Chương 492: Tái sứ Ba Thục.
Cao Nguyệt
26/12/2017
Sau khi Pháp Chính và Vương Lũy đi sứ Kinh Châu trở về, Lưu Chương đã
càng thêm tin tưởng Lưu Cảnh sẽ không dễ dàng tiến quân Ba Thục, ít nhất là trước khi xử lý xông nỗi lo Giang Đông tạm thời sẽ không rảnh tây
tiến.
Tuy rằng Lưu Chương cho rằng quân Kinh Châu không rảnh tây tiến, nhưng trên dưới trong triều lại không nhất trí với cách nghĩ của y, khoảng thời gian gần đây, những cuộc tranh luận về quân Kinh Châu tây chinh ngày càng xôn xao, các loại tin tức đều được bàn tán sôi nổi ở Thành Đô.
Thực lực của quân Kinh Châu, chỉ cần thời cơ chín muồi, quân Kinh Châu nhất định sẽ bành trướng về phía tây, điều này, bất kể là hệ bản địa Ba Thục, hay là sỹ tộc Đông Châu đều đã suy nghĩ giống nhau.
Tranh luận duy nhất là, quân Kinh Châu tây chinh sẽ bắt đầu vào khi nào, cho đến nay, mọi người ở Ba Thục đã có hai loại quan điểm, một là ba năm sau, khi Kinh Châu đã khôi phục nguyên khí, Lưu Cảnh thống nhất Kinh Nam, còn phải hoàn toàn đủ sức tiêu trừ áp lực của Tào Tháo và Tôn Quyền, việc này cần thời gian ít nhất là ba năm.
Còn có một quan điểm cấp tiến là một năm sau, lý do là Lưu Cảnh không thể đợi đến khi Tào Tháo khôi phục thực lực rồi mới bành trướng, chỉ cần thế cục nội bộ Kinh Châu hơi ổn định, quân Kinh Châu sẽ lập tức tây tiến.
Tuy nhiên đối với Lưu Chương mà nói, bất kể là một năm hay là ba năm đều sẽ không ảnh hưởng đến cách nghĩ của y, y chỉ có một ý niệm trong đầu, đó là quân Kinh Châu vĩnh viễn không tây chinh Ba Thục, để Ba Thục vĩnh viễn trở thành vương quốc của y và con cháu y.
Vì mục đích này, Lưu Chương không tiếc lấy lòng Tào Tháo trước lúc Tào Tháo xua quân nam hạ, cũng không tiếc lúc Kinh Châu hùng mạnh trở lại, chủ động đề xuất việc nhận Lưu Cảnh làm đệ đệ, mục đích của tất cả việc này, đều là vì bảo đảm sự sở hữu của mình đối với Ba Thục.
Lưu Chương giống như người sống trong một chiếc bình, y chỉ chăm chú vào phía miệng bình trên đỉnh đầu, mà không màng đến xung quanh có cường địch đang vờn quanh, mà điều mang đến cho y một tia hy vọng, chính là việc Lưu Cảnh đề xuất một phương án, yêu cầu Lưu Chương ủng hộ Kinh Châu bắc đoạt Quan Trung.
Bởi vậy trong lòng Lưu Chương liền cảm thấy có một chút may mắn, mục tiêu của Lưu Cảnh là Quan Trung, đối thủ của hắn là Tào Tháo, không sẽ không đoạt Ba Thục, đồng thời, Lưu Chương cũng đã nhận được tin tức Lưu Cảnh và Mã Siêu âm thầm cấu kết, việc này càng khiến cho trong lòng y thở phào nhẹ nhõm.
Trong hành lang hậu trạch phủ Châu Mục, Lưu Tuần trưởng tử của Lưu Chương đang vì Bàng Hi mà cầu tình với phụ thân, Lưu Tuần là con rể của Bàng Hi, cách đó vài ngày y đi tuần tra ở quận Tử Đồng, vừa lúc Đặng Chi đi qua, nhưng y thấy bức thư Đặng Chi để lại, mới biết được tình cảnh của nhạc phụ không tốt.
- Phụ thân, sự tồn tại của sỹ tộc Đông Châu, mới giúp chúng ta có thể cân bằng với hệ bản địa Ba Thục, một khi thế lực của sỹ tộc Đông Châu suy yếu, sẽ bị hệ bản địa Ba Thục chiếm thế thượng phong, chị sợ loạn Triệu Vĩ năm đó sẽ tái diễn.
Lưu Chương đang một cái lồng chim cho con chim anh vũ yêu quý của y ăn, sau một lúc lâu mới thản nhiên hỏi:
- Là Bàng Hi bảo con đến phải không?
- Quả thật không phải là nhạc phụ bảo hài nhi đến, hài nhi chỉ nghe được một vài lời đồn, cho nên có chút lo lắng.
- Con nghe được tin đồn gì?
Lưu Chương không nhanh không chậm hỏi.
Lưu Tuần chần chừ một chút, nói:
- Hài nhi nghe nói có người bất mãn đối với án Trương Tùng, muốn lợi dụng việc quân Kinh Châu bành trướng đả kích sỹ tộc Đông Châu.
- Chẳng lẽ quân Kinh Châu đã tiến công Ba Thục rồi sao?
Lưu Chương quay đầu lại lạnh lùng liếc mắt nhìn đứa con.
Lưu Tuần cúi đầu, trong lòng của y rất mâu thuẫn, một mặt y muốn bảo vệ nhạc phụ Bàng Hi, nhưng mặt khác y cũng cho rằng Kinh Châu chắc chắn sẽ tây tiến, muốn thuyết phục phụ thân buông bỏ tâm lý cầu may, toàn diện động viên chuẩn bị chiến tranh.
- Hài nhi chỉ lo lắng, quân Kinh Châu sẽ làm như vậy.
- Hừ!
Lưu Chương hừ thật mạnh một tiếng, cực kỳ bất mãn nói:
- Lưu Cảnh dựa vào cái gì mà tiến công Ba Thục? Hắn nhận được ý chỉ của Thiên Tử, hay được bổ nhiệm làm Ích Châu Mục ư? Ngươi hổ thẹn là trưởng tử, đến cái đạo lý này cũng không hiểu, cả ngày đều là người ta bảo sao ngươi nghe vậy, ngươi có đầu óc hay không?
Lưu Tuần sợ đến mức cúi đầu không dám hé môi, sau một lúc lâu mới nói:
- Nhưng cũng có thể tích cực chuẩn bị chiến tranh, làm tốt công tác chuẩn bị ứng đối quân Kinh Châu tây tiến.
- Nhảm nhí!
Lưu Chương giận dữ, chỉ vào đứa con mắng:
- Ngươi, tên ngu xuẩn này, cút đi cho ta! Cút!
Lưu Tuần sợ đến mức vội vàng lui xuống, đi vài bước, Lưu Chương lại nén lửa giận quát:
- Quay lại đây!
Lưu Tuần lại đi đến trước mặt phụ thân, cúi đầu thật sâu, một câu cũng không dám nói, một lúc lâu sau Lưu Chương mới nói:
- Ngay cả mấy chục vạn đại quân của Tào Tháo cũng bị Lưu Cảnh đánh bại, cho dù ta có mộ binh thì liệu có là đối thủ của Lưu Cảnh không? Nếu như ta trắng trợn chuẩn bị chiến tranh, điều binh khiển tướng, Lưu Cảnh sẽ nhân đó mà nói ta muốn tiến công Kinh Châu, sau đó phái trọng binh giằng co với ta, nếu chẳng may hắn sử dụng âm mưu gì đó, nói quân đội của ta tiến công Kinh Châu, giết dân của hắn, đốt nhà của hắn, ngươi bảo ta phải giải thích như thế nào?
Lưu Tuần giờ mới hiểu được dụng tâm của phụ thân, phụ thân không phải là không lo lắng quân Kinh Châu bành trướng, mà là đánh cuộc Lưu Cảnh sẽ không tìm được cái cớ để tây tiến, sau đó rụt đầu làm con rùa đen, để Lưu Cảnh không có cách nào hạ thủ, tuy rằng cũng hơi có đạo lý, nhưng việc này cũng quá bị động, đôi môi của Lưu Tuần giật giật, vẫn không dám phản bác phụ thân.
Lưu Chương lại tiếp túc nói:
- Lưu Cảnh và Mã Siêu đã cấu kết, rất rõ ràng là hắn muốn bắc thượng Quan Trung, nếu hắn không tìm được cớ tiến quân Ba Thục, hắn sẽ chờ mãi hay sao? Tào Tháo cũng không đợi hắn lâu như vậy, đương nhiên hắn sẽ tạm thời buông tha cho Ba Thục, tiếp tục bắc thượng, nhưng một khi hắn đoạt được Quan Trung, ngươi cho rằng hắn còn có cơ hội và tinh lực để tấn công Ba Thục ta sao?
Lưu Tuần thầm thở dài một tiếng, phụ thân quá chủ quan rồi, sự thật nào có đơn giản như vậy, nhưng y không dám phản đối nữa, đành phải cúi đầu nói:
- Hài nhi hiểu rõ!
Lưu Chương thấy con mình tỉnh ngộ, lúc này mới đổi giận thành vui, vỗ vỗ bờ vai của y nói:
- Thực lực không đủ thì phải chịu lép vế trong xã hội, thái độ hạ thấp một chút thì không có vấn đề gì nữa, con phải theo vi phụ học hỏi một chút.
Ngữ khí của Lưu Chương trầm xuống, dừng một chút y lại nói:
- Việc của Bàng Hi ta tự có chừng mực, tuy rằng ta không đối đãi y như đối với Trương Tùng, nhưng y cũng đã dừng chân tại quận Ba Đông quá lâu, ta sẽ đổi một vị trí khác cho y.
- Vâng! Hài nhi cáo lui.
Lưu Tuần đang muốn rời khỏi, Lưu Chương chợt nhớ đến một chuyện, lại căn dặn:
- Ta nghe nói Tư Mã Ý lại đến, lập tức đến Thành Đô, con thay ta đi nghênh đón y, nhớ kỹ, thái độ phải hạ thấp một chút.
- Hài nhi đã nhớ kỹ.
Trời đã xế chiều, dưới sự hộ vệ của một trăm quân sỹ Tư Mã Ý lại một lần nữa đến Thành Đô, gã là sứ giả của Lưu Cảnh phái đến cùng Lưu Chương bàn chuyện hiệp thương, đây là là do lần trước hai bên đã thỏa thuận với nhau, bao gồm cả việc Kinh Châu chính thức trao trả hai quận Kiến Bình và Nghi Đô cho Ích Châu, đương nhiên, việc này không phải là nói làm là có thể làm, cần song phương hiệp thương, cần chắc chắn rất nhiều chi tiết.
Tư Mã Ý được Lưu Tuần nhiệt tình chào đón tiến vào Thành Đô, cũng do Lưu Tuần đại diện cho phụ thân cùng Tư Mã Ý tiến hành bàn bạc bước đầu.
- Phụ thân của ta vô cùng cảm kích việc quân Kinh Châu đánh đuổi Lưu Bị, giúp chúng ta không còn lo lắng quân của Lưu Bị xâm lăng, xin cho phép ta một lần nữa bày tỏ lời cảm tạ chân thành nhất với Kinh Châu.
Tuy rằng Lưu Tuần cũng không tán thành lắm đối với sách lược rùa rúc đầu, nhưng về lễ nghĩa và lời lẽ êm tai khi ngoại giao, y lại không cần phụ thân bận tâm, y đã thuần thục biểu hiện ra trình độ của một người Châu Mục kế tục phải có.
Tư Mã Ý cười ha ha:
- Tuần công tử đã khách khí rồi, đánh đuổi quân Lưu Bị, không chỉ liên quan đến lợi ích của Ích Châu, cũng liên quan đến lợi ích thiết thân của Kinh Châu, đây là phương án do chúng ta trao đổi lần trước mà định ra, cũng là lời hứa của chủ công nhà ta đối với Ích Châu.
Nụ cười trên mặt Tư Mã Ý dần biến mất, y trầm ngâm một chút lại nói:
- Lần này tại hạ đến, chủ yếu là có ba chuyện cần thương lượng với Ích Châu, liên quan đến chiến lược bắc thượng lần này của Kinh Châu có thực hiện được hay không, cũng liên quan đến vấn đề ổn định hòa bình lâu dài của Ích Châu, hy vọng Ích Châu có thể phối hợp với Kinh Châu hành động.
Lưu Tuần gật gật đầu:
- Ta nguyện lắng tai nghe!
Trong một gian phòng khác, Lưu Chương đang nghe trưởng tử Lưu Tuần thuật lại, về ba chuyện mà Tư Mã Ý đề xuất.
- Tư Mã Ý nói mùa xuân năm sau quân Kinh Châu chuẩn bị chính thức dụng binh với Hán Trung, hy vọng quân đội của Ích Châu có thể phối hợp trên mặt trận khác, để báo đáp, Kinh Châu sẽ trả lại quận Kiến Bình và quận Nghi Đô cho Ích Châu.
- Đợi một chút!
Lưu Chương nghe được trong lời nói có vấn đề, y liền hỏi:
- Chẳng lẽ là phải sau khi chúng ta xuất binh Hán Trung, Kinh Chấu mới đem quận Kiến Bình và quận Nghi Đô trả lại cho chúng ta hay sao?
Lưu Tuần gật gật đầu:
- Hài nhi cũng đặc biệt hỏi Tư Mã Ý, y đã trả lời hài nhi rất rõ ràng, đây là ý của Lưu Cảnh, Kinh Châu không thể vô duyên vô cớ đem quận Kiến Bình và quận Nghi Đô trả lại cho Ích Châu, Tư Mã Ý còn nói, một khi quân Kinh Châu đoạt được Hán Trung, Lưu Cảnh vẫn sẽ đưa ra lời hứa hẹn, trong vòng năm năm, Kinh Châu tuyệt không tiến công Ba Thục.
Lưu Chương có chút giật mình, hóa ra sự tình không đơn giản như y nghĩ, Lưu Cảnh đem hai quận trả cho mình là có điều kiện, không ngờ lại bảo y xuất binh hiệp trợ đoạt lấy Hán Trung, tuy rằng như thế mới là hợp tình hợp lý, nhưng trong lòng Lưu Chương có chút ngổn ngang, hoàn toàn khác với trong tưởng tượng của y.
Lúc này, Lưu Tuần lại tiếp tục nói:
- Còn việc sắp xếp cho phụ thân gặp Lưu Cảnh, Kinh Châu đề nghị sắp xếp ở Vu Thành.
Lưu Chương khoát tay thở dài một tiếng, nói:
- Bây giờ trong lòng ta rất rối, hãy để cho ta suy nghĩ một chút!
Lưu Tuần lui xuống, Lưu Chương khoanh tay đi qua đi lại trong phòng, tâm loạn như mớ bòng bong, sở dĩ y khá yên tâm quân Kinh Châu là vì Vu Thành, Tỷ Quy và Kiên Thành sẽ nằm trong tay y, như vậy quân Kinh Châu sẽ rất khó đánh vào Ba Thục, nhưng hiện tại không giống với trước khi, Kinh Châu đưa ra điều kiện trao trả quận Kiến Bình và quận Nghi Đô, đó chính là phải hiệp trợ bọn họ công hạ Hán Trung.
- Chẳng lẽ Lưu Cảnh thật là có giấu giếm ý đồ gì không thể cho người khác biết sao?
Lưu Chương lẩm bẩm.
Sáng sớm hôm sau, ở châu nha, Lưu Chương lại tiếp kiến Tư Mã Ý lần nữa, bao gồm cả trưởng tử Lưu Tuần, cùng với các trọng thần Trương Nhậm, Ngô Ý, Đổng Hòa, Hoàng Quyền, Vương Lũy cũng đều ngồi hai bên.
Lưu Chương cả đêm không ngủ ngon, vẻ mặt có chút tiều tụy, âm thành cũng không lớn, y cố gắng cười hỏi Tư Mã Ý:
- Không biết đầu năm sau Sở Hầu có bận bịu gì không? Ta tính vào mùa xuân năm sau sẽ đến gặp Sở Hầu.
Tư Mã Ý hạ thấp người nói:
- Sang năm Kinh Châu chủ yếu là khôi phục nguyên khí, đã trải qua hai năm chiến loạn, nhân dân khốn khổ, binh sỹ cũng rất mệt mỏi, sang năm chúng ta chuẩn bị nghỉ ngơi dưỡng sức một năm, ngoài ra cuối năm sau, Kinh Châu chuẩn bị thu hồi Kinh Nam, nếu chỉ là gặp mặt, tại hạ nghĩ mùa xuân sang năm thì không thành vấn đề.
Lúc này, Ngô Ý ngồi bên cạnh nói hỏi tiếp:
- Ý của Tư Mã quân sư là mùa thu sang năm Kinh Châu chuẩn bị dụng binh với Lưu Bị?
Tư Mã Ý gật gật đầu:
- Đây là điều tất yếu, nếu không giải quyết nỗi lo Lưu Bị, chúng ta không thể nào bắc thượng, hơn nữa bản thân Kinh Nam cũng là một bộ phận của Kinh Châu, chúng ta sớm muộn cũng phải thu hồi.
- Chuyện tấn công Lưu Bị quan trọng như vậy, Tư Mã quân sư lại tiết lộ ra, còn kế hoạch bắc phạt của Kinh Châu cũng mảy may không giữ kín mà nói cho chúng ta biết, thật là khiến người ta khó tưởng tượng nổi!
Trương Nhậm dùng một điệu cười châm biếm nói.
Tư Mã Ý nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng:
- Hai quân tương tranh là nhờ mưu, hai nước tương tranh thì nhờ thế, bởi vì cái gọi là thiên hành hữu thường, bất vi Nghiêu tồn, bất vi Kiệt vong (1), Tào Tháo muốn diệt Viên Thiệu, thiên hạ đều biết, nhưng Viên Thiệu có thể ngăn cản? Sở Hầu muốn thu phục Kinh Nam, thống nhất Kinh Châu, cũng là xu hướng tất yếu, Lưu Bị, Gia Cát Lượng có kế gì ngăn cản?
(1) Thiên hành hữu thường, bất vi Nghiêu tồn, bất vi Kiệt vong: Đạo trời vận hành có quy luật nhất định, sẽ không thay đổi vì sự tồn tại của những bậc thánh nhân như vua Nghiêu, hay sự diệt vong của những kẻ bạo chúa như vua Kiệt.
Dừng một lát, Tư Mã Ý lạnh lùng nhìn thoáng qua Trương Nhậm, lại nói:
- Hôm nay ta đem bố trí của Kinh Châu nói cho Ích Châu biết, cũng là chủ công nhà ta muốn thành thật đối đãi, nếu Ích Châu cảm thấy có thể thừa cơ, muốn báo cho Trương Lỗ, Lưu Bị, cũng được! Xem như chủ công nhà ta đã nhìn lầm người.
Lưu Chương vội vàng giải thích:
- Xin quân sư yên tâm, Ích Châu tuyệt sẽ không tiết lộ kế hoạch chiến lược của Kinh Châu.
Y lại sa sầm mặt nghiêm nghị nói với mọi người:
- Hôm nay ta nói trước, ai dám tiết lộ việc cơ mật của Tư Mã quân sư nói cho chúng ta, ta nhất định sẽ trảm không tha.
Tất cả mọi người đều trầm mặc, lúc này, Lưu Chương lại nói với Tư Mã Ý:
- Nếu ta đã đáp ứng xuất binh giúp Kinh Châu đoạt lấy Hán Trung, Kinh Châu có thể trả lại quận Kiến Bình và quận Nghi Đô trước cho Ba Thục được không?
Tư Mã Ý ngẫm nghĩ một lát, nói:
- Nếu là như vậy, có thể suy xét trao trả quận Kiến Bình cho Ba Thục trước, nhưng quân đội đóng quân nhất định phải do chúng ta đến chỉ định.
Tuy rằng Lưu Chương cho rằng quân Kinh Châu không rảnh tây tiến, nhưng trên dưới trong triều lại không nhất trí với cách nghĩ của y, khoảng thời gian gần đây, những cuộc tranh luận về quân Kinh Châu tây chinh ngày càng xôn xao, các loại tin tức đều được bàn tán sôi nổi ở Thành Đô.
Thực lực của quân Kinh Châu, chỉ cần thời cơ chín muồi, quân Kinh Châu nhất định sẽ bành trướng về phía tây, điều này, bất kể là hệ bản địa Ba Thục, hay là sỹ tộc Đông Châu đều đã suy nghĩ giống nhau.
Tranh luận duy nhất là, quân Kinh Châu tây chinh sẽ bắt đầu vào khi nào, cho đến nay, mọi người ở Ba Thục đã có hai loại quan điểm, một là ba năm sau, khi Kinh Châu đã khôi phục nguyên khí, Lưu Cảnh thống nhất Kinh Nam, còn phải hoàn toàn đủ sức tiêu trừ áp lực của Tào Tháo và Tôn Quyền, việc này cần thời gian ít nhất là ba năm.
Còn có một quan điểm cấp tiến là một năm sau, lý do là Lưu Cảnh không thể đợi đến khi Tào Tháo khôi phục thực lực rồi mới bành trướng, chỉ cần thế cục nội bộ Kinh Châu hơi ổn định, quân Kinh Châu sẽ lập tức tây tiến.
Tuy nhiên đối với Lưu Chương mà nói, bất kể là một năm hay là ba năm đều sẽ không ảnh hưởng đến cách nghĩ của y, y chỉ có một ý niệm trong đầu, đó là quân Kinh Châu vĩnh viễn không tây chinh Ba Thục, để Ba Thục vĩnh viễn trở thành vương quốc của y và con cháu y.
Vì mục đích này, Lưu Chương không tiếc lấy lòng Tào Tháo trước lúc Tào Tháo xua quân nam hạ, cũng không tiếc lúc Kinh Châu hùng mạnh trở lại, chủ động đề xuất việc nhận Lưu Cảnh làm đệ đệ, mục đích của tất cả việc này, đều là vì bảo đảm sự sở hữu của mình đối với Ba Thục.
Lưu Chương giống như người sống trong một chiếc bình, y chỉ chăm chú vào phía miệng bình trên đỉnh đầu, mà không màng đến xung quanh có cường địch đang vờn quanh, mà điều mang đến cho y một tia hy vọng, chính là việc Lưu Cảnh đề xuất một phương án, yêu cầu Lưu Chương ủng hộ Kinh Châu bắc đoạt Quan Trung.
Bởi vậy trong lòng Lưu Chương liền cảm thấy có một chút may mắn, mục tiêu của Lưu Cảnh là Quan Trung, đối thủ của hắn là Tào Tháo, không sẽ không đoạt Ba Thục, đồng thời, Lưu Chương cũng đã nhận được tin tức Lưu Cảnh và Mã Siêu âm thầm cấu kết, việc này càng khiến cho trong lòng y thở phào nhẹ nhõm.
Trong hành lang hậu trạch phủ Châu Mục, Lưu Tuần trưởng tử của Lưu Chương đang vì Bàng Hi mà cầu tình với phụ thân, Lưu Tuần là con rể của Bàng Hi, cách đó vài ngày y đi tuần tra ở quận Tử Đồng, vừa lúc Đặng Chi đi qua, nhưng y thấy bức thư Đặng Chi để lại, mới biết được tình cảnh của nhạc phụ không tốt.
- Phụ thân, sự tồn tại của sỹ tộc Đông Châu, mới giúp chúng ta có thể cân bằng với hệ bản địa Ba Thục, một khi thế lực của sỹ tộc Đông Châu suy yếu, sẽ bị hệ bản địa Ba Thục chiếm thế thượng phong, chị sợ loạn Triệu Vĩ năm đó sẽ tái diễn.
Lưu Chương đang một cái lồng chim cho con chim anh vũ yêu quý của y ăn, sau một lúc lâu mới thản nhiên hỏi:
- Là Bàng Hi bảo con đến phải không?
- Quả thật không phải là nhạc phụ bảo hài nhi đến, hài nhi chỉ nghe được một vài lời đồn, cho nên có chút lo lắng.
- Con nghe được tin đồn gì?
Lưu Chương không nhanh không chậm hỏi.
Lưu Tuần chần chừ một chút, nói:
- Hài nhi nghe nói có người bất mãn đối với án Trương Tùng, muốn lợi dụng việc quân Kinh Châu bành trướng đả kích sỹ tộc Đông Châu.
- Chẳng lẽ quân Kinh Châu đã tiến công Ba Thục rồi sao?
Lưu Chương quay đầu lại lạnh lùng liếc mắt nhìn đứa con.
Lưu Tuần cúi đầu, trong lòng của y rất mâu thuẫn, một mặt y muốn bảo vệ nhạc phụ Bàng Hi, nhưng mặt khác y cũng cho rằng Kinh Châu chắc chắn sẽ tây tiến, muốn thuyết phục phụ thân buông bỏ tâm lý cầu may, toàn diện động viên chuẩn bị chiến tranh.
- Hài nhi chỉ lo lắng, quân Kinh Châu sẽ làm như vậy.
- Hừ!
Lưu Chương hừ thật mạnh một tiếng, cực kỳ bất mãn nói:
- Lưu Cảnh dựa vào cái gì mà tiến công Ba Thục? Hắn nhận được ý chỉ của Thiên Tử, hay được bổ nhiệm làm Ích Châu Mục ư? Ngươi hổ thẹn là trưởng tử, đến cái đạo lý này cũng không hiểu, cả ngày đều là người ta bảo sao ngươi nghe vậy, ngươi có đầu óc hay không?
Lưu Tuần sợ đến mức cúi đầu không dám hé môi, sau một lúc lâu mới nói:
- Nhưng cũng có thể tích cực chuẩn bị chiến tranh, làm tốt công tác chuẩn bị ứng đối quân Kinh Châu tây tiến.
- Nhảm nhí!
Lưu Chương giận dữ, chỉ vào đứa con mắng:
- Ngươi, tên ngu xuẩn này, cút đi cho ta! Cút!
Lưu Tuần sợ đến mức vội vàng lui xuống, đi vài bước, Lưu Chương lại nén lửa giận quát:
- Quay lại đây!
Lưu Tuần lại đi đến trước mặt phụ thân, cúi đầu thật sâu, một câu cũng không dám nói, một lúc lâu sau Lưu Chương mới nói:
- Ngay cả mấy chục vạn đại quân của Tào Tháo cũng bị Lưu Cảnh đánh bại, cho dù ta có mộ binh thì liệu có là đối thủ của Lưu Cảnh không? Nếu như ta trắng trợn chuẩn bị chiến tranh, điều binh khiển tướng, Lưu Cảnh sẽ nhân đó mà nói ta muốn tiến công Kinh Châu, sau đó phái trọng binh giằng co với ta, nếu chẳng may hắn sử dụng âm mưu gì đó, nói quân đội của ta tiến công Kinh Châu, giết dân của hắn, đốt nhà của hắn, ngươi bảo ta phải giải thích như thế nào?
Lưu Tuần giờ mới hiểu được dụng tâm của phụ thân, phụ thân không phải là không lo lắng quân Kinh Châu bành trướng, mà là đánh cuộc Lưu Cảnh sẽ không tìm được cái cớ để tây tiến, sau đó rụt đầu làm con rùa đen, để Lưu Cảnh không có cách nào hạ thủ, tuy rằng cũng hơi có đạo lý, nhưng việc này cũng quá bị động, đôi môi của Lưu Tuần giật giật, vẫn không dám phản bác phụ thân.
Lưu Chương lại tiếp túc nói:
- Lưu Cảnh và Mã Siêu đã cấu kết, rất rõ ràng là hắn muốn bắc thượng Quan Trung, nếu hắn không tìm được cớ tiến quân Ba Thục, hắn sẽ chờ mãi hay sao? Tào Tháo cũng không đợi hắn lâu như vậy, đương nhiên hắn sẽ tạm thời buông tha cho Ba Thục, tiếp tục bắc thượng, nhưng một khi hắn đoạt được Quan Trung, ngươi cho rằng hắn còn có cơ hội và tinh lực để tấn công Ba Thục ta sao?
Lưu Tuần thầm thở dài một tiếng, phụ thân quá chủ quan rồi, sự thật nào có đơn giản như vậy, nhưng y không dám phản đối nữa, đành phải cúi đầu nói:
- Hài nhi hiểu rõ!
Lưu Chương thấy con mình tỉnh ngộ, lúc này mới đổi giận thành vui, vỗ vỗ bờ vai của y nói:
- Thực lực không đủ thì phải chịu lép vế trong xã hội, thái độ hạ thấp một chút thì không có vấn đề gì nữa, con phải theo vi phụ học hỏi một chút.
Ngữ khí của Lưu Chương trầm xuống, dừng một chút y lại nói:
- Việc của Bàng Hi ta tự có chừng mực, tuy rằng ta không đối đãi y như đối với Trương Tùng, nhưng y cũng đã dừng chân tại quận Ba Đông quá lâu, ta sẽ đổi một vị trí khác cho y.
- Vâng! Hài nhi cáo lui.
Lưu Tuần đang muốn rời khỏi, Lưu Chương chợt nhớ đến một chuyện, lại căn dặn:
- Ta nghe nói Tư Mã Ý lại đến, lập tức đến Thành Đô, con thay ta đi nghênh đón y, nhớ kỹ, thái độ phải hạ thấp một chút.
- Hài nhi đã nhớ kỹ.
Trời đã xế chiều, dưới sự hộ vệ của một trăm quân sỹ Tư Mã Ý lại một lần nữa đến Thành Đô, gã là sứ giả của Lưu Cảnh phái đến cùng Lưu Chương bàn chuyện hiệp thương, đây là là do lần trước hai bên đã thỏa thuận với nhau, bao gồm cả việc Kinh Châu chính thức trao trả hai quận Kiến Bình và Nghi Đô cho Ích Châu, đương nhiên, việc này không phải là nói làm là có thể làm, cần song phương hiệp thương, cần chắc chắn rất nhiều chi tiết.
Tư Mã Ý được Lưu Tuần nhiệt tình chào đón tiến vào Thành Đô, cũng do Lưu Tuần đại diện cho phụ thân cùng Tư Mã Ý tiến hành bàn bạc bước đầu.
- Phụ thân của ta vô cùng cảm kích việc quân Kinh Châu đánh đuổi Lưu Bị, giúp chúng ta không còn lo lắng quân của Lưu Bị xâm lăng, xin cho phép ta một lần nữa bày tỏ lời cảm tạ chân thành nhất với Kinh Châu.
Tuy rằng Lưu Tuần cũng không tán thành lắm đối với sách lược rùa rúc đầu, nhưng về lễ nghĩa và lời lẽ êm tai khi ngoại giao, y lại không cần phụ thân bận tâm, y đã thuần thục biểu hiện ra trình độ của một người Châu Mục kế tục phải có.
Tư Mã Ý cười ha ha:
- Tuần công tử đã khách khí rồi, đánh đuổi quân Lưu Bị, không chỉ liên quan đến lợi ích của Ích Châu, cũng liên quan đến lợi ích thiết thân của Kinh Châu, đây là phương án do chúng ta trao đổi lần trước mà định ra, cũng là lời hứa của chủ công nhà ta đối với Ích Châu.
Nụ cười trên mặt Tư Mã Ý dần biến mất, y trầm ngâm một chút lại nói:
- Lần này tại hạ đến, chủ yếu là có ba chuyện cần thương lượng với Ích Châu, liên quan đến chiến lược bắc thượng lần này của Kinh Châu có thực hiện được hay không, cũng liên quan đến vấn đề ổn định hòa bình lâu dài của Ích Châu, hy vọng Ích Châu có thể phối hợp với Kinh Châu hành động.
Lưu Tuần gật gật đầu:
- Ta nguyện lắng tai nghe!
Trong một gian phòng khác, Lưu Chương đang nghe trưởng tử Lưu Tuần thuật lại, về ba chuyện mà Tư Mã Ý đề xuất.
- Tư Mã Ý nói mùa xuân năm sau quân Kinh Châu chuẩn bị chính thức dụng binh với Hán Trung, hy vọng quân đội của Ích Châu có thể phối hợp trên mặt trận khác, để báo đáp, Kinh Châu sẽ trả lại quận Kiến Bình và quận Nghi Đô cho Ích Châu.
- Đợi một chút!
Lưu Chương nghe được trong lời nói có vấn đề, y liền hỏi:
- Chẳng lẽ là phải sau khi chúng ta xuất binh Hán Trung, Kinh Chấu mới đem quận Kiến Bình và quận Nghi Đô trả lại cho chúng ta hay sao?
Lưu Tuần gật gật đầu:
- Hài nhi cũng đặc biệt hỏi Tư Mã Ý, y đã trả lời hài nhi rất rõ ràng, đây là ý của Lưu Cảnh, Kinh Châu không thể vô duyên vô cớ đem quận Kiến Bình và quận Nghi Đô trả lại cho Ích Châu, Tư Mã Ý còn nói, một khi quân Kinh Châu đoạt được Hán Trung, Lưu Cảnh vẫn sẽ đưa ra lời hứa hẹn, trong vòng năm năm, Kinh Châu tuyệt không tiến công Ba Thục.
Lưu Chương có chút giật mình, hóa ra sự tình không đơn giản như y nghĩ, Lưu Cảnh đem hai quận trả cho mình là có điều kiện, không ngờ lại bảo y xuất binh hiệp trợ đoạt lấy Hán Trung, tuy rằng như thế mới là hợp tình hợp lý, nhưng trong lòng Lưu Chương có chút ngổn ngang, hoàn toàn khác với trong tưởng tượng của y.
Lúc này, Lưu Tuần lại tiếp tục nói:
- Còn việc sắp xếp cho phụ thân gặp Lưu Cảnh, Kinh Châu đề nghị sắp xếp ở Vu Thành.
Lưu Chương khoát tay thở dài một tiếng, nói:
- Bây giờ trong lòng ta rất rối, hãy để cho ta suy nghĩ một chút!
Lưu Tuần lui xuống, Lưu Chương khoanh tay đi qua đi lại trong phòng, tâm loạn như mớ bòng bong, sở dĩ y khá yên tâm quân Kinh Châu là vì Vu Thành, Tỷ Quy và Kiên Thành sẽ nằm trong tay y, như vậy quân Kinh Châu sẽ rất khó đánh vào Ba Thục, nhưng hiện tại không giống với trước khi, Kinh Châu đưa ra điều kiện trao trả quận Kiến Bình và quận Nghi Đô, đó chính là phải hiệp trợ bọn họ công hạ Hán Trung.
- Chẳng lẽ Lưu Cảnh thật là có giấu giếm ý đồ gì không thể cho người khác biết sao?
Lưu Chương lẩm bẩm.
Sáng sớm hôm sau, ở châu nha, Lưu Chương lại tiếp kiến Tư Mã Ý lần nữa, bao gồm cả trưởng tử Lưu Tuần, cùng với các trọng thần Trương Nhậm, Ngô Ý, Đổng Hòa, Hoàng Quyền, Vương Lũy cũng đều ngồi hai bên.
Lưu Chương cả đêm không ngủ ngon, vẻ mặt có chút tiều tụy, âm thành cũng không lớn, y cố gắng cười hỏi Tư Mã Ý:
- Không biết đầu năm sau Sở Hầu có bận bịu gì không? Ta tính vào mùa xuân năm sau sẽ đến gặp Sở Hầu.
Tư Mã Ý hạ thấp người nói:
- Sang năm Kinh Châu chủ yếu là khôi phục nguyên khí, đã trải qua hai năm chiến loạn, nhân dân khốn khổ, binh sỹ cũng rất mệt mỏi, sang năm chúng ta chuẩn bị nghỉ ngơi dưỡng sức một năm, ngoài ra cuối năm sau, Kinh Châu chuẩn bị thu hồi Kinh Nam, nếu chỉ là gặp mặt, tại hạ nghĩ mùa xuân sang năm thì không thành vấn đề.
Lúc này, Ngô Ý ngồi bên cạnh nói hỏi tiếp:
- Ý của Tư Mã quân sư là mùa thu sang năm Kinh Châu chuẩn bị dụng binh với Lưu Bị?
Tư Mã Ý gật gật đầu:
- Đây là điều tất yếu, nếu không giải quyết nỗi lo Lưu Bị, chúng ta không thể nào bắc thượng, hơn nữa bản thân Kinh Nam cũng là một bộ phận của Kinh Châu, chúng ta sớm muộn cũng phải thu hồi.
- Chuyện tấn công Lưu Bị quan trọng như vậy, Tư Mã quân sư lại tiết lộ ra, còn kế hoạch bắc phạt của Kinh Châu cũng mảy may không giữ kín mà nói cho chúng ta biết, thật là khiến người ta khó tưởng tượng nổi!
Trương Nhậm dùng một điệu cười châm biếm nói.
Tư Mã Ý nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng:
- Hai quân tương tranh là nhờ mưu, hai nước tương tranh thì nhờ thế, bởi vì cái gọi là thiên hành hữu thường, bất vi Nghiêu tồn, bất vi Kiệt vong (1), Tào Tháo muốn diệt Viên Thiệu, thiên hạ đều biết, nhưng Viên Thiệu có thể ngăn cản? Sở Hầu muốn thu phục Kinh Nam, thống nhất Kinh Châu, cũng là xu hướng tất yếu, Lưu Bị, Gia Cát Lượng có kế gì ngăn cản?
(1) Thiên hành hữu thường, bất vi Nghiêu tồn, bất vi Kiệt vong: Đạo trời vận hành có quy luật nhất định, sẽ không thay đổi vì sự tồn tại của những bậc thánh nhân như vua Nghiêu, hay sự diệt vong của những kẻ bạo chúa như vua Kiệt.
Dừng một lát, Tư Mã Ý lạnh lùng nhìn thoáng qua Trương Nhậm, lại nói:
- Hôm nay ta đem bố trí của Kinh Châu nói cho Ích Châu biết, cũng là chủ công nhà ta muốn thành thật đối đãi, nếu Ích Châu cảm thấy có thể thừa cơ, muốn báo cho Trương Lỗ, Lưu Bị, cũng được! Xem như chủ công nhà ta đã nhìn lầm người.
Lưu Chương vội vàng giải thích:
- Xin quân sư yên tâm, Ích Châu tuyệt sẽ không tiết lộ kế hoạch chiến lược của Kinh Châu.
Y lại sa sầm mặt nghiêm nghị nói với mọi người:
- Hôm nay ta nói trước, ai dám tiết lộ việc cơ mật của Tư Mã quân sư nói cho chúng ta, ta nhất định sẽ trảm không tha.
Tất cả mọi người đều trầm mặc, lúc này, Lưu Chương lại nói với Tư Mã Ý:
- Nếu ta đã đáp ứng xuất binh giúp Kinh Châu đoạt lấy Hán Trung, Kinh Châu có thể trả lại quận Kiến Bình và quận Nghi Đô trước cho Ba Thục được không?
Tư Mã Ý ngẫm nghĩ một lát, nói:
- Nếu là như vậy, có thể suy xét trao trả quận Kiến Bình cho Ba Thục trước, nhưng quân đội đóng quân nhất định phải do chúng ta đến chỉ định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.