Chương 717: Hợp tung liên hoành (trung) (2)
Cao Nguyệt
09/03/2018
- Huynh trưởng quá khen rồi, đệ nghĩ nguyên nhân chính không phải là đệ, mà là huynh trưởng ở bên cạnh đệ.
Tôn Quyền cười ha hả, vỗ vỗ vào bờ vai của Lưu Cảnh:
- Nghỉ ngơi cho khỏe, buổi tối mẫu thân sẽ cử hành gia yến hoan nghênh các đệ, các đệ đã đến, ta thật sự rất vui mừng.
Dưới sự chỉ dẫn của các thị vệ, Lỗ Túc nhanh chân đi qua hành lang cung điện thật dài, đi thẳng vào nội đường, tên thị vệ đi vào trước bẩm báo, không lâu sau, tên thị vệ đi ra, nói:
- Ngô Hầu mời Đô đốc vào gặp!
Lỗ Túc chỉnh trang lại áo mão, đi vào nội đường, chỉ thấy trên nội đường, Tôn Quyền đang cùng Trương Chiêu và Cố Ung đang nói gì đó, không biết vì sao, trong lòng Lỗ Túc lại có một cảm xúc mậu thuẫn khó hiểu, Trương Chiêu là thủ lĩnh phái Giang Bắc, mà Cố Ung là thủ lĩnh phái Ngô Việt, khiến y nhớ đến lời nói của Lưu Cảnh ở trên thuyền, thất bại của Giang Đông, ắt gây ra nội đấu quan trường, mà nội đấu quan trường, căn nguyên là do Tôn Quyền,
Trong lòng Lỗ Túc thở dài, tiến lên thi lễ thật sâu với Tôn Quyền:
- Vi thần tham kiến Ngô Hầu!
- Lỗ đô đốc cực khổ rồi, mời ngồi!
Tôn Quyền cười tủm tỉm mời Lỗ Túc ngồi xuống, nói với y:
- Chúng ta đều rất quan tâm việc Lưu Cảnh đến Giang Đông lần này, Tử Kính có thể nói cho chúng ta biết hay không, lần này hắn đến mục đích chân chính là gì?
Lỗ Túc là người rộng lượng, mặc dù y rất phản cảm đối với Trương Chiêu và Cố Ung, nhưng vẫn gật gật đầu với bọn họ, lúc này mới không nhanh không chậm nói với Tôn Quyền:
- Quả thật như dự đoán của chúng ta, lần này Lưu Cảnh đến Giang Đông, chính là vì Tôn Lưu liên hợp, cùng nhau bắc tiến Trung Nguyên, đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải trừ bỏ một vài chuyện không thoải mái của hai nhà trong trận chiến Hợp Phì lần trước.
- Thiên hạ nào có việc gì tiện lợi đến bực này!
Lỗ Túc vừa nói xong, Trương Chiêu liền bực tức nói:
- Hắn cho rằng đến viếng thăm một lần, lung lạc lòng người Giang Đông một chút, quân đội Giang Đông sẽ bán mạng cho hắn sao? Lợi ích thì sao? Hắn có thể cho Giang Đông lợi ích gì?
Dù là Lỗ Túc rộng lượng, nhưng rốt cục cũng không thể nhịn được nữa, y biến sắc, giận dữ mắng Trương Chiêu:
- Trương quân sư nói nhất định phải nói đến lợi ích, lẽ nào trong lòng Quân sư, quan hệ giữa người với người ngoài lợi ích ra thì không còn gì khác sao?
Trương Chiêu không ngờ Lỗ Túc lại vô lễ như thế, trách cứ mình, sắc mặt của lão lập tức trở nên cực kỳ khó coi, hừ thật mạnh một tiếng, Tôn Quyền thấy không khí khó xử, vội vàng lên tiếng giảng hòa:
- Tử Kính dọc đường vất vả, thêm thời tiết nóng bức, trong lòng khó tránh khỏi có chút bực dọc, chúng ta từ từ nói chuyện, xin Tử Kính hãy thả lỏng tinh thần, không cần phải sốt ruột.
Lỗ Túc áp chế sự bất mãn trong lòng xuống, hạ thấp người nói với Tôn Quyền:
- Vi thần cũng đã hỏi Tư Mã Ý, Tư Mã Ý nói, để bày tỏ thành ý của Kinh Châu, có thể chia hai quận Trường Sa và Hành Dương cho Giang Đông, hoặc là giao quận Kỳ Xuân cho Giang Đông, chúng ta có thể chọn một trong hai.
Tôn Quyền và Trương Chiêu, Cố Ung nhìn nhau, trong mắt bọn họ đều lộ ra vẻ kinh hỉ, đặc biệt là Tôn Quyền, nghe Lưu Cảnh muốn nhường hai quận Trường Sa và Hành Dương cho mình, y lập tức kìm nén không được sự kích động trong lòng, đứng dậy nhanh chóng bước đến bên tường, kéo ra một tấm bản đồ, trên tường là một tấm bản đồ Giang Đông Kinh Châu cực lớn.
Tôn Quyền khoanh tay chăm chú bản đồ, quận Trường Sa là quận lớn thứ hai ở Kinh Nam đứng sau Nam Quận, quận Hành Dương lại là nơi chiến lược, nếu như có thể có hai nơi này, cũng chặn được con đường xuôi nam của quân Kinh Châu, như vậy quận Tương Đông và quận Quế Dương cũng đương nhiên trở thành vật trong lòng bàn tay của Giang Đông, sáu quận Kinh Nam một lưới tóm bốn, đây là lãnh thổ y hằng mơ ước!
Tôn Quyền bỗng xoay người, nói với Trương Chiêu:
- Lưu Cảnh nhất định cho Tư Mã Ý đến đàm phán, người này có nhiều mưu lược, quan làm chủ việc đàm phán của Giang Động, không phải là Tử Bố thì không được, cố hết khả năng giành lấy càng nhiều lợi ích cho Giang Đông.
Trong lòng Lỗ Túc không khỏi thở dài một tiếng, lại là lợi ích chí thượng, nhưng lần này là từ trong miệng Tôn Quyền nói ra.
Tôn Quyền cười ha hả, vỗ vỗ vào bờ vai của Lưu Cảnh:
- Nghỉ ngơi cho khỏe, buổi tối mẫu thân sẽ cử hành gia yến hoan nghênh các đệ, các đệ đã đến, ta thật sự rất vui mừng.
Dưới sự chỉ dẫn của các thị vệ, Lỗ Túc nhanh chân đi qua hành lang cung điện thật dài, đi thẳng vào nội đường, tên thị vệ đi vào trước bẩm báo, không lâu sau, tên thị vệ đi ra, nói:
- Ngô Hầu mời Đô đốc vào gặp!
Lỗ Túc chỉnh trang lại áo mão, đi vào nội đường, chỉ thấy trên nội đường, Tôn Quyền đang cùng Trương Chiêu và Cố Ung đang nói gì đó, không biết vì sao, trong lòng Lỗ Túc lại có một cảm xúc mậu thuẫn khó hiểu, Trương Chiêu là thủ lĩnh phái Giang Bắc, mà Cố Ung là thủ lĩnh phái Ngô Việt, khiến y nhớ đến lời nói của Lưu Cảnh ở trên thuyền, thất bại của Giang Đông, ắt gây ra nội đấu quan trường, mà nội đấu quan trường, căn nguyên là do Tôn Quyền,
Trong lòng Lỗ Túc thở dài, tiến lên thi lễ thật sâu với Tôn Quyền:
- Vi thần tham kiến Ngô Hầu!
- Lỗ đô đốc cực khổ rồi, mời ngồi!
Tôn Quyền cười tủm tỉm mời Lỗ Túc ngồi xuống, nói với y:
- Chúng ta đều rất quan tâm việc Lưu Cảnh đến Giang Đông lần này, Tử Kính có thể nói cho chúng ta biết hay không, lần này hắn đến mục đích chân chính là gì?
Lỗ Túc là người rộng lượng, mặc dù y rất phản cảm đối với Trương Chiêu và Cố Ung, nhưng vẫn gật gật đầu với bọn họ, lúc này mới không nhanh không chậm nói với Tôn Quyền:
- Quả thật như dự đoán của chúng ta, lần này Lưu Cảnh đến Giang Đông, chính là vì Tôn Lưu liên hợp, cùng nhau bắc tiến Trung Nguyên, đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải trừ bỏ một vài chuyện không thoải mái của hai nhà trong trận chiến Hợp Phì lần trước.
- Thiên hạ nào có việc gì tiện lợi đến bực này!
Lỗ Túc vừa nói xong, Trương Chiêu liền bực tức nói:
- Hắn cho rằng đến viếng thăm một lần, lung lạc lòng người Giang Đông một chút, quân đội Giang Đông sẽ bán mạng cho hắn sao? Lợi ích thì sao? Hắn có thể cho Giang Đông lợi ích gì?
Dù là Lỗ Túc rộng lượng, nhưng rốt cục cũng không thể nhịn được nữa, y biến sắc, giận dữ mắng Trương Chiêu:
- Trương quân sư nói nhất định phải nói đến lợi ích, lẽ nào trong lòng Quân sư, quan hệ giữa người với người ngoài lợi ích ra thì không còn gì khác sao?
Trương Chiêu không ngờ Lỗ Túc lại vô lễ như thế, trách cứ mình, sắc mặt của lão lập tức trở nên cực kỳ khó coi, hừ thật mạnh một tiếng, Tôn Quyền thấy không khí khó xử, vội vàng lên tiếng giảng hòa:
- Tử Kính dọc đường vất vả, thêm thời tiết nóng bức, trong lòng khó tránh khỏi có chút bực dọc, chúng ta từ từ nói chuyện, xin Tử Kính hãy thả lỏng tinh thần, không cần phải sốt ruột.
Lỗ Túc áp chế sự bất mãn trong lòng xuống, hạ thấp người nói với Tôn Quyền:
- Vi thần cũng đã hỏi Tư Mã Ý, Tư Mã Ý nói, để bày tỏ thành ý của Kinh Châu, có thể chia hai quận Trường Sa và Hành Dương cho Giang Đông, hoặc là giao quận Kỳ Xuân cho Giang Đông, chúng ta có thể chọn một trong hai.
Tôn Quyền và Trương Chiêu, Cố Ung nhìn nhau, trong mắt bọn họ đều lộ ra vẻ kinh hỉ, đặc biệt là Tôn Quyền, nghe Lưu Cảnh muốn nhường hai quận Trường Sa và Hành Dương cho mình, y lập tức kìm nén không được sự kích động trong lòng, đứng dậy nhanh chóng bước đến bên tường, kéo ra một tấm bản đồ, trên tường là một tấm bản đồ Giang Đông Kinh Châu cực lớn.
Tôn Quyền khoanh tay chăm chú bản đồ, quận Trường Sa là quận lớn thứ hai ở Kinh Nam đứng sau Nam Quận, quận Hành Dương lại là nơi chiến lược, nếu như có thể có hai nơi này, cũng chặn được con đường xuôi nam của quân Kinh Châu, như vậy quận Tương Đông và quận Quế Dương cũng đương nhiên trở thành vật trong lòng bàn tay của Giang Đông, sáu quận Kinh Nam một lưới tóm bốn, đây là lãnh thổ y hằng mơ ước!
Tôn Quyền bỗng xoay người, nói với Trương Chiêu:
- Lưu Cảnh nhất định cho Tư Mã Ý đến đàm phán, người này có nhiều mưu lược, quan làm chủ việc đàm phán của Giang Động, không phải là Tử Bố thì không được, cố hết khả năng giành lấy càng nhiều lợi ích cho Giang Đông.
Trong lòng Lỗ Túc không khỏi thở dài một tiếng, lại là lợi ích chí thượng, nhưng lần này là từ trong miệng Tôn Quyền nói ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.