Chương 624: Nghiêm trị không tha (1)
Cao Nguyệt
05/01/2018
Đội tàu thuyền tăng thêm tốc độ, khoảng cách với
đoàn người trong rừng rậm chạy ra càng lúc càng gần, quả nhiên đó chính
là dân chạy nạn Tân Dã. Bọn họ không dám tiếp tục tiến về hướng Đông mà
trốn trong rừng rậm chờ cứu viện, nên khi nhìn thấy chiến thuyền quân
Hán đến họ hoan hô nhảy cẫng lên, rất nhiều người kích động đến nỗi quỳ
gối trên đất tuyết khóc lớn.
Không lâu sau hơn vạn dân chạy nạn từ rừng rậm ùa ra, người cầm bao lớn bao nhỏ, người dắt trâu cày, người cõng cha mẹ già yếu, người ôm con nhỏ từ phía sau chạy tới, tiếng hoan hô vang tận mây xanh.
Chiến thuyền quân Hán đụng nát băng đóng trên mặt sông, từng chiếc thuyền nhỏ chậm rãi cập bến, binh lính nhảy từ thuyền xuống bắt đầu trợ giúp dân chúng lên thuyền. Lúc này quân Hán hộ vệ dân chúng chạy nạn hướng về Thái Tiến hành lễ:
- Khởi bẩm Thái tướng quân, bỉ chức phụng mệnh Bàng Đức tướng quân dẫn năm trăm huynh đệ bảo vệ dân chạy nạn, hiện đã hoàn thành nhiệm vụ, đang chờ lệnh Thái tướng quân.
Thái Tiến vỗ vỗ vai gã nói:
- Vất vả cho các ngươi rồi, dân chúng không ai bị sao chứ?
- Tối qua có mười mấy lão nhân qua đời, còn lại không sao cả.
- Có tin tức gì của Bàng Đức tướng quân không?
Thái Tiến lại hỏi.
Quân hầu tỏ vẻ chán nản nói:
- Đêm qua quân Tào phóng hỏa thiêu hủy xe ngựa lương thảo trên quan đạo, bỉ chức phái người tìm hiểu tình hình nhưng người đó đi chưa trở lại, bỉ chức cũng đang rất lo cho Bàng Đức tướng quân, bỉ chức nguyện dẫn các huynh đệ đến tiếp ứng Bàng Đức tướng quân.
Thái Tiến lắc đầu nói:
- Các ngươi không cần đi, hãy làm thay ta một chuyện.
- Xin tướng quân chỉ bảo.
Thái Tiến chỉ chỉ bầy trâu nói:
- Đàn trâu này có gần đến ngàn con mà thuyền chúng ta quá nhỏ không thể mang lên được, ngươi dẫn các huynh đệ lùa trâu đến bờ Bắc Hán Thủy, bên đó sẽ có đò tiếp ứng các ngươi vượt sông.
- Bỉ chức hiểu rồi ạ.
Quân hầu thi lễ nhanh chóng nhảy lên bờ nhắm đến chỗ đàn trâu, gã cùng năm trăm binh lính dẫn theo hơn hai ngàn trâu cày, cùng la ngựa trùng trùng điệp điệp lùa đi về hướng nam.
Lúc này từng chiếc, từng chiếc thuyền đón dân chạy nạn chậm rãi quay đầu, chạy về hướng Hán Thủy. Thái Tiến đứng ở bờ biển nhìn cánh đồng phía Tây bao la bát ngát, lòng y tràn đầy lo lắng, phân tích từ lời nói của quân hầu kia, nếu Tào Tháo phóng hỏa thiêu hủy xe ngựa, có thể nói được quân Hán đã bị đánh bại, không biết Bàng Đức có thoát được không?
Hướng Tây Tân Dã là đồng ruộng bao la bát ngát, ở giữa có xen kẽ những đồi núi nhấp nhô, lúc này lúa vụ thu đã được gặt sớm, chồi non của lúa mỳ vụ đông cũng đã mọc lên, mặt đất bao trùm tuyết trắng, gió thổi se lạnh, từng đàn chim kéo nhau tìm thức ăn trên đồng quê.
Sáng sớm tinh mơ cách con đường chính ước chừng năm trăm dặm, trong rừng cây hơn ngàn binh sĩ quân Hán đang ngủ say, trên người phủ kín chăn bông, tựa sát nhau vẻ mặt chưa tiêu tan mệt mỏi, trên tảng đá lớn bên cạnh Bàng Đức cởi trần, miệng ngậm khúc gỗ, hai thân binh dùng dao găm sắc bén khoét đầu mũi tên ở lưng y ra.
Cuộc huyết chiến ngày qua kết thúc, quân Hán giết gần ba nghìn quân địch, nhưng người ít không đánh lại số đông nên chung quy vẫn bị thất bại. Đội quân thất bại nhanh chóng trốn đi, chạy một mạch xa ngoài năm mươi dặm mới thoát khỏi sự truy kích của quân Tào.
Tại trận huyết chiến này quân Hán tổn thấy một nghìn ba trăm người, ngay cả chủ tướng Bàng Đức cũng trúng phải tên lạc ở sau lưng. Bàng Đức cảm thấy một trận đau đớn thấu tận ruột gan, y cắn chặt nhánh cây mồ hôi trên trán vã ra như mưa, hai mắt tối sầm suýt nữa ngã nhào xuống đất ngất đi, chợt nghe phía sau "phực" một tiếng, đầu mũi tên cùng khối thịt bị khoét ra đặt trên mâm, máu đen chảy ra không ngớt.
Nhóm thân binh nhanh chóng bôi thuốc cho y, dùng vải lụa băng bó lại vết thương, một gã thân binh lau mồ hôi trên trán thấp giọng nói:
- Tướng quân nhúc nhích xem thế nào, có vấn đề gì không?
Bàng Đức chậm rãi lay cánh tay, nó vẫn còn đau nhức vô cùng nhưng ít ra vẫn còn cảm giác, có thể hoạt động được, điều này khiến y an tâm. Y chậm rãi mặc áo vào, lúc này lính gác trên cây hô:
- Thám báo chúng ta đã quay về.
Một lát, hai gã thám báo nhanh chóng bước vào hướng về Bàng Đức quỳ gối thi lễ:
- Tham kiến tướng quân!
Bàng Đức gật gật đầu hỏi:
- Tình hình bên ngoài thế nào?
- Hồi bẩm tướng quân, quân tiên phong của quân Tào đã thiêu hủy chiếc xe quan đạo sau đó họ quay về huyện Tân Dã rồi, không tiếp tục xuôi Nam nữa.
Điều này cũng nằm trong dự tính của Bàng Đức, quân Tào tổn thất cả gần ba nghìn quân, nếu chỉ với năm ngàn người mà xuôi Nam tất nhiên sẽ bị quân Hán ở Tương Dương đánh bại, tự bản thân họ cũng hiểu được điều này nên không tiến nữa. Trận chiến này mặc dù quân đội của y tổn thất nghiêm trọng nhưng ít ra cũng ngăn cản thành công quân tiên phong của quân Tào xuôi Nam.
Nhưng Bàng Đức vẫn có chút lo lắng cho sự an toàn cho dân chúng rút ở phía Đông, y đang muốn hỏi thám báo thì gã ta lại nói: tiếp:
- Trên đường đi chúng tôi có gặp một thám báo của quân Tào đang bị thương nặng, trước khi chết gã có nói cho chúng tôi biết gã phát hiện một đội thuyền đang dọc theo Bỉ Thủy Bắc thượng, hẳn có lẽ là thủy quân của ta.
Tin tức này thật sự khiến Bàng Đức cảm thấy nhẹ lòng hẳn, quân Tào không có thủy quân, vậy chỉ có thể đội tàu từ Tương Dương qua, có lẽ Văn Sính đã nhận được tin báo từ khi ở Tân Dã mà y đã phái người đi báo, chính thế mới phái thuyền tiếp ứng cho y, nếu dân chúng Tân Dã đã dọc theo Bỉ Thủy đi xuống thì nhất định có thể gặp được tàu thuyền kia, như vậy y có thể yên tâm.
Nghĩ vậy Bàng Đức quay sang nói với thân binh:
- Đi thông báo cho Quân hầu cùng nhóm Nha tướng đến gặp ta.
Vài tên thân binh nhanh chóng chạy đi thông báo, không bao lâu sau hai Nha tướng và bốn Quân hầu cùng nhau đi tới ngồi vây quanh Bàng Đức. Bàng Đức liền nói sơ qua tình hình cho các thuộc cấp, mọi người nghe xong hưng phấn cả lên, một gã Nha tướng nói:
- Nếu quân tiên phong của quân Tào đã lui về Tân Dã, chúng ta có thể nhanh chóng xuôi Nam rồi từ Đặng huyện vượt sông đến Long Trung.
Bàng Đức cười cười nói:
- Hiện tại lương khô của chúng ta có thể duy trì trong ba ngày, ta tính đi về hướng Tây, tại quận Phòng Lăng vượt sông, bên kia quận Phòng Lăng chỉ có hơn ngàn người, nếu quân Tào từ quận Phòng Lăng bằng cách vượt sông Hán Thủy có lẽ Tương Dương sẽ nguy mất, chi bằng chúng ta tiến đến quận Phòng Lăng, tăng phòng ngự cho quậnPhòng Lăng, mọi người thấy thế nào?
Mọi người nhìn nhau, cùng khom người nói:
- Nguyện nghe theo sự chỉ huy của tướng quân!
- Tốt.
Lúc này Bàng Đức ra lệnh:
- Gọi tất cả huynh đệ dậy, mười lăm phút sau chúng ta xuất phát.
Giữa trưa, Tào Tháo tự mình dẫn một trăm ngàn đại quân đến Tân Dã, đội hình cực lớn, tinh kỳ che khuất cả vùng trời. Lần này Tào Tháo xuôi Nam đến Kinh Tương còn xa mới có thể so sánh được với cuộc nam chinh Kiến An năm thứ mười ba, lần nam chinh đó quân Tào đã chuẩn bị mất mấy năm, tiêu hao hết tài sản quốc gia khiến cho đến nay quân Tào vẫn chưa thể khôi phục lại nguyên khí.
Còn lần này Nam chinh chỉ mang quân đội của Nam Dương và Hợp Phì sáp nhập lại làm một, lương thảo cũng lấy từ kho lương của Nam Dương, còn quân giới vật tư, chiến thuyền, dân phu vân vân gần như không chuẩn bị gì khá đặc biệt, điều này có thể thấy được Tào Tháo không có ý định tấn công Kinh Tương mà chỉ tạo thế kiềm chế chiến dịch Tây tuyến.
Trước đó Trương Cáp đã nhận được tin tức đuổi đến ngoài năm dặm báo cáo tình hình quân tiên phong xuôi Nam cho Tào Tháo, được thị vệ dẫn đường đến trước chiến mã Tào Tháo, y khom người bẩm báo:
- Mạt tướng tham kiến Thừa tướng.
Tào Tháo gật đầu hỏi:
- Trương tướng quân, đáng lẽ lúc này ngươi phải ở Phàn Thành sao lại còn ở Tân Dã thế này, ngươi giải thích ta xem nào?
Trương Cáp biết rằng có một số việc hẳn không trốn tránh được, đành phải kiên trì bẩm báo:
- Hồi bẩm Thừa tướng, trên đường bỉ chức xuôi Nam đã gặp tướng phòng giữ Tân Dã là Bàng Đức tập kích, hai bên chiến đấu kịch liệt, quân đội của bỉ chức tổn thất khá lớn, nghe theo lời dặn của Thừa tướng là phải cẩn thận nên bỉ chức đành tạm thời không xuôi Nam.
Không lâu sau hơn vạn dân chạy nạn từ rừng rậm ùa ra, người cầm bao lớn bao nhỏ, người dắt trâu cày, người cõng cha mẹ già yếu, người ôm con nhỏ từ phía sau chạy tới, tiếng hoan hô vang tận mây xanh.
Chiến thuyền quân Hán đụng nát băng đóng trên mặt sông, từng chiếc thuyền nhỏ chậm rãi cập bến, binh lính nhảy từ thuyền xuống bắt đầu trợ giúp dân chúng lên thuyền. Lúc này quân Hán hộ vệ dân chúng chạy nạn hướng về Thái Tiến hành lễ:
- Khởi bẩm Thái tướng quân, bỉ chức phụng mệnh Bàng Đức tướng quân dẫn năm trăm huynh đệ bảo vệ dân chạy nạn, hiện đã hoàn thành nhiệm vụ, đang chờ lệnh Thái tướng quân.
Thái Tiến vỗ vỗ vai gã nói:
- Vất vả cho các ngươi rồi, dân chúng không ai bị sao chứ?
- Tối qua có mười mấy lão nhân qua đời, còn lại không sao cả.
- Có tin tức gì của Bàng Đức tướng quân không?
Thái Tiến lại hỏi.
Quân hầu tỏ vẻ chán nản nói:
- Đêm qua quân Tào phóng hỏa thiêu hủy xe ngựa lương thảo trên quan đạo, bỉ chức phái người tìm hiểu tình hình nhưng người đó đi chưa trở lại, bỉ chức cũng đang rất lo cho Bàng Đức tướng quân, bỉ chức nguyện dẫn các huynh đệ đến tiếp ứng Bàng Đức tướng quân.
Thái Tiến lắc đầu nói:
- Các ngươi không cần đi, hãy làm thay ta một chuyện.
- Xin tướng quân chỉ bảo.
Thái Tiến chỉ chỉ bầy trâu nói:
- Đàn trâu này có gần đến ngàn con mà thuyền chúng ta quá nhỏ không thể mang lên được, ngươi dẫn các huynh đệ lùa trâu đến bờ Bắc Hán Thủy, bên đó sẽ có đò tiếp ứng các ngươi vượt sông.
- Bỉ chức hiểu rồi ạ.
Quân hầu thi lễ nhanh chóng nhảy lên bờ nhắm đến chỗ đàn trâu, gã cùng năm trăm binh lính dẫn theo hơn hai ngàn trâu cày, cùng la ngựa trùng trùng điệp điệp lùa đi về hướng nam.
Lúc này từng chiếc, từng chiếc thuyền đón dân chạy nạn chậm rãi quay đầu, chạy về hướng Hán Thủy. Thái Tiến đứng ở bờ biển nhìn cánh đồng phía Tây bao la bát ngát, lòng y tràn đầy lo lắng, phân tích từ lời nói của quân hầu kia, nếu Tào Tháo phóng hỏa thiêu hủy xe ngựa, có thể nói được quân Hán đã bị đánh bại, không biết Bàng Đức có thoát được không?
Hướng Tây Tân Dã là đồng ruộng bao la bát ngát, ở giữa có xen kẽ những đồi núi nhấp nhô, lúc này lúa vụ thu đã được gặt sớm, chồi non của lúa mỳ vụ đông cũng đã mọc lên, mặt đất bao trùm tuyết trắng, gió thổi se lạnh, từng đàn chim kéo nhau tìm thức ăn trên đồng quê.
Sáng sớm tinh mơ cách con đường chính ước chừng năm trăm dặm, trong rừng cây hơn ngàn binh sĩ quân Hán đang ngủ say, trên người phủ kín chăn bông, tựa sát nhau vẻ mặt chưa tiêu tan mệt mỏi, trên tảng đá lớn bên cạnh Bàng Đức cởi trần, miệng ngậm khúc gỗ, hai thân binh dùng dao găm sắc bén khoét đầu mũi tên ở lưng y ra.
Cuộc huyết chiến ngày qua kết thúc, quân Hán giết gần ba nghìn quân địch, nhưng người ít không đánh lại số đông nên chung quy vẫn bị thất bại. Đội quân thất bại nhanh chóng trốn đi, chạy một mạch xa ngoài năm mươi dặm mới thoát khỏi sự truy kích của quân Tào.
Tại trận huyết chiến này quân Hán tổn thấy một nghìn ba trăm người, ngay cả chủ tướng Bàng Đức cũng trúng phải tên lạc ở sau lưng. Bàng Đức cảm thấy một trận đau đớn thấu tận ruột gan, y cắn chặt nhánh cây mồ hôi trên trán vã ra như mưa, hai mắt tối sầm suýt nữa ngã nhào xuống đất ngất đi, chợt nghe phía sau "phực" một tiếng, đầu mũi tên cùng khối thịt bị khoét ra đặt trên mâm, máu đen chảy ra không ngớt.
Nhóm thân binh nhanh chóng bôi thuốc cho y, dùng vải lụa băng bó lại vết thương, một gã thân binh lau mồ hôi trên trán thấp giọng nói:
- Tướng quân nhúc nhích xem thế nào, có vấn đề gì không?
Bàng Đức chậm rãi lay cánh tay, nó vẫn còn đau nhức vô cùng nhưng ít ra vẫn còn cảm giác, có thể hoạt động được, điều này khiến y an tâm. Y chậm rãi mặc áo vào, lúc này lính gác trên cây hô:
- Thám báo chúng ta đã quay về.
Một lát, hai gã thám báo nhanh chóng bước vào hướng về Bàng Đức quỳ gối thi lễ:
- Tham kiến tướng quân!
Bàng Đức gật gật đầu hỏi:
- Tình hình bên ngoài thế nào?
- Hồi bẩm tướng quân, quân tiên phong của quân Tào đã thiêu hủy chiếc xe quan đạo sau đó họ quay về huyện Tân Dã rồi, không tiếp tục xuôi Nam nữa.
Điều này cũng nằm trong dự tính của Bàng Đức, quân Tào tổn thất cả gần ba nghìn quân, nếu chỉ với năm ngàn người mà xuôi Nam tất nhiên sẽ bị quân Hán ở Tương Dương đánh bại, tự bản thân họ cũng hiểu được điều này nên không tiến nữa. Trận chiến này mặc dù quân đội của y tổn thất nghiêm trọng nhưng ít ra cũng ngăn cản thành công quân tiên phong của quân Tào xuôi Nam.
Nhưng Bàng Đức vẫn có chút lo lắng cho sự an toàn cho dân chúng rút ở phía Đông, y đang muốn hỏi thám báo thì gã ta lại nói: tiếp:
- Trên đường đi chúng tôi có gặp một thám báo của quân Tào đang bị thương nặng, trước khi chết gã có nói cho chúng tôi biết gã phát hiện một đội thuyền đang dọc theo Bỉ Thủy Bắc thượng, hẳn có lẽ là thủy quân của ta.
Tin tức này thật sự khiến Bàng Đức cảm thấy nhẹ lòng hẳn, quân Tào không có thủy quân, vậy chỉ có thể đội tàu từ Tương Dương qua, có lẽ Văn Sính đã nhận được tin báo từ khi ở Tân Dã mà y đã phái người đi báo, chính thế mới phái thuyền tiếp ứng cho y, nếu dân chúng Tân Dã đã dọc theo Bỉ Thủy đi xuống thì nhất định có thể gặp được tàu thuyền kia, như vậy y có thể yên tâm.
Nghĩ vậy Bàng Đức quay sang nói với thân binh:
- Đi thông báo cho Quân hầu cùng nhóm Nha tướng đến gặp ta.
Vài tên thân binh nhanh chóng chạy đi thông báo, không bao lâu sau hai Nha tướng và bốn Quân hầu cùng nhau đi tới ngồi vây quanh Bàng Đức. Bàng Đức liền nói sơ qua tình hình cho các thuộc cấp, mọi người nghe xong hưng phấn cả lên, một gã Nha tướng nói:
- Nếu quân tiên phong của quân Tào đã lui về Tân Dã, chúng ta có thể nhanh chóng xuôi Nam rồi từ Đặng huyện vượt sông đến Long Trung.
Bàng Đức cười cười nói:
- Hiện tại lương khô của chúng ta có thể duy trì trong ba ngày, ta tính đi về hướng Tây, tại quận Phòng Lăng vượt sông, bên kia quận Phòng Lăng chỉ có hơn ngàn người, nếu quân Tào từ quận Phòng Lăng bằng cách vượt sông Hán Thủy có lẽ Tương Dương sẽ nguy mất, chi bằng chúng ta tiến đến quận Phòng Lăng, tăng phòng ngự cho quậnPhòng Lăng, mọi người thấy thế nào?
Mọi người nhìn nhau, cùng khom người nói:
- Nguyện nghe theo sự chỉ huy của tướng quân!
- Tốt.
Lúc này Bàng Đức ra lệnh:
- Gọi tất cả huynh đệ dậy, mười lăm phút sau chúng ta xuất phát.
Giữa trưa, Tào Tháo tự mình dẫn một trăm ngàn đại quân đến Tân Dã, đội hình cực lớn, tinh kỳ che khuất cả vùng trời. Lần này Tào Tháo xuôi Nam đến Kinh Tương còn xa mới có thể so sánh được với cuộc nam chinh Kiến An năm thứ mười ba, lần nam chinh đó quân Tào đã chuẩn bị mất mấy năm, tiêu hao hết tài sản quốc gia khiến cho đến nay quân Tào vẫn chưa thể khôi phục lại nguyên khí.
Còn lần này Nam chinh chỉ mang quân đội của Nam Dương và Hợp Phì sáp nhập lại làm một, lương thảo cũng lấy từ kho lương của Nam Dương, còn quân giới vật tư, chiến thuyền, dân phu vân vân gần như không chuẩn bị gì khá đặc biệt, điều này có thể thấy được Tào Tháo không có ý định tấn công Kinh Tương mà chỉ tạo thế kiềm chế chiến dịch Tây tuyến.
Trước đó Trương Cáp đã nhận được tin tức đuổi đến ngoài năm dặm báo cáo tình hình quân tiên phong xuôi Nam cho Tào Tháo, được thị vệ dẫn đường đến trước chiến mã Tào Tháo, y khom người bẩm báo:
- Mạt tướng tham kiến Thừa tướng.
Tào Tháo gật đầu hỏi:
- Trương tướng quân, đáng lẽ lúc này ngươi phải ở Phàn Thành sao lại còn ở Tân Dã thế này, ngươi giải thích ta xem nào?
Trương Cáp biết rằng có một số việc hẳn không trốn tránh được, đành phải kiên trì bẩm báo:
- Hồi bẩm Thừa tướng, trên đường bỉ chức xuôi Nam đã gặp tướng phòng giữ Tân Dã là Bàng Đức tập kích, hai bên chiến đấu kịch liệt, quân đội của bỉ chức tổn thất khá lớn, nghe theo lời dặn của Thừa tướng là phải cẩn thận nên bỉ chức đành tạm thời không xuôi Nam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.