Chương 14: Mới vào Lưu phủ
Cao Nguyệt
08/10/2014
Lưu Cảnh
không lo lắng gì khi có người biết mình thời nhỏ, anh lái xe ngựa lúc
nãy cũng nói là từng gặp mình khi mới 5 tuổi, Lưu Kỳ cũng chơi cùng mình hồi nhỏ, họ đâu có nghi ngờ gì, đoán là vóc dáng của mình khá giống với tên Lưu Cảnh kia.
Bây giờ có một ông lão nói là đã gặp mình, từng chăm sóc mình một khoảng thời gian, điều này làm cho hắn ít nhiều cảm thấy khẩn trương.
Ông lão vội vàng bước lên thi lễ với hắn một cái, tương đối vui vẻ nói:
"Năm đó công tử Cảnh bị ngã có tật ở chân, chúng tôi sợ rằng sẽ ảnh hưởng tới công tử, không ngờ người lại cao lớn như vậy."
Tim Lưu Cảnh đập thình thịch, hắn cũng nghe Ngũ Tu nói là hồi nhỏ hắn bị ngã gãy chân, nhưng ngoài ra thì Ngũ Tu cũng không biết gì hơn, không biết còn chuyện gì nữa đây? Lưu Cảnh phát hiện ra hắn còn rất nhiều chuyện phải làm, rất nhiều việc phải tìm hiểu thật kỹ.
Bây giờ Lưu Biểu chưa có thời gian hỏi chuyện mình còn nhỏ, một khi nói tới chuyện này thì chắc chắn sẽ liên quan rất nhiều tới chuyện gia tộc, hắn phải biết trước mà ứng đối.
"Huynh trưởng, hay là để cho Mông thúc ở lại căn nhà của đệ đi!"
Lưu Kỳ cười một tiếng nói:
"Dựa theo quy củ, đệ sẽ có hai nha hoàn hầu hạ, đệ cần suy nghĩ thật kỹ."
"Đệ vẫn còn nhớ một chút tới Mông thúc, để Mông thúc ở với đệ đi. Đệ không quen ở cùng với nha hoàn."
Lưu Kỳ gật đầu một cái, nhìn ông lão nói:
"Vậy ông ở lại hầu hạ công tử Cảnh, phải tận tâm hầu hạ, biết không?"
"Dạ!"
Ông già đồng ý sau đó nhận túi hành lý của Lưu Cảnh, đúng lúc này có một nha hoàn hầu hạ Lưu Kỳ chạy tới, trên mặt mừng rỡ vô cùng:
"Trưởng công tử trở về rồi."
Lưu Kỳ gật đầu một cái, lại cười hỏi:
"Thời gian vừa qua ta không có ở đây, trong phủ có chuyện gì không?"
"Chuyện khác không có, nhưng phu nhân. . . . phu nhân sảy thai."
Lưu Kỳ giật mình hoảng sợ, nhưng trong ánh mắt lại có một tia vui mừng, dường như thở phào nhẹ nhõm, chẳng qua đây chỉ là biểu hiện thoáng qua, vẻ mặt của hắn trông rất đau lòng.
"Gia môn bất hạnh mà!"
Lưu Kỳ thở dài nhìn Lưu Cảnh nói:
"Đệ đi nghỉ trước đi! Có việc gì cần cứ tìm ta, ta cần viết mấy bức thư nên đi trước một bước."
"Đa tạ huynh trưởng an bài."
Lưu Kỳ dặn Mông thúc mấy câu rồi trở về căn nhà của mình. Nhìn đối phương rời đi, Lưu Cảnh có chút kỳ quái, phu nhân sảy thai thì tại sao Lưu Kỳ lại có cảm giác thở phào.
"Mông thúc, ông quen với cha cháu lắm à?"
Lưu Cảnh không quan tâm tới chuyện phu nhân sảy thai, điều này chẳng liên quan gì tới hắn, cái hắn quan tâm hơn chính là lai lịch của mình.
"Ha hả! Sao có thể không quen, năm đó tôi chính là thư đồng của Tam lão gia, mãi tới khi công tử 5 tuổi mới tới Kinh châu, sức khỏe của lão gia khi xưa không được tốt lắm, đâu có sinh long hoạt hổ như công tử bây giờ..."
Nói tới điều này, Mông thúc bỗng nhiên quỳ xuống dập đầu với Lưu Cảnh một cái, nơm nớp lo sợ nói:
"Bái kiến phu nhân!"
Lưu Cảnh quay người lại thấy một người phụ nữ quý phái, vóc người thon nhỏ, mặt mũi thanh tú, ăn mặc hoa lệ đứng sau lưng mình, bên cạnh còn có mấy nha hoàn đi theo. Trong lòng Lưu Cảnh kinh dị, đây chẳng lẽ chính là Thái phu nhân, hay là. . . . . phu nhân nào khác?
Không ai giới thiệu với hắn khiến hắn không biết dùng lễ bái gì, nếu như là vợ Lưu Kỳ mà hắn dùng lễ của vãn bối vậy chẳng phải là mất hết thể diện hay sao.
Nhưng người tới chính là Thái phu nhân, nàng nghe nha hoàn bẩm báo việc Lưu Cảnh vào phủ thì đã không cách nào kiềm chế được sự phẫn hận trong lòng mình, tự mình chạy tới Đông viện, nàng muốn tận mắt nhìn một xem cái tên thiếu niên khắc chết con mình có hình dạng như thế nào?
Điều này không hợp với quy củ, bình thường là vãn bối đi bái kiến trưởng bối, Thái phu nhân muốn gặp Lưu Cảnh thì chỉ cần sai người đi gọi Lưu Cảnh là được, tới đột ngột như thế này thì Lưu Cảnh đâu biết người trước mặt là ai?
"Phu nhân là. . . . ."
Lưu Cảnh cố gắng nói cách tôn trọng đối phương, trên mặt nở nụ cười, gãi đầu một cái hỏi.
Ánh mắt Thái phu nhân lạnh như băng, trên dưới quan sát hắn một lần, thấy thân hình Lưu Cảnh cao lớn, dung mạo đường đường, trong lòng nàng lại càng căm ghét.
"Mày chính là Lưu Cảnh?"
Thái phu nhân lạnh lùng hỏi.
"Đúng vậy, phu nhân là. . . ."
"Mày không nên hỏi ta là ai, lúc ta nói chuyện mày đừng chen miệng vào!"
Mặc dù Lưu Cảnh biết khi mới vào phủ nên biểu hiện khiêm tốn, tận lực không gây chuyện, nhưng hắn là một người ân oán rõ ràng, nếu như Thái phu nhân tỏ rõ thân phận, nói chuyện khách khí một chút, Lưu Cảnh sẽ dùng lễ vãn bối mà đối đáp.
Nhưng phu nhân trước mặt này lại nói chuyện thô bạo, giọng nói cay nghiệt khiến cho Lưu Cảnh vô cùng không thích. Từ xưa đến nay, quan hệ giữa con người với con người chính là lễ độ, thái độ hòa ái, cẩn thận chu đáo thì ai cũng vui vẻ.
Ngược lại, vừa thấy mặt đã tuôn ra lời độc ác, không quan tâm tới cảm nhận của đối phương, bảo sao đối phương có thể khoái trá được. Lưu Cảnh cố gắng kiềm chế bất mãn trong lòng, lạnh lùng hỏi:
"Phu nhân tới có chuyện gì không?"
"Hừ! Đồ vô lễ, không nói cũng được!"
Thái phu nhân hung ác trợn mắt nhìn hắn một cái, xoay người nổi giận đùng đùng rời đi.
Lưu Cảnh nhìn theo người này cho tới khi đi khuất mới lắc đầu một cái, thấp giọng mắng nhỏ một tiếng:
"Đồ thần kinh!"
Mông thúc đứng lên, cười khổ nói:
"Công tử đừng mắng cô ta, không đắc tội nổi đâu!"
"Cô ta là ai ?"
"Cô ta chính là Thái phu nhân của châu mục."
Quả nhiên là cô ta, nhưng điều này cũng khiến Lưu Cảnh không hiểu, mình đắc tội gì với cô ta? Mới ngày đầu tiên vào phủ sao cô ta lại hung hãn tới hỏi tội mình.
... . . .
Cả ngày hôm nay Lưu Biểu bận chuyện Lưu Bị, trời tối là hắn cảm thấy mệt mỏi, hắn dùng nước nóng ngâm chân thay một bộ quần áo mặc thường ngày rồi chui vào vào trong buồng ngủ nằm.
Thái phu nhân giống như một con mèo nhỏ dán vào ngực chồng, hai giọt nước mắt lăn xuống:
"Vốn tưởng rằng có đứa nhỏ, chờ sau khi tướng quân trăm năm, thiếp còn có trụ cột mà nương tựa, không nghĩ tới. . . . Tướng quân, tương lai thiếp phải làm sao bây giờ?"
Lưu Biểu áy náy, nhẹ nhàng ôm nàng an ủi:
"Nếu đã mang bầu một lần thì đương nhiên có thể mang bầu lần thứ hai, chờ khi nàng khỏe mạnh, chúng ta lại đi cầu tự, nhất định sẽ được như nàng mong muốn."
"Có thật không?"
Nụ cười nở trên khuôn mặt đang khóc của Thái phu nhân, hai mắt ngấn lệ mông lung nhìn chồng.
"Đương nhiên là thật, ngủ sớm một chút đi! Trước tiên cần khỏe lại đã."
"Dạ!"
Thái phu nhân rúc vào trong ngực chồng, nhẹ nhàng dạ một tiếng làm Lưu Biểu càng thêm trìu mến.
"Tướng quân, hôm nay thiếp đã gặp Cảnh nhi."
Thái phu nhân lại nhẹ nhàng nói.
"Nàng cảm thấy nó thế nào?"
"Vóc dáng rất anh vũ, cao lớn, rất giống tướng quân, thiếp cũng muốn có một đứa con như vậy."
"Đúng vậy!"
Lưu Biểu cũng cảm khái nói:
"Ở trên người Cảnh nhi, ta cảm thấy một chút bóng dáng của phụ thân, điều này khiến ra rất an lòng."
"Ài! Đáng nhẽ nên đón đứa nhỏ này sớm hơn."
"A? Lời này hiểu thế nào?"
Thái phu nhân thở dài:
"Hôm nay thiếp đặc biệt tới xem chỗ ở của nó, xem nó thiếu gì không, dù sao thiếp cũng là một người bác gái, cần quan tâm tới nó nhiều một chút, không ngờ. . . . nó khiến thiếp có chút thất vọng."
"Sao vậy?"
Lưu Biểu không hiểu hỏi.
"Có lẽ là thiếp quá xoi mói, tính, tướng quân mệt nhọc cả ngày nên nghỉ ngơi sớm đi!"
"Nàng nên nói thêm một chút, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, treo mỡ trước miệng ta bảo ta làm sao mà ngủ được?"
"Thật ra thì cũng không có gì, đứa nhỏ kia hình như không hiểu lễ nghĩa lắm, lại dùng lễ bằng vai phải lứa với thiếp, thiếp không trách nó, dù sao nó cũng còn là một đứa trẻ."
Lưu Biểu im lặng không nói, một lúc sau mới lên tiếng:
"Thật ra nó cũng không còn nhỏ, những lễ nghi này nên biết mới đúng."
... . . .
Liên tiếp mấy ngày không có ai quấy rầy Lưu Cảnh, Lưu Biểu công vụ bề bộn nên cũng chưa thể quan tâm tới đứa cháu mới tới này, mà Thái phu nhân dường như cũng quên luôn hắn.
Không có ai tới quấy rầy, Lưu Cảnh cũng tận dụng thời gian học đủ thứ, hắn nghe Mông thúc kể lại tất cả những chuyện của gia tộc khi hắn còn nhỏ.
Trưa hôm nay, Lưu Cảnh ngồi ở trong phòng cẩn thận viết lại những câu chuyện của gia tộc khi hắn còn nhỏ. Cũng nhờ có Mông thúc hắn mới biết rất nhiều chuyện lặt vặt, ví như sau khi hắn chào đời không lâu, cha hắn bị bênh liệt giường, không đi lại được.
Vạn nhất Lưu Biểu hỏi tình hình của cha hắn, hắn lại nói cha mình dẫn đi du lịch khắp nơi, vậy thì bại lộ là chắc chắn.
Ban ngày Mông thúc nói cho hắn biết mọi chuyện, buổi tối hắn dùng bút ghi lại, trong vòng hai ngày, hắn đã chép được hơn 40 trang giấy, tổng cộng hơn mười ngàn chữ.
Sau đó hắn sửa soạn lại, quy nạp nội dung một lần. Kiếp trước hắn là một luật sư nên vô cùng cẩn thận rà soát kỹ nội dung, hắn biết rõ, thành bại quyết định là những việc nhỏ, nếu muốn an toàn sống trong Lưu phủ, vậy thì càng chuyện nhỏ lại càng phải biết.
Ở bên cạnh hắn có một chậu than, vừa rà soát chuyện cũ, cẩn thận ghi nhớ, nhớ xong hắn đọc lại một lần rồi đốt bỏ tờ giấy.
Ước chừng phải mất hơn một giờ hắn mới ghi nhớ toàn bộ nội dung, tất cả những mảnh giấy ghi chép đều bị đốt thành tro tàn.
Lưu Cảnh vươn người một cái, đi từ trong nhà ra ngoài sân, nhìn trời xanh mây trắng, tâm tình của hắn khá thoải mái. Ở trong phòng buồn bực mấy ngày, chân tay hắn đã có phần ngứa ngáy, hắn cũng muốn đi ra ngoài một chút, tới bờ sông cảm nhận không khí thoáng mắt, xem phong thổ Kinh - Tương, hoặc là tới thăm Triệu Vân.
Nghĩ đến Triệu Vân, Lưu Cảnh lại nở nụ cười bất đắc dĩ, vị lão huynh này chắc chắn sẽ không ở Thiên Huyền quan dưỡng thương, đoán là giờ đã về tới Tương Dương nhưng không biết đang ở địa điểm nào?
Đúng lúc này, ngoài cổng nhà bỗng nhiên truyền tới tiếng con gái thanh thúy:
"Ngươi là ai?"
Lưu Cảnh giật mình nhìn ra, hắn thấy một thiếu nữ đang đứng ở cửa, tuổi chừng mười ba mười bốn tuổi, vóc người thon nhỏ, thướt tha động lòng người. Nàng mặc một bộ đồ bằng vải gấm màu đỏ, thắt lưng có đai quấn quanh, gió thổi lung lay, rất là phiêu dật mỹ lệ. Trời cuối thu có hơi lạnh lẽo, trên vai nàng khoác một tấm vải màu vàng nhạt.
Nhìn khuôn mặt, Lưu Cảnh thấy da mặt nàng trắng nõn, mái tóc đen tuyền, búi kiểu tóc của thiếu nữ chưa lập gia đình, ánh mắt nhỏ dài mà lóe sáng, cái miệng nhỏ nhắn mượt mà, sống mũi hơi cao, chóp mũi hơi vểnh lên, mang một loại nghịch ngợm và giảo hoạt.
Tuy người nhỏ nhắn nhưng khí chất của nàng rất được, mang nét đẹp của một đại gia khuê tú.
Lưu Cảnh ở lẫn với đám giặc Khăn Vàng, mặc dù những người lính này suốt ngày nói chuyện gái gú, Lưu Cảnh nghe nhiều tới chai cả tai, cảm thấy như mình cũng chẳng còn hứng thú gì với con gái.
Nhưng hôm nay, trước mắt hắn bỗng nhiên xuất hiện một cô gái xinh xắn, giống như một người đi đường trong trời đông giá rét bỗng nhiên lạc vào một nơi có cảnh xuân tươi đẹp, ánh mắt hắn không kìm được sáng lên.
Cô gái cũng cảm thấy sự khác thường trong mắt của đối phương, đây là sự thán phục với sắc đẹp của mình, nó làm thỏa mãn sự hư vinh trong lòng cô gái, nàng rất là đắc ý nhưng trên mặt lại treo màn sương lạnh.
"Không nghe thấy sao? Ngươi là ai, ở chỗ này làm gì?"
Nàng lại cao giọng, hừ lạnh một tiếng.
Lưu Cảnh giống như đang trong ảo ảnh mùa xuân bừng tỉnh, cô gái thì đẹp mà khẩu khí khó nghe, tính tình ngạo mạn, điều này làm mùa xuân tan biến trở về mùa đông lạnh lẽo.
Hắn lạnh nhạt nói:
"Tại hạ là Lưu Cảnh, đây là nhà của tôi."
"Ngươi chính là Lưu Cảnh?"
Giọng nói thiếu nữ trở nên kinh ngạc, đôi mắt đẹp trợn tròn, hai tay chống nạnh, từ trên xuống dưới quan sát hắn giống như hắn là một dị khách từ trên trời rơi xuống.
Bây giờ có một ông lão nói là đã gặp mình, từng chăm sóc mình một khoảng thời gian, điều này làm cho hắn ít nhiều cảm thấy khẩn trương.
Ông lão vội vàng bước lên thi lễ với hắn một cái, tương đối vui vẻ nói:
"Năm đó công tử Cảnh bị ngã có tật ở chân, chúng tôi sợ rằng sẽ ảnh hưởng tới công tử, không ngờ người lại cao lớn như vậy."
Tim Lưu Cảnh đập thình thịch, hắn cũng nghe Ngũ Tu nói là hồi nhỏ hắn bị ngã gãy chân, nhưng ngoài ra thì Ngũ Tu cũng không biết gì hơn, không biết còn chuyện gì nữa đây? Lưu Cảnh phát hiện ra hắn còn rất nhiều chuyện phải làm, rất nhiều việc phải tìm hiểu thật kỹ.
Bây giờ Lưu Biểu chưa có thời gian hỏi chuyện mình còn nhỏ, một khi nói tới chuyện này thì chắc chắn sẽ liên quan rất nhiều tới chuyện gia tộc, hắn phải biết trước mà ứng đối.
"Huynh trưởng, hay là để cho Mông thúc ở lại căn nhà của đệ đi!"
Lưu Kỳ cười một tiếng nói:
"Dựa theo quy củ, đệ sẽ có hai nha hoàn hầu hạ, đệ cần suy nghĩ thật kỹ."
"Đệ vẫn còn nhớ một chút tới Mông thúc, để Mông thúc ở với đệ đi. Đệ không quen ở cùng với nha hoàn."
Lưu Kỳ gật đầu một cái, nhìn ông lão nói:
"Vậy ông ở lại hầu hạ công tử Cảnh, phải tận tâm hầu hạ, biết không?"
"Dạ!"
Ông già đồng ý sau đó nhận túi hành lý của Lưu Cảnh, đúng lúc này có một nha hoàn hầu hạ Lưu Kỳ chạy tới, trên mặt mừng rỡ vô cùng:
"Trưởng công tử trở về rồi."
Lưu Kỳ gật đầu một cái, lại cười hỏi:
"Thời gian vừa qua ta không có ở đây, trong phủ có chuyện gì không?"
"Chuyện khác không có, nhưng phu nhân. . . . phu nhân sảy thai."
Lưu Kỳ giật mình hoảng sợ, nhưng trong ánh mắt lại có một tia vui mừng, dường như thở phào nhẹ nhõm, chẳng qua đây chỉ là biểu hiện thoáng qua, vẻ mặt của hắn trông rất đau lòng.
"Gia môn bất hạnh mà!"
Lưu Kỳ thở dài nhìn Lưu Cảnh nói:
"Đệ đi nghỉ trước đi! Có việc gì cần cứ tìm ta, ta cần viết mấy bức thư nên đi trước một bước."
"Đa tạ huynh trưởng an bài."
Lưu Kỳ dặn Mông thúc mấy câu rồi trở về căn nhà của mình. Nhìn đối phương rời đi, Lưu Cảnh có chút kỳ quái, phu nhân sảy thai thì tại sao Lưu Kỳ lại có cảm giác thở phào.
"Mông thúc, ông quen với cha cháu lắm à?"
Lưu Cảnh không quan tâm tới chuyện phu nhân sảy thai, điều này chẳng liên quan gì tới hắn, cái hắn quan tâm hơn chính là lai lịch của mình.
"Ha hả! Sao có thể không quen, năm đó tôi chính là thư đồng của Tam lão gia, mãi tới khi công tử 5 tuổi mới tới Kinh châu, sức khỏe của lão gia khi xưa không được tốt lắm, đâu có sinh long hoạt hổ như công tử bây giờ..."
Nói tới điều này, Mông thúc bỗng nhiên quỳ xuống dập đầu với Lưu Cảnh một cái, nơm nớp lo sợ nói:
"Bái kiến phu nhân!"
Lưu Cảnh quay người lại thấy một người phụ nữ quý phái, vóc người thon nhỏ, mặt mũi thanh tú, ăn mặc hoa lệ đứng sau lưng mình, bên cạnh còn có mấy nha hoàn đi theo. Trong lòng Lưu Cảnh kinh dị, đây chẳng lẽ chính là Thái phu nhân, hay là. . . . . phu nhân nào khác?
Không ai giới thiệu với hắn khiến hắn không biết dùng lễ bái gì, nếu như là vợ Lưu Kỳ mà hắn dùng lễ của vãn bối vậy chẳng phải là mất hết thể diện hay sao.
Nhưng người tới chính là Thái phu nhân, nàng nghe nha hoàn bẩm báo việc Lưu Cảnh vào phủ thì đã không cách nào kiềm chế được sự phẫn hận trong lòng mình, tự mình chạy tới Đông viện, nàng muốn tận mắt nhìn một xem cái tên thiếu niên khắc chết con mình có hình dạng như thế nào?
Điều này không hợp với quy củ, bình thường là vãn bối đi bái kiến trưởng bối, Thái phu nhân muốn gặp Lưu Cảnh thì chỉ cần sai người đi gọi Lưu Cảnh là được, tới đột ngột như thế này thì Lưu Cảnh đâu biết người trước mặt là ai?
"Phu nhân là. . . . ."
Lưu Cảnh cố gắng nói cách tôn trọng đối phương, trên mặt nở nụ cười, gãi đầu một cái hỏi.
Ánh mắt Thái phu nhân lạnh như băng, trên dưới quan sát hắn một lần, thấy thân hình Lưu Cảnh cao lớn, dung mạo đường đường, trong lòng nàng lại càng căm ghét.
"Mày chính là Lưu Cảnh?"
Thái phu nhân lạnh lùng hỏi.
"Đúng vậy, phu nhân là. . . ."
"Mày không nên hỏi ta là ai, lúc ta nói chuyện mày đừng chen miệng vào!"
Mặc dù Lưu Cảnh biết khi mới vào phủ nên biểu hiện khiêm tốn, tận lực không gây chuyện, nhưng hắn là một người ân oán rõ ràng, nếu như Thái phu nhân tỏ rõ thân phận, nói chuyện khách khí một chút, Lưu Cảnh sẽ dùng lễ vãn bối mà đối đáp.
Nhưng phu nhân trước mặt này lại nói chuyện thô bạo, giọng nói cay nghiệt khiến cho Lưu Cảnh vô cùng không thích. Từ xưa đến nay, quan hệ giữa con người với con người chính là lễ độ, thái độ hòa ái, cẩn thận chu đáo thì ai cũng vui vẻ.
Ngược lại, vừa thấy mặt đã tuôn ra lời độc ác, không quan tâm tới cảm nhận của đối phương, bảo sao đối phương có thể khoái trá được. Lưu Cảnh cố gắng kiềm chế bất mãn trong lòng, lạnh lùng hỏi:
"Phu nhân tới có chuyện gì không?"
"Hừ! Đồ vô lễ, không nói cũng được!"
Thái phu nhân hung ác trợn mắt nhìn hắn một cái, xoay người nổi giận đùng đùng rời đi.
Lưu Cảnh nhìn theo người này cho tới khi đi khuất mới lắc đầu một cái, thấp giọng mắng nhỏ một tiếng:
"Đồ thần kinh!"
Mông thúc đứng lên, cười khổ nói:
"Công tử đừng mắng cô ta, không đắc tội nổi đâu!"
"Cô ta là ai ?"
"Cô ta chính là Thái phu nhân của châu mục."
Quả nhiên là cô ta, nhưng điều này cũng khiến Lưu Cảnh không hiểu, mình đắc tội gì với cô ta? Mới ngày đầu tiên vào phủ sao cô ta lại hung hãn tới hỏi tội mình.
... . . .
Cả ngày hôm nay Lưu Biểu bận chuyện Lưu Bị, trời tối là hắn cảm thấy mệt mỏi, hắn dùng nước nóng ngâm chân thay một bộ quần áo mặc thường ngày rồi chui vào vào trong buồng ngủ nằm.
Thái phu nhân giống như một con mèo nhỏ dán vào ngực chồng, hai giọt nước mắt lăn xuống:
"Vốn tưởng rằng có đứa nhỏ, chờ sau khi tướng quân trăm năm, thiếp còn có trụ cột mà nương tựa, không nghĩ tới. . . . Tướng quân, tương lai thiếp phải làm sao bây giờ?"
Lưu Biểu áy náy, nhẹ nhàng ôm nàng an ủi:
"Nếu đã mang bầu một lần thì đương nhiên có thể mang bầu lần thứ hai, chờ khi nàng khỏe mạnh, chúng ta lại đi cầu tự, nhất định sẽ được như nàng mong muốn."
"Có thật không?"
Nụ cười nở trên khuôn mặt đang khóc của Thái phu nhân, hai mắt ngấn lệ mông lung nhìn chồng.
"Đương nhiên là thật, ngủ sớm một chút đi! Trước tiên cần khỏe lại đã."
"Dạ!"
Thái phu nhân rúc vào trong ngực chồng, nhẹ nhàng dạ một tiếng làm Lưu Biểu càng thêm trìu mến.
"Tướng quân, hôm nay thiếp đã gặp Cảnh nhi."
Thái phu nhân lại nhẹ nhàng nói.
"Nàng cảm thấy nó thế nào?"
"Vóc dáng rất anh vũ, cao lớn, rất giống tướng quân, thiếp cũng muốn có một đứa con như vậy."
"Đúng vậy!"
Lưu Biểu cũng cảm khái nói:
"Ở trên người Cảnh nhi, ta cảm thấy một chút bóng dáng của phụ thân, điều này khiến ra rất an lòng."
"Ài! Đáng nhẽ nên đón đứa nhỏ này sớm hơn."
"A? Lời này hiểu thế nào?"
Thái phu nhân thở dài:
"Hôm nay thiếp đặc biệt tới xem chỗ ở của nó, xem nó thiếu gì không, dù sao thiếp cũng là một người bác gái, cần quan tâm tới nó nhiều một chút, không ngờ. . . . nó khiến thiếp có chút thất vọng."
"Sao vậy?"
Lưu Biểu không hiểu hỏi.
"Có lẽ là thiếp quá xoi mói, tính, tướng quân mệt nhọc cả ngày nên nghỉ ngơi sớm đi!"
"Nàng nên nói thêm một chút, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, treo mỡ trước miệng ta bảo ta làm sao mà ngủ được?"
"Thật ra thì cũng không có gì, đứa nhỏ kia hình như không hiểu lễ nghĩa lắm, lại dùng lễ bằng vai phải lứa với thiếp, thiếp không trách nó, dù sao nó cũng còn là một đứa trẻ."
Lưu Biểu im lặng không nói, một lúc sau mới lên tiếng:
"Thật ra nó cũng không còn nhỏ, những lễ nghi này nên biết mới đúng."
... . . .
Liên tiếp mấy ngày không có ai quấy rầy Lưu Cảnh, Lưu Biểu công vụ bề bộn nên cũng chưa thể quan tâm tới đứa cháu mới tới này, mà Thái phu nhân dường như cũng quên luôn hắn.
Không có ai tới quấy rầy, Lưu Cảnh cũng tận dụng thời gian học đủ thứ, hắn nghe Mông thúc kể lại tất cả những chuyện của gia tộc khi hắn còn nhỏ.
Trưa hôm nay, Lưu Cảnh ngồi ở trong phòng cẩn thận viết lại những câu chuyện của gia tộc khi hắn còn nhỏ. Cũng nhờ có Mông thúc hắn mới biết rất nhiều chuyện lặt vặt, ví như sau khi hắn chào đời không lâu, cha hắn bị bênh liệt giường, không đi lại được.
Vạn nhất Lưu Biểu hỏi tình hình của cha hắn, hắn lại nói cha mình dẫn đi du lịch khắp nơi, vậy thì bại lộ là chắc chắn.
Ban ngày Mông thúc nói cho hắn biết mọi chuyện, buổi tối hắn dùng bút ghi lại, trong vòng hai ngày, hắn đã chép được hơn 40 trang giấy, tổng cộng hơn mười ngàn chữ.
Sau đó hắn sửa soạn lại, quy nạp nội dung một lần. Kiếp trước hắn là một luật sư nên vô cùng cẩn thận rà soát kỹ nội dung, hắn biết rõ, thành bại quyết định là những việc nhỏ, nếu muốn an toàn sống trong Lưu phủ, vậy thì càng chuyện nhỏ lại càng phải biết.
Ở bên cạnh hắn có một chậu than, vừa rà soát chuyện cũ, cẩn thận ghi nhớ, nhớ xong hắn đọc lại một lần rồi đốt bỏ tờ giấy.
Ước chừng phải mất hơn một giờ hắn mới ghi nhớ toàn bộ nội dung, tất cả những mảnh giấy ghi chép đều bị đốt thành tro tàn.
Lưu Cảnh vươn người một cái, đi từ trong nhà ra ngoài sân, nhìn trời xanh mây trắng, tâm tình của hắn khá thoải mái. Ở trong phòng buồn bực mấy ngày, chân tay hắn đã có phần ngứa ngáy, hắn cũng muốn đi ra ngoài một chút, tới bờ sông cảm nhận không khí thoáng mắt, xem phong thổ Kinh - Tương, hoặc là tới thăm Triệu Vân.
Nghĩ đến Triệu Vân, Lưu Cảnh lại nở nụ cười bất đắc dĩ, vị lão huynh này chắc chắn sẽ không ở Thiên Huyền quan dưỡng thương, đoán là giờ đã về tới Tương Dương nhưng không biết đang ở địa điểm nào?
Đúng lúc này, ngoài cổng nhà bỗng nhiên truyền tới tiếng con gái thanh thúy:
"Ngươi là ai?"
Lưu Cảnh giật mình nhìn ra, hắn thấy một thiếu nữ đang đứng ở cửa, tuổi chừng mười ba mười bốn tuổi, vóc người thon nhỏ, thướt tha động lòng người. Nàng mặc một bộ đồ bằng vải gấm màu đỏ, thắt lưng có đai quấn quanh, gió thổi lung lay, rất là phiêu dật mỹ lệ. Trời cuối thu có hơi lạnh lẽo, trên vai nàng khoác một tấm vải màu vàng nhạt.
Nhìn khuôn mặt, Lưu Cảnh thấy da mặt nàng trắng nõn, mái tóc đen tuyền, búi kiểu tóc của thiếu nữ chưa lập gia đình, ánh mắt nhỏ dài mà lóe sáng, cái miệng nhỏ nhắn mượt mà, sống mũi hơi cao, chóp mũi hơi vểnh lên, mang một loại nghịch ngợm và giảo hoạt.
Tuy người nhỏ nhắn nhưng khí chất của nàng rất được, mang nét đẹp của một đại gia khuê tú.
Lưu Cảnh ở lẫn với đám giặc Khăn Vàng, mặc dù những người lính này suốt ngày nói chuyện gái gú, Lưu Cảnh nghe nhiều tới chai cả tai, cảm thấy như mình cũng chẳng còn hứng thú gì với con gái.
Nhưng hôm nay, trước mắt hắn bỗng nhiên xuất hiện một cô gái xinh xắn, giống như một người đi đường trong trời đông giá rét bỗng nhiên lạc vào một nơi có cảnh xuân tươi đẹp, ánh mắt hắn không kìm được sáng lên.
Cô gái cũng cảm thấy sự khác thường trong mắt của đối phương, đây là sự thán phục với sắc đẹp của mình, nó làm thỏa mãn sự hư vinh trong lòng cô gái, nàng rất là đắc ý nhưng trên mặt lại treo màn sương lạnh.
"Không nghe thấy sao? Ngươi là ai, ở chỗ này làm gì?"
Nàng lại cao giọng, hừ lạnh một tiếng.
Lưu Cảnh giống như đang trong ảo ảnh mùa xuân bừng tỉnh, cô gái thì đẹp mà khẩu khí khó nghe, tính tình ngạo mạn, điều này làm mùa xuân tan biến trở về mùa đông lạnh lẽo.
Hắn lạnh nhạt nói:
"Tại hạ là Lưu Cảnh, đây là nhà của tôi."
"Ngươi chính là Lưu Cảnh?"
Giọng nói thiếu nữ trở nên kinh ngạc, đôi mắt đẹp trợn tròn, hai tay chống nạnh, từ trên xuống dưới quan sát hắn giống như hắn là một dị khách từ trên trời rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.