Chương 99: Thụ Nghệ Hoàng Trung
Cao Nguyệt
30/06/2017
Hoàng Trung cũng bỗng dưng cả kinh, lão phản ứng
cực nhanh, hét lớn một tiếng, một đao bổ ngang ra, đao nhanh chóng linh
hoạt sắc bén vô cùng. “Keng!" một tiếng chói tai nổ vang, lưỡi dao sắc
bén bổ vào cán thương.
Mũi thương ở khoảng cách cổ họng Hoàng Trung còn có nửa thước thì bị đánh bật ra. Lúc này, thể lực liền biến thành điểm mấu chốt quyết định thắng bại, nếu Lưu Cảnh khổ luyện một năm hoặc là hai năm nữa, khi hắn có thể sử dụng thiết thương lớn nặng tám mươi cân nặng, một đao kia liền chưa chắc Hoàng Trung có thể đẩy thiết thương của hắn ra được.
Lưỡi đao bổ trúng cán thương truyền tới lực chấn động thật lớn, nhưng lại khiến hai cánh tay của Lưu Cảnh nhức mỏi. Hổ khẩu tay trái bị đánh văng ra, biến thành một tay chấp thương, thân thể mất đi cân bằng, suýt nữa ngã xuống ngựa, hai ngựa cùng giao qua, chạy như bay mà đi.
Một hiệp này, Hoàng Trung tuy rõ ràng chiếm thế thượng phong, nhưng lão cũng kinh sợ khiến cả người toát mồ hôi lạnh. Lão thật không ngờ thương pháp của Lưu Cảnh quỷ dị như thế, nhìn như con trâu già kéo phá xe bình thường thong thả, nhưng trong thong thả lại giấu diếm sát khí, mũi thương tựa như thiếu một đoạn quỹ tích là chớp mắt đã đến trước cổ họng rồi.
Lão bỗng nhiên ý thức được, đây là Bách Điểu Triều Phượng thương của Triệu Vân, Triệu Vân có thể danh chấn thiên hạ, thương pháp tất nhiên có chỗ hơn người. Hoàng Trung không khỏi âm thầm khen ngợi, quả nhiên là thương pháp đệ nhất thiên hạ, danh bất hư truyền.
Tuy nhiên, nhược điểm của Lưu Cảnh cũng rất rõ, chính là lực lượng quá yếu, hắn vẫn là không chịu được một đao của mình, chỉ có điều thể dựa vào ngựa cực nhanh và thương pháp tinh kỳ, mới có thể giao thủ với mình được một hiệp,. Nếu tái chiến, lão chắc chắn ở trong hai hiệp đánh ngã Lưu Cảnh xuống chiến mã.
- Cảnh công tử, còn muốn chiến không?
Hoàng Trung xa xa cao giọng hỏi.
Lúc này trong lòng của Lưu Cảnh cũng không hề uể oải chút nào, một đao của Hoàng Trung thể lực mạnh mẽ là nằm trong dự liệu của hắn, hắn còn kém xa lắm. Ba tháng khổ luyện mặc dù có tiến bộ, nhưng so sánh với Hoàng Trung, thực lực của chính mình vẫn là bé nhỏ không đáng kể.
Nhưng về phương diện khác, hắn không ngờ mình có thể chặn lại Hoàng Trung một hiệp; mà khi cùng Triệu Vân luận võ, hắn một hiệp cũng không tiếp được. Việc này hoàn toàn là hắn có kinh nghiệm từ cuộc chiến với Vu Cấm, nếu như chủ động xuất kích, vậy nhất định phải lợi dụng ngựa mình khỏe và thương nhanh chóng, lấy tốc độ tới giết kẻ thù bất ngờ không để phòng. Vừa rồi chẳng phải hắn suýt nữa thành công đó sao?
Tuy nhiên, quả thật không cần phải tiếp tục đánh nữa. Lưu Cảnh bỏ thương lại, xoay người xuống ngựa, quì một gối ôm quyền nói:
- Vãn bối Lưu Cảnh, vui lòng phục tùng nhận thua!
Đây là tiêu chuẩn của lễ luận võ nhận thua.
Hoàng Trung ha hả cười to, cũng xoay người xuống ngựa, tiến lên nâng Lưu Cảnh dậy nói:
- Kỳ thật ngươi cũng không thua, chỉ có điều thể lực hơi yếu. Nếu lực lượng của ngươi có thể tương đương với ta, giữa chúng ta chiến năm mươi hiệp cũng không thành vấn đề.
Dừng một chút. Hoàng Trung lại hỏi:
- Việc học võ, Châu Mục hăn là đã nói với ngươi rồi!?
Lưu Cảnh sớm đã có ý tưởng, không chút do dự quì một gối, ôm quyền nói:
– Ta nguyện theo Hoàng lão tướng quân học tập tiễn pháp!
Hoàng Trung nhịn không được bật cười, tiểu tử này, phản ứng lại rất thông minh, lại muốn theo mình học tập tiễn pháp, việc này cũng không sai, lão gật gật đầu, chăm chú nhìn Lưu Cảnh nói:
- Học tiễn pháp của ta cũng được, nhưng ta có hai điều kiện, ngươi hãy nghe cho kỹ!
Lưu Cảnh không nói lời nào, chăm chú lắng nghe. Hoàng Trung chậm rãi nói:
- Quân tử không đoạt thứ người khác yêu thích, cho nên điều kiện thứ nhất, ta chỉ dạy ngươi tiễn pháp, nhưng cũng không phải sư phụ ngươi.
Lưu Cảnh cười khổ, Triệu Vân không phải Sư phụ hắn, Ngọc Chân nhân lại ngại lòng hắn không đủ từ bi, không muốn thu hắn làm đồ đệ. Hiện tại Hoàng Trung còn nói quân từ không đoạt thứ người khác yêu thích, vẫn là không chịu nhận hắn làm đồ đệ..
Lưu Cảnh yên lặng gật gật đầu. Hoàng Trung thấy hắn đáp ứng, lại nghiêm nghị nói:
– Ta nói điêu kiện thứ hai, theo ta học tiễn đồng nghĩa là một quá trình khắc khổ luyện tập trường kỳ. Nếu ngươi theo Hoàng Hán Thăng ta học được tiễn pháp, vậy nhất định phải kiên trì, nhất định phải luyện thành thần tiễn.
- Nếu ngươi muốn bỏ dở nửa chừng, cũng có thể, nhưng nhất định phải đáp ứng ta cả đời không thể dùng tiễn. Nếu ta phát hiện ngươi sử dụng tiễn pháp thấp kém phá hư tên tuổi của ta, ta sẽ dùng một mũi tên phế đi cánh tay của ngươi, cho ngươi cả đời không thể dùng tiễn. Ngươi có chịu không!?
Lưu Cảnh trầm tư một lát, rốt cục thận trọng gật gật đầu. đáp: – Ta đáp ứng!
Nói xong, trong lòng Hoàng Trung như gương sáng, lão chậm rãi gật đầu, bảo:
- Tốt lắm, ngươi đi theo ta!
…
Lưu Cảnh đi theo Hoàng Trung vào sau trướng. Đây là trướng của Hoàng Trung, bên trong trưng bày các loại binh khí, đều là Hoàng Trung nhiều năm giành được đổ cất giữ. Bọn họ đi đến trước cung giá, trên cung giá đặt ít nhất hai mươi bộ cung tiễn.
- Học tập bắn tên đầu tiên là chọn một cây cung tốt. Có người nói phải từ cung tiễn bình thường để luyện, ta thì không cho là như vậy! Rất nhiều người đã dưỡng thành thói quen dùng cung kém, tương lai muốn thay đổi sẽ rất khó. Cho nên ta vẫn chủ trương chọn cung luyện tiễn, là việc cần giải quyết đầu tiên.
Hoàng Trung nói xong, từ trên giá cung gỡ xuống một cây cung đưa cho Lưu Cảnh, bảo:
- Ngươi thử xem cái chuôi điêu cung này, là người Việt chế tạo, tốn thời gian ba năm, lực lượng chỉ có bát đấu, thích hợp với ngươi.
Lưu Cảnh tiếp nhận cung, giơ cung bắn vào khoảng không, chỉ nghe "BENG!" một tiếng vang của dây cung, trong đại trướng lập tức vang lên nhưng tiếng động ong ong. Hoàng Trung cười cười, đưa cho hắn một cái lẫy cò sừng trâu, bảo:
- Cái này đeo lên ngón cái, nếu không dây cung dễ dàng cắt tay.
Lưu Cảnh biết thứ này, đây là ban chỉ, bình thường dùng sừng hoặc là ngọc làm thành. Thấy ngón cái tay trái tay phải của Hoàng Trung đều mang ban chỉ, trong lòng không khỏi khẽ động, hắn hỏi:
- Lão tướng quân có thể trái phải khai cung sao?
- Đó là đương nhiên! Bình thường người đại tướng đều có thể trái phải khai cung, người có tài bắn cung cao tuyệt như Lã Bố, không chi tay trái tay phải khai cung, còn có thể một cung bốn mũi tiễn.
- Lão tướng quân có thể một cung bốn mũi tiễn không?
Lưu Cảnh tò mò hỏi.
Hoàng Trung lắc đầu, nói:
– Ta nhiều nhất có thể một cung bắn ba mũi tên thôi, mà cũng chỉ có thể kéo được cung hai thạch. Nhưng nghe nói Lã Bố có thể kéo được cung ba thạch, thể lực thiên hạ có một không hai.
Kỳ thật ba tháng này Lưu Cảnh ở doanh trong lúc rảnh rỗi cũng luyện tiễn, hiểu biết không ít kiến thức bắn tên phổ thông cơ bản. Tuy nhiên cách dạy cung thuật trong quân, so với lời nói của Hoàng Trung dường như có vài điểm bất đồng.
- Tạ nghe người ta nói luyện cung trước tiên phải luyện bộ cung, bộ cung thuần thục, sau mới luyện kỵ cung, đều nói bộ cung là cơ sở.
Hoàng Trung nhướn mày: - Ai vậy nói?
Lưu Cảnh vẻ mặt có chút xấu hổ, đáp:
- Giáo đầu cung binh trong quân đều nói như vậy...
- Kỵ cung có xạ pháp kỵ cung, bộ cung có xạ pháp bộ cung, hoàn toàn khác biệt, huấn luyện cung binh đương nhiên trước tiễn phải luyện bộ cung. Vừa rồi ta cũng nói, một vài thói quen dưỡng thành, sẽ rất khó sửa. Ngươi là đại tướng, thà thói quen bộ cung khó sửa đổi, còn hơn khó sửa đổi thói quen kỵ cung, cho nên ngươi muốn bắt đầu huấn luyện từ kỵ cung. Hiện tại ngươi dùng cây cung này chính là kỵ cung.
Nói xong, Hoàng Trung chọn lấy một túi tên, đi ra ngoài trướng:
- Chúng ta đi ra ngoài trướng vải thử tiễn!
Lưu Cảnh trở mình lên ngựa, tay cầm cung tiễn. Tiễn bình ở sau người, từ sau vai có thể trực tiếp rút ra tiễn, hắn cũng là lần đầu tiên ở trên ngựa bắn tên.
Rất nhanh, Lưu Cảnh liền phát hiện cưỡi ngựa bắn cung gian nan. Bình thường cưỡi ngựa là tay cầm dây cương, có thể ổn định thân thể, nhưng bắn tên cũng là hai tay chấp cung, toàn bộ nhờ hai chân điều khiển ngựa.
Nếu có bàn đạp và yên ngựa cao có lẽ tốt hơn một chút, hiện tại hoàn toàn dựa vào hai chân kẹp lấy chiến mã. Hơn nữa chiến mã chạy nhanh, nhấp nhô không chừng, trong lúc chạy gấp bắn tên, hơi có sơ sẩy sẽ ngã xuống ոgựa.
Cho đến lúc này, Lưu Cảnh mới cảm nhận được gian khổ khi huấn luyện một gã kỵ binh, khó trách Tào quân phải xua đuổi dân phu đi làm bia đỡ đạn, đây chính là vì bảo hộ kỵ binh. Nếu hắn là Tào Tháo, có lẽ cũng có thể như vậy làm, dù sao một gã kỵ binh huấn luyện có tố chất thật sự rất quý giá rồi.
- Chạy đi!
Hoàng Trung cưỡi ngựa đi theo bên cạnh hắn, rống lớn, giờ khắc này. Hình tượng Hoàng Trung nhân từ đại lượng đã không còn sót lại chút gì, trở nên dị thường nghiêm khắc, tiếng hô như sấm:
- Thế như truy phong, mắt như dòng điện, mở cung ra, nhanh bắn tên....
Trong lòng Lưu Cảnh nghiêm nghị, hắn ra sức khống chế để thân thể được cân bằng, kéo mạnh cung căng, ánh mắt giống như điện, quét nhìn tiền phương, gần như không hề dừng lại. Khi mũi tên tiếp xúc với ngón tay, một mũi Điêu Linh tiễn liền tựa như tia chớp bắn ra, bắn về phía một người rơm ngoài ba mươi bước. Tiễn từ trên không sượt qua người rơm, lệch chừng một trượng.
Lưu Cảnh ở trong quân doanh Phàn Thành luyện chính là bộ cung, hoàn toàn khác với kỵ cung hiện nay. Kỵ cung còn hơi nhỏ, nhưng thế lại có thể lớn hơn nữa, lực lượng hai cánh tay bình thường không thể kéo dài, cây cung cần phải bắn ra, cho nên yêu cầu thị lực và tiễn thuật đều vô cùng cao.
Ngược lại, bộ cung lệch mềm, vì bảo đảm thể lực, bình thường đều là đại cung, có thể chậm rãi kéo ra nhắm, hơn nữa là dùng tên lớn, góc ngắm bắn cao, không giống kỵ cung là bắn thẳng tắp. Cho nên ở thời Tam quốc, số lượng đột kỵ binh cực nhỏ, bình thường đều là lấy binh bộ cung là chủ yếu.
Không đợi Lưu Cảnh kịp phản ứng, Hoàng Trung hung hắng quất một roi vào phía sau lưng của hắn, quát:
- Khổn kiếp! Đây mới là ba mươi bước mà ngươi bắn đi nơi nào vậy. Cho ngươi thêm hai cơ hội nữa, nếu còn bắn không trúng, ngươi cũng đừng học nữa!
Lưu Cảnh cắn chặt môi, phóng ngựa chạy gấp, lúc này đây hắn không hề kích động, ổn định lại cảm xúc, ánh mắt tìm đúng người rơm. Khi hắn ở Phàn Thành luyện bộ cung, ngoài tám mươi bước có thể chuẩn xác bắn trúng người rơm, hiện tại chỉ có ba mươi bước, cho dù là cưỡi ngựa, hắn cũng có thể bắn trúng.
Hắn chờ đến cơ hội, giương cung lắp tên, một mũi tên bắn ra, mũi tên Sượt qua núm tua ở đỉnh đầu người rơm, lúc này đây cách xa nhau một thước. Hoàng Trung âm thầm gật đầu, thầm nghĩ "Không tệ, đứa nhỏ này lĩnh ngộ vô cùng nhanh! Có chút tự tin rồi.”
Nhưng Hoàng Trung vẫn như cũ vô cùng nghiêm khắc, lại một roi quất xuống, hét lớn:
- Vẫn còn không có bắn trúng, ngươi chỉ còn một lần cơ hội thôi, nếu không bắn trúng thì cút về!
Hoàng Trung trị quân cực nghiêm, thắng thì trọng thưởng, bại thì trọng phạt, tuyệt bất dung tình. Cho dù Lưu Cảnh là cháu Châu Mục thì cũng giống nhau.
Lưu Cảnh phóng ngựa chạy gấp rút ra mũi tên thứ ba, hắn đã dần dần tìm được một chút xúc cảm, vài bí quyết bắn tên mà Hoàng Trung dạy hắn như dòng nước chuyển động trong đầu. Nội tâm hắn trở nên trầm tĩnh dị thường, cánh tay vững như núi, hắn giương cung cài tên, hành động lưu loát, cung mở giống như Thu Nguyệt, mũi tên đi như sao bắng.
Một mũi tên này bắn ra lưu loát sinh động, Hoàng Trung thầm kêu một tiếng tốt, ánh mắt của lão nhìn theo hướng tiễn đi, mũi tên này vững vàng bắn trúng người rơm. Binh lính xung quanh vỗ tay hoan hô vang dội, mũi tên thứ ba quả nhiên bắn trúng.
Hoàng Trung đương nhiên cũng không trông cậy vào mũi tên thứ ba hắn lập tức có thể bắn trúng, đối với người bình thường. Lần đầu tiễn luyện tập cưỡi ngựa bắn cung có thể ở trên lưng ngựa ổn định thân thể cũng không dễ dàng, huống chỉ còn giương cung bắn tên, lão mắng Lưu Cảnh cũng chỉ là một loại khích lệ, nhưng không ngờ hắn thật sự làm được rồi.
Trọng lòng Hoàng Trung cũng không kìm nổi âm thầm tán thưởng, tư chất quả nhiên không giống tầm thường, thực là lương tài mỹ ngọc đây!
Chiến mã Lưu Cảnh chậm rãi dừng lại, hắn cũng không ngờ mình bắn trúng mục tiêu ở mũi tên thứ ba, trong lòng hết sức vui mừng, vui sướng rất nhiều, lại khó tránh khỏi có chút đắc ý.
Hoàng Trung nhìn ra hắn đắc ý, không khỏi cười lạnh một tiếng, giục ngựa tới ngoài một trăm hai mươi bước, phóng ngựa chạy gấp. Trong tốc độ chạy cực cao, lão rút ra song tiễn đáp dây cung, hai mũi tên đồng loạt bắn ra, tiễn lực mạnh mẽ, hai mũi tên lại đồng thời bắn trúng hai mắt phải trái của người rơm.
Hoàng Trung lại chạy tới bên kia, đổi thành tay phải chấp cung, tay trái kéo dây cung, lại là hai mũi tên đồng thời bắn ra, bắn vào giữa cổ tay trái tay phải của người rơm.
Tiễn pháp cao siêu khiến mọi người nhìn xem lặng ngắt như tờ. Ngay sau đó là âm thanh ủng hộ như sấm. Lưu Cảnh mặt đầy xấu hổ, cúi đầu.
Hoàng Trung không nói gì nữa, chậm rãi giục ngựa tiến lên, nhìn Lưu Cảnh bảo:
- Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày bắn hai trăm mũi tên. Mười ngày sau, ta muốn ngươi ngoài năm mươi bước bắn trúng bia, nếu ngươi làm không được, ta tự mình động thủ đánh ngươi hai trăm gậy!
Trên giáo trường quân doanh Phàn Thành, Lưu Cảnh phóng ngựa chạy nhanh, mỗi lần chạy đi hơn mười bước, sẽ bắn ra một mũi tên, ở ngoài sáu mươi bước có một người rơm đứng thẳng.
Lưu Cảnh đã luyện tập gần một canh gio, bắn ra hơn sáu mươi mũi tên, hai cánh tay hắn nhức mỏi, đến cung đều kéo không nhúc nhích rồi. Nhưng hiệu quả lại không tốt lắm, hơn sáu mươi mũi tên chỉ có mười mũi tên bắn trúng người rơm, còn lại toàn bộ bắn ra ngoài, thành tích này khiến Lưu Cảnh khá uể oải.
Lúc này, một gã binh lính thay hắn lấy tiễn, khuyên nhủ:
- Quân hầu, ngươi hơi nhanh rồi, bắn phải ổn định mới có thể bắn trúng!
Lưu Cảnh thở dài, hắn làm sao không rõ mình bắn ra quá nhanh, nhưng Hoàng Trung mệnh hắn một ngày bắn hai trăm mũi tên, dựa theo tốc độ bây giờ, ít nhất cũng phải bốn canh giờ mới có thể bắn xong. Hắn quả thực hoài nghi mình có thể hoàn thành chỉ tiêu này hay không?
Nếu như là bộ cung, mũi tên tiếp một mũi tên bắn ra, có lẽ có thể hoàn thành. Nhưng kỵ cung thì không giống vậy, vẻn vẹn cân bằng thân thể đều phải hao phí thể lực và tính lực, mỗi một mũi tên bắn ra, đều là một chuyện vô cùng không dễ dàng.
Mũi thương ở khoảng cách cổ họng Hoàng Trung còn có nửa thước thì bị đánh bật ra. Lúc này, thể lực liền biến thành điểm mấu chốt quyết định thắng bại, nếu Lưu Cảnh khổ luyện một năm hoặc là hai năm nữa, khi hắn có thể sử dụng thiết thương lớn nặng tám mươi cân nặng, một đao kia liền chưa chắc Hoàng Trung có thể đẩy thiết thương của hắn ra được.
Lưỡi đao bổ trúng cán thương truyền tới lực chấn động thật lớn, nhưng lại khiến hai cánh tay của Lưu Cảnh nhức mỏi. Hổ khẩu tay trái bị đánh văng ra, biến thành một tay chấp thương, thân thể mất đi cân bằng, suýt nữa ngã xuống ngựa, hai ngựa cùng giao qua, chạy như bay mà đi.
Một hiệp này, Hoàng Trung tuy rõ ràng chiếm thế thượng phong, nhưng lão cũng kinh sợ khiến cả người toát mồ hôi lạnh. Lão thật không ngờ thương pháp của Lưu Cảnh quỷ dị như thế, nhìn như con trâu già kéo phá xe bình thường thong thả, nhưng trong thong thả lại giấu diếm sát khí, mũi thương tựa như thiếu một đoạn quỹ tích là chớp mắt đã đến trước cổ họng rồi.
Lão bỗng nhiên ý thức được, đây là Bách Điểu Triều Phượng thương của Triệu Vân, Triệu Vân có thể danh chấn thiên hạ, thương pháp tất nhiên có chỗ hơn người. Hoàng Trung không khỏi âm thầm khen ngợi, quả nhiên là thương pháp đệ nhất thiên hạ, danh bất hư truyền.
Tuy nhiên, nhược điểm của Lưu Cảnh cũng rất rõ, chính là lực lượng quá yếu, hắn vẫn là không chịu được một đao của mình, chỉ có điều thể dựa vào ngựa cực nhanh và thương pháp tinh kỳ, mới có thể giao thủ với mình được một hiệp,. Nếu tái chiến, lão chắc chắn ở trong hai hiệp đánh ngã Lưu Cảnh xuống chiến mã.
- Cảnh công tử, còn muốn chiến không?
Hoàng Trung xa xa cao giọng hỏi.
Lúc này trong lòng của Lưu Cảnh cũng không hề uể oải chút nào, một đao của Hoàng Trung thể lực mạnh mẽ là nằm trong dự liệu của hắn, hắn còn kém xa lắm. Ba tháng khổ luyện mặc dù có tiến bộ, nhưng so sánh với Hoàng Trung, thực lực của chính mình vẫn là bé nhỏ không đáng kể.
Nhưng về phương diện khác, hắn không ngờ mình có thể chặn lại Hoàng Trung một hiệp; mà khi cùng Triệu Vân luận võ, hắn một hiệp cũng không tiếp được. Việc này hoàn toàn là hắn có kinh nghiệm từ cuộc chiến với Vu Cấm, nếu như chủ động xuất kích, vậy nhất định phải lợi dụng ngựa mình khỏe và thương nhanh chóng, lấy tốc độ tới giết kẻ thù bất ngờ không để phòng. Vừa rồi chẳng phải hắn suýt nữa thành công đó sao?
Tuy nhiên, quả thật không cần phải tiếp tục đánh nữa. Lưu Cảnh bỏ thương lại, xoay người xuống ngựa, quì một gối ôm quyền nói:
- Vãn bối Lưu Cảnh, vui lòng phục tùng nhận thua!
Đây là tiêu chuẩn của lễ luận võ nhận thua.
Hoàng Trung ha hả cười to, cũng xoay người xuống ngựa, tiến lên nâng Lưu Cảnh dậy nói:
- Kỳ thật ngươi cũng không thua, chỉ có điều thể lực hơi yếu. Nếu lực lượng của ngươi có thể tương đương với ta, giữa chúng ta chiến năm mươi hiệp cũng không thành vấn đề.
Dừng một chút. Hoàng Trung lại hỏi:
- Việc học võ, Châu Mục hăn là đã nói với ngươi rồi!?
Lưu Cảnh sớm đã có ý tưởng, không chút do dự quì một gối, ôm quyền nói:
– Ta nguyện theo Hoàng lão tướng quân học tập tiễn pháp!
Hoàng Trung nhịn không được bật cười, tiểu tử này, phản ứng lại rất thông minh, lại muốn theo mình học tập tiễn pháp, việc này cũng không sai, lão gật gật đầu, chăm chú nhìn Lưu Cảnh nói:
- Học tiễn pháp của ta cũng được, nhưng ta có hai điều kiện, ngươi hãy nghe cho kỹ!
Lưu Cảnh không nói lời nào, chăm chú lắng nghe. Hoàng Trung chậm rãi nói:
- Quân tử không đoạt thứ người khác yêu thích, cho nên điều kiện thứ nhất, ta chỉ dạy ngươi tiễn pháp, nhưng cũng không phải sư phụ ngươi.
Lưu Cảnh cười khổ, Triệu Vân không phải Sư phụ hắn, Ngọc Chân nhân lại ngại lòng hắn không đủ từ bi, không muốn thu hắn làm đồ đệ. Hiện tại Hoàng Trung còn nói quân từ không đoạt thứ người khác yêu thích, vẫn là không chịu nhận hắn làm đồ đệ..
Lưu Cảnh yên lặng gật gật đầu. Hoàng Trung thấy hắn đáp ứng, lại nghiêm nghị nói:
– Ta nói điêu kiện thứ hai, theo ta học tiễn đồng nghĩa là một quá trình khắc khổ luyện tập trường kỳ. Nếu ngươi theo Hoàng Hán Thăng ta học được tiễn pháp, vậy nhất định phải kiên trì, nhất định phải luyện thành thần tiễn.
- Nếu ngươi muốn bỏ dở nửa chừng, cũng có thể, nhưng nhất định phải đáp ứng ta cả đời không thể dùng tiễn. Nếu ta phát hiện ngươi sử dụng tiễn pháp thấp kém phá hư tên tuổi của ta, ta sẽ dùng một mũi tên phế đi cánh tay của ngươi, cho ngươi cả đời không thể dùng tiễn. Ngươi có chịu không!?
Lưu Cảnh trầm tư một lát, rốt cục thận trọng gật gật đầu. đáp: – Ta đáp ứng!
Nói xong, trong lòng Hoàng Trung như gương sáng, lão chậm rãi gật đầu, bảo:
- Tốt lắm, ngươi đi theo ta!
…
Lưu Cảnh đi theo Hoàng Trung vào sau trướng. Đây là trướng của Hoàng Trung, bên trong trưng bày các loại binh khí, đều là Hoàng Trung nhiều năm giành được đổ cất giữ. Bọn họ đi đến trước cung giá, trên cung giá đặt ít nhất hai mươi bộ cung tiễn.
- Học tập bắn tên đầu tiên là chọn một cây cung tốt. Có người nói phải từ cung tiễn bình thường để luyện, ta thì không cho là như vậy! Rất nhiều người đã dưỡng thành thói quen dùng cung kém, tương lai muốn thay đổi sẽ rất khó. Cho nên ta vẫn chủ trương chọn cung luyện tiễn, là việc cần giải quyết đầu tiên.
Hoàng Trung nói xong, từ trên giá cung gỡ xuống một cây cung đưa cho Lưu Cảnh, bảo:
- Ngươi thử xem cái chuôi điêu cung này, là người Việt chế tạo, tốn thời gian ba năm, lực lượng chỉ có bát đấu, thích hợp với ngươi.
Lưu Cảnh tiếp nhận cung, giơ cung bắn vào khoảng không, chỉ nghe "BENG!" một tiếng vang của dây cung, trong đại trướng lập tức vang lên nhưng tiếng động ong ong. Hoàng Trung cười cười, đưa cho hắn một cái lẫy cò sừng trâu, bảo:
- Cái này đeo lên ngón cái, nếu không dây cung dễ dàng cắt tay.
Lưu Cảnh biết thứ này, đây là ban chỉ, bình thường dùng sừng hoặc là ngọc làm thành. Thấy ngón cái tay trái tay phải của Hoàng Trung đều mang ban chỉ, trong lòng không khỏi khẽ động, hắn hỏi:
- Lão tướng quân có thể trái phải khai cung sao?
- Đó là đương nhiên! Bình thường người đại tướng đều có thể trái phải khai cung, người có tài bắn cung cao tuyệt như Lã Bố, không chi tay trái tay phải khai cung, còn có thể một cung bốn mũi tiễn.
- Lão tướng quân có thể một cung bốn mũi tiễn không?
Lưu Cảnh tò mò hỏi.
Hoàng Trung lắc đầu, nói:
– Ta nhiều nhất có thể một cung bắn ba mũi tên thôi, mà cũng chỉ có thể kéo được cung hai thạch. Nhưng nghe nói Lã Bố có thể kéo được cung ba thạch, thể lực thiên hạ có một không hai.
Kỳ thật ba tháng này Lưu Cảnh ở doanh trong lúc rảnh rỗi cũng luyện tiễn, hiểu biết không ít kiến thức bắn tên phổ thông cơ bản. Tuy nhiên cách dạy cung thuật trong quân, so với lời nói của Hoàng Trung dường như có vài điểm bất đồng.
- Tạ nghe người ta nói luyện cung trước tiên phải luyện bộ cung, bộ cung thuần thục, sau mới luyện kỵ cung, đều nói bộ cung là cơ sở.
Hoàng Trung nhướn mày: - Ai vậy nói?
Lưu Cảnh vẻ mặt có chút xấu hổ, đáp:
- Giáo đầu cung binh trong quân đều nói như vậy...
- Kỵ cung có xạ pháp kỵ cung, bộ cung có xạ pháp bộ cung, hoàn toàn khác biệt, huấn luyện cung binh đương nhiên trước tiễn phải luyện bộ cung. Vừa rồi ta cũng nói, một vài thói quen dưỡng thành, sẽ rất khó sửa. Ngươi là đại tướng, thà thói quen bộ cung khó sửa đổi, còn hơn khó sửa đổi thói quen kỵ cung, cho nên ngươi muốn bắt đầu huấn luyện từ kỵ cung. Hiện tại ngươi dùng cây cung này chính là kỵ cung.
Nói xong, Hoàng Trung chọn lấy một túi tên, đi ra ngoài trướng:
- Chúng ta đi ra ngoài trướng vải thử tiễn!
Lưu Cảnh trở mình lên ngựa, tay cầm cung tiễn. Tiễn bình ở sau người, từ sau vai có thể trực tiếp rút ra tiễn, hắn cũng là lần đầu tiên ở trên ngựa bắn tên.
Rất nhanh, Lưu Cảnh liền phát hiện cưỡi ngựa bắn cung gian nan. Bình thường cưỡi ngựa là tay cầm dây cương, có thể ổn định thân thể, nhưng bắn tên cũng là hai tay chấp cung, toàn bộ nhờ hai chân điều khiển ngựa.
Nếu có bàn đạp và yên ngựa cao có lẽ tốt hơn một chút, hiện tại hoàn toàn dựa vào hai chân kẹp lấy chiến mã. Hơn nữa chiến mã chạy nhanh, nhấp nhô không chừng, trong lúc chạy gấp bắn tên, hơi có sơ sẩy sẽ ngã xuống ոgựa.
Cho đến lúc này, Lưu Cảnh mới cảm nhận được gian khổ khi huấn luyện một gã kỵ binh, khó trách Tào quân phải xua đuổi dân phu đi làm bia đỡ đạn, đây chính là vì bảo hộ kỵ binh. Nếu hắn là Tào Tháo, có lẽ cũng có thể như vậy làm, dù sao một gã kỵ binh huấn luyện có tố chất thật sự rất quý giá rồi.
- Chạy đi!
Hoàng Trung cưỡi ngựa đi theo bên cạnh hắn, rống lớn, giờ khắc này. Hình tượng Hoàng Trung nhân từ đại lượng đã không còn sót lại chút gì, trở nên dị thường nghiêm khắc, tiếng hô như sấm:
- Thế như truy phong, mắt như dòng điện, mở cung ra, nhanh bắn tên....
Trong lòng Lưu Cảnh nghiêm nghị, hắn ra sức khống chế để thân thể được cân bằng, kéo mạnh cung căng, ánh mắt giống như điện, quét nhìn tiền phương, gần như không hề dừng lại. Khi mũi tên tiếp xúc với ngón tay, một mũi Điêu Linh tiễn liền tựa như tia chớp bắn ra, bắn về phía một người rơm ngoài ba mươi bước. Tiễn từ trên không sượt qua người rơm, lệch chừng một trượng.
Lưu Cảnh ở trong quân doanh Phàn Thành luyện chính là bộ cung, hoàn toàn khác với kỵ cung hiện nay. Kỵ cung còn hơi nhỏ, nhưng thế lại có thể lớn hơn nữa, lực lượng hai cánh tay bình thường không thể kéo dài, cây cung cần phải bắn ra, cho nên yêu cầu thị lực và tiễn thuật đều vô cùng cao.
Ngược lại, bộ cung lệch mềm, vì bảo đảm thể lực, bình thường đều là đại cung, có thể chậm rãi kéo ra nhắm, hơn nữa là dùng tên lớn, góc ngắm bắn cao, không giống kỵ cung là bắn thẳng tắp. Cho nên ở thời Tam quốc, số lượng đột kỵ binh cực nhỏ, bình thường đều là lấy binh bộ cung là chủ yếu.
Không đợi Lưu Cảnh kịp phản ứng, Hoàng Trung hung hắng quất một roi vào phía sau lưng của hắn, quát:
- Khổn kiếp! Đây mới là ba mươi bước mà ngươi bắn đi nơi nào vậy. Cho ngươi thêm hai cơ hội nữa, nếu còn bắn không trúng, ngươi cũng đừng học nữa!
Lưu Cảnh cắn chặt môi, phóng ngựa chạy gấp, lúc này đây hắn không hề kích động, ổn định lại cảm xúc, ánh mắt tìm đúng người rơm. Khi hắn ở Phàn Thành luyện bộ cung, ngoài tám mươi bước có thể chuẩn xác bắn trúng người rơm, hiện tại chỉ có ba mươi bước, cho dù là cưỡi ngựa, hắn cũng có thể bắn trúng.
Hắn chờ đến cơ hội, giương cung lắp tên, một mũi tên bắn ra, mũi tên Sượt qua núm tua ở đỉnh đầu người rơm, lúc này đây cách xa nhau một thước. Hoàng Trung âm thầm gật đầu, thầm nghĩ "Không tệ, đứa nhỏ này lĩnh ngộ vô cùng nhanh! Có chút tự tin rồi.”
Nhưng Hoàng Trung vẫn như cũ vô cùng nghiêm khắc, lại một roi quất xuống, hét lớn:
- Vẫn còn không có bắn trúng, ngươi chỉ còn một lần cơ hội thôi, nếu không bắn trúng thì cút về!
Hoàng Trung trị quân cực nghiêm, thắng thì trọng thưởng, bại thì trọng phạt, tuyệt bất dung tình. Cho dù Lưu Cảnh là cháu Châu Mục thì cũng giống nhau.
Lưu Cảnh phóng ngựa chạy gấp rút ra mũi tên thứ ba, hắn đã dần dần tìm được một chút xúc cảm, vài bí quyết bắn tên mà Hoàng Trung dạy hắn như dòng nước chuyển động trong đầu. Nội tâm hắn trở nên trầm tĩnh dị thường, cánh tay vững như núi, hắn giương cung cài tên, hành động lưu loát, cung mở giống như Thu Nguyệt, mũi tên đi như sao bắng.
Một mũi tên này bắn ra lưu loát sinh động, Hoàng Trung thầm kêu một tiếng tốt, ánh mắt của lão nhìn theo hướng tiễn đi, mũi tên này vững vàng bắn trúng người rơm. Binh lính xung quanh vỗ tay hoan hô vang dội, mũi tên thứ ba quả nhiên bắn trúng.
Hoàng Trung đương nhiên cũng không trông cậy vào mũi tên thứ ba hắn lập tức có thể bắn trúng, đối với người bình thường. Lần đầu tiễn luyện tập cưỡi ngựa bắn cung có thể ở trên lưng ngựa ổn định thân thể cũng không dễ dàng, huống chỉ còn giương cung bắn tên, lão mắng Lưu Cảnh cũng chỉ là một loại khích lệ, nhưng không ngờ hắn thật sự làm được rồi.
Trọng lòng Hoàng Trung cũng không kìm nổi âm thầm tán thưởng, tư chất quả nhiên không giống tầm thường, thực là lương tài mỹ ngọc đây!
Chiến mã Lưu Cảnh chậm rãi dừng lại, hắn cũng không ngờ mình bắn trúng mục tiêu ở mũi tên thứ ba, trong lòng hết sức vui mừng, vui sướng rất nhiều, lại khó tránh khỏi có chút đắc ý.
Hoàng Trung nhìn ra hắn đắc ý, không khỏi cười lạnh một tiếng, giục ngựa tới ngoài một trăm hai mươi bước, phóng ngựa chạy gấp. Trong tốc độ chạy cực cao, lão rút ra song tiễn đáp dây cung, hai mũi tên đồng loạt bắn ra, tiễn lực mạnh mẽ, hai mũi tên lại đồng thời bắn trúng hai mắt phải trái của người rơm.
Hoàng Trung lại chạy tới bên kia, đổi thành tay phải chấp cung, tay trái kéo dây cung, lại là hai mũi tên đồng thời bắn ra, bắn vào giữa cổ tay trái tay phải của người rơm.
Tiễn pháp cao siêu khiến mọi người nhìn xem lặng ngắt như tờ. Ngay sau đó là âm thanh ủng hộ như sấm. Lưu Cảnh mặt đầy xấu hổ, cúi đầu.
Hoàng Trung không nói gì nữa, chậm rãi giục ngựa tiến lên, nhìn Lưu Cảnh bảo:
- Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày bắn hai trăm mũi tên. Mười ngày sau, ta muốn ngươi ngoài năm mươi bước bắn trúng bia, nếu ngươi làm không được, ta tự mình động thủ đánh ngươi hai trăm gậy!
Trên giáo trường quân doanh Phàn Thành, Lưu Cảnh phóng ngựa chạy nhanh, mỗi lần chạy đi hơn mười bước, sẽ bắn ra một mũi tên, ở ngoài sáu mươi bước có một người rơm đứng thẳng.
Lưu Cảnh đã luyện tập gần một canh gio, bắn ra hơn sáu mươi mũi tên, hai cánh tay hắn nhức mỏi, đến cung đều kéo không nhúc nhích rồi. Nhưng hiệu quả lại không tốt lắm, hơn sáu mươi mũi tên chỉ có mười mũi tên bắn trúng người rơm, còn lại toàn bộ bắn ra ngoài, thành tích này khiến Lưu Cảnh khá uể oải.
Lúc này, một gã binh lính thay hắn lấy tiễn, khuyên nhủ:
- Quân hầu, ngươi hơi nhanh rồi, bắn phải ổn định mới có thể bắn trúng!
Lưu Cảnh thở dài, hắn làm sao không rõ mình bắn ra quá nhanh, nhưng Hoàng Trung mệnh hắn một ngày bắn hai trăm mũi tên, dựa theo tốc độ bây giờ, ít nhất cũng phải bốn canh giờ mới có thể bắn xong. Hắn quả thực hoài nghi mình có thể hoàn thành chỉ tiêu này hay không?
Nếu như là bộ cung, mũi tên tiếp một mũi tên bắn ra, có lẽ có thể hoàn thành. Nhưng kỵ cung thì không giống vậy, vẻn vẹn cân bằng thân thể đều phải hao phí thể lực và tính lực, mỗi một mũi tên bắn ra, đều là một chuyện vô cùng không dễ dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.