Chương 333: Mời Quân đi gặp..
Cao Nguyệt
28/08/2017
Cuộc chiến đấu trên sông Hán Thủy đã bùng bổ, hai mươi thuyền chiến của
quân Tào đã dàn thành hai đội bám chặt nhau như một con rắn nước, lính
trên thuyền bắn tên dày đặc hướng vào tranh canh gác thủy quân Giang Hạ.
Tiêu thuyền Giang Hạ tổng cộng có mười sáu thuyền, chỉ ít hơn tàu chiến của quân Tào bốn cái, cũng đồng dạng là tiêu thuyền trăm thạch nhưng nó không giống bất kì một trận hình nào, nó phân tán trên mặt sông đều tự tấn công thuyền địch, nhìn thì có vẻ rất dời dạc nhưng lại khiến cho Quân hầu Trịnh Trách của quân Tào phải thầm kêu khổ.
Y rất có kinh nghiệm về thủy chiến, y nhìn ra thuyền chiến của quân Giang Hạ có vẻ dời dạc nhưng trận hình lại phối hợp với nhau rất ăn ý. Từ góc độ tấn công của bọn họ, lúc vừa phải chịu mũi tên công kích mặt khác lại phải toàn lực tấn công khiến cho binh lính của y bối rối, chú ý được đầu thì lại phải bỏ phía cuối.
- Thuyền xuống nước rồi.
Bỗng nhiên có binh lính Tào quát to, ở phía trước có hai chiếc thuyền lớn đang vào Giang Thủy, sau đó là từ Giang Thủy, đi theo bốn phương tám hướng, binh lính trên thuyền lập tức loạn thành một bầy, hai chiếc thuyền rất nhanh đã vào được một nửa chặng đường.
Nước sông càng chảy nhanh hơn không thể ngăn chặn được nữa, có hai mươi tên lính ở con thuyền phía sau đang chạy đến.
Lại thấy cung tên ở hai chiến thuyền Giang Hạ khác bắn ra như mưa, giữa cảnh tiếng kêu gào thê thảm, Quân Tào không ngừng ngã xuống nước, từng mảng, từng mảng máu nhuộm đỏ cả nước sông. Trịnh Trách vội hô to:
- Dưới nước sông có thủy quân địch lặn, dùng tên bắn, không cho phép bọn chúng đến gần thuyền chiến.
Đúng lúc này, có tiếng trống trận ở cách đó không xa. Hai chiến thuyền ngàn thạch Giang Hạ này đến rất nhanh gia nhập đoàn chiến. Ở phía trước thuyền có bao bổ sóng trảm biển tới, chỉ nghe thấy “két” một tiếng rất to vang lên, đội thuyền của quân Tào bị hai con thuyền này đâm cho vỡ tan tành. Một chiếc tiêu thuyền khác cũng bị sóng lớn hất văng ra ngoài.
Tào Tháo đang đứng trên đầu thành liền thở dài một tiếng, lão đã không thể kìm nổi nữa. Đến một người không hiểu về thủy chiến như lão cũng nhìn ra kết cấu tác chiến của quân Giang Hạ, lấy thuyền lớn làm trung tâm thuyền nhỏ phối hợp tứ phía tấn công rất linh hoạt.
Còn thuyền chiến của bọn lão thì loạn thành một bầy, trận hình bày ra lại không biết biến hóa, nơi chốn bị động bị đánh, không cần nhìn cũng biết hai quân chênh lệch nhau quá lớn.
Tào Tháo thở dài, vô cùng thất vọng đi xuống dưới thành rồi dừng lại, quay đầu nói với Trình Dục:
- Trọng Đức, ngươi nói Lưu Cảnh ở bờ bên kia sao?
Trình Dục cười khổ một tiếng:
- Nếu thừa tướng ở Phàn Thành, thần nghĩ nhất định hắn sẽ ở Tương Dương.
- Ngươi nói không sai, ta nghĩ rằng hắn ở bờ bên kia.
Tào Tháo trầm ngâm một chút rồi nói:
- Ta muốn gặp hắn một lần. Trọng Đức phái người sang sông đi liên lạc với hắn đi.
Trình Dục lập tức cười nói:
- Vi thần hiểu rồi, sẽ đi sắp xếp ngay.
Tào Tháo có thấy hơi lạ liền hỏi:
- Vì sao ngươi không ngăn cản ta?
- Vi thần khâm phục mưu sâu của Thừa tướng, gặp Lưu Cảnh. Tôn Quyền sao có thể yên tâm đây?
Ánh mắt của Tào Tháo hiện lên sự giảo hoạt, lão cười ha ha chỉ chỉ Trình Dục nói:
- Trọng Đức, ngươi nghĩ rất nhanh, làm người ta khâm phục, nhưng lần này ngươi đoán sai rồi. Thực ra ta chỉ muốn gặp hắn, chú ý hắn nhiều năm như vậy rồi còn không biết bây giờ hắn đã lớn thế nào? Ta chỉ tò mò chứ không có ý gì khác.
Trình Dục ngạc nhiên, còn Tào Tháo thì khoanh tay cười ha ha.
Trên mặt sông vang lên tiếng nổ dữ dội, đương nhiên là Lưu Cảnh cũng đang đứng trên chiến thuyền để quan sát. Hắn cũng rất vui mừng rất muốn biết xem thủy quân của Tào Tháo có sức chiến đấu thế nào?
Nhưng tình hình chiến đấu đã nằm ngoài dự liệu của hắn. Chưa đầy một canh giờhai mươi tiêu thuyền của quân Tào đã bị tiêu diệt hoàn toàn, đánh chìm mười thuyền, mười tiêu thuyền khác thì đều bị bắt làm tù binh.
Lưu Cảnh không khỏi lắc đầu, Tào quân dù là ở kĩ chiến thuật, phối hợp hay là kỹ thuật điều khiển thuyền chiến của binh lính đều thua xa với thủy quân Giang Hạ.
Lúc này, Phó úy thủy quân Lý Tuấn phụ trách việc phong tỏa trên mặt sông cười nói với Lưu Cảnh:
- Có điều Châu Mục vẫn chưa biết, thực ra đại bộ phận thủy quân của Tào Tháo là binh lính Kinh Châu hầu hàng. Mà binh lính Kinh Châu này trước kia đóng quân ở Lục Địa không có kinh nghiệm gì về thủy chiến cả.
Lưu Cảnh trầm ngâm một lát rồi nói:
- Ta lo hôm nay thủy quân chỉ ngăn được quân Tào trước mắt là cố tình mê hoặc ta, để ta phán đoán sai lầm hoặc chính là kế kiêu binh. Một khi thật sự đại chiến, thủy quân của ông ta bỗng nhiên trở lên như rồng hổ, cái được cũng không bù nổi cái mất.
- Chuyện này xử lý cũng dễ thôi, thẩm vấn mấy tên tù binh là biết ngay.
Lý Tuấn vung tay lên:
- Dẫn người vào.
Một lát sau, mấy tên lính đã mang một gã tù binh vào, chính là quân hầu Trịnh Trách của Tào quân bị bắt. Y quỳ trước mặt Lưu Cảnh cúi đầu, vẻ mặt vô cùng xấu hổ.
- Trước kia chắc ngươi cũng là Kinh Châu quân!
Lưu Cảnh liếc nhìn y hỏi lạnh lùng.
Trịnh Trách gật gật đầu hạ giọng nói:
- Tại hạ Trịnh Trách, là quân hầu dưới tay Trương Doãn, là người huyện Nghi Thành.
- Người huyện Nghi Thành? Vậy người nhà của ngươi chắc là ở Hạ Khẩu. Ngươi lại cam tâm đi bán mạng cho Tào Tháo đến giết cả nhà của mình, ngươi không thấy hổ thẹn sao?
Tâm bệnh của Trịnh Trách đã bị một câu của Lưu Cảnh đâm trúng. Vợ con, cha mẹ của y đểu ở Hạ Khẩu, cả người y run lên rồi bỗng nhiên y khóc rống lên. Ánh mắt lạnh như băng của Lưu Sấm rốt cuộc cũng dịu đi. Không phải là dập đầu cầu xin tha thứ mà là khóc rống lên thất thanh cũng đủ để biết trong lòng tên này đang vô cùng hổ thẹn.
- Ngươi đi theo đầu hàng Trương Doãn có lẽ là không tự chủ được, nhưng hiện tại ngươi đã có thể lựa chọn. Nếu ngươi muốn quay về quân Kinh Châu, ta xá ngươi vô tội nhưng cũng chỉ có thể làm một tiểu binh. Nếu ngươi còn nhớ quân Tào thì ta sẽ thả ngươi về và cũng không làm khó người nhà của ngươi. Lưu Cảnh ta đã nói thì tuyệt đối không nuốt lời, ngươi hãy lựa chọn đi.
TrịnhTrách cúi đầu một lúc lâu sau không nói gì, cuối cùng y lau nước mắt thở dài nói:
- Đi theo Trương Doãn đầu hàng quân Tào trở thành binh thứ đẳng, ta đã vô vùng hối hận. Nếu bây giờ lại tái phạm sai lầm thì có vạn kiếp cũng không phục hồi lại được. Khởi bẩm Châu Mục, tôi nguyện quay về Kinh Châu cam làm một tiểu binh.
Lưu Cảnh mỉm cười quay đầu lại nói với Lý Tuấn:
- Để y tiếp tục đảm nhiệm quân hầu, đối xử bình đẳng, không được có nửa điểm khinh thị.
- Mạt tướng tuân lệnh!
Trịnh Trách cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt trào ra càng mãnh liệt hơn, y dập đầu ba cái run giọng nói:
- Trịnh Trách nguyện vì Châu Mục mà phục vụ quên mình, quyết không chối từ.
Lưu Cảnh cười, đỡ y đứng dậy rồi lại hỏi:
- Ta muốn biết sức mạnh của thủy quân quân Tào. Ngươi có thể nói cho ta một chút không, nếu không muốn nói thì cũng không sao.
- Nửa điều ty chức cũng không dám giấu diếm. Trước mắt quân Tào có ba vạn thủy quân, từ khi tổ chức và thành lập đến nay chưa bao giờ huấn luyện thủy chiến. Chủ yếu là chưa qua huấn luyện thuỷ vực. Tuy thủy quân ở phương Bắc có khoe khoang đã huấn luyện ở hồ Huyền Vũ nhưng tôi thấy cũng rất bình thường, đến trận hình thối thiểu cũng không biết.
- Cái gì gọi là thủy quân phương Bắc?
Lưu Cảnh hỏi với vẻ tò mò.
- Khởi bẩm Châu Mục, trong ba vạn thủy quân có hai vạn là quân Kinh Châu đầu hàng do Trương Doãn thống soái. Ngoài ra một vạn quân Tào khác phần lớn là đến từ ven bờ Hoàng Hà, trên cơ bản họ đều có kỹ năng về bơi lội do Hạ Hầu Thượng suất lĩnh. Bọn họ gọi là thủy quân phương bắc, đã được huấn luyện ở hồ Huyền Vũ ngoại Nghiệp thành.
Trịnh Trách dừng lại một chút rồi nói:
- Trên danh nghĩa Trương Doãn làm chủ tướng thủy quân, Hạ Hầu Thượng làm Phó, nhưng trên thực tế tất cả quân lệnh đều do Hạ Hầu Thượng truyền đạt.
Lưu Cảnh nhướn mày:
- Ta nghe nói Phàn Thành là do Trình Dục thống soái, lẽ nào y lại cho một cấp phó lấn át mình sao?
- Khởi bẩm Châu Mục, thực ra đây là Trương Doãn cam chịu làm cấp phó. Nghe nói Trình Dục cũng đề nghị Tào Tháo thay Trương Doãn làm cấp phó nhưng Tào Tháo không cho, còn phái người đến đánh Hạ Hầu Thượng khiến cho y rất hận Trương Doãn. Y cho rằng Trương Doãn đã đâm một nhát sau lưng mình.
Lưu Cảnh gật gật đầu vừa cười vừa nói:
- Vừa rồi nghe ngươi nói quân Kinh Châu đầu hàng Tào Tháo chỉ là binh thứ đẳng, đây là có ý gì?
Trịnh Trách thở dài một tiếng rồi nói:
- Quân Tào chia ra làm tứ đẳng. Binh nhất là quân của Trần Lưu theo Tào Tháo đã nhiều năm, lão binh Hứa Xương địa vị cao, nhiều bổng lộc. Binh nhị đẳng là binh của Lã Bố hoặc hàng binh Thanh Châu, đãi ngộ hơi kém. Binh tam đẳng là binh lính Hà Bắc. Cuối cùng là Binh tứ đẳng là Kinh Châu quân chúng ta rồi, địa vị thấp nhất, đánh giặc cũng phải xông lên trước. Tuy đây chỉ là do bọn lính tự phân ra nhưng sự thực đúng là như vậy.
Đại khái Lưu Cảnh đã hiểu được tình hình của quân Tào, hắn nói với Lý Tuấn:
- Dẫn người này đi! Nhớ lời vừa rồi ta nói, không được có nửa điều khinh thị.
Lý Tuấn đồng ý rồi dẫn Trịnh Trách đi đổi quân phục đăng kí quân tịch. Trịnh Trách thiên ân vạn tạ hắn rồi đi ra ngoài.
Tòng sự Trung lang Lưu Mẫn ở bên cạnh nhìn thấy y đi xa liền hạ giọng nói:
- Thực ra có thể thả cho y về để y xúi giục quân Kinh Châu đầu hàng, ta cảm thấy lại hữu dụng hơn.
Lưu Cảnh cười híp mắt cười:
- Không cần phải gấp, có những chuyện từ từ sẽ đến.
Lúc này có một tên lính vội vàng chạy tới, thi lễ bẩm báo nói:
- Khởi bẩm Châu Mục, Tào Tháo phái sứ giả đến, có chuyện quan trọng muốn cầu kiến Châu Mục.
Lưu Cảnh ngẩn người ra, bước nhanh ra mép thuyền chỉ thấy có một con thuyền nhỏ cách đó không xa. Có một văn sĩ khoảng 30 tuổi dẫn theo hai gã tùy tùng đang đứng chắp tay.
- Dẫn y đến thứ đường gặp ta.
Hắn xoay người đi vào thứ đường ngồi ngay ngắn đợi sứ giả của Tào Tháo. Một lát, mấy tên văn sĩ vừa rồi đi vào thi lễ với hắn nói:
- Chủ bạc Dương Tu dưới trướng của Tào thừa tướng, xin tham xin tham kiến Châu Mục.
- Thì ra các hạ chính là con của Dương thái úy, đã nghe tài danh, thất kính rồi!
Lưu Cảnh hơi hơi chắp tay đáp lễ rồi khoát tay cười nói:
- Mời Dương chủ bộ ngồi!
Dương Tu ngồi xuống, vẻ mặt tươi cười nói:
- Tào thừa tướng nghe tên Châu Mục đã lâu nhưng chưa được gặp, vẫn lấy làm tiếc nuối. Hôm nay Tu phụng mệnh Thừa tướng đến đặc biệt chuyển ý của Thừa tướng. Thừa tướng muốn hẹn gặp Châu Mục, không biết Châu Mục có thể đồng ý không?
Thào Tháo muốn gặp mình, lẽ nào còn muốn tự đích thân khuyên mình hàng sao? Lưu Cảnh cười lạnh lùng nói:
- Đại quân của Tào thường tướng tiếp cận chính là muốn gặp mặt ta ư?
- Không phải!
Dương Tu chậm rãi nói:
- Châu Mục chịu ơn của thiên tử nhưng chưa dốc hết đạo nhân thần, làm thiên tử tức giận. Thừa tướng chỉ phụng mệnh xuất binh, đây là việc công. Nhưng Thừa tướng từ lâu đã khen ngợi Châu Mục. Còn việc muốn gặp Châu Mục là việc riêng. Công tư phân minh xin Châu Mục đừng lo ngại.
- Hay cho phụng theo chiếu xuất binh!
Lưu Cảnh lạnh lùng nói:
- Dương chủ bạc chính là vì cái chiếu cỏ này mà cam làm phụ tá cho Tào tặc hay sao?
Sắc mặt của Dương Tu biến đổi lớn, giận giữ đứng lên nói:
- Hai quân giao chiến, sứ giả qua, lại nếu như quân không muốn gặp Thừa tướng thì cứ từ chối thẳng là được, hà cớ phải sỉ nhục sứ thần?
- Cũng không phải! Ta tập trung hỏa lực cho Kinh Châu, là vì thảo phạt quốc tặc, chấn hưng giang sơn nhà Hán, đây là việc công. Nếu như Tào Tháo muốn gặp ta vì việc tư thì ta thấy cũng không sao. Đây cũng là Lưu Cảnh ta công tư phân minh. Về phần Dương chủ bạc tính tình thẳng thắn, thấy bị sỉ nhục thì tức giận là nằm ngoài sự liệu quả ta. Lúc không biết Khổng Hắc Hải bị giết, Dương chủ bạc cũng chưa chắc đã tức giận như vậy.
Câu nói sau đã chọc đúng điểm yếu của Dương Tu. Cha y cũng vì điều đó mà mắng y không ngăn cản Tào Tháo giết Khổng Dung. Dương Tu thầm thở dài im lặng, một lát rồi chắp tay nói:
- Nếu Châu Mục đồng ý gặp thì ta về bẩm báo lại với Thừa tướng. Còn về phần gặp thế nào thì lúc khác chúng ta thảo luận, Dương Tu cáo từ.
Sau khi y đi đến cửa, Lưu Cảnh cười nói:
- Dương chủ bạc, có duyên gặp mặt, ta tặng ngươi bốn chữ.
Dưng Tu dừng bước quay đầu lại nói:
- Mời Châu Mục nói.
Lưu Cảnh thản nhiên cười:
- Im lặng là vàng.
Dương Tu bị chấn động, bốn chữ này dường như khiến y ngộ ra cái gì đó, lại không kịp nghĩ lại y vội vàng cáo từ.
Tiêu thuyền Giang Hạ tổng cộng có mười sáu thuyền, chỉ ít hơn tàu chiến của quân Tào bốn cái, cũng đồng dạng là tiêu thuyền trăm thạch nhưng nó không giống bất kì một trận hình nào, nó phân tán trên mặt sông đều tự tấn công thuyền địch, nhìn thì có vẻ rất dời dạc nhưng lại khiến cho Quân hầu Trịnh Trách của quân Tào phải thầm kêu khổ.
Y rất có kinh nghiệm về thủy chiến, y nhìn ra thuyền chiến của quân Giang Hạ có vẻ dời dạc nhưng trận hình lại phối hợp với nhau rất ăn ý. Từ góc độ tấn công của bọn họ, lúc vừa phải chịu mũi tên công kích mặt khác lại phải toàn lực tấn công khiến cho binh lính của y bối rối, chú ý được đầu thì lại phải bỏ phía cuối.
- Thuyền xuống nước rồi.
Bỗng nhiên có binh lính Tào quát to, ở phía trước có hai chiếc thuyền lớn đang vào Giang Thủy, sau đó là từ Giang Thủy, đi theo bốn phương tám hướng, binh lính trên thuyền lập tức loạn thành một bầy, hai chiếc thuyền rất nhanh đã vào được một nửa chặng đường.
Nước sông càng chảy nhanh hơn không thể ngăn chặn được nữa, có hai mươi tên lính ở con thuyền phía sau đang chạy đến.
Lại thấy cung tên ở hai chiến thuyền Giang Hạ khác bắn ra như mưa, giữa cảnh tiếng kêu gào thê thảm, Quân Tào không ngừng ngã xuống nước, từng mảng, từng mảng máu nhuộm đỏ cả nước sông. Trịnh Trách vội hô to:
- Dưới nước sông có thủy quân địch lặn, dùng tên bắn, không cho phép bọn chúng đến gần thuyền chiến.
Đúng lúc này, có tiếng trống trận ở cách đó không xa. Hai chiến thuyền ngàn thạch Giang Hạ này đến rất nhanh gia nhập đoàn chiến. Ở phía trước thuyền có bao bổ sóng trảm biển tới, chỉ nghe thấy “két” một tiếng rất to vang lên, đội thuyền của quân Tào bị hai con thuyền này đâm cho vỡ tan tành. Một chiếc tiêu thuyền khác cũng bị sóng lớn hất văng ra ngoài.
Tào Tháo đang đứng trên đầu thành liền thở dài một tiếng, lão đã không thể kìm nổi nữa. Đến một người không hiểu về thủy chiến như lão cũng nhìn ra kết cấu tác chiến của quân Giang Hạ, lấy thuyền lớn làm trung tâm thuyền nhỏ phối hợp tứ phía tấn công rất linh hoạt.
Còn thuyền chiến của bọn lão thì loạn thành một bầy, trận hình bày ra lại không biết biến hóa, nơi chốn bị động bị đánh, không cần nhìn cũng biết hai quân chênh lệch nhau quá lớn.
Tào Tháo thở dài, vô cùng thất vọng đi xuống dưới thành rồi dừng lại, quay đầu nói với Trình Dục:
- Trọng Đức, ngươi nói Lưu Cảnh ở bờ bên kia sao?
Trình Dục cười khổ một tiếng:
- Nếu thừa tướng ở Phàn Thành, thần nghĩ nhất định hắn sẽ ở Tương Dương.
- Ngươi nói không sai, ta nghĩ rằng hắn ở bờ bên kia.
Tào Tháo trầm ngâm một chút rồi nói:
- Ta muốn gặp hắn một lần. Trọng Đức phái người sang sông đi liên lạc với hắn đi.
Trình Dục lập tức cười nói:
- Vi thần hiểu rồi, sẽ đi sắp xếp ngay.
Tào Tháo có thấy hơi lạ liền hỏi:
- Vì sao ngươi không ngăn cản ta?
- Vi thần khâm phục mưu sâu của Thừa tướng, gặp Lưu Cảnh. Tôn Quyền sao có thể yên tâm đây?
Ánh mắt của Tào Tháo hiện lên sự giảo hoạt, lão cười ha ha chỉ chỉ Trình Dục nói:
- Trọng Đức, ngươi nghĩ rất nhanh, làm người ta khâm phục, nhưng lần này ngươi đoán sai rồi. Thực ra ta chỉ muốn gặp hắn, chú ý hắn nhiều năm như vậy rồi còn không biết bây giờ hắn đã lớn thế nào? Ta chỉ tò mò chứ không có ý gì khác.
Trình Dục ngạc nhiên, còn Tào Tháo thì khoanh tay cười ha ha.
Trên mặt sông vang lên tiếng nổ dữ dội, đương nhiên là Lưu Cảnh cũng đang đứng trên chiến thuyền để quan sát. Hắn cũng rất vui mừng rất muốn biết xem thủy quân của Tào Tháo có sức chiến đấu thế nào?
Nhưng tình hình chiến đấu đã nằm ngoài dự liệu của hắn. Chưa đầy một canh giờhai mươi tiêu thuyền của quân Tào đã bị tiêu diệt hoàn toàn, đánh chìm mười thuyền, mười tiêu thuyền khác thì đều bị bắt làm tù binh.
Lưu Cảnh không khỏi lắc đầu, Tào quân dù là ở kĩ chiến thuật, phối hợp hay là kỹ thuật điều khiển thuyền chiến của binh lính đều thua xa với thủy quân Giang Hạ.
Lúc này, Phó úy thủy quân Lý Tuấn phụ trách việc phong tỏa trên mặt sông cười nói với Lưu Cảnh:
- Có điều Châu Mục vẫn chưa biết, thực ra đại bộ phận thủy quân của Tào Tháo là binh lính Kinh Châu hầu hàng. Mà binh lính Kinh Châu này trước kia đóng quân ở Lục Địa không có kinh nghiệm gì về thủy chiến cả.
Lưu Cảnh trầm ngâm một lát rồi nói:
- Ta lo hôm nay thủy quân chỉ ngăn được quân Tào trước mắt là cố tình mê hoặc ta, để ta phán đoán sai lầm hoặc chính là kế kiêu binh. Một khi thật sự đại chiến, thủy quân của ông ta bỗng nhiên trở lên như rồng hổ, cái được cũng không bù nổi cái mất.
- Chuyện này xử lý cũng dễ thôi, thẩm vấn mấy tên tù binh là biết ngay.
Lý Tuấn vung tay lên:
- Dẫn người vào.
Một lát sau, mấy tên lính đã mang một gã tù binh vào, chính là quân hầu Trịnh Trách của Tào quân bị bắt. Y quỳ trước mặt Lưu Cảnh cúi đầu, vẻ mặt vô cùng xấu hổ.
- Trước kia chắc ngươi cũng là Kinh Châu quân!
Lưu Cảnh liếc nhìn y hỏi lạnh lùng.
Trịnh Trách gật gật đầu hạ giọng nói:
- Tại hạ Trịnh Trách, là quân hầu dưới tay Trương Doãn, là người huyện Nghi Thành.
- Người huyện Nghi Thành? Vậy người nhà của ngươi chắc là ở Hạ Khẩu. Ngươi lại cam tâm đi bán mạng cho Tào Tháo đến giết cả nhà của mình, ngươi không thấy hổ thẹn sao?
Tâm bệnh của Trịnh Trách đã bị một câu của Lưu Cảnh đâm trúng. Vợ con, cha mẹ của y đểu ở Hạ Khẩu, cả người y run lên rồi bỗng nhiên y khóc rống lên. Ánh mắt lạnh như băng của Lưu Sấm rốt cuộc cũng dịu đi. Không phải là dập đầu cầu xin tha thứ mà là khóc rống lên thất thanh cũng đủ để biết trong lòng tên này đang vô cùng hổ thẹn.
- Ngươi đi theo đầu hàng Trương Doãn có lẽ là không tự chủ được, nhưng hiện tại ngươi đã có thể lựa chọn. Nếu ngươi muốn quay về quân Kinh Châu, ta xá ngươi vô tội nhưng cũng chỉ có thể làm một tiểu binh. Nếu ngươi còn nhớ quân Tào thì ta sẽ thả ngươi về và cũng không làm khó người nhà của ngươi. Lưu Cảnh ta đã nói thì tuyệt đối không nuốt lời, ngươi hãy lựa chọn đi.
TrịnhTrách cúi đầu một lúc lâu sau không nói gì, cuối cùng y lau nước mắt thở dài nói:
- Đi theo Trương Doãn đầu hàng quân Tào trở thành binh thứ đẳng, ta đã vô vùng hối hận. Nếu bây giờ lại tái phạm sai lầm thì có vạn kiếp cũng không phục hồi lại được. Khởi bẩm Châu Mục, tôi nguyện quay về Kinh Châu cam làm một tiểu binh.
Lưu Cảnh mỉm cười quay đầu lại nói với Lý Tuấn:
- Để y tiếp tục đảm nhiệm quân hầu, đối xử bình đẳng, không được có nửa điểm khinh thị.
- Mạt tướng tuân lệnh!
Trịnh Trách cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt trào ra càng mãnh liệt hơn, y dập đầu ba cái run giọng nói:
- Trịnh Trách nguyện vì Châu Mục mà phục vụ quên mình, quyết không chối từ.
Lưu Cảnh cười, đỡ y đứng dậy rồi lại hỏi:
- Ta muốn biết sức mạnh của thủy quân quân Tào. Ngươi có thể nói cho ta một chút không, nếu không muốn nói thì cũng không sao.
- Nửa điều ty chức cũng không dám giấu diếm. Trước mắt quân Tào có ba vạn thủy quân, từ khi tổ chức và thành lập đến nay chưa bao giờ huấn luyện thủy chiến. Chủ yếu là chưa qua huấn luyện thuỷ vực. Tuy thủy quân ở phương Bắc có khoe khoang đã huấn luyện ở hồ Huyền Vũ nhưng tôi thấy cũng rất bình thường, đến trận hình thối thiểu cũng không biết.
- Cái gì gọi là thủy quân phương Bắc?
Lưu Cảnh hỏi với vẻ tò mò.
- Khởi bẩm Châu Mục, trong ba vạn thủy quân có hai vạn là quân Kinh Châu đầu hàng do Trương Doãn thống soái. Ngoài ra một vạn quân Tào khác phần lớn là đến từ ven bờ Hoàng Hà, trên cơ bản họ đều có kỹ năng về bơi lội do Hạ Hầu Thượng suất lĩnh. Bọn họ gọi là thủy quân phương bắc, đã được huấn luyện ở hồ Huyền Vũ ngoại Nghiệp thành.
Trịnh Trách dừng lại một chút rồi nói:
- Trên danh nghĩa Trương Doãn làm chủ tướng thủy quân, Hạ Hầu Thượng làm Phó, nhưng trên thực tế tất cả quân lệnh đều do Hạ Hầu Thượng truyền đạt.
Lưu Cảnh nhướn mày:
- Ta nghe nói Phàn Thành là do Trình Dục thống soái, lẽ nào y lại cho một cấp phó lấn át mình sao?
- Khởi bẩm Châu Mục, thực ra đây là Trương Doãn cam chịu làm cấp phó. Nghe nói Trình Dục cũng đề nghị Tào Tháo thay Trương Doãn làm cấp phó nhưng Tào Tháo không cho, còn phái người đến đánh Hạ Hầu Thượng khiến cho y rất hận Trương Doãn. Y cho rằng Trương Doãn đã đâm một nhát sau lưng mình.
Lưu Cảnh gật gật đầu vừa cười vừa nói:
- Vừa rồi nghe ngươi nói quân Kinh Châu đầu hàng Tào Tháo chỉ là binh thứ đẳng, đây là có ý gì?
Trịnh Trách thở dài một tiếng rồi nói:
- Quân Tào chia ra làm tứ đẳng. Binh nhất là quân của Trần Lưu theo Tào Tháo đã nhiều năm, lão binh Hứa Xương địa vị cao, nhiều bổng lộc. Binh nhị đẳng là binh của Lã Bố hoặc hàng binh Thanh Châu, đãi ngộ hơi kém. Binh tam đẳng là binh lính Hà Bắc. Cuối cùng là Binh tứ đẳng là Kinh Châu quân chúng ta rồi, địa vị thấp nhất, đánh giặc cũng phải xông lên trước. Tuy đây chỉ là do bọn lính tự phân ra nhưng sự thực đúng là như vậy.
Đại khái Lưu Cảnh đã hiểu được tình hình của quân Tào, hắn nói với Lý Tuấn:
- Dẫn người này đi! Nhớ lời vừa rồi ta nói, không được có nửa điều khinh thị.
Lý Tuấn đồng ý rồi dẫn Trịnh Trách đi đổi quân phục đăng kí quân tịch. Trịnh Trách thiên ân vạn tạ hắn rồi đi ra ngoài.
Tòng sự Trung lang Lưu Mẫn ở bên cạnh nhìn thấy y đi xa liền hạ giọng nói:
- Thực ra có thể thả cho y về để y xúi giục quân Kinh Châu đầu hàng, ta cảm thấy lại hữu dụng hơn.
Lưu Cảnh cười híp mắt cười:
- Không cần phải gấp, có những chuyện từ từ sẽ đến.
Lúc này có một tên lính vội vàng chạy tới, thi lễ bẩm báo nói:
- Khởi bẩm Châu Mục, Tào Tháo phái sứ giả đến, có chuyện quan trọng muốn cầu kiến Châu Mục.
Lưu Cảnh ngẩn người ra, bước nhanh ra mép thuyền chỉ thấy có một con thuyền nhỏ cách đó không xa. Có một văn sĩ khoảng 30 tuổi dẫn theo hai gã tùy tùng đang đứng chắp tay.
- Dẫn y đến thứ đường gặp ta.
Hắn xoay người đi vào thứ đường ngồi ngay ngắn đợi sứ giả của Tào Tháo. Một lát, mấy tên văn sĩ vừa rồi đi vào thi lễ với hắn nói:
- Chủ bạc Dương Tu dưới trướng của Tào thừa tướng, xin tham xin tham kiến Châu Mục.
- Thì ra các hạ chính là con của Dương thái úy, đã nghe tài danh, thất kính rồi!
Lưu Cảnh hơi hơi chắp tay đáp lễ rồi khoát tay cười nói:
- Mời Dương chủ bộ ngồi!
Dương Tu ngồi xuống, vẻ mặt tươi cười nói:
- Tào thừa tướng nghe tên Châu Mục đã lâu nhưng chưa được gặp, vẫn lấy làm tiếc nuối. Hôm nay Tu phụng mệnh Thừa tướng đến đặc biệt chuyển ý của Thừa tướng. Thừa tướng muốn hẹn gặp Châu Mục, không biết Châu Mục có thể đồng ý không?
Thào Tháo muốn gặp mình, lẽ nào còn muốn tự đích thân khuyên mình hàng sao? Lưu Cảnh cười lạnh lùng nói:
- Đại quân của Tào thường tướng tiếp cận chính là muốn gặp mặt ta ư?
- Không phải!
Dương Tu chậm rãi nói:
- Châu Mục chịu ơn của thiên tử nhưng chưa dốc hết đạo nhân thần, làm thiên tử tức giận. Thừa tướng chỉ phụng mệnh xuất binh, đây là việc công. Nhưng Thừa tướng từ lâu đã khen ngợi Châu Mục. Còn việc muốn gặp Châu Mục là việc riêng. Công tư phân minh xin Châu Mục đừng lo ngại.
- Hay cho phụng theo chiếu xuất binh!
Lưu Cảnh lạnh lùng nói:
- Dương chủ bạc chính là vì cái chiếu cỏ này mà cam làm phụ tá cho Tào tặc hay sao?
Sắc mặt của Dương Tu biến đổi lớn, giận giữ đứng lên nói:
- Hai quân giao chiến, sứ giả qua, lại nếu như quân không muốn gặp Thừa tướng thì cứ từ chối thẳng là được, hà cớ phải sỉ nhục sứ thần?
- Cũng không phải! Ta tập trung hỏa lực cho Kinh Châu, là vì thảo phạt quốc tặc, chấn hưng giang sơn nhà Hán, đây là việc công. Nếu như Tào Tháo muốn gặp ta vì việc tư thì ta thấy cũng không sao. Đây cũng là Lưu Cảnh ta công tư phân minh. Về phần Dương chủ bạc tính tình thẳng thắn, thấy bị sỉ nhục thì tức giận là nằm ngoài sự liệu quả ta. Lúc không biết Khổng Hắc Hải bị giết, Dương chủ bạc cũng chưa chắc đã tức giận như vậy.
Câu nói sau đã chọc đúng điểm yếu của Dương Tu. Cha y cũng vì điều đó mà mắng y không ngăn cản Tào Tháo giết Khổng Dung. Dương Tu thầm thở dài im lặng, một lát rồi chắp tay nói:
- Nếu Châu Mục đồng ý gặp thì ta về bẩm báo lại với Thừa tướng. Còn về phần gặp thế nào thì lúc khác chúng ta thảo luận, Dương Tu cáo từ.
Sau khi y đi đến cửa, Lưu Cảnh cười nói:
- Dương chủ bạc, có duyên gặp mặt, ta tặng ngươi bốn chữ.
Dưng Tu dừng bước quay đầu lại nói:
- Mời Châu Mục nói.
Lưu Cảnh thản nhiên cười:
- Im lặng là vàng.
Dương Tu bị chấn động, bốn chữ này dường như khiến y ngộ ra cái gì đó, lại không kịp nghĩ lại y vội vàng cáo từ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.