Chương 419: Phản kích mạnh mẽ ( thượng).
Cao Nguyệt
28/08/2017
Đinh Phụng ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy xa xa phía trên rừng cây
xuất hiện khói đen, trong khói đặc thỉnh thoảng lóe ra ánh lửa, khói lửa làm sáng bầu trời đêm, Đinh Phụng có chút thất thần, y đã đoán được
quân Giang Hạ coi giữ huyện Hạ Trĩ đã phát hiện bọn họ, phóng hỏa đốt
thành.
Nếu huyện Hạ Trĩ bị một mồi lửa đốt rụi, tất cả bí mật đều bị đốt cùng, bọn họ chiếm đóng thị trấn còn có ý nghĩa gì? Đinh Phụng lập tức nóng nảy, hô lớn:
- Tăng thêm tốc độ!
Con thuyền đột nhiên tăng tốc, huy động mười sáu mái chèo dài, tốc độ thuyền như bay ở trên mặt nước, binh lính hai bờ sông cũng tăng tốc độ chạy trốn, nhưng Đinh Phụng cũng không phải người sơ suất, y không ngừng ra lệnh binh lính hai bờ sông chú ý tra xét tình hình địch.
Đi chừng mười dặm, con thuyền phái trước có truyền đến tiếng kêu kinh ngạc, Đinh Phụng đứng lên quát:
- Xảy ra chuyện gì?
Có binh lính hoảng sợ hô:
- Tướng quân, dưới nước có chỗ khác thường!
Đinh Phụng cũng ngửi thấy mùi gay mũi, trong lòng của y kinh nghi, cẩn thận xem xét mặt nước, chỉ thấy một lớp bóng sáng trôi nổi trên mặt nước, y tự tay sờ xuống, trên tay dính đầy dầu, trong lòng y bỗng dưng dâng lên một ý niệm trong đầu, ‘Chẳng lẽ đây là dầu hỏa?'
Đinh Phụng chưa từng nhìn thấy dầu hỏa quân Giang Hạ, nhưng thủ hạ của y đã có người gặp qua, lập tức có người quát to lên:
- Đây là dầu hỏa, quân Giang Hạ muốn đốt chúng ta!
Đinh Phụng chấn động, lúc này y quyết đoán hạ lệnh:
- Lập tức lui về Trường Giang!
Đội tàu trên mặt sông có chút hỗn loạn, con thuyền phía trước bắt đầu quay đầu, nhưng phía sau vẫn còn rất nhiều con thuyền tiếp tục đi, đúng lúc này, phía trước mặt sông bỗng nhiên xuất hiện lửa hừng hực, lan nhanh giống như con rồng lửa đang động, nhanh chóng tràn đến thuyền của quân Giang Đông.
Đội tàu quân Giang Đông lập tức đại loạn, tiếng kinh hô vang rầm trời, tất cả thuyền đều liều mạng quay đầu về hướng bắc, hơn mười mấy thuyền phía trước liên tục trở mình, bọn lính liều mạng nhảy xuống sông.
'Oanh!' một tiếng, lửa lớn trong phút chốc thiêu đốt hai mươi mấy thuyền, mấy chục tên lính chạy không kịp, nháy mắt liền bị lửa lớn thiêu đốt, tiếng kêu thảm thiết vang vọng mặt sông, cũng may Giang Đông phát hiện dầu hỏa đúng lúc, dầu hỏa chưa thâm nhập vào bên trong, ngoại trừ hai mươi mấy thuyền phía trước bị thiêu đốt, những thuyền còn lại đều thoát khỏi biển lửa, liều mạng chạy về Trường Giang.
Binh lính trên bờ cũng quay đầu chạy trốn.
Lúc này, phía sau truyền đến tiếng kêu cách đó không xa, tiếng trống như sấm, hai ngàn binh lính Giang Hạ dưới sự chỉ huy của đại tướng Ngụy Diên, đuổi theo binh lính Giang Đông, thời khắc này những phẫn hận trong lòng bọn họ đều phát ra, mỗi người hành quân mỏi mệt, ra sức đuổi giết.
Quân sĩ Giang Đông bị đuổi kịp, rất nhiều binh lính sợ tới mức quỳ xuống đất đầu hàng, nhưng Ngụy Diên lại không nhận đầu hàng, y hô lớn:
- Giết cho ta, một tên cũng không để lại!
Trường mâu đâm vào, chiến đao bổ chém, tên như mưa, bắn về phía con thuyền giữa sông, giết đến mức binh lính Giang Đông có thể khóc hô mấy ngày liền, không ít người từ dưới nước bò lên, lại bị quân Giang Hạ chặt một đao trở mình, đá xuống giữa sông, quân Giang Hạ đuổi theo ra hơn hai mươi dặm, giết hơn ngàn quân địch, lúc này mới ngừng truy kích.
Nhưng lửa ở giữa sông ảnh hưởng đến quân Giang Đông lớn hơn, bọn họ đã bị dọa, không ngừng tăng tốc chèo thuyền, chạy trốn như bay, vào đến Trường Giang, Đinh Phụng mới nhẹ nhàng thở ra, y kiểm kê chiến thuyền và số người, tổn hại thuyền gần bốn thành, binh lính cũng chỉ còn lại có hai ngàn.
Đinh Phụng thở thật dài một tiếng, Từ Thịnh yêu cầu y đuổi bại binh Sài Tang trước khi giết đến đoạt huyện Hạ Trĩ, lợi dụng ưu thế binh lực chiếm lĩnh huyện Hạ Trĩ, nhưng hiện tại y chậm một bước, bại quân Sài Tang đã chạy tới huyện Hạ Trĩ trước một bước.
Đinh Phụng biết quân đội không thể nào phá được huyện Hạ Trĩ, hơn nữa sĩ khí giảm sút, các tướng sĩ đều bị đại hỏa cháy sạch làm sợ hãi, đều không dám đánh tiếp, quan trọng hơn là quân Giang Hạ đã phóng hỏa đốt thành, thứ bọn họ muốn cũng không còn nữa.
Cân nhắc mãi, Đinh Phụng cũng không muốn đánh nữa, lúc này y ra lệnh nói:
- Khởi hành về Sài Tang!
Còn lại hơn một trăm thuyền cấp tốc xuống sông, chạy về Sài Tang.
Giữa trưa ngày hôm sau, Lý Tuấn dẫn viện quân đuổi tới huyện Hạ Trĩ, y mang đến mệnh lệnh của Lưu Cảnh, mệnh Ngụy Diên phụ trách phòng ngự huyện Hạ Trĩ và huyện Dương Tân, Vũ Xương tăng mười ngàn người xuống huyện Hạ Trĩ.
Lưu Cảnh đồng thời giao trách nhiệm Ngụy Diên phái binh hộ tống dân chúng huyện Dương Tân lui về Trường Sa, mà một trăm năm mươi tên lính nắm vững lỹ thuật lọc dầu chuyển dời về huyện Vũ Xương
Ngay khi Đinh Phụng tấn công huyện Hạ Trĩ thất bại, năm mươi thuyền cỡ lớn tạo thành đội tàu thừa dịp bóng đêm che chở qua Sài Tang, chạy về Bành Trạch.
Đội tàu này do Nha tướng Thẩm Di suất lĩnh, có năm ngàn người thuỷ quân Giang Hạ, năm mươi chiến thuyền đều là chiến thuyền cỡ lớn của quân Giang Hạ , đều hai ngàn thạch trở lên, trang bị có thạch pháo và máy bắn đá lớn, lực công kích cường đại.
Đây là mưu lược của Giả Hủ, tuy rằng Từ Thịnh đánh lén chiếm lĩnh Sài Tang, nhưng đồng thời y cũng phạm vào sai lầm phía sau, y suất lĩnh đại bộ phận quân đội đi tới Sài Tang, vậy Bành Trạch chỉ có chút ít lính gác, quân Giang Hạ liền bắt lấy chỗ sơ hở này phản công Bành Trạch, kỳ thật cuộc chiến Sài Tang năm đó đã phát sinh một lần, lịch sử thường lặp lại như vậy.
Từ Sài Tang đến Bành Trạch chừng một trăm dặm, nếu đi xuôi dòng, chỉ cần một đêm là đến, trời mau sáng, đội tàu Giang Hạ lái vào hồ Bành Trạch, chạy tới thủy trại Giang Đông cách hai mươi dặm.
Dẫn đầu chiến thuyền là thuyền chiến thứ ba của quân Giang Hạ, chừng bốn ngàn thạch, thể trạng khổng lồ, Thẩm Di khôi ngô đứng thẳng ở mũi thuyền, tay cầm đơn kích và tấm chắn, y là anh em kết nghĩa của Cam Ninh, võ nghệ cũng học được từ Cam Ninh.
Tuy rằng ở trên mặt đất võ nghệ của y chỉ có thể coi là bậc trung, nhưng ở dưới nước, y lại được xưng mãnh tướng đứng đầu Giang Hạ, mà ngay thủy kẻ Cam Ninh cũng thừa nhận ở dưới nước không phải là đối thủ của y.
Thẩm Di rất được Lưu Cảnh tín nhiệm và coi trọng, khi Lưu Cảnh đi Kỳ Xuân và Tôn Quyền kết minh, y chính là cận vệ của Lưu Cảnh, Lưu Cảnh coi trọng y như vậy, vì muốn bồi dưỡng y, khiến y có thể chiếm lĩnh một mặt, từ mãnh tướng biến thành dũng mãnh soái.
Nhưng mưu lược của Thẩm Di còn chưa đủ, Lưu Cảnh cũng lo lắng y xuất chiến phạm phải sai lầm, liền để mưu sĩ Liêu Lập phụ tá, Liêu Lập chừng ba mươi tuổi, vóc người cao gầy, làn da trắng, y là người quận Võ Lăng, tài học xuất chúng sở trường là mưu lược, có quan hệ rất tốt với Tưởng Uyển.
Sau đại chiến Xích Bích, Lưu Cảnh danh chấn thiên hạ, Liêu Lập khéo léo từ chối Lưu Bị, mộ danh đến gia nhập vào Lưu Cảnh, Tưởng Uyển liền đề cử y cho Lưu Cảnh, phong làm Nghị lang Tham Quân Sự, tham dự mưu kế quân vụ, lần này Thẩm Di một mình xuất chiến đến Bành Trạch, Lưu Cảnh lo lắng mưu lược y không đủ, liền để Liêu Lập tới phụ tá y.
Lúc này, Liêu Lập chậm rãi đi lên trước, nhẹ lay động quạt lông cười nói:
- Thủy trại Bành Trạch có chiến thuyền dưới nước và doanh trướng trên bờ, tướng quân tính phá như thế nào?
Mặc dù Thẩm Di xuất thân không kém, lại hết sức kính trọng mưu sĩ có học vấn, y rất kính trọng Liêu Lập, y ôm quyền thi lễ nói:
- Châu Mục để cho ta làm việc tùy theo hoàn cảnh, ta cũng đang phát sầu về việc này, xin tiên sinh dạy ta.
Liêu Lập khẽ mỉm cười:
- Cái gọi là biết người biết ta, bách chiến bách thắng, muốn phá trại, cần phải biết tình hình địch trước, nếu ta đoán không sai, trên mặt hồ Bành Trạch tất có thuyền trinh sát tuần tra, sao tướng quân không đổi cờ Giang Đông, tiến đến hỏi, nắm cơ hội trong tay, hiểu rõ tình hình quân địch.
Một câu nhắc nhở Thẩm Di, y vỗ trán một cái nói:
- Vẫn là tiên sinh lợi hại!
Lúc này y hạ lệnh tất cả chiến thuyền thay chiến cờ quân Giang Đông Đông Ngô, trên cột buồm treo cờ chiến Giang Đông rất lớn, ở trong gió phần phật phất phới, chữ 'Ngô' to đùng làm người khác chú ý.
Không bao lâu, phía trước xuất hiện một con thuyền tuần tra, chậm rãi đến gần đội tàu, chính là trạm canh gác thuyền thuỷ quân Bành Trạch, Thẩm Di mừng rỡ trong lòng, y lập tức hạ lệnh buông một con thuyền nhỏ, suất lĩnh vài tên thuỷ quân đi đến trạm canh gác thuyền.
Trạm canh gác thuyền có năm tên lính Giang Đông, bọn họ bị cờ chiến Giang Đông lừa, tiến lên hỏi, không ngờ lại bị thuyền nhỏ Giang Hạ vây quanh.
Lúc này thuyền ở trạm canh gác cũng ý thức được không ổn, quay đầu muốn chạy, Thẩm Di nhảy lên trạm canh gác thuyền, vung ra đoản kích, chém xung quanh, nháy mắt giết liên tiếp ba người, hai tên lính còn lại bị sự hung hãn của y làm cho sợ tới mức mất hồn mất vía, vội vàng quỳ xuống đầu hàng.
Đoản kích của Thẩm Di chỉ vào hai người, ra lệnh:
- Đem hai người này mang đến thuyền lớn!
... . .
Thám báo trinh sát tuần tra tựa như con dao hai lưỡi, nó có thể do thám tình hình địch, trở thành lưỡi dao sắc bén sát thương quân địch, nhưng nếu sử dụng vô ý, nó sẽ cắt tay mình.
Trinh sát tuần tra Bành Trạch chính là con dao hai lưỡi, từ trong miệng hai gã trinh sát tuần tra, quân Giang Hạ gần như chiếm được toàn bộ tình báo bọn họ muốn.
Mười ngàn quân đi Sài Tang tám ngàn, trong thủy trại Bành Trạch chỉ có hai ngàn trú binh, gần năm trăm chiến thuyền bỏ neo ở trong thủy trại, quân doanh trên bờ gần như là trướng không.
Nhưng khiến Thẩm Di cảm thấy hứng thú chính là trong nhà kho chứa đựng có số lượng lớn vật tư, bao gồm lương thực, quân giới và lều trại vân vân, đại bộ phận vật tư này đều là chiến lợi phẩm từ trận chiến Xích Bích quân Giang Hạ phân cho quân Giang Đông.
Đương nhiên quân Giang Hạ giao hàng ở Bành Trạch, Giang Đông cũng không chở về Kinh Khẩu, trực tiếp lưu giữ trong nhà kho Bành Trạch.
- Ta bây giờ mới hiểu được tầm nhìn xa của Châu Mục!
Thẩm Di thở dài nói:
- Lúc trước Châu Mục nhất định phải đem quyền phân phối chiến lợi phẩm trong tay, mới đầu ta còn không hiểu, bây giờ ta hiểu rồi, nếu để cho quân Giang Đông có được dầu hỏa Tào quân, như vậy hành động hôm nay của chúng ta bị động đến thế nào?
Liêu Lập gật gật đầu,
- Châu Mục đã sớm nhìn thấu dã tâm của Tôn Quyền, biết trận chiến này không thể tránh né, cho nên phòng ngừa chu đáo, tuyệt không cho phép quân Giang Đông đạt được dầu hỏa và vật tư quan trọng.
Nói đến đây, Liêu Lập vừa cười nói:
- Nói Bành Trạch đi! Thẩm tướng quân kể lại tỉ mỉ tình huống, chuẩn bị đánh một trận này như thế nào?
Thẩm Di khiêm tốn khom người nói:
- Đánh cụ thể như thế nào lòng ta rất rõ ràng, mấu chốt là Châu Mục lo lắng ta thiếu chiến lược, việc này ta quả thật rất khiếm khuyết, hy vọng tiên sinh có thể dạy ta!
Nói xong, y đầy chờ mong nhìn Liêu Lập
Liêu Lập vô cùng thích sự khiêm tốn thẳng thắn thành khẩn của tướng quân trẻ tuổi này, càng ưa thích y kính trọng mình, Liêu Lập vuốt râu cười nói:
- Kỳ thật cái gọi chiến lược chính là suy xét từ đại cục, không cần suy nghĩ chiến dịch, cũng không phải chỉ suy xét Bành Trạch, mà suy xét toàn cục, suy xét toàn bộ ảnh hưởng của trận chiến này với quân Giang Đông, đồng thời phải để cho chúng ta đạt được ích lợi lớn nhất, từ điểm này xuất phát, Thẩm tướng quân ngẫm lại nên làm như thế nào?
Thẩm Di trầm tư một chút nói:
- Ta đoán quân chủ lực Giang Đông ít nhất còn có hai ba ngày mới đến, nhưng vẫn là tốc chiến tốc thắng, đối phương chỉ có hai ngàn người, một trận chiến có thể phá được, mấu chốt là vật tư, nhiều chiến thuyền và vật tư như vậy, một mồi lửa thiêu hủy thật là đáng tiếc, không bằng nhổ sạch tận gốc, chở toàn bộ về Vũ Xương, về phần thủy trại, ta nghĩ thiêu hủy hoàn toàn.
Liêu Lập gật gật đầu,
- Thẩm tướng quân nói hoàn toàn chính xác, ta không cần phải bổ sung gì nữa.
Thẩm Di có được cổ vũ, hưng phấn xoa tay,
- Để quân Giang Đông nếm thử lợi hại chiến thuyền cỡ lớn của ta!
Liêu Lập ha hả cười,
- Ta rất chờ mong bản lĩnh của tướng quân.
Thẩm Di xoay người ra khoang thuyền, đi đến đầu thuyền, xa xa nghe thanh âm y truyền đến,
- Trực tiếp nhảy vào thủy trại!
Đội tàu quân Giang Hạ dần đến gần thủy trại, nhưng chiến thuyền quân Giang Hạ cũng không ngừng lại, ngược lại treo buồm lớn, thổi phồng lực lượng, đi nhanh về phía thủy trại Bành Trạch.
Nếu huyện Hạ Trĩ bị một mồi lửa đốt rụi, tất cả bí mật đều bị đốt cùng, bọn họ chiếm đóng thị trấn còn có ý nghĩa gì? Đinh Phụng lập tức nóng nảy, hô lớn:
- Tăng thêm tốc độ!
Con thuyền đột nhiên tăng tốc, huy động mười sáu mái chèo dài, tốc độ thuyền như bay ở trên mặt nước, binh lính hai bờ sông cũng tăng tốc độ chạy trốn, nhưng Đinh Phụng cũng không phải người sơ suất, y không ngừng ra lệnh binh lính hai bờ sông chú ý tra xét tình hình địch.
Đi chừng mười dặm, con thuyền phái trước có truyền đến tiếng kêu kinh ngạc, Đinh Phụng đứng lên quát:
- Xảy ra chuyện gì?
Có binh lính hoảng sợ hô:
- Tướng quân, dưới nước có chỗ khác thường!
Đinh Phụng cũng ngửi thấy mùi gay mũi, trong lòng của y kinh nghi, cẩn thận xem xét mặt nước, chỉ thấy một lớp bóng sáng trôi nổi trên mặt nước, y tự tay sờ xuống, trên tay dính đầy dầu, trong lòng y bỗng dưng dâng lên một ý niệm trong đầu, ‘Chẳng lẽ đây là dầu hỏa?'
Đinh Phụng chưa từng nhìn thấy dầu hỏa quân Giang Hạ, nhưng thủ hạ của y đã có người gặp qua, lập tức có người quát to lên:
- Đây là dầu hỏa, quân Giang Hạ muốn đốt chúng ta!
Đinh Phụng chấn động, lúc này y quyết đoán hạ lệnh:
- Lập tức lui về Trường Giang!
Đội tàu trên mặt sông có chút hỗn loạn, con thuyền phía trước bắt đầu quay đầu, nhưng phía sau vẫn còn rất nhiều con thuyền tiếp tục đi, đúng lúc này, phía trước mặt sông bỗng nhiên xuất hiện lửa hừng hực, lan nhanh giống như con rồng lửa đang động, nhanh chóng tràn đến thuyền của quân Giang Đông.
Đội tàu quân Giang Đông lập tức đại loạn, tiếng kinh hô vang rầm trời, tất cả thuyền đều liều mạng quay đầu về hướng bắc, hơn mười mấy thuyền phía trước liên tục trở mình, bọn lính liều mạng nhảy xuống sông.
'Oanh!' một tiếng, lửa lớn trong phút chốc thiêu đốt hai mươi mấy thuyền, mấy chục tên lính chạy không kịp, nháy mắt liền bị lửa lớn thiêu đốt, tiếng kêu thảm thiết vang vọng mặt sông, cũng may Giang Đông phát hiện dầu hỏa đúng lúc, dầu hỏa chưa thâm nhập vào bên trong, ngoại trừ hai mươi mấy thuyền phía trước bị thiêu đốt, những thuyền còn lại đều thoát khỏi biển lửa, liều mạng chạy về Trường Giang.
Binh lính trên bờ cũng quay đầu chạy trốn.
Lúc này, phía sau truyền đến tiếng kêu cách đó không xa, tiếng trống như sấm, hai ngàn binh lính Giang Hạ dưới sự chỉ huy của đại tướng Ngụy Diên, đuổi theo binh lính Giang Đông, thời khắc này những phẫn hận trong lòng bọn họ đều phát ra, mỗi người hành quân mỏi mệt, ra sức đuổi giết.
Quân sĩ Giang Đông bị đuổi kịp, rất nhiều binh lính sợ tới mức quỳ xuống đất đầu hàng, nhưng Ngụy Diên lại không nhận đầu hàng, y hô lớn:
- Giết cho ta, một tên cũng không để lại!
Trường mâu đâm vào, chiến đao bổ chém, tên như mưa, bắn về phía con thuyền giữa sông, giết đến mức binh lính Giang Đông có thể khóc hô mấy ngày liền, không ít người từ dưới nước bò lên, lại bị quân Giang Hạ chặt một đao trở mình, đá xuống giữa sông, quân Giang Hạ đuổi theo ra hơn hai mươi dặm, giết hơn ngàn quân địch, lúc này mới ngừng truy kích.
Nhưng lửa ở giữa sông ảnh hưởng đến quân Giang Đông lớn hơn, bọn họ đã bị dọa, không ngừng tăng tốc chèo thuyền, chạy trốn như bay, vào đến Trường Giang, Đinh Phụng mới nhẹ nhàng thở ra, y kiểm kê chiến thuyền và số người, tổn hại thuyền gần bốn thành, binh lính cũng chỉ còn lại có hai ngàn.
Đinh Phụng thở thật dài một tiếng, Từ Thịnh yêu cầu y đuổi bại binh Sài Tang trước khi giết đến đoạt huyện Hạ Trĩ, lợi dụng ưu thế binh lực chiếm lĩnh huyện Hạ Trĩ, nhưng hiện tại y chậm một bước, bại quân Sài Tang đã chạy tới huyện Hạ Trĩ trước một bước.
Đinh Phụng biết quân đội không thể nào phá được huyện Hạ Trĩ, hơn nữa sĩ khí giảm sút, các tướng sĩ đều bị đại hỏa cháy sạch làm sợ hãi, đều không dám đánh tiếp, quan trọng hơn là quân Giang Hạ đã phóng hỏa đốt thành, thứ bọn họ muốn cũng không còn nữa.
Cân nhắc mãi, Đinh Phụng cũng không muốn đánh nữa, lúc này y ra lệnh nói:
- Khởi hành về Sài Tang!
Còn lại hơn một trăm thuyền cấp tốc xuống sông, chạy về Sài Tang.
Giữa trưa ngày hôm sau, Lý Tuấn dẫn viện quân đuổi tới huyện Hạ Trĩ, y mang đến mệnh lệnh của Lưu Cảnh, mệnh Ngụy Diên phụ trách phòng ngự huyện Hạ Trĩ và huyện Dương Tân, Vũ Xương tăng mười ngàn người xuống huyện Hạ Trĩ.
Lưu Cảnh đồng thời giao trách nhiệm Ngụy Diên phái binh hộ tống dân chúng huyện Dương Tân lui về Trường Sa, mà một trăm năm mươi tên lính nắm vững lỹ thuật lọc dầu chuyển dời về huyện Vũ Xương
Ngay khi Đinh Phụng tấn công huyện Hạ Trĩ thất bại, năm mươi thuyền cỡ lớn tạo thành đội tàu thừa dịp bóng đêm che chở qua Sài Tang, chạy về Bành Trạch.
Đội tàu này do Nha tướng Thẩm Di suất lĩnh, có năm ngàn người thuỷ quân Giang Hạ, năm mươi chiến thuyền đều là chiến thuyền cỡ lớn của quân Giang Hạ , đều hai ngàn thạch trở lên, trang bị có thạch pháo và máy bắn đá lớn, lực công kích cường đại.
Đây là mưu lược của Giả Hủ, tuy rằng Từ Thịnh đánh lén chiếm lĩnh Sài Tang, nhưng đồng thời y cũng phạm vào sai lầm phía sau, y suất lĩnh đại bộ phận quân đội đi tới Sài Tang, vậy Bành Trạch chỉ có chút ít lính gác, quân Giang Hạ liền bắt lấy chỗ sơ hở này phản công Bành Trạch, kỳ thật cuộc chiến Sài Tang năm đó đã phát sinh một lần, lịch sử thường lặp lại như vậy.
Từ Sài Tang đến Bành Trạch chừng một trăm dặm, nếu đi xuôi dòng, chỉ cần một đêm là đến, trời mau sáng, đội tàu Giang Hạ lái vào hồ Bành Trạch, chạy tới thủy trại Giang Đông cách hai mươi dặm.
Dẫn đầu chiến thuyền là thuyền chiến thứ ba của quân Giang Hạ, chừng bốn ngàn thạch, thể trạng khổng lồ, Thẩm Di khôi ngô đứng thẳng ở mũi thuyền, tay cầm đơn kích và tấm chắn, y là anh em kết nghĩa của Cam Ninh, võ nghệ cũng học được từ Cam Ninh.
Tuy rằng ở trên mặt đất võ nghệ của y chỉ có thể coi là bậc trung, nhưng ở dưới nước, y lại được xưng mãnh tướng đứng đầu Giang Hạ, mà ngay thủy kẻ Cam Ninh cũng thừa nhận ở dưới nước không phải là đối thủ của y.
Thẩm Di rất được Lưu Cảnh tín nhiệm và coi trọng, khi Lưu Cảnh đi Kỳ Xuân và Tôn Quyền kết minh, y chính là cận vệ của Lưu Cảnh, Lưu Cảnh coi trọng y như vậy, vì muốn bồi dưỡng y, khiến y có thể chiếm lĩnh một mặt, từ mãnh tướng biến thành dũng mãnh soái.
Nhưng mưu lược của Thẩm Di còn chưa đủ, Lưu Cảnh cũng lo lắng y xuất chiến phạm phải sai lầm, liền để mưu sĩ Liêu Lập phụ tá, Liêu Lập chừng ba mươi tuổi, vóc người cao gầy, làn da trắng, y là người quận Võ Lăng, tài học xuất chúng sở trường là mưu lược, có quan hệ rất tốt với Tưởng Uyển.
Sau đại chiến Xích Bích, Lưu Cảnh danh chấn thiên hạ, Liêu Lập khéo léo từ chối Lưu Bị, mộ danh đến gia nhập vào Lưu Cảnh, Tưởng Uyển liền đề cử y cho Lưu Cảnh, phong làm Nghị lang Tham Quân Sự, tham dự mưu kế quân vụ, lần này Thẩm Di một mình xuất chiến đến Bành Trạch, Lưu Cảnh lo lắng mưu lược y không đủ, liền để Liêu Lập tới phụ tá y.
Lúc này, Liêu Lập chậm rãi đi lên trước, nhẹ lay động quạt lông cười nói:
- Thủy trại Bành Trạch có chiến thuyền dưới nước và doanh trướng trên bờ, tướng quân tính phá như thế nào?
Mặc dù Thẩm Di xuất thân không kém, lại hết sức kính trọng mưu sĩ có học vấn, y rất kính trọng Liêu Lập, y ôm quyền thi lễ nói:
- Châu Mục để cho ta làm việc tùy theo hoàn cảnh, ta cũng đang phát sầu về việc này, xin tiên sinh dạy ta.
Liêu Lập khẽ mỉm cười:
- Cái gọi là biết người biết ta, bách chiến bách thắng, muốn phá trại, cần phải biết tình hình địch trước, nếu ta đoán không sai, trên mặt hồ Bành Trạch tất có thuyền trinh sát tuần tra, sao tướng quân không đổi cờ Giang Đông, tiến đến hỏi, nắm cơ hội trong tay, hiểu rõ tình hình quân địch.
Một câu nhắc nhở Thẩm Di, y vỗ trán một cái nói:
- Vẫn là tiên sinh lợi hại!
Lúc này y hạ lệnh tất cả chiến thuyền thay chiến cờ quân Giang Đông Đông Ngô, trên cột buồm treo cờ chiến Giang Đông rất lớn, ở trong gió phần phật phất phới, chữ 'Ngô' to đùng làm người khác chú ý.
Không bao lâu, phía trước xuất hiện một con thuyền tuần tra, chậm rãi đến gần đội tàu, chính là trạm canh gác thuyền thuỷ quân Bành Trạch, Thẩm Di mừng rỡ trong lòng, y lập tức hạ lệnh buông một con thuyền nhỏ, suất lĩnh vài tên thuỷ quân đi đến trạm canh gác thuyền.
Trạm canh gác thuyền có năm tên lính Giang Đông, bọn họ bị cờ chiến Giang Đông lừa, tiến lên hỏi, không ngờ lại bị thuyền nhỏ Giang Hạ vây quanh.
Lúc này thuyền ở trạm canh gác cũng ý thức được không ổn, quay đầu muốn chạy, Thẩm Di nhảy lên trạm canh gác thuyền, vung ra đoản kích, chém xung quanh, nháy mắt giết liên tiếp ba người, hai tên lính còn lại bị sự hung hãn của y làm cho sợ tới mức mất hồn mất vía, vội vàng quỳ xuống đầu hàng.
Đoản kích của Thẩm Di chỉ vào hai người, ra lệnh:
- Đem hai người này mang đến thuyền lớn!
... . .
Thám báo trinh sát tuần tra tựa như con dao hai lưỡi, nó có thể do thám tình hình địch, trở thành lưỡi dao sắc bén sát thương quân địch, nhưng nếu sử dụng vô ý, nó sẽ cắt tay mình.
Trinh sát tuần tra Bành Trạch chính là con dao hai lưỡi, từ trong miệng hai gã trinh sát tuần tra, quân Giang Hạ gần như chiếm được toàn bộ tình báo bọn họ muốn.
Mười ngàn quân đi Sài Tang tám ngàn, trong thủy trại Bành Trạch chỉ có hai ngàn trú binh, gần năm trăm chiến thuyền bỏ neo ở trong thủy trại, quân doanh trên bờ gần như là trướng không.
Nhưng khiến Thẩm Di cảm thấy hứng thú chính là trong nhà kho chứa đựng có số lượng lớn vật tư, bao gồm lương thực, quân giới và lều trại vân vân, đại bộ phận vật tư này đều là chiến lợi phẩm từ trận chiến Xích Bích quân Giang Hạ phân cho quân Giang Đông.
Đương nhiên quân Giang Hạ giao hàng ở Bành Trạch, Giang Đông cũng không chở về Kinh Khẩu, trực tiếp lưu giữ trong nhà kho Bành Trạch.
- Ta bây giờ mới hiểu được tầm nhìn xa của Châu Mục!
Thẩm Di thở dài nói:
- Lúc trước Châu Mục nhất định phải đem quyền phân phối chiến lợi phẩm trong tay, mới đầu ta còn không hiểu, bây giờ ta hiểu rồi, nếu để cho quân Giang Đông có được dầu hỏa Tào quân, như vậy hành động hôm nay của chúng ta bị động đến thế nào?
Liêu Lập gật gật đầu,
- Châu Mục đã sớm nhìn thấu dã tâm của Tôn Quyền, biết trận chiến này không thể tránh né, cho nên phòng ngừa chu đáo, tuyệt không cho phép quân Giang Đông đạt được dầu hỏa và vật tư quan trọng.
Nói đến đây, Liêu Lập vừa cười nói:
- Nói Bành Trạch đi! Thẩm tướng quân kể lại tỉ mỉ tình huống, chuẩn bị đánh một trận này như thế nào?
Thẩm Di khiêm tốn khom người nói:
- Đánh cụ thể như thế nào lòng ta rất rõ ràng, mấu chốt là Châu Mục lo lắng ta thiếu chiến lược, việc này ta quả thật rất khiếm khuyết, hy vọng tiên sinh có thể dạy ta!
Nói xong, y đầy chờ mong nhìn Liêu Lập
Liêu Lập vô cùng thích sự khiêm tốn thẳng thắn thành khẩn của tướng quân trẻ tuổi này, càng ưa thích y kính trọng mình, Liêu Lập vuốt râu cười nói:
- Kỳ thật cái gọi chiến lược chính là suy xét từ đại cục, không cần suy nghĩ chiến dịch, cũng không phải chỉ suy xét Bành Trạch, mà suy xét toàn cục, suy xét toàn bộ ảnh hưởng của trận chiến này với quân Giang Đông, đồng thời phải để cho chúng ta đạt được ích lợi lớn nhất, từ điểm này xuất phát, Thẩm tướng quân ngẫm lại nên làm như thế nào?
Thẩm Di trầm tư một chút nói:
- Ta đoán quân chủ lực Giang Đông ít nhất còn có hai ba ngày mới đến, nhưng vẫn là tốc chiến tốc thắng, đối phương chỉ có hai ngàn người, một trận chiến có thể phá được, mấu chốt là vật tư, nhiều chiến thuyền và vật tư như vậy, một mồi lửa thiêu hủy thật là đáng tiếc, không bằng nhổ sạch tận gốc, chở toàn bộ về Vũ Xương, về phần thủy trại, ta nghĩ thiêu hủy hoàn toàn.
Liêu Lập gật gật đầu,
- Thẩm tướng quân nói hoàn toàn chính xác, ta không cần phải bổ sung gì nữa.
Thẩm Di có được cổ vũ, hưng phấn xoa tay,
- Để quân Giang Đông nếm thử lợi hại chiến thuyền cỡ lớn của ta!
Liêu Lập ha hả cười,
- Ta rất chờ mong bản lĩnh của tướng quân.
Thẩm Di xoay người ra khoang thuyền, đi đến đầu thuyền, xa xa nghe thanh âm y truyền đến,
- Trực tiếp nhảy vào thủy trại!
Đội tàu quân Giang Hạ dần đến gần thủy trại, nhưng chiến thuyền quân Giang Hạ cũng không ngừng lại, ngược lại treo buồm lớn, thổi phồng lực lượng, đi nhanh về phía thủy trại Bành Trạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.