Chương 411: Hỏa thiêu Biên thành.
Cao Nguyệt
28/08/2017
Huyện Biên là phúc địa của Kinh Châu, không có công năng phòng ngự,
tường thành đơn sơ, cao chỉ có hai trượng, chu vi không đến hai mươi
dặm, cũng không có sông hộ thành, đầu thành chật hẹp, không thể đặt vụ
khí phòng ngự cỡ lớn.
Nhưng Tào Nhân cực kỳ cẩn thận, đặc biệt sắp xếp một ngàn người tuần tra trên đầu thành, canh phòng nghiêm ngặt thám tử của quân Giang Hạ trèo tường vào thành, nhưng đạo cao một thước, thì ma cao một trượng, thám tử quân Giang Hạ tuy không thể trèo tường từ phía trên mà vào, nhưng lại đào hang từ phía dưới mà đi lên.
- Ở bên kia!
Lưu Chính chỉ vào góc tây bắc của thành trì, thấp giọng nói với Đặng Ngải:
- Chúng ta đã phát hiện ra một cái hang ở dưới chân tường, tuy đã bị lấp lại, nhưng chỉ cần nhẹ nhàng khơi thông là có thể dùng được.
Nói đến đây, Lưu Chính lại cười hỏi:
- Tiểu tướng quân có biết về chuyện đạo động (hang ngầm do ăn trộm đào) không?
Đặng Ngải gãi gãi đầu nói:
- Nhưng có liên quân gì đến đạo tặc?
- Nói không sai, chính là nơi sau khi trộm đồ trong đêm để trốn ra khỏi thành, hầu như mỗi tòa thành trì đều có, chỉ có người kinh nghiệm phong phú mới có thể tìm thấy.
Lúc này, Lưu Chính thấy trinh sát trên đầu thành đi tới, liền khoát tay:
- Đi theo ta!
Y vươn người chạy trọng bóng đêm, Đặng Ngải đuổi sát theo sau, hai người chạy như bay đến dưới chân tường thành, không lâu sau, họ đã chạy đến bên tường thành, Lưu Chính nhảy xuống một cái đường hầm, bò sâu vào trong.
Đặng Ngải thì lại dáng người cao to, bò vào vô cùng khó khăn, vất vả lắm mới bò được đến một chỗ trống trải, cậu lập tức ngồi dựa vào một khúc cây, mệt không thở nổi
Lúc này Lưu Chính đã đốt hết nửa cây nến, Đặng Ngải không nhịn nổi mà, chỉ thấy phạm vi xung quanh rộng khoảng một trượng, cao năm thước, trên đầu là mái vòm, trên vách đá bốn phía đều phủ đá xanh, trong lòng Đặng Ngải không khỏi có chút kỳ quái, đây là nơi nào?
Lúc này cậu mới quay đầu, lập tức nhảy dựng, cậu đang tựa lưng vào một cỗ quan tài, Lưu Chính nhếch miệng cười:
- Nơi này là một ngôi mộ, còn lại ngôi mộ của nhà quyền quý, cậu xem chiếc quan tài này, lại là gỗ lim thượng hạng, rất rắn chắc!
Y vỗ vỗ lên cỗ quan tài, phát ra tiếng cốp cốp, Lưu Chính lại có chút tiếc nuối thở dài, nói:
- Có lẽ đã hạ táng được trăm năm, đáng tiếc là đã bị trộm rồi, vật bồi táng đáng giá đều bị đạo tặc vét sạch không còn gì, chỉ còn lại vài cái bình sứt mẻ.
Lúc này, có người bò ra từ trong cái hang phía trước, trong tay cầm một cái xẻng, đều hơi thấp béo, rất giống hai con chuột đồng, bọn họ cùng nhau thi lễ với Lưu Chính:
- Khởi bẩm thủ lĩnh, đã đào thông, phía trên là một vườn rau đã bỏ hoang.
Lưu Chính vui mừng hết cỡ:
- Nhanh thế, không phải nói phải một canh giờ mới xong sao?
Một người liền cười nói:
- Chủ yếu là do ở đây có sẵn một ngôi mộ, đỡ mất sức rất nhiều.
Lưu Chính gật gật đầu, giới thiệu Đặng Ngải cho bọn họ, lại giới thiệu cho Đặng Ngải:
- Hai vị này là huynh đệ mới của chúng ta mới gia nhập sau trận chiến Xích Bích, một người tên là Nghiêm Tam, một người tên là Nghiêm Tứ, vốn là Mô Kim giáo úy trong quân Tào, thuật đào hang xuyên thành thiên hạ vô song.
Hai người vội vàng thi lễ:
- Tham kiến Đặng tướng quân!
Đặng Ngải cười nói:
- Xin hỏi hai vị có thể dẫn ta đi xem một chút được không?
- Mời Đặng tướng quân!
Mấy người bọn họ từ trong đường hầm đã được đào ra từ từ bò vào trong thành, bên trong thành quả nhiên là một vườn rau đã bỏ hoang, xem tình hình đất đai, hẳn là không bị vứt bỏ, chỉ là chủ nhân chạy trốn, có hai túp lều tranh được dựng sát tường thành, lối ra ngay trong túp lều.
Bọn họ đang nghỉ ngơi một chút trong túp lều, Lưu Chính lại đi ra ngoài, khoảng một khắc sau, Lưu Chính lại dẫn đến một người, cười cười giới thiệu với Đặng Ngải:
- Vị này là Tân chủ bộ của huyện Biên, là quan viên của Kinh Châu chúng ta, nguyện ý trợ giúp chúng ta một tay.
Y lại nói với Tân Trị:
- Vị này chính là Đặng tiểu tướng quân, người Tân Dã, là học sinh của thư viện Giang Hạ, xếp bút nghiên theo việc binh đao.
Tân Trị sửng sốt, mượn ánh trăng yếu ớt cẩn thận đánh giá Đặng Ngải, hỏi:
- Đặng Chi, Đặng Võ ở Tân Dã là gì của tướng quân?
Đặng Ngải vội vàng nói:
- Đặng Chi là tộc huynh của tại hạ, còn Đặng Long, chính là gia phụ, thật không dám gọi tên húy của ông.
- Là tại hạ thất lễ!
Tân Trị nở nụ cười:
- Vậy chúng ta không phải là người ngoài rồi, Đặng Chi chính là em vợ của tại hạ.
Đặng Ngải mừng rỡ, lại lại thi lễ lần nữa, lúc này Tân Trị mới nói với mọi người:
- Quân Tào đóng quân ở khu vực phía thành bắc, phòng ngự vô cùng nghiêm mật, không cho dân chúng trong thành đến gần nơi bọn họ đóng quân, nghe bọn họ nói, canh năm sẽ khởi hành.
Đặng Ngải trầm tư một hồi lại hỏi Lưu Chính:
- Không biết khẩu lệnh của trinh sát đêm này là gì?
Lưu Chính lắc lắc đầu:
- Chúng ta chỉ biết khẩu lệnh của trinh sát ngoài thành, không biết khẩu lệnh ở trong thành, nhưng chúng ta có thể bắt một người đến mà hỏi.
Tân Trị lại cười nói:
- Ta lại biết, khẩu lệnh là "Bắc quy" (trở về phía bắc), trinh sát quân Tào đặc biệt nói cho ta biết, nếu không ta sẽ bị ngộ thương.
Đặng Ngải cười nói:
- Nói vậy thì có cách rồi.
Cậu thấp giọng nói với Lưu Chính mấy câu, Lưu Chính lập tức vừa mừng vừa sợ:
- Đặng tướng quân sao biết ta thích chơi trò này?
Đặng Ngải sờ sờ cái mũi:
- Bởi vì ta cũng thích!
Một canh giờ sau, một đội quân trinh sát quân Tào đội ngũ chỉnh tề gồm mười người đang tuần tra trên đường, lúc này có một đội binh sỹ cũng đang đi tới, đội trinh sát tuần tra hét to:
- Khẩu lệnh!
- Bắc quy!
Khẩu lệnh không sai, thủ lĩnh hai bên tán gẫu vài câu, đề tài chỉ là trong thành không có nữ nhân vừa mắt, hai người cười ha ha vài tiếng, hai đội binh sỹ lại tự mình đi tuần tra.
Không lâu sau, mười người trinh sát lại tiến vào một ngõ hẻm, cuối con hẻm là một cái hố, từng túi dầu hỏa lần lượt được đưa vào bên trong, đội trinh sát này mỗi người đều cầm một túi dầu hỏa mà đi, lát sau lại trở về, lại phân công nhau đi rưới dầu hỏa.
Lưu Chính thấy thời gian đã sắp đến, y vẫy tay một cái, lệnh cho tất cả mọi người đều nhanh chóng rút lui, y một mình ở lại khu vực đóng doanh của quân Tào, nhanh nhẹn như khỉ, trèo tường leo lên nóc nhà, giống như giẫm trên đất bằng, y không ngừng châm hỏa những chỗ được rưới dầu hỏa ở xung quanh các ngôi nhà.
Không lâu sau, mấy chục điểm phóng hỏa ở khu vực thành trì phía bắc đã bốc cháy, lửa mượn sức gió, bùng cháy mãnh liệt, trong chớp mắt, toàn bộ khu vực phía bắc đều bị bao phủ bên trong một luồng khỏi dày đặc cuồn cuộn.
Quân Tào đang say giấc nồng bị lửa lớn làm thức giấc, sợ đến hồn phi phách tán, mũ giáp không mặc, giày vớ không mang, đều tông cửa xông ra, trên đường cái chật ních binh sỹ quân Tào, người nào người nấy đều vô cùng hoảng sợ, hét to.
Tào Nhân cưỡi ngựa xông ra, tìm đường chạy trốn, lúc này đại tướng Ngưu Kim chạy tới nói:
- Đại tướng quân, phía nam cũng có lửa cháy, chúng ta có thể chạy thoát từ cửa bắc!
Lúc này ngọn lửa đã trở nên mãnh liệt ngút trời, binh sỹ bị lửa lớn vây quanh kêu khóc liên miên, cũng đốt cho Tào Nhân trở nên hoảng loạn, y cũng không màng đến Trần Kiểu nữa, liền thúc ngựa chạy ra cửa bắc, bọn binh sỹ tranh nhau chạy trối chết, giẫm đạp lên nhau, người chết vô số.
Tào Nhân chạy một hơi ra khỏi huyện thành, sau lưng có mấy ngàn binh sỹ đi theo, hoảng sợ chạy trốn về hướng bắc, vừa chạy không đến một dặm, phía trước bỗng vang lên tiếng trống, ánh lửa bốn phía nổi lên, phục binh Giang Hạ từ bốn phía giết tới, viên Đại tướng dẫn đầu, cầm trường thương chỉ vào Tào Nhân, quát to:
- Ta là Thường Sơn Triệu Tử Long, tướng địch mau nạp mạng!
Tào Nhân nghe thấy đối phương chính là Triệu Vân, sợ tới mức hồn phi phách tán, đại đao trong tay rơi xuống đất, quay đầu ngựa chạy trốn về phía tây, lúc này Ngưu Kim từ phía sau giết tới, hô to một tiếng:
- Triệu Vân ăn của ta một đao!
Y giục ngựa phóng về phía Triệu Vân, vung đao chém tới, Triệu Vân cười lạnh một tiếng xoay người dùng thương đâm ra, thương nhanh như điện, mũi thương nháy mắt đã đâm xuyên qua cổ họng của Ngưu Kim, Triệu Vân vắt ngang trường thương, hất Ngưu Kim ngã ngựa, quay đầu lại đã thấy Tào Nhân đã chạy được mấy chục bước.
Triệu Vân giận dữ, giục ngựa gấp gáp đuổi theo, chiến mã của y vốn đã thất lạc trong quân Tào, mà chiến mã dưới chân chính là một con thiên lý mã do Lưu Cảnh chọn ra từ mấy ngàn con chiến mã, ngựa phi nhanh, nháy mắt đã đuổi kịp Tào Nhân.
- Tướng giặc để mạng lại!
Triệu Vân hét lớn một tiếng, giống như tiếng sấm rền vang bên tai của Tào Nhân, Tào Nhân trở nên hoảng loạn, rút đao đeo bên hông, xoay người bổ vào Triệu Vân.
Triệu Vân vung thương đỡ lấy chiến đao của Tào Nhân, tay trái duỗi nhẹ, vừa ra tay đã bắt được Tào Nhân, ném y xuống đất, ra lệnh:
- Trói lại cho ta!
Vài tên binh sỹ Giang Hạ ở bên cạnh liền cùng nhau xông lên, trói chặt lấy Tào Nhân.
Lúc này, Triệu Vân thấy quân Tào đang chạy thục mạng trên bãi đất trống, còn có số lượng lớn binh sỹ từ trong thành chạy ra, khóc la cầu xin, trên khuôn mặt của mỗi người đều kinh hãi vô cùng, trong lòng Triệu Vân không khỏi có chút thương hại, liền hạ lệnh:
- Người đầu hàng thì có thể miễn chết, binh sỹ bỏ chạy thì đừng đuổi theo nữa.
Binh sỹ Giang Hạ từ bốn phía khép chặt vòng vây, ý chí chiến đấu của quân Tào sớm đã mất hết, chỉ muốn cầu đường sống cho mình, người từ trong ngọn lửa mãnh liệt kia chạy ra không ai còn lòng dạ nào mà chống cự, đều quỳ xuống đất đầu hàng.
Một trận cháy lớn đã khiến cho một vạn quân tinh nhuệ của quân Tào toàn quân bị diệt, hơn phân nửa đã đầu hàng, Trưởng sử Trần Kiểu cũng bị Lưu Chính bắt sống, Chủ tướng Tào Nhân bị bắt, Phó tướng Ngưu Kim bị giết, Triệu Vân xuất chiến lần này, đã tạo nên một chiến tích huy hoàng.
Hai ngày sau, Lưu Cảnh chỉ huy một vạn quân đuổi tới huyện Biên, đại quân đã đóng doanh ngoài huyện thành huyện Biên, Lưu Cảnh lập tức cùng Triệu Vân đi thị sát nơi giam giữ tù binh.
- Lần này hỏa thiêu huyện Biên, tổng cộng bắt được bảy ngàn chín trăm hai mươi bốn người, chém giết hơn ngàn người, còn lại hoặc là táng thân trong biển lửa, hoặc là đã phá vây chạy trốn, thu hoạch lớn nhất đó là đã bắt được Tào Nhân.
Nói tới đây, trên khuôn mặt của Triệu Vân lộ ra vẻ vui mừng, mặc dù Tào Nhân đã chạy ra vài dặm, nhưng vẫn không thể tránh được sự truy kích của Triệu Vân, khiến trong lòng của Triệu Vân có chút đắc ý.
Lưu Cảnh cười cười:
- Tào Nhân chinh chiến nhiều năm, sớm đã thuần thục, bắt lấy y cũng không phải là chuyện dễ dàng, nhưng việc bắt được Tào Nhân tạm thời phải giấu kín, bảo binh sỹ không được truyền ra ngoài, để y lại về sau có thể sử dụng.
Triệu Vân ôm quyền nói:
- Tuân mệnh!
Lưu Cảnh lại khen:
- Bắt được gần tám ngàn từ binh, mình lại tử thương không đến trăm người, chiến tích này, là một công lao hiển hách, trận này đánh rất ngoạn mục.
Triệu Vân lại lắc lắc đầu:
- Trận này kỳ thực chính là công lao của quân Ưng Kích, mạt tướng chỉ là thu lưới vào lúc cuối cùng, không dám xưng công.
Lưu Cảnh mỉm cười:
- Ngươi là chủ tướng, quân Ưng Kích chẳng qua chỉ là thuộc hạ của ngươi, nào có đạo lý chủ tướng vô công, thuộc hạ lại lĩnh công cao.
Triệu Vân vẫn có chút do dự, bởi vì Lưu Chính rõ ràng không phải là thuộc hạ của y, mà là đội quân độc lập, y còn muốn đem công lao trả lại cho Lưu Chính.
Nhưng Lưu Cảnh lại không muốn để y khiêm tốn, Lưu Cảnh muốn giúp Triệu Vân lập công nhanh hơn, để có cớ phong thưởng, đây là quy củ do hắn đặt ra, không có công thì không phong thưởng, chính vì quy củ này, Triệu Vân hiện tại vẫn là bạch thân (không có chức vị).
Lưu Cảnh liền nói:
- Ngươi không cần nói nữa, trong lòng ta đã quyết định.
Triệu Vân im lặng, không tranh luận với Lưu Cảnh nữa, y đã quyết định đi theo Lưu Cảnh, vậy thì phải thay đổi thân phận và tâm tính của mình trước đã, y không thể lại coi mình là huynh trưởng của Lưu Cảnh, không thể nhận đặc quyền, không thể để lại ấn tượng vì sủng mà kiêu trong lòng tướng sỹ của quân Giang Hạ.
Việc này Lưu Hổ làm rất khá, mặc dù y là đường huynh của Lưu Cảnh, nhưng trước giờ đều không tỏ vẻ huynh trưởng, hòa nhập vào các tướng sỹ.
Triệu Vân cũng tin rằng Lưu Cảnh sở dĩ có thể đi được đến ngày hôm nay cũng không phải là ngẫu nhiên, mà là có tài trí hơn người, mình không cần tranh cãi nữa, Lưu Cảnh xử lý như thế nào tự nhiên sẽ có đạo lý của hắn.
Lúc này Đặng Ngải lại dẫn Tân Trị đi đến, giới thiệu với Lưu Cảnh:
- Vị này chính là Chủ bộ của huyện Biên, giúp chúng ta rất nhiều.
Tân Trị quỳ xuống hành lễ với Lưu Cảnh:
- Chủ bộ huyện Biên Tân Trị bái kiến Châu Mục!
Lưu Cảnh vội vàng nâng y dậy, cười nói:
- Tân chủ bộ hà tất hành đại lễ như thế, hãy mau mau đứng lên.
Lưu Cảnh lại hỏi:
- Ở huyện Biên ngoại trừ Chủ bộ ra, còn có quan viên nào khác không?
- Chỉ có một mình ty chức.
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Huyện Biên hiện có bao nhiêu người, lúc hỏa thiêu huyện thành có tử thương không?
- Hồi bẩm Châu Mục, hiện tại huyện Biên tổng cộng có hơn ba trăm hộ gia đình, ban ngày canh tác ở ngoài thành, buổi tối lại trở về thành, trong trận đại hỏa mấy ngày trước, tất cả đều trốn ở thành đông, không có bị ngọn lửa lan đến, chỉ có hai vị lão nhân vì hoảng sợ mà đã qua đời rồi, ngoài ra không có thương vong.
- Không tồi! Đây là một kết quả rất tốt.
Lưu Cảnh vô cùng tán thưởng vị quan viên trước mặt, có thể không bỏ rơi con dân của mình, cùng chung hoạn nạn, quan viên như thế đáng được ca ngợi.
- Bắt đầu từ bây giờ, ngươi chính là Huyện lệnh huyện Biên, dân lưu vong rất nhanh sẽ trở về quê, vẫn phải cực khổ cho Huyện lệnh rồi.
Tân Trị mừng rỡ, vội vàng khom người nói:
- Tạ ơn Châu Mục phong thưởng!
Lúc này, Đặng Ngải ở bên cạnh lại nói:
- Lần trước Châu Mục có hỏi thăm chuyện của tộc huynh của mạt tướng Đặng Chi, Đặng Chi chính là em vợ của Tân huyện lệnh.
Lưu Cảnh khẽ giật mình, lập tức hỏi Tân Trị:
- Không biết Tân huyện lệnh có thường xuyên tới lui với Đặng Chi hay không?
Trong lòng Tân Trị biết Lưu Cảnh là muốn lôi kéo Đặng Chi, y liền khom người nói:
- Ty chức cũng thường xuyên thư qua tin lại, cách đây không lâu, y còn viết một lá thư hỏi ty chức về thế cục Kinh Châu, nếu Châu Mục muốn Đặng Chi trợ giúp cho Kinh Châu, ty chức nguyện viết một lá thư khuyên bảo, hoặc là, ty chức tự mình đi đến quận Ba Đông một chuyến.
Đặng Chi đương nhiên là kẻ tài hoa hơn người, nhưng lúc này Đặng Chi là phụ tá tâm phúc của Thái thú quận Ba Đông Bàng Hi, tầm quan trọng của y không tầm thường.
Lưu Cảnh trầm tư một hồi, liền thấp giọng nói với Tân Trị mấy câu, cuối cùng lại cười nói:
- Nếu Huyện lệnh có thể làm được việc này, ta sẽ ghi đại công, thăng làm Quận thừa quận Nam.
Tân Trị trong lòng kích động vô cùng, vừa mới được thăng làm Huyện lệnh, giờ lại có cơ hội được thăng thêm một cấp, đây quả là y gặp được đại vận, y vội vàng ôm quyền nói:
- Thuộc hạ tuyệt sẽ không phụ sự phó thác của Châu Mục!
Nhưng Tào Nhân cực kỳ cẩn thận, đặc biệt sắp xếp một ngàn người tuần tra trên đầu thành, canh phòng nghiêm ngặt thám tử của quân Giang Hạ trèo tường vào thành, nhưng đạo cao một thước, thì ma cao một trượng, thám tử quân Giang Hạ tuy không thể trèo tường từ phía trên mà vào, nhưng lại đào hang từ phía dưới mà đi lên.
- Ở bên kia!
Lưu Chính chỉ vào góc tây bắc của thành trì, thấp giọng nói với Đặng Ngải:
- Chúng ta đã phát hiện ra một cái hang ở dưới chân tường, tuy đã bị lấp lại, nhưng chỉ cần nhẹ nhàng khơi thông là có thể dùng được.
Nói đến đây, Lưu Chính lại cười hỏi:
- Tiểu tướng quân có biết về chuyện đạo động (hang ngầm do ăn trộm đào) không?
Đặng Ngải gãi gãi đầu nói:
- Nhưng có liên quân gì đến đạo tặc?
- Nói không sai, chính là nơi sau khi trộm đồ trong đêm để trốn ra khỏi thành, hầu như mỗi tòa thành trì đều có, chỉ có người kinh nghiệm phong phú mới có thể tìm thấy.
Lúc này, Lưu Chính thấy trinh sát trên đầu thành đi tới, liền khoát tay:
- Đi theo ta!
Y vươn người chạy trọng bóng đêm, Đặng Ngải đuổi sát theo sau, hai người chạy như bay đến dưới chân tường thành, không lâu sau, họ đã chạy đến bên tường thành, Lưu Chính nhảy xuống một cái đường hầm, bò sâu vào trong.
Đặng Ngải thì lại dáng người cao to, bò vào vô cùng khó khăn, vất vả lắm mới bò được đến một chỗ trống trải, cậu lập tức ngồi dựa vào một khúc cây, mệt không thở nổi
Lúc này Lưu Chính đã đốt hết nửa cây nến, Đặng Ngải không nhịn nổi mà, chỉ thấy phạm vi xung quanh rộng khoảng một trượng, cao năm thước, trên đầu là mái vòm, trên vách đá bốn phía đều phủ đá xanh, trong lòng Đặng Ngải không khỏi có chút kỳ quái, đây là nơi nào?
Lúc này cậu mới quay đầu, lập tức nhảy dựng, cậu đang tựa lưng vào một cỗ quan tài, Lưu Chính nhếch miệng cười:
- Nơi này là một ngôi mộ, còn lại ngôi mộ của nhà quyền quý, cậu xem chiếc quan tài này, lại là gỗ lim thượng hạng, rất rắn chắc!
Y vỗ vỗ lên cỗ quan tài, phát ra tiếng cốp cốp, Lưu Chính lại có chút tiếc nuối thở dài, nói:
- Có lẽ đã hạ táng được trăm năm, đáng tiếc là đã bị trộm rồi, vật bồi táng đáng giá đều bị đạo tặc vét sạch không còn gì, chỉ còn lại vài cái bình sứt mẻ.
Lúc này, có người bò ra từ trong cái hang phía trước, trong tay cầm một cái xẻng, đều hơi thấp béo, rất giống hai con chuột đồng, bọn họ cùng nhau thi lễ với Lưu Chính:
- Khởi bẩm thủ lĩnh, đã đào thông, phía trên là một vườn rau đã bỏ hoang.
Lưu Chính vui mừng hết cỡ:
- Nhanh thế, không phải nói phải một canh giờ mới xong sao?
Một người liền cười nói:
- Chủ yếu là do ở đây có sẵn một ngôi mộ, đỡ mất sức rất nhiều.
Lưu Chính gật gật đầu, giới thiệu Đặng Ngải cho bọn họ, lại giới thiệu cho Đặng Ngải:
- Hai vị này là huynh đệ mới của chúng ta mới gia nhập sau trận chiến Xích Bích, một người tên là Nghiêm Tam, một người tên là Nghiêm Tứ, vốn là Mô Kim giáo úy trong quân Tào, thuật đào hang xuyên thành thiên hạ vô song.
Hai người vội vàng thi lễ:
- Tham kiến Đặng tướng quân!
Đặng Ngải cười nói:
- Xin hỏi hai vị có thể dẫn ta đi xem một chút được không?
- Mời Đặng tướng quân!
Mấy người bọn họ từ trong đường hầm đã được đào ra từ từ bò vào trong thành, bên trong thành quả nhiên là một vườn rau đã bỏ hoang, xem tình hình đất đai, hẳn là không bị vứt bỏ, chỉ là chủ nhân chạy trốn, có hai túp lều tranh được dựng sát tường thành, lối ra ngay trong túp lều.
Bọn họ đang nghỉ ngơi một chút trong túp lều, Lưu Chính lại đi ra ngoài, khoảng một khắc sau, Lưu Chính lại dẫn đến một người, cười cười giới thiệu với Đặng Ngải:
- Vị này là Tân chủ bộ của huyện Biên, là quan viên của Kinh Châu chúng ta, nguyện ý trợ giúp chúng ta một tay.
Y lại nói với Tân Trị:
- Vị này chính là Đặng tiểu tướng quân, người Tân Dã, là học sinh của thư viện Giang Hạ, xếp bút nghiên theo việc binh đao.
Tân Trị sửng sốt, mượn ánh trăng yếu ớt cẩn thận đánh giá Đặng Ngải, hỏi:
- Đặng Chi, Đặng Võ ở Tân Dã là gì của tướng quân?
Đặng Ngải vội vàng nói:
- Đặng Chi là tộc huynh của tại hạ, còn Đặng Long, chính là gia phụ, thật không dám gọi tên húy của ông.
- Là tại hạ thất lễ!
Tân Trị nở nụ cười:
- Vậy chúng ta không phải là người ngoài rồi, Đặng Chi chính là em vợ của tại hạ.
Đặng Ngải mừng rỡ, lại lại thi lễ lần nữa, lúc này Tân Trị mới nói với mọi người:
- Quân Tào đóng quân ở khu vực phía thành bắc, phòng ngự vô cùng nghiêm mật, không cho dân chúng trong thành đến gần nơi bọn họ đóng quân, nghe bọn họ nói, canh năm sẽ khởi hành.
Đặng Ngải trầm tư một hồi lại hỏi Lưu Chính:
- Không biết khẩu lệnh của trinh sát đêm này là gì?
Lưu Chính lắc lắc đầu:
- Chúng ta chỉ biết khẩu lệnh của trinh sát ngoài thành, không biết khẩu lệnh ở trong thành, nhưng chúng ta có thể bắt một người đến mà hỏi.
Tân Trị lại cười nói:
- Ta lại biết, khẩu lệnh là "Bắc quy" (trở về phía bắc), trinh sát quân Tào đặc biệt nói cho ta biết, nếu không ta sẽ bị ngộ thương.
Đặng Ngải cười nói:
- Nói vậy thì có cách rồi.
Cậu thấp giọng nói với Lưu Chính mấy câu, Lưu Chính lập tức vừa mừng vừa sợ:
- Đặng tướng quân sao biết ta thích chơi trò này?
Đặng Ngải sờ sờ cái mũi:
- Bởi vì ta cũng thích!
Một canh giờ sau, một đội quân trinh sát quân Tào đội ngũ chỉnh tề gồm mười người đang tuần tra trên đường, lúc này có một đội binh sỹ cũng đang đi tới, đội trinh sát tuần tra hét to:
- Khẩu lệnh!
- Bắc quy!
Khẩu lệnh không sai, thủ lĩnh hai bên tán gẫu vài câu, đề tài chỉ là trong thành không có nữ nhân vừa mắt, hai người cười ha ha vài tiếng, hai đội binh sỹ lại tự mình đi tuần tra.
Không lâu sau, mười người trinh sát lại tiến vào một ngõ hẻm, cuối con hẻm là một cái hố, từng túi dầu hỏa lần lượt được đưa vào bên trong, đội trinh sát này mỗi người đều cầm một túi dầu hỏa mà đi, lát sau lại trở về, lại phân công nhau đi rưới dầu hỏa.
Lưu Chính thấy thời gian đã sắp đến, y vẫy tay một cái, lệnh cho tất cả mọi người đều nhanh chóng rút lui, y một mình ở lại khu vực đóng doanh của quân Tào, nhanh nhẹn như khỉ, trèo tường leo lên nóc nhà, giống như giẫm trên đất bằng, y không ngừng châm hỏa những chỗ được rưới dầu hỏa ở xung quanh các ngôi nhà.
Không lâu sau, mấy chục điểm phóng hỏa ở khu vực thành trì phía bắc đã bốc cháy, lửa mượn sức gió, bùng cháy mãnh liệt, trong chớp mắt, toàn bộ khu vực phía bắc đều bị bao phủ bên trong một luồng khỏi dày đặc cuồn cuộn.
Quân Tào đang say giấc nồng bị lửa lớn làm thức giấc, sợ đến hồn phi phách tán, mũ giáp không mặc, giày vớ không mang, đều tông cửa xông ra, trên đường cái chật ních binh sỹ quân Tào, người nào người nấy đều vô cùng hoảng sợ, hét to.
Tào Nhân cưỡi ngựa xông ra, tìm đường chạy trốn, lúc này đại tướng Ngưu Kim chạy tới nói:
- Đại tướng quân, phía nam cũng có lửa cháy, chúng ta có thể chạy thoát từ cửa bắc!
Lúc này ngọn lửa đã trở nên mãnh liệt ngút trời, binh sỹ bị lửa lớn vây quanh kêu khóc liên miên, cũng đốt cho Tào Nhân trở nên hoảng loạn, y cũng không màng đến Trần Kiểu nữa, liền thúc ngựa chạy ra cửa bắc, bọn binh sỹ tranh nhau chạy trối chết, giẫm đạp lên nhau, người chết vô số.
Tào Nhân chạy một hơi ra khỏi huyện thành, sau lưng có mấy ngàn binh sỹ đi theo, hoảng sợ chạy trốn về hướng bắc, vừa chạy không đến một dặm, phía trước bỗng vang lên tiếng trống, ánh lửa bốn phía nổi lên, phục binh Giang Hạ từ bốn phía giết tới, viên Đại tướng dẫn đầu, cầm trường thương chỉ vào Tào Nhân, quát to:
- Ta là Thường Sơn Triệu Tử Long, tướng địch mau nạp mạng!
Tào Nhân nghe thấy đối phương chính là Triệu Vân, sợ tới mức hồn phi phách tán, đại đao trong tay rơi xuống đất, quay đầu ngựa chạy trốn về phía tây, lúc này Ngưu Kim từ phía sau giết tới, hô to một tiếng:
- Triệu Vân ăn của ta một đao!
Y giục ngựa phóng về phía Triệu Vân, vung đao chém tới, Triệu Vân cười lạnh một tiếng xoay người dùng thương đâm ra, thương nhanh như điện, mũi thương nháy mắt đã đâm xuyên qua cổ họng của Ngưu Kim, Triệu Vân vắt ngang trường thương, hất Ngưu Kim ngã ngựa, quay đầu lại đã thấy Tào Nhân đã chạy được mấy chục bước.
Triệu Vân giận dữ, giục ngựa gấp gáp đuổi theo, chiến mã của y vốn đã thất lạc trong quân Tào, mà chiến mã dưới chân chính là một con thiên lý mã do Lưu Cảnh chọn ra từ mấy ngàn con chiến mã, ngựa phi nhanh, nháy mắt đã đuổi kịp Tào Nhân.
- Tướng giặc để mạng lại!
Triệu Vân hét lớn một tiếng, giống như tiếng sấm rền vang bên tai của Tào Nhân, Tào Nhân trở nên hoảng loạn, rút đao đeo bên hông, xoay người bổ vào Triệu Vân.
Triệu Vân vung thương đỡ lấy chiến đao của Tào Nhân, tay trái duỗi nhẹ, vừa ra tay đã bắt được Tào Nhân, ném y xuống đất, ra lệnh:
- Trói lại cho ta!
Vài tên binh sỹ Giang Hạ ở bên cạnh liền cùng nhau xông lên, trói chặt lấy Tào Nhân.
Lúc này, Triệu Vân thấy quân Tào đang chạy thục mạng trên bãi đất trống, còn có số lượng lớn binh sỹ từ trong thành chạy ra, khóc la cầu xin, trên khuôn mặt của mỗi người đều kinh hãi vô cùng, trong lòng Triệu Vân không khỏi có chút thương hại, liền hạ lệnh:
- Người đầu hàng thì có thể miễn chết, binh sỹ bỏ chạy thì đừng đuổi theo nữa.
Binh sỹ Giang Hạ từ bốn phía khép chặt vòng vây, ý chí chiến đấu của quân Tào sớm đã mất hết, chỉ muốn cầu đường sống cho mình, người từ trong ngọn lửa mãnh liệt kia chạy ra không ai còn lòng dạ nào mà chống cự, đều quỳ xuống đất đầu hàng.
Một trận cháy lớn đã khiến cho một vạn quân tinh nhuệ của quân Tào toàn quân bị diệt, hơn phân nửa đã đầu hàng, Trưởng sử Trần Kiểu cũng bị Lưu Chính bắt sống, Chủ tướng Tào Nhân bị bắt, Phó tướng Ngưu Kim bị giết, Triệu Vân xuất chiến lần này, đã tạo nên một chiến tích huy hoàng.
Hai ngày sau, Lưu Cảnh chỉ huy một vạn quân đuổi tới huyện Biên, đại quân đã đóng doanh ngoài huyện thành huyện Biên, Lưu Cảnh lập tức cùng Triệu Vân đi thị sát nơi giam giữ tù binh.
- Lần này hỏa thiêu huyện Biên, tổng cộng bắt được bảy ngàn chín trăm hai mươi bốn người, chém giết hơn ngàn người, còn lại hoặc là táng thân trong biển lửa, hoặc là đã phá vây chạy trốn, thu hoạch lớn nhất đó là đã bắt được Tào Nhân.
Nói tới đây, trên khuôn mặt của Triệu Vân lộ ra vẻ vui mừng, mặc dù Tào Nhân đã chạy ra vài dặm, nhưng vẫn không thể tránh được sự truy kích của Triệu Vân, khiến trong lòng của Triệu Vân có chút đắc ý.
Lưu Cảnh cười cười:
- Tào Nhân chinh chiến nhiều năm, sớm đã thuần thục, bắt lấy y cũng không phải là chuyện dễ dàng, nhưng việc bắt được Tào Nhân tạm thời phải giấu kín, bảo binh sỹ không được truyền ra ngoài, để y lại về sau có thể sử dụng.
Triệu Vân ôm quyền nói:
- Tuân mệnh!
Lưu Cảnh lại khen:
- Bắt được gần tám ngàn từ binh, mình lại tử thương không đến trăm người, chiến tích này, là một công lao hiển hách, trận này đánh rất ngoạn mục.
Triệu Vân lại lắc lắc đầu:
- Trận này kỳ thực chính là công lao của quân Ưng Kích, mạt tướng chỉ là thu lưới vào lúc cuối cùng, không dám xưng công.
Lưu Cảnh mỉm cười:
- Ngươi là chủ tướng, quân Ưng Kích chẳng qua chỉ là thuộc hạ của ngươi, nào có đạo lý chủ tướng vô công, thuộc hạ lại lĩnh công cao.
Triệu Vân vẫn có chút do dự, bởi vì Lưu Chính rõ ràng không phải là thuộc hạ của y, mà là đội quân độc lập, y còn muốn đem công lao trả lại cho Lưu Chính.
Nhưng Lưu Cảnh lại không muốn để y khiêm tốn, Lưu Cảnh muốn giúp Triệu Vân lập công nhanh hơn, để có cớ phong thưởng, đây là quy củ do hắn đặt ra, không có công thì không phong thưởng, chính vì quy củ này, Triệu Vân hiện tại vẫn là bạch thân (không có chức vị).
Lưu Cảnh liền nói:
- Ngươi không cần nói nữa, trong lòng ta đã quyết định.
Triệu Vân im lặng, không tranh luận với Lưu Cảnh nữa, y đã quyết định đi theo Lưu Cảnh, vậy thì phải thay đổi thân phận và tâm tính của mình trước đã, y không thể lại coi mình là huynh trưởng của Lưu Cảnh, không thể nhận đặc quyền, không thể để lại ấn tượng vì sủng mà kiêu trong lòng tướng sỹ của quân Giang Hạ.
Việc này Lưu Hổ làm rất khá, mặc dù y là đường huynh của Lưu Cảnh, nhưng trước giờ đều không tỏ vẻ huynh trưởng, hòa nhập vào các tướng sỹ.
Triệu Vân cũng tin rằng Lưu Cảnh sở dĩ có thể đi được đến ngày hôm nay cũng không phải là ngẫu nhiên, mà là có tài trí hơn người, mình không cần tranh cãi nữa, Lưu Cảnh xử lý như thế nào tự nhiên sẽ có đạo lý của hắn.
Lúc này Đặng Ngải lại dẫn Tân Trị đi đến, giới thiệu với Lưu Cảnh:
- Vị này chính là Chủ bộ của huyện Biên, giúp chúng ta rất nhiều.
Tân Trị quỳ xuống hành lễ với Lưu Cảnh:
- Chủ bộ huyện Biên Tân Trị bái kiến Châu Mục!
Lưu Cảnh vội vàng nâng y dậy, cười nói:
- Tân chủ bộ hà tất hành đại lễ như thế, hãy mau mau đứng lên.
Lưu Cảnh lại hỏi:
- Ở huyện Biên ngoại trừ Chủ bộ ra, còn có quan viên nào khác không?
- Chỉ có một mình ty chức.
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Huyện Biên hiện có bao nhiêu người, lúc hỏa thiêu huyện thành có tử thương không?
- Hồi bẩm Châu Mục, hiện tại huyện Biên tổng cộng có hơn ba trăm hộ gia đình, ban ngày canh tác ở ngoài thành, buổi tối lại trở về thành, trong trận đại hỏa mấy ngày trước, tất cả đều trốn ở thành đông, không có bị ngọn lửa lan đến, chỉ có hai vị lão nhân vì hoảng sợ mà đã qua đời rồi, ngoài ra không có thương vong.
- Không tồi! Đây là một kết quả rất tốt.
Lưu Cảnh vô cùng tán thưởng vị quan viên trước mặt, có thể không bỏ rơi con dân của mình, cùng chung hoạn nạn, quan viên như thế đáng được ca ngợi.
- Bắt đầu từ bây giờ, ngươi chính là Huyện lệnh huyện Biên, dân lưu vong rất nhanh sẽ trở về quê, vẫn phải cực khổ cho Huyện lệnh rồi.
Tân Trị mừng rỡ, vội vàng khom người nói:
- Tạ ơn Châu Mục phong thưởng!
Lúc này, Đặng Ngải ở bên cạnh lại nói:
- Lần trước Châu Mục có hỏi thăm chuyện của tộc huynh của mạt tướng Đặng Chi, Đặng Chi chính là em vợ của Tân huyện lệnh.
Lưu Cảnh khẽ giật mình, lập tức hỏi Tân Trị:
- Không biết Tân huyện lệnh có thường xuyên tới lui với Đặng Chi hay không?
Trong lòng Tân Trị biết Lưu Cảnh là muốn lôi kéo Đặng Chi, y liền khom người nói:
- Ty chức cũng thường xuyên thư qua tin lại, cách đây không lâu, y còn viết một lá thư hỏi ty chức về thế cục Kinh Châu, nếu Châu Mục muốn Đặng Chi trợ giúp cho Kinh Châu, ty chức nguyện viết một lá thư khuyên bảo, hoặc là, ty chức tự mình đi đến quận Ba Đông một chuyến.
Đặng Chi đương nhiên là kẻ tài hoa hơn người, nhưng lúc này Đặng Chi là phụ tá tâm phúc của Thái thú quận Ba Đông Bàng Hi, tầm quan trọng của y không tầm thường.
Lưu Cảnh trầm tư một hồi, liền thấp giọng nói với Tân Trị mấy câu, cuối cùng lại cười nói:
- Nếu Huyện lệnh có thể làm được việc này, ta sẽ ghi đại công, thăng làm Quận thừa quận Nam.
Tân Trị trong lòng kích động vô cùng, vừa mới được thăng làm Huyện lệnh, giờ lại có cơ hội được thăng thêm một cấp, đây quả là y gặp được đại vận, y vội vàng ôm quyền nói:
- Thuộc hạ tuyệt sẽ không phụ sự phó thác của Châu Mục!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.