Chương 592: Lính man di
Cao Nguyệt
04/01/2018
Hứa Tĩnh giật mình vội nói:
- Đây là sau khi Trương Tùng bị Lưu Chương giết chết vào năm ngoái, Tuân Úc đề nghị vi thần tiếp nhận chức Biệt Giá, sau đó Thừa tướng gửi thư đến hỏi vi thần có muốn nhận chức Biệt Giá hay là muốn về triều đình đảm nhiệm chức Đại Ti Nông, nhưng vi thần đều cự tuyệt.
Lưu Cảnh gật đầu cười:
- Thực ra ta mong muốn Hứa Công quay về triều đình nhận chức Đại Ti Nông.
Hứa Tĩnh ngây người, lát sau, y mới nghi hoặc hỏi:
- Châu Mục sao lại nói vậy?
- Hứa Công nhất định đừng nghĩ rằng ta đang đuổi ngươi, ngược lại, Hứa Công là vị quan được ta trọng dụng nhất, ta đề nghị ngươi quay về triều định, thật ra cũng là để thực hiện một kế hoạch quan trọng của ta, nói cách khác, ta mong Hứa công làm đại diện cho ta ở triều đình.
Hứa Tĩnh im lặng gật đầu, cuối cùng y đã phần nào hiểu được ý của Lưu Cảnh, Lưu Cảnh muốn đưa mình tới triều đình để làm đại diện và tai mắt cho hắn.
Hứa Tĩnh đã trải qua quá nhiều thăng trầm, y đã trở nên rất thực tế, đi triều đình không phải là không thể, nhưng y phải làm rõ địa vị tương lai của y.
Dù sao y đã sáu mươi tuổi, con đường làm quan không còn lâu nữa, rất có thể chức vụ của y ở triều đình chính là chốn đi về cuối cùng của mình, do đó y cần Lưu Cảnh làm rõ địa vị cuối của của y, điều này liên quan đến con cháu y nữa.
Đương nhiên, chuyện này Hứa Tĩnh cũng không nói thẳng ra, nên là Lưu Cảnh chủ động đề xuất chứ không phải y nói, tuy nhiên có lẽ Lưu Cảnh chưa ý thức được nên y đành nói bóng nói gió.
Im lặng một lát, Hứa Tĩnh chậm rãi nói:
- Vi thần đã đến tuổi sáu mươi rồi, mặc dù có lòng muốn dốc sức phụ vụ Châu Mục, nhưng chỉ sợ lực bất tòng tâm, cuối cùng làm lỡ đại sự của Châu Mục, xin Châu Mục suy nghĩ kỹ.
Lưu Cảnh nghe ra ẩn ý của Hứa Tĩnh, là y đã già rồi, có thể làm chưa tới vài năm, hy vọng mình có thể cho y một câu trả lời hợp lý, Lưu Cảnh hiểu ý của Hứa Tĩnh liền cười nói:
- Hứa Công hãy yên tâm, ánh mắt của ta đặt vào thiên hạ, tuyệt đối không phải Kinh Châu và Ích Châu, công trạng của Hứa Công, Lưu Cảnh ta rất rõ trong lòng, tuyệt nhiên sẽ không để Hứa Công thua thiệt.
Hứa Tĩnh mừng rỡ trong lòng, vội vàng khom người thật thấp thi lễ:
- Lão thần nguyện tận tâm tận lực cống hiến cho Châu Mục!
...
Buổi chiều, Lưu Cảnh xử lý xong chuyện công vụ, bàn giao cho Doãn Mặc một số chuyện, sau đó liền rời khỏi phủ tướng quân, tới quân doanh ngoài thành phía bắc. Quân Hán cắm trăm ngàn đại quân ở bốn phía của Thành Đô, chia thành bốn đại doanh, trong đó bắc đại doanh là chủ lực, chiếm tới mấy nghìn mẫu với gần năm vạn lính.
Lúc này đang là lúc mọi người bận rộn nhất vào buổi chiều, trên những con đường lớn của Thành Đô dòng người hối hả như mắc cửi, đặc biệt ở bên trong và ngoài khu chợ lớn nhất Ích Châu thì càng đông thương nhân tụ tập, khắp nơi là những nhóm người buôn bán tay cầm túi lớn túi bé, xe bò chất đầy hàng hóa, xe ngựa qua lại không ngừng, khu vực này quán rượu vô cùng nhiều, cửa hàng san sát nhau, âm thanh ầm ĩ hai bên đường, đây cũng là nơi náo nhiệt nhất ở Thành Đô.
Lưu Cảnh ngồi trong một chiếc xe ngựa lớn, nhìn qua rèm xe chăm chú quan sát tình hình hai bên đường. Lúc này, hắn chợt nghe thấy tiếng ồn áo liền khẽ vén màn xe lên, chỉ thấy ba tên lính Man Di chạy ra từ một quán rượu, bọn chúng đều mặc áo giáp, bả vai để trần, vành tai đều đeo vòng vàng, tóc bện thành từng bím, cung tiễn đeo sau lưng, bên sườn là trường đao, trông có vẻ vô cùng hung hãn.
Phía sau bọn chúng là năm sáu tên tửu bảo đang đuổi theo, họ cầm theo dao thái rau và gậy sắt, chỉ vào đám lính Man Di lớn tiếng mắng chửi, rất nhanh sau đó, xung quanh đều vây kín người xem náo nhiệt, ba tên lính Man Di mặt đỏ bưng, kích động khoa chân múa tay, mồm gào thét ầm ĩ, không biết bọn chúng đang la hét cái gì?
Lúc này, chủ quán rượu từ trong quán chạy ra, tay bịt mũi đang chảy máu, mặt vô cùng giận dữ mắng to:
- Nơi này không phải là lãnh địa của Man Di, muốn ăn cơm chùa à, nằm mơ!
Gã lại hô lên với mọi người xung quanh:
- Mọi người phân xử xem, ba tên lính Man Di này gọi một bàn thức ăn, mỗi thứ nếm một chút, sau đó nói không phải đồ ăn mà chúng muốn gọi, không trả tiền đã đi, đây còn gì là đạo lý!
Mọi người xung quanh đều nhao nhao lên, đua nhau chỉ trích ba tên lính Man Di vô lễ, một tên trong đó hơi biết tiếng Hán liền lắp bắp nói:
- Theo quy định của bọn ta, không hài lòng là có thể không trả tiền, quá khó ăn nên bọn ta không hài lòng!
Lưu Cảnh không nhịn được cười, quy định này có lẽ ở đâu cũng không thể thực hiện được. Đúng lúc này, một đội binh lính tuần tra vội chạy tới, chủ quán rượu bước nhanh đến tố khổ, tên đồn trưởng đứng đầu tức giận, thét ra lệnh đám thuộc hạ:
- Dẫn bọn chúng đi!
Mười mấy tên lính xông lên, túm lấy bọn chúng lôi đi, ba tên lính Man Di liếc nhau rồi cùng lúc giãy dụa thoát khỏi tay của đám lính, quay người bỏ chạy, đám lính tuần tra đuổi sát phía sau không rời, vừa chạy vừa la lớn:
- Đứng lại!
Lúc này, ba tên lính Man Di gỡ cung tên xuống, vừa chạy vừa quay người bắn, tài bắn cung cực kỳ chuẩn xác, mũi tên bắn trúng chân của một tên lính tuần tra, chỉ trong chốc lát, mười mấy tên lính đều ngã xuống đất, không có mũi tên nào đi lệch, ba tên lính Man Di tăng tốc, quay ngoặt lại chạy không còn thấy bóng dáng.
Thị vệ của Lưu Cảnh giận dữ, đang định thúc ngựa đuổi theo thì Lưu Cảnh hô bọn chúng lại:
- Không cần đuổi theo nữa!
Lưu Cảnh nhìn đám lính tuần tra bò lổm ngổm trên mặt đất, khập khiễng và thê thảm, trong lòng hắn có phần kinh ngạc, tài bắn tên của những tên lính Man Di này lại chuẩn xác như vậy. Lúc này, một viên đại tướng dẫn theo mấy trăm tên lính vội chạy tới, đó là Vương Bình, xem ra y là quan quân đang làm nhiệm vụ.
- Gọi Vương tướng quân lại đây!
Một gã thị vệ chạy vội tới gôi Vương Bình, hôm nay đúng vào ca trực của Vương Bình, y nghe nói đám lính tuần tra có xung đột với lính Man Di, binh lính bị thiệt hại nên y vội vã dẫn đại đội tới, nhưng đám lính Man Di đã không còn tung tích, không ngờ lại gặp Châu Mục.
Vương Bình có chút căng thẳng trong lòng, vội đến trước xe ngựa hành lễ:
- Ti chức tham kiến Châu Mục!
Lưu Cảnh vén rèm xe cười hỏi:
- Hôm nay Vương tướng quân trực tuần tra thành sao?
- Đúng là ti chức, ti chức tuần tra chưa tận lực, để cho lính Man Di gây rối, xin Châu Mục xử phạt!
- Từ đầu đến cuối ta đã nhìn rất rõ, không liên quan đến ngươi, có điều ta muốn đi tới tiểu quân doanh ở thành phía nam một chuyến, ngươi hãy dẫn các huynh đệ đi theo ta!
- Vâng! Ty chức tuân mệnh.
Vương Bình chạy về triệu tập binh lính, Lưu Cảnh lập tức hạ lệnh:
- Quay đầu, tới tiểu quân doanh ở ngoài thành phía nam.
Xe ngựa chậm rãi quay đầu, hướng tới cửa thành phía nam. Vương Bình cưỡi ngựa đi theo bên cạnh xe ngựa, phía sau là hơn năm trăm tên lính, cộng với ba trăm kỵ binh bảo vệ, đoàn người chậm rãi đi tới thành phía nam.
Tiểu quân doanh còn gọi là Phiên doanh, là nơi trú ngụ của những tên lính chuyên bảo vệ cho các thủ lĩnh dân tộc thiểu số, chiếm hơn hai mươi mẫu, có thể chứa được ngàn người. Bên cạnh tiểu quân doanh chính là nam đại doanh của Thành Đô, có gần hai mươi ngàn quân.
Lần này Mạch Hoạch đến Thành Đô thỉnh tội, tổng cộng dẫn theo năm trăm lính Man Di, Lưu Cảnh đồng ý một trăm người trong đó được vào thành, bốn trăm người còn lại đóng ở trong tiểu quân doanh, ba tên lính Man Di gặp rắc rối kia tất nhiên là một trong số một trăm tên lính Man Di được vào thành.
Lưu Cảnh đến tiểu quân doanh không phải là để khởi binh hỏi tội, chuyện nhỏ nhặt này vẫn chưa đến mức để hắn phải bận tâm, là hắn cảm thấy kinh ngạc với tài bắn tên của ba tên lính Man Di, không biết liệu những tên lính Man Di ngoài thành cũng có tài bắn tên sắc bén như vậy không?
Đương nhiên, khi quân Hán tấn công Ba Thục đã từng đọ sức với quân Man Di và tiêu diệt toàn bộ hàng trăm nghìn quân, tuy nhiên Lưu Cảnh hiểu rõ nguyên nhân là vì lính Man Di chiến đấu đơn độc dù rất lợi hại nhưng huấn luyện quá kém, khi diễn ra chiến dịch quy mô lớn đều không có chiến thuật gì, một khi gặp phải cường địch là sĩ khí dễ dàng sụp đổ.
Sở dĩ Lưu Cảnh bỗng nhiên sinh ra hứng thú với Man binh, là vì hắn có một ý nghĩ, mà Man binh xuất hiện lúc này rất đúng lúc.
Trong tiểu quân doanh, hàng trăm lính Man Di đang túm năm tụm ba huấn luyện, người đang vật nhau, người đang bắn tên, còn rất nhiều lính đang ngồi dưới đất điều chỉnh cung tên. Lúc này, đại đội quân Hán đột nhiên tiến vào quân doanh, quân Man Di đều dừng tay, ngạc nhiên nhìn những người khách không mời mà đến này.
Tướng lĩnh cầm đầu quân Man Di chạy đến, với vốn tiếng Hán khá lưu loát, gã chắp tay nói:
- Xin hỏi có chuyện gì?
Vương Bình thúc ngựa tiến lên lạnh lùng đáp:
- Trên xe ngựa là Lưu Châu Mục, đám các ngươi còn không đến chào hỏi sao?
Thủ lĩnh quân Man Di quá sợ hãi, vội tiến lên quỳ xuống thi lễ:
- Tham kiến Lưu Châu Mục!
Lưu Cảnh từ xe ngựa bước xuống, mỉm cười nói:
- Vị tướng quân này miễn lễ, ta đặc biệt tới đây thăm các ngươi một chút.
- Đa tạ Châu Mục quan tâm, chỉ có điều Đại Vương của chúng ta đang ở trong thành.
- Không sao, ngày mai ta sẽ gặp Đại vương của các ngươi, hôm nay đến đây thăm các binh sĩ, vị tướng quân này xưng hô thế nào nhỉ?
- Tại hạ tên là Cốt Đóa, nhậm chức Lĩnh quân.
Lĩnh quân tương đương với chức Giáo Úy của quân Hán, trong quân đội Man Di thì đây đã là chức quan lớn. Lưu Cảnh liền gật đầu, hắn nhìn thấy hàng trăm binh lính đang sững sờ, vừa cười vừa nói:
- Từ lâu đã nghe nói đến tài bắn cung của lính Man Di, có thể cho ta mở mang tầm mắt một chút được không.
Quân Man Di tổng cộng có ba nhóm, tự xưng là Sinh Man, Thục Man và Động Man. Thái thú Tường Kha là Chu Bao chính là thủ lĩnh của Sinh Man, đã bị tiêu diệt ở Ba Quận, còn Mạch Hoạch là thủ lĩnh của Thục Man, sinh sống ở vùng giữa quận Kiến Ninh và quận Hưng Cổ, còn Động Man chủ yếu sống ở Giao Châu.
Tuy rằng lãnh địa của Sinh Man và Thục Man khác nhau, nhưng Lưu Cảnh không kiêng nể đã giết hại Sinh Man ở Ba Quận, làm cho đàn ông của Sinh Man giảm mạnh, Mạch Hoạch nhân cơ hội thâu tóm Sinh Man và hợp nhất vào Thục Man, thế lực mở rộng về phía bắc đến tận quận Tường Kha. Lần này Mạch Hoạch tới triều kiến Lưu Cảnh, khả năng lớn là hy vọng Lưu Cảnh có thể thừa nhận thế lực mở rộng phía bắc của y.
Lưu Cảnh đã yêu cầu nên Cốt Đóa lập tức sắp xếp binh lính thể hiện tài nghệ, lính Man Di lần lượt xếp hàng bắn tên, bọn họ không cưỡi ngựa mà bắn tên trong lúc đang chạy trốn, tài bắn tên cực kỳ chuẩn xác, chạy trốn nhanh như gió, cực kỳ dũng mãnh và khí thế.
Lưu Cảnh khẽ vỗ tay tán thưởng, lại cười hỏi:
- Năm trăm người Bắc thượng các ngươi chắc hẳn là quân hộ vệ của Man Vương! Là những quân lính dũng mãnh được tinh chọn từ trong quân đội, có phải vậy không?
Cốt Đóa lắc đầu:
- Khởi bẩm Châu Mục, người Man Di sống bằng sinh bắn, đàn ông sáu tuổi đã học bắn tên, sau mười tuổi là đã theo mọi người vào núi sâu săn thú, mỗi một binh sĩ đều là dũng sĩ có thể chiến đấu với mãnh thú, tài bắn tên là kỹ năng bắt buộc. Những binh lính này không phải được lựa chọn vì dũng mãnh mà do bọn họ cùng bộ tộc với Man Vương.
- Thì ra là thế, vậy không biết người Bạch Di liệu cũng giỏi đi săn không?
Cốt Đóa cười đáp:
- Bạch Di do đàn bà lo liệu việc nhà, sống bằng bắt cá và hái lượm, đàn ông mặc dù cũng săn bắn nhưng thua xa bọn ta, bởi vì bọn họ không săn được con thú cũng sẽ không chết đói, cho nên không liều mạng như bọn ta, bọn ta gọi họ là Hoa Di Nam.
Đúng lúc này, một đám lính Man Di từ ngoài cửa chạy vào, dẫn đầu là một gã mặt đen hơn ba mươi tuổi, người mặc áo giáp sắt thắt một dải lông cừu đại hồng anh hùng, đầu đội mũ quan bằng đồng, cắm hai chiếc đuôi lông con dã trĩ rất dài, người này chính là Man Vương Mạch Hoạch.
Thực ra Mạch Hoạch có một nửa huyết thống của người Hán, tổ tiên y là một tướng lĩnh quân Tần trong quân đội Triệu Đà, gia tộc trước nay là cường hào ở quận Kiến Bình, mẫu thân của Mạch Hoạch là tỉ tỉ của Sinh Man Vương Cao Định, y lại cưới con gái của Thục Man Vương làm vợ, Thục Man Vương không có con trai nên sau khi qua đời liền chỉ định Mạch Hoạch làm Thục Man Vương đời tiếp theo.
Phía sau y là một người con gái đầu đội tràng hoa, xinh đẹp mỹ miều, chính là thê tử của y Chúc Dung phu nhân, Mạch Hoạch vừa nghe nói Lưu Cảnh xuất hiện ở quân doanh ngoài thành đã sợ tới mức vội vàng dẫn thê tử tới làm lễ ra mắt.
Mạch Hoạch và thê tử cùng nhau quỳ xuống bái kiến Lưu Cảnh:
- Người Man Di hoang dã Mạch Hoạch cùng thê tử bái kiến Châu Mục!
Lưu Cảnh vội đỡ hai người dậy, áy náy nói:
- Đáng nhẽ nên tiếp kiến hai người ở chủ đường phủ tướng quân, chứ không phải ở đây, ta thất lễ với hai vị rồi.
Mạch Hoạch chắp tay nói:
- Nên là bọn ta tới bái kiến Châu Mục, chứ không phải Châu Mục tới quân doanh, đây mới là do bọn ta thất lễ.
Lưu Cảnh bật cười:
- Đã thế, chúng ta đừng thất lễ với nhau nữa, đã gặp mặt rồi thì ngồi nói chuyện xem sao.
- Đây là sau khi Trương Tùng bị Lưu Chương giết chết vào năm ngoái, Tuân Úc đề nghị vi thần tiếp nhận chức Biệt Giá, sau đó Thừa tướng gửi thư đến hỏi vi thần có muốn nhận chức Biệt Giá hay là muốn về triều đình đảm nhiệm chức Đại Ti Nông, nhưng vi thần đều cự tuyệt.
Lưu Cảnh gật đầu cười:
- Thực ra ta mong muốn Hứa Công quay về triều đình nhận chức Đại Ti Nông.
Hứa Tĩnh ngây người, lát sau, y mới nghi hoặc hỏi:
- Châu Mục sao lại nói vậy?
- Hứa Công nhất định đừng nghĩ rằng ta đang đuổi ngươi, ngược lại, Hứa Công là vị quan được ta trọng dụng nhất, ta đề nghị ngươi quay về triều định, thật ra cũng là để thực hiện một kế hoạch quan trọng của ta, nói cách khác, ta mong Hứa công làm đại diện cho ta ở triều đình.
Hứa Tĩnh im lặng gật đầu, cuối cùng y đã phần nào hiểu được ý của Lưu Cảnh, Lưu Cảnh muốn đưa mình tới triều đình để làm đại diện và tai mắt cho hắn.
Hứa Tĩnh đã trải qua quá nhiều thăng trầm, y đã trở nên rất thực tế, đi triều đình không phải là không thể, nhưng y phải làm rõ địa vị tương lai của y.
Dù sao y đã sáu mươi tuổi, con đường làm quan không còn lâu nữa, rất có thể chức vụ của y ở triều đình chính là chốn đi về cuối cùng của mình, do đó y cần Lưu Cảnh làm rõ địa vị cuối của của y, điều này liên quan đến con cháu y nữa.
Đương nhiên, chuyện này Hứa Tĩnh cũng không nói thẳng ra, nên là Lưu Cảnh chủ động đề xuất chứ không phải y nói, tuy nhiên có lẽ Lưu Cảnh chưa ý thức được nên y đành nói bóng nói gió.
Im lặng một lát, Hứa Tĩnh chậm rãi nói:
- Vi thần đã đến tuổi sáu mươi rồi, mặc dù có lòng muốn dốc sức phụ vụ Châu Mục, nhưng chỉ sợ lực bất tòng tâm, cuối cùng làm lỡ đại sự của Châu Mục, xin Châu Mục suy nghĩ kỹ.
Lưu Cảnh nghe ra ẩn ý của Hứa Tĩnh, là y đã già rồi, có thể làm chưa tới vài năm, hy vọng mình có thể cho y một câu trả lời hợp lý, Lưu Cảnh hiểu ý của Hứa Tĩnh liền cười nói:
- Hứa Công hãy yên tâm, ánh mắt của ta đặt vào thiên hạ, tuyệt đối không phải Kinh Châu và Ích Châu, công trạng của Hứa Công, Lưu Cảnh ta rất rõ trong lòng, tuyệt nhiên sẽ không để Hứa Công thua thiệt.
Hứa Tĩnh mừng rỡ trong lòng, vội vàng khom người thật thấp thi lễ:
- Lão thần nguyện tận tâm tận lực cống hiến cho Châu Mục!
...
Buổi chiều, Lưu Cảnh xử lý xong chuyện công vụ, bàn giao cho Doãn Mặc một số chuyện, sau đó liền rời khỏi phủ tướng quân, tới quân doanh ngoài thành phía bắc. Quân Hán cắm trăm ngàn đại quân ở bốn phía của Thành Đô, chia thành bốn đại doanh, trong đó bắc đại doanh là chủ lực, chiếm tới mấy nghìn mẫu với gần năm vạn lính.
Lúc này đang là lúc mọi người bận rộn nhất vào buổi chiều, trên những con đường lớn của Thành Đô dòng người hối hả như mắc cửi, đặc biệt ở bên trong và ngoài khu chợ lớn nhất Ích Châu thì càng đông thương nhân tụ tập, khắp nơi là những nhóm người buôn bán tay cầm túi lớn túi bé, xe bò chất đầy hàng hóa, xe ngựa qua lại không ngừng, khu vực này quán rượu vô cùng nhiều, cửa hàng san sát nhau, âm thanh ầm ĩ hai bên đường, đây cũng là nơi náo nhiệt nhất ở Thành Đô.
Lưu Cảnh ngồi trong một chiếc xe ngựa lớn, nhìn qua rèm xe chăm chú quan sát tình hình hai bên đường. Lúc này, hắn chợt nghe thấy tiếng ồn áo liền khẽ vén màn xe lên, chỉ thấy ba tên lính Man Di chạy ra từ một quán rượu, bọn chúng đều mặc áo giáp, bả vai để trần, vành tai đều đeo vòng vàng, tóc bện thành từng bím, cung tiễn đeo sau lưng, bên sườn là trường đao, trông có vẻ vô cùng hung hãn.
Phía sau bọn chúng là năm sáu tên tửu bảo đang đuổi theo, họ cầm theo dao thái rau và gậy sắt, chỉ vào đám lính Man Di lớn tiếng mắng chửi, rất nhanh sau đó, xung quanh đều vây kín người xem náo nhiệt, ba tên lính Man Di mặt đỏ bưng, kích động khoa chân múa tay, mồm gào thét ầm ĩ, không biết bọn chúng đang la hét cái gì?
Lúc này, chủ quán rượu từ trong quán chạy ra, tay bịt mũi đang chảy máu, mặt vô cùng giận dữ mắng to:
- Nơi này không phải là lãnh địa của Man Di, muốn ăn cơm chùa à, nằm mơ!
Gã lại hô lên với mọi người xung quanh:
- Mọi người phân xử xem, ba tên lính Man Di này gọi một bàn thức ăn, mỗi thứ nếm một chút, sau đó nói không phải đồ ăn mà chúng muốn gọi, không trả tiền đã đi, đây còn gì là đạo lý!
Mọi người xung quanh đều nhao nhao lên, đua nhau chỉ trích ba tên lính Man Di vô lễ, một tên trong đó hơi biết tiếng Hán liền lắp bắp nói:
- Theo quy định của bọn ta, không hài lòng là có thể không trả tiền, quá khó ăn nên bọn ta không hài lòng!
Lưu Cảnh không nhịn được cười, quy định này có lẽ ở đâu cũng không thể thực hiện được. Đúng lúc này, một đội binh lính tuần tra vội chạy tới, chủ quán rượu bước nhanh đến tố khổ, tên đồn trưởng đứng đầu tức giận, thét ra lệnh đám thuộc hạ:
- Dẫn bọn chúng đi!
Mười mấy tên lính xông lên, túm lấy bọn chúng lôi đi, ba tên lính Man Di liếc nhau rồi cùng lúc giãy dụa thoát khỏi tay của đám lính, quay người bỏ chạy, đám lính tuần tra đuổi sát phía sau không rời, vừa chạy vừa la lớn:
- Đứng lại!
Lúc này, ba tên lính Man Di gỡ cung tên xuống, vừa chạy vừa quay người bắn, tài bắn cung cực kỳ chuẩn xác, mũi tên bắn trúng chân của một tên lính tuần tra, chỉ trong chốc lát, mười mấy tên lính đều ngã xuống đất, không có mũi tên nào đi lệch, ba tên lính Man Di tăng tốc, quay ngoặt lại chạy không còn thấy bóng dáng.
Thị vệ của Lưu Cảnh giận dữ, đang định thúc ngựa đuổi theo thì Lưu Cảnh hô bọn chúng lại:
- Không cần đuổi theo nữa!
Lưu Cảnh nhìn đám lính tuần tra bò lổm ngổm trên mặt đất, khập khiễng và thê thảm, trong lòng hắn có phần kinh ngạc, tài bắn tên của những tên lính Man Di này lại chuẩn xác như vậy. Lúc này, một viên đại tướng dẫn theo mấy trăm tên lính vội chạy tới, đó là Vương Bình, xem ra y là quan quân đang làm nhiệm vụ.
- Gọi Vương tướng quân lại đây!
Một gã thị vệ chạy vội tới gôi Vương Bình, hôm nay đúng vào ca trực của Vương Bình, y nghe nói đám lính tuần tra có xung đột với lính Man Di, binh lính bị thiệt hại nên y vội vã dẫn đại đội tới, nhưng đám lính Man Di đã không còn tung tích, không ngờ lại gặp Châu Mục.
Vương Bình có chút căng thẳng trong lòng, vội đến trước xe ngựa hành lễ:
- Ti chức tham kiến Châu Mục!
Lưu Cảnh vén rèm xe cười hỏi:
- Hôm nay Vương tướng quân trực tuần tra thành sao?
- Đúng là ti chức, ti chức tuần tra chưa tận lực, để cho lính Man Di gây rối, xin Châu Mục xử phạt!
- Từ đầu đến cuối ta đã nhìn rất rõ, không liên quan đến ngươi, có điều ta muốn đi tới tiểu quân doanh ở thành phía nam một chuyến, ngươi hãy dẫn các huynh đệ đi theo ta!
- Vâng! Ty chức tuân mệnh.
Vương Bình chạy về triệu tập binh lính, Lưu Cảnh lập tức hạ lệnh:
- Quay đầu, tới tiểu quân doanh ở ngoài thành phía nam.
Xe ngựa chậm rãi quay đầu, hướng tới cửa thành phía nam. Vương Bình cưỡi ngựa đi theo bên cạnh xe ngựa, phía sau là hơn năm trăm tên lính, cộng với ba trăm kỵ binh bảo vệ, đoàn người chậm rãi đi tới thành phía nam.
Tiểu quân doanh còn gọi là Phiên doanh, là nơi trú ngụ của những tên lính chuyên bảo vệ cho các thủ lĩnh dân tộc thiểu số, chiếm hơn hai mươi mẫu, có thể chứa được ngàn người. Bên cạnh tiểu quân doanh chính là nam đại doanh của Thành Đô, có gần hai mươi ngàn quân.
Lần này Mạch Hoạch đến Thành Đô thỉnh tội, tổng cộng dẫn theo năm trăm lính Man Di, Lưu Cảnh đồng ý một trăm người trong đó được vào thành, bốn trăm người còn lại đóng ở trong tiểu quân doanh, ba tên lính Man Di gặp rắc rối kia tất nhiên là một trong số một trăm tên lính Man Di được vào thành.
Lưu Cảnh đến tiểu quân doanh không phải là để khởi binh hỏi tội, chuyện nhỏ nhặt này vẫn chưa đến mức để hắn phải bận tâm, là hắn cảm thấy kinh ngạc với tài bắn tên của ba tên lính Man Di, không biết liệu những tên lính Man Di ngoài thành cũng có tài bắn tên sắc bén như vậy không?
Đương nhiên, khi quân Hán tấn công Ba Thục đã từng đọ sức với quân Man Di và tiêu diệt toàn bộ hàng trăm nghìn quân, tuy nhiên Lưu Cảnh hiểu rõ nguyên nhân là vì lính Man Di chiến đấu đơn độc dù rất lợi hại nhưng huấn luyện quá kém, khi diễn ra chiến dịch quy mô lớn đều không có chiến thuật gì, một khi gặp phải cường địch là sĩ khí dễ dàng sụp đổ.
Sở dĩ Lưu Cảnh bỗng nhiên sinh ra hứng thú với Man binh, là vì hắn có một ý nghĩ, mà Man binh xuất hiện lúc này rất đúng lúc.
Trong tiểu quân doanh, hàng trăm lính Man Di đang túm năm tụm ba huấn luyện, người đang vật nhau, người đang bắn tên, còn rất nhiều lính đang ngồi dưới đất điều chỉnh cung tên. Lúc này, đại đội quân Hán đột nhiên tiến vào quân doanh, quân Man Di đều dừng tay, ngạc nhiên nhìn những người khách không mời mà đến này.
Tướng lĩnh cầm đầu quân Man Di chạy đến, với vốn tiếng Hán khá lưu loát, gã chắp tay nói:
- Xin hỏi có chuyện gì?
Vương Bình thúc ngựa tiến lên lạnh lùng đáp:
- Trên xe ngựa là Lưu Châu Mục, đám các ngươi còn không đến chào hỏi sao?
Thủ lĩnh quân Man Di quá sợ hãi, vội tiến lên quỳ xuống thi lễ:
- Tham kiến Lưu Châu Mục!
Lưu Cảnh từ xe ngựa bước xuống, mỉm cười nói:
- Vị tướng quân này miễn lễ, ta đặc biệt tới đây thăm các ngươi một chút.
- Đa tạ Châu Mục quan tâm, chỉ có điều Đại Vương của chúng ta đang ở trong thành.
- Không sao, ngày mai ta sẽ gặp Đại vương của các ngươi, hôm nay đến đây thăm các binh sĩ, vị tướng quân này xưng hô thế nào nhỉ?
- Tại hạ tên là Cốt Đóa, nhậm chức Lĩnh quân.
Lĩnh quân tương đương với chức Giáo Úy của quân Hán, trong quân đội Man Di thì đây đã là chức quan lớn. Lưu Cảnh liền gật đầu, hắn nhìn thấy hàng trăm binh lính đang sững sờ, vừa cười vừa nói:
- Từ lâu đã nghe nói đến tài bắn cung của lính Man Di, có thể cho ta mở mang tầm mắt một chút được không.
Quân Man Di tổng cộng có ba nhóm, tự xưng là Sinh Man, Thục Man và Động Man. Thái thú Tường Kha là Chu Bao chính là thủ lĩnh của Sinh Man, đã bị tiêu diệt ở Ba Quận, còn Mạch Hoạch là thủ lĩnh của Thục Man, sinh sống ở vùng giữa quận Kiến Ninh và quận Hưng Cổ, còn Động Man chủ yếu sống ở Giao Châu.
Tuy rằng lãnh địa của Sinh Man và Thục Man khác nhau, nhưng Lưu Cảnh không kiêng nể đã giết hại Sinh Man ở Ba Quận, làm cho đàn ông của Sinh Man giảm mạnh, Mạch Hoạch nhân cơ hội thâu tóm Sinh Man và hợp nhất vào Thục Man, thế lực mở rộng về phía bắc đến tận quận Tường Kha. Lần này Mạch Hoạch tới triều kiến Lưu Cảnh, khả năng lớn là hy vọng Lưu Cảnh có thể thừa nhận thế lực mở rộng phía bắc của y.
Lưu Cảnh đã yêu cầu nên Cốt Đóa lập tức sắp xếp binh lính thể hiện tài nghệ, lính Man Di lần lượt xếp hàng bắn tên, bọn họ không cưỡi ngựa mà bắn tên trong lúc đang chạy trốn, tài bắn tên cực kỳ chuẩn xác, chạy trốn nhanh như gió, cực kỳ dũng mãnh và khí thế.
Lưu Cảnh khẽ vỗ tay tán thưởng, lại cười hỏi:
- Năm trăm người Bắc thượng các ngươi chắc hẳn là quân hộ vệ của Man Vương! Là những quân lính dũng mãnh được tinh chọn từ trong quân đội, có phải vậy không?
Cốt Đóa lắc đầu:
- Khởi bẩm Châu Mục, người Man Di sống bằng sinh bắn, đàn ông sáu tuổi đã học bắn tên, sau mười tuổi là đã theo mọi người vào núi sâu săn thú, mỗi một binh sĩ đều là dũng sĩ có thể chiến đấu với mãnh thú, tài bắn tên là kỹ năng bắt buộc. Những binh lính này không phải được lựa chọn vì dũng mãnh mà do bọn họ cùng bộ tộc với Man Vương.
- Thì ra là thế, vậy không biết người Bạch Di liệu cũng giỏi đi săn không?
Cốt Đóa cười đáp:
- Bạch Di do đàn bà lo liệu việc nhà, sống bằng bắt cá và hái lượm, đàn ông mặc dù cũng săn bắn nhưng thua xa bọn ta, bởi vì bọn họ không săn được con thú cũng sẽ không chết đói, cho nên không liều mạng như bọn ta, bọn ta gọi họ là Hoa Di Nam.
Đúng lúc này, một đám lính Man Di từ ngoài cửa chạy vào, dẫn đầu là một gã mặt đen hơn ba mươi tuổi, người mặc áo giáp sắt thắt một dải lông cừu đại hồng anh hùng, đầu đội mũ quan bằng đồng, cắm hai chiếc đuôi lông con dã trĩ rất dài, người này chính là Man Vương Mạch Hoạch.
Thực ra Mạch Hoạch có một nửa huyết thống của người Hán, tổ tiên y là một tướng lĩnh quân Tần trong quân đội Triệu Đà, gia tộc trước nay là cường hào ở quận Kiến Bình, mẫu thân của Mạch Hoạch là tỉ tỉ của Sinh Man Vương Cao Định, y lại cưới con gái của Thục Man Vương làm vợ, Thục Man Vương không có con trai nên sau khi qua đời liền chỉ định Mạch Hoạch làm Thục Man Vương đời tiếp theo.
Phía sau y là một người con gái đầu đội tràng hoa, xinh đẹp mỹ miều, chính là thê tử của y Chúc Dung phu nhân, Mạch Hoạch vừa nghe nói Lưu Cảnh xuất hiện ở quân doanh ngoài thành đã sợ tới mức vội vàng dẫn thê tử tới làm lễ ra mắt.
Mạch Hoạch và thê tử cùng nhau quỳ xuống bái kiến Lưu Cảnh:
- Người Man Di hoang dã Mạch Hoạch cùng thê tử bái kiến Châu Mục!
Lưu Cảnh vội đỡ hai người dậy, áy náy nói:
- Đáng nhẽ nên tiếp kiến hai người ở chủ đường phủ tướng quân, chứ không phải ở đây, ta thất lễ với hai vị rồi.
Mạch Hoạch chắp tay nói:
- Nên là bọn ta tới bái kiến Châu Mục, chứ không phải Châu Mục tới quân doanh, đây mới là do bọn ta thất lễ.
Lưu Cảnh bật cười:
- Đã thế, chúng ta đừng thất lễ với nhau nữa, đã gặp mặt rồi thì ngồi nói chuyện xem sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.