y để lộ sơ hở, thúc ngựa chạy trốn, Hình Đạo Vinh giục ngựa đuổi theo, chạy chưa đầy hai mươi bước, Tiêu Xúc bồng nhiên vung tay, một cái Lưu tinh chùy vô thanh vô tức đánh tới.
Hình Đạo Vinh kinh hãi, theo bản năng kéo dây cương, chiến mã hí lên một tiếng, móng trước giơ lên, một chùy này đã đánh trúng đầu ngựa, sức mạnh ghê gớm, đánh vỡ vụn xương của chiến mã, chiến mã ngã sang một bên, đè lên Hình Đạo Vinh.
Tiêu Xúc vô cùng đắc ý, quay đầu ngựa vung đao bổ tới, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, một mũi tên tựa như chớp giật lao tới, Tiêu Xúc tránh không kịp, bị một mũi tên bắn trúng vai phải, y hét to một tiếng, thân thể loạng choạng, suýt nữa đã rơi xuống ngựa.
Hình Đạo Vinh nắm lấy thời cơ này, đến chiếc đại phủ cùng mặc kệ, nhanh chân chạy như bay về trận doanh quân mình, Lưu Cảnh cười lạnh một tiếng, thu hồi cung tiễn, y sớm nhìn ra Tiêu Xúc chưa đánh hết sức, dễ dàng bại trận chạy về như thế, ắt có trá, quả nhiên đã bị hắn đoán trúng.
Trận chiến này binh sỹ hai bên đều đồng loạt đánh trống reo hò, đều mắng đối phương vô sỷ, Tiêu Xúc bị thương trở về, căm giận nói với Từ Hoảng:
- Binh bất yếm trá, ta dùng kế đánh thắng, đối phương lại bắn lén, cực kỳ đê tiện, mạt tướng thỉnh tội!
- Ngươi vô tội, lui xuống trị thương đi!
Từ Hoảng thấy rất rõ ràng, mũi tên này hẳn là Lưu Cảnh bắn, y từng nghe Vu Cấm nói Lưu Cảnh võ nghệ cao cường, điều này khiến trong lòng y cảm thấy vô cùng thích thú, lúc này y không muốn phái đại tướng xuất chiến nữa, liền cầm lấy đại phủ, ra lệnh:
- Nổi trống trợ uy cho ta!
Trống trận của quân Tào lại gõ vang, trong tiếng trống trận như trời long đất lở, Từ Hoảng giục ngựa chạy ra, y chạy đến trận tiền hô to:
- Ta là Hà Nội Từ Công Minh, thỉnh Lưu Châu Mục xuất chiến!
Lý Tuấn tức giận, Lưu Cảnh là chư hầu một phương, sao có thể đối chiến với Từ Hoảng, y xách thương muốn lao ra, Lưu Cảnh lại ngăn y lại.
- Ngươi không phải đối thủ của Từ Hoảng, không cần phải đi chịu chết, để ta đến thỉnh giáo hắn một phen.
Y liền duỗi tay ra.
- Mang kích đến!
Hai tên thân binh mang trường kích dâng lên, mười mấy viên Nha tướng hai bên đều kinh hãi, tiến lên khuyên nhủ, Lưu Cảnh lại quát:
- Lữ Bố có thể ra trận không, Tôn Sách có thể ra trận không? Bọn họ còn không sợ, ta sợ cái gì? Các ngươi chớ có khuyên nữa!
Hắn kẹp lấy chiến mã, ngựa Đích Lư lao ra như mũi tên, phóng về hướng Từ Hoảng, hắn vung Phương Thiên Họa Kích cười to:
- Cùng Từ Công Minh đánh một trận, Diên Khánh trông chờ đã lâu!
Từ Hoảng cũng cười to:
- Nếu lấy được đầu của Lưu Châu Mục, Từ Hoảng ta có thể lập được công lao cái thế, Châu Mục có thành toàn cho ta không? Xem búa đây!
Y giục ngựa tiến lên, vung búa bổ vào Lưu Cảnh, hàn quang lóe sáng, một cỗ kình phong ác liệt đánh tới trước mặt, một búa này bất kể là sức mạnh, tốc độ hay khí thế, Hình Đạo Vinh đều không thể sánh bằng.
Võ công của Từ Hoảng nổi danh thứ năm trong chư tướng của quân Tào, sánh ngang với Hứa Chử, Trương Liêu và hai vị Hạ Hầu, nhưng y không chỉ có võ nghệ cao cường, đồng thời mưu lược thống soái cũng không hề yếu kém, cũng giống như Trương Liêu, là danh tướng văn võ song toàn.
Đối với Từ Hoảng, Lưu Cảnh cũng nổi danh đã lâu, có thể đánh một trận với Từ Hoảng, cũng là một kỳ vọng ở sâu trong nội tâm của hắn, giống như một người luyện tuyệt thế võ công, hắn luôn hy vọng có thể tìm được một đối thủ để đọ sức, nghiệm chứng võ công của mình.
Hơn nữa sau khi Lưu Cảnh được Triệu Vân chỉ điểm qua thư từ, rất nhiều chỗ khó hiểu trong lúc luyện công hắn đều thông suốt, khiến cho võ nghệ của hắn tiến thêm một tầng, lúc này, hắn càng thêm khát vọng được đấu với cao thủ như Từ Hoảng, mặc dù đây là trận chiến mấu chốt tranh đoạt Long Trung, nhưng Lưu Cảnh cũng khó tránh khỏi có một chút tư tâm.
Hắn cảm nhận được uy lực trong một búa này của Từ Hoảng, sức mạnh không thể địch nổi khiến khí thế của người khác bị trì trệ, đây đều là thứ mà một tướng lĩnh bình thường không thể sánh bằng, sự kích động trong lòng hắn đã dâng cao mãnh liệt, hắn hét lớn một tiếng:
- Đến tốt lắm!
Y vung kích đón đánh, chi nghe một tiếng "Keng!" chói tai vang lên, sức mạnh hai bên tựa ngàn cân va chạm vào nhau, ánh lửa lóe lên, lực phản hồi thật lớn khiến hai chiến mã dưới chân đều hí dài một tiếng, cùng lộp cộp mà lui về phía sau mười mấy bước.
Lưu Cảnh bị chấn động cả hai cánh tay, khí huyết trong lòng ngực sôi trào, cực kỳ khó chịu, một câu cũng không nói nên lời, mà Từ Hoảng cũng choáng váng, hổ khẩu mở to, mơ hồ nhìn thấy vết máu, dường như đã cầm không nổi cán búa.
Trong lòng Từ Hoảng vô cùng khiếp sợ, khó trách Vu Cấm không phải là đối thủ của Lưu Cảnh, võ nghệ của Lưu Cảnh so với mình thì kẻ tám lạng người nửa cân, hơn nữa hắn còn trẻ khí thịnh, sức chịu đựng càng mạnh mẽ hơn mình, nếu kéo dài thời gian, chỉ sợ mình phải chịu thiệt thòi.
Nhưng Lưu Cảnh đã không để cho y nghĩ tiếp, hắn lại hét to một tiếng:
- Từ Công Minh, ăn của ta thêm một kích nữa!
Chỉ thấy kích ảnh đánh tới một cách choáng ngợp, Từ Hoảng thầm kinh sợ, thương pháp này có vài phần giống với Trương Tú, y không rảnh để nghĩ nhiều, liền tránh né, dùng đại phủ nghênh chiến, hai người búa đi kích lại, chiến mã quần vào nhau, ác chiến một hồi.
Một trận chiến đánh cho trời đất u ám, giống như tranh đấu của thiên thần, binh sỹ hai bên theo dõi như say như dại, tiếng hét đều đã khàn khàn, hai người giao chiến hơn năm mươi hiệp, Từ Hoảng dù sao cũng đã vào tuổi trung niên, thể lực dần đã không chống đỡ nổi, tốc độ của đại phủ cũng bắt đầu chậm lại.
Mà Lưu Cảnh lại càng đánh càng hăng, hắn khổ luyện nhiều năm dưới đáy sông, đã khiến sức chịu đựng trở thành ưu thế lớn nhất của hắn, hơn nữa sau ba bốn mươi hiệp, chiêu pháp và sức mạnh sẽ được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, Cam Ninh chính là thua do sức chịu đựng của Lưu Cảnh.
Từ Hoảng đã hết sức, đỡ bên trái thì hở bên phải, sắp bại đến nơi, lại đánh thêm năm sáu hiệp, Từ Hoảng rõ ràng đã không chống đỡ nổi nữa, nguy hiểm cực kỳ, thiếu điều bị Lưu Cảnh một kích chém đứt cánh tay trái.
Từ Hoảng thầm kinh hãi, không dám tái chiến, đang lúc hai con ngựa chạy đan vào nhau, y ra sức hét lớn một tiếng, xoay đại phủ bổ tới, đây là kế vây Ngụy cứu Triệu, y cảm thấy kích của Lưu Cảnh đâm thẳng đến sau lưng mình, nếu đánh thực sự, bản thân y đã bị trọng thương, nhưng nếu Lưu Cảnh bị búa của y chém trúng, lại bị chém thành hai đoạn, y chính là đang đánh cược Lưu Cảnh sẽ quay về phòng thủ.
Một chiêu mà Lưu Cảnh xuất ra chính là chiêu thương chùy trong Đan Phượng Triều Dương Thương, y lấy kích làm thương, đánh thẳng vào phía sau lưng Từ Hoảng, nếu đánh trúng, cột sống của Từ Hoảng ắt sẽ bị đánh nát, nhưng lúc này Lưu Cảnh cũng cảm thấy đại phủ của Từ Hoảng đang bổ đến bên hông mình, nếu bổ trúng, mình chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ, một bên thọ thương, một bên tử vong, Lưu Cảnh liền cân nhắc lợi hại.
Trường kích của hắn từ không trung quét qua, đỡ chính xác được lưỡi búa của Từ Hoảng, thuận thế gạt phăng ra phía ngoài, Từ Hoảng chính là đợi thời khắc này, nương theo lực, hai chân y cùng kẹp lấy chiến mã, chiến mã thuận thế chạy ra xa mười mấy bước, nhưng lại không dừng lại, trực tiếp chạy về bổn trận.
Lưu Cảnh lại không đuổi theo, cao giọng cười hỏi:
- Công Minh nghỉ một lát, có thể tái chiến hay không?
Từ Hoảng không trả lời hắn, chạy tới trận tiền hô to:
- Toàn quân lập tức rút về đại doanh!
Trong lòng Từ Hoảng rõ ràng hơn bất cứ ai khác, chủ tướng chiến bại, sỹ khí bị hao tổn, quan trọng hơn là binh lực thua xa đối phương, nếu cố gắng mà chiến đấu kịch liệt, ba ngàn quân của y chắc chắn sẽ toàn quân bị diệt, bại trận rút lui đúng lúc, chí ít còn có thể bảo vệ được bảy thành binh lực.
Trong đại quân quân Tào lập tức vang lên tiếng kẻng chói tai, "LengKengLengKeng" binh sỹ rút lui theo tiếng kẻng lui binh, ba ngàn quân Tào lập tức rút về như thủy triều, điên cuồng chạy về hướng trấn Long Trung, chủ tướng chiến bại, khiến cho trong lòng mỗi người bọn họ đều vạn phần bối rối, chỉ hận không thể mọc thêm hai cái chân nữa.
Lưu Cảnh thấy quân Tào trốn chạy, trường kích của hắn chỉ về phía trước, đây chính là mệnh lệnh tiến công, tiếng trống tiến công của quân Giang Hạ lập tức nổi lên như trời long đất lở.
Lưu Cảnh xung phong dẫn đầu, múa kích hăng hái đuổi theo, phía sau hắn là một vạn quân Giang Hạ đang reo hò, vung chiến đao trường mâu, anh dũng truy sát, thoắt cái đã vượt qua một con sông nhỏ, xông vào trấn Long Trung, quận Tào chậm chân hoặc là bị quân Giang Hạ giết chết, hoặc là đều quỳ xuống đất đầu hàng.
Đại doanh quân Tào tọa lạc trên quan đạo phía tây cách trấn Long Trung chừng hai trăm bước, Chu Linh lợi dụng thời gian một đêm tích cực chuẩn bị cho trận chiến, đem nhà dân san phẳng thành bình địa, một mảnh rừng cũng chặt không còn một cây, khiến quân địch tiến công không có chỗ để dựa vào, lại đào một chiến hào rộng một trượng chạy dọc theo đại doanh, còn giấu sừng hươu làm bẫy.
Lúc quân Từ Hoảng thất bại lui tới, Chu Linh sớm đã bố trí một ngàn cung nỏ binh ở trước đại doanh, y hô to với Từ Hoảng:
- Công Minh, nhanh chóng rút về đại doanh, ta sẽ yểm hộ!
Từ Hoảng lại ghìm chặt chiến mã nói:
- Chu Tướng quân có thể quay về đại doanh chỉnh đốn bại binh rồi, nơi này cứ để ta ứng đối!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.