Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 229: Mưu sĩ tranh đấu

Cao Nguyệt

04/07/2017

Thời gian lại qua ba năm, mùa xuân đầu năm Kiến An thứ mười hai một ngôi sao Bắc Đẩu lạ thường xuất hiện, người trong thiên hạ đều nghị luận là năm tất có quân chủ qua đời.

Mới đầu tháng hai, Kinh Châu truyền đến tin tức, Kinh Châu Mục Lưu Biểu bệnh nặng, sợ không lâu sẽ tạ thế.

Nghiệp Thành, nơi này nguyên là đô thành Viên Thiệu, Tào Tháo ở năm Kiến An thứ chín sau khi cướp lấy Nghiệp Thành, vì khống chế Hà Bắc liền dời đô đến Nghiệp Thành.

Tin tức Lưu Biểu bệnh nặng rốt cục truyền đến Nghiệp Thành, mà Tào Tháo mới từ Thuần Vu trở về Nghiệp Thành, phong công thần lớn cho hơn hai mươi người, việc này có nghĩa là đại cục Hà Bắc đã định.

Lúc này, Tào Tháo đang lo lắng chinh phạt Ô Hoàn phía đông, nhưng tin tức Kinh Châu truyền đến lại làm rối loạn kế hoạch của lão.

Trong phòng lớn Phủ Thừa tướng, Tào Tháo khẩn cấp triệu tập vài tên mưu sĩ tâm phúc thương thảo đối sách Kinh Châu.

Lúc này huynh đệ Viên thị ở Hà Bắc đã bình ổn, nhưng tai hoạ ngầm đang còn, huynh đệ Viên Thượng, Viên Hi chưa bị tiêu diệt triệt để, bọn họ cấu kết với Ô Hoàn, ý đồ mượn địa vị của Ô Hoàn đoạt lại Hà Bắc.

Tào Tháo chuẩn bị chinh phạt Ô Hoàn ở phía đông, lại bị các tướng nhất trí phản đối, các tướng đều nói, huynh đệ Viên thị chẳng qua chỉ là tội phạm bỏ trốn, Ô Hoàn lại là kẻ thiếu tình cảm nghĩa mỏng, sao có thể chịu để huynh đệ Viên thị lợi dụng, nếu mọi người rời xa Trung Nguyên, một khi Lưu Bị thừa cơ tấn công Hứa Đô, đại quân cứu không kịp.

Mọi người đang phân vân, vừa lúc đó, phía nam xuất hiện cơ hội.

Trong nội đường, Tào Tháo có vẻ hơi nôn nóng bất an, chắp tay sau lưng đi qua đi lại, dựa theo kế hoạch của lão, lão nhất định phải hoàn toàn bình định loạn Hà Bắc sau mới suy xét xuôi phía nam Kinh Châu, hiện tại Lưu Biểu bệnh nặng, tất nhiên sẽ dẫn phát việc các con trai tranh giành ngôi vị, đúng là cơ hội ngàn năm có một để tấn công Kinh Châu.

Lão không kìm nổi lại lấy thư Thái Mạo gửi ra, 'Lưu Kinh Châu bệnh nặng, Thái thị quản lý quân quyền, Mạo ta nguyện hiến Kinh Châu cho Thừa tướng, mong Tào quân sớm ngày xuôi nam, không còn gì trông mong hơn.'

Rất hiển nhiên, thừa dịp hiện tại Thái Mạo cầm quyền là lúc xuôi nam, có thể lấy một lần trả giá thật nhỏ cướp lấy Kinh Châu.

Có thể chưa diệt Ô Hoàn, Viên thị chưa trừ diệt, tất sẽ sinh hậu hoạn, vậy làm như thế nào để có một phương án tốt nhất, ba mặt đều có thể chú ý đến?

Ánh mắt Tào Tháo quăng về hướng mưu sĩ, trước tiên rơi trên người Trình Dục, lão thấy mặt Trình Dục mỉm cười, tay cầm quạt lông, có vẻ định liệu trước, liền cười nói:

- Trọng Đức hãy nói trước đi!

Trình Dục lớn tuổi nhất trong số những người ở đây, nhưng tinh thần lại tốt nhất, vẻ mặt hồng quang, tinh thần chấn hưng, rõ ràng là đối lập với Quách Gia bên cạnh.

Trình Dục khẽ mỉm cười,

- Từ xưa đến nay đều là bắc mạnh nam yếu, Lưu Biểu tuy rằng bệnh nặng, là khả năng dẫn phát nội loạn Kinh Châu, nhưng kỳ thật trong mắt của ta ý nghĩa không lớn, cho dù Lưu Biểu khoẻ mạnh, Kinh Châu yếu, có thể nào ngăn cản bắc kỵ vương sư được, trái lại, Ô Hằng có vài chục vạn thiết kỵ, ở thời kì Viên Thiệu liền thèm thuồng nhìn Hà Bắc, huynh đệ Viên thị cầu trợ y, kì thực là dẫn sói vào nhà, còn có Liêu Đông Công Tôn Khang, cũng là hạng người dã tâm bừng bừng, Thừa tướng bỏ mạnh mà mưu yếu, chỉ sợ vừa mới được Kinh Châu, lại mất Hà Bắc, mất nhiều hơn được đấy!

Bên cạnh Tuân Úc cũng nói:

- Trọng Đức nói rất đúng, chúng ta kỳ thật cũng không lo lắng huynh đệ Viên thị, mà lo lắng là Ô Hoàn. Mười năm trước, Ô Hoàn thừa dịp Trung Nguyên đại loạn, nhân cơ hội bắt người cướp của người Hán hơn mười vạn hộ, vô cùng có khả năng đã cùng câu kết với huynh đệ Viên thị, Ô Hoàn được kim lụa, Viên thị phải được đất đai Hà Bắc, một khi chúng ta nhìn phía nam, thiết kỵ của Ô Hoàn tất nhiên thừa dịp mà vào, thổi quét Hà Bắc, Thừa tướng hối hận thì đã muộn.

Mà Thái Mạo rõ ràng hùa theo, ý đồ sau lưng chủ yếu cầu vinh, nói chuyện có nhiều khoa trương, cái y gọi là quản lý quân quyền, chẳng qua là binh Tương Dương. Nam quận ở trong tay Lưu Kỳ, Giang Hạ bị Lưu Cảnh chiếm đoạt, Trường Sa thực khống cho Lưu Bàn, Thái Mạo làm sao có thể hiến Kinh Châu?

Không bằng cứ chờ bọn hắn nội chiến, Thừa tướng lợi dụng thời cơ này chinh phạt Ô Hoàn, hoàn toàn ổn định thế cục Hà Bắc, quay đầu lại suy xét Kinh Châu, có lẽ Kinh Châu yếu thế, chỉ cần một kì binh là được chiếm lĩnh Kinh Châu, không cần Thừa tướng lao sư viễn chinh?

Tuân Úc là mưu sĩ tâm phúc của Tào Tháo, đồng thời cũng là người bảo vệ trung thành giữ gìn vương triều Hán thất, cái này chính là một loại quan hệ tinh tế giữa y và Tào Tháo.

Lần này Tào Tháo phong công thần lớn, hơn nữa coi trọng Tuân Úc, không chỉ có thực ấp gia tăng một ngàn hộ, đồng thời còn phải gia phong y làm Tam công, cao hơn mưu sĩ khác nhiều, thậm chí cao hơn Trình Dục và Quách Gia.

Trong lòng Tuân Úc biết rõ, đây là Tào Tháo phong thưởng mình không bằng là nói Tào Tháo đang thử mình, y kiên quyết không nhận phong thưởng, trước sau từ chối hơn mười lần, cuối cùng mới khiến Tào Tháo huỷ bỏ quyết định này.

Đúng là Tuân Úc có một sự trung thành đặc thù với triều đình, cho nên biểu hiện ở giữa Kinh Châu và Ô Hằng vô cùng kiên định, ủng hộ Tào Tháo chinh phạt ngoại tộc, phản đối công phạt Kinh Châu.

Tào Tháo rất rõ tâm tư của Tuân Úc, nhưng cũng không nói thêm gì, lại đem ánh mắt dừng trên người Giả Hủ ở phía sau. Lão thấy Giả Hủ tuy rằng không nói một lời, nhưng thần tình trên mặt rõ ràng không quá đồng ý, liền gật gật đầu cười nói:

- Văn Hòa không cần luôn trầm mặc, không ngại cũng nói một chút xem.

Tứ đại mưu sĩ dưới trướng Tào Tháo là Tuân Úc, Tuân Du, Quách Gia, Trình Dục, bốn người này cũng là tâm phúc của lão, đối với bọn họ thì nói gì nghe nấy, mà Giả Hủ mặc dù có mưu, nhưng còn không phải tâm phúc của Tào Tháo, hơn nữa chủ cũ của y Trương Tú còn, cho nên tín nhiệm của Tào Tháo với y còn chưa đủ.

Tuy nhiên Giả Hủ không thể so sánh với tứ đại mưu sĩ, nhưng y quen thuộc Kinh Châu, lại tham gia cuộc chiến Tân Dã vào năm Kiến An thứ bảy, Tuân Du vừa mới đi Hứa Đô thúc giục lương thực, cho nên Tào Tháo luôn tìm Giả Hủ để cùng bàn việc quân cơ đại sự, thay vị trí của Tuân Du.

Giả Hủ tự biết mình, y biết rằng mình kinh nghiệm lý lịch còn chưa đủ để lấy thân làm ra quyết sách, hơn nữa sau khi bại binh ở Tân Dã, y cảm thấy hổ thẹn, cho nên mấy năm này biểu hiện rất khiêm tốn, bình thường cũng sẽ không tham dự quyết sách quân vụ, cho dù ngẫu nhiên tham gia, cũng tận lực không phát biểu ý kiến.



Nhưng lúc này y bị Tào Tháo chỉ đích danh, hơn nữa hàm súc phê bình y luôn trầm mặc, Giả Hủ không thể không đứng lên nói:

- Lời nói của Gỉa Hủ chỉ sợ sẽ lầm quyết sách Thừa tướng, cho nên không dám nói.

- Văn Hòa nói như vậy không đúng rồi, ta có lời gì không thể nghe? Hãy nói xem.

Giả Hủ đành phải kiên trì nói:

- Thế cục Kinh Châu cũng không phải đơn giản như chúng ta nghĩ như vậy, huynh đệ Lưu Kỳ, Lưu Tông là hạng người yếu đuối vô năng, Thái Mạo cũng không để ở trong mắt, thần lo lắng là Lưu Cảnh và Lưu Bị, hai năm qua Lưu Cảnh chăm lo việc nước, tinh binh lương thực đủ, lại cùng Giang Đông bắt tay hòa giải.

Mà Lưu Bị dã tâm bừng bừng, ám trợ Lưu Kỳ, sớm hay muộn sẽ thâu tóm binh Nam quận, nếu Thừa tướng không sớm mưu đồ, khi hai người đó phát triển lớn mạnh, hơn nữa cùng Giang Đông liên minh, khi đó mới tân công Kinh Châu cũng không còn dễ dàng như vậy nữa rồi.

Lời nói của Giả Hủ kích thích tiếng lòng Tào Tháo, chính là Lưu Cảnh, Tào Tháo dù thế nào cũng không nghĩ ra, thiếu niên năm đó trốn thoát ở trong loạn quân tiến vào Kinh Châu năm sáu năm sau không ngờ trở thành lực lượng cường đại nhất Kinh Châu.

Lão nhận được tình báo Kinh Châu, Lưu Cảnh đã có được mười tám ngàn tinh binh, một ngàn chiến thuyền, trong đó hai ngàn kỵ binh tinh nhuệ và một đội bộ binh trọng giáp năm trăm người.

Mà Lưu Kỳ tuy rằng có ba vạn quân đội, sức chiến đấu cũng không thể bằng Lưu Cảnh, tuy nhiên có phụ tử Quan Vũ thay Lưu Kỳ thao luyện binh mã, quân đội Nam quận cũng không thể khinh thường.

Giả Hủ nói cũng đúng, một khi đánh mất cơ hội, để Lưu Cảnh và Lưu Bị phát triển lớn manh, có đánh tiếp Kinh Châu cũng không dễ dàng như vậy rồi.

Điều này làm cho trong lòng Tào Tháo lại có một chút rối rắm, lúc này Tào Tháo cảm giác Giả Hủ cũng chưa nói hết toàn bộ, dường như còn có lời gì chưa nói ra.

Lão nhìn thoáng qua Trình Dục, phát hiện trong mắt Trình Dục rõ ràng có vẻ không vui, trong lòng của lão lập tức hiểu ra, chỉ sợ Giả Hủ là không muốn phát sinh mâu thuẫn với đám người Trình Dục, Tuân Úc.

Tào Tháo gật gật đầu, cười nói với mọi người:

- Chuyện này để cho ta suy nghĩ một chút, mọi người đi về trước đi!

Mọi người đều đứng dậy cáo từ, Tào Tháo đợi mọi người tán đi, lại lặng lẽ mệnh lệnh thị vệ gọi Quách Gia và Giả Hủ đến.

Trong thư phòng, Quách Gia và Giả Hủ theo tuần tự ngồi xuống. Hôm nay Quách Gia ở phòng lớn không hề lên tiếng, điều đó có liên quan đến sức khỏe suy yếu của y. Từ mùa đông năm trước Quách Gia liền ngã bệnh, tuy rằng hơi có khởi sắc, nhưng vẫn không thể khỏi hẳn, thân thể hết sức yếu ớt.

Giả Hủ dường như hiểu được ý đồ Thừa tướng tới tìm mình, y ngồi ở một bên mỉm cười không nói.

Lúc này, Tào Tháo hỏi Quách Gia trước:

- Phụng Hiếu cảm thấy trước tiên là chinh phạt Ô Hoàn, hay là chinh phạt Kinh Châu?

Quách Gia khẽ mỉm cười nói:

- Thừa tướng muốn chinh phạt Kinh Châu, xin hỏi có bao nhiêu quân sĩ thuỷ chiến có thể tự tiện dùng?

Một câu nói kia liền làm khó Tào Tháo rồi, người phương bắc không có sở trường thuỷ chiến, một khi Lưu Cảnh cách sông mà chiến, chỉ sợ binh lực nhiều hơn nữa cũng không làm nên chuyện gì.

Quách Gia lại nói tiếp:

- Muốn làm chuyện tốt thì phải có công cụ tốt, Thừa tướng xuôi nam, không phải là đối phó Kinh Châu đơn giản như vậy, theo như Văn Hòa nói, Lưu Cảnh và Giang Đông kết giao, chúng ta rất có thể sẽ gặp phai tình huống liên quân Tôn Lưu, nếu gấp gáp chinh phạt phía nam, thắng bại khó liệu, thuộc hạ đề nghị, vẫn nên bàn bạc vấn đề nam chinh kỹ hơn.

Trầm tư sau một lúc lâu, Tào Tháo thở dài nói:

- Chư tướng đều không đồng ý bắc chinh Ô Hoàn, không biết làm sao!

Quách Gia lại thản nhiên nói:

- Chư tướng chẳng qua là chinh chiến mệt nhọc nên không chịu tiếp tục viễn chinh, kỳ thật Thừa tướng cũng không cần hao phí tiền lương xuất chinh quy mô, thuộc hạ nghe thấy huyện Dịch lương thảo rất nhiều, có thể lấy huyện Dịch làm trọng địa hậu cần, binh quý thần tốc, Thừa tướng có thể dẫn khinh binh ngàn dặm đánh bất ngờ, đánh Ô Hoàn trở tay không kịp. Thuộc hạ đề cử Thừa tướng lấy Điền Trù dẫn đường, người này quen thuộc địa hình Ô Hằng, có y ở đây, cơ hội thắng có thể chiếm một nửa, đánh xong Ô Hoàn thì là mùa hè, vừa lúc sĩ tốt nghỉ ngơi, thao diễn thuỷ quân, sang năm có thể xuôi nam Kinh Châu.

Tào Tháo yên lặng gật đầu, đề nghị của Quách Gia nói đúng trong tâm khảm lão, cái này chính là ở trong bày mưu nghĩ kế, quyết thắng ở ngoài thiên lý.

Trầm tư thật lâu sau, Tào Tháo lại hỏi một chuyện khác khiến lão lo lắng

- Nhưng Lưu Bị có thể nhân cơ hội tập kích Hứa Đô hay không?

Quách Gia cười lạnh một tiếng nói:



- Chỉ dựa vào sức một mình Lưu Bị, đánh lén Hứa Đô chỉ là người nói si mộng, trừ phi y có thể nói làm dao động Lưu Biểu, nhưng lúc thân thể Lưu Mục khoẻ mạnh Kinh Châu đã không chịu ra một bước, hiện tại sắp chết, làm sao chịu đem quân đối ngoại chứ, binh lực Tương Dương hư không, Nam quận, Giang Hạ nhân cơ hội đánh lén Tương Dương thì làm sao bây giờ? Thừa tướng căn bản không cần suy xét khả năng đánh lén Hứa Đô.

Lúc này, Giả Hủ ở bên cạnh tiếp lời nói:

- Lưu Biểu chắc là sẽ không, nhưng Lưu Cảnh thì rất khó nói, quân sư đừng quên trên tay hắn có hai ngàn kỵ binh, nghe nói đều là chiến mã tinh nhuệ Hà Tây, từ Hạ Khẩu bắc tiến, một đường đều là đồng bằng, ba ngày là đến Hứa Xương đấy.

Quách Gia biến sắc, quay đầu lại nói với Giả Hủ:

- Chỉ cần ven đường cảnh giác nhiều hơn, phòng ngự đúng lúc, kỵ binh đến đây cũng không ý nghĩa, bọn họ không thể công phá thành Hứa Xương, hơn nữa Lưu Biểu bệnh nặng, tâm tư của Lưu Cảnh đặt ở Tương Dương, sẽ không bận tâm Hứa Đô, thậm chí Lưu Bị cũng không xem xét Hứa Đô, Văn Hòa quá lo rồi.

Giả Hủ vẫn như cũ lắc lắc đầu,

- Đây là bởi vì quân sư không biết Lưu Cảnh này, tâm tư của hắn không ở Tương Dương, tâm tư của hắn là ở thiên hạ, quân sư thật sự là xem thường người này rồi.

- Văn Hòa đã hiểu lầm, ta không phải coi thường người này, đánh lén Hứa Đô là việc nhỏ, chinh phạt Ô Hoàn là chuyện lớn, sao có thể vì tiểu nhân mà hủy bỏ lớn?

- Ta sẽ không nghĩ sai, là Phụng Hiếu quá coi thường đánh lén Hứa Đô rồi, cho dù không đánh hạ được Hứa Đô, đánh hạ Trần Lưu thì thế nào? Hoặc là đánh hạ Lạc Dương, đến lúc đó Lưu Cảnh vung cánh tay hô lên, chỉ sợ Trung Nguyên chấn động, dẫn phát lòng quân không xong, thậm chí có người trong lòng bất mãn Thừa tướng cơ hội gây sóng gió, khiến Trung Nguyên lại vùi lấp trong chiến hỏa.

Tào Tháo thấy ý kiến hai người không đồng nhất, liền cười nói:

- Trước tiên không cần tranh luận, mỗi người một ý, Phụng Hiếu xin nói tiếp.

Ngụ ý, chính là muốn Giả Hủ tạm thời không cắt ngang ý Quách Gia. Giả Hủ cười lạnh trong lòng một tiếng, không cần phải nhiều lời nữa, y phát hiện bất kể Trình Dục, Tuân Úc hay là Quách Gia, cũng không có đê Lưu Cảnh ở trong lòng, đều có ý khinh thị, nhưng thật ra Thừa tướng rất coi trọng người này.

Quách Gia cũng ý thức được vấn đề nghiêm trọng, y trầm tư chốc lát nói:

- Có lẽ có thể như vậy, chúng ta tăng binh về Nam Dương, kiềm chế quân Kinh Châu, cũng bao gồm kiềm chế Lưu Cảnh, nếu tình thế nguy cấp, trực tiếp vượt qua Tân Dã, công chiếm Phàn Thành, binh chỉ Tương Dương, Lưu Biểu tất nhiên sẽ cầu viện Lưu Kỳ, Lưu Cảnh, như vậy, Hứa Đô sẽ không việc gì!

Tào Tháo gật gật đầu, lại hỏi Giả Hủ,

- Văn Hòa nghĩ sao?

Giả Hủ trầm tư chốc lát nói:

- Giành Phàn Thành có thể, thuộc hạ tán thành mưu của Phụng Hiếu.

- Được!

Tào Tháo kích động đáp ứng, nói với Quách Gia:

- Ta mệnh Tào Nhân làm chủ tướng, Tào Hồng, Vu Cấm làm phó tướng, Lý Điển, Nhạc Tiến tiên phong, tăng ba vạn binh cho Nam Dương, đồng thời triệu tập ba trăm ngàn dân phu ở phía bắc Nghiệp Thành đào móc hồ Huyền Vũ, trong vòng ba tháng nhất định phải hoàn công, Phụng Hiếu thấy thế nào?

Quách Gia cười cười:

- Vũ lược là được, còn thiếu Văn Tế!

Tào Tháo giật mình, vừa cười quay sang nhìn Giả Hủ. Trong lòng Giả Hủ hiểu ý Tào Tháo, chỉ đành khom người nói:

- Thần nguyện dốc sức vì Thừa tướng!

Tào Tháo gật gật đầu:

- Văn Hòa có thể làm Tham quân Trung Lang Tướng, phụ tá Tào Nhân, nếu có thể làm chệch hướng kỵ binh Lưu Cảnh Bắc tiến, là lập công lớn.

- Thần tuân lệnh!

Đợi Giả Hủ lui ra, trong phòng chỉ còn lại có hai người Quách Gia và Tào Tháo, Quách Gia lúc này mới thấp giọng nói với Tào Tháo:

- Thừa tướng muốn chinh phạt Lưu Biểu, trong triều đình tất có dị động, thuộc hạ đề nghị trước tiên chỉnh đốn triều cương rồi hẵng bàn về việc chinh phạt phía nam.

Ánh mắt Tào Tháo híp lại, chậm rãi gật gật đầu, trong lòng của lão hiểu được, trong triều Kinh Châu là hi vọng cuối cùng của rất nhiều người, lão quả thật cần giết gà dọa khỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Binh Lâm Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook