Chương 529: Kịch chiến Thành Đô (4)
Cao Nguyệt
04/01/2018
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, ba ngày nay
Lưu Cảnh không phát động tiến công đối với Thành Đô, mà phái các Đại
tướng Triệu Vân, Hoàng Trung, Nghiêm Nhan, Lưu Hổ thay phiên nhau đến
dưới thành khiêu chiến, Lưu Tuần không dám ứng chiến, đây là một loại
biểu hiện của sự yếu đuối, sỹ khí của quân Ích Châu cũng theo đó mà dần
hạ thấp.
Giữa trưa hôm nay, Lưu Cảnh mang theo mấy chục viên Đại tướng đến chỗ sông Cẩm đổ vào Dân Giang, nơi đây thả neo mười mấy chiếc thuyền ngàn thạch, đều trang bị bánh xe có cánh quạt, có thể nhờ sức người đạp để tiến lên phía trước, mấy trăm thợ thủ công cũng đang khẩn trương bận rộn sửa đổi chiến thuyền, biến chiến thuyền bình thường thành thuyền công thành.
Cái gọi là thuyền công thành, chính là chuyên môn nhắm vào thành trì có thủy môn, gia tăng chiều cao của con thuyền, lại trang bị thang để bắc lên thành và lầu cao để bắn tên, máy ném đá, thạch pháo vân vân, không cần thang, từ trên thuyền có thể trực tiếp trèo lên thành.
Trong chiến dịch Sài Tang lần thứ nhất, Lăng Tháo chính là lợi dụng thuyền công thành thành công xông lên đầu thành Sài Tang, trận chiến ấy đã lưu lại ấn tượng sâu sắc đối với Lưu Cảnh.
Tư Mã Ý dẫn theo Lưu Cảnh và chúng tướng đi lên một chiếc thuyền công thành đã được sửa đổi xong, một tên thợ đứng đầu trẻ tuổi chạy ra nghênh đón, khom người thi lễ:
- Tham kiến Châu Mục!
Lưu Cảnh nhận ra người này, là tam đồ đệ của Mã Quân, tên là Lương Trị, Mã Quân tổng cộng thu nhận mười người đồ đệ, người nào cũng đều trở thành bậc thầy, năm người ở lại tiếp tục truyền thụ cho người mới, năm người khác thì trở thành những người thợ nổi bật, Lương Trị giỏi về tạo thuyền, trở thành tượng quan đứng đầu, đảm nhiệm chức Quân hầu chuyên lo quân nhu.
Lưu Cảnh gật gật đầu cười nói:
- Chúng ta đặc biệt đến tham quan tay nghề của Lương đại tượng.
- Ty chức không đám nhận, mời Châu Mục tham quan!
Lương Trị dẫn Lưu Cảnh lên đầu thuyền, trước đầu thuyền được bọc sắt thô, có thể đâm vào tường thành mà không làm tổn hại đến con thuyền, tựa vào đầu thuyền có xây một cái đài đỉnh bằng cao tầm bảy thước, dài rộng một trượng, binh sỹ đứng ở đây chuyển bị trèo lên thành.
Phía trước có dựng một chiếc thang, thang rất rộng, bề ngoài trông giống như cầu treo của thành trì, có thể cho sáu người cùng lên, dựng thẳng lên có thể làm thuẫn chống tên, phía trước có móc sắt, thả xuống là được móc chặt vào tường thành, là một lợi khí công thành.
Lương Trị phất phất tay, hai tên binh sỹ xoay bàn tời, chiếc thang liền chậm rãi đáp xuống, lại chậm rãi nâng lên, vô cùng tiện lợi, Lưu Cảnh gật gật đầu, lại đi đến trước một chiếc máy ném đá, chiếc máy ném đá này khác với máy ném đá bình thường rất lớn, thấp bé thô chắc, cần ném hơi ngắn, chỉ cần hai người có thao tác được, trên thuyền đặt được bốn chiến.
Lương Trị đứng một bên giới thiệu:
- Bộ máy ném đá này chỉ ném đi được hai mươi bước, nhưng có thể ném vật nặng trăm cân, là vật chuyên môn dùng cho thuyền công thành.
- Tiễn lâu đâu rồi?
Lưu Cảnh lại hỏi.
Lương Trị quay đầu lại chỉ ra thuyền lâu hai tầng, cười nói:
- Chính là ở đấy, dùng lâu thuyền sửa thành thuyền công thành, thuyên lâu trực tiếp trở thành tiễn lâu, yểm hộ binh sỹ trèo lên thành, trên dưới năm mươi người, có thể mai phục một trăm cung nỏ thủ.
Nhìn thấy những vũ khí công thành cực kỳ sắc bén này, trong lòng Lưu Cảnh cũng nóng lên, quay đầu lại cười nói với chúng tướng:
- Mọi người cảm thấy khi nào thì công thành!
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều lộ vẻ nóng bỏng, Hoàng Trung chắp tay cười nói:
- Nếu có thể, đêm nay không ngại thử một lần, hôm này trời âm u, chính là lúc thích hợp công thành.
Lưu Cảnh cũng nở nụ cười:
- Rất hợp với ý ta, vậy thì đêm nay đi!
Trong đại trướng, Lưu Cảnh đang đứng trước mô hình thành trì cân nhắc kế sách tiến công, có binh sỹ bẩm báo:
- Khởi bẩm Châu Mục, Tư Mã quân sư cầu kiến!
- Vào đi!
Tư Mã Ý bước nhanh vào, chắp tay thi lễ:
- Bái kiến Châu Mục.
Lưu Cảnh thấy Tư Mã Ý dường như có lời muốn nói, cười hỏi:
- Quân sư có việc gì không?
Tư Mã Ý thăm dò:
- Châu Mục thật sự quyết định công thành?
Lưu Cảnh khẽ giật mình, cau mày nói:
- Lời này của Quân sư là có ý gì?
Tư Mã Ý thở dài:
- Ý của vi thần là, tận lực khiến Thành Đô tự mình đầu hàng, như thế mới có lợi đối với sự ổn định lâu dài của Ích Châu, dù sao đầu hàng là kết quả bàn bạc thỏa hiệp của nội Ích Châu, mà công phá thành trì tổn hại lớn đến người Ích Châu, cho dù là đầu hàng cũng là bất đắc dĩ, chỉ sợ khẩu phục tâm không phục.
Lưu Cảnh yên lặng gật đầu, điều này hắn cũng từng suy xét, nhưng hắn không muốn dây dưa, hắn cũng rất bất đắc dĩ, nói:
- Nói thật, ta vô cùng lo lắng Tào Tháo, lão ắt sẽ không trơ mắt nhìn ta tấn công Ba Thục, lão nhất định sẽ ra tay ngăn trở, ta lo lắng Kinh Châu sẽ xảy ra chuyện, cũng lo lắng Tào Tháo xuất binh Quan Trung và Hán Trung, nếu như trận chiến này kéo dài quá lâu, bị Tào Tháo giành trước công hạ Hán Trung, vậy thì cái được của chúng ta không bù nổi cái mất.
Tư Mã Ý suy nghĩ một chút, nói:
- Vi thần lại có một phương án, có lẽ sẽ có hiệu quả.
- Xin Quân sư cứ nói!
- Phương án này gọi là công mà không đoạt, đánh mà không diệt.
Tư Mã Ý chậm rãi nói.
Lưu Cảnh hiểu ý của Tư Mã Ý, hắn suy xét một ồi, gật đầu đáp ứng:
- Có thể dựa theo phương án của Quân sư mà làm!
Lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh ngăn cản của binh sỹ:
- Hổ tướng quân, hãy để cho thuộc hạ vào bẩm báo với Châu Mục.
- Các ngươi quá lề mề, ta tự mình đi bẩm báo!
Lưu Hổ đẩy tên binh sỹ ra, bước đến trước trướng, ồm ồm nói:
- Khởi bẩm Châu Mục, Lưu Hổ có quân tình khẩn cấp muốn bẩm báo.
Lưu Cảnh và Tư Mã Ý nhìn nhau, Tư Mã Ý cười khổ lắc đầu, trong lòng y biết rõ, Lưu Cảnh lại cảm thấy kỳ quái, tên gia hỏa này không phải là thám báo, mà là trinh sát tuần tra, y sẽ có quân tình khẩn cấp gì?
Lưu Cảnh liền cười nói:
- Vào đi!
Lưu Hổ bước vào doanh trướng, quỳ một gối, dâng hai trang giấy lên:
- Thỉnh Châu Mục xem qua!
Lưu Cảnh tiếp nhận hai trang giấy, thấy dấu dày đặc trên giấy, không khỏi sửng sốt, hỏi một cách khó hiểu:
- Đây là cái gì?
- Đây là do quan quân từ ngũ trưởng trở lên của trọng giáp bộ binh tình nguyện nhất trí, khẩn cầu Châu Mục chấp thuận, đêm nay cho chúng thuộc hạ công thành!
Lưu Hổ nghe nói có thể sẽ cho quân Ưng Kích công thành, y lập tức hối hả, y biết mình không thể thuyết phục Lưu Cảnh, liền bảo quan quân dưới trướng cùng nhau tình nguyện.
Lưu Cảnh liếc mắt nhìn y một cách kỳ quái:
- Thành thật nói cho ta biết, đây là biện pháp ai dạy ngươi vậy?
Lưu Hổ có chút khiếp đảm nhìn Tư Mã Ý, Tư Mã Ý cười khổ nói:
- Châu Mục đây là biện pháp thần dạy tướng quân ấy, thần thật sự là bị người này quấn lấy đến không còn cách nào nữa.
Đêm đã khuya, màn sương âm u bao phủ lấy mặt đất, không có ánh trăng sao nào, trong bóng đêm tối đen như mực, mười mấy chiếc thuyền lớn ngàn thạch xuôi theo sông Cẩm tựa vào phía bắc Thành Đô, mười mấy chiếc thuyền lớn này đều có trang bị bánh xe có cánh quạt, dựa vào sức người đạp để đi ngược dòng nước, tốc độ không được nhanh.
Trên cột buồm của mỗi chiếc thuyền lớn đều treo một đèn chống gió, ngọn đèn màu vỏ quý trần đầy một khí tức thần bí mà quỷ dị.
Trên bờ sông, một vạn quân Kinh Châu đằng đằng sát khí đi theo chiến thuyền xuất phát về hướng thành trì, không ồn ào, chỉ có tiếng bước chân soàn soạt và ngẫu nhiên truyền đến tiếng binh khí va vào nhau, cách thành trì còn có ba dặm, Hoàng Trung đánh giá thành trì ở phía trước một chút, quay đầu thấp giọng ra lệnh:
- Gia tăng tốc độ!
Mệnh lệnh nhanh chóng được truyền xuống, đội ngũ đã gia tăng tốc độ hành quân.
Trên đầu thành vô cùng yên tĩnh, từng đội binh sỹ đang cảnh giác tuần tra trên đầu thành, phòng ngự của toàn bộ thành trì đều do Ngô Ý toàn quyền phụ trách, y cũng biết nguy hiểm đang dần đến, bởi vậy y không dám có nửa điểm sơ suất, mỗi ngày đêm đều phải sắp xếp cho năm ngàn quân tuần tra trên đầu thành, phòng ngừa quân Kinh Châu tập kích ban đêm.
Đặc biệt là đêm nay, trời tối đen như mực, chính là thời cơ tốt nhất để tập kích, Ngô Ý địch thân lên thành, lúc này, một tên binh sỹ vội vàng chạy đến bẩm báo:
- Tướng quân, các huynh đệ phát hiện ngoài thành có một vài điểm đỏ kỳ quái đang di động.
Ngô Ý ngẩn người, y cũng mơ hồ cảm giác được điều gì đó, thò người ra ngoài lỗ châu mai nhìn ra, ngoài thành tối đen, ngoài mấy chục bước đã không thấy gì nữa, nhưng kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm khiến y có một sự nhạy bén khác thường, y cố hết sức để mắt mình làm quen với bóng tối, thời gian dần trôi y có thể nhìn xa hơn.
Cuối cùng Ngô Ý cũng thấy ở xa xa quả thật có những điểm đỏ nhỏ xíu đang di động, đại khái có mười mấy điểm đỏ, hình thành một đường dài, đang chậm rãi đi về phía thành trì bên này, y suy nghĩ một chút, lập tức tỉnh ngộ, bên đó chính là sông Cẩm, điểm đỏ trên sông ngoại trừ chiến thuyền còn là cái gì nữa?
Đây ắt là chiến thuyền quân Kinh Châu đến công thành rồi, Ngô Ý quyết định thật nhanh, cao giọng ra lệnh:
- Gõ kẻng cảnh báo!
"Keng! Keng! Keng!" tiếng kẻng cảnh báo vang trên đầu thành, binh sỹ đang tuần tra đều chạy đến đầu thành bắc, vô số bó đuốc soi sáng đầu thành như ban ngày, ánh lửa lan ra rất xa, khiến cho bóng dáng của chiến thuyền ở đằng kia dần hiện ra, binh sỹ trên đầu thành đều la thất thanh.
Ngô Ý ra lệnh:
- Không được hoảng loạn, cung tiễn chuẩn bị.
Một ngàn cung thủ giương cung lắp tên, giơ cung tiễn lên, chếch lên trời, nhắm thẳng vào chiến thuyền từ đằng xa lái tới, tiếng kẻng vẫn vang vọng trên đầu thành, binh sỹ trong quân doanh trong thành cũng đều bò dậy, xếp thành hàng chạy về phía đầu thành, ngay cả Lưu Tuần cũng nghe thấy vội vàng đi tới.
Lúc này, đoàn thuyền của quân Kinh Châu dần dừng ở ngoài trăm bước, dường như đang đợi gì đó, theo sau một hồi trống trận kịch liệt, chiến thuyền lại khởi động, mấy chiếc chiến thuyền lái tới thủy môn, tốc độ của chiến thuyền dẫn đầu thật nhanh, mấy chiếc chiến thuyền phía sau chậm rãi đi theo, tránh va vào nhau.
Thuyền lớn ngày càng gần, cách nhau không đến trăm bước, đầu thuyền đều bọc sắt thô, phản chiếu sáng choang dưới ánh lửa, tấm ván gỗ trên thuyền dựng cao lên như một chiếc cầu treo, không nhìn thấy bất cứ binh sỹ nào, Ngô Ý hô to một tiếng:
- Bắn!
Một ngàn cung binh đồng thời bắn tên, một ngàn mũi binh tiễn bay lên trời, vẽ ra vô số đường cong, bắn về phía chiến thuyền trên sông Cẩm, chỉ nghe lốp bốp mấy tiếng, lại không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.
Cùng lúc đó, một trăm nỏ thủ nấp trong hai tầng tiễn lâu cũng bắn tên, nỏ tiễn dày đặc bắn về phía đám cung binh trên đầu thành, nỏ tiễn gào thét bay đến, mấy chục tên cung binh kêu thảm rồi ngã xuống, đầu thành trở nên hỗn loạn, đám cung binh đều ngồi xổm xuống đất.
Ngô Ý giận dữ, trên một con thuyền có thể có bao nhiêu nỏ binh, lại sợ đến như thế này, y xông lên quát mắng:
- Tất cả đứng lên, không được ngồi xuống!
Đám cung binh đều đứng dậy, Ngô Ý lại gấp gáp điều một đội thuẫn binh giơ cao thuẫn bài bảo vệ đầu thành, lúc này đợt nỏ tiễn thứ hai trên thuyền đã bắn ra, đại bộ phận nỏ tiễn đều bị thuẫn bài chặn lại, tuy rằng vẫn còn mười mấy cung binh trúng tên, nhưng so với lúc này lại tốt hơn nhiều.
Mũi tên trong đêm đan chéo nhau, chiến thuyền càng lúc càng gẫn, thời gian dần trôi, trên thuyền rất nhiều chi tiết đã lộ ra, trong lòng Ngô Ý kinh hoảng đến nhảy nhõm, đây đúng là một chiếc thuyền công thành, quân Kinh Châu muốn lợi dụng nhược điểm của thủy môn để công thành.
Lúc này, dưới sự bảo vệ của mấy trăm thị vệ, Lưu Tuần cũng vội vàng chạy đến, y gấp gáp hỏi:
- Ngô tướng quân, đã xảy ra chuyện gì?
Ngô Ý thở dài:
- Đêm nay quân Kinh Châu muốn công thành!
Lưu Tuần lập tức ngây dại, tuy rằng y cũng biết quân Kinh Châu sớm muộn cũng sẽ công thành, nhưng y lại không ngờ sẽ xảy ra vào ban đêm, tất cả đều đến đột ngột như thế này, trong lòng y khẩn trương, lắp bắp nói:
- Chúng ta thủ thủ được không?
Giữa trưa hôm nay, Lưu Cảnh mang theo mấy chục viên Đại tướng đến chỗ sông Cẩm đổ vào Dân Giang, nơi đây thả neo mười mấy chiếc thuyền ngàn thạch, đều trang bị bánh xe có cánh quạt, có thể nhờ sức người đạp để tiến lên phía trước, mấy trăm thợ thủ công cũng đang khẩn trương bận rộn sửa đổi chiến thuyền, biến chiến thuyền bình thường thành thuyền công thành.
Cái gọi là thuyền công thành, chính là chuyên môn nhắm vào thành trì có thủy môn, gia tăng chiều cao của con thuyền, lại trang bị thang để bắc lên thành và lầu cao để bắn tên, máy ném đá, thạch pháo vân vân, không cần thang, từ trên thuyền có thể trực tiếp trèo lên thành.
Trong chiến dịch Sài Tang lần thứ nhất, Lăng Tháo chính là lợi dụng thuyền công thành thành công xông lên đầu thành Sài Tang, trận chiến ấy đã lưu lại ấn tượng sâu sắc đối với Lưu Cảnh.
Tư Mã Ý dẫn theo Lưu Cảnh và chúng tướng đi lên một chiếc thuyền công thành đã được sửa đổi xong, một tên thợ đứng đầu trẻ tuổi chạy ra nghênh đón, khom người thi lễ:
- Tham kiến Châu Mục!
Lưu Cảnh nhận ra người này, là tam đồ đệ của Mã Quân, tên là Lương Trị, Mã Quân tổng cộng thu nhận mười người đồ đệ, người nào cũng đều trở thành bậc thầy, năm người ở lại tiếp tục truyền thụ cho người mới, năm người khác thì trở thành những người thợ nổi bật, Lương Trị giỏi về tạo thuyền, trở thành tượng quan đứng đầu, đảm nhiệm chức Quân hầu chuyên lo quân nhu.
Lưu Cảnh gật gật đầu cười nói:
- Chúng ta đặc biệt đến tham quan tay nghề của Lương đại tượng.
- Ty chức không đám nhận, mời Châu Mục tham quan!
Lương Trị dẫn Lưu Cảnh lên đầu thuyền, trước đầu thuyền được bọc sắt thô, có thể đâm vào tường thành mà không làm tổn hại đến con thuyền, tựa vào đầu thuyền có xây một cái đài đỉnh bằng cao tầm bảy thước, dài rộng một trượng, binh sỹ đứng ở đây chuyển bị trèo lên thành.
Phía trước có dựng một chiếc thang, thang rất rộng, bề ngoài trông giống như cầu treo của thành trì, có thể cho sáu người cùng lên, dựng thẳng lên có thể làm thuẫn chống tên, phía trước có móc sắt, thả xuống là được móc chặt vào tường thành, là một lợi khí công thành.
Lương Trị phất phất tay, hai tên binh sỹ xoay bàn tời, chiếc thang liền chậm rãi đáp xuống, lại chậm rãi nâng lên, vô cùng tiện lợi, Lưu Cảnh gật gật đầu, lại đi đến trước một chiếc máy ném đá, chiếc máy ném đá này khác với máy ném đá bình thường rất lớn, thấp bé thô chắc, cần ném hơi ngắn, chỉ cần hai người có thao tác được, trên thuyền đặt được bốn chiến.
Lương Trị đứng một bên giới thiệu:
- Bộ máy ném đá này chỉ ném đi được hai mươi bước, nhưng có thể ném vật nặng trăm cân, là vật chuyên môn dùng cho thuyền công thành.
- Tiễn lâu đâu rồi?
Lưu Cảnh lại hỏi.
Lương Trị quay đầu lại chỉ ra thuyền lâu hai tầng, cười nói:
- Chính là ở đấy, dùng lâu thuyền sửa thành thuyền công thành, thuyên lâu trực tiếp trở thành tiễn lâu, yểm hộ binh sỹ trèo lên thành, trên dưới năm mươi người, có thể mai phục một trăm cung nỏ thủ.
Nhìn thấy những vũ khí công thành cực kỳ sắc bén này, trong lòng Lưu Cảnh cũng nóng lên, quay đầu lại cười nói với chúng tướng:
- Mọi người cảm thấy khi nào thì công thành!
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều lộ vẻ nóng bỏng, Hoàng Trung chắp tay cười nói:
- Nếu có thể, đêm nay không ngại thử một lần, hôm này trời âm u, chính là lúc thích hợp công thành.
Lưu Cảnh cũng nở nụ cười:
- Rất hợp với ý ta, vậy thì đêm nay đi!
Trong đại trướng, Lưu Cảnh đang đứng trước mô hình thành trì cân nhắc kế sách tiến công, có binh sỹ bẩm báo:
- Khởi bẩm Châu Mục, Tư Mã quân sư cầu kiến!
- Vào đi!
Tư Mã Ý bước nhanh vào, chắp tay thi lễ:
- Bái kiến Châu Mục.
Lưu Cảnh thấy Tư Mã Ý dường như có lời muốn nói, cười hỏi:
- Quân sư có việc gì không?
Tư Mã Ý thăm dò:
- Châu Mục thật sự quyết định công thành?
Lưu Cảnh khẽ giật mình, cau mày nói:
- Lời này của Quân sư là có ý gì?
Tư Mã Ý thở dài:
- Ý của vi thần là, tận lực khiến Thành Đô tự mình đầu hàng, như thế mới có lợi đối với sự ổn định lâu dài của Ích Châu, dù sao đầu hàng là kết quả bàn bạc thỏa hiệp của nội Ích Châu, mà công phá thành trì tổn hại lớn đến người Ích Châu, cho dù là đầu hàng cũng là bất đắc dĩ, chỉ sợ khẩu phục tâm không phục.
Lưu Cảnh yên lặng gật đầu, điều này hắn cũng từng suy xét, nhưng hắn không muốn dây dưa, hắn cũng rất bất đắc dĩ, nói:
- Nói thật, ta vô cùng lo lắng Tào Tháo, lão ắt sẽ không trơ mắt nhìn ta tấn công Ba Thục, lão nhất định sẽ ra tay ngăn trở, ta lo lắng Kinh Châu sẽ xảy ra chuyện, cũng lo lắng Tào Tháo xuất binh Quan Trung và Hán Trung, nếu như trận chiến này kéo dài quá lâu, bị Tào Tháo giành trước công hạ Hán Trung, vậy thì cái được của chúng ta không bù nổi cái mất.
Tư Mã Ý suy nghĩ một chút, nói:
- Vi thần lại có một phương án, có lẽ sẽ có hiệu quả.
- Xin Quân sư cứ nói!
- Phương án này gọi là công mà không đoạt, đánh mà không diệt.
Tư Mã Ý chậm rãi nói.
Lưu Cảnh hiểu ý của Tư Mã Ý, hắn suy xét một ồi, gật đầu đáp ứng:
- Có thể dựa theo phương án của Quân sư mà làm!
Lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh ngăn cản của binh sỹ:
- Hổ tướng quân, hãy để cho thuộc hạ vào bẩm báo với Châu Mục.
- Các ngươi quá lề mề, ta tự mình đi bẩm báo!
Lưu Hổ đẩy tên binh sỹ ra, bước đến trước trướng, ồm ồm nói:
- Khởi bẩm Châu Mục, Lưu Hổ có quân tình khẩn cấp muốn bẩm báo.
Lưu Cảnh và Tư Mã Ý nhìn nhau, Tư Mã Ý cười khổ lắc đầu, trong lòng y biết rõ, Lưu Cảnh lại cảm thấy kỳ quái, tên gia hỏa này không phải là thám báo, mà là trinh sát tuần tra, y sẽ có quân tình khẩn cấp gì?
Lưu Cảnh liền cười nói:
- Vào đi!
Lưu Hổ bước vào doanh trướng, quỳ một gối, dâng hai trang giấy lên:
- Thỉnh Châu Mục xem qua!
Lưu Cảnh tiếp nhận hai trang giấy, thấy dấu dày đặc trên giấy, không khỏi sửng sốt, hỏi một cách khó hiểu:
- Đây là cái gì?
- Đây là do quan quân từ ngũ trưởng trở lên của trọng giáp bộ binh tình nguyện nhất trí, khẩn cầu Châu Mục chấp thuận, đêm nay cho chúng thuộc hạ công thành!
Lưu Hổ nghe nói có thể sẽ cho quân Ưng Kích công thành, y lập tức hối hả, y biết mình không thể thuyết phục Lưu Cảnh, liền bảo quan quân dưới trướng cùng nhau tình nguyện.
Lưu Cảnh liếc mắt nhìn y một cách kỳ quái:
- Thành thật nói cho ta biết, đây là biện pháp ai dạy ngươi vậy?
Lưu Hổ có chút khiếp đảm nhìn Tư Mã Ý, Tư Mã Ý cười khổ nói:
- Châu Mục đây là biện pháp thần dạy tướng quân ấy, thần thật sự là bị người này quấn lấy đến không còn cách nào nữa.
Đêm đã khuya, màn sương âm u bao phủ lấy mặt đất, không có ánh trăng sao nào, trong bóng đêm tối đen như mực, mười mấy chiếc thuyền lớn ngàn thạch xuôi theo sông Cẩm tựa vào phía bắc Thành Đô, mười mấy chiếc thuyền lớn này đều có trang bị bánh xe có cánh quạt, dựa vào sức người đạp để đi ngược dòng nước, tốc độ không được nhanh.
Trên cột buồm của mỗi chiếc thuyền lớn đều treo một đèn chống gió, ngọn đèn màu vỏ quý trần đầy một khí tức thần bí mà quỷ dị.
Trên bờ sông, một vạn quân Kinh Châu đằng đằng sát khí đi theo chiến thuyền xuất phát về hướng thành trì, không ồn ào, chỉ có tiếng bước chân soàn soạt và ngẫu nhiên truyền đến tiếng binh khí va vào nhau, cách thành trì còn có ba dặm, Hoàng Trung đánh giá thành trì ở phía trước một chút, quay đầu thấp giọng ra lệnh:
- Gia tăng tốc độ!
Mệnh lệnh nhanh chóng được truyền xuống, đội ngũ đã gia tăng tốc độ hành quân.
Trên đầu thành vô cùng yên tĩnh, từng đội binh sỹ đang cảnh giác tuần tra trên đầu thành, phòng ngự của toàn bộ thành trì đều do Ngô Ý toàn quyền phụ trách, y cũng biết nguy hiểm đang dần đến, bởi vậy y không dám có nửa điểm sơ suất, mỗi ngày đêm đều phải sắp xếp cho năm ngàn quân tuần tra trên đầu thành, phòng ngừa quân Kinh Châu tập kích ban đêm.
Đặc biệt là đêm nay, trời tối đen như mực, chính là thời cơ tốt nhất để tập kích, Ngô Ý địch thân lên thành, lúc này, một tên binh sỹ vội vàng chạy đến bẩm báo:
- Tướng quân, các huynh đệ phát hiện ngoài thành có một vài điểm đỏ kỳ quái đang di động.
Ngô Ý ngẩn người, y cũng mơ hồ cảm giác được điều gì đó, thò người ra ngoài lỗ châu mai nhìn ra, ngoài thành tối đen, ngoài mấy chục bước đã không thấy gì nữa, nhưng kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm khiến y có một sự nhạy bén khác thường, y cố hết sức để mắt mình làm quen với bóng tối, thời gian dần trôi y có thể nhìn xa hơn.
Cuối cùng Ngô Ý cũng thấy ở xa xa quả thật có những điểm đỏ nhỏ xíu đang di động, đại khái có mười mấy điểm đỏ, hình thành một đường dài, đang chậm rãi đi về phía thành trì bên này, y suy nghĩ một chút, lập tức tỉnh ngộ, bên đó chính là sông Cẩm, điểm đỏ trên sông ngoại trừ chiến thuyền còn là cái gì nữa?
Đây ắt là chiến thuyền quân Kinh Châu đến công thành rồi, Ngô Ý quyết định thật nhanh, cao giọng ra lệnh:
- Gõ kẻng cảnh báo!
"Keng! Keng! Keng!" tiếng kẻng cảnh báo vang trên đầu thành, binh sỹ đang tuần tra đều chạy đến đầu thành bắc, vô số bó đuốc soi sáng đầu thành như ban ngày, ánh lửa lan ra rất xa, khiến cho bóng dáng của chiến thuyền ở đằng kia dần hiện ra, binh sỹ trên đầu thành đều la thất thanh.
Ngô Ý ra lệnh:
- Không được hoảng loạn, cung tiễn chuẩn bị.
Một ngàn cung thủ giương cung lắp tên, giơ cung tiễn lên, chếch lên trời, nhắm thẳng vào chiến thuyền từ đằng xa lái tới, tiếng kẻng vẫn vang vọng trên đầu thành, binh sỹ trong quân doanh trong thành cũng đều bò dậy, xếp thành hàng chạy về phía đầu thành, ngay cả Lưu Tuần cũng nghe thấy vội vàng đi tới.
Lúc này, đoàn thuyền của quân Kinh Châu dần dừng ở ngoài trăm bước, dường như đang đợi gì đó, theo sau một hồi trống trận kịch liệt, chiến thuyền lại khởi động, mấy chiếc chiến thuyền lái tới thủy môn, tốc độ của chiến thuyền dẫn đầu thật nhanh, mấy chiếc chiến thuyền phía sau chậm rãi đi theo, tránh va vào nhau.
Thuyền lớn ngày càng gần, cách nhau không đến trăm bước, đầu thuyền đều bọc sắt thô, phản chiếu sáng choang dưới ánh lửa, tấm ván gỗ trên thuyền dựng cao lên như một chiếc cầu treo, không nhìn thấy bất cứ binh sỹ nào, Ngô Ý hô to một tiếng:
- Bắn!
Một ngàn cung binh đồng thời bắn tên, một ngàn mũi binh tiễn bay lên trời, vẽ ra vô số đường cong, bắn về phía chiến thuyền trên sông Cẩm, chỉ nghe lốp bốp mấy tiếng, lại không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.
Cùng lúc đó, một trăm nỏ thủ nấp trong hai tầng tiễn lâu cũng bắn tên, nỏ tiễn dày đặc bắn về phía đám cung binh trên đầu thành, nỏ tiễn gào thét bay đến, mấy chục tên cung binh kêu thảm rồi ngã xuống, đầu thành trở nên hỗn loạn, đám cung binh đều ngồi xổm xuống đất.
Ngô Ý giận dữ, trên một con thuyền có thể có bao nhiêu nỏ binh, lại sợ đến như thế này, y xông lên quát mắng:
- Tất cả đứng lên, không được ngồi xuống!
Đám cung binh đều đứng dậy, Ngô Ý lại gấp gáp điều một đội thuẫn binh giơ cao thuẫn bài bảo vệ đầu thành, lúc này đợt nỏ tiễn thứ hai trên thuyền đã bắn ra, đại bộ phận nỏ tiễn đều bị thuẫn bài chặn lại, tuy rằng vẫn còn mười mấy cung binh trúng tên, nhưng so với lúc này lại tốt hơn nhiều.
Mũi tên trong đêm đan chéo nhau, chiến thuyền càng lúc càng gẫn, thời gian dần trôi, trên thuyền rất nhiều chi tiết đã lộ ra, trong lòng Ngô Ý kinh hoảng đến nhảy nhõm, đây đúng là một chiếc thuyền công thành, quân Kinh Châu muốn lợi dụng nhược điểm của thủy môn để công thành.
Lúc này, dưới sự bảo vệ của mấy trăm thị vệ, Lưu Tuần cũng vội vàng chạy đến, y gấp gáp hỏi:
- Ngô tướng quân, đã xảy ra chuyện gì?
Ngô Ý thở dài:
- Đêm nay quân Kinh Châu muốn công thành!
Lưu Tuần lập tức ngây dại, tuy rằng y cũng biết quân Kinh Châu sớm muộn cũng sẽ công thành, nhưng y lại không ngờ sẽ xảy ra vào ban đêm, tất cả đều đến đột ngột như thế này, trong lòng y khẩn trương, lắp bắp nói:
- Chúng ta thủ thủ được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.