Chương 731: Người trong tộc quay về phía nam (1)
Cao Nguyệt
09/03/2018
- Xảy ra chuyện gì thế?
Trương Dực gào lên xông tới, trong lòng gã cực hận, bình thường đều yên lặng phóng thích, sao hôm nay Châu Mục đến thị sát lại ầm ĩ gây ra chuyện, đúng là vả vào mặt gã.
Chỉ thấy mấy trăm tù binh ôm đầu gối ngồi chồm hổm trên mặt đất, gây gộc của binh lính hai bên đánh tới tấp như mưa, một gã quân hầu tiến lên bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, những tù binh này giả mạo là người Quan Lũng, mưu đồ lừa bịp để vượt qua cửa ải nhưng sau khi bị người khác tố cáo đã điều tra ra, bọn họ không phục liền kêu la gây chuyện, được các huynh đệ chế phục rồi.
Trương Dực mặt xanh mét ra lệnh:
- Lôi bọn họ đi, mỗi người đánh một trăm gậy!
Hơn ngàn tên lính lôi đám người này đi như hổ như sói, mấy trăm người gào khóc cầu xin, liều mạng dập đầu xin tha, lúc này Lưu Cảnh đi lên trước hỏi:
- Có chuyện gì đấy?
- Những tù binh này đoán chừng là muốn giả mạo người Quan Lũng để lừa dối vượt cửa ải, bị điều tra ra nhưng lại không cam lòng nên ra sức kêu la.
Lưu Cảnh đến trước mặt một gã tù binh trẻ tuổi, liếc mắt dò xét gã rồi hỏi:
- Ngươi là người ở đâu? Sao lại phải mạo hiểm chạy trốn, lẽ nào ngươi không biết hậu quả nghiêm trọng sao?
Gã tù binh trẻ tuổi rơi nước mắt đáp:
- Khởi bẩm tướng quân, tại hạ là người quận Hà Gian, tham gia cuộc tạo phản Tô Ngân nhưng bị trấn áp, ép làm quân Tào, bị bắt làm tù binh khi Ký Thành bị dìm, tại hạ đã rời nhà năm năm rồi, thực sự rất nhớ cha mẹ, khẩn cầu tướng quân tha cho tại hạ lần này, lần sau sẽ không dám chạy trốn nữa.
Đám tù binh đều cảm giác vị tướng quân trước mặt này dường như là quan lớn, ngay cả giám sát mỏ và Giáo Úy cũng đều cung kính lễ độ trước mặt hắn, bọn họ cùng quỳ xuống xin tha thứ, tiếng khóc vang lên ầm ĩ, khẩn cầu tha cho bọn họ một lần, bọn họ đều biết, không chỉ đơn giản là đánh một trận mà thời gian phục dịch còn phải kéo dài năm năm, điều này khiến bọn họ vô cùng sợ hãi.
Lưu Cảnh gật đầu:
- Lần này tha cho bọn họ đi! Lần sau không có ngoại lệ đâu.
Trương Dực quát:
- Coi như các ngươi may mắn, Châu Mục tha cho các ngươi lần này, lần sau ai dám chạy trốn nữa, ta sẽ phạt gấp đôi, dẫn bọn chúng đi!
Đám tù binh nghe nói là Châu Mục đều vô cùng xúc động, dập đầu cảm tạ, tiếng khóc vang một vùng, đám binh sĩ lôi chúng đi, trong lòng Lưu Cảnh rất lo lắng, im lặng bước ra khỏi khu thợ mỏ. Đặng Chi và Trương Dục cảm nhận được tâm trạng Châu Mục không vui nên rất bất an dẫn Lưu Cảnh tới kho hàng, kho hàng gần sát bờ sông, do ba khu kiến trúc lớn tạo thành, cất giữ năm ngàn tấn thỏi đồng, mỗi thỏi đồng nặng khoảng hai mươi cân, đều được xếp chồng lên nhau gọn gàng, trong kho hàng xếp đầy thỏi đồng, quy mô rất đồ sộ.
Lưu Cảnh bước vào phòng nghỉ ngơi ở bên trong kho hàng ngồi, có thị vệ dâng trà cho hắn, mãi đến lúc này, Lưu Cảnh mới nói với Đặng Chi và Trương Dực:
- Bởi vì ta vừa ký kết hiệp ước hòa giải với Tào Tháo nên chúng ta cần nghỉ ngơi lấy lại sức, ít nhất trong ba đến năm năm sẽ không xảy ra chiến tranh, nếu theo quy định phóng thích tù binh, e rằng ba năm nữa mỏ sẽ không còn thợ mỏ nữa rồi, vì thế ta đặc biệt tới đây thị sát mỏ là để giải quyết vấn đề này.
Đặng Chi và Trương Dực nhìn nhau, Đặng Chi cẩn thận nói:
- Trước đây Từ Trưởng sử từ đưa ra một phương án, nhưng vì cái giá quá lớn nên không được thực thi, vi thần thấy giờ có lẽ có thể suy xét.
- Nói xem nào, phương án gì?
Lưu Cảnh không nhớ rõ Từ Thứ từng đề xuất phương án gì.
- Lúc ấy, Từ Trưởng sử nói, có thể đổi các tù binh thành thợ mỏ chính thức, để bọn họ đi lại tự do, nâng cao đãi ngộ để giữ lại, đương nhiên sẽ có một bộ phận thợ mỏ muốn ở lại.
Lưu Cảnh nhớ ra, năm đó Từ Thứ quả thật từng đề xuất phương án này, nhưng tại sao không thực hiện thì Lưu Cảnh nhất thời cũng quên mất, hắn trầm ngâm hỏi:
- Ngươi thấy khả thi sao?
- Hồi bẩm Châu Mục, tuy ở mỏ đồng đều thống nhất với bên ngoài gọi là thợ mỏ, nhưng thực tế trong nội bộ chia thành thợ mỏ, nô bộc và tội phạm, nô bộc chính là tù binh với khoảng bày mươi ngàn người, hiện nay mỗi tháng được trả một trăm tiền, trong khi đó thợ mỏ được trả một nghìn tiền mỗi tháng, nếu chuyển toàn bộ nô bộc làm thợ mỏ thì gánh nặng quả thực rất lớn, trước đây chính vì điểm này mà không thực hiện, nhưng vi thần đoán nếu được đi lại tự do và thu nhập cao thì ít nhất có ba mươi ngàn người đồng ý ở lại, đồng thời người nhà của họ cũng sẽ từ phương bắc xuống Giang Hạ, rất có lợi cho việc bổ sung dân số Kinh Châu, mặc dù chi phí sẽ rất lớn nhưng đối với mỏ đồng mà bọn họ khai thác được thì chút chi phí này không đáng là gì.
Đặng Chi cố gắng đề cử cho Lưu Cảnh dùng phương án này, y giống Từ Thứ, phản đối lợi dụng tù binh để làm nô bộc, mấy lần y đã đề nghị thay đổi phương án nhưng đều không có kết quả, hiếm khi hôm nay được Châu Mục chủ động nêu ra kế hoạch lâu dài của mỏ, Đặng Chi nhân cơ hội này muốn đề xuất phương án của mình.
Y lại nhanh chóng nháy mắt với Trương Dực, bảo gã giúp mình nói mấy lời, đối với Trương Dực mà nói, rời khỏi mỏ đi đánh trận mới là lý tưởng của gã, gã cũng không muốn ở mỏ lâu để nhìn người khác lập công phong tước, Trương Dực hiểu ý của Đặng Chi liền nói với Lưu Cảnh:
- Nếu như chuyển nô bộc thành thợ mỏ thì cũng không cần sáu ngàn quân đội canh giữ, chỉ cần hai ngàn người trông giữ tội phạm và bảo vệ kho hàng là được, nhưng vậy cũng tiết kiệm được khoản chi lớn, ty chức cũng cảm thấy nếu gia quyến của đám thợ mỏ có thể tới mỏ đồng, có lẽ mỏ đồng sẽ hình thành một huyện thành mới, đó là chuyện tốt.
Lưu Cảnh gật đầu, hắn từng nghĩ sẽ đổi thời gian phục dịch của tù binh lên thành năm năm, nhưng sau khi đến mỏ, hắn đã bỏ ý nghĩ này, hắn cũng không để ý đến chi phí cao thấp mà điều hắn lo là cách kéo dài mỏ đồng này.
Trầm tư một lát, Lưu Cảnh nói với Đặng Chi:
- Ngươi hãy điều tra trước đi, xem sau khi chuyển thành thợ mỏ, sẽ có bao nhiêu người ở lại, nếu có thể đảm bảo ba mươi ngàn người ở lại thì ta sẽ xem xét phương án của ngươi, điều tra xong viết một bản báo cáo chi tiết, sau khi Bình Chương đài phê chuẩn thì có thể thực thi.
Đặng Chi mừng rỡ, vội vàng thi lễ nói:
- Vi thần tuân mệnh!
Rời khỏi mỏ, Lưu Cảnh lại đi Vũ Xương, mấy ngày sau hắn rời khỏi quận Giang Hạ, trở về Thành Đô.
Thời gian dần tới hạ tuần tháng mười hai, năm Kiến An thứ mười chín sắp sửa đến gần, nhà nhà ở Thành Đô đều quét dọn sạch sẽ, giăng đèn kết hoa, dâng các loại cống phẩm lên từ đường, trong thành đâu đâu cũng vang tiếng pháo đốt, lũ trẻ cũng bắt đầu được may áo mới, các thiếu nữ nghĩ đến việc thêm đồ trang sức, ba ngày trước năm mới, Thành Đô xảy ra một trận tuyết lớn, khắp trong ngoài thành lập tức biến thành biển tuyết trắng xóa, tuyết rơi báo hiệu năm được mùa, càng làm gia tăng thêm không khí năm mới.
Trương Dực gào lên xông tới, trong lòng gã cực hận, bình thường đều yên lặng phóng thích, sao hôm nay Châu Mục đến thị sát lại ầm ĩ gây ra chuyện, đúng là vả vào mặt gã.
Chỉ thấy mấy trăm tù binh ôm đầu gối ngồi chồm hổm trên mặt đất, gây gộc của binh lính hai bên đánh tới tấp như mưa, một gã quân hầu tiến lên bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, những tù binh này giả mạo là người Quan Lũng, mưu đồ lừa bịp để vượt qua cửa ải nhưng sau khi bị người khác tố cáo đã điều tra ra, bọn họ không phục liền kêu la gây chuyện, được các huynh đệ chế phục rồi.
Trương Dực mặt xanh mét ra lệnh:
- Lôi bọn họ đi, mỗi người đánh một trăm gậy!
Hơn ngàn tên lính lôi đám người này đi như hổ như sói, mấy trăm người gào khóc cầu xin, liều mạng dập đầu xin tha, lúc này Lưu Cảnh đi lên trước hỏi:
- Có chuyện gì đấy?
- Những tù binh này đoán chừng là muốn giả mạo người Quan Lũng để lừa dối vượt cửa ải, bị điều tra ra nhưng lại không cam lòng nên ra sức kêu la.
Lưu Cảnh đến trước mặt một gã tù binh trẻ tuổi, liếc mắt dò xét gã rồi hỏi:
- Ngươi là người ở đâu? Sao lại phải mạo hiểm chạy trốn, lẽ nào ngươi không biết hậu quả nghiêm trọng sao?
Gã tù binh trẻ tuổi rơi nước mắt đáp:
- Khởi bẩm tướng quân, tại hạ là người quận Hà Gian, tham gia cuộc tạo phản Tô Ngân nhưng bị trấn áp, ép làm quân Tào, bị bắt làm tù binh khi Ký Thành bị dìm, tại hạ đã rời nhà năm năm rồi, thực sự rất nhớ cha mẹ, khẩn cầu tướng quân tha cho tại hạ lần này, lần sau sẽ không dám chạy trốn nữa.
Đám tù binh đều cảm giác vị tướng quân trước mặt này dường như là quan lớn, ngay cả giám sát mỏ và Giáo Úy cũng đều cung kính lễ độ trước mặt hắn, bọn họ cùng quỳ xuống xin tha thứ, tiếng khóc vang lên ầm ĩ, khẩn cầu tha cho bọn họ một lần, bọn họ đều biết, không chỉ đơn giản là đánh một trận mà thời gian phục dịch còn phải kéo dài năm năm, điều này khiến bọn họ vô cùng sợ hãi.
Lưu Cảnh gật đầu:
- Lần này tha cho bọn họ đi! Lần sau không có ngoại lệ đâu.
Trương Dực quát:
- Coi như các ngươi may mắn, Châu Mục tha cho các ngươi lần này, lần sau ai dám chạy trốn nữa, ta sẽ phạt gấp đôi, dẫn bọn chúng đi!
Đám tù binh nghe nói là Châu Mục đều vô cùng xúc động, dập đầu cảm tạ, tiếng khóc vang một vùng, đám binh sĩ lôi chúng đi, trong lòng Lưu Cảnh rất lo lắng, im lặng bước ra khỏi khu thợ mỏ. Đặng Chi và Trương Dục cảm nhận được tâm trạng Châu Mục không vui nên rất bất an dẫn Lưu Cảnh tới kho hàng, kho hàng gần sát bờ sông, do ba khu kiến trúc lớn tạo thành, cất giữ năm ngàn tấn thỏi đồng, mỗi thỏi đồng nặng khoảng hai mươi cân, đều được xếp chồng lên nhau gọn gàng, trong kho hàng xếp đầy thỏi đồng, quy mô rất đồ sộ.
Lưu Cảnh bước vào phòng nghỉ ngơi ở bên trong kho hàng ngồi, có thị vệ dâng trà cho hắn, mãi đến lúc này, Lưu Cảnh mới nói với Đặng Chi và Trương Dực:
- Bởi vì ta vừa ký kết hiệp ước hòa giải với Tào Tháo nên chúng ta cần nghỉ ngơi lấy lại sức, ít nhất trong ba đến năm năm sẽ không xảy ra chiến tranh, nếu theo quy định phóng thích tù binh, e rằng ba năm nữa mỏ sẽ không còn thợ mỏ nữa rồi, vì thế ta đặc biệt tới đây thị sát mỏ là để giải quyết vấn đề này.
Đặng Chi và Trương Dực nhìn nhau, Đặng Chi cẩn thận nói:
- Trước đây Từ Trưởng sử từ đưa ra một phương án, nhưng vì cái giá quá lớn nên không được thực thi, vi thần thấy giờ có lẽ có thể suy xét.
- Nói xem nào, phương án gì?
Lưu Cảnh không nhớ rõ Từ Thứ từng đề xuất phương án gì.
- Lúc ấy, Từ Trưởng sử nói, có thể đổi các tù binh thành thợ mỏ chính thức, để bọn họ đi lại tự do, nâng cao đãi ngộ để giữ lại, đương nhiên sẽ có một bộ phận thợ mỏ muốn ở lại.
Lưu Cảnh nhớ ra, năm đó Từ Thứ quả thật từng đề xuất phương án này, nhưng tại sao không thực hiện thì Lưu Cảnh nhất thời cũng quên mất, hắn trầm ngâm hỏi:
- Ngươi thấy khả thi sao?
- Hồi bẩm Châu Mục, tuy ở mỏ đồng đều thống nhất với bên ngoài gọi là thợ mỏ, nhưng thực tế trong nội bộ chia thành thợ mỏ, nô bộc và tội phạm, nô bộc chính là tù binh với khoảng bày mươi ngàn người, hiện nay mỗi tháng được trả một trăm tiền, trong khi đó thợ mỏ được trả một nghìn tiền mỗi tháng, nếu chuyển toàn bộ nô bộc làm thợ mỏ thì gánh nặng quả thực rất lớn, trước đây chính vì điểm này mà không thực hiện, nhưng vi thần đoán nếu được đi lại tự do và thu nhập cao thì ít nhất có ba mươi ngàn người đồng ý ở lại, đồng thời người nhà của họ cũng sẽ từ phương bắc xuống Giang Hạ, rất có lợi cho việc bổ sung dân số Kinh Châu, mặc dù chi phí sẽ rất lớn nhưng đối với mỏ đồng mà bọn họ khai thác được thì chút chi phí này không đáng là gì.
Đặng Chi cố gắng đề cử cho Lưu Cảnh dùng phương án này, y giống Từ Thứ, phản đối lợi dụng tù binh để làm nô bộc, mấy lần y đã đề nghị thay đổi phương án nhưng đều không có kết quả, hiếm khi hôm nay được Châu Mục chủ động nêu ra kế hoạch lâu dài của mỏ, Đặng Chi nhân cơ hội này muốn đề xuất phương án của mình.
Y lại nhanh chóng nháy mắt với Trương Dực, bảo gã giúp mình nói mấy lời, đối với Trương Dực mà nói, rời khỏi mỏ đi đánh trận mới là lý tưởng của gã, gã cũng không muốn ở mỏ lâu để nhìn người khác lập công phong tước, Trương Dực hiểu ý của Đặng Chi liền nói với Lưu Cảnh:
- Nếu như chuyển nô bộc thành thợ mỏ thì cũng không cần sáu ngàn quân đội canh giữ, chỉ cần hai ngàn người trông giữ tội phạm và bảo vệ kho hàng là được, nhưng vậy cũng tiết kiệm được khoản chi lớn, ty chức cũng cảm thấy nếu gia quyến của đám thợ mỏ có thể tới mỏ đồng, có lẽ mỏ đồng sẽ hình thành một huyện thành mới, đó là chuyện tốt.
Lưu Cảnh gật đầu, hắn từng nghĩ sẽ đổi thời gian phục dịch của tù binh lên thành năm năm, nhưng sau khi đến mỏ, hắn đã bỏ ý nghĩ này, hắn cũng không để ý đến chi phí cao thấp mà điều hắn lo là cách kéo dài mỏ đồng này.
Trầm tư một lát, Lưu Cảnh nói với Đặng Chi:
- Ngươi hãy điều tra trước đi, xem sau khi chuyển thành thợ mỏ, sẽ có bao nhiêu người ở lại, nếu có thể đảm bảo ba mươi ngàn người ở lại thì ta sẽ xem xét phương án của ngươi, điều tra xong viết một bản báo cáo chi tiết, sau khi Bình Chương đài phê chuẩn thì có thể thực thi.
Đặng Chi mừng rỡ, vội vàng thi lễ nói:
- Vi thần tuân mệnh!
Rời khỏi mỏ, Lưu Cảnh lại đi Vũ Xương, mấy ngày sau hắn rời khỏi quận Giang Hạ, trở về Thành Đô.
Thời gian dần tới hạ tuần tháng mười hai, năm Kiến An thứ mười chín sắp sửa đến gần, nhà nhà ở Thành Đô đều quét dọn sạch sẽ, giăng đèn kết hoa, dâng các loại cống phẩm lên từ đường, trong thành đâu đâu cũng vang tiếng pháo đốt, lũ trẻ cũng bắt đầu được may áo mới, các thiếu nữ nghĩ đến việc thêm đồ trang sức, ba ngày trước năm mới, Thành Đô xảy ra một trận tuyết lớn, khắp trong ngoài thành lập tức biến thành biển tuyết trắng xóa, tuyết rơi báo hiệu năm được mùa, càng làm gia tăng thêm không khí năm mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.