Chương 294: Huynh muội chi tranh
Cao Nguyệt
04/07/2017
Ngay khi Quyền ngồi cùng xe ngựa đi với Lưu Cảnh, một gã quan quân
trẻ tuổi đứng giữa đám người, tay đè chuôi kiếm, ánh mắt hung ác mà linh hoạt, sắc bén nhìn chằm chằm Lưu Cảnh, đám người không ngừng tiếng hoan hô như sấm động, che lại sát khí và động tác của quan quân này, rất
nhiều người đều tưởng gã là lính duy trì trật tự.
Khi xe ngựa dần dần tới gần tên lính, khoảng cách giữa Lưu Cảnh khoảng và gã chỉ có hai trượng, tên lính bỗng nhiên ở giữa đám người bùng lên, rút kiếm xông lên, ngàn cân treo sợ tóc, phía sau tên lính bỗng nhiên xuất hiện một gã tráng kiện Đại Hán, từ phía sau ôm cổ quan quân, nhanh chóng kéo gã đi ra ngoài.
- Buông ta ra!
Tên lính tức giận giống như dã thú thấp giọng gầm rú, nhưng Đại Hán tráng kiện không có để ý đến gã, nhanh chóng đưa gã kéo vào một ngõ nhỏ, một bạt tai thật mạnh ở trên mặt tên lính.
- Ngươi điên rồi sao?
Đại Hán hung tợn mắng:
- Ngô hầu đang ở trên xe, ngươi muốn chết sao?
- Ta sẽ không làm thương tổn Ngô hầu, ta muốn đem Lưu Cảnh bầm thây vạn đoạn, báo thù giết cha! Vừa nói nước mắt tên lính trẻ tuổi ứa ra.
- Ngươi đi theo ta!
Đại Hán nắm được cổ tay của ã, đưa hắn vội vàng đi ra ngõ nhỏ bên kia, lại đi ước chừng trăm bước, đưa gã kéo vào một tòa nhà, trên cửa chính tòa nhà phương bảng hiệu viết hai chữ 'Phan phủ'.
Nơi này là hoá ra tòa nhà Phan Chương phủ đại tướng Giang Đông, sau khi Phan Chương chết ở Sài Tang, hiện tại nơi này do đệ Phan Lung ở lại, Phan Lung chính là tên Đại Hán đen kia, y có võ nghệ cao cường, khỏe mạnh vô cùng, thay thế Kỳ huynh đảm nhiệm chức Giáo Úy.
Mà tên lính trẻ tuổi kia là Lăng Thống con trai của Lăng Cầm, năm nay chỉ có mười tám tuổi. Sau khi Lăng Cầm bỏ mạng ở Sài Tang, Tôn Quyền thương con y, phong Lăng Thống làm Biệt Bộ Tư Mã, Thống soái này điều hành một đội quân cả một ngàn người.
Hôm nay cũng là Lăng chỉ huy bộ phận tuần phố, lại không nghĩ rằng Lưu Cảnh vào thành, thù giết cha làm cho gã hôn mê đầu óc, nếu không phải Phan Lung đúng lúc xuất hiện, gã suýt nữa gây ra đại họa rồi.
Phan Lung đưa Lăng Thống mang vào thư phòng, lúc này mới buông tay gã ra, oán hận nói:
- Ngươi tỉnh táo lại rồi nói sau!
Lăng Thống là người khinh tài trọng nghĩa, anh dũng cơ trí, là thiếu niên dũng tướng Giang Đông khó có được, nhưng duy chuyện phụ thân Lăng Cầm chết trong lòng của gã như gặp ắc mộng, gã tận mắt nhìn thấy phụ thân bị Lưu Cảnh bắn một mũi tên mà chết, gã thường thường ban đêm bị cảnh tượng này làm bừng tỉnh.
Lăng Thống vì thù hận đè nặng trong lòng, thề phải vì phụ thân báo thù, mà kẻ thù giết cha chính là Lưu Cảnh, ngày này gã đợi đã ba năm, hôm nay thấy hắn đến một cách bất ngờ.
Lúc này thời gian định ám sát cũng qua một nén nhang, Lăng Thống cũng tỉnh táo lại, gã đã ý thức được sự lỗ mãng của mình, nhưng ngoài miệng lại không thừa nhận, như trước nghiến răng nghiến lợi nói:
- Giết hắn, ta sẽ thỉnh tội với Ngô hầu, cùng lắm thì chết!
Phan Lung nhìn chăm chú ánh mắt gã sau một lúc lâu, thở dài:
- Ngươi cho là mình giết được hắn, ngươi là đối thủ của hắn sao? Ngay cả ta cũng không phải đối thủ của hắn, ngươi càng kém xa, muốn giết hắn? Đừng có nằm mơ.
Lăng Thống cúi đầu không nói được một lời, Phan Lung lại vỗ vỗ bờ vai của gã nói:
- Ta vừa mới nhận được tin tức, Lưu Cảnh ở huyện Lật Dương gặp chuyện, vì thế Ngô hầu mới đặc biệt chạy tới huyện Lật Dương, Công Tích, ngàn vạn lần không được lỗ mãng!
Lăng Thống giật mình:
- Là ai muốn ám sát hắn?
- Việc này ta cũng không biết, nhưng ít ra nhắc nhở chúng ta, người muốn giết Lưu Cảnh không chỉ có chúng ta, Công Tích, Lưu Cảnh hiện tại rất cảnh giác, việc này chúng ta cần phải bàn bạc kỹ hơn.
Lăng Thống yên lặng gật gật đầu, Lưu Cảnh tất nhiên có phòng bị, không phải ám sát đơn giản như vậy, chuyện này quả thật cần bàn bạc kỹ hơn.
......
Rốt cục nghênh đón Lưu Cảnh trở về thành Đông Ngô, Tôn Quyền có chút mệt mỏi về tới cung Ngô vương, vừa đi vào hậu cung lại nhìn thấy muội muội Tôn Thượng Hương đối diện đang kích động chuẩn bị đi ra ngoài.
Tôn Thượng Hương xinh đẹp vô cùng, nếu thêm chút cách ăn mặc, tuyệt không kém hơn tẩu của nàng, nhưng Tôn Thượng Hương không biết cách ăn mặc, son phấn trang sức cũng không có, trong phòng bày đầy các loại binh khí.
Hôm nay nàng mặc một trang phục võ sĩ màu trắng, đầu đội phượng hoàng kim quan, ở chân đi một đôi da hươu bó, phía sau lưng cung tiễn, thắt lưng khoá một phen khảm có bảo thạch thanh phong trường kiếm, dáng người cao gầy thon thả, có vẻ tư thế hiên ngang.
Tôn Quyền có một tỷ một muội, trưởng tỷ gả cho Hoằng Tư người Khúc A, muội muội là Tôn Thượng Hương. Tuy rằng Tôn Quyền và Tôn Thượng Hương là cùng cha khác mẹ, nhưng y rất yêu quý cô muội muội này, đối với nàng chiều theo mọi ý, sủng ái tột đỉnh, có khi ngay cả mẫu thân Ngô Thị cũng không nhịn được, bảo y không cần rất nuông chiều muội muội.
Tôn Quyền lại không nghe lời khuyên, với muội muội trước sau như một vẫn luôn sủng ái, Tôn Thượng Hương từ nhỏ thích múa thương xách kiếm, lại chạy tới Thái Hồ bái sư học nghệ, luyện thành võ nghệ khá giỏi.
Hai năm trước, Tôn Thượng Hương lại tổ chức và thành lập một chi hơn trăm nữ kỵ binh, đều là tiểu nương khoảng mười lăm mười sáu tuổi, không rành thế sự, cả ngày bên ngoài bênh vực kẻ yếu, trên danh nghĩa vì trừng phạt ác dương thiện, trên thực tế là đi gây chuyện sinh sự.
Ví như phụ thân ở đầu đường giáo huấn đứa con, các nàng thấy vậy, sẽ chạy đến hành hung vị phụ thân một trận; lại ví như có người gả con gái đi lấy chồng, tân nương luyến tiếc cha mẹ, khóc sướt mướt là rất bình thường, ở trong mắt các nàng lại trở thành ép gả con gái, hậu quả không cần nói cũng biết.
Kết quả biến thành từ trên xuống dưới Ngô Quận gà chó không yên, mỗi người đều không hài lòng với nàng, không ngừng có quan viên dâng cáo trạng cho Tôn Quyền, hy vọng y quản thúc muội muội, Tôn Quyền lại bỏ mặc, nếu tiếp tục tố cáo, ngược lại sẽ bị Tôn Quyền trách cứ một phen.
Cho nên trên dưới Ngô Quận, mọi người đều hy vọng Tôn công chúa khẩn trương xuất giá, nhưng nàng cố tình lại không muốn lấy chồng, một mặt là nàng rất kén chọn, Giang Đông tài năng, tuấn kiệt nàng không để vào mắt, về phương diện khác không có người nào dám cưới nàng.
Tuy nhiên trong năm nay, tình huống hơi có chuyển biến tốt đẹp, nguyên nhân là Tôn công chúa mở rộng phạm vi hoạt đông, không riêng ở Ngô Quận, cũng thường xuyên đi quận Hội Kê và Lăng quận, vì vậy Ngô Quận cũng ít bị nàng quấy rầy rồi.
Nhưng hôm nay, Tôn Quyền không hài lòng với muội muội, y nghe Lỗ Túc nói ban đêm đến Thượng Hương quấy rầy Lưu Cảnh, điều này làm cho trong lòng của y hơi hơi có chút mất hứng.
- Thượng Hương, muội đi theo ta, huynh có chuyện phải nói với muội.
Trong long Tôn Thượng Hương tuy rằng cũng không sợ huynh trưởng, nhưng Tôn Quyền dù sao cũng là người đứng đầu Giang Đông, nàng hoặc nhiều hoặc ít vẫn có chút kiêng nể, nàng bĩu môi một cái mất hứng đi theo huynh trưởng đi về hướng thư phòng.
Tôn Quyền đi vào thư phòng ngồi xuống, lại không để ý Tôn Thượng Hương, mà là lấy ra mấy công văn phê duyệt, Tôn Thượng Hương đứng ở một bên rốt cục nhịn không được:
- Nhị ca, tìm ta có chuyện gì!
- Nghe nói muội đi tìm Lưu Cảnh?
Tôn Quyền cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
Tôn Thượng Hương sửng sốt, nàng phản ứng cực nhanh, lập tức đoán được là Lỗ Túc tố cáo mình, trong lòng không khỏi thầm mắng Lỗ Túc lắm miệng, chỉ phải thừa nhận có chuyện này:
- Hắn năm đó làm nhục muội, lần này muội đến báo thù!
- Chuyện từ sáu năm trước muội còn để trong lòng sao?
- Một trăm năm đều quên không được!
Tôn Quyền ngẩng đầu nhìn thoáng qua muội muội, trầm ngâm một chút nói:
- Ngay tại đêm hôm đó muội tìm Lưu Cảnh, hắn bị hành thích, hiện tại tìm không thấy thích khách, muội liền biến thành hiềm nghi lớn nhất.
- Quả thực nói bậy!
Tôn Thượng Hương mắt hạnh trợn lên, cả giận nói:
- Hắn bị thích sát thì có liên quan gì đến muội, tuy rằng muội hận không thể giết hắn, nhưng từ đầu đến cuối, muội không hề động đến một sợi lông của hắn.
Tôn Quyền biết rằng muội muội mình mặc dù có điểm thô bạo hung ác, nhưng nàng không nói láo, tính tình rất thẳng thắn, nàng nàng nói không làm thì khẳng định không có quan hệ gì với nàng.
Kỳ thật theo Lỗ Túc kể sự việc hôm đó, Tôn Quyền đã biết chuyện ám sát và muội muội không quan hệ, chỉ có điều y hy vọng muội muội không đi quấy rối Lưu Cảnh, nghe Lỗ Túc nói Lưu Cảnh còn bức bách khiến Thượng Hương bắn ba mũi tên giải hận, điều này làm cho trong lòng y có chút không hài lòng.
Tôn Quyền cười cười nói:
- Chuyện sáu năm trước, kỳ thật chỉ chỉ là một chuyện nhỏ, hơn nữa hắn là con cháu Lưu Biểu, biết rõ thân phận của muội còn thả muội, lại chủ động chịu tội thay muội việc giết người, đây là đối với muội có ân, muội phải là báo ân mới đúng.
- Đừng mơ tưởng!
Tôn Thượng Hương than thở một tiếng.
Tôn Quyền cũng biết trong lòng nữ nhân và nam nhân bất đồng, với nàng những chuyện lớn không để trong lòng, nhưng với những chuyện nhỏ nàng lại để trong lòng, hắn không thể thuyết phục muội muội, chỉ phải cười khổ một tiếng, lại dịu dàng nói:
- Vậy hãy giúp huynh trưởng một chuyện, Lưu Cảnh là quý khách Giang Đông, không được đi quấy rối hắn, có được không?
- Chỉ cần hắn đáp ứng yêu cầu của muội, việc khác muội không thèm để ý.
- Muội!
Tôn Quyền rốt cục có chút bực tức, bực tức nói với Tôn Thượng Hương:
- Muội thật không nghe huynh trưởng nói sao?
Công chúa của Tôn Thượng Hương tính tình cũng phát tác, lớn tiếng chống đối nói:
- Nam tử hán đại trượng phu, nếu hắn dám làm, vì sao không dám chịu? Cố tình bắt huynh trưởng đến dọa nạt muội, hắn không có bản lĩnh thì đừng có làm!
- Bốp!
Tôn Quyền thật mạnh vỗ bàn một cái, đứng lên giận dữ hét:
- Ta hỏi lại muội một câu, muội có nghe hay không?
Tôn Thượng Hương từ nhỏ đến lớn chưa từng bị huynh trưởng la hét như vậy, ánh mắt của nàng đỏ lên, nước mắt nàng ứa ra, nàng mãnh liệt xoay người bỏ chạy, xa xa hô:
- Huynh là người đứng đầu Giang Đông, nói chuyện với huynh ai không dám không!
Tôn Quyền suy sụp ngồi xuống, y rốt cục hơi ý thức được mình đã làm hư muội muội rồi, y thở dài, trong lòng cực kỳ tức giận, lúc này, y thấy một gã thị vệ đứng ở cửa, nơm nớp lo sợ, dường như có việc muốn bẩm báo, liền mất hứng hỏi:
- Chuyện gì?
- Khởi bẩm chủ công, Gia Tham quân ở bên ngoài cầu kiến.
- Cho hắn vào!
Một lát, Gia Cát Cẩn bước nhanh đến, khom người thi lễ:
- Vi thần tham kiến Ngô hầu!
- Tham quân mời ngồi!
Tôn Quyền khoát tay nói.
Gia Cát Cẩn ở cửa gặp Tôn Thượng Hương vừa khóc mà chạy ra, lại thấy Tôn Quyền vẻ mặt uể oải, biết là huynh muội bọn họ cãi nhau, liền cười khuyên nhủ:
- Nhị nương tuy rằng ngang ngược một chút, nhưng là người tốt, làm người chính trực, ghét ác như cừu, cũng trợ giúp không ít người nghèo khổ già yếu, chỉ là quản thúc nàng hơi mệt, nhưng không ai nói nàng làm ác, đợi nàng xuất giá thì mọi chuyện tốt rồi.
Tôn Quyền thở dài:
- Ta hiện tại cũng thật mệt mỏi với nàng ta, chỉ mong đem nàng gả cho người xứng đáng.
Tôn Quyền không nghĩ việc muội muội nữa, lại hỏi Gia Cát Cẩn:
- Lưu Bị thế nào, hắn là không có ý kiến gì với ta chứ?
- Hắn bị lạnh nhạt năm sáu ngày, thành kiến đương nhiên là có một chút, nhưng hắn là người hiểu rộng, sẽ không hận chủ công, chỉ cảm thấy oan ức một chút mà thôi.
- Ừ!
Tôn Quyền gật gật đầu, y hiện tại đối với Lưu Bị cũng có áy náy, y vốn suy xét cùng Lưu Bị liên minh, ủng hộ Lưu Kỳ làm Kinh Châu Mục, như vậy rất phù hợp với lợi ích Giang Đông, nhưng Thiên tử đã sắc phong Lưu Cảnh làm Kinh Châu Mục, cái này làm rối loạn kế hoạch của y, khiến y không biết nên ăn nói với Lưu Bị như nào.
- Còn có chuyện gì nữa?
Gia Cát Cẩn lấy ra hai phong thư, hạ giọng nói:
- Từ chỗ Lưu Bị, vi thần đã biết một thiên đại bí mật, vi thần không dám giấu diếm chủ công, Lưu Cảnh.... Không ngờ, không ngờ là giả mạo con cháu Lưu Biểu.
Khi xe ngựa dần dần tới gần tên lính, khoảng cách giữa Lưu Cảnh khoảng và gã chỉ có hai trượng, tên lính bỗng nhiên ở giữa đám người bùng lên, rút kiếm xông lên, ngàn cân treo sợ tóc, phía sau tên lính bỗng nhiên xuất hiện một gã tráng kiện Đại Hán, từ phía sau ôm cổ quan quân, nhanh chóng kéo gã đi ra ngoài.
- Buông ta ra!
Tên lính tức giận giống như dã thú thấp giọng gầm rú, nhưng Đại Hán tráng kiện không có để ý đến gã, nhanh chóng đưa gã kéo vào một ngõ nhỏ, một bạt tai thật mạnh ở trên mặt tên lính.
- Ngươi điên rồi sao?
Đại Hán hung tợn mắng:
- Ngô hầu đang ở trên xe, ngươi muốn chết sao?
- Ta sẽ không làm thương tổn Ngô hầu, ta muốn đem Lưu Cảnh bầm thây vạn đoạn, báo thù giết cha! Vừa nói nước mắt tên lính trẻ tuổi ứa ra.
- Ngươi đi theo ta!
Đại Hán nắm được cổ tay của ã, đưa hắn vội vàng đi ra ngõ nhỏ bên kia, lại đi ước chừng trăm bước, đưa gã kéo vào một tòa nhà, trên cửa chính tòa nhà phương bảng hiệu viết hai chữ 'Phan phủ'.
Nơi này là hoá ra tòa nhà Phan Chương phủ đại tướng Giang Đông, sau khi Phan Chương chết ở Sài Tang, hiện tại nơi này do đệ Phan Lung ở lại, Phan Lung chính là tên Đại Hán đen kia, y có võ nghệ cao cường, khỏe mạnh vô cùng, thay thế Kỳ huynh đảm nhiệm chức Giáo Úy.
Mà tên lính trẻ tuổi kia là Lăng Thống con trai của Lăng Cầm, năm nay chỉ có mười tám tuổi. Sau khi Lăng Cầm bỏ mạng ở Sài Tang, Tôn Quyền thương con y, phong Lăng Thống làm Biệt Bộ Tư Mã, Thống soái này điều hành một đội quân cả một ngàn người.
Hôm nay cũng là Lăng chỉ huy bộ phận tuần phố, lại không nghĩ rằng Lưu Cảnh vào thành, thù giết cha làm cho gã hôn mê đầu óc, nếu không phải Phan Lung đúng lúc xuất hiện, gã suýt nữa gây ra đại họa rồi.
Phan Lung đưa Lăng Thống mang vào thư phòng, lúc này mới buông tay gã ra, oán hận nói:
- Ngươi tỉnh táo lại rồi nói sau!
Lăng Thống là người khinh tài trọng nghĩa, anh dũng cơ trí, là thiếu niên dũng tướng Giang Đông khó có được, nhưng duy chuyện phụ thân Lăng Cầm chết trong lòng của gã như gặp ắc mộng, gã tận mắt nhìn thấy phụ thân bị Lưu Cảnh bắn một mũi tên mà chết, gã thường thường ban đêm bị cảnh tượng này làm bừng tỉnh.
Lăng Thống vì thù hận đè nặng trong lòng, thề phải vì phụ thân báo thù, mà kẻ thù giết cha chính là Lưu Cảnh, ngày này gã đợi đã ba năm, hôm nay thấy hắn đến một cách bất ngờ.
Lúc này thời gian định ám sát cũng qua một nén nhang, Lăng Thống cũng tỉnh táo lại, gã đã ý thức được sự lỗ mãng của mình, nhưng ngoài miệng lại không thừa nhận, như trước nghiến răng nghiến lợi nói:
- Giết hắn, ta sẽ thỉnh tội với Ngô hầu, cùng lắm thì chết!
Phan Lung nhìn chăm chú ánh mắt gã sau một lúc lâu, thở dài:
- Ngươi cho là mình giết được hắn, ngươi là đối thủ của hắn sao? Ngay cả ta cũng không phải đối thủ của hắn, ngươi càng kém xa, muốn giết hắn? Đừng có nằm mơ.
Lăng Thống cúi đầu không nói được một lời, Phan Lung lại vỗ vỗ bờ vai của gã nói:
- Ta vừa mới nhận được tin tức, Lưu Cảnh ở huyện Lật Dương gặp chuyện, vì thế Ngô hầu mới đặc biệt chạy tới huyện Lật Dương, Công Tích, ngàn vạn lần không được lỗ mãng!
Lăng Thống giật mình:
- Là ai muốn ám sát hắn?
- Việc này ta cũng không biết, nhưng ít ra nhắc nhở chúng ta, người muốn giết Lưu Cảnh không chỉ có chúng ta, Công Tích, Lưu Cảnh hiện tại rất cảnh giác, việc này chúng ta cần phải bàn bạc kỹ hơn.
Lăng Thống yên lặng gật gật đầu, Lưu Cảnh tất nhiên có phòng bị, không phải ám sát đơn giản như vậy, chuyện này quả thật cần bàn bạc kỹ hơn.
......
Rốt cục nghênh đón Lưu Cảnh trở về thành Đông Ngô, Tôn Quyền có chút mệt mỏi về tới cung Ngô vương, vừa đi vào hậu cung lại nhìn thấy muội muội Tôn Thượng Hương đối diện đang kích động chuẩn bị đi ra ngoài.
Tôn Thượng Hương xinh đẹp vô cùng, nếu thêm chút cách ăn mặc, tuyệt không kém hơn tẩu của nàng, nhưng Tôn Thượng Hương không biết cách ăn mặc, son phấn trang sức cũng không có, trong phòng bày đầy các loại binh khí.
Hôm nay nàng mặc một trang phục võ sĩ màu trắng, đầu đội phượng hoàng kim quan, ở chân đi một đôi da hươu bó, phía sau lưng cung tiễn, thắt lưng khoá một phen khảm có bảo thạch thanh phong trường kiếm, dáng người cao gầy thon thả, có vẻ tư thế hiên ngang.
Tôn Quyền có một tỷ một muội, trưởng tỷ gả cho Hoằng Tư người Khúc A, muội muội là Tôn Thượng Hương. Tuy rằng Tôn Quyền và Tôn Thượng Hương là cùng cha khác mẹ, nhưng y rất yêu quý cô muội muội này, đối với nàng chiều theo mọi ý, sủng ái tột đỉnh, có khi ngay cả mẫu thân Ngô Thị cũng không nhịn được, bảo y không cần rất nuông chiều muội muội.
Tôn Quyền lại không nghe lời khuyên, với muội muội trước sau như một vẫn luôn sủng ái, Tôn Thượng Hương từ nhỏ thích múa thương xách kiếm, lại chạy tới Thái Hồ bái sư học nghệ, luyện thành võ nghệ khá giỏi.
Hai năm trước, Tôn Thượng Hương lại tổ chức và thành lập một chi hơn trăm nữ kỵ binh, đều là tiểu nương khoảng mười lăm mười sáu tuổi, không rành thế sự, cả ngày bên ngoài bênh vực kẻ yếu, trên danh nghĩa vì trừng phạt ác dương thiện, trên thực tế là đi gây chuyện sinh sự.
Ví như phụ thân ở đầu đường giáo huấn đứa con, các nàng thấy vậy, sẽ chạy đến hành hung vị phụ thân một trận; lại ví như có người gả con gái đi lấy chồng, tân nương luyến tiếc cha mẹ, khóc sướt mướt là rất bình thường, ở trong mắt các nàng lại trở thành ép gả con gái, hậu quả không cần nói cũng biết.
Kết quả biến thành từ trên xuống dưới Ngô Quận gà chó không yên, mỗi người đều không hài lòng với nàng, không ngừng có quan viên dâng cáo trạng cho Tôn Quyền, hy vọng y quản thúc muội muội, Tôn Quyền lại bỏ mặc, nếu tiếp tục tố cáo, ngược lại sẽ bị Tôn Quyền trách cứ một phen.
Cho nên trên dưới Ngô Quận, mọi người đều hy vọng Tôn công chúa khẩn trương xuất giá, nhưng nàng cố tình lại không muốn lấy chồng, một mặt là nàng rất kén chọn, Giang Đông tài năng, tuấn kiệt nàng không để vào mắt, về phương diện khác không có người nào dám cưới nàng.
Tuy nhiên trong năm nay, tình huống hơi có chuyển biến tốt đẹp, nguyên nhân là Tôn công chúa mở rộng phạm vi hoạt đông, không riêng ở Ngô Quận, cũng thường xuyên đi quận Hội Kê và Lăng quận, vì vậy Ngô Quận cũng ít bị nàng quấy rầy rồi.
Nhưng hôm nay, Tôn Quyền không hài lòng với muội muội, y nghe Lỗ Túc nói ban đêm đến Thượng Hương quấy rầy Lưu Cảnh, điều này làm cho trong lòng của y hơi hơi có chút mất hứng.
- Thượng Hương, muội đi theo ta, huynh có chuyện phải nói với muội.
Trong long Tôn Thượng Hương tuy rằng cũng không sợ huynh trưởng, nhưng Tôn Quyền dù sao cũng là người đứng đầu Giang Đông, nàng hoặc nhiều hoặc ít vẫn có chút kiêng nể, nàng bĩu môi một cái mất hứng đi theo huynh trưởng đi về hướng thư phòng.
Tôn Quyền đi vào thư phòng ngồi xuống, lại không để ý Tôn Thượng Hương, mà là lấy ra mấy công văn phê duyệt, Tôn Thượng Hương đứng ở một bên rốt cục nhịn không được:
- Nhị ca, tìm ta có chuyện gì!
- Nghe nói muội đi tìm Lưu Cảnh?
Tôn Quyền cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
Tôn Thượng Hương sửng sốt, nàng phản ứng cực nhanh, lập tức đoán được là Lỗ Túc tố cáo mình, trong lòng không khỏi thầm mắng Lỗ Túc lắm miệng, chỉ phải thừa nhận có chuyện này:
- Hắn năm đó làm nhục muội, lần này muội đến báo thù!
- Chuyện từ sáu năm trước muội còn để trong lòng sao?
- Một trăm năm đều quên không được!
Tôn Quyền ngẩng đầu nhìn thoáng qua muội muội, trầm ngâm một chút nói:
- Ngay tại đêm hôm đó muội tìm Lưu Cảnh, hắn bị hành thích, hiện tại tìm không thấy thích khách, muội liền biến thành hiềm nghi lớn nhất.
- Quả thực nói bậy!
Tôn Thượng Hương mắt hạnh trợn lên, cả giận nói:
- Hắn bị thích sát thì có liên quan gì đến muội, tuy rằng muội hận không thể giết hắn, nhưng từ đầu đến cuối, muội không hề động đến một sợi lông của hắn.
Tôn Quyền biết rằng muội muội mình mặc dù có điểm thô bạo hung ác, nhưng nàng không nói láo, tính tình rất thẳng thắn, nàng nàng nói không làm thì khẳng định không có quan hệ gì với nàng.
Kỳ thật theo Lỗ Túc kể sự việc hôm đó, Tôn Quyền đã biết chuyện ám sát và muội muội không quan hệ, chỉ có điều y hy vọng muội muội không đi quấy rối Lưu Cảnh, nghe Lỗ Túc nói Lưu Cảnh còn bức bách khiến Thượng Hương bắn ba mũi tên giải hận, điều này làm cho trong lòng y có chút không hài lòng.
Tôn Quyền cười cười nói:
- Chuyện sáu năm trước, kỳ thật chỉ chỉ là một chuyện nhỏ, hơn nữa hắn là con cháu Lưu Biểu, biết rõ thân phận của muội còn thả muội, lại chủ động chịu tội thay muội việc giết người, đây là đối với muội có ân, muội phải là báo ân mới đúng.
- Đừng mơ tưởng!
Tôn Thượng Hương than thở một tiếng.
Tôn Quyền cũng biết trong lòng nữ nhân và nam nhân bất đồng, với nàng những chuyện lớn không để trong lòng, nhưng với những chuyện nhỏ nàng lại để trong lòng, hắn không thể thuyết phục muội muội, chỉ phải cười khổ một tiếng, lại dịu dàng nói:
- Vậy hãy giúp huynh trưởng một chuyện, Lưu Cảnh là quý khách Giang Đông, không được đi quấy rối hắn, có được không?
- Chỉ cần hắn đáp ứng yêu cầu của muội, việc khác muội không thèm để ý.
- Muội!
Tôn Quyền rốt cục có chút bực tức, bực tức nói với Tôn Thượng Hương:
- Muội thật không nghe huynh trưởng nói sao?
Công chúa của Tôn Thượng Hương tính tình cũng phát tác, lớn tiếng chống đối nói:
- Nam tử hán đại trượng phu, nếu hắn dám làm, vì sao không dám chịu? Cố tình bắt huynh trưởng đến dọa nạt muội, hắn không có bản lĩnh thì đừng có làm!
- Bốp!
Tôn Quyền thật mạnh vỗ bàn một cái, đứng lên giận dữ hét:
- Ta hỏi lại muội một câu, muội có nghe hay không?
Tôn Thượng Hương từ nhỏ đến lớn chưa từng bị huynh trưởng la hét như vậy, ánh mắt của nàng đỏ lên, nước mắt nàng ứa ra, nàng mãnh liệt xoay người bỏ chạy, xa xa hô:
- Huynh là người đứng đầu Giang Đông, nói chuyện với huynh ai không dám không!
Tôn Quyền suy sụp ngồi xuống, y rốt cục hơi ý thức được mình đã làm hư muội muội rồi, y thở dài, trong lòng cực kỳ tức giận, lúc này, y thấy một gã thị vệ đứng ở cửa, nơm nớp lo sợ, dường như có việc muốn bẩm báo, liền mất hứng hỏi:
- Chuyện gì?
- Khởi bẩm chủ công, Gia Tham quân ở bên ngoài cầu kiến.
- Cho hắn vào!
Một lát, Gia Cát Cẩn bước nhanh đến, khom người thi lễ:
- Vi thần tham kiến Ngô hầu!
- Tham quân mời ngồi!
Tôn Quyền khoát tay nói.
Gia Cát Cẩn ở cửa gặp Tôn Thượng Hương vừa khóc mà chạy ra, lại thấy Tôn Quyền vẻ mặt uể oải, biết là huynh muội bọn họ cãi nhau, liền cười khuyên nhủ:
- Nhị nương tuy rằng ngang ngược một chút, nhưng là người tốt, làm người chính trực, ghét ác như cừu, cũng trợ giúp không ít người nghèo khổ già yếu, chỉ là quản thúc nàng hơi mệt, nhưng không ai nói nàng làm ác, đợi nàng xuất giá thì mọi chuyện tốt rồi.
Tôn Quyền thở dài:
- Ta hiện tại cũng thật mệt mỏi với nàng ta, chỉ mong đem nàng gả cho người xứng đáng.
Tôn Quyền không nghĩ việc muội muội nữa, lại hỏi Gia Cát Cẩn:
- Lưu Bị thế nào, hắn là không có ý kiến gì với ta chứ?
- Hắn bị lạnh nhạt năm sáu ngày, thành kiến đương nhiên là có một chút, nhưng hắn là người hiểu rộng, sẽ không hận chủ công, chỉ cảm thấy oan ức một chút mà thôi.
- Ừ!
Tôn Quyền gật gật đầu, y hiện tại đối với Lưu Bị cũng có áy náy, y vốn suy xét cùng Lưu Bị liên minh, ủng hộ Lưu Kỳ làm Kinh Châu Mục, như vậy rất phù hợp với lợi ích Giang Đông, nhưng Thiên tử đã sắc phong Lưu Cảnh làm Kinh Châu Mục, cái này làm rối loạn kế hoạch của y, khiến y không biết nên ăn nói với Lưu Bị như nào.
- Còn có chuyện gì nữa?
Gia Cát Cẩn lấy ra hai phong thư, hạ giọng nói:
- Từ chỗ Lưu Bị, vi thần đã biết một thiên đại bí mật, vi thần không dám giấu diếm chủ công, Lưu Cảnh.... Không ngờ, không ngờ là giả mạo con cháu Lưu Biểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.