Chương 142: Ngàn cân treo sợi tóc
Cao Nguyệt
04/07/2017
Trên mặt sông phía tây Sài Tang, một đoàn thuyền
gồm tám mươi chiếc hối hả chạy về phía đông, thuyền dẫn đầu treo cánh
buồm gấm ngũ sắc, mặc dù sau khi Cam Ninh đầu hàng Kinh Châu, loại buồm
gấm ngũ sắc này đã biến mất trên sông Trường Giang.
Nhưng hôm nay, nó lại một lần nữa xuất hiện, thuyền phía trước đều hoảng sợ né tránh, ánh mắt Cam Ninh nhạy bén nhìn chăm chú về phía trước.
Y tóc tai bù xù, tóc dài đen dày phất phơ theo gió, hai vạt áo tung bay, lộ ra bắp thịt màu đồng, tay y cầm song kích đứng ở đầu thuyền, thô kệch mà uy vũ.
Ngồi bên cạnh y là một thiếu niên dáng người nhỏ gầy, y chính là Hầu Ngũ Lưu Cảnh phái đi tìm Cam Ninh truyền tin, Hầu Ngũ thông minh, quen thuộc đường đi, không có phụ sự phó thác của Lưu Cảnh, y rất nhanh đã tìm được Cam Ninh.
Hầu ngũ ngồi ở một bên, ánh mắt kính sợ nhìn Cam Ninh, cao lớn uy vũ như vậy, hung hãn phóng khoáng, đây là anh hùng y sùng bái nhất, vượt xa Tả Vương Giang Hạ, hiện tại không ngờ lại cùng y ngồi chung một thuyền, cách y gần như vậy.
Trong lòng Hầu Ngũ loạn cả lên, y dường như biến thành một con khỉ đá, suốt hai canh giờ, cũng không nhúc nhích.
- Đại ca, còn có hai mươi dặm, chúng ta sắp đến thành Sài Tang rồi!
Trên cột buồm, một gã nghĩa đệ của Cam Ninh la lớn.
Cam Ninh gật gật đầu, quay đầu lại lệnh nói:
- Kéo cờ đỏ lên, các huynh đệ chuẩn bị tác chiến!
Một lá cờ hình tam giác màu đỏ xuất hiện ở chóp thuyền, đây là cờ hiệu chuẩn bị tác chiến, ngay sau đó hơn tám mươi chiếc thuyền cao tốc, dồn dập kéo huyết kỳ lên.
Đoàn thuyền vượt sóng gió, bay nhanh hướng thành Sài Tang chạy tới.
.......
Mặc dù máy ném đá và thạch pháo mang đến đả kích nặng nề cho quân Giang Đông, nhưng quân Giang Đông binh lực hùng mạnh, trước sau đưa vào một vạn năm nghìn quân công thành, khiến máy ném đá và thạch pháo dần dần mất đi hiệu quả phòng ngự sắc bén, càng ngày càng nhiều quân Giang Đông tấn công lên đầu thành.
Áp lực từ phía tây thành vượt qua phía đông thành, trên một đoạn đầu thành dài chừng hai mươi trượng nguy cơ bốn phía, hai cái thang công thành của quân Giang Đông đã đột phá được phòng ngự, xông lên đầu thành, việc này giống hệt như mở ra một lỗ hổng, nháy mắt liền có hơn hai trăm người mãnh liệt lao lên thành, đã khống chế đoạn tường thành này, khiến phòng ngự Sài Tang trở nên cực kỳ nguy hiểm.
Trong lúc vạn phần nguy cấp, Lưu Cảnh suất lĩnh hơn ba trăm người tới trợ giúp, ác chiến cùng hơn năm trăm binh sỹ Giang Đông đang xông lên đầu thành, song phương đánh nhau hỗn loạn, kẻ chen người lấn, không cách nào sử dụng binh khí dài nữa, chỉ có thể dùng đao bổ, dùng dao găm đâm, dùng tên đâm, thậm chí dùng nắm tay mà đấm, hoặc dùng răng nanh để cắn.
Không ngừng có người kêu rên ngã xuống đất, có lẽ chỉ là bị thương nhẹ, nhưng rất nhanh đã bị giẫm đạp cho ngạt thở mà chết, tiếng kêu thảm thiết không ngừng, tử thi khắp nơi, máu nhuộm đỏ cả đầu thành.
Lưu Cảnh ánh mắt đỏ bừng, thanh âm cũng khàn khàn rồi, hắn không ngừng cố sức hô to:
- Không được lui, một bước cũng không được lui!
Ở ngoài thành vài cái thang công thành đang bắc lên, đứng đầy chi chít quân sĩ Giang Đông, bọn họ chỉ là không có chỗ để trèo lên thành, chỉ cần thủ quân trên thành thoáng lui về phía sau, liền lập tức sẽ có mấy trăm người xông lên đầu thành, thành Sài Tang đại thế sẽ mất.
Song phương đều không có đường lui, chỉ có thể nhìn xem ai có thể kiên trì đến cuối cùng, trên thực tế, tình hình thủ quân của thành Sài Tang đã vạn phần nguy cấp, nếu bọn họ tiếp tục chém giết quân địch đang xông lên thành, như vậy rất nhanh sẽ sụp đổ.
Lúc này, một tên binh sỹ chạy vội tới, nghẹn ngào hô to:
- Công tử, phía đông Thành cũng kiên trì không nổi, Liêu tướng quân thỉnh cầu trợ giúp!
Lưu Cảnh trên trán mồ hôi đầm đìa, trên người trên mặt tất cả đều là vết máu, hắn nhìn khắp bốn phía, khàn giọng hét lớn:
- Gọi Vương Thái tới gặp ta!
Vương Thái phụ trách chỉ huy dân phu, lúc này dân phu cũng trở nên hỗn loạn, chí ít có hơn phân nửa người đều không thể lại đối mặt với máu tanh giết chóc, lén lút trốn xuống thành, tránh về nhà mình, đây là tính cách hiển nhiên của con người, chỉ có trải qua trường kỳ huấn luyện, bọn họ mới có thể được tôi luyện thành thép, mới có thể trở thành một chiến sĩ chân chính đủ tư cách.
Bọn họ chỉ là tạm thời trưng mộ, chỉ huấn luyện hai ba ngày, để cho bọn họ ứng phó với mấy nghìn người Từ Thịnh thì còn có thể, nhưng đối mặt với sự tiến công của hai vạn quân Giang Đông, còn muốn bọn họ thấy chết không sờn, huyết chiến đến cuối cùng, đó hiển nhiên là chuyển không thể nào có.
Vương Thái chỉ huy hơn sáu trăm người phòng ngự đoạn giữa, áp lực của nơi này nếu so với hai đầu thì không lớn lắm, không phải trọng điểm tiến công của quân Giang Đông, cũng không có quân Giang Đông xông lên đầu thành, nhưng ác chiến vẫn tồn tại như cũ, hơn mười cái thang công thành tiến công ở giữa, hai bên tên như mưa, cây lăn như ào ào nện xuống, song phương không ngừng có binh sỹ thương vong, tiếng kêu thảm thiết vang vọng dưới đầu thành.
- Vương Tướng quân!
Một tên binh sỹ chạy vội tới, lớn tiếng nói với Vương Thái:
- Công tử có lệnh, lệnh cho ngài lập tức qua đó.
Vương Thái phân phó một gã đồn trưởng vài câu, đổ mồ hôi đầy đầu hướng thành tây chạy đi.
- Xin công tử phân phó!
Vương Thái chạy tới trước mặt Lưu Cảnh, thở hồng hộc nói.
- Còn lại bao nhiêu dân phu?
Lưu Cảnh vội hỏi.
Vương Thái quay đầu lại liếc mắt nhìn thạch pháo và máy ném đá bên cạnh dân phu, trong lòng lại tính toán một lát, nói:
- Ước chừng còn có hơn sáu trăm người.
Lưu Cảnh không chút do dự lệnh nói:
- Tất cả toàn bộ dân phu đều đưa vào chiến đấu, có thể chia làm hai, ngươi dẫn theo ba trăm người tiếp viện thành tây, đẩy quân Giang Đông xuống thành, còn lại ba trăm người giao cho ta, ta đi trợ giúp thành đông.
- Tuân mệnh!
Vương Thái chạy như bay, hơn sáu trăm dân phu nhanh chóng được chia thành hai, Vương Thái dẫn ba trăm người gia tăng phòng ngự tây thành, mà Lưu Cảnh thì dẫn hơn ba trăm người còn lại, đánh tới hướng thành đông.
Lúc này Liêu Hóa ở thành đông đã dần dần duy trì không được, thủ hạ của y chỉ còn lại có hơn sáu mươi người, mà quân Giang Đông đã gia tăng đến hơn ba trăm, mắt thấy tuyến phòng ngự phía đông sắp sụp đổ, đây là lúc vạn phần nguy cấp, Lưu Cảnh suất lĩnh một đội quân đầy đủ sinh lực xông lên.
- Các huynh đệ theo ta xông vào!
Lưu Cảnh lớn tiếng hô to, trường thương trong tay hắn múa may, xông vào trong lòng địch, đai thương tung bay, xuất quỷ nhập thần, liên tiếp đâm ngã ba gã tướng địch, kiên cường giết ra một đường máu, khiến viện quân và tàn quân Liêu Hóa dung hợp làm một thể.
Chủ tướng làm gương cho binh sĩ khiến thủ quân Kinh Châu sỹ khí tăng mạnh, thế công như nước, giết cho quân Giang Đông liên tiếp lui về phía sau, không ngừng có người quay cuồng rơi xuống thành, ngay cả Phan Chương cũng duy trì không được, tay cầm búa rút lui xuống dưới thành.
Gần một chung trà, quân Giang Đông tấn công thành đông toàn bộ bị đuổi xuống thành, nguy cơ rốt cục đã được giải trừ, lúc này, Lưu Cảnh hô to với Liêu Hóa:
- Đông thành để ta phòng ngự, ngươi mau đi trợ giúp Vương Thái!
Liêu Hóa đối với Lưu Cảnh cảm thấy kính nể liền vui lòng phục tùng, y ôm quyền thi lễ.
- Tuân lệnh!
Suất lĩnh hơn hai mươi người hướng tây thành đi viện trợ Vương Thái.
Lúc này, Lưu Cảnh vung dùi trống, lại một lần nữa gõ hồi trống mà Triệu Vân đã dạy hắn, tiếng trống long trời lở đất: 'Tùng tùng tùng! Tùng! Tùng!' càng ngày càng lớn, tiếng trống quanh quẩn ở khoảng không trên thành Sài Tang, mỗi một tiếng trống trận đều gõ vào trong lòng của quân sĩ Kinh Châu, làm bọn họ sỹ khí phấn chấn, ý chí chiến đấu sục sôi.
Trên đầu thành, cục diện bắt đầu nghịch chuyển, từng nhóm dân phu trốn xuống thành lại lần nữa quay trở về đầu thành, bọn họ lấy hết dũng khí, gia nhập vào tác chiến phòng ngự thủ thành.
......
Trên đồi, Lỗ Túc nhìn trận ác chiến trên đầu thành, chau mày, đã một canh giờ rưỡi rồi, thành Sài Tang vẫn chưa thể chiếm được, mà mắt thấy tử thương càng ngày càng thảm trọng, trong lòng của y yên lặng tính toán, thương vong đã gần bốn nghìn người.
Nếu thêm vào hơn nghìn người tử thương của Từ Thịnh mấy ngày trước, vậy tổn thất đã vượt qua năm nghìn người, Lỗ Túc cũng không ngờ lại có thương vong thảm trọng như vậy, điều này làm y biết phải giao phó với Ngô hầu như thế nào đây?
Lúc này, Từ Thịnh tiến lên thấp giọng nói:
- Đô đốc, sỹ khí quân ta hạ, mà sỹ khí quân địch tăng vọt, phỏng chừng đợt tấn công này sẽ không thành công, không bằng rút về trước, nghỉ ngơi và chỉnh đốn rồi lại đánh tiếp, nếu không thương vong sẽ càng lớn hơn nữa.
- Không được!
Lăng Thao ở một bên quả quyết nói:
- Một vạn năm nghìn người công thành, quân địch mới có mấy nghìn người, còn bị giết cho bại lui, chuyện này truyền ra ngoài, sẽ khiến quân Giang Đông còn mặt mũi nào mà tồn tại, xin đô đốc cho ty chức năm nghìn viện quân, ty chức sẽ đoạt được Sài Tang trong vòng nửa canh giờ, nếu không thành công, nguyện chịu tội theo quân pháp!
Lăng Thao vừa dứt lời, phía sau truyền đến một tràng hô to, mọi người không hẹn mà cùng quay đầu lại, chỉ thấy trên mặt sông phía sau đã là ánh lửa ngút trời, khói đặc cuồn cuộn.
Ánh lửa châm chỗ chính là nơi thuyền bọn họ chứa đựng lương thảo, Lỗ Túc chấn động, vội hỏi tả hữu.
- Chuyện gì đã xảy ra?
Một tên binh sỹ chạy vội tới, gấp giọng bẩm báo:
- Khởi bẩm đô đốc, Cẩm Phàm tặc Cam Ninh dẫn hơn một nghìn người xông tới, thủ quân ở thủy trại không địch lại, bị kẻ đột nhập phóng hỏa thủy trại, thuyền tích trữ lương thực đã bị thiêu hủy, tình huống khẩn cấp!
Mọi người nghe được ngơ ngác nhìn nhau, Từ Thịnh vội la lên:
- Đô đốc, Cam Ninh dũng mãnh thiện chiến, nổi danh xưa nay, người bình thường khó có thể đánh lại, nếu không hồi binh phòng ngự, chỉ sợ thuyền bè sẽ toàn bộ bị thiêu hủy!
Lỗ Túc sắc mặt tái nhợt, y biết rằng Cam Ninh đã đầu hàng Lưu Biểu, là tướng trấn thủ huyện Dương Tân, y tất nhiên là đến viện trợ Lưu Cảnh.
Lỗ Túc thế khó xử, sau một lúc lâu, y thở dài một tiếng, hạ rút quân lệnh:
- Thu binh trở về thủy trại!
Keng! Keng! Keng!
Tiếng chuông vàng vang lên dồn dập, đây là mệnh lệnh thu binh của quân Giang Đông, cuộc tập kích ngoài ý muốn của Cam Ninh khiến quân Giang Đông tổn thất thảm trọng, Lỗ Túc bắt buộc phải hạ lệnh thu binh.
Quân Giang Đông như thủy triều rút lui, nhìn binh sỹ Giang Đông đang rút lui và ánh lửa trong thủy trại quân địch, đầu thành lập tức trở nên tưng bừng nhộn nhịp.
Trên đầu thành, Lưu Cảnh chấp thương mà đứng, hắn cũng nhìn thấy khói lửa trên mặt sông, đây chắc chắn là Cam Ninh đánh tới rồi, trong lòng của hắn kích động vô cùng, rốt cuộc khắc chế không được sự cảm động trong lòng, nước mắt nóng bỏng từ trong mắt của Lưu Cảnh trào ra.
Chỉ có trong trận chiến gần như tuyệt vọng, mới có thể cảm nhận sâu sắc được sự quý giá của viện quân, thời khắc hắn cần trợ giúp, Cam Ninh rốt cục đã tới.
Giờ khắc này, trong lòng của Lưu Cảnh lại có một loại cảm giác giống như phượng hoàng đã chết được hồi sinh.
.....
Sau khi quân Giang Đông lên thuyền, đội thuyền của Cam Ninh liền biến mất trên mặt sông, nhưng y cũng không có đi xa, mà là trốn ở nơi nào đó, kiên nhẫn chờ cơ hội.
Nếu như nói mặt sông cũng là nơi săn bắn, vậy thì Cam Ninh không thể nghi ngờ là thợ săn ưu tú nhất, y suất lĩnh thủ hạ, tựa như một đám sói giảo hoạt, sẽ không xung đột chính diện cùng đối thủ, mà là tìm cơ hội, cắn kẻ thù một phát.
Trong khoang thuyền, Lỗ Túc tâm phiền ý loạn, chắp tay sau lưng đi qua đi lại, ngắn ngủi một canh giờ rưỡi, quân đội của y tử thương đã đạt đến bốn nghìn một trăm người, con số này làm y khiếp sợ, trong đó hơn phân nửa thương vong do máy ném đá và thạch pháo của đối phương.
Hơn nữa Từ Thịnh tổn thất hơn ngàn người, vậy có năm nghìn hai trăm người thương vong, mấy năm gần đây, đây là lần quân Giang Đông thương vong thảm trọng nhất, quan trọng hơn là, thành Sài Tang còn chưa thể giành được.
Lỗ Túc không biết giải thích thương vong này như thế nào với chủ công, càng không biết đám người Trương Chiêu sẽ giận dữ mắng mỏ mình ra sao.
Lúc này, từ cửa truyền đến thanh âm của Từ Thịnh:
- Đô đốc, ty chức có thể đi vào không?
Nhưng hôm nay, nó lại một lần nữa xuất hiện, thuyền phía trước đều hoảng sợ né tránh, ánh mắt Cam Ninh nhạy bén nhìn chăm chú về phía trước.
Y tóc tai bù xù, tóc dài đen dày phất phơ theo gió, hai vạt áo tung bay, lộ ra bắp thịt màu đồng, tay y cầm song kích đứng ở đầu thuyền, thô kệch mà uy vũ.
Ngồi bên cạnh y là một thiếu niên dáng người nhỏ gầy, y chính là Hầu Ngũ Lưu Cảnh phái đi tìm Cam Ninh truyền tin, Hầu Ngũ thông minh, quen thuộc đường đi, không có phụ sự phó thác của Lưu Cảnh, y rất nhanh đã tìm được Cam Ninh.
Hầu ngũ ngồi ở một bên, ánh mắt kính sợ nhìn Cam Ninh, cao lớn uy vũ như vậy, hung hãn phóng khoáng, đây là anh hùng y sùng bái nhất, vượt xa Tả Vương Giang Hạ, hiện tại không ngờ lại cùng y ngồi chung một thuyền, cách y gần như vậy.
Trong lòng Hầu Ngũ loạn cả lên, y dường như biến thành một con khỉ đá, suốt hai canh giờ, cũng không nhúc nhích.
- Đại ca, còn có hai mươi dặm, chúng ta sắp đến thành Sài Tang rồi!
Trên cột buồm, một gã nghĩa đệ của Cam Ninh la lớn.
Cam Ninh gật gật đầu, quay đầu lại lệnh nói:
- Kéo cờ đỏ lên, các huynh đệ chuẩn bị tác chiến!
Một lá cờ hình tam giác màu đỏ xuất hiện ở chóp thuyền, đây là cờ hiệu chuẩn bị tác chiến, ngay sau đó hơn tám mươi chiếc thuyền cao tốc, dồn dập kéo huyết kỳ lên.
Đoàn thuyền vượt sóng gió, bay nhanh hướng thành Sài Tang chạy tới.
.......
Mặc dù máy ném đá và thạch pháo mang đến đả kích nặng nề cho quân Giang Đông, nhưng quân Giang Đông binh lực hùng mạnh, trước sau đưa vào một vạn năm nghìn quân công thành, khiến máy ném đá và thạch pháo dần dần mất đi hiệu quả phòng ngự sắc bén, càng ngày càng nhiều quân Giang Đông tấn công lên đầu thành.
Áp lực từ phía tây thành vượt qua phía đông thành, trên một đoạn đầu thành dài chừng hai mươi trượng nguy cơ bốn phía, hai cái thang công thành của quân Giang Đông đã đột phá được phòng ngự, xông lên đầu thành, việc này giống hệt như mở ra một lỗ hổng, nháy mắt liền có hơn hai trăm người mãnh liệt lao lên thành, đã khống chế đoạn tường thành này, khiến phòng ngự Sài Tang trở nên cực kỳ nguy hiểm.
Trong lúc vạn phần nguy cấp, Lưu Cảnh suất lĩnh hơn ba trăm người tới trợ giúp, ác chiến cùng hơn năm trăm binh sỹ Giang Đông đang xông lên đầu thành, song phương đánh nhau hỗn loạn, kẻ chen người lấn, không cách nào sử dụng binh khí dài nữa, chỉ có thể dùng đao bổ, dùng dao găm đâm, dùng tên đâm, thậm chí dùng nắm tay mà đấm, hoặc dùng răng nanh để cắn.
Không ngừng có người kêu rên ngã xuống đất, có lẽ chỉ là bị thương nhẹ, nhưng rất nhanh đã bị giẫm đạp cho ngạt thở mà chết, tiếng kêu thảm thiết không ngừng, tử thi khắp nơi, máu nhuộm đỏ cả đầu thành.
Lưu Cảnh ánh mắt đỏ bừng, thanh âm cũng khàn khàn rồi, hắn không ngừng cố sức hô to:
- Không được lui, một bước cũng không được lui!
Ở ngoài thành vài cái thang công thành đang bắc lên, đứng đầy chi chít quân sĩ Giang Đông, bọn họ chỉ là không có chỗ để trèo lên thành, chỉ cần thủ quân trên thành thoáng lui về phía sau, liền lập tức sẽ có mấy trăm người xông lên đầu thành, thành Sài Tang đại thế sẽ mất.
Song phương đều không có đường lui, chỉ có thể nhìn xem ai có thể kiên trì đến cuối cùng, trên thực tế, tình hình thủ quân của thành Sài Tang đã vạn phần nguy cấp, nếu bọn họ tiếp tục chém giết quân địch đang xông lên thành, như vậy rất nhanh sẽ sụp đổ.
Lúc này, một tên binh sỹ chạy vội tới, nghẹn ngào hô to:
- Công tử, phía đông Thành cũng kiên trì không nổi, Liêu tướng quân thỉnh cầu trợ giúp!
Lưu Cảnh trên trán mồ hôi đầm đìa, trên người trên mặt tất cả đều là vết máu, hắn nhìn khắp bốn phía, khàn giọng hét lớn:
- Gọi Vương Thái tới gặp ta!
Vương Thái phụ trách chỉ huy dân phu, lúc này dân phu cũng trở nên hỗn loạn, chí ít có hơn phân nửa người đều không thể lại đối mặt với máu tanh giết chóc, lén lút trốn xuống thành, tránh về nhà mình, đây là tính cách hiển nhiên của con người, chỉ có trải qua trường kỳ huấn luyện, bọn họ mới có thể được tôi luyện thành thép, mới có thể trở thành một chiến sĩ chân chính đủ tư cách.
Bọn họ chỉ là tạm thời trưng mộ, chỉ huấn luyện hai ba ngày, để cho bọn họ ứng phó với mấy nghìn người Từ Thịnh thì còn có thể, nhưng đối mặt với sự tiến công của hai vạn quân Giang Đông, còn muốn bọn họ thấy chết không sờn, huyết chiến đến cuối cùng, đó hiển nhiên là chuyển không thể nào có.
Vương Thái chỉ huy hơn sáu trăm người phòng ngự đoạn giữa, áp lực của nơi này nếu so với hai đầu thì không lớn lắm, không phải trọng điểm tiến công của quân Giang Đông, cũng không có quân Giang Đông xông lên đầu thành, nhưng ác chiến vẫn tồn tại như cũ, hơn mười cái thang công thành tiến công ở giữa, hai bên tên như mưa, cây lăn như ào ào nện xuống, song phương không ngừng có binh sỹ thương vong, tiếng kêu thảm thiết vang vọng dưới đầu thành.
- Vương Tướng quân!
Một tên binh sỹ chạy vội tới, lớn tiếng nói với Vương Thái:
- Công tử có lệnh, lệnh cho ngài lập tức qua đó.
Vương Thái phân phó một gã đồn trưởng vài câu, đổ mồ hôi đầy đầu hướng thành tây chạy đi.
- Xin công tử phân phó!
Vương Thái chạy tới trước mặt Lưu Cảnh, thở hồng hộc nói.
- Còn lại bao nhiêu dân phu?
Lưu Cảnh vội hỏi.
Vương Thái quay đầu lại liếc mắt nhìn thạch pháo và máy ném đá bên cạnh dân phu, trong lòng lại tính toán một lát, nói:
- Ước chừng còn có hơn sáu trăm người.
Lưu Cảnh không chút do dự lệnh nói:
- Tất cả toàn bộ dân phu đều đưa vào chiến đấu, có thể chia làm hai, ngươi dẫn theo ba trăm người tiếp viện thành tây, đẩy quân Giang Đông xuống thành, còn lại ba trăm người giao cho ta, ta đi trợ giúp thành đông.
- Tuân mệnh!
Vương Thái chạy như bay, hơn sáu trăm dân phu nhanh chóng được chia thành hai, Vương Thái dẫn ba trăm người gia tăng phòng ngự tây thành, mà Lưu Cảnh thì dẫn hơn ba trăm người còn lại, đánh tới hướng thành đông.
Lúc này Liêu Hóa ở thành đông đã dần dần duy trì không được, thủ hạ của y chỉ còn lại có hơn sáu mươi người, mà quân Giang Đông đã gia tăng đến hơn ba trăm, mắt thấy tuyến phòng ngự phía đông sắp sụp đổ, đây là lúc vạn phần nguy cấp, Lưu Cảnh suất lĩnh một đội quân đầy đủ sinh lực xông lên.
- Các huynh đệ theo ta xông vào!
Lưu Cảnh lớn tiếng hô to, trường thương trong tay hắn múa may, xông vào trong lòng địch, đai thương tung bay, xuất quỷ nhập thần, liên tiếp đâm ngã ba gã tướng địch, kiên cường giết ra một đường máu, khiến viện quân và tàn quân Liêu Hóa dung hợp làm một thể.
Chủ tướng làm gương cho binh sĩ khiến thủ quân Kinh Châu sỹ khí tăng mạnh, thế công như nước, giết cho quân Giang Đông liên tiếp lui về phía sau, không ngừng có người quay cuồng rơi xuống thành, ngay cả Phan Chương cũng duy trì không được, tay cầm búa rút lui xuống dưới thành.
Gần một chung trà, quân Giang Đông tấn công thành đông toàn bộ bị đuổi xuống thành, nguy cơ rốt cục đã được giải trừ, lúc này, Lưu Cảnh hô to với Liêu Hóa:
- Đông thành để ta phòng ngự, ngươi mau đi trợ giúp Vương Thái!
Liêu Hóa đối với Lưu Cảnh cảm thấy kính nể liền vui lòng phục tùng, y ôm quyền thi lễ.
- Tuân lệnh!
Suất lĩnh hơn hai mươi người hướng tây thành đi viện trợ Vương Thái.
Lúc này, Lưu Cảnh vung dùi trống, lại một lần nữa gõ hồi trống mà Triệu Vân đã dạy hắn, tiếng trống long trời lở đất: 'Tùng tùng tùng! Tùng! Tùng!' càng ngày càng lớn, tiếng trống quanh quẩn ở khoảng không trên thành Sài Tang, mỗi một tiếng trống trận đều gõ vào trong lòng của quân sĩ Kinh Châu, làm bọn họ sỹ khí phấn chấn, ý chí chiến đấu sục sôi.
Trên đầu thành, cục diện bắt đầu nghịch chuyển, từng nhóm dân phu trốn xuống thành lại lần nữa quay trở về đầu thành, bọn họ lấy hết dũng khí, gia nhập vào tác chiến phòng ngự thủ thành.
......
Trên đồi, Lỗ Túc nhìn trận ác chiến trên đầu thành, chau mày, đã một canh giờ rưỡi rồi, thành Sài Tang vẫn chưa thể chiếm được, mà mắt thấy tử thương càng ngày càng thảm trọng, trong lòng của y yên lặng tính toán, thương vong đã gần bốn nghìn người.
Nếu thêm vào hơn nghìn người tử thương của Từ Thịnh mấy ngày trước, vậy tổn thất đã vượt qua năm nghìn người, Lỗ Túc cũng không ngờ lại có thương vong thảm trọng như vậy, điều này làm y biết phải giao phó với Ngô hầu như thế nào đây?
Lúc này, Từ Thịnh tiến lên thấp giọng nói:
- Đô đốc, sỹ khí quân ta hạ, mà sỹ khí quân địch tăng vọt, phỏng chừng đợt tấn công này sẽ không thành công, không bằng rút về trước, nghỉ ngơi và chỉnh đốn rồi lại đánh tiếp, nếu không thương vong sẽ càng lớn hơn nữa.
- Không được!
Lăng Thao ở một bên quả quyết nói:
- Một vạn năm nghìn người công thành, quân địch mới có mấy nghìn người, còn bị giết cho bại lui, chuyện này truyền ra ngoài, sẽ khiến quân Giang Đông còn mặt mũi nào mà tồn tại, xin đô đốc cho ty chức năm nghìn viện quân, ty chức sẽ đoạt được Sài Tang trong vòng nửa canh giờ, nếu không thành công, nguyện chịu tội theo quân pháp!
Lăng Thao vừa dứt lời, phía sau truyền đến một tràng hô to, mọi người không hẹn mà cùng quay đầu lại, chỉ thấy trên mặt sông phía sau đã là ánh lửa ngút trời, khói đặc cuồn cuộn.
Ánh lửa châm chỗ chính là nơi thuyền bọn họ chứa đựng lương thảo, Lỗ Túc chấn động, vội hỏi tả hữu.
- Chuyện gì đã xảy ra?
Một tên binh sỹ chạy vội tới, gấp giọng bẩm báo:
- Khởi bẩm đô đốc, Cẩm Phàm tặc Cam Ninh dẫn hơn một nghìn người xông tới, thủ quân ở thủy trại không địch lại, bị kẻ đột nhập phóng hỏa thủy trại, thuyền tích trữ lương thực đã bị thiêu hủy, tình huống khẩn cấp!
Mọi người nghe được ngơ ngác nhìn nhau, Từ Thịnh vội la lên:
- Đô đốc, Cam Ninh dũng mãnh thiện chiến, nổi danh xưa nay, người bình thường khó có thể đánh lại, nếu không hồi binh phòng ngự, chỉ sợ thuyền bè sẽ toàn bộ bị thiêu hủy!
Lỗ Túc sắc mặt tái nhợt, y biết rằng Cam Ninh đã đầu hàng Lưu Biểu, là tướng trấn thủ huyện Dương Tân, y tất nhiên là đến viện trợ Lưu Cảnh.
Lỗ Túc thế khó xử, sau một lúc lâu, y thở dài một tiếng, hạ rút quân lệnh:
- Thu binh trở về thủy trại!
Keng! Keng! Keng!
Tiếng chuông vàng vang lên dồn dập, đây là mệnh lệnh thu binh của quân Giang Đông, cuộc tập kích ngoài ý muốn của Cam Ninh khiến quân Giang Đông tổn thất thảm trọng, Lỗ Túc bắt buộc phải hạ lệnh thu binh.
Quân Giang Đông như thủy triều rút lui, nhìn binh sỹ Giang Đông đang rút lui và ánh lửa trong thủy trại quân địch, đầu thành lập tức trở nên tưng bừng nhộn nhịp.
Trên đầu thành, Lưu Cảnh chấp thương mà đứng, hắn cũng nhìn thấy khói lửa trên mặt sông, đây chắc chắn là Cam Ninh đánh tới rồi, trong lòng của hắn kích động vô cùng, rốt cuộc khắc chế không được sự cảm động trong lòng, nước mắt nóng bỏng từ trong mắt của Lưu Cảnh trào ra.
Chỉ có trong trận chiến gần như tuyệt vọng, mới có thể cảm nhận sâu sắc được sự quý giá của viện quân, thời khắc hắn cần trợ giúp, Cam Ninh rốt cục đã tới.
Giờ khắc này, trong lòng của Lưu Cảnh lại có một loại cảm giác giống như phượng hoàng đã chết được hồi sinh.
.....
Sau khi quân Giang Đông lên thuyền, đội thuyền của Cam Ninh liền biến mất trên mặt sông, nhưng y cũng không có đi xa, mà là trốn ở nơi nào đó, kiên nhẫn chờ cơ hội.
Nếu như nói mặt sông cũng là nơi săn bắn, vậy thì Cam Ninh không thể nghi ngờ là thợ săn ưu tú nhất, y suất lĩnh thủ hạ, tựa như một đám sói giảo hoạt, sẽ không xung đột chính diện cùng đối thủ, mà là tìm cơ hội, cắn kẻ thù một phát.
Trong khoang thuyền, Lỗ Túc tâm phiền ý loạn, chắp tay sau lưng đi qua đi lại, ngắn ngủi một canh giờ rưỡi, quân đội của y tử thương đã đạt đến bốn nghìn một trăm người, con số này làm y khiếp sợ, trong đó hơn phân nửa thương vong do máy ném đá và thạch pháo của đối phương.
Hơn nữa Từ Thịnh tổn thất hơn ngàn người, vậy có năm nghìn hai trăm người thương vong, mấy năm gần đây, đây là lần quân Giang Đông thương vong thảm trọng nhất, quan trọng hơn là, thành Sài Tang còn chưa thể giành được.
Lỗ Túc không biết giải thích thương vong này như thế nào với chủ công, càng không biết đám người Trương Chiêu sẽ giận dữ mắng mỏ mình ra sao.
Lúc này, từ cửa truyền đến thanh âm của Từ Thịnh:
- Đô đốc, ty chức có thể đi vào không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.