Chương 415: Sứ giả bắc lộ.
Cao Nguyệt
28/08/2017
Hứa Đô, phủ Thừa Tướng, mấy hôm nay tâm tình của Tào Tháo cực kỳ sảng
khoái, từ sau khi lão tiếp nhận và thực hiện định cục tứ sách của Tuân
Du, thế cục quả nhiên đã theo chiều hướng có lợi cho sự phát triển của
mình.
Bộ hạ cũ của Viên thị ở phương bắc đã xảy ra nội chiến tranh giành quyền lãnh đạo, đô đốc Diêm Nhu và quân sư Tuân Kham không hợp tính nhau, khiến cho bộ hạ cũ của Viên thị lâm vào nguy cơ, cách đây mấy ngày, đại tướng quân Tào là Tào Thuần và Trương Liêu lần lượt tấn công tân quân của Viên thị ở quận Thanh Hà và quận Bột Hải Hà Bắc, Diêm Nhu án binh bất động, làm cho quân Viên thảm bại, bị quân Tào chém giết hơn hai vạn người.
Tuân Kham chịu áp lực từ hai việc chiến bại và nội chiến, không thể không tiếp nhận phương án bố trí của Tào Tháo, vứt bỏ Hà Bắc, dẫn hơn ba vạn quân di chuyển đến quận Liễu Thành Liêu Đông.
Tào Thuần và Trương Liêu nhân cơ hội áp sát U Châu, Diêm Nhu lần nữa hiến thành đầu hàng, lại bị Tào Tháo hạ lệnh trảm thủ ở ngoài huyện thành huyện Kế, dùng thủ cấp để ra lệnh cho Hà Bắc, tuy chưa thể hoàn hoàn tiêu diệt dư nghiệt Viên thị, nhưng Hà Bắc đã ổn, dư nghiệt Viên thị đã rời khỏi Hà Bắc, bọn họ sẽ rất khó phát triển mạnh lần nữa.
Mà Mã Đằng ở Tây Lương cũng bị áp lực của triều đình bức bách, đáp ứng vào Kinh tham gia lễ hiến tế của tổ tiên Mã Viện, trước mắt đang trên đường vào Kinh, tuy Tào Tháo hứa sẽ bảo đảm an toàn cho Mã Đằng, nhưng thật ra lại thả lưới vây giết, chờ Mã Đằng tới cửa.
Nhưng điều làm cho Tào Tháo vui mừng chính là Giang Đông ở phương nam, lão đã nhận được tin tức, Tôn Quyền tiếp nhận bổ nhiệm Thái thú quận Nam, lệnh cho Trình Phổ dẫn bị quân đi Giang Lăng nhậm chức, Tào Tháo đương nhiên biết Lưu Cảnh sẽ không nhả Giang Lăng ra, cứ như vậy, hai nhà Tôn Lưu sẽ vì Giang Lăng mà mâu thuẫn càng trầm trọng hơn.
Tuy nhiên, không phải việc nào cũng làm Tào Tháo hài lòng, hiển nhiên là kế sách đối phó Lưu Cảnh trong tứ sách không thành công, lão đã liên tục nhận được tin tức xấu, Lưu Cảnh đã giả mạo Trình Phổ cướp đoạt Giang Lăng, lại tiêu diệt toàn quân của Tào Nhân tại huyện Biên, Tào Nhân tung tích không rõ, Lưu Cảnh lại thuận thế bức bách Từ Hoảng rút quân khỏi Tương Dương, quân Giang Hạ đã chiếm lĩnh được thành Tương Dương.
Điều này khiến tâm tình của Tào Tháo vốn rất tốt lại trở nên bực bội, hơn nữa Từ Hoảng tự tiện quyết định rút khỏi Tương Dương, làm cho Tào Tháo tức giận, cho dù y đổi về được Trần Kiểu, cũng khó có thể làm Tào Tháo nguôi giận.
Trong thư phòng, Tuân Du đang kiên nhẫn khuyên can Tào Tháo:
- Thừa Tướng, việc này cũng không thể hoàn toàn trách cứ Từ tướng quân, chủ yếu là Lưu Cảnh chỉ cho Tướng quân kỳ hạn một ngày, áp lực rất lớn, Tướng quân biết khó có thể bảo vệ được thành Tương Dương, vì bảo toàn lực lượng, việc Lộ Chiêu rút quân đối với Tướng quân mà nói là một cử chỉ sáng suốt.
- Hừ!
Tào Tháo hừ mạnh một tiếng:
- Hắn vứt bỏ thành Tương Dương làm hỏng đại kế của ta, bằng không khi Giang Đông tấn công Giang Hạ, ta ở phía sau giáp công, Lưu Cảnh hai mặt thụ địch, trận chiến này tất bại, hiện tại mất đi thành Tương Dương, quân ta bị Hán Thủy cách trở, chẳng khác nào đã giải trừ mối lo về sau của Lưu Cảnh, Từ Công Minh tự ý chủ trương, phá hỏng đại sự của ta.
- Thừa Tướng, Từ tướng quân chỉ là đại tướng, không thể là đối thủ của một kẻ kiêu hùng như Lưu Cảnh, lấy không chuẩn bị mà đánh với người đã chuẩn bị, Từ tướng quân làm sao có thể không trúng kế, chỉ có thể nói là Lưu Cảnh nắm rõ được đại cục, mà Từ tướng quân chỉ chiếu cố một phương, xem ra Từ tướng quân đã đổi về được Trần Kiểu và năm ngàn quân bình an vô sự đã là thuận lợi lắm rồi, làm sao Tướng quân biết được nguy cơ của Lưu Cảnh? Thừa Tướng không nên trách Tướng quân.
Sự kiên nhẫn khuyên nhủ của Tuân Du, đã khiến cơn giận của Tào Tháo hạ xuống, Tào Tháo chắp tay sau lưng đi vài bước lại nói:
- Ta vừa mới nhận được một tin tức, thủy quân Giang Hạ vừa phá hủy ba chiếc chiến thuyền của quân Giang Đông ở huyện Kỳ Xuân, lại bức lui Trình Phổ đến phía đông Sài Tang, Công Đạt nhìn nhận việc này như thế nào?
Tuân Du mỉm cười:
- Thừa Tướng, kỳ thực việc này đã nằm trong dự liệu của thuộc hạ.
Tào Tháo nhanh chóng liếc mắt nhìn Tuân Du, tuy y đã hiểu được đôi chút, nhưng y vẫn muốn nghe thử giải thích của Tuân Du:
- Nói tiếp đi!
Tuân Du cười nói:
- Từ việc này có thể thấy được mưu đồ sâu xa của Lưu Cảnh, hắn là muốn cố ý gây ra rắc rối, dẫn đến chiến tranh, thế thì có thể giải thích vì sao Lưu Cảnh nóng lòng nắm trong tay hai thành Giang Lăng và Tương Dương, hắn vì ứng đối với chiến tranh do mình khơi mào, nhất định phải nhanh chóng giải quyết nỗi lo về sau.
Tào Tháo gật gật đầu, cách nhìn của Tuân Du hoàn toàn giống với mình, y cũng mỉm cười:
- Vậy Công Đạt lại nói xem, Lưu Cảnh vì sao lại phải khơi mào chiến tranh?
Tuân Du cũng thở dài một tiếng:
- Hắn cũng là vì nhất lao vĩnh dật (cực khổ một lúc, thảnh thơi một đời), giải trừ nỗi lo về sau, nếu như thuộc hạ đoán không lầm, mục tiêu kế tiếp của hắn, chính là Ba Thục, Lưu Chương làm chủ yếu nhược, không thể giữ được đất này, đây cũng chính là ý trời vậy!
Tào Tháo ngẩng đầu lên, nhìn lên trần nhà thật lâu, cuối cùng mới lắc lắc đầu:
- Lưu Cảnh quả là kiêu long, hắn chí tại thiên hạ, một khi để hắn vào Ba Thục, không khác nào giao long về biển, một ngày nào đó ắt sẽ thành đại họa tâm phúc của ta, ta không thể để hắn đoạt được Ba Thục.
Tuân Du thở dài trong lòng một tiếng, trừ phi Ba Thục đổi chủ, nếu không rất khó ngăn cản Lưu Cảnh, Tào Tháo thấy Tuân Du không có lòng tin, liền cười lạnh một tiếng, nói:
- Việc do người làm, ta không tin đây là ý trời.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một tên thị vệ ở ngoài cửa bẩm báo:
- Khởi bẩm Thừa Tướng, sứ giả Giang Đông đã đến!
Tào Tháo bỗng nhiên đứng dậy, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, ra lệnh:
- Mau dẫn y đến gặp ta!
Trương Ôn được mười mấy binh sỹ hộ vệ đến phủ Thừa Tướng, trong lòng y có chút khẩn trương, không biết có thể hoàn thành trọng trách mà Ngô Hầu giao phó hay không, nhưng mặt khác Trương Ôn cũng biết, đối với Tào Tháo mà nói, cùng đánh Lưu Cảnh cũng phù hợp với lợi ích của lão, có thể nói đây là một sự hợp tác rất buồn cười, trước đại chiến Xích Bích hợp tác giữa hai nhà bị rạn nứt, bây giờ lại chủ động đề cập đến việc hợp tác, không biết Tào Tháo có bụng dạ này hay không?
Đi vào phủ Thừa Tướng, Trương Ôn chờ một lát, liền được thị vệ dẫn vào nội đường, Tào Tháo đã chờ ở bên trong, vẻ mặt nghiêm nghị, khóe miệng mang một nụ cười lạnh, mà Tuân Du ngồi một bên, cười mà không nói.
Tên thị vệ khom người bẩm báo:
- Khởi bẩm Thừa Tướng, sứ giả Giang Đông đã đến!
Trương Ôn cuống quít đi lên phía trước, khom người thi lễ:
- Giang Đông Trương Ôn tham kiến Thừa Tướng!
Trên mặt Tào Tháo lộ ra một nụ cười nhàn nhạt:
- Hóa ra là Trương Huệ Thứ ở quận Ngô, nghe đại danh đã lâu, mời ngồi!
Trương Ôn không ngờ được Tào Tháo nhiệt tình tiếp đãi, trong lòng y thực có chút không thoải mái, liền thi lễ với Tuân Du, ngồi xuống, Tào Tháo liếc mắt nhìn y, nói:
- Hai nhà chúng ta bây giờ vẫn còn là kẻ thù, nhưng hai nước đánh nhau, không chém sứ giả, ta sẽ không giết tiên sinh, yên tâm đi!
Trương Ôn cười khổ một tiếng, chắp tay nói:
- Lời này của Thừa Tướng làm người ta kinh ngạc, Giang Đông sở dĩ kháng Tào, là bởi vì Thừa Tướng dẫn đại quân xuôi nam, uy hiếp sinh tồn của Giang Đông trước, Ngô Hầu đối với bản thân Thừa Tướng không có ác ý, cũng một lòng muốn hợp tác với Thừa Tướng, nếu như Thừa Tướng nhớ mối thù xưa, vậy thì tại hạ cũng không có gì để nói.
Tào Tháo mỉm cười:
- Trong bụng Tể Tướng có thể chống thuyền (ý nói người đại nhân đại lượng, dễ dàng tha thứ cho người khác), đương nhiên ta không phải là kẻ nhớ kỹ thù xưa, nhưng thành ý của Tôn Quyền cũng không phải là một hai câu của tiên sinh có thể biểu hiện ra, mấu chốt là ta muốn xem y làm thế nào?
- Tại hạ chính là vì việc hợp tác mà đến đây!
Trương Ôn lấy ra bức thư Tôn Quyền tự tay viết, hai tay dâng lên:
- Đây là thư Ngô Hầu gửi cho Thừa Tướng, mời Thừa Tướng xem trước!
Tào Tháo tiếp nhận bức thư đọc sơ qua một lần, nội dung trong thư giống như y nghĩ, trước tiên là thăm hỏi theo lễ tiết, sau đó giải thích nỗi khổ trong đại chiến Xích Bích, làm dịu đi quan hệ hai nhà, cuối cùng chuyển sang đề tài, nói đến việc Thái thú quận Nam, đương nhiên cũng đề cập đến mâu thuẫn xưa nay của hai nhà Kinh Ngô.
- Thù cha không đội trời chung, dục vọng thảo phạt Giang Hạ, sức vẫn chưa đủ, mong Thừa Tướng trợ giúp từ phía tây, cùng nhau thảo phạt Giang Hạ.
Tào Tháo lập tức cười phá lên:
- Ngô Hầu quả là người khôn khéo, lần trước ta binh hùng tướng mạnh, thực lực hùng hậu, y không giúp đỡ ta, lại đi trợ giúp Lưu Cảnh, bây giờ ta binh lực không đủ, đang muốn nghỉ ngơi lại sức, Ngô Hầu lại muốn đề xuất hợp tác, thật là khiến người ta khó hiểu đó nha!
Trương Ôn xấu hổ cười hai tiếng:
- Lúc đó nếu Thừa Tướng mang binh ít một chút, tầm nhìn ngắn một chút, có lẽ Giang Đông cũng sẽ không kết minh với Giang Hạ rồi, Thừa Tướng vì sao không nhìn lại lúc trước, chuyện rắc rối không phải đã qua rồi ư?
- Tiền sự bất vong, hậu sự chi sư (Ý là lấy việc xảy ra lúc trước làm bài học cho sau này).
Tào Tháo thản nhiên nói:
- Ngô Hầu không đưa ra một chút thành ý, khiến ta làm sao có thể quên được chuyện quá khứ?
Trương Ôn giờ mới hiểu, hóa ra là Tào Tháo muốn đặt điều kiện, mặc dù trước khi đi, Ngô Hầu cũng đã căn dặn y, về mặt lãnh thổ nhất quyết không nhượng bộ, tiền lương cũng không được, còn lại y đều có thể làm chủ, cái này không được, cái kia cũng không được, việc này cũng đã đóng chặt rất nhiều con đường đàm phán.
Trương Ôn đành phải kiên trì hỏi:
- Không biết Thừa Tướng cần thành ý thế nào?
- Ta muốn biết, giả như tiêu diệt được Kinh Châu, thì đất đai phân chia thế nào?
Tào Tháo rất thẳng thắn nói ra yêu cầu của mình:
- Ý kiến của ta là quận Tương Dương thuộc về ta, các quận còn lại ta đều có thể nhường cho Giang Đông, đây là một điều kiện, tiếp theo chính là Hợp Phì, ta hy vọng có thể cùng Giang Đông lập thành hẹn ước ba năm, trong vòng ba năm Giang Đông không được tấn công Hợp Phì nữa, nếu như Giang Đông có thể đáp ứng hai điều kiện này, ta sẽ từ phía bắc phối hợp với quân Giang Đông.
Trương Ôn trầm tư chốc lát, nói:
- Hai điều kiện này, tại hạ muốn xin chỉ thị của Ngô Hầu, có thể chờ đợi vài ngày hay không?
Tào Tháo mỉm cười:
- Tiên sinh không ngại viết một phong thư, ta dùng khoái mã cấp báo giúp tiên sinh đưa đi Giang Đông, chậm nhất là hai ngày sẽ đến được Kinh Khẩu.
- Vậy thì đã làm phiền Thừa Tướng rồi!
Trương Ôn cáo từ lui xuống nghỉ ngơi, lúc này Tào Tháo mới cười hỏi Tuân Du vẫn đang trầm mặc không nói:
- Công Đạt cảm thấy như thế nào?
Tuân Du lắc lắc đầu:
- Chẳng lẽ Giang Đông không biết quân đội của chúng ta đã thoái lui về phía bắc Hán Thủy sao? Quân Giang Hạ phong tỏa mặt sông, trông cậy vào sự tương trợ của chúng ta dường như có chút không thực tế.
Tào Tháo cười nhạt:
- Đương nhiên là ta có thành ý trợ giúp Giang Đông, nhưng làm sao vượt sông là một chuyện khác, nếu như quân Giang Đông giúp ta vượt Hán Thủy, ta rất nguyện ý tái chiến Tương Dương, nếu như bọn chúng cũng không đột phá được Hán Thủy, vậy ta cũng chỉ có thể trợ giúp Giang Đông về đạo nghĩa mà thôi, Lưu Cảnh bị trùng trùng áp chế, lại là việc ta thấy vui nhất.
Tuân Du cười cười nói:
- Giang Đông không có dầu hỏa, thủy chiến vô cùng bất lợi, nếu Thừa Tướng có thể đưa ra một lượng dầu hỏa thượng hạng cho quân Giang Đông, thuộc hạ nghĩ đây cũng là một kiểu trợ giúp, ít nhất có thể biểu hiện thành ý của chúng ta.
Tuân Du ngừng một chút lại nói:
- Nếu Thừa Tướng muốn gia tăng thực lực cho quân Giang Đông, cũng có thể đem phương pháp luyện dầu cho bọn họ, cân bằng quân lực của Giang Đông và Giang Hạ.
Tào Tháo trầm mặc một hồi, lắc lắc đầu:
- Giang Đông cũng là kẻ thù của ta, phương pháp luyện dầu không thể cho, chỉ có thể cho cá, mà không thể dạy cách câu cá.
Bộ hạ cũ của Viên thị ở phương bắc đã xảy ra nội chiến tranh giành quyền lãnh đạo, đô đốc Diêm Nhu và quân sư Tuân Kham không hợp tính nhau, khiến cho bộ hạ cũ của Viên thị lâm vào nguy cơ, cách đây mấy ngày, đại tướng quân Tào là Tào Thuần và Trương Liêu lần lượt tấn công tân quân của Viên thị ở quận Thanh Hà và quận Bột Hải Hà Bắc, Diêm Nhu án binh bất động, làm cho quân Viên thảm bại, bị quân Tào chém giết hơn hai vạn người.
Tuân Kham chịu áp lực từ hai việc chiến bại và nội chiến, không thể không tiếp nhận phương án bố trí của Tào Tháo, vứt bỏ Hà Bắc, dẫn hơn ba vạn quân di chuyển đến quận Liễu Thành Liêu Đông.
Tào Thuần và Trương Liêu nhân cơ hội áp sát U Châu, Diêm Nhu lần nữa hiến thành đầu hàng, lại bị Tào Tháo hạ lệnh trảm thủ ở ngoài huyện thành huyện Kế, dùng thủ cấp để ra lệnh cho Hà Bắc, tuy chưa thể hoàn hoàn tiêu diệt dư nghiệt Viên thị, nhưng Hà Bắc đã ổn, dư nghiệt Viên thị đã rời khỏi Hà Bắc, bọn họ sẽ rất khó phát triển mạnh lần nữa.
Mà Mã Đằng ở Tây Lương cũng bị áp lực của triều đình bức bách, đáp ứng vào Kinh tham gia lễ hiến tế của tổ tiên Mã Viện, trước mắt đang trên đường vào Kinh, tuy Tào Tháo hứa sẽ bảo đảm an toàn cho Mã Đằng, nhưng thật ra lại thả lưới vây giết, chờ Mã Đằng tới cửa.
Nhưng điều làm cho Tào Tháo vui mừng chính là Giang Đông ở phương nam, lão đã nhận được tin tức, Tôn Quyền tiếp nhận bổ nhiệm Thái thú quận Nam, lệnh cho Trình Phổ dẫn bị quân đi Giang Lăng nhậm chức, Tào Tháo đương nhiên biết Lưu Cảnh sẽ không nhả Giang Lăng ra, cứ như vậy, hai nhà Tôn Lưu sẽ vì Giang Lăng mà mâu thuẫn càng trầm trọng hơn.
Tuy nhiên, không phải việc nào cũng làm Tào Tháo hài lòng, hiển nhiên là kế sách đối phó Lưu Cảnh trong tứ sách không thành công, lão đã liên tục nhận được tin tức xấu, Lưu Cảnh đã giả mạo Trình Phổ cướp đoạt Giang Lăng, lại tiêu diệt toàn quân của Tào Nhân tại huyện Biên, Tào Nhân tung tích không rõ, Lưu Cảnh lại thuận thế bức bách Từ Hoảng rút quân khỏi Tương Dương, quân Giang Hạ đã chiếm lĩnh được thành Tương Dương.
Điều này khiến tâm tình của Tào Tháo vốn rất tốt lại trở nên bực bội, hơn nữa Từ Hoảng tự tiện quyết định rút khỏi Tương Dương, làm cho Tào Tháo tức giận, cho dù y đổi về được Trần Kiểu, cũng khó có thể làm Tào Tháo nguôi giận.
Trong thư phòng, Tuân Du đang kiên nhẫn khuyên can Tào Tháo:
- Thừa Tướng, việc này cũng không thể hoàn toàn trách cứ Từ tướng quân, chủ yếu là Lưu Cảnh chỉ cho Tướng quân kỳ hạn một ngày, áp lực rất lớn, Tướng quân biết khó có thể bảo vệ được thành Tương Dương, vì bảo toàn lực lượng, việc Lộ Chiêu rút quân đối với Tướng quân mà nói là một cử chỉ sáng suốt.
- Hừ!
Tào Tháo hừ mạnh một tiếng:
- Hắn vứt bỏ thành Tương Dương làm hỏng đại kế của ta, bằng không khi Giang Đông tấn công Giang Hạ, ta ở phía sau giáp công, Lưu Cảnh hai mặt thụ địch, trận chiến này tất bại, hiện tại mất đi thành Tương Dương, quân ta bị Hán Thủy cách trở, chẳng khác nào đã giải trừ mối lo về sau của Lưu Cảnh, Từ Công Minh tự ý chủ trương, phá hỏng đại sự của ta.
- Thừa Tướng, Từ tướng quân chỉ là đại tướng, không thể là đối thủ của một kẻ kiêu hùng như Lưu Cảnh, lấy không chuẩn bị mà đánh với người đã chuẩn bị, Từ tướng quân làm sao có thể không trúng kế, chỉ có thể nói là Lưu Cảnh nắm rõ được đại cục, mà Từ tướng quân chỉ chiếu cố một phương, xem ra Từ tướng quân đã đổi về được Trần Kiểu và năm ngàn quân bình an vô sự đã là thuận lợi lắm rồi, làm sao Tướng quân biết được nguy cơ của Lưu Cảnh? Thừa Tướng không nên trách Tướng quân.
Sự kiên nhẫn khuyên nhủ của Tuân Du, đã khiến cơn giận của Tào Tháo hạ xuống, Tào Tháo chắp tay sau lưng đi vài bước lại nói:
- Ta vừa mới nhận được một tin tức, thủy quân Giang Hạ vừa phá hủy ba chiếc chiến thuyền của quân Giang Đông ở huyện Kỳ Xuân, lại bức lui Trình Phổ đến phía đông Sài Tang, Công Đạt nhìn nhận việc này như thế nào?
Tuân Du mỉm cười:
- Thừa Tướng, kỳ thực việc này đã nằm trong dự liệu của thuộc hạ.
Tào Tháo nhanh chóng liếc mắt nhìn Tuân Du, tuy y đã hiểu được đôi chút, nhưng y vẫn muốn nghe thử giải thích của Tuân Du:
- Nói tiếp đi!
Tuân Du cười nói:
- Từ việc này có thể thấy được mưu đồ sâu xa của Lưu Cảnh, hắn là muốn cố ý gây ra rắc rối, dẫn đến chiến tranh, thế thì có thể giải thích vì sao Lưu Cảnh nóng lòng nắm trong tay hai thành Giang Lăng và Tương Dương, hắn vì ứng đối với chiến tranh do mình khơi mào, nhất định phải nhanh chóng giải quyết nỗi lo về sau.
Tào Tháo gật gật đầu, cách nhìn của Tuân Du hoàn toàn giống với mình, y cũng mỉm cười:
- Vậy Công Đạt lại nói xem, Lưu Cảnh vì sao lại phải khơi mào chiến tranh?
Tuân Du cũng thở dài một tiếng:
- Hắn cũng là vì nhất lao vĩnh dật (cực khổ một lúc, thảnh thơi một đời), giải trừ nỗi lo về sau, nếu như thuộc hạ đoán không lầm, mục tiêu kế tiếp của hắn, chính là Ba Thục, Lưu Chương làm chủ yếu nhược, không thể giữ được đất này, đây cũng chính là ý trời vậy!
Tào Tháo ngẩng đầu lên, nhìn lên trần nhà thật lâu, cuối cùng mới lắc lắc đầu:
- Lưu Cảnh quả là kiêu long, hắn chí tại thiên hạ, một khi để hắn vào Ba Thục, không khác nào giao long về biển, một ngày nào đó ắt sẽ thành đại họa tâm phúc của ta, ta không thể để hắn đoạt được Ba Thục.
Tuân Du thở dài trong lòng một tiếng, trừ phi Ba Thục đổi chủ, nếu không rất khó ngăn cản Lưu Cảnh, Tào Tháo thấy Tuân Du không có lòng tin, liền cười lạnh một tiếng, nói:
- Việc do người làm, ta không tin đây là ý trời.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một tên thị vệ ở ngoài cửa bẩm báo:
- Khởi bẩm Thừa Tướng, sứ giả Giang Đông đã đến!
Tào Tháo bỗng nhiên đứng dậy, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, ra lệnh:
- Mau dẫn y đến gặp ta!
Trương Ôn được mười mấy binh sỹ hộ vệ đến phủ Thừa Tướng, trong lòng y có chút khẩn trương, không biết có thể hoàn thành trọng trách mà Ngô Hầu giao phó hay không, nhưng mặt khác Trương Ôn cũng biết, đối với Tào Tháo mà nói, cùng đánh Lưu Cảnh cũng phù hợp với lợi ích của lão, có thể nói đây là một sự hợp tác rất buồn cười, trước đại chiến Xích Bích hợp tác giữa hai nhà bị rạn nứt, bây giờ lại chủ động đề cập đến việc hợp tác, không biết Tào Tháo có bụng dạ này hay không?
Đi vào phủ Thừa Tướng, Trương Ôn chờ một lát, liền được thị vệ dẫn vào nội đường, Tào Tháo đã chờ ở bên trong, vẻ mặt nghiêm nghị, khóe miệng mang một nụ cười lạnh, mà Tuân Du ngồi một bên, cười mà không nói.
Tên thị vệ khom người bẩm báo:
- Khởi bẩm Thừa Tướng, sứ giả Giang Đông đã đến!
Trương Ôn cuống quít đi lên phía trước, khom người thi lễ:
- Giang Đông Trương Ôn tham kiến Thừa Tướng!
Trên mặt Tào Tháo lộ ra một nụ cười nhàn nhạt:
- Hóa ra là Trương Huệ Thứ ở quận Ngô, nghe đại danh đã lâu, mời ngồi!
Trương Ôn không ngờ được Tào Tháo nhiệt tình tiếp đãi, trong lòng y thực có chút không thoải mái, liền thi lễ với Tuân Du, ngồi xuống, Tào Tháo liếc mắt nhìn y, nói:
- Hai nhà chúng ta bây giờ vẫn còn là kẻ thù, nhưng hai nước đánh nhau, không chém sứ giả, ta sẽ không giết tiên sinh, yên tâm đi!
Trương Ôn cười khổ một tiếng, chắp tay nói:
- Lời này của Thừa Tướng làm người ta kinh ngạc, Giang Đông sở dĩ kháng Tào, là bởi vì Thừa Tướng dẫn đại quân xuôi nam, uy hiếp sinh tồn của Giang Đông trước, Ngô Hầu đối với bản thân Thừa Tướng không có ác ý, cũng một lòng muốn hợp tác với Thừa Tướng, nếu như Thừa Tướng nhớ mối thù xưa, vậy thì tại hạ cũng không có gì để nói.
Tào Tháo mỉm cười:
- Trong bụng Tể Tướng có thể chống thuyền (ý nói người đại nhân đại lượng, dễ dàng tha thứ cho người khác), đương nhiên ta không phải là kẻ nhớ kỹ thù xưa, nhưng thành ý của Tôn Quyền cũng không phải là một hai câu của tiên sinh có thể biểu hiện ra, mấu chốt là ta muốn xem y làm thế nào?
- Tại hạ chính là vì việc hợp tác mà đến đây!
Trương Ôn lấy ra bức thư Tôn Quyền tự tay viết, hai tay dâng lên:
- Đây là thư Ngô Hầu gửi cho Thừa Tướng, mời Thừa Tướng xem trước!
Tào Tháo tiếp nhận bức thư đọc sơ qua một lần, nội dung trong thư giống như y nghĩ, trước tiên là thăm hỏi theo lễ tiết, sau đó giải thích nỗi khổ trong đại chiến Xích Bích, làm dịu đi quan hệ hai nhà, cuối cùng chuyển sang đề tài, nói đến việc Thái thú quận Nam, đương nhiên cũng đề cập đến mâu thuẫn xưa nay của hai nhà Kinh Ngô.
- Thù cha không đội trời chung, dục vọng thảo phạt Giang Hạ, sức vẫn chưa đủ, mong Thừa Tướng trợ giúp từ phía tây, cùng nhau thảo phạt Giang Hạ.
Tào Tháo lập tức cười phá lên:
- Ngô Hầu quả là người khôn khéo, lần trước ta binh hùng tướng mạnh, thực lực hùng hậu, y không giúp đỡ ta, lại đi trợ giúp Lưu Cảnh, bây giờ ta binh lực không đủ, đang muốn nghỉ ngơi lại sức, Ngô Hầu lại muốn đề xuất hợp tác, thật là khiến người ta khó hiểu đó nha!
Trương Ôn xấu hổ cười hai tiếng:
- Lúc đó nếu Thừa Tướng mang binh ít một chút, tầm nhìn ngắn một chút, có lẽ Giang Đông cũng sẽ không kết minh với Giang Hạ rồi, Thừa Tướng vì sao không nhìn lại lúc trước, chuyện rắc rối không phải đã qua rồi ư?
- Tiền sự bất vong, hậu sự chi sư (Ý là lấy việc xảy ra lúc trước làm bài học cho sau này).
Tào Tháo thản nhiên nói:
- Ngô Hầu không đưa ra một chút thành ý, khiến ta làm sao có thể quên được chuyện quá khứ?
Trương Ôn giờ mới hiểu, hóa ra là Tào Tháo muốn đặt điều kiện, mặc dù trước khi đi, Ngô Hầu cũng đã căn dặn y, về mặt lãnh thổ nhất quyết không nhượng bộ, tiền lương cũng không được, còn lại y đều có thể làm chủ, cái này không được, cái kia cũng không được, việc này cũng đã đóng chặt rất nhiều con đường đàm phán.
Trương Ôn đành phải kiên trì hỏi:
- Không biết Thừa Tướng cần thành ý thế nào?
- Ta muốn biết, giả như tiêu diệt được Kinh Châu, thì đất đai phân chia thế nào?
Tào Tháo rất thẳng thắn nói ra yêu cầu của mình:
- Ý kiến của ta là quận Tương Dương thuộc về ta, các quận còn lại ta đều có thể nhường cho Giang Đông, đây là một điều kiện, tiếp theo chính là Hợp Phì, ta hy vọng có thể cùng Giang Đông lập thành hẹn ước ba năm, trong vòng ba năm Giang Đông không được tấn công Hợp Phì nữa, nếu như Giang Đông có thể đáp ứng hai điều kiện này, ta sẽ từ phía bắc phối hợp với quân Giang Đông.
Trương Ôn trầm tư chốc lát, nói:
- Hai điều kiện này, tại hạ muốn xin chỉ thị của Ngô Hầu, có thể chờ đợi vài ngày hay không?
Tào Tháo mỉm cười:
- Tiên sinh không ngại viết một phong thư, ta dùng khoái mã cấp báo giúp tiên sinh đưa đi Giang Đông, chậm nhất là hai ngày sẽ đến được Kinh Khẩu.
- Vậy thì đã làm phiền Thừa Tướng rồi!
Trương Ôn cáo từ lui xuống nghỉ ngơi, lúc này Tào Tháo mới cười hỏi Tuân Du vẫn đang trầm mặc không nói:
- Công Đạt cảm thấy như thế nào?
Tuân Du lắc lắc đầu:
- Chẳng lẽ Giang Đông không biết quân đội của chúng ta đã thoái lui về phía bắc Hán Thủy sao? Quân Giang Hạ phong tỏa mặt sông, trông cậy vào sự tương trợ của chúng ta dường như có chút không thực tế.
Tào Tháo cười nhạt:
- Đương nhiên là ta có thành ý trợ giúp Giang Đông, nhưng làm sao vượt sông là một chuyện khác, nếu như quân Giang Đông giúp ta vượt Hán Thủy, ta rất nguyện ý tái chiến Tương Dương, nếu như bọn chúng cũng không đột phá được Hán Thủy, vậy ta cũng chỉ có thể trợ giúp Giang Đông về đạo nghĩa mà thôi, Lưu Cảnh bị trùng trùng áp chế, lại là việc ta thấy vui nhất.
Tuân Du cười cười nói:
- Giang Đông không có dầu hỏa, thủy chiến vô cùng bất lợi, nếu Thừa Tướng có thể đưa ra một lượng dầu hỏa thượng hạng cho quân Giang Đông, thuộc hạ nghĩ đây cũng là một kiểu trợ giúp, ít nhất có thể biểu hiện thành ý của chúng ta.
Tuân Du ngừng một chút lại nói:
- Nếu Thừa Tướng muốn gia tăng thực lực cho quân Giang Đông, cũng có thể đem phương pháp luyện dầu cho bọn họ, cân bằng quân lực của Giang Đông và Giang Hạ.
Tào Tháo trầm mặc một hồi, lắc lắc đầu:
- Giang Đông cũng là kẻ thù của ta, phương pháp luyện dầu không thể cho, chỉ có thể cho cá, mà không thể dạy cách câu cá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.