Chương 650: Huyết chiến Giang Bắc (thượng)
Cao Nguyệt
05/01/2018
Lưu Cảnh lập tức tỉnh ngộ, hắn kỵ nhất vẫn là Hổ
báo kỵ của quân Tào. Một khi Tào Tháo biết được tin hậu quân bị tập kích chắc chắn lão sẽ lệnh cho Hổ báo kỵ đến cứu viện. Lưu Cảnh vội vàng
nói:
- Chúng ta phải làm thế nào đây?
Giả Hủ khẽ mỉm cười nói:
- Binh bất yếm trá, Châu mục có thể làm chim sẻ núp đằng sau là được.
Lưu Cảnh gật gật đầu, hắn hiểu ý của Giả Hủ, hắn gọi Bàng Đức đến trước rồi nói với một gã thị vệ:
- Ngươi hãy mau đi nói với Văn Sính tướng quân, phải tăng cường thám báo, nếu như kỵ binh quân Tào đánh tới, có thể lập tức rút quân vượt sông, không thể ham chiến được.
Thị vệ trả lời rồi thúc ngựa chạy gấp về phía Phàn Thành. Lưu Cảnh nói với Bàng Đức và Ngụy Diên:
- Hai vị tướng quân có hãy dẫn theo 5 ngàn quân mai phục trên đường phía bắc, đợi kỵ binh quân Tào đến cứu viện cho hậu quân, các ngươi có phục kích địch, không được tác chiến trực diện với kỵ binh.
- Tuân lệnh!
Ngụy Diên và Bàng Đức đều thi lễ, cùng nhau quay ngựa dẫn quân chạy về hướng tây, nhìn bọn họ đi xa, lúc này Lưu Cảnh mới hạ lệnh:
- Tập trung tù binh lại, chuẩn bị vượt sông, rút lui về phía nam.
Trong sự sắp xếp ngăn cản của quân Hán, Lưu Cảnh đích thân dẫn theo 3 vạn quân là tuyến đông, lấy chiến thuyền trên Bỉ Thủy làm mồi nhử, dụ quân của Trương Cáp ra, còn Văn Sĩnh thì dẫn theo 2 vạn quân ở hướng tây từ Phàn Thành đổ bộ tấn công hậu quân của Tào Tháo, cướp lấy lương thảo quân nhu. Tuyến đông của Lưu Cảnh khá thuận lợi nhưng tuyến tây lại gặp phải sự chống cự ngoan cường của quân Tào.
Đồng thời với tuyến đông dụ quân của Trương Cáp ra để giết, Văn Sính ở tuyến tây cũng dẫn quân tấn công vào hậu quân Tào Tháo. Hai bên chiến đấu kịch liệt trên cánh đồng rộng phía bắc cách Phàn Thành 10 dặm. Cho dù rút lui lên bắc có gây bất lợi cho quân Tào nhưng Trương Liêu lại dùng kinh nghiệm tác chiến phong phủ của mình để bù lại sự bất lợi cho đại cục.
Trương Liêu không vội rút quân lên Bắc, lúc nghe thấy quân Hán tấn công y lập tức xây dựng tuyến phòng ngự. Y bố trí quân trên một bình đồi cao mấy chục trượng, cho quân chặt hết cây tùng cắt thành từng đoạn cây lăn. Bọn họ từ trên cao nhìn xuống, rồi lại dùng xe lương thực và xe quân nhu xây thành một vòng phòng ngự dài gần 10 dặm đồng thời cũng phái người cầu viện Tào Tháo.
Trương Liêu và Lý Điển dẫn theo 10 ngàn quân, lấy mấy ngàn chiếc xe ngựa đồ quân nhu để chống đỡ quân Hán lần lượt tấn công. Trên chiến tuyến vài dặm tiếng kêu vang trời, hai vạn quân Tào bố trí xe lương thực và xe quân nhu cao đến 1 trượng dùng cung nỏ và những đoạn gỗ vừa chặt để chống đỡ sự tấn công của quân Hán.
Đã là canh 2 đêm, hai quân Hán-Tào vẫn chiến đấu kịch liệt. Văn Sính đã dẫn 2 vạn đại quân tấn công quân Tào. Cho dù việc đánh nhau vào ban đêm đều không có lợi cho 2 bên nhưng cuộc chiến đang vào lúc gay cấn, không ai có thể dừng cuộc chiến lại được.
Gần 5 ngàn quân Hán đã đột phá phòng tuyến đầu tiên, đây là một đường chiến hào quân Tào mới đào, chỉ sâu 5 thước nhưng trong chiến hào lửa cháy dữ dội, khói đặc bay lên cuồn cuộn. Mũi tên phóng từ sườn núi xuống khiến quân Hán chết thê thảm và nghiêm trọng, xác chết chồng chất trong chiến hào như núi, máu chảy xuống khe như dòng suối nhỏ khiến không khí tràn ngập mùi gay tanh.
Quân Hán tấn công cũng có cả vạn mũi tên cùng bắn, tên của hai bên thế như vũ bão, đan vào nhau như lưới tên. Quân Hán giơ cao tấm chắn lên, lăn cây đỡ đòn, giẫm lên xác chết của đồng đội, ra sức tấn công lên sườn núi. Lúc này, cứ nháy mắt là lại có lính Hán bị trúng tên hoặc bị thân cây lớn nện trúng đầu chảy máu mà kêu lên thảm thiết nhào lộn từ trên sườn núi xuống.
Ở phía tây nam đồi núi xuất hiện tình hình nguy hiểm, cả trăm tên quân Tào đang điều khiển chiến tuyến dài mấy chục trượng. Mười mấy binh lính quân Hán dưới sự dẫn dắt của tên đồn trưởng đã xông lên núi, chiến đấu với trận hình xe quân nhu và mấy trăm lính Tào. Ở phía sau bọn họ, mấy trăm quân Hán đã dọc theo lỗ hổng này mà lao về phía trước.
Lúc này, đồn trưởng quân Hán đã tìm 1 cây gỗ dài cản xe quân nhu vượt qua, y ra sức mà đẩy vào trong:
- Các ngươi mau đến giúp ta!
Y rống lên nói.
Hơn 10 quân Hán xông lên trợ giúp y, mọi người cùng nhau hô:
- 1,2,3!
Xe ngựa chở quân nhu rất nặng chậm rãi nhúc nhích đi vào trong, dần dần ngửa ra sau, bắt đầu lay động dữ dội trọng tâm bị dời. Mười mấy lính Tào ở trên xe sợ hãi kêu lên, có người nhảy từ trên xe ngựa xuống, còn lại đa số đều nghiêng theo xe ngựa ngã xuống đất.
Ầm một tiếng rất lớn, xe ngựa lật nhào, cả trăm bao lương thực trên xe ngựa rơi xuống, hơn 10 tên lính Tào chết và bị thương, phần lớn đều bị bao lương thực đè lên không thể động đậy được. Quân Hán nhảy lên, trường mâu đâm vào binh lính quân Tào đang bị bao lương thực đè chặn, giữa tiếng kêu la thảm thiết mười mấy tên lính Tào bị đâm chết hết.
Cuối cùng góc phía tây cũng được mở rộng, hơn 100 tên lính Hán xông vào, phía sau còn có mấy trăm người nữa. Lúc này, Trương Liêu được cấp báo, dẫn theo hơn ngàn lính tức tốc đuổi tới. Trương Liêu thấy tình thế nguy cấp liền hô lớn:
- Dùng cung tên cả quân địch phía sau.
Hơn 1 ngàn lính Tào lao từ sườn núi vào quân Hán. Trương Liêu hét lớn một tiếng rồi vung đao chém liên tiếp mười mấy tên địch. Đồn trưởng quân Hán lêu la thảm thiết, y bị một mũi tên đâm trúng mặt mà ngã xuống. Một gã lính khác nhanh chóng đi lên thế chỗ y nhưng lại bị Trương Liêu đánh bay mất đầu.
Lại có mấy trăm tên lính Tào lao đến, quân Hán ngăn không nổi liên tiếp rút lui. Quân Tào dưới sự chỉ huy của Trương Liêu lại ngăn được lỗ hổng, lỗ hổng phía tây cuối cùng cũng không bị công phá, sau khi quân Hán chết hơn 200 người thì liền bị ép phải rút lui.
Qua gần 1 canh giờ chiến đấu, hai đội quân đều tổn thất thê thảm và nghiêm trọng. Con số người chết và bị thương lên đến 2 ngàn người, phần lớn đều bị tên bắn chết, còn một phần là bị xe quân nhu cán chết, cả hai bên đều chiến đấu rất lịch liệt.
Văn Sính đứng ở chỗ cao, lạnh lùng theo dõi trận chiến này, vẻ mặt của ông vẫn âm trầm không nói một lời. Thái Tiến học trò cưng đứng bên cạnh ông. Thái Tiến là nhóm chủ tướng tấn công lần thứ 3, lúc này trong lòng Thái Tiến có vẻ hơi lo lắng liền thấp giọng nói:
- Sư phụ, tổn thất lớn như vậy, chi bằng chúng ta rút lui trước, đợi quân Tào khởi hành rồi lại tiến hành truy kích.
Văn Sính lạnh lùng nhìn y, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
- Đương nhiên là ta biết tấn công như vậy có tổn thất rất lớn, nhưng sớm muộn gì quân Kinh Châu cũng phải đối mặt với lục chiến quân Tào. Để bọn họ dũng cảm đánh một trận mới có lợi cho họ.
Bây giờ Thái Tiến mới hiểu, hóa ra đây sư phụ muốn lợi dụng cơ hội này để tôi luyện sức chiến đấu của binh sĩ. Đúng lúc này, Lưu Hổ dẫn theo 1 ngàn bộ binh xếp thành hàng đi tới, y đi lên ôm quyền thi lễ nói:
- Văn tướng quân, hãy để chúng tôi đi.
Năm ngày trước, Lưu Hổ mới từ Ba Thục đến Tương Duơng ứng chiến. Y mang theo 4 ngàn bộ binh trọng giáp nhưng hôm nay y chỉ dẫn theo hơn 1 ngàn bộ binh vượt sông, số lính còn lại đóng giữ thành Tương Dương. Vốn y cho rằng không phải chuyện của mình, không ngờ Văn Sính gặp phải trận chiến này, y lập tức chủ động xin đi giết giặc.
Lưu Hổ là Trung lang tướng, chức vị thấp hơn Văn Sính một bậc. Địa vị vủa y cũng rất cao, là nguyên lão của quân Hán, hơn nữa bên ngoài y là người vô cùng bình thản, tướng sĩ quân Hán không ai không thích y. Nếu Lưu hổ chủ động xin xuất chiến thì Văn Sính cũng không từ chối liền gật đầu nói:
- Tướng quân cẩn thận!
Lúc này, Thái gia vội vàng đề nghị:
- Hổ tướng quân, mặt đông triền núi khá bằng phẳng có lợi cho trọng giáp binh tấn công, hơn nữa ở phía đông cũng không có nhiều quân địch.
- Được! Hãy lên từ phía đông.
Lưu Hổ vung tay lên hô:
- Đi theo ta!
Đội quân mặc trọng giáp, tay cầm mã đao hô lớn rồi đi theo Lưu Hổ hướng về phía đông sườn núi. Để cổ vũ cho khí thế của họ, Thái Tiến đã đi lên trước trống trận cầm dùi đánh mạnh vào mặt trống.
- Tùng, tùng, tùng!
Tiếng trống vang lên, 1 ngàn trọng giáp bộ binh lao về phía quân Tào phòng ngự trên sườn núi, nghênh đón họ là mũi tên như vũ bão.
Trọng giáp bộ binh tay cầm lá chắn, xông lên không một chút sợ hãi. Lúc lên được 40 bước thì có từng đám cây gỗ đổ ập xuống. Trọng giáp bộ binh cúi đầu, nâng lá chắn nhưng vẫn có không ít lính bị gỗ đập trúng đầu lao xuống núi kêu lên thảm thiết.
Lưu Hổ giận giữ, y ném lá chắn xuống vung đao lên chém cây gỗ phía trước thành hai đoạn mà hét lớn:
- Ném lá chắn xuống, theo ta giết lên!
Trọng giáp bộ binh ném hết lá chắn xuống reo hò đi lên đỉnh núi mười bước. Lưu Hổ anh dũng đi trước, y liên tiếp chém hai cây gỗ lớn, hét lớn nâng đao bổ vào xe ngựa trước mặt. Chỉ nghe thấy tiếng răng rắc, chiếc xe ngựa chở quân nhu bị gãy làm 2 đoạn. Lưu Hổ bổ ngang một đao, chém bay đầu hai gã lính Tào.
Y phá xe ngựa ầm ầm giết vào phía trong.
Ở góc phòng ngự phía đông bắc, quân Tào lại xuất hiện nguy hiểm, trên xe ngựa đồ quân nhuvùng này dài gần 200 trượng không có lương thảo, lính Tào cũng không nhiều, chỉ có 1500 lính cánh gác. So với những chỗ khác chỉ bằng 1/3, Thái Tiến phát hiện ra đây chính là lỗ hổng.
Mà tấn công vào lỗ hổng này lại chính là trọng giáp bộ binh tinh nhuệ nhất của quân Hán. Bọn họ là năm ngàn người được lựa chọn ra từ 20 vạn đại quân, ai cũng cao lớn, tác chiến hung hãn. Bọn họ đến là bắt đầu xoay chuyển thế tiến công cho bất lợi của quân Hán.
Một ngàn trọng giáp bộ binh mở ra một lỗ hổng rộng hơn 10 trượng,chiến đấu kịch liệt với hơn 1 ngàn quân Tào. Bọn họ dũng mãnh vô cùng, lính Tào chết rất thê thảm và nghiêm trọng, liên tục lui binh.
Trong bóng đêm đen tối, khắp nơi đều hỗn loạn, Lý Điển phụ trách phía đông đã thấy tình hình không hay liền dẫn theo 2 ngàn binh lính đến phòng vệ. Nhưng y đã đến chậm một bước, mấy trăm binh tinh nhuệ của trọng giáp bộ binh đã tiến đến thế như chẻ tre.
Hơn ngàn dân phu canh chừng hơn vạn con súc vật đã bắt đầu hỗn loạn, họ ném đá về quân Hán, dùng trường mâu đâm loạn xạ trong bóng tối, tiếng la hét loạn thành một bầy.
Một lát sau, xuất hiện Lưu Hổ dẫn theo mấy chục trọng giáp bộ binh xuất hiện trước trướng cỏ khô phía tây. Lúc này Lưu Hổ hung hãn vô cùng, y chém một đao bay đầu hai gã dân phu, cả người y đầy máu thịt. Sự hung tợn của y khiến mấy chục dân phu sợ đến hồn bay phách lạc, bỏ trường mâu xuống rồi chạy trốn. Đằng trước của hơn 10 trướng cỏ khô trống không, đã bị một tên lính châm lửa đốt cháy.
Lúc này, mấy trăm lính Tào bảo vệ súc vật thấy tình thế nguy cấp liền nhất tề xông lên nhưng Lưu Hổ đã nắm bắt cơ hội trong thời gian ngắn ngủi này, y nhảy lên đá văng cỏ khô khắp nơi rồi vung đao đâm chém. Chỉ một thoáng, lại 3 gã dân phu khác tử trận. Quay đầu lại, y thấy một nhóm binh lính Tào xông lên liền hét lớn hỗn chiến với quân Tào.
Lúc này, lại có hơn 100 trọng giáp bộ binh lao từ lỗ hổng đến ngăn đám trâu, ngựa lại. Số quân Hán đó đều mặc áo giáp rất nặng, thân hình cao lớn hung ác lao vào trong quân Tào như hổ lao vào bầy dê.
Một lát sau, có 40-50 tên lính Tào bị giết, quân Tào sợ mất hết hồn vía quay đầu bỏ trốn. Cùng lúc đó, cỏ khô trên đỉnh bị đốt cháy, ánh lửa cao ngút trời, ngọn lửa nhanh chóng lan đi khiến quân Tào càng thêm loạn lạc.
- Chúng ta phải làm thế nào đây?
Giả Hủ khẽ mỉm cười nói:
- Binh bất yếm trá, Châu mục có thể làm chim sẻ núp đằng sau là được.
Lưu Cảnh gật gật đầu, hắn hiểu ý của Giả Hủ, hắn gọi Bàng Đức đến trước rồi nói với một gã thị vệ:
- Ngươi hãy mau đi nói với Văn Sính tướng quân, phải tăng cường thám báo, nếu như kỵ binh quân Tào đánh tới, có thể lập tức rút quân vượt sông, không thể ham chiến được.
Thị vệ trả lời rồi thúc ngựa chạy gấp về phía Phàn Thành. Lưu Cảnh nói với Bàng Đức và Ngụy Diên:
- Hai vị tướng quân có hãy dẫn theo 5 ngàn quân mai phục trên đường phía bắc, đợi kỵ binh quân Tào đến cứu viện cho hậu quân, các ngươi có phục kích địch, không được tác chiến trực diện với kỵ binh.
- Tuân lệnh!
Ngụy Diên và Bàng Đức đều thi lễ, cùng nhau quay ngựa dẫn quân chạy về hướng tây, nhìn bọn họ đi xa, lúc này Lưu Cảnh mới hạ lệnh:
- Tập trung tù binh lại, chuẩn bị vượt sông, rút lui về phía nam.
Trong sự sắp xếp ngăn cản của quân Hán, Lưu Cảnh đích thân dẫn theo 3 vạn quân là tuyến đông, lấy chiến thuyền trên Bỉ Thủy làm mồi nhử, dụ quân của Trương Cáp ra, còn Văn Sĩnh thì dẫn theo 2 vạn quân ở hướng tây từ Phàn Thành đổ bộ tấn công hậu quân của Tào Tháo, cướp lấy lương thảo quân nhu. Tuyến đông của Lưu Cảnh khá thuận lợi nhưng tuyến tây lại gặp phải sự chống cự ngoan cường của quân Tào.
Đồng thời với tuyến đông dụ quân của Trương Cáp ra để giết, Văn Sính ở tuyến tây cũng dẫn quân tấn công vào hậu quân Tào Tháo. Hai bên chiến đấu kịch liệt trên cánh đồng rộng phía bắc cách Phàn Thành 10 dặm. Cho dù rút lui lên bắc có gây bất lợi cho quân Tào nhưng Trương Liêu lại dùng kinh nghiệm tác chiến phong phủ của mình để bù lại sự bất lợi cho đại cục.
Trương Liêu không vội rút quân lên Bắc, lúc nghe thấy quân Hán tấn công y lập tức xây dựng tuyến phòng ngự. Y bố trí quân trên một bình đồi cao mấy chục trượng, cho quân chặt hết cây tùng cắt thành từng đoạn cây lăn. Bọn họ từ trên cao nhìn xuống, rồi lại dùng xe lương thực và xe quân nhu xây thành một vòng phòng ngự dài gần 10 dặm đồng thời cũng phái người cầu viện Tào Tháo.
Trương Liêu và Lý Điển dẫn theo 10 ngàn quân, lấy mấy ngàn chiếc xe ngựa đồ quân nhu để chống đỡ quân Hán lần lượt tấn công. Trên chiến tuyến vài dặm tiếng kêu vang trời, hai vạn quân Tào bố trí xe lương thực và xe quân nhu cao đến 1 trượng dùng cung nỏ và những đoạn gỗ vừa chặt để chống đỡ sự tấn công của quân Hán.
Đã là canh 2 đêm, hai quân Hán-Tào vẫn chiến đấu kịch liệt. Văn Sính đã dẫn 2 vạn đại quân tấn công quân Tào. Cho dù việc đánh nhau vào ban đêm đều không có lợi cho 2 bên nhưng cuộc chiến đang vào lúc gay cấn, không ai có thể dừng cuộc chiến lại được.
Gần 5 ngàn quân Hán đã đột phá phòng tuyến đầu tiên, đây là một đường chiến hào quân Tào mới đào, chỉ sâu 5 thước nhưng trong chiến hào lửa cháy dữ dội, khói đặc bay lên cuồn cuộn. Mũi tên phóng từ sườn núi xuống khiến quân Hán chết thê thảm và nghiêm trọng, xác chết chồng chất trong chiến hào như núi, máu chảy xuống khe như dòng suối nhỏ khiến không khí tràn ngập mùi gay tanh.
Quân Hán tấn công cũng có cả vạn mũi tên cùng bắn, tên của hai bên thế như vũ bão, đan vào nhau như lưới tên. Quân Hán giơ cao tấm chắn lên, lăn cây đỡ đòn, giẫm lên xác chết của đồng đội, ra sức tấn công lên sườn núi. Lúc này, cứ nháy mắt là lại có lính Hán bị trúng tên hoặc bị thân cây lớn nện trúng đầu chảy máu mà kêu lên thảm thiết nhào lộn từ trên sườn núi xuống.
Ở phía tây nam đồi núi xuất hiện tình hình nguy hiểm, cả trăm tên quân Tào đang điều khiển chiến tuyến dài mấy chục trượng. Mười mấy binh lính quân Hán dưới sự dẫn dắt của tên đồn trưởng đã xông lên núi, chiến đấu với trận hình xe quân nhu và mấy trăm lính Tào. Ở phía sau bọn họ, mấy trăm quân Hán đã dọc theo lỗ hổng này mà lao về phía trước.
Lúc này, đồn trưởng quân Hán đã tìm 1 cây gỗ dài cản xe quân nhu vượt qua, y ra sức mà đẩy vào trong:
- Các ngươi mau đến giúp ta!
Y rống lên nói.
Hơn 10 quân Hán xông lên trợ giúp y, mọi người cùng nhau hô:
- 1,2,3!
Xe ngựa chở quân nhu rất nặng chậm rãi nhúc nhích đi vào trong, dần dần ngửa ra sau, bắt đầu lay động dữ dội trọng tâm bị dời. Mười mấy lính Tào ở trên xe sợ hãi kêu lên, có người nhảy từ trên xe ngựa xuống, còn lại đa số đều nghiêng theo xe ngựa ngã xuống đất.
Ầm một tiếng rất lớn, xe ngựa lật nhào, cả trăm bao lương thực trên xe ngựa rơi xuống, hơn 10 tên lính Tào chết và bị thương, phần lớn đều bị bao lương thực đè lên không thể động đậy được. Quân Hán nhảy lên, trường mâu đâm vào binh lính quân Tào đang bị bao lương thực đè chặn, giữa tiếng kêu la thảm thiết mười mấy tên lính Tào bị đâm chết hết.
Cuối cùng góc phía tây cũng được mở rộng, hơn 100 tên lính Hán xông vào, phía sau còn có mấy trăm người nữa. Lúc này, Trương Liêu được cấp báo, dẫn theo hơn ngàn lính tức tốc đuổi tới. Trương Liêu thấy tình thế nguy cấp liền hô lớn:
- Dùng cung tên cả quân địch phía sau.
Hơn 1 ngàn lính Tào lao từ sườn núi vào quân Hán. Trương Liêu hét lớn một tiếng rồi vung đao chém liên tiếp mười mấy tên địch. Đồn trưởng quân Hán lêu la thảm thiết, y bị một mũi tên đâm trúng mặt mà ngã xuống. Một gã lính khác nhanh chóng đi lên thế chỗ y nhưng lại bị Trương Liêu đánh bay mất đầu.
Lại có mấy trăm tên lính Tào lao đến, quân Hán ngăn không nổi liên tiếp rút lui. Quân Tào dưới sự chỉ huy của Trương Liêu lại ngăn được lỗ hổng, lỗ hổng phía tây cuối cùng cũng không bị công phá, sau khi quân Hán chết hơn 200 người thì liền bị ép phải rút lui.
Qua gần 1 canh giờ chiến đấu, hai đội quân đều tổn thất thê thảm và nghiêm trọng. Con số người chết và bị thương lên đến 2 ngàn người, phần lớn đều bị tên bắn chết, còn một phần là bị xe quân nhu cán chết, cả hai bên đều chiến đấu rất lịch liệt.
Văn Sính đứng ở chỗ cao, lạnh lùng theo dõi trận chiến này, vẻ mặt của ông vẫn âm trầm không nói một lời. Thái Tiến học trò cưng đứng bên cạnh ông. Thái Tiến là nhóm chủ tướng tấn công lần thứ 3, lúc này trong lòng Thái Tiến có vẻ hơi lo lắng liền thấp giọng nói:
- Sư phụ, tổn thất lớn như vậy, chi bằng chúng ta rút lui trước, đợi quân Tào khởi hành rồi lại tiến hành truy kích.
Văn Sính lạnh lùng nhìn y, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
- Đương nhiên là ta biết tấn công như vậy có tổn thất rất lớn, nhưng sớm muộn gì quân Kinh Châu cũng phải đối mặt với lục chiến quân Tào. Để bọn họ dũng cảm đánh một trận mới có lợi cho họ.
Bây giờ Thái Tiến mới hiểu, hóa ra đây sư phụ muốn lợi dụng cơ hội này để tôi luyện sức chiến đấu của binh sĩ. Đúng lúc này, Lưu Hổ dẫn theo 1 ngàn bộ binh xếp thành hàng đi tới, y đi lên ôm quyền thi lễ nói:
- Văn tướng quân, hãy để chúng tôi đi.
Năm ngày trước, Lưu Hổ mới từ Ba Thục đến Tương Duơng ứng chiến. Y mang theo 4 ngàn bộ binh trọng giáp nhưng hôm nay y chỉ dẫn theo hơn 1 ngàn bộ binh vượt sông, số lính còn lại đóng giữ thành Tương Dương. Vốn y cho rằng không phải chuyện của mình, không ngờ Văn Sính gặp phải trận chiến này, y lập tức chủ động xin đi giết giặc.
Lưu Hổ là Trung lang tướng, chức vị thấp hơn Văn Sính một bậc. Địa vị vủa y cũng rất cao, là nguyên lão của quân Hán, hơn nữa bên ngoài y là người vô cùng bình thản, tướng sĩ quân Hán không ai không thích y. Nếu Lưu hổ chủ động xin xuất chiến thì Văn Sính cũng không từ chối liền gật đầu nói:
- Tướng quân cẩn thận!
Lúc này, Thái gia vội vàng đề nghị:
- Hổ tướng quân, mặt đông triền núi khá bằng phẳng có lợi cho trọng giáp binh tấn công, hơn nữa ở phía đông cũng không có nhiều quân địch.
- Được! Hãy lên từ phía đông.
Lưu Hổ vung tay lên hô:
- Đi theo ta!
Đội quân mặc trọng giáp, tay cầm mã đao hô lớn rồi đi theo Lưu Hổ hướng về phía đông sườn núi. Để cổ vũ cho khí thế của họ, Thái Tiến đã đi lên trước trống trận cầm dùi đánh mạnh vào mặt trống.
- Tùng, tùng, tùng!
Tiếng trống vang lên, 1 ngàn trọng giáp bộ binh lao về phía quân Tào phòng ngự trên sườn núi, nghênh đón họ là mũi tên như vũ bão.
Trọng giáp bộ binh tay cầm lá chắn, xông lên không một chút sợ hãi. Lúc lên được 40 bước thì có từng đám cây gỗ đổ ập xuống. Trọng giáp bộ binh cúi đầu, nâng lá chắn nhưng vẫn có không ít lính bị gỗ đập trúng đầu lao xuống núi kêu lên thảm thiết.
Lưu Hổ giận giữ, y ném lá chắn xuống vung đao lên chém cây gỗ phía trước thành hai đoạn mà hét lớn:
- Ném lá chắn xuống, theo ta giết lên!
Trọng giáp bộ binh ném hết lá chắn xuống reo hò đi lên đỉnh núi mười bước. Lưu Hổ anh dũng đi trước, y liên tiếp chém hai cây gỗ lớn, hét lớn nâng đao bổ vào xe ngựa trước mặt. Chỉ nghe thấy tiếng răng rắc, chiếc xe ngựa chở quân nhu bị gãy làm 2 đoạn. Lưu Hổ bổ ngang một đao, chém bay đầu hai gã lính Tào.
Y phá xe ngựa ầm ầm giết vào phía trong.
Ở góc phòng ngự phía đông bắc, quân Tào lại xuất hiện nguy hiểm, trên xe ngựa đồ quân nhuvùng này dài gần 200 trượng không có lương thảo, lính Tào cũng không nhiều, chỉ có 1500 lính cánh gác. So với những chỗ khác chỉ bằng 1/3, Thái Tiến phát hiện ra đây chính là lỗ hổng.
Mà tấn công vào lỗ hổng này lại chính là trọng giáp bộ binh tinh nhuệ nhất của quân Hán. Bọn họ là năm ngàn người được lựa chọn ra từ 20 vạn đại quân, ai cũng cao lớn, tác chiến hung hãn. Bọn họ đến là bắt đầu xoay chuyển thế tiến công cho bất lợi của quân Hán.
Một ngàn trọng giáp bộ binh mở ra một lỗ hổng rộng hơn 10 trượng,chiến đấu kịch liệt với hơn 1 ngàn quân Tào. Bọn họ dũng mãnh vô cùng, lính Tào chết rất thê thảm và nghiêm trọng, liên tục lui binh.
Trong bóng đêm đen tối, khắp nơi đều hỗn loạn, Lý Điển phụ trách phía đông đã thấy tình hình không hay liền dẫn theo 2 ngàn binh lính đến phòng vệ. Nhưng y đã đến chậm một bước, mấy trăm binh tinh nhuệ của trọng giáp bộ binh đã tiến đến thế như chẻ tre.
Hơn ngàn dân phu canh chừng hơn vạn con súc vật đã bắt đầu hỗn loạn, họ ném đá về quân Hán, dùng trường mâu đâm loạn xạ trong bóng tối, tiếng la hét loạn thành một bầy.
Một lát sau, xuất hiện Lưu Hổ dẫn theo mấy chục trọng giáp bộ binh xuất hiện trước trướng cỏ khô phía tây. Lúc này Lưu Hổ hung hãn vô cùng, y chém một đao bay đầu hai gã dân phu, cả người y đầy máu thịt. Sự hung tợn của y khiến mấy chục dân phu sợ đến hồn bay phách lạc, bỏ trường mâu xuống rồi chạy trốn. Đằng trước của hơn 10 trướng cỏ khô trống không, đã bị một tên lính châm lửa đốt cháy.
Lúc này, mấy trăm lính Tào bảo vệ súc vật thấy tình thế nguy cấp liền nhất tề xông lên nhưng Lưu Hổ đã nắm bắt cơ hội trong thời gian ngắn ngủi này, y nhảy lên đá văng cỏ khô khắp nơi rồi vung đao đâm chém. Chỉ một thoáng, lại 3 gã dân phu khác tử trận. Quay đầu lại, y thấy một nhóm binh lính Tào xông lên liền hét lớn hỗn chiến với quân Tào.
Lúc này, lại có hơn 100 trọng giáp bộ binh lao từ lỗ hổng đến ngăn đám trâu, ngựa lại. Số quân Hán đó đều mặc áo giáp rất nặng, thân hình cao lớn hung ác lao vào trong quân Tào như hổ lao vào bầy dê.
Một lát sau, có 40-50 tên lính Tào bị giết, quân Tào sợ mất hết hồn vía quay đầu bỏ trốn. Cùng lúc đó, cỏ khô trên đỉnh bị đốt cháy, ánh lửa cao ngút trời, ngọn lửa nhanh chóng lan đi khiến quân Tào càng thêm loạn lạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.