Chương 613: Thả cần dài câu cá lớn
Cao Nguyệt
05/01/2018
Trong đêm, từng đội binh lính quân Tào đi lại tuần
tra trên tường doanh, số người đi tuần đêm nay tăng gấp ba bình thường,
hơn nữa toàn binh lính hết sức tập trung quan sát, đề cao cảnh giác với
từng động tĩnh nhỏ, quân Hán đã đến Kỳ Sơn bảo khiến cho quân Tào hết
sức lo lắng, đến lúc này, binh sĩ quân Tào mới lờ mờ đoán ra rằng Lịch
Thành rất có thể đã bị mất rồi.
Kỳ Sơn bảo là doanh trại kiểu bản tường xây dựng vô cùng vững chắc, dường như chiếm cứ cả ngọn núi, bốn phía địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công, tuy quân phòng thủ chỉ có hơn hai nghìn người nhưng lại có thể phòng ngự trước sự tấn công của hai vạn người, là một tòa bảo kiên cố mà quân Tào xây dựng trên Kỳ Sơn đạo.
Chủ tướng Tiêu Hoảng là con trai của đại tướng Tiêu Xúc quân Tào, đi theo Tào Nhân bình định dư nghiệt Viên thị Hà Bắc có công, được phong làm Giáo Úy, phụ thân của y Tiêu Xúc đã bỏ mạng trong trận chiến Xích Bích, được phong là Liệt hầu
Tiêu Hoảng là bộ tướng Tào Nhân, anh dũng thiện chiến, là người cẩn thận, được Tào Nhân tin cậy, được Tào Nhân bổ nhiệm làm chủ tướng Kỳ Sơn bảo, phụng mệnh tử thủ Kỳ Sơn bảo.
Lúc này tinh thần của Tiêu Hoảng hết sức căng thẳng, mặc dù y biết Lịch Thành đã bị chiếm, cũng giấu tin tức này với bọn binh sĩ, hơn nữa y nhận được mệnh lệnh Tào Nhân tử thủ Kỳ Sơn bảo, đề phòng quân Hán đánh lén.
Nói cách khác, y biết rằng quân Hán sớm muộn cũng sẽ đến, đã có tâm lý chuẩn bị, nhưng khi quân đội Hoàng Trung đến, y cảm thấy vô cùng áp lực, điều y lo lắng nhất bây giờ là bị quân Hán đánh lén, cũng sẽ chịu số phận giống như Lịch Thành.
Vì thế, y không chỉ tăng cường binh lính tuần tra, còn đem lương thảo vật tư đều di chuyển đến trong đại doanh, đồng thời mệnh lệnh binh lính năm người một tổ hành động, bất luận đội ngũ nào ít hơn năm người đều phải bắt giữ, kẻ trái lệnh nghiêm trị, thậm chí trong một đêm phải đổi mới ba lượt khẩu lệnh, tất cả thủ đoạn đều là phòng ngừa thám báo quân Hán lẻn vào quân doanh.
Lúc này trên tường doanh trại, chủ tướng Tiêu Hoảng đang tập trung quan sát các hướng Đông Nam, ban ngày có thể nhìn rõ doanh trại quân Hán, nhìn vào quy mô doanh trại quân Hán, có thể không đến một vạn người, dựng doanh cách Kỳ Sơn bảo ngoài năm dặm, cũng là tránh sự công kích, xem ra quân Hán vô cùng cẩn trọng và không vội vàng phát động tiến công Kỳ Sơn bảo.
Đúng lúc này, góc Tây Nam bỗng truyền lại tiếng hô to của lính tuần tra:
- Là ai, khai báo thân phận, nếu không ta sẽ bắn tên.
Binh sĩ quân Tào trong doanh tại lập tức cảm thấy căng thẳng, từng đội từng đội binh sĩ chạy về góc Tây Nam, Tiêu Hoảng quát lớn:
- Giữ nghiệm trạm gác của mình, không được tự ý dời bỏ.
Mười mấy đội binh sĩ cũng trở về trạm gác. Lúc này, Tiêu Hoảng nhanh chóng đến góc Tây nam, thấy binh sĩ đang giơ tên nỏ, quan sát lùm cây ngoài doanh trại. Tiêu Hoảng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Một tên đồn trưởng tiến lại bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, vừa rồi ty chức phát hiện trong bụi cỏ ngoài doanh trại có bóng người lay động, lúc này lại không thấy động tĩnh gì rồi.
Tiêu Hoảng ngẩng đầu nhìn ánh trăng, bầu trời đêm sáng sủa, không có áng mây, một vầng trăng tròn ánh trăng bàng bạc trải khắp đỉnh núi, đêm khuya như vậy sẽ không nhìn nhầm, trong lòng y sinh nghi, lấy cây cung trong tay tên lính, nhắm ngay dưới đám cỏ lớn nhất.
Tạch…! Một tiếng vang nhỏ, …chỉ nghr thấy trong bụi cỏ phát ra tiếng “A” thảm thiết, ngay sau đó, vô số bóng đen trong bụi cỏ chạy đi về phía dưới núi.
- Có quân địch!
Tiêu Hoảng hô to một tiếng, quân Tào bốn phía cùng bắn tên xuống phía dưới, chỉ nghe thấy một loạt tiếng kêu thảm thiết, bảy tám bóng đen trúng tên ngã quỵ xuống, lúc này, kẻng trong doanh mới vang lên, khuấy động màn đêm.
Từng đội binh lính chạy lên tường doanh trại, giương cung lắp tên, ngoài doanh trại lúc này, quân phòng thủ đã bắn trước mấy vòng tiễn rồi nhưng dường như quân địch đã rút lui, Tiêu Hoảng cảm thấy giận dữ, quân Hán quả nhiên muốn tập kích trong đêm.
- Truyền lệnh tất cả binh lính, tối nay không ai được phép nghỉ ngơi.
Binh sĩ quân Tào vẫn chịu sức ép đến rạng sáng hôm sau, xác định quân Hán đã rút lui, lúc này mới mở cửa trại, ra ngoài tuần tra tình hình đêm qua.
Thân tín của Tiêu Hoảng ra ngoài doanh dò xét, binh sĩ đã tìm thấy thi thể của ba tên lính quân Hán, trên mặt đất có không ít vết máu, xem ra còn có tên bị thương chạy mất, Tiêu Hoảng nhìn quanh bụi cỏ và cây cối, lớn tiếng quát:
- Truyền lệnh của ta, tất cả cây cỏ trong hai trăm bước quanh doanh trại phải diệt sạch, hang động phải bít kín, không được để sót lại bất gứ cái gì có thể ẩn nấp.
Hai nghìn binh sĩ đều giơ rìu khua chém tới tấp vào lùm cây và rừng cây, thật ra biện pháp tốt nhất là dùng lửa đốt sạch, nhưng binh lính quân Tào lo lắng sẽ ảnh hưởng tới doanh trại, nnên chỉ có thể dùng dao diệt tận gốc.
Lúc này, một tên lính vội chạy đến bẩm bảo:
- Tướng quân, khe suối bên kia phát hiện có dấu vết quân địch.
Tiêu Hoảng kinh ngạc, chẳng lẽ tối qua mục tiêu của quân Hán là nhằm vào nguồn nước sao? Y vội vàng đến khe suối
Đỉnh núi của Kỳ Sơn bảo có ba dòng suối trong, chúng chảy ra từ khe đá trên vách núi, cuối cùng hội tụ thành một suối nước, đổ xuống sông nhỏ dưới chân núi. Nguồn nước cho quân Tào ở Kỳ Sơn bảo đều lấy từ ba dòng suối này, nguồn nước chảy ra từ trong doanh trại quân Tào, do vậy quân Tào cũng không lo lắng nguồn nước có vấn đề.
Mặc dù Tiêu Hoảng cũng sợ quân Hán làm gì đó khiến cho nguồn nước trong đại doanh khô cạn, y nhanh chóng chạy tới nơi xảy ra chuyện nằm ở giữa sường núi, chỉ thấy giữa sườn núi cách mấy trăm bước, quân Hán đang đào ba cái hố rất sâu, rộng mấy trượng, trong đó có một cái có chút nước.
Một tên quan quân nói với Tiêu Hoảng:
- Ty chức đoán quân Hán có ý đồ để cho mạch nước từ giữa lưng núi chảy ra, như thế nước trong khe suối có thể sẽ cạn.
Tiêu Hoảng nhướng mày:
- Có khả năng này sao?
- Ở vùng Ba Thục tình hình này khá dễ thấy, nhưng Kỳ Sơn địa hình phức tạp, mạch nước không rõ nguồn, dùng cách này rất phi thực tế, từ ba cái hố này có thể thấy, quân Hán không có cách nào khác.
- Nhưng hố đất ở giữa không phải có nước sao?
- Bẩm tướng quân, nếu tìm được mạch nước thì đã sớm thành đầm nước rồi, chứ không thể chỉ có chút nước như vậy, trên thực tế, nước mưa và nước suối thêm nước tích trữ của binh sĩ, chẳng có ý nghĩa gì, nên quân Hán cũng từ bỏ rồi.
Tiêu Hoảng gật đầu, trong lòng cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm rồi, y lập tức ra lệnh:
- Lấp đầy hố đất rồi về doanh!
…
Hành động tập kích doanh trại quân Tào của quân Hán thất bại nên kết thúc, vì không tìm thấy mạch nước nên hành động cắt đứt nguồn nước của quân Tào nên cũng bị từ bỏ theo đó, quân Tào bắt đầu kế vườn không nhà trống, nội trong hai trăm bước xung quanh thành, cây cỏ, đá lớn đều phải dọn sạch, đến mấy khe đá có thể ẩn thân cũng bị lấp đầy, khả năng quân Hán tấn công đại doanh quân Tào ngày càng thấp, ba ngày liền, quân Hán không hề có động tĩnh gì.
Sang đến sáng sớm ngày thứ tư, bọn binh sĩ quân Tào phát hiện một cảnh tượng khiến chúng kinh ngạc, cách nơi đóng doanh mấy dặm đại doanh của quân Hán đã biến mất, mà bốn phía xung quanh không có bất kỳ dấu vết gì, giống như trong một đêm đã bị gió thổi bay tất cả, điều này khiến binh sĩ quân Tào đều xôn xao bàn tán, rất nhiều binh sĩ nghĩ rằng, quân Hán có khả năng đã từ bỏ việc tiến công lên Kỳ Sơn bảo.
Không lâu sau, thám báo lên núi báo lại, trong vòng bán kính mười dặm, không phát hiện ra bóng dáng quân Hán, quả thực đã rút lui rồi, Tiêu Hoảng cảm thấy yên tâm, y dẫn binh sĩ xuống núi kiểm tra, không lâu sau, họ đã đến doanh trại quân Hán, ngoài một vài bếp đất nấu cơm, còn lại không có tư trang nào khác, dấu vết hạ trại hẵng còn, xem ra bọn chúng đi cũng không vội vàng, thu dọn sạch sẽ rồi mới đi.
Tiêu Hoảng vô cùng ngạc nhiên, chẳng lẽ quân Hán không có cách nào cướp Kỳ Sơn bảo liền trở về Lịch Thành sao? Cảm giác đây không giống như phong cách hành sự của Hoàng Trung, chưa tiến công đã rút nhận bỏ chạy như vậy, Hoàng Trung ăn nói sao với Lưu Cảnh?
Đương nhiên, có một khả năng là quân Hán từ bỏ Kỳ Sơn bảo, trực tiếp lên phía bắc đánh Tây Thành rồi, nói cho cùng Tây Thành mới là nơi quan trọng của quân Hán Bắc phạt
Lúc này, mấy tên thám báo đưa về một người hái thuốc già, báo với Tiêu Hoảng nói:
- Tướng quân, người này biết chút tình hình!
Tiêu Hoảng mừng rỡ, vội vàng lên hỏi, y thấy ông lão sợ tới mức cả người run lên, liền trấn an:
- Lão trượng phu đừng sợ, người chỉ cần nói cho ta biết sự tình mà người biết, ta liền thả ngươi đi, người họ gì, người ở đâu?
Ông lão khom người hành lễ nói:
- Tiểu nhân họ Kiều, người quận Thiên Thủy, ở Kỳ Sơn hái thuốc đã gần hai mươi năm, tối qua tiểu nhân quả thực có nhìn thấy mấy chuyện.
- Ngươi đã nhìn thấy gì, nói mau!
- Tiểu nhân nhìn thấy vô số binh sĩ xếp thành hàng đi về phía bắc, họ vô cùng cẩn thận không có chút động tĩnh, tiểu nhân nấp ở vách đá, sợ cả đêm không dám xuống núi.
Tiêu Hoảng hít một hơi, quả nhiên y đoán đúng, Hoàng Trung bỏ Kỳ Sơn bảo, đến thẳng phía Bắc đánh Tây Thành rồi, tên nha tướng bên cạnh chần chừ nói:
- Quả nhiên quân Hán mặc kệ chúng ta, vậy sao chúng có thể đảm bảo lương thực hậu cần? Hoàng Trung không sợ chúng ta cắt đứt đường vận chuyển lương thực sao?
Tiêu Hoảng lắc đầu:
- chúng ra chỉ chặn đường đông Kỳ Sơn, đội chở lương thực của quân Hán có thể đi đường Tây Kỳ Sơn, đường xá tuy hơi xa một chút nhưng có thể vượt qua kỳ Sơn bảo, lúc trước tướng quân Hạ Hầu ở Kỳ Sơn tây cũng lập chốt phòng ngự, chính là phòng ngừa đội lương thực của quân Hán đi vòng phía Tâu, hiện tại điểm phòng ngự đó không còn rồi, chúng ta cũng bất lực.
- Ý của tướng quân muốn nói, chúng ta mặc kệ sao?
Tên nha tướng dưới quyền ngạc nhiên hỏi
Tiêu Hoảng trầm tư một chút, nói:
- Việc này nhất định phải xin chỉ thị của Tào tướng quân, hoặc chúng ta xem tình hình quân địch trước rồi hãy ra quyết định.
Kỳ Sơn bảo là doanh trại kiểu bản tường xây dựng vô cùng vững chắc, dường như chiếm cứ cả ngọn núi, bốn phía địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công, tuy quân phòng thủ chỉ có hơn hai nghìn người nhưng lại có thể phòng ngự trước sự tấn công của hai vạn người, là một tòa bảo kiên cố mà quân Tào xây dựng trên Kỳ Sơn đạo.
Chủ tướng Tiêu Hoảng là con trai của đại tướng Tiêu Xúc quân Tào, đi theo Tào Nhân bình định dư nghiệt Viên thị Hà Bắc có công, được phong làm Giáo Úy, phụ thân của y Tiêu Xúc đã bỏ mạng trong trận chiến Xích Bích, được phong là Liệt hầu
Tiêu Hoảng là bộ tướng Tào Nhân, anh dũng thiện chiến, là người cẩn thận, được Tào Nhân tin cậy, được Tào Nhân bổ nhiệm làm chủ tướng Kỳ Sơn bảo, phụng mệnh tử thủ Kỳ Sơn bảo.
Lúc này tinh thần của Tiêu Hoảng hết sức căng thẳng, mặc dù y biết Lịch Thành đã bị chiếm, cũng giấu tin tức này với bọn binh sĩ, hơn nữa y nhận được mệnh lệnh Tào Nhân tử thủ Kỳ Sơn bảo, đề phòng quân Hán đánh lén.
Nói cách khác, y biết rằng quân Hán sớm muộn cũng sẽ đến, đã có tâm lý chuẩn bị, nhưng khi quân đội Hoàng Trung đến, y cảm thấy vô cùng áp lực, điều y lo lắng nhất bây giờ là bị quân Hán đánh lén, cũng sẽ chịu số phận giống như Lịch Thành.
Vì thế, y không chỉ tăng cường binh lính tuần tra, còn đem lương thảo vật tư đều di chuyển đến trong đại doanh, đồng thời mệnh lệnh binh lính năm người một tổ hành động, bất luận đội ngũ nào ít hơn năm người đều phải bắt giữ, kẻ trái lệnh nghiêm trị, thậm chí trong một đêm phải đổi mới ba lượt khẩu lệnh, tất cả thủ đoạn đều là phòng ngừa thám báo quân Hán lẻn vào quân doanh.
Lúc này trên tường doanh trại, chủ tướng Tiêu Hoảng đang tập trung quan sát các hướng Đông Nam, ban ngày có thể nhìn rõ doanh trại quân Hán, nhìn vào quy mô doanh trại quân Hán, có thể không đến một vạn người, dựng doanh cách Kỳ Sơn bảo ngoài năm dặm, cũng là tránh sự công kích, xem ra quân Hán vô cùng cẩn trọng và không vội vàng phát động tiến công Kỳ Sơn bảo.
Đúng lúc này, góc Tây Nam bỗng truyền lại tiếng hô to của lính tuần tra:
- Là ai, khai báo thân phận, nếu không ta sẽ bắn tên.
Binh sĩ quân Tào trong doanh tại lập tức cảm thấy căng thẳng, từng đội từng đội binh sĩ chạy về góc Tây Nam, Tiêu Hoảng quát lớn:
- Giữ nghiệm trạm gác của mình, không được tự ý dời bỏ.
Mười mấy đội binh sĩ cũng trở về trạm gác. Lúc này, Tiêu Hoảng nhanh chóng đến góc Tây nam, thấy binh sĩ đang giơ tên nỏ, quan sát lùm cây ngoài doanh trại. Tiêu Hoảng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Một tên đồn trưởng tiến lại bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, vừa rồi ty chức phát hiện trong bụi cỏ ngoài doanh trại có bóng người lay động, lúc này lại không thấy động tĩnh gì rồi.
Tiêu Hoảng ngẩng đầu nhìn ánh trăng, bầu trời đêm sáng sủa, không có áng mây, một vầng trăng tròn ánh trăng bàng bạc trải khắp đỉnh núi, đêm khuya như vậy sẽ không nhìn nhầm, trong lòng y sinh nghi, lấy cây cung trong tay tên lính, nhắm ngay dưới đám cỏ lớn nhất.
Tạch…! Một tiếng vang nhỏ, …chỉ nghr thấy trong bụi cỏ phát ra tiếng “A” thảm thiết, ngay sau đó, vô số bóng đen trong bụi cỏ chạy đi về phía dưới núi.
- Có quân địch!
Tiêu Hoảng hô to một tiếng, quân Tào bốn phía cùng bắn tên xuống phía dưới, chỉ nghe thấy một loạt tiếng kêu thảm thiết, bảy tám bóng đen trúng tên ngã quỵ xuống, lúc này, kẻng trong doanh mới vang lên, khuấy động màn đêm.
Từng đội binh lính chạy lên tường doanh trại, giương cung lắp tên, ngoài doanh trại lúc này, quân phòng thủ đã bắn trước mấy vòng tiễn rồi nhưng dường như quân địch đã rút lui, Tiêu Hoảng cảm thấy giận dữ, quân Hán quả nhiên muốn tập kích trong đêm.
- Truyền lệnh tất cả binh lính, tối nay không ai được phép nghỉ ngơi.
Binh sĩ quân Tào vẫn chịu sức ép đến rạng sáng hôm sau, xác định quân Hán đã rút lui, lúc này mới mở cửa trại, ra ngoài tuần tra tình hình đêm qua.
Thân tín của Tiêu Hoảng ra ngoài doanh dò xét, binh sĩ đã tìm thấy thi thể của ba tên lính quân Hán, trên mặt đất có không ít vết máu, xem ra còn có tên bị thương chạy mất, Tiêu Hoảng nhìn quanh bụi cỏ và cây cối, lớn tiếng quát:
- Truyền lệnh của ta, tất cả cây cỏ trong hai trăm bước quanh doanh trại phải diệt sạch, hang động phải bít kín, không được để sót lại bất gứ cái gì có thể ẩn nấp.
Hai nghìn binh sĩ đều giơ rìu khua chém tới tấp vào lùm cây và rừng cây, thật ra biện pháp tốt nhất là dùng lửa đốt sạch, nhưng binh lính quân Tào lo lắng sẽ ảnh hưởng tới doanh trại, nnên chỉ có thể dùng dao diệt tận gốc.
Lúc này, một tên lính vội chạy đến bẩm bảo:
- Tướng quân, khe suối bên kia phát hiện có dấu vết quân địch.
Tiêu Hoảng kinh ngạc, chẳng lẽ tối qua mục tiêu của quân Hán là nhằm vào nguồn nước sao? Y vội vàng đến khe suối
Đỉnh núi của Kỳ Sơn bảo có ba dòng suối trong, chúng chảy ra từ khe đá trên vách núi, cuối cùng hội tụ thành một suối nước, đổ xuống sông nhỏ dưới chân núi. Nguồn nước cho quân Tào ở Kỳ Sơn bảo đều lấy từ ba dòng suối này, nguồn nước chảy ra từ trong doanh trại quân Tào, do vậy quân Tào cũng không lo lắng nguồn nước có vấn đề.
Mặc dù Tiêu Hoảng cũng sợ quân Hán làm gì đó khiến cho nguồn nước trong đại doanh khô cạn, y nhanh chóng chạy tới nơi xảy ra chuyện nằm ở giữa sường núi, chỉ thấy giữa sườn núi cách mấy trăm bước, quân Hán đang đào ba cái hố rất sâu, rộng mấy trượng, trong đó có một cái có chút nước.
Một tên quan quân nói với Tiêu Hoảng:
- Ty chức đoán quân Hán có ý đồ để cho mạch nước từ giữa lưng núi chảy ra, như thế nước trong khe suối có thể sẽ cạn.
Tiêu Hoảng nhướng mày:
- Có khả năng này sao?
- Ở vùng Ba Thục tình hình này khá dễ thấy, nhưng Kỳ Sơn địa hình phức tạp, mạch nước không rõ nguồn, dùng cách này rất phi thực tế, từ ba cái hố này có thể thấy, quân Hán không có cách nào khác.
- Nhưng hố đất ở giữa không phải có nước sao?
- Bẩm tướng quân, nếu tìm được mạch nước thì đã sớm thành đầm nước rồi, chứ không thể chỉ có chút nước như vậy, trên thực tế, nước mưa và nước suối thêm nước tích trữ của binh sĩ, chẳng có ý nghĩa gì, nên quân Hán cũng từ bỏ rồi.
Tiêu Hoảng gật đầu, trong lòng cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm rồi, y lập tức ra lệnh:
- Lấp đầy hố đất rồi về doanh!
…
Hành động tập kích doanh trại quân Tào của quân Hán thất bại nên kết thúc, vì không tìm thấy mạch nước nên hành động cắt đứt nguồn nước của quân Tào nên cũng bị từ bỏ theo đó, quân Tào bắt đầu kế vườn không nhà trống, nội trong hai trăm bước xung quanh thành, cây cỏ, đá lớn đều phải dọn sạch, đến mấy khe đá có thể ẩn thân cũng bị lấp đầy, khả năng quân Hán tấn công đại doanh quân Tào ngày càng thấp, ba ngày liền, quân Hán không hề có động tĩnh gì.
Sang đến sáng sớm ngày thứ tư, bọn binh sĩ quân Tào phát hiện một cảnh tượng khiến chúng kinh ngạc, cách nơi đóng doanh mấy dặm đại doanh của quân Hán đã biến mất, mà bốn phía xung quanh không có bất kỳ dấu vết gì, giống như trong một đêm đã bị gió thổi bay tất cả, điều này khiến binh sĩ quân Tào đều xôn xao bàn tán, rất nhiều binh sĩ nghĩ rằng, quân Hán có khả năng đã từ bỏ việc tiến công lên Kỳ Sơn bảo.
Không lâu sau, thám báo lên núi báo lại, trong vòng bán kính mười dặm, không phát hiện ra bóng dáng quân Hán, quả thực đã rút lui rồi, Tiêu Hoảng cảm thấy yên tâm, y dẫn binh sĩ xuống núi kiểm tra, không lâu sau, họ đã đến doanh trại quân Hán, ngoài một vài bếp đất nấu cơm, còn lại không có tư trang nào khác, dấu vết hạ trại hẵng còn, xem ra bọn chúng đi cũng không vội vàng, thu dọn sạch sẽ rồi mới đi.
Tiêu Hoảng vô cùng ngạc nhiên, chẳng lẽ quân Hán không có cách nào cướp Kỳ Sơn bảo liền trở về Lịch Thành sao? Cảm giác đây không giống như phong cách hành sự của Hoàng Trung, chưa tiến công đã rút nhận bỏ chạy như vậy, Hoàng Trung ăn nói sao với Lưu Cảnh?
Đương nhiên, có một khả năng là quân Hán từ bỏ Kỳ Sơn bảo, trực tiếp lên phía bắc đánh Tây Thành rồi, nói cho cùng Tây Thành mới là nơi quan trọng của quân Hán Bắc phạt
Lúc này, mấy tên thám báo đưa về một người hái thuốc già, báo với Tiêu Hoảng nói:
- Tướng quân, người này biết chút tình hình!
Tiêu Hoảng mừng rỡ, vội vàng lên hỏi, y thấy ông lão sợ tới mức cả người run lên, liền trấn an:
- Lão trượng phu đừng sợ, người chỉ cần nói cho ta biết sự tình mà người biết, ta liền thả ngươi đi, người họ gì, người ở đâu?
Ông lão khom người hành lễ nói:
- Tiểu nhân họ Kiều, người quận Thiên Thủy, ở Kỳ Sơn hái thuốc đã gần hai mươi năm, tối qua tiểu nhân quả thực có nhìn thấy mấy chuyện.
- Ngươi đã nhìn thấy gì, nói mau!
- Tiểu nhân nhìn thấy vô số binh sĩ xếp thành hàng đi về phía bắc, họ vô cùng cẩn thận không có chút động tĩnh, tiểu nhân nấp ở vách đá, sợ cả đêm không dám xuống núi.
Tiêu Hoảng hít một hơi, quả nhiên y đoán đúng, Hoàng Trung bỏ Kỳ Sơn bảo, đến thẳng phía Bắc đánh Tây Thành rồi, tên nha tướng bên cạnh chần chừ nói:
- Quả nhiên quân Hán mặc kệ chúng ta, vậy sao chúng có thể đảm bảo lương thực hậu cần? Hoàng Trung không sợ chúng ta cắt đứt đường vận chuyển lương thực sao?
Tiêu Hoảng lắc đầu:
- chúng ra chỉ chặn đường đông Kỳ Sơn, đội chở lương thực của quân Hán có thể đi đường Tây Kỳ Sơn, đường xá tuy hơi xa một chút nhưng có thể vượt qua kỳ Sơn bảo, lúc trước tướng quân Hạ Hầu ở Kỳ Sơn tây cũng lập chốt phòng ngự, chính là phòng ngừa đội lương thực của quân Hán đi vòng phía Tâu, hiện tại điểm phòng ngự đó không còn rồi, chúng ta cũng bất lực.
- Ý của tướng quân muốn nói, chúng ta mặc kệ sao?
Tên nha tướng dưới quyền ngạc nhiên hỏi
Tiêu Hoảng trầm tư một chút, nói:
- Việc này nhất định phải xin chỉ thị của Tào tướng quân, hoặc chúng ta xem tình hình quân địch trước rồi hãy ra quyết định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.