Chương 177: Thổ sản của huyện Hạ Trĩ
Cao Nguyệt
04/07/2017
Huyện lệnh huyện Hạ Trĩ lúc trước là tộc nhân của
Hoàng Tổ, sau khi huyện Hạ Trĩ giao cho Lưu Cảnh, Hoàng Huyện lệnh liền
trở về Vũ Xương, hiện tại tất cả sự vụ trong huyện đều do Huyện thừa phụ trách, Huyện thừa họ Mao, người Sài Tang, chừng bốn mươi tuổi, diện mạo rất bình thường, là cái loại tướng mạo bình thường mà lẫn vào trong đám người sẽ rất khó tìm được.
Tuy nhiên Mao Huyện thừa cũng là người khôn khéo, lần này dân chúng Sài Tang dời về phía tây, y xuất lực rất lớn, lo lắng hết lòng, hao hết tâm tư.
Giữa trưa, Lưu Cảnh cưỡi ngựa, cùng Mao Huyện thừa đi xuống, thị sát tình hình huyện Hạ Trĩ,
- Khởi bẩm Tư Mã, huyện Hạ Trĩ chúng ta là huyện nhỏ, nhân khẩu trong huyện thành chỉ có hơn một nghìn hộ, năm sáu nghìn người, huyện thành nhỏ hẹp, lần này nhân khẩu Sài Tang dọn tới, nhân khẩu huyện thành lập tức tăng vọt lên một vạn năm nghìn người, đã là cực hạn rồi.
Lưu Cảnh gật gật đầu, hắn cũng nhìn thấy, trong huyện thành nhỏ hẹp đầy dân di cư, phòng xá dân bản địa đều bị trưng dụng, gần như là mỗi gian phòng ở là một nhà, khiến trong huyện thành nhỏ chật chội không chịu nổi, khắp nơi là tiếng kêu, tiếng mắng và tiếng trẻ con khóc la, bên trong huyện thành mùi hôi ngút trời, làm người ta thấy buồn nôn.
Lưu Cảnh chau mày, quay đầu nói với Mao uyện thừa:
- Không thể làm như vậy được, trong huyện thành dơ dáy bẩn thỉu, dịch bệnh dễ dàng lưu hành, một khi ôn dịch bùng phát, có thể lâm vào đại họa, nhất định phải lập tức nghĩ cách.
Y Tịch bên cạnh tiếp lời nói:
- Tư Mã nói không sai, nhất định phải đề phòng nghiêm ngặt dịch bệnh, có thể dùng vôi tiêu trừ uế độc, ngoài ra một khi có người sinh bệnh, nhất định phải lập tức cách ly.
Y Tịch là quan lớn từ Tương Dương tới, lại là Huyện lệnh mà Cảnh công tử vừa mới bổ nhiệm, Mao Huyện thừa không dám biện bạch, khúm núm đáp ứng.
Lưu Cảnh hài lòng nhìn Y Tịch liếc mắt một cái, lại với hai người bọn họ nói:
- Nếu nhân thủ không đủ, có thể tìm quân đóng ngoài thành hiệp trợ, nói là mệnh lệnh của ta, bảo Vương Thái điều mấy trăm binh sỹ giúp đỡ các ngươi.
Mao huyện thừa mừng rỡ, y cũng là bởi vì nhân thủ không đủ mà phát sầu, đã có binh sỹ hiệp trợ, sự tình có thể làm tốt, y vội vàng nói:
- Vậy ty chức ta sẽ đi sắp xếp ngay bây giờ?
Lưu Cảnh lại liếc mắt nhìn Y Tịch một cái, trong lòng Y Tịch rất là bất đắc dĩ, có thể nói là y bị cưỡng ép bổ nhiệm làm Huyện lệnh huyện Hạ Trĩ, đồng thời y cảm thấy hơi vô lý, y rõ ràng là sứ giả của Châu Mục, chưa thông qua sự đồng ý của Châu Mục, lại trở thành Huyện lệnh ở Giang Hạ, việc này không phù hợp với quy trình bổ nhiệm trong quan trường.
Nhưng mặt khác, chính y cũng có chút động tâm, mắt thấy Lưu Kỳ và Lưu Tông đều là người không thể nương tựa, mà Y Tịch y cũng không là sỹ tộc Kinh Châu, chỉ là đồng hương với Châu Mục mà thôi, không có bối cảnh, cũng không có thế lực sau lưng, tương lai tiền đồ của y lại ở nơi nào?
Mà Lưu Cảnh coi trọng y khiến y nhìn thấy một tia hy vọng, có lẽ đi theo Lưu Cảnh sẽ có tiền đồ, cho nên trong lòng của y rất mâu thuẫn, tựa như một tân nương tử muốn gả chồng mà lại cảm thấy lễ nghi chưa đủ, nhăn nhăn nhó nhó, ủy khuất mà vào động phòng, nhậm chức làm Huyện lệnh huyện Hạ Trĩ.
Y Tịch hiểu được ý của Lưu Cảnh, trong lòng của y thở dài, đành phải đi vào làm Huyện lệnh, khom người thi lễ.
- Việc này ty chức và Mao Huyện thừa sẽ đi sắp xếp!
- Ta và các ngươi cùng đi đến quân doanh!
Lưu Cảnh tạm thời cũng không có chuyện gì, liền dẫn Y Tịch và Mao Huyện thừa cùng nhau đi đến quân doanh ngoài thành, quân doanh đóng ở phía bắc, có hai nghìn binh sỹ, do Ngụy Diên và Vương Thái thống lĩnh, mà Lưu Hổ và Liêu Hóa thì đóng quân ở huyện Dương Tân, Cam Ninh thì đang tuần tra trên Trường Giang, giám sát nhất cử nhất động của quân Giang Đông.
Bởi vì Lưu Cảnh ở tạm huyện Hạ Trĩ, Từ Thứ sáng sớm đã đến huyện Dương Tân, huyện Dương Tân bên kia nhân khẩu càng nhiều, tiền lương vật tư đều tập trung ở nơi đó, Lưu Cảnh liền lệnh cho Từ Thứ toàn quyền phụ trách sự vụ quân chính của huyện Dương Tân.
Vừa đến trước quân doanh, Ngụy Diên và Vương Thái nghe tin tức liền ra đón, hai người quỳ một gối thi lễ.
- Tham kiến Tư Mã!
- Hai vị tướng quân xin đứng lên, có chuyện phải phiền toái hai vị rồi.
Lưu Cảnh mang theo mọi người đi tới lều lớn, hắn ngồi xuống đem tình hình nói cho Ngụy Diên và Vương Thái, phái binh hiệp trợ quan phủ địa phương là đương nhiên, nhưng Ngụy Diên càng tỉ mỉ, hỏi:
- Việc này có thể cần số lượng vôi lớn mới được, huyện Hạ Trĩ có nhiều vôi như vậy không?
Lưu Cảnh đối với tình hình huyện Hạ Trĩ cũng không biết rõ, hắn nhìn về phía Mao Huyện thừa, Mao Huyện thừa cười nói:
- Ngụy Tướng quân có điều không biết, thổ sản lớn nhất huyện Hạ Trĩ chính là "Lưỡng thạch" (hai loại đá) trong đó nhiều nhất chính là vôi, ở vùng núi Thất Tử phía tây, có nhiều đá vôi, hàng năm đều có không ít thương nhân thuê người khai thác, trong kho của khu vực khai thác mỏ bên kia liền đã có sẵn đá vôi, trực tiếp dùng thuyền vận đến thì có thể sử dụng.
Vương Thái ở một bên cười nói:
- Vậy thì tốt rồi, ta biết núi Thất Tử, việc này không nên chậm trễ, ta lập tức mang năm trăm binh sỹ điều khiển thuyền đi vận chuyển.
Lúc này, Lưu Cảnh lại tò mò hỏi:
- Không biết loại đá còn lại trong "Lưỡng thạch" là gì?
- Hồi bẩm Tư Mã, là một loại gì đó màu đen vô cùng sền sệt, có thể thiêu đốt, mùi gay mũi, nhưng chúng ta bình thường dùng để chữa bệnh, địa phương kêu nó đá than dầu, có người còn dùng nó để thắp đèn.
Lưu Cảnh sửng sốt, này không phải là dầu mỏ sao? Hắn lập tức truy vấn:
- Loại đá than dầu này ở nơi nào?
Mao Huyện thừa thấy Lưu Cảnh vẻ mặt có chút quan tâm loại đá than dầu này, vội vàng nói:
- Ở hồ Hạ Trĩ phía nam.
Lưu Cảnh lập tức đứng lên nói:
- Vương Tướng quân và Y Huyện lệnh đi vận chuyển mỏ đá vôi, ta muốn đến xem loại đá than dầu này, thỉnh cầu Mao Huyện lệnh mang ta đi hồ Hạ Trĩ một chuyến.
Huyện Hạ Trĩ địa hình cao về phía tây bắc, thấp về phía đông nam, chỗ thấp nhất ở phía đông nam liền tạo thành một hồ nước, được đặt tên theo tên huyện, liền gọi là hồ Hạ Trĩ, xung quanh hồ nước đều là cánh rừng lớn, nhân khẩu rất thưa thớt, bình thường là thợ săn và tiều phu xuất phát, nhưng phía tây hồ lại có một lượng lớn thổ sản của huyện Hạ Trĩ, thạch than dầu.
Cái gọi là đá than dầu kỳ thật chính là dầu mỏ, huyện Hạ Trĩ là trung tâm của bình nguyên Giang Hán, đời sau nơi này chính là mỏ dầu Giang Hán, trữ lượng dầu mỏ phong phú, bình thường cần chuyên môn khai thác mới có thể được, nhưng nhờ vào một vài khe nứt, dầu mỏ cũng sẽ thông qua cái khe tràn lên mặt đất, đây cũng là phương thức người cổ đại lấy được dầu mỏ.
Tại phía tây hồ Hạ Trĩ vừa mới có mấy chỗ đất nứt như vậy, dầu mỏ ngầm dưới đất liền tràn lên, tạo thành mấy cái giếng dầu thiên nhiên, nhưng lúc này, mọi người vẫn không rõ tác dụng của dầu mỏ, chủ yếu dùng cho trị liệu bệnh ngoài da, nhưng cũng có người phát hiện nó có thể đốt cháy, liền dùng để thắp đèn nấu cơm.
Lưu Cảnh đi theo Mao Huyện thừa tới hồ Hạ Trĩ, rất nhanh liền tìm được mấy cái khe có nhiều đá than dầu, vừa lúc gặp được vài tên dân bản xứ đang lấy đá than dầu, gặp mấy nhóm binh sỹ lớn, vài tên khai thác dầu sợ tới mức vội vàng né tránh.
- Tư Mã, đây là giếng dầu có sản lượng lớn nhất.
Mao Huyện thừa đem Lưu Cảnh đưa tới một khe đất, chỉ vào phía dưới nói.
Lưu Cảnh đánh giá một chút cái này cái gọi là giếng dầu từ kẽ đất, trên thực tế là một cái khe thiên nhiên, chỗ rộng nhất có hình bầu dục, phía dưới đen ngòm, sâu không thấy đáy, nhưng tới gần khe nứt, là ngửi được một mùi hương gay mũi, xung quanh khe nứt là dầu mỏ đã khô cạn đọng lại, nhuộm thành một mảng màu đen.
- Đá than dầu trong này sẽ sẽ không tràn ra sao?
Lưu Cảnh hỏi.
Mao Huyện thừa gãi đầu.
- Mấy năm trước có tràn ra một hai lần, sau đó cũng chưa có, cần dùng thùng gỗ buộc vào dây thừng đi múc, nhưng không sâu, không đến một trượng là được, dù thu thập cỡ nào cũng không hết, kỳ thật tác dụng cũng không lớn, giống như người ta nói.
Lưu Cảnh không đợi y nói xong, liền xua tay căt đưt lời của y, y quay đầu hướng một gã quân hầu nói:
- Hiện tại tất cả đá than dầu đều do quân đội trưng dụng, không cho bất cứ kẻ nào khai thác, mặt khác nói cho Ngụy Tướng quân, phái ba trăm người ở lại hồ, trông coi giếng dầu này.
Quân hầu đáp ứng một tiếng, lập tức phái người đi thông báo cho Ngụy Diên, Lưu Cảnh hơi kìm nén không được kích động trong lòng, ngày hôm qua lúc hắn đang cùng quân Giang Đông quân ác chiến, đối mặt với công kích của sào xa, từng lần một đều thúc thủ vô sách, lúc ấy hắn liền nghĩ đến, nếu mình có dầu hỏa, là có thể dùng dầu hỏa thiêu hủy sào xa.
Không ngờ ngày hôm qua vừa mới vừa nghĩ đến dầu hỏa, hôm nay liền phát hiện dầu mỏ, điều này làm cho Lưu Cảnh sinh lòng cảm khái, đây quả thực là trời cao ân sủng cho hắn, hắn lại hỏi Mao Huyện thừa.
- Loại đá than dầu này, ngoài huyện Hạ Trĩ ra, các quận huyện khác còn không?
Mao Huyện thừa suy nghĩ một chút nói:
- Nghe nói huyện Cánh Lăng bên kia cũng có, so với chúng ta còn nhiều hơn, cụ thể ty chức cũng không quá rõ ràng.
Lúc này, một tên binh sỹ mượn thùng gỗ và dây thừng dài tới, từ trong giếng dầu xách một thùng đá than dầu lên, tựa như nước đường màu đen, vừa dính vừa đặc sệt, các binh sỹ đều vây quanh, mồm năm miệng mười hỏi:
- Tư Mã, cái này có tác dụng gì?
Lưu Cảnh mỉm cười.
- Bây giờ là vô ích, nhưng xử lý tốt, sẽ có lợi lớn.
Hắn lập tức với Mao Huyện thừa nói:
- Ngươi đi tìm một thợ rèn đến đây cho ta, ta cần hắn làm một số thứ.
......
Lưu Cảnh ở hậu thế đã từng thấy qua phương pháp lọc dầu thô sơ, tuy rằng rất nhiều thiết bị ở thời đại này không có, hơn nữa rất nhiều chi tiết hắn cũng không hiểu, nhưng nguyên lý cơ bản hắn lại hiểu một chút.
Cũng rất đơn giản, chính là ba bước lắng đọng, chưng cất và làm lạnh, tuy rằng hắn không có khả năng luyện ra cac loai sản phẩm công nghiệp như xăng hay dầu diesel, nhưng ít ra sau khi trải qua gia công, chất dầu không hề sền sệt như vậy, hoàn toàn có thể sử dụng trong quân sự.
Lúc này tâm tư của Lưu Cảnh đã toàn bộ đặt ở trên việc luyện chế dầu hỏa, hắn tìm thợ rèn đến, dùng sắt lá tạo ra một cái ống, quanh co khúc khuỷu lại đào mấy cái ao, tìm mấy nồi sắt lớn tới.
Nguyên lý rất đơn giản, trước để lắng lại một hai ngày, sau đó đem dầu mỏ đã gạn đục vào nồi sắt luyện chế, bốc hơi lên ra thông qua ống sắt, trong đó một đoạn sắt được đặt trong hồ, khi đi qua hồ khí đốt sẽ bị đông lạnh, từ một đoạn của ống sắt chảy ra dầu hỏa trong veo, hiện lên màu vàng nhạt.
Đương nhiên, cái đó và xăng đời sau còn kém khá xa, đây thật ra là một loại dầu hoả nguyên thủy, cũng là dầu hỏa mà Lưu Cảnh mong đợi, trên thực tế, lại qua hơn trăm năm, loại chất lỏng này đồng dạng liền xuất hiện làm vũ khí.
Buổi chiều ngày thứ ba, ngay khi Lưu Cảnh dẫn mấy chục tên binh sỹ chính toàn tâm luyện chế dầu hỏa, một tên binh sỹ do Cam Ninh phái tới đã mang đến một tin tức như trong dự liệu, huyện Vũ Xương bị quân Giang Đông công phá, Hoàng Xạ đại bại, mang theo mấy trăm tàn binh hoảng sợ trốn về Hạ Khẩu.
.....
Huyện Vũ Xương, Tôn Quyền đứng ở trên đầu tòa thành trì lớn nhất Giang Hạ này, mắt nhìn xuống nhà cửa trong thành, lúc này y có một loại cảm giác khí thế ngút trời, giành được thành Vũ Xương, thì có nghĩa là đã khống chế được trái tim của Giang Hạ.
Nhưng Tôn Quyền cũng biết, muốn hoàn toàn khống chế được Giang Hạ cũng không dễ dàng, mấu chốt ngay tại gia tộc Hoàng Tổ, nếu muốn Giang Hạ có thể thuận lợi nhập vào bản đồ Giang Đông, mấu chốt chính là phải đem gia tộc Hoàng thị ở Giang Hạ nhổ sạch tận gốc.
Tôn Quyền gọi đại tướng Phan Chương đến, thấp giọng căn dặn y:
- Ngươi lập tức dẫn năm trăm quân đi sơn trang Hoàng thị, đem tộc nhân Hoàng thị giết hết cho ta, một tên cũng không để lại!
.....
Chú thích của tác giả: Huyện Cánh Lăng chính là Tiềm Giang đời sau, tổng bộ của mỏ dầu Giang Hán, toàn bộ quận Giang Hạ đều là trung tâm của mỏ dầu Giang Hán, cho nên tại huyện Hạ Trĩ phát hiện dầu mỏ, cũng là hợp tình hợp lý, lão Cao viết sách trước giờ sẽ không xuất hiện công nghệ cao nhưng là ngẫu nhiên sẽ có YY một chút, chỉ có điều dầu hỏa xuất hiện hơi giống với Thiên Hạ Kiêu Hùng rồi, gãi gãi cái đầu, mọi người thứ lỗi Ha ha ha...!
Còn một chuyện nữa, ở triều Hán quan huyện huyện nhỏ gọi là trưởng, quan huyện huyện lớn gọi là lệnh, chỉ có điều không muốn viết phức tạp như vậy, cho nên thống nhất gọi là Huyện lệnh, mọi người hiểu một chút là được rồi.
Tuy nhiên Mao Huyện thừa cũng là người khôn khéo, lần này dân chúng Sài Tang dời về phía tây, y xuất lực rất lớn, lo lắng hết lòng, hao hết tâm tư.
Giữa trưa, Lưu Cảnh cưỡi ngựa, cùng Mao Huyện thừa đi xuống, thị sát tình hình huyện Hạ Trĩ,
- Khởi bẩm Tư Mã, huyện Hạ Trĩ chúng ta là huyện nhỏ, nhân khẩu trong huyện thành chỉ có hơn một nghìn hộ, năm sáu nghìn người, huyện thành nhỏ hẹp, lần này nhân khẩu Sài Tang dọn tới, nhân khẩu huyện thành lập tức tăng vọt lên một vạn năm nghìn người, đã là cực hạn rồi.
Lưu Cảnh gật gật đầu, hắn cũng nhìn thấy, trong huyện thành nhỏ hẹp đầy dân di cư, phòng xá dân bản địa đều bị trưng dụng, gần như là mỗi gian phòng ở là một nhà, khiến trong huyện thành nhỏ chật chội không chịu nổi, khắp nơi là tiếng kêu, tiếng mắng và tiếng trẻ con khóc la, bên trong huyện thành mùi hôi ngút trời, làm người ta thấy buồn nôn.
Lưu Cảnh chau mày, quay đầu nói với Mao uyện thừa:
- Không thể làm như vậy được, trong huyện thành dơ dáy bẩn thỉu, dịch bệnh dễ dàng lưu hành, một khi ôn dịch bùng phát, có thể lâm vào đại họa, nhất định phải lập tức nghĩ cách.
Y Tịch bên cạnh tiếp lời nói:
- Tư Mã nói không sai, nhất định phải đề phòng nghiêm ngặt dịch bệnh, có thể dùng vôi tiêu trừ uế độc, ngoài ra một khi có người sinh bệnh, nhất định phải lập tức cách ly.
Y Tịch là quan lớn từ Tương Dương tới, lại là Huyện lệnh mà Cảnh công tử vừa mới bổ nhiệm, Mao Huyện thừa không dám biện bạch, khúm núm đáp ứng.
Lưu Cảnh hài lòng nhìn Y Tịch liếc mắt một cái, lại với hai người bọn họ nói:
- Nếu nhân thủ không đủ, có thể tìm quân đóng ngoài thành hiệp trợ, nói là mệnh lệnh của ta, bảo Vương Thái điều mấy trăm binh sỹ giúp đỡ các ngươi.
Mao huyện thừa mừng rỡ, y cũng là bởi vì nhân thủ không đủ mà phát sầu, đã có binh sỹ hiệp trợ, sự tình có thể làm tốt, y vội vàng nói:
- Vậy ty chức ta sẽ đi sắp xếp ngay bây giờ?
Lưu Cảnh lại liếc mắt nhìn Y Tịch một cái, trong lòng Y Tịch rất là bất đắc dĩ, có thể nói là y bị cưỡng ép bổ nhiệm làm Huyện lệnh huyện Hạ Trĩ, đồng thời y cảm thấy hơi vô lý, y rõ ràng là sứ giả của Châu Mục, chưa thông qua sự đồng ý của Châu Mục, lại trở thành Huyện lệnh ở Giang Hạ, việc này không phù hợp với quy trình bổ nhiệm trong quan trường.
Nhưng mặt khác, chính y cũng có chút động tâm, mắt thấy Lưu Kỳ và Lưu Tông đều là người không thể nương tựa, mà Y Tịch y cũng không là sỹ tộc Kinh Châu, chỉ là đồng hương với Châu Mục mà thôi, không có bối cảnh, cũng không có thế lực sau lưng, tương lai tiền đồ của y lại ở nơi nào?
Mà Lưu Cảnh coi trọng y khiến y nhìn thấy một tia hy vọng, có lẽ đi theo Lưu Cảnh sẽ có tiền đồ, cho nên trong lòng của y rất mâu thuẫn, tựa như một tân nương tử muốn gả chồng mà lại cảm thấy lễ nghi chưa đủ, nhăn nhăn nhó nhó, ủy khuất mà vào động phòng, nhậm chức làm Huyện lệnh huyện Hạ Trĩ.
Y Tịch hiểu được ý của Lưu Cảnh, trong lòng của y thở dài, đành phải đi vào làm Huyện lệnh, khom người thi lễ.
- Việc này ty chức và Mao Huyện thừa sẽ đi sắp xếp!
- Ta và các ngươi cùng đi đến quân doanh!
Lưu Cảnh tạm thời cũng không có chuyện gì, liền dẫn Y Tịch và Mao Huyện thừa cùng nhau đi đến quân doanh ngoài thành, quân doanh đóng ở phía bắc, có hai nghìn binh sỹ, do Ngụy Diên và Vương Thái thống lĩnh, mà Lưu Hổ và Liêu Hóa thì đóng quân ở huyện Dương Tân, Cam Ninh thì đang tuần tra trên Trường Giang, giám sát nhất cử nhất động của quân Giang Đông.
Bởi vì Lưu Cảnh ở tạm huyện Hạ Trĩ, Từ Thứ sáng sớm đã đến huyện Dương Tân, huyện Dương Tân bên kia nhân khẩu càng nhiều, tiền lương vật tư đều tập trung ở nơi đó, Lưu Cảnh liền lệnh cho Từ Thứ toàn quyền phụ trách sự vụ quân chính của huyện Dương Tân.
Vừa đến trước quân doanh, Ngụy Diên và Vương Thái nghe tin tức liền ra đón, hai người quỳ một gối thi lễ.
- Tham kiến Tư Mã!
- Hai vị tướng quân xin đứng lên, có chuyện phải phiền toái hai vị rồi.
Lưu Cảnh mang theo mọi người đi tới lều lớn, hắn ngồi xuống đem tình hình nói cho Ngụy Diên và Vương Thái, phái binh hiệp trợ quan phủ địa phương là đương nhiên, nhưng Ngụy Diên càng tỉ mỉ, hỏi:
- Việc này có thể cần số lượng vôi lớn mới được, huyện Hạ Trĩ có nhiều vôi như vậy không?
Lưu Cảnh đối với tình hình huyện Hạ Trĩ cũng không biết rõ, hắn nhìn về phía Mao Huyện thừa, Mao Huyện thừa cười nói:
- Ngụy Tướng quân có điều không biết, thổ sản lớn nhất huyện Hạ Trĩ chính là "Lưỡng thạch" (hai loại đá) trong đó nhiều nhất chính là vôi, ở vùng núi Thất Tử phía tây, có nhiều đá vôi, hàng năm đều có không ít thương nhân thuê người khai thác, trong kho của khu vực khai thác mỏ bên kia liền đã có sẵn đá vôi, trực tiếp dùng thuyền vận đến thì có thể sử dụng.
Vương Thái ở một bên cười nói:
- Vậy thì tốt rồi, ta biết núi Thất Tử, việc này không nên chậm trễ, ta lập tức mang năm trăm binh sỹ điều khiển thuyền đi vận chuyển.
Lúc này, Lưu Cảnh lại tò mò hỏi:
- Không biết loại đá còn lại trong "Lưỡng thạch" là gì?
- Hồi bẩm Tư Mã, là một loại gì đó màu đen vô cùng sền sệt, có thể thiêu đốt, mùi gay mũi, nhưng chúng ta bình thường dùng để chữa bệnh, địa phương kêu nó đá than dầu, có người còn dùng nó để thắp đèn.
Lưu Cảnh sửng sốt, này không phải là dầu mỏ sao? Hắn lập tức truy vấn:
- Loại đá than dầu này ở nơi nào?
Mao Huyện thừa thấy Lưu Cảnh vẻ mặt có chút quan tâm loại đá than dầu này, vội vàng nói:
- Ở hồ Hạ Trĩ phía nam.
Lưu Cảnh lập tức đứng lên nói:
- Vương Tướng quân và Y Huyện lệnh đi vận chuyển mỏ đá vôi, ta muốn đến xem loại đá than dầu này, thỉnh cầu Mao Huyện lệnh mang ta đi hồ Hạ Trĩ một chuyến.
Huyện Hạ Trĩ địa hình cao về phía tây bắc, thấp về phía đông nam, chỗ thấp nhất ở phía đông nam liền tạo thành một hồ nước, được đặt tên theo tên huyện, liền gọi là hồ Hạ Trĩ, xung quanh hồ nước đều là cánh rừng lớn, nhân khẩu rất thưa thớt, bình thường là thợ săn và tiều phu xuất phát, nhưng phía tây hồ lại có một lượng lớn thổ sản của huyện Hạ Trĩ, thạch than dầu.
Cái gọi là đá than dầu kỳ thật chính là dầu mỏ, huyện Hạ Trĩ là trung tâm của bình nguyên Giang Hán, đời sau nơi này chính là mỏ dầu Giang Hán, trữ lượng dầu mỏ phong phú, bình thường cần chuyên môn khai thác mới có thể được, nhưng nhờ vào một vài khe nứt, dầu mỏ cũng sẽ thông qua cái khe tràn lên mặt đất, đây cũng là phương thức người cổ đại lấy được dầu mỏ.
Tại phía tây hồ Hạ Trĩ vừa mới có mấy chỗ đất nứt như vậy, dầu mỏ ngầm dưới đất liền tràn lên, tạo thành mấy cái giếng dầu thiên nhiên, nhưng lúc này, mọi người vẫn không rõ tác dụng của dầu mỏ, chủ yếu dùng cho trị liệu bệnh ngoài da, nhưng cũng có người phát hiện nó có thể đốt cháy, liền dùng để thắp đèn nấu cơm.
Lưu Cảnh đi theo Mao Huyện thừa tới hồ Hạ Trĩ, rất nhanh liền tìm được mấy cái khe có nhiều đá than dầu, vừa lúc gặp được vài tên dân bản xứ đang lấy đá than dầu, gặp mấy nhóm binh sỹ lớn, vài tên khai thác dầu sợ tới mức vội vàng né tránh.
- Tư Mã, đây là giếng dầu có sản lượng lớn nhất.
Mao Huyện thừa đem Lưu Cảnh đưa tới một khe đất, chỉ vào phía dưới nói.
Lưu Cảnh đánh giá một chút cái này cái gọi là giếng dầu từ kẽ đất, trên thực tế là một cái khe thiên nhiên, chỗ rộng nhất có hình bầu dục, phía dưới đen ngòm, sâu không thấy đáy, nhưng tới gần khe nứt, là ngửi được một mùi hương gay mũi, xung quanh khe nứt là dầu mỏ đã khô cạn đọng lại, nhuộm thành một mảng màu đen.
- Đá than dầu trong này sẽ sẽ không tràn ra sao?
Lưu Cảnh hỏi.
Mao Huyện thừa gãi đầu.
- Mấy năm trước có tràn ra một hai lần, sau đó cũng chưa có, cần dùng thùng gỗ buộc vào dây thừng đi múc, nhưng không sâu, không đến một trượng là được, dù thu thập cỡ nào cũng không hết, kỳ thật tác dụng cũng không lớn, giống như người ta nói.
Lưu Cảnh không đợi y nói xong, liền xua tay căt đưt lời của y, y quay đầu hướng một gã quân hầu nói:
- Hiện tại tất cả đá than dầu đều do quân đội trưng dụng, không cho bất cứ kẻ nào khai thác, mặt khác nói cho Ngụy Tướng quân, phái ba trăm người ở lại hồ, trông coi giếng dầu này.
Quân hầu đáp ứng một tiếng, lập tức phái người đi thông báo cho Ngụy Diên, Lưu Cảnh hơi kìm nén không được kích động trong lòng, ngày hôm qua lúc hắn đang cùng quân Giang Đông quân ác chiến, đối mặt với công kích của sào xa, từng lần một đều thúc thủ vô sách, lúc ấy hắn liền nghĩ đến, nếu mình có dầu hỏa, là có thể dùng dầu hỏa thiêu hủy sào xa.
Không ngờ ngày hôm qua vừa mới vừa nghĩ đến dầu hỏa, hôm nay liền phát hiện dầu mỏ, điều này làm cho Lưu Cảnh sinh lòng cảm khái, đây quả thực là trời cao ân sủng cho hắn, hắn lại hỏi Mao Huyện thừa.
- Loại đá than dầu này, ngoài huyện Hạ Trĩ ra, các quận huyện khác còn không?
Mao Huyện thừa suy nghĩ một chút nói:
- Nghe nói huyện Cánh Lăng bên kia cũng có, so với chúng ta còn nhiều hơn, cụ thể ty chức cũng không quá rõ ràng.
Lúc này, một tên binh sỹ mượn thùng gỗ và dây thừng dài tới, từ trong giếng dầu xách một thùng đá than dầu lên, tựa như nước đường màu đen, vừa dính vừa đặc sệt, các binh sỹ đều vây quanh, mồm năm miệng mười hỏi:
- Tư Mã, cái này có tác dụng gì?
Lưu Cảnh mỉm cười.
- Bây giờ là vô ích, nhưng xử lý tốt, sẽ có lợi lớn.
Hắn lập tức với Mao Huyện thừa nói:
- Ngươi đi tìm một thợ rèn đến đây cho ta, ta cần hắn làm một số thứ.
......
Lưu Cảnh ở hậu thế đã từng thấy qua phương pháp lọc dầu thô sơ, tuy rằng rất nhiều thiết bị ở thời đại này không có, hơn nữa rất nhiều chi tiết hắn cũng không hiểu, nhưng nguyên lý cơ bản hắn lại hiểu một chút.
Cũng rất đơn giản, chính là ba bước lắng đọng, chưng cất và làm lạnh, tuy rằng hắn không có khả năng luyện ra cac loai sản phẩm công nghiệp như xăng hay dầu diesel, nhưng ít ra sau khi trải qua gia công, chất dầu không hề sền sệt như vậy, hoàn toàn có thể sử dụng trong quân sự.
Lúc này tâm tư của Lưu Cảnh đã toàn bộ đặt ở trên việc luyện chế dầu hỏa, hắn tìm thợ rèn đến, dùng sắt lá tạo ra một cái ống, quanh co khúc khuỷu lại đào mấy cái ao, tìm mấy nồi sắt lớn tới.
Nguyên lý rất đơn giản, trước để lắng lại một hai ngày, sau đó đem dầu mỏ đã gạn đục vào nồi sắt luyện chế, bốc hơi lên ra thông qua ống sắt, trong đó một đoạn sắt được đặt trong hồ, khi đi qua hồ khí đốt sẽ bị đông lạnh, từ một đoạn của ống sắt chảy ra dầu hỏa trong veo, hiện lên màu vàng nhạt.
Đương nhiên, cái đó và xăng đời sau còn kém khá xa, đây thật ra là một loại dầu hoả nguyên thủy, cũng là dầu hỏa mà Lưu Cảnh mong đợi, trên thực tế, lại qua hơn trăm năm, loại chất lỏng này đồng dạng liền xuất hiện làm vũ khí.
Buổi chiều ngày thứ ba, ngay khi Lưu Cảnh dẫn mấy chục tên binh sỹ chính toàn tâm luyện chế dầu hỏa, một tên binh sỹ do Cam Ninh phái tới đã mang đến một tin tức như trong dự liệu, huyện Vũ Xương bị quân Giang Đông công phá, Hoàng Xạ đại bại, mang theo mấy trăm tàn binh hoảng sợ trốn về Hạ Khẩu.
.....
Huyện Vũ Xương, Tôn Quyền đứng ở trên đầu tòa thành trì lớn nhất Giang Hạ này, mắt nhìn xuống nhà cửa trong thành, lúc này y có một loại cảm giác khí thế ngút trời, giành được thành Vũ Xương, thì có nghĩa là đã khống chế được trái tim của Giang Hạ.
Nhưng Tôn Quyền cũng biết, muốn hoàn toàn khống chế được Giang Hạ cũng không dễ dàng, mấu chốt ngay tại gia tộc Hoàng Tổ, nếu muốn Giang Hạ có thể thuận lợi nhập vào bản đồ Giang Đông, mấu chốt chính là phải đem gia tộc Hoàng thị ở Giang Hạ nhổ sạch tận gốc.
Tôn Quyền gọi đại tướng Phan Chương đến, thấp giọng căn dặn y:
- Ngươi lập tức dẫn năm trăm quân đi sơn trang Hoàng thị, đem tộc nhân Hoàng thị giết hết cho ta, một tên cũng không để lại!
.....
Chú thích của tác giả: Huyện Cánh Lăng chính là Tiềm Giang đời sau, tổng bộ của mỏ dầu Giang Hán, toàn bộ quận Giang Hạ đều là trung tâm của mỏ dầu Giang Hán, cho nên tại huyện Hạ Trĩ phát hiện dầu mỏ, cũng là hợp tình hợp lý, lão Cao viết sách trước giờ sẽ không xuất hiện công nghệ cao nhưng là ngẫu nhiên sẽ có YY một chút, chỉ có điều dầu hỏa xuất hiện hơi giống với Thiên Hạ Kiêu Hùng rồi, gãi gãi cái đầu, mọi người thứ lỗi Ha ha ha...!
Còn một chuyện nữa, ở triều Hán quan huyện huyện nhỏ gọi là trưởng, quan huyện huyện lớn gọi là lệnh, chỉ có điều không muốn viết phức tạp như vậy, cho nên thống nhất gọi là Huyện lệnh, mọi người hiểu một chút là được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.